Chương 80
Nhỏ Thiên Yết
30/12/2019
Một tuần sau...
Trừ Thần, Tiểu Lệ, Nhiên ca và Nguyệt tỷ, thì vẫn chưa ai biết rằng
tôi "bình an vô sự" từ núi Mộng Nguyệt. Tôi đã phải bỏ thi 2 môn Anh và
Hóa để dưỡng thương. May ư? Cũng đúng... Nhưng thế nào thì trường cũng
cho thi lại sau khi thi mấy môn kia. Đỡ áp lực hơn! Nói chung là số mình hên không thể tả!!!
Tối hôm trước, Thần đã cho người đưa 2 đứa đi về bằng trực thăng. Còn Huyên Nhi thì ở lại với lớp vì cô bé chỉ mới tới. Không lẽ mới tới mà đã về? Trực thăng được đáp trên sân thượng của kí túc xá. Đáp trên này mà không gây sự chú ý thì thôi, tôi cũng bó tay thật!
Thần lấy chìa khóa mở cửa phòng. Tôi nhanh chân chạy tới chiếc giường thân yêu rồi nằm xuống. Không nhanh cũng không chậm, Thần luồn tay vào eo rồi ôm tôi. Tôi được lướt điện thoại thì khựng lại, liếc anh 1 cái
- Lại sao nữa?
- Muốn ôm em! - Anh rúc đầu vào vai tôi rồi cứ lắc nguầy nguậy - Em sài nước hoa gì mà thơm vậy? Anh để ý từ đầu năm rồi nà chưa hỏi
- Có dùng nước hoa đâu? - Tôi quay người, nghịch má Thần. Eo ôi, mềm kinh! - Em chả sài ba cái thứ gọi là nước hoa bao giờ cả
- Điêu vừa! Không sài sao thơm thế? Làm anh mê rồi đây này
- Ơ thật mà, em chỉ sài sữa tắm LilyFresh thôi mà.
Anh không nói gì, tiếp tục ôm tôi. Chả mấy chốc mà anh thiếp đi. Có vẻ như mệt lắm rồi. Tôi thấy đèn vẫn sáng, tính gỡ tay Thần ra để tắt đèn thì anh càng ôm sát hơn. Tôi nhăn mày, bảo
- Yên! Để em ra tắt đèn
- Trừ khi anh buông, em không được rời khỏi anh
Ơ, muốn chửi tục thật! Tưởng ngủ rồi cơ, cái tính này thật muốn bỏ mà. Ngủ cũng không yên được nữa. Anh là con ông hoàng, không ai dám trái lệnh anh. Nghĩ mà thấy mệt á!
- Ôm anh! - Thần ra lệnh.
Dù sao cũng không mất mát gì, tôi liền vòng tay, ôm lấy anh. Cả hai đứa ngủ ngon lành. Chờ lúc tôi ngủ say, anh liền đặt nhẹ một nụ hôn lên trán tôi
Sáng hôm sau... Tôi từ từ mở mắt ra, chậc, trời sáng nhanh thế cơ à? Tôi vừa ngồi dậy thì bị một bạn tay to kéo lại xuống giường. Tôi giật mình
- Làm em chết khiếp à?
- Anh đã bảo sao, hử?
- Hử cái gì? Lần đầu gặp không phải kêu không cho em gần anh sao?
- Có hả? - Anh trợn mắt nhìn tôi
- Có! - Mới lạ ấy. Thật ra anh không nói gì cả, và luôn là người "tiếp cận" tôi. Mặc dù toàn bị ăn chửi - Trễ rồi, dậy mau!
- Ừ... - Anh ngáp dài một cái rồi xuống giường. Ấy thế mà vẫn không quên cho tôi nụ hôn buổi sáng
- Sao cứ cách một lúc lại hôn thế hả?
- Anh nghiện em rồi, không dứt được
Tôi á khẩu với cái tên xú lưu manh này. Thật hết biết!
Sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ xong xuôi. Chúng tôi nắm tay nhau ra khỏi kí túc xá. Giờ này đã 9 giờ rồi, thế mà anh vẫn cứ bắt tôi đi chậm. Đã vậy hai đứa còn cãi nhau nữa chứ. Mà cãi nhau đơn giản lắm, nguyên nhân là vì....
- Anh bảo em lên ô tô, bước xác sang đây mau lên!
