Chương 89
Nhỏ Thiên Yết
23/04/2020
(Thay đổi xưng hô tí :>)
Flashback...
Sau khi Ngọc Hy rời khỏi kí túc xá, Lạc Thần liền cười xòa rồi lại vào phòng mình tiếp tục chơi game. Ko gian trong phòng 502 bất giác trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng điện thoại phát ra. Anh ngồi chơi được một lúc thì buông điện thoại xuống. Cảm giác trống vắng quá... Anh nhớ cô mất rồi...
Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho cô, nhưng đọc lại thì thấy không ổn liền xóa đi. Anh viết lại câu mới, vẫn không ưng liền xóa tiếp. Sao thế nhỉ? Chỉ là hỏi han quan tâm bình thường thôi mà, không phải ngày thường anh vẫn làm được sao? Tự dưng lại thấy ngượng ngùng thế nào ấy... Lạ ghê!
Sau một hồi "đấu tranh tư tưởng", anh quyết định, dứt khoát viết cho cô một câu. Tưởng nó sẽ vĩ đại như thế nào cơ, ai ngờ anh lại viết ra một câu nhạt toạch
"Tới nơi chưa, Hy?"
Vâng, anh đã đấu đá với chính mình rất nhiều mới ghi được một câu thế này. Đúng là dù trước đó thế nào, gặp tình yêu thì cũng chỉ là một đứa ngu.
Được vài phút, anh lại nhắn hỏi cô ăn cơm chưa. Cô vẫn im, anh nghĩ chắc cô không thấy được tin nhắn liền lủi thủi gọi đồ ăn tới. Cô đã CẤM mà anh trái lệnh không khác gì "không ngoan". Đính chính lại là anh không dám trái lệnh cô. Bản lĩnh đàn ông của anh đâu mất rồi hả, Dạ Lạc Thần?
Cứ cách chừng 5-10 phút, anh lại nhắn cho cô. Cô vẫn không rep lại. Ác độc mà, phụ lòng anh. Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại như một con mèo chờ cô rep tin. Cái gọi là "Thiếu gia lạnh lùng" mà mọi người ban cho anh bay màu rồi à?
Anh vẫn cứ lăn qua lăn lại trên giường thì điện thoại vang lên. Có người gọi! Anh bật dậy, vui mừng nhấc máy. Cô gọi rồi, cuối cùng cô cũng gọi cho anh rồi!!! Anh chưa kịp nói một câu nũng nịu "Vợ ơi" thì bên đầu kia nhanh miệng nói
- Hôm nay trời sập hay sao mà nhấc máy nhanh thế hả con?
Anh đứng hình mất 5s, không phải chứ, mẫu hậu đại nhân của anh gọi tới!?! Hiển Ly rất ít gọi cho anh, đa số toàn nhắn tin, mà nhắn tin không gì khác ngoài hỏi thăm sức khỏe và con dâu. Anh đoán 8-9 phần có điều không lành. Lạc Thần uể oải nói
- Có gì không mẹ?
- Mày còn nói được câu đấy à? Sang Hà Gia đón năm mới với con bé Hy ngay cho mẹ!
- Tch, con đếch đi đấy!
Quen mồm, anh "lỡ" văng tục trước Hiển Ly, biết sai, anh im luôn mồm. Người quyền lực nhất bao gi cũng là mẹ anh, bây giờ có "vợ" rồi, anh cũng dám trái lệnh Ngọc Hy. Nhưng thật sự anh cũng không muốn đi để rồi gặp Hà Tịnh Hy. Hiển Ly không vừa lòng với câu trả lời của anh liền răn đe
- Trước khi mẹ mày không giữ được bình tĩnh thì "phiền" mày trả lời lại
- Con đi cũng được nhưng ở đấy nhất định không được có....
- Có ai? Sao mày vẫn không chấp nhận nó là sao hả con?
- Con nói rồi, con không đi!!!
- Mày lớn đủ lông đủ cánh không nghe lời mẹ mày đúng không? Được, tao nói cha mày...
- Có nói cha cũng vậy thôi! Con nói không là không đi! - Anh dứt khoát
- Được, tao cho mày 10 phút tới đây. Không tới đây thì chuẩn bị hành lý mà đi du học đi. Dù có ép, tao cũng phải ép mày sang nước ngoài mà học
Nghe đén đây, anh lại thêm một phen hóa đá. Không kịp trả lời, bên kia đã cúp máy. Khó khăn lắm mới có thể về nước gặp lại cô, khó khăn lắm mới có thể tìm thấy cô, khó khăn lắm mới nói được ba từ "Anh yêu em!" với cô, khó khăn lắm mới....
Anh không chịu được nổi bức xúc trong lòng. "Cô ta" bắt mẹ anh phải gọi mời anh sang, sao phải kết hôn với người đàn bà rắn rết đó chứ? Anh không cam tâm. Được, tới thì tới. Có tới thì cũng không thay đổi được việc trái tim anh đã trao cho cô, Ngọc Hy. Anh chỉ cần về trước cô là được, còn hơn phải xa cô một lần nữa.
Nghĩ là làm, anh liền lái chiếc Lamborghini xanh huyền đến Hà Gia. Đúng 10 phút sau, anh đã có mặt tại sảnh tiệc ở đó. Và mọi việc diễn ra như vậy....
