Chương 92
Nhỏ Thiên Yết
23/04/2020
Tôi bỏ qua tiết mục bắn pháo tay mà đi lên lầu, vào phòng thay một bộ đồ đơn giản rồi nhờ An Nhi đưa về. Về đến kí túc xá mới để ý đến điện
thoại có một tin. Hừ! Hú hí với gái cho đã vào mới nhắn cho tôi một câu
vô cùng "quan tâm".
"Vợ ơi, Em về nhà chưa? "
"CÚT!!! "
Tôi nhắn lại rồi giục điện thoại lên giường, tắt đèn đi ngủ. Sau khi khiêu vũ xong, tôi uống mấy ly XO liền nên giờ rất dễ ngủ. Vừa nằm xuống giường một cái là ngủ được ngay. Có mỗi cái năm mới mà mệt ghê vậy á!
Lúc này, gần 11 giờ, anh mới vác xác về kí túc xá. Không biết có nhìn nhầm hay không mà anh lại đi vào phòng tôi. Vừa bước vào anh đã nhíu mày. Căn phòng ngập mùi rượu. Tôi cũng đang tự hỏi mình uống nhiều thế sao?
Anh đi ra ngoài, pha cho tôi một ly trà gừng. Pha xong, anh liền đi vào, nâng cổ tôi lên ép tôi uống. Uống xong, anh đặt cái ly lên đầu tủ đầu giường. Anh đang tính ra ngoài thì bàn tay kéo anh xuống. Tôi trở người, ngồi lên người anh.
Trong cơn nửa say nửa tỉnh, tôi nhìn chằm chằm anh. Anh cũng nhìn lại tôi. Một bàn tay của anh khẽ chạm vào đôi gò má ửng đỏ của tôi. Anh ôn nhu, hỏi han:
- Em sao thế?
- Đồ khốn nhà anh *nấc cụt*
- Anh biết anh sai rồi. Anh hứa không bao giờ trái lời em nữa
- Nói dối! *nấc cụt* Anh vốn dĩ không biết sai! *nấc cụt*
- Là anh sai, anh sai! Em làm ơn xuống đi, nặng lắm
- Anh bắt em xuống để cho con nào ngồi? - Tôi nhíu mày nhìn anh, mắt liu diu, sắp muốn ngủ
- Em nói gì? - Anh nhéo má tôi một cái đau ê ai - Sao cái miệng em toàn nói linh tinh thể hử?
- Còn chối? *nấc cụt* - Tôi sát lại khuôn mặt điển trai trai của anh, nheo mắt lại - Anh rõ ràng có...
- Em....
Chưa nói hết câu tôi gục vào vai anh ngủ với tư thế một trên một dưới. Anh cười xòa rồi đặt tôi xuống giường, anh lấy cái ly trên tủ đầu giường tính mang đi cất thì tôi lại giữ anh lại. Tôi nhăn mặt, nói mớ:
- Anh... Hic... Là của em!!! Mmmm
- Vâng, anh là của tiểu cô nương nhà em, được chưa? - Anh xoa đầu rồi đặt một nụ hôn lên trán
- Uwmmm....
Sáng hôm sau... Mặt Trời dần ló dạng, chiếu sáng cho toàn thành phố. Mấy con chim cũng cất tiếng hót êm dịu chào ngày mới. Tiếng chuông phát ra từ chiếc Iphone 11 ProMax màu hồng phấn. Tôi với tay lấy cái điện thoại thì bị một vật cản chắn lại.
"Nằm im" - 'vật cản' đó ghì chặt eo tôi. Tôi không hiểu sao lại nằm im rồi còn vô thức ôm luôn "vật cản". Mùi hương Romano thoáng qua, là mùi của.... Khoan, khoan! Tôi mở mắt nhìn rõ xem "vật cản" là 'cái' gì? Tôi dụi mắt nhìn lại lần nữa. Nhìn kĩ rồi cái giọng tôi mới cất lên được tiếng hét cộng thêm tiếng báo thức khiến nó ồn thêm
- AAAAAA.... AAAAA!!!!