- Sợ anh hả? Em không thích đi ô tôi, giờ em cứ muốn đi xe đạp đấy. Anh làm gì được em? Đánh em chắc?
- Em... Ngọc Hy em đừng có mà quá đáng! Đừng tưởng mấy hôm nay anh cưng em thì em muốn làm gì thì làm. Anh kêu em lên xe anh chở là em phải lên!
Cuộc tranh cãi thật sự rất khốc liệt. Thần không nhường một li, tôi càng không nhường nửa li. Chỉ vì anh ta cứ khăng khăng bắt ép tôi lên xe hơi tới trường. Nhưng tôi nào có chịu, cãi tiếp
- Anh tưởng làm người yêu em rồi thì ra lệnh em chắc? Ba mẹ em chưa quản được em, anh quản được chắc? Em nói rồi đấy, anh cứ dám thử bước sang đây lôi em vào xe không?
- Em tưởng anh sợ hả? Giờ anh bước tới thì em đừng trách anh!
- Ha, ai thèm trách anh? Chỉ trách anh bước sang thì em từ mặt thôi
- Em.... Em dám?
- Sao không dám? Không lẽ em lại thiếu trai theo quá mà cứ bám mình anh?
Hai tay Thần nắm chặt muốn ứa máu. Tôi cắn môi, có phải nói quá rồi không? Hừ, đáng đời...! Tôi xoay người, đi tới Garage. Đang cố dắt chiếc xe đạp lẻ loi duy nhất trong Garage ra thì có một bàn tay cướp lấy xe rồi rời khỏi Garage. Tôi ú ớ không biết nói gì
- Ơ này....
- Còn không mau đi? Trễ rồi!
Cũng thật là, thế mà lại hạ mình xuống đi xe đạp với tôi. Tôi đi kế bên, châm chọc vài câu
- Biết đi xe đạp à?
- Thế em nghĩ tính cho anh chở đấy à? Anh là người hầu em chắc?
- Ừm! - Tôi nở nụ cười tươi nhìn anh
- Được rồi, khổ lắm cô nương! - Thần xoa nhẹ đầu tôi
- Lúc nãy em lỡ lời, xin lỗi nhé!
- Ừ, anh cũng không nên mắng em. Xin lỗi!
Cả hai nhanh chóng làm hòa rồi đi tới trường. Lâu rồi chưa có ai đèo, nhớ thật! "Anh Thiên Du không biết về chưa? "
Tối hôm trước, Thần đã cho người đưa 2 đứa đi về bằng trực thăng. Còn Huyên Nhi thì ở lại với lớp vì cô bé chỉ mới tới. Không lẽ mới tới mà đã về? Trực thăng được đáp trên sân thượng của kí túc xá. Đáp trên này mà không gây sự chú ý thì thôi, tôi cũng bó tay thật!
Thần lấy chìa khóa mở cửa phòng. Tôi nhanh chân chạy tới chiếc giường thân yêu rồi nằm xuống. Không nhanh cũng không chậm, Thần luồn tay vào eo rồi ôm tôi. Tôi được lướt điện thoại thì khựng lại, liếc anh 1 cái
- Lại sao nữa?
- Muốn ôm em! - Anh rúc đầu vào vai tôi rồi cứ lắc nguầy nguậy - Em sài nước hoa gì mà thơm vậy? Anh để ý từ đầu năm rồi nà chưa hỏi
- Có dùng nước hoa đâu? - Tôi quay người, nghịch má Thần. Eo ôi, mềm kinh! - Em chả sài ba cái thứ gọi là nước hoa bao giờ cả
- Điêu vừa! Không sài sao thơm thế? Làm anh mê rồi đây này
- Ơ thật mà, em chỉ sài sữa tắm LilyFresh thôi mà.
Anh không nói gì, tiếp tục ôm tôi. Chả mấy chốc mà anh thiếp đi. Có vẻ như mệt lắm rồi. Tôi thấy đèn vẫn sáng, tính gỡ tay Thần ra để tắt đèn thì anh càng ôm sát hơn. Tôi nhăn mày, bảo
- Yên! Để em ra tắt đèn
- Trừ khi anh buông, em không được rời khỏi anh
Ơ, muốn chửi tục thật! Tưởng ngủ rồi cơ, cái tính này thật muốn bỏ mà. Ngủ cũng không yên được nữa. Anh là con ông hoàng, không ai dám trái lệnh anh. Nghĩ mà thấy mệt á!