Flashback...
Sau khi Ngọc Hy rời khỏi kí túc xá, Lạc Thần liền cười xòa rồi lại vào phòng mình tiếp tục chơi game. Ko gian trong phòng 502 bất giác trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng điện thoại phát ra. Anh ngồi chơi được một lúc thì buông điện thoại xuống. Cảm giác trống vắng quá... Anh nhớ cô mất rồi...
Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho cô, nhưng đọc lại thì thấy không ổn liền xóa đi. Anh viết lại câu mới, vẫn không ưng liền xóa tiếp. Sao thế nhỉ? Chỉ là hỏi han quan tâm bình thường thôi mà, không phải ngày thường anh vẫn làm được sao? Tự dưng lại thấy ngượng ngùng thế nào ấy... Lạ ghê!
Sau một hồi "đấu tranh tư tưởng", anh quyết định, dứt khoát viết cho cô một câu. Tưởng nó sẽ vĩ đại như thế nào cơ, ai ngờ anh lại viết ra một câu nhạt toạch
"Tới nơi chưa, Hy?"
Vâng, anh đã đấu đá với chính mình rất nhiều mới ghi được một câu thế này. Đúng là dù trước đó thế nào, gặp tình yêu thì cũng chỉ là một đứa ngu.
Được vài phút, anh lại nhắn hỏi cô ăn cơm chưa. Cô vẫn im, anh nghĩ chắc cô không thấy được tin nhắn liền lủi thủi gọi đồ ăn tới. Cô đã CẤM mà anh trái lệnh không khác gì "không ngoan". Đính chính lại là anh không dám trái lệnh cô. Bản lĩnh đàn ông của anh đâu mất rồi hả, Dạ Lạc Thần?
Cứ cách chừng 5-10 phút, anh lại nhắn cho cô. Cô vẫn không rep lại. Ác độc mà, phụ lòng anh. Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại như một con mèo chờ cô rep tin. Cái gọi là "Thiếu gia lạnh lùng" mà mọi người ban cho anh bay màu rồi à?
Anh vẫn cứ lăn qua lăn lại trên giường thì điện thoại vang lên. Có người gọi! Anh bật dậy, vui mừng nhấc máy. Cô gọi rồi, cuối cùng cô cũng gọi cho anh rồi!!! Anh chưa kịp nói một câu nũng nịu "Vợ ơi" thì bên đầu kia nhanh miệng nói
- Hôm nay trời sập hay sao mà nhấc máy nhanh thế hả con?
Anh đứng hình mất 5s, không phải chứ, mẫu hậu đại nhân của anh gọi tới!?! Hiển Ly rất ít gọi cho anh, đa số toàn nhắn tin, mà nhắn tin không gì khác ngoài hỏi thăm sức khỏe và con dâu. Anh đoán 8-9 phần có điều không lành. Lạc Thần uể oải nói
- Có gì không mẹ?
- Mày còn nói được câu đấy à? Sang Hà Gia đón năm mới với con bé Hy ngay cho mẹ!
- Tch, con đếch đi đấy!
Quen mồm, anh "lỡ" văng tục trước Hiển Ly, biết sai, anh im luôn mồm. Người quyền lực nhất bao gi cũng là mẹ anh, bây giờ có "vợ" rồi, anh cũng dám trái lệnh Ngọc Hy. Nhưng thật sự anh cũng không muốn đi để rồi gặp Hà Tịnh Hy. Hiển Ly không vừa lòng với câu trả lời của anh liền răn đe
- Trước khi mẹ mày không giữ được bình tĩnh thì "phiền" mày trả lời lại
- Con đi cũng được nhưng ở đấy nhất định không được có....
- Có ai? Sao mày vẫn không chấp nhận nó là sao hả con?
- Con nói rồi, con không đi!!!
- Mày lớn đủ lông đủ cánh không nghe lời mẹ mày đúng không? Được, tao nói cha mày...
- Có nói cha cũng vậy thôi! Con nói không là không đi! - Anh dứt khoát
- Được, tao cho mày 10 phút tới đây. Không tới đây thì chuẩn bị hành lý mà đi du học đi. Dù có ép, tao cũng phải ép mày sang nước ngoài mà học
Nghe đén đây, anh lại thêm một phen hóa đá. Không kịp trả lời, bên kia đã cúp máy. Khó khăn lắm mới có thể về nước gặp lại cô, khó khăn lắm mới có thể tìm thấy cô, khó khăn lắm mới nói được ba từ "Anh yêu em!" với cô, khó khăn lắm mới....
Anh không chịu được nổi bức xúc trong lòng. "Cô ta" bắt mẹ anh phải gọi mời anh sang, sao phải kết hôn với người đàn bà rắn rết đó chứ? Anh không cam tâm. Được, tới thì tới. Có tới thì cũng không thay đổi được việc trái tim anh đã trao cho cô, Ngọc Hy. Anh chỉ cần về trước cô là được, còn hơn phải xa cô một lần nữa.
Nghĩ là làm, anh liền lái chiếc Lamborghini xanh huyền đến Hà Gia. Đúng 10 phút sau, anh đã có mặt tại sảnh tiệc ở đó. Và mọi việc diễn ra như vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.