Chương 98
Nhỏ Thiên Yết
24/04/2020
- LÔI HẮN VÀO!!!
Lời vừa dứt, một tên to con trong đám đàn ông ấy bị lôi vào. Hắn bị mất vài ngón tay, tay chân bầm dập, mặt mũi sưng vù, vài chiếc răng cũng bay theo gió mà rụng. Hắn run bần bật, không dám nghĩ lại cảnh tượng lúc ấy. Thật may khi hắn còn sống "toàn vẹn". Hắn nhớ như in, nhớ rất rõ cái người con gái mang đầy ám khí đứng trước hắn và đồng bọn....
Tôi khoanh tay, ngả người về lưng phía nhìn người đàn ông đang run bần bật dưới đất. Chậc, mình nhớ mình đã "hiền lành" nhất có thể rồi mà, vẫn còn làm cho người ta sợ hả? Hmmm...
Flashback....
Đám đàn ông đó không biết cái gì gọi là kiềm chế, vài tên đã nhanh tay tháo thắt lưng quần. Một tên nâng mặt tôi lên, khuôn mặt đã có vài ba vết thương. Hắn lau nước miếng, giọng khàn khàn
- Haha, đúng là mỹ nhân mà! Cô em, nhớ làm cho tốt đấy!
Hắn vừa dứt câu, cả đám cười rộ lên. Vài tên nhanh chóng sát lại người tôi. Ánh mắt tôi sáng lên, sáng lên sự khát máu. Tôi ngửa mặt, cười khinh bọn họ
- Tụi mày đoán xem tao sẽ làm gì nào?
Bọn họ khựng lại vài giây, đổ mồ hôi liên tiếp. Tôi giật mình, không được không được, phải thân thiện, thân thiện lại. Tôi rút lại ánh mắt giết người đó rồi nở một nụ cười hiền hòa
- Aiya, thật xin lỗi mà! Bây giờ ta có thể đàm phán với nhau không?
- Hừ! - Một tên khinh bỉ, nhổ nước bọt - Cô em đây thì có gì mà đàm phán với bọn ông?
- Tôi có thể trả gấp 5 số tiền đó mà, thả ra đi, ha? - Tôi nháy nháy mắt, cố tỏ vẻ thân thiện
- Đứa nghèo kiết xác như mày làm gì coa tiền mà trả?
- Haha, khoác lác vừa thôi cô bé
"..."
- Đang nói là....
Tôi tháo được dây cột tay thì liền một tay chống ghế, dùng hết sức đạp hai chân vào mặt tên gần nhất (Hình dung ra hành động không ạ?)
- .... Thương lượng rồi mà sao sủa lắm thế?
Cả hai chân vừa chạm đất, tôi liền nhanh tay tháo nốt dây ở chân. Ok, như vậy là mình đủ an toàn rồi.
Tôi làm bộ mặt oan ức, lấy tay lau giọt nước mặt đang rưng rưng nơi khóe mi. Ôi mẹ ơi, cái bộ mặt này thật.... Tởm quá mà!!! Tôi trề môi, nói với cái giọng đúng chuẩn một con thục nữ:
- Mấy anh ca ca vậy là hong được đâu~. Đánh con gái là hong nên đâu nha~ Hic
Ọe, mình cảm thấy mình quá giả tạo rồi. Thôi, tốt nhất là vẫn về hình tượng ban đầu. Cứ cái đà này mình chết sớm quá.
Cái thằng vừa bị tôi đạp một chưởng trên mặt lau vết xước ở bên má, hắn đứng dậy, rồi rút một con dao đằng sau lưng. Tôi theo phản xạ mà lùi lại nửa bước. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ tôi, hắn kề dao ngay cổ, giọng hăm dọa
- Con ranh! Mày đây là muốn chết? Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tao rồi để cho tụi tao "sướng" một lát
Tôi giơ hai tay lên, mặt mỉm cười nhẹ. Hắn tưởng tôi sợ liền để đôi bàn tay "bẩn" lên eo tôi. Tôi bất giác cầm lấy bàn tay cầm dao của hắn mà bẻ ngược lại. Tôi lấy chân gạt chân hắn khiến hắn đang nằm ở thế nguy hiểm. Tôi lấy khẩu súng ở trong chiếc giày (đa năng :v) chĩa vào đầu hắn. Mặt vẫn nở một nụ cười hiền hòa
- Có cần em đây tiễn vị ca ca đây một đoạn đường đến Địa Ngục không ạ?