Thần bị tiếng hét của tôi làm cho giật mình mà té xuống đất, đập đầu vào tủ. Anh đang suýt xoa cái đầu, chưa kịp nói gì đã bị ăn 'liên hoàn gối'. Anh tức không chịu được liền đập gối xuống đất, lớn tiếng
- Mới sáng sớm mà em làm cái quái gì vậy Hy?
- Câu này phải hỏi ngược lại anh mới đúng. Ai cho phép anh lên giường bổn cô nương? Ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt mới về. Khai mau! Hôm qua đi với con nào?
Anh nnói một tôi xổ mười. Anh cứng họng nhìn tôi, tôi vẫn trợn mắt kiểu bố đời nhìn anh. Tôi không cần biết mình tháy cái gì, nhưng tôi cần anh, chính miệng anh giải thích cho tôi chuyện hôm qua. Khai không xong, thì cứ liệu hồn
- Anh...
- Anh làm sao?
- Hôm qua mẹ anh gọi anh về, anh ko thể cãi được. Dù sao anh cũng giữ thân lắm nè! - Anh bắt đầu kể ưu điểm che khuyết điểm - Anh cũng nghe lời em, không gần nữ sắc chứ bộ. Con gái chạm vào là anh hất ra luôn ớ. Anh thực sự không làm gì hết mà~
Hờ hờ, nói dối hay nhỉ? Cười nói với gái cho lắm, tay chạm tay, mặt kề mặt, vui vẻ thế cơ mà. Liêm sỉ anh vứt rồi à?
Đang hùng hổ khí thế, chỉ vì một tiếng mà tôi hết hứng tra hỏi. Cái bụng tôi báo động rồi. Cái... Gì vừa xảy ra? Mẹ kiếp, mất mặt chết đi được. Anh cười phá lên khiến tôi càng mất mặt. Tôi bĩu môi
- Cười gì?
- Không nói nữa, em ở nhà đi. Anh đi mua đồ ăn sáng cho
- Ờ...
Nói rồi anh phóng đi luôn. Thôi kệ, nể tình đồ ăn, không chấp vặt tiểu tử thối nhà anh nữa
"Vợ ơi, Em về nhà chưa? "
"CÚT!!! "
Tôi nhắn lại rồi giục điện thoại lên giường, tắt đèn đi ngủ. Sau khi khiêu vũ xong, tôi uống mấy ly XO liền nên giờ rất dễ ngủ. Vừa nằm xuống giường một cái là ngủ được ngay. Có mỗi cái năm mới mà mệt ghê vậy á!
Lúc này, gần 11 giờ, anh mới vác xác về kí túc xá. Không biết có nhìn nhầm hay không mà anh lại đi vào phòng tôi. Vừa bước vào anh đã nhíu mày. Căn phòng ngập mùi rượu. Tôi cũng đang tự hỏi mình uống nhiều thế sao?
Anh đi ra ngoài, pha cho tôi một ly trà gừng. Pha xong, anh liền đi vào, nâng cổ tôi lên ép tôi uống. Uống xong, anh đặt cái ly lên đầu tủ đầu giường. Anh đang tính ra ngoài thì bàn tay kéo anh xuống. Tôi trở người, ngồi lên người anh.
Trong cơn nửa say nửa tỉnh, tôi nhìn chằm chằm anh. Anh cũng nhìn lại tôi. Một bàn tay của anh khẽ chạm vào đôi gò má ửng đỏ của tôi. Anh ôn nhu, hỏi han:
- Em sao thế?
- Đồ khốn nhà anh *nấc cụt*
- Anh biết anh sai rồi. Anh hứa không bao giờ trái lời em nữa
- Nói dối! *nấc cụt* Anh vốn dĩ không biết sai! *nấc cụt*
- Là anh sai, anh sai! Em làm ơn xuống đi, nặng lắm
- Anh bắt em xuống để cho con nào ngồi? - Tôi nhíu mày nhìn anh, mắt liu diu, sắp muốn ngủ
- Em nói gì? - Anh nhéo má tôi một cái đau ê ai - Sao cái miệng em toàn nói linh tinh thể hử?
- Còn chối? *nấc cụt* - Tôi sát lại khuôn mặt điển trai trai của anh, nheo mắt lại - Anh rõ ràng có...
- Em....
Chưa nói hết câu tôi gục vào vai anh ngủ với tư thế một trên một dưới. Anh cười xòa rồi đặt tôi xuống giường, anh lấy cái ly trên tủ đầu giường tính mang đi cất thì tôi lại giữ anh lại. Tôi nhăn mặt, nói mớ:
- Anh... Hic... Là của em!!! Mmmm
- Vâng, anh là của tiểu cô nương nhà em, được chưa? - Anh xoa đầu rồi đặt một nụ hôn lên trán
- Uwmmm....
Sáng hôm sau... Mặt Trời dần ló dạng, chiếu sáng cho toàn thành phố. Mấy con chim cũng cất tiếng hót êm dịu chào ngày mới. Tiếng chuông phát ra từ chiếc Iphone 11 ProMax màu hồng phấn. Tôi với tay lấy cái điện thoại thì bị một vật cản chắn lại.
"Nằm im" - 'vật cản' đó ghì chặt eo tôi. Tôi không hiểu sao lại nằm im rồi còn vô thức ôm luôn "vật cản". Mùi hương Romano thoáng qua, là mùi của.... Khoan, khoan! Tôi mở mắt nhìn rõ xem "vật cản" là 'cái' gì? Tôi dụi mắt nhìn lại lần nữa. Nhìn kĩ rồi cái giọng tôi mới cất lên được tiếng hét cộng thêm tiếng báo thức khiến nó ồn thêm
- AAAAAA.... AAAAA!!!!
Thần bị tiếng hét của tôi làm cho giật mình mà té xuống đất, đập đầu vào tủ. Anh đang suýt xoa cái đầu, chưa kịp nói gì đã bị ăn 'liên hoàn gối'. Anh tức không chịu được liền đập gối xuống đất, lớn tiếng
- Mới sáng sớm mà em làm cái quái gì vậy Hy?
- Câu này phải hỏi ngược lại anh mới đúng. Ai cho phép anh lên giường bổn cô nương? Ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt mới về. Khai mau! Hôm qua đi với con nào?
Anh nnói một tôi xổ mười. Anh cứng họng nhìn tôi, tôi vẫn trợn mắt kiểu bố đời nhìn anh. Tôi không cần biết mình tháy cái gì, nhưng tôi cần anh, chính miệng anh giải thích cho tôi chuyện hôm qua. Khai không xong, thì cứ liệu hồn
- Anh...
- Anh làm sao?
- Hôm qua mẹ anh gọi anh về, anh ko thể cãi được. Dù sao anh cũng giữ thân lắm nè! - Anh bắt đầu kể ưu điểm che khuyết điểm - Anh cũng nghe lời em, không gần nữ sắc chứ bộ. Con gái chạm vào là anh hất ra luôn ớ. Anh thực sự không làm gì hết mà~
Hờ hờ, nói dối hay nhỉ? Cười nói với gái cho lắm, tay chạm tay, mặt kề mặt, vui vẻ thế cơ mà. Liêm sỉ anh vứt rồi à?
Đang hùng hổ khí thế, chỉ vì một tiếng mà tôi hết hứng tra hỏi. Cái bụng tôi báo động rồi. Cái... Gì vừa xảy ra? Mẹ kiếp, mất mặt chết đi được. Anh cười phá lên khiến tôi càng mất mặt. Tôi bĩu môi
- Cười gì?
- Không nói nữa, em ở nhà đi. Anh đi mua đồ ăn sáng cho
- Ờ...
Nói rồi anh phóng đi luôn. Thôi kệ, nể tình đồ ăn, không chấp vặt tiểu tử thối nhà anh nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.