- Ôm anh! - Thần ra lệnh.
Dù sao cũng không mất mát gì, tôi liền vòng tay, ôm lấy anh. Cả hai đứa ngủ ngon lành. Chờ lúc tôi ngủ say, anh liền đặt nhẹ một nụ hôn lên trán tôi
Sáng hôm sau... Tôi từ từ mở mắt ra, chậc, trời sáng nhanh thế cơ à? Tôi vừa ngồi dậy thì bị một bạn tay to kéo lại xuống giường. Tôi giật mình
- Làm em chết khiếp à?
- Anh đã bảo sao, hử?
- Hử cái gì? Lần đầu gặp không phải kêu không cho em gần anh sao?
- Có hả? - Anh trợn mắt nhìn tôi
- Có! - Mới lạ ấy. Thật ra anh không nói gì cả, và luôn là người "tiếp cận" tôi. Mặc dù toàn bị ăn chửi - Trễ rồi, dậy mau!
- Ừ... - Anh ngáp dài một cái rồi xuống giường. Ấy thế mà vẫn không quên cho tôi nụ hôn buổi sáng
- Sao cứ cách một lúc lại hôn thế hả?
- Anh nghiện em rồi, không dứt được
Tôi á khẩu với cái tên xú lưu manh này. Thật hết biết!
Sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ xong xuôi. Chúng tôi nắm tay nhau ra khỏi kí túc xá. Giờ này đã 9 giờ rồi, thế mà anh vẫn cứ bắt tôi đi chậm. Đã vậy hai đứa còn cãi nhau nữa chứ. Mà cãi nhau đơn giản lắm, nguyên nhân là vì....
- Anh bảo em lên ô tô, bước xác sang đây mau lên!
- Sợ anh hả? Em không thích đi ô tôi, giờ em cứ muốn đi xe đạp đấy. Anh làm gì được em? Đánh em chắc?
- Em... Ngọc Hy em đừng có mà quá đáng! Đừng tưởng mấy hôm nay anh cưng em thì em muốn làm gì thì làm. Anh kêu em lên xe anh chở là em phải lên!
Cuộc tranh cãi thật sự rất khốc liệt. Thần không nhường một li, tôi càng không nhường nửa li. Chỉ vì anh ta cứ khăng khăng bắt ép tôi lên xe hơi tới trường. Nhưng tôi nào có chịu, cãi tiếp
- Anh tưởng làm người yêu em rồi thì ra lệnh em chắc? Ba mẹ em chưa quản được em, anh quản được chắc? Em nói rồi đấy, anh cứ dám thử bước sang đây lôi em vào xe không?
- Em tưởng anh sợ hả? Giờ anh bước tới thì em đừng trách anh!
- Ha, ai thèm trách anh? Chỉ trách anh bước sang thì em từ mặt thôi
- Em.... Em dám?
- Sao không dám? Không lẽ em lại thiếu trai theo quá mà cứ bám mình anh?
Hai tay Thần nắm chặt muốn ứa máu. Tôi cắn môi, có phải nói quá rồi không? Hừ, đáng đời...! Tôi xoay người, đi tới Garage. Đang cố dắt chiếc xe đạp lẻ loi duy nhất trong Garage ra thì có một bàn tay cướp lấy xe rồi rời khỏi Garage. Tôi ú ớ không biết nói gì
- Ơ này....
- Còn không mau đi? Trễ rồi!
Cũng thật là, thế mà lại hạ mình xuống đi xe đạp với tôi. Tôi đi kế bên, châm chọc vài câu
- Biết đi xe đạp à?
- Thế em nghĩ tính cho anh chở đấy à? Anh là người hầu em chắc?
- Ừm! - Tôi nở nụ cười tươi nhìn anh
- Được rồi, khổ lắm cô nương! - Thần xoa nhẹ đầu tôi
- Lúc nãy em lỡ lời, xin lỗi nhé!
- Ừ, anh cũng không nên mắng em. Xin lỗi!
Cả hai nhanh chóng làm hòa rồi đi tới trường. Lâu rồi chưa có ai đèo, nhớ thật! "Anh Thiên Du không biết về chưa? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.