Mấy bọn đàn ông dường như có chút sợ, lùi lại vài bước tính chạy. Nhưng lại có một tên rất anh dũng, quyết liều mạng với tôi. Và hắn cũng là tên to con nhất trong đám. Hắn lấy một khẩu S1897 từ trong túi ra nhắm thẳng vào tôi. Tôi nhếch miệng, nhanh tay bắn trước hắn 0,1 giây. Viên đạn xuyên qua tim bay thẳng vào bức tường cũ nát
- Sao? Ai muốn nữa?
Tôi hỏi một cách lịch sự, họ nhanh chân bỏ của chạy lấy người. Nhưng tôi chỉ hỏi chơi thôi, phải diệt tận gốc chứ.
Khóe miệng tôi giật giật vài cái. "Pằng... Pằng... " - hai phát trúng bốn con người, nhưng chỉ trúng ở phần chân. Họ vẫn cố lết ra khỏi nơi này. Tôi liếc mắt ra sau, cười một nụ cười "thiên thần". "Pằng... Pằng" - hai phát vào một gã đứng đằng sau tính lấy gậy sắt đánh tôi.
Chậc, lại thêm một đứa chết rồi! Nhưng hình như còn sương sương cỡ 10 đứa. Không sao, dư sức chơi bọn họ
Chơi chán chê, đạn cũng hệt sạch sành sanh, cả một đám người nằm lê liệt dưới sàn. Nhưng chưa chết a, bọn họ vẫn còn sức cố mà lết ra khỏi tay một Tử Thần. Thôi, chơi chán rồi. Người bị thương, máu dính đầy thế này mà đánh đấm thì khoa chịu chết đi được.
Tôi gọi cho A Liên - một cậu bé được mệnh danh vừa là Hacker nổi tiếng vừa là sát thủ No.1 đứng đầu bảng xếp hạng truy tìm của cảnh sát. Thật ra thằng bé là do tôi đào tạo đấy! Mình thấy có lỗi với cảnh sát ghê :)))
- Đại Tỷ, có việc phân phó?
- Tao có trò cho mày chơi đây! Địa điểm là nhà kho XXX, người còn sống chỉ bị thương nhẹ. Nhận không?
- Thành giao!
Nói rồi, tôi ngăn bọn họ ra ngoài bằng vũ lực. Bọn mày nên chết cho cuộc sống tươi đẹp. Tôi bắt một tên rất ngoan ngoãn, không dám lết xác ra khỏi đây. Đơn giản chỉ vì hắn bị thương nặng quá, không thể cử động, hơi thở yếu ớt. Tôi bắt hắn làm gì? Mang về tra hỏi!
Tôi vừa cố "lết xác" ra khỏi đây thì vừa lúc A Liên tới. Thằng bé thấy tôi mang một tên đàn ông to xác thì bĩu môi. Tôi lườm nguýt, A Liên giật mình cười gượng. Cậu vỗ tay vài cái liền có người tới đưa gã đàn ông này về Thiên Vũ trước.
- Đại Tỷ có cần em gọi xe "rước" về không?
- Thôi khỏi, tao báo mày một tin là sắp có người đến rồi. Nhưng không phải công an
- Ai? Nên giết không? - A Liên nhăn mày
- Mày cái gì cũng ngu, chỉ được mỗi tội giết người là giỏi. Mày cứ thử giết chồng tao xem, tao băm xác mày
- Rồi, thôi, "Đại Ca" đó em địch không lại
A Liên vẫy tay rồi bước vào bên teng nhà kho. Kế tiếp là những tiếng kêu la thảm thiết pha lẫn cầu cứu. Ay, xui cho mấy người, chọn nơi hẻo lánh chi để rồi có kêu cũng không ai nghe. Chẹp chẹp
End Flashback.... Thế là tôi cứ thế mà "lê" về tới cái Thiên Vũ này đây
Được rồi, tới giờ tra tấn, à nhầm....là tra hỏi cái gã đàn ông này. Ơ nhưng mà cũng biết người đứng sau rồi, hỏi cái gì?
