Chương 18: Đi chơi (2)
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Kh..... Khoan đã... Anh ta nói là "hẹn hò" mà nhỉ(?) Hay là mình nghe nhầm
nhỉ(?) Nhưng nghĩ kĩ lại thì 2 đứa thế này cũng khá giống cặp đôi ấy
chứ. Mà giống gì nữa, phu thê đến nơi rồi. Aaaaaa... Mình lại nghĩ cái
gì thế này!!! Ko được, bình tâm lại nào
- Anh có vẻ tự luyến quá nhỉ? Ai mà thèm hẹn hò vs anh cơ chứ!?!
- Ồ! Thế à? Vậy tôi về nhé, bye!
Lạc Thần gian xảo bước đi chậm rãi, quan sát biểu cảm ức chế của tôi. Tôi phồng má, nắm lấy tay áo hắn. Làm nũng vài câu :))
- Tôi ko cho phép anh đi thì anh ko được đi. Anh mà bỏ về là tôi giận đấy
Lạc Thần tròn mắt nhìn tôi, 2 tai đỏ ửng thế kia. Tôi lại nghĩ anh ta nghe nhiều câu "sến sẩm" rồi chứ. Lạ nhể? Anh ta xoa đầu tôi. Lúc đầu cũng có chút cảm động, nhưng rồi hắn cười gian xảo như 1 con quỷ khiến tôi rùng mình. Ầy... Cảm giác ko lành thì phải
- Cô nhóc, cô muốn tôi chọn trò cho cô chơi đúng ko?
- Anh mới là nhóc, cả nhà anh đều là nhóc ấy
- Vậy cho cô chơi chò này, thú vị lắm!!
Theo hướng tay chỉ của Lạc Thần, tôi nhìn tới mới bik: Gian xảo ko ai bằng thì chỉ có mỗi anh thôi á. Lại bắt thiếu nữ như tôi vào căn nhà ma. Nghe nói ở đây, trò này đáng sợ nhất nước rồi. Vỗn dĩ từ nhỏ đã sợ ma mà lại ko cho ai bik. Làm sao đây??? Tôi lùi vài bước, sắc mặt hiện rõ nét sợ hãi.
- Sao? Hay là cô sợ rồi hả? Ko ngờ rằng "bé" Tiểu Hi nhà ta lại sợ ma nhỉ?
- Ai.. Ai sợ cái thứ đó chứ. Còn lâu tôi mới sợ mấy cái thứ đồ giả này.
- Cô ko phủ nhận việc tôi nói cô là Tiểu Hi à?
- Hừ! Ai gọi chả được!
- Ồ, vậy mà tôi tưởng thân vