Chương 95
Nhỏ Thiên Yết
23/04/2020
Tại nhà kho XXX...
Tôi mơ màng tỉnh dậy, chậc lại có gì xảy ra nữa hả? Trên cổ áo còn
sót lại mùi của thuốc, là bắt cóc sao? Tay chân bị trói hết rồi, nhưng
muốn mình ngồi im hì mơ tiếp đi. Tôi nhìn tứ phía, có lẽ đây là một ngôi nhà bỏ hoang. Ai lại có thể bắt cóc mình giữa trưa thế này nhỉ?
"Cộp cộp... " - tiếng bước chân dần to hơn, có người đang bước tới gần. Tôi ở vị trí phòng vệ với hai tay hai chân bị trói. Thôi coi như "tèo" rồi ...
- Khá khen cho cô có thể tỉnh lại trong vòng 30 phút. Người bình thường đã phải một ngày mới tỉnh được
- ?
Tôi ngước mặt lên nhìn rõ chủ nhân của giọng nói đó. Tôi không kìm được, nhếch miệng cười khinh:
- Công phu! Công phu! Bắt được tôi tới đây, không biết cô phải tốn bao nhiêu tiền và công sức đây, "Hà tiểu thư" thân mến?
- Ha, dẻo mồm! Ngọc Hy, tôi nói cho cô biết rằng... Sau hôm nay A Thần sẽ rời bỏ cô, hôm nay sẽ là ngày tàn của cô
- Thật sao? Thế xin hỏi lí do?
- Còn hỏi? - Tịnh Nhã khoác tay cười khinh bỉ - Một đứa bị một tên đàn ông không quen không biết hãm hiếp thì còn có người yêu nổi sao?
- Thế cô nghĩ trên thế giới này mà còn duy nhất người phụ nữ là cô thì anh ấy sẽ yên sao? Nực cười!
Tịnh Nhã im lặng, khuôn mặt tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt muốn tứa máu. Cô ta dùng hết sức bình sinh, vung một cú trời giáng vào mặt tôi. Cô trợn mắt, quát lớn làm dáng vẻ thục nữ biến mất:
- MẸ KIẾP, CON TIỆN NHÂN NÀY!!!! Tao nói cho mày biết, mày chỉ là con chó dưới tay tao. Đã là chó thì ngậm cái mồm thối mày lại. Ha? - Tịnh Nhã nâng cằm tôi lên rồi hất đi
- Cái khuôn mặt này... - Tịnh Nhã sờ lên khuôn mặt trắng nõn, đẹp không tì vết, và không khác tôi lấy một li - Cái khuôn mặt này mày biết tao phải bỉ ra bao nhiêu không? Là 5 tỷ, LÀ 5 TỶ ĐÓ MÀY CÓ BIẾT KHÔNG? Tao phải bỏ ra 5 tỷ để có một cuộc sống giàu sang, sung túc
Tịnh Nhã nhíu mày, gân xanh nổi rõ trên mặt. Cô ta tức không chịu nổi, lấy cái roi da gần đó đánh tới tấp vào tôi. Trên tay, trên mặt, thân thể trắng hồng của tôi dần hiện lên vết xẹo. Cái roi da đó... Còn có gai! Quần áo bị rách, hiện rõ vệt máu. Tịnh Nhã vừa đánh tới tấp, vừa cười đầy thỏa mãn:
- Tại mày! Tất cả là tại mày nên A Thần mới bỏ tao! Nếu không có mày xuất hiện, kế hoạch của tao đã rất mĩ mãn rồi!!! Mày nên cút khỏi đây! Mày không nên tồn tại.
Tịnh Nhã dừng lại, thở hổn hển. Dùng sức quá nhiều nên cô ta có lẽ đã mệt rồi. Tôi vẫn không cử động, vết thương trên người chi chít. Máu dính đầy lên quần áo, nhìn cứ tưởng xác chết không toàn thây. Tịnh Nhã lùi lại vài bước, miệng bất giác vẽ lên đường bán nguyệt. Cô ta lớn tiếng
- Tụi mày, còn không mau vào?
Chưa nói hết câu, một đám gã đàn ôn to con đi vào. Mặt mũi cười thỏa mãn. Họ cười rôm rả
- Chậc, đã được tiền còn được "ăn" người đẹp
- Tiểu thư thật quá tốt bụng rồi!
- Hôm nay anh em ta được một phen sướng rồi
- Nó bị thương thế này đủ sức không đấy?
- Tất nhiên! - Cô khoanh tay cười
Tịnh Nhã vứt roi da xuống đây. Cô vẫy vẫy tay nói với đám đàn ông đó
- Tụi mày cứ từ từ mà hưởng thụ, nó giờ là đồ chơi của bọn mày hết đấy!
Nói rồi cô ung dung bước ra khỏi khu nhà này. Đám đàn ông đó không biết cái gì gọi là kiềm chế, vài tên đã nhanh tay tháo thắt lưng quần. Một tên nâng mặt tôi lên, khuôn mặt đã có vài ba vết thương. Hắn lau nước miếng, giọng khàn khàn
- Haha, đúng là mỹ nhân mà! Cô em, nhớ làm cho tốt đấy!
Hắn vừa dứt câu, cả đám cười rộ lên. Vài tên nhanh chóng sát lại người tôi. Ánh mắt tôi sáng lên, sáng lên sự khát máu. Tôi ngửa mặt, cười khinh bọn họ
- Tụi mày đoán xem tao sẽ làm gì nào?
"Cộp cộp... " - tiếng bước chân dần to hơn, có người đang bước tới gần. Tôi ở vị trí phòng vệ với hai tay hai chân bị trói. Thôi coi như "tèo" rồi ...
- Khá khen cho cô có thể tỉnh lại trong vòng 30 phút. Người bình thường đã phải một ngày mới tỉnh được
- ?
Tôi ngước mặt lên nhìn rõ chủ nhân của giọng nói đó. Tôi không kìm được, nhếch miệng cười khinh:
- Công phu! Công phu! Bắt được tôi tới đây, không biết cô phải tốn bao nhiêu tiền và công sức đây, "Hà tiểu thư" thân mến?
- Ha, dẻo mồm! Ngọc Hy, tôi nói cho cô biết rằng... Sau hôm nay A Thần sẽ rời bỏ cô, hôm nay sẽ là ngày tàn của cô
- Thật sao? Thế xin hỏi lí do?
- Còn hỏi? - Tịnh Nhã khoác tay cười khinh bỉ - Một đứa bị một tên đàn ông không quen không biết hãm hiếp thì còn có người yêu nổi sao?
- Thế cô nghĩ trên thế giới này mà còn duy nhất người phụ nữ là cô thì anh ấy sẽ yên sao? Nực cười!
Tịnh Nhã im lặng, khuôn mặt tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt muốn tứa máu. Cô ta dùng hết sức bình sinh, vung một cú trời giáng vào mặt tôi. Cô trợn mắt, quát lớn làm dáng vẻ thục nữ biến mất:
- MẸ KIẾP, CON TIỆN NHÂN NÀY!!!! Tao nói cho mày biết, mày chỉ là con chó dưới tay tao. Đã là chó thì ngậm cái mồm thối mày lại. Ha? - Tịnh Nhã nâng cằm tôi lên rồi hất đi
- Cái khuôn mặt này... - Tịnh Nhã sờ lên khuôn mặt trắng nõn, đẹp không tì vết, và không khác tôi lấy một li - Cái khuôn mặt này mày biết tao phải bỉ ra bao nhiêu không? Là 5 tỷ, LÀ 5 TỶ ĐÓ MÀY CÓ BIẾT KHÔNG? Tao phải bỏ ra 5 tỷ để có một cuộc sống giàu sang, sung túc
Tịnh Nhã nhíu mày, gân xanh nổi rõ trên mặt. Cô ta tức không chịu nổi, lấy cái roi da gần đó đánh tới tấp vào tôi. Trên tay, trên mặt, thân thể trắng hồng của tôi dần hiện lên vết xẹo. Cái roi da đó... Còn có gai! Quần áo bị rách, hiện rõ vệt máu. Tịnh Nhã vừa đánh tới tấp, vừa cười đầy thỏa mãn:
- Tại mày! Tất cả là tại mày nên A Thần mới bỏ tao! Nếu không có mày xuất hiện, kế hoạch của tao đã rất mĩ mãn rồi!!! Mày nên cút khỏi đây! Mày không nên tồn tại.
Tịnh Nhã dừng lại, thở hổn hển. Dùng sức quá nhiều nên cô ta có lẽ đã mệt rồi. Tôi vẫn không cử động, vết thương trên người chi chít. Máu dính đầy lên quần áo, nhìn cứ tưởng xác chết không toàn thây. Tịnh Nhã lùi lại vài bước, miệng bất giác vẽ lên đường bán nguyệt. Cô ta lớn tiếng
- Tụi mày, còn không mau vào?
Chưa nói hết câu, một đám gã đàn ôn to con đi vào. Mặt mũi cười thỏa mãn. Họ cười rôm rả
- Chậc, đã được tiền còn được "ăn" người đẹp
- Tiểu thư thật quá tốt bụng rồi!
- Hôm nay anh em ta được một phen sướng rồi
- Nó bị thương thế này đủ sức không đấy?
- Tất nhiên! - Cô khoanh tay cười
Tịnh Nhã vứt roi da xuống đây. Cô vẫy vẫy tay nói với đám đàn ông đó
- Tụi mày cứ từ từ mà hưởng thụ, nó giờ là đồ chơi của bọn mày hết đấy!
Nói rồi cô ung dung bước ra khỏi khu nhà này. Đám đàn ông đó không biết cái gì gọi là kiềm chế, vài tên đã nhanh tay tháo thắt lưng quần. Một tên nâng mặt tôi lên, khuôn mặt đã có vài ba vết thương. Hắn lau nước miếng, giọng khàn khàn
- Haha, đúng là mỹ nhân mà! Cô em, nhớ làm cho tốt đấy!
Hắn vừa dứt câu, cả đám cười rộ lên. Vài tên nhanh chóng sát lại người tôi. Ánh mắt tôi sáng lên, sáng lên sự khát máu. Tôi ngửa mặt, cười khinh bọn họ
- Tụi mày đoán xem tao sẽ làm gì nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.