Lời vừa dứt, một tên to con trong đám đàn ông ấy bị lôi vào. Hắn bị mất vài ngón tay, tay chân bầm dập, mặt mũi sưng vù, vài chiếc răng cũng bay theo gió mà rụng. Hắn run bần bật, không dám nghĩ lại cảnh tượng lúc ấy. Thật may khi hắn còn sống "toàn vẹn". Hắn nhớ như in, nhớ rất rõ cái người con gái mang đầy ám khí đứng trước hắn và đồng bọn....
Tôi khoanh tay, ngả người về lưng phía nhìn người đàn ông đang run bần bật dưới đất. Chậc, mình nhớ mình đã "hiền lành" nhất có thể rồi mà, vẫn còn làm cho người ta sợ hả? Hmmm...
Flashback....
Đám đàn ông đó không biết cái gì gọi là kiềm chế, vài tên đã nhanh tay tháo thắt lưng quần. Một tên nâng mặt tôi lên, khuôn mặt đã có vài ba vết thương. Hắn lau nước miếng, giọng khàn khàn
- Haha, đúng là mỹ nhân mà! Cô em, nhớ làm cho tốt đấy!
Hắn vừa dứt câu, cả đám cười rộ lên. Vài tên nhanh chóng sát lại người tôi. Ánh mắt tôi sáng lên, sáng lên sự khát máu. Tôi ngửa mặt, cười khinh bọn họ
- Tụi mày đoán xem tao sẽ làm gì nào?
Bọn họ khựng lại vài giây, đổ mồ hôi liên tiếp. Tôi giật mình, không được không được, phải thân thiện, thân thiện lại. Tôi rút lại ánh mắt giết người đó rồi nở một nụ cười hiền hòa
- Aiya, thật xin lỗi mà! Bây giờ ta có thể đàm phán với nhau không?
- Hừ! - Một tên khinh bỉ, nhổ nước bọt - Cô em đây thì có gì mà đàm phán với bọn ông?
- Tôi có thể trả gấp 5 số tiền đó mà, thả ra đi, ha? - Tôi nháy nháy mắt, cố tỏ vẻ thân thiện
- Đứa nghèo kiết xác như mày làm gì coa tiền mà trả?
- Haha, khoác lác vừa thôi cô bé
"..."
- Đang nói là....
Tôi tháo được dây cột tay thì liền một tay chống ghế, dùng hết sức đạp hai chân vào mặt tên gần nhất (Hình dung ra hành động không ạ?)
- .... Thương lượng rồi mà sao sủa lắm thế?
Cả hai chân vừa chạm đất, tôi liền nhanh tay tháo nốt dây ở chân. Ok, như vậy là mình đủ an toàn rồi.
Tôi làm bộ mặt oan ức, lấy tay lau giọt nước mặt đang rưng rưng nơi khóe mi. Ôi mẹ ơi, cái bộ mặt này thật.... Tởm quá mà!!! Tôi trề môi, nói với cái giọng đúng chuẩn một con thục nữ:
- Mấy anh ca ca vậy là hong được đâu~. Đánh con gái là hong nên đâu nha~ Hic
Ọe, mình cảm thấy mình quá giả tạo rồi. Thôi, tốt nhất là vẫn về hình tượng ban đầu. Cứ cái đà này mình chết sớm quá.
Cái thằng vừa bị tôi đạp một chưởng trên mặt lau vết xước ở bên má, hắn đứng dậy, rồi rút một con dao đằng sau lưng. Tôi theo phản xạ mà lùi lại nửa bước. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ tôi, hắn kề dao ngay cổ, giọng hăm dọa
- Con ranh! Mày đây là muốn chết? Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tao rồi để cho tụi tao "sướng" một lát
Tôi giơ hai tay lên, mặt mỉm cười nhẹ. Hắn tưởng tôi sợ liền để đôi bàn tay "bẩn" lên eo tôi. Tôi bất giác cầm lấy bàn tay cầm dao của hắn mà bẻ ngược lại. Tôi lấy chân gạt chân hắn khiến hắn đang nằm ở thế nguy hiểm. Tôi lấy khẩu súng ở trong chiếc giày (đa năng :v) chĩa vào đầu hắn. Mặt vẫn nở một nụ cười hiền hòa
- Có cần em đây tiễn vị ca ca đây một đoạn đường đến Địa Ngục không ạ?
Mấy bọn đàn ông dường như có chút sợ, lùi lại vài bước tính chạy. Nhưng lại có một tên rất anh dũng, quyết liều mạng với tôi. Và hắn cũng là tên to con nhất trong đám. Hắn lấy một khẩu S1897 từ trong túi ra nhắm thẳng vào tôi. Tôi nhếch miệng, nhanh tay bắn trước hắn 0,1 giây. Viên đạn xuyên qua tim bay thẳng vào bức tường cũ nát
- Sao? Ai muốn nữa?
Tôi hỏi một cách lịch sự, họ nhanh chân bỏ của chạy lấy người. Nhưng tôi chỉ hỏi chơi thôi, phải diệt tận gốc chứ.
Khóe miệng tôi giật giật vài cái. "Pằng... Pằng... " - hai phát trúng bốn con người, nhưng chỉ trúng ở phần chân. Họ vẫn cố lết ra khỏi nơi này. Tôi liếc mắt ra sau, cười một nụ cười "thiên thần". "Pằng... Pằng" - hai phát vào một gã đứng đằng sau tính lấy gậy sắt đánh tôi.
Chậc, lại thêm một đứa chết rồi! Nhưng hình như còn sương sương cỡ 10 đứa. Không sao, dư sức chơi bọn họ
Chơi chán chê, đạn cũng hệt sạch sành sanh, cả một đám người nằm lê liệt dưới sàn. Nhưng chưa chết a, bọn họ vẫn còn sức cố mà lết ra khỏi tay một Tử Thần. Thôi, chơi chán rồi. Người bị thương, máu dính đầy thế này mà đánh đấm thì khoa chịu chết đi được.
Tôi gọi cho A Liên - một cậu bé được mệnh danh vừa là Hacker nổi tiếng vừa là sát thủ No.1 đứng đầu bảng xếp hạng truy tìm của cảnh sát. Thật ra thằng bé là do tôi đào tạo đấy! Mình thấy có lỗi với cảnh sát ghê :)))
- Đại Tỷ, có việc phân phó?
- Tao có trò cho mày chơi đây! Địa điểm là nhà kho XXX, người còn sống chỉ bị thương nhẹ. Nhận không?
- Thành giao!
Nói rồi, tôi ngăn bọn họ ra ngoài bằng vũ lực. Bọn mày nên chết cho cuộc sống tươi đẹp. Tôi bắt một tên rất ngoan ngoãn, không dám lết xác ra khỏi đây. Đơn giản chỉ vì hắn bị thương nặng quá, không thể cử động, hơi thở yếu ớt. Tôi bắt hắn làm gì? Mang về tra hỏi!
Tôi vừa cố "lết xác" ra khỏi đây thì vừa lúc A Liên tới. Thằng bé thấy tôi mang một tên đàn ông to xác thì bĩu môi. Tôi lườm nguýt, A Liên giật mình cười gượng. Cậu vỗ tay vài cái liền có người tới đưa gã đàn ông này về Thiên Vũ trước.
- Đại Tỷ có cần em gọi xe "rước" về không?
- Thôi khỏi, tao báo mày một tin là sắp có người đến rồi. Nhưng không phải công an
- Ai? Nên giết không? - A Liên nhăn mày
- Mày cái gì cũng ngu, chỉ được mỗi tội giết người là giỏi. Mày cứ thử giết chồng tao xem, tao băm xác mày
- Rồi, thôi, "Đại Ca" đó em địch không lại
A Liên vẫy tay rồi bước vào bên teng nhà kho. Kế tiếp là những tiếng kêu la thảm thiết pha lẫn cầu cứu. Ay, xui cho mấy người, chọn nơi hẻo lánh chi để rồi có kêu cũng không ai nghe. Chẹp chẹp
End Flashback.... Thế là tôi cứ thế mà "lê" về tới cái Thiên Vũ này đây
Được rồi, tới giờ tra tấn, à nhầm....là tra hỏi cái gã đàn ông này. Ơ nhưng mà cũng biết người đứng sau rồi, hỏi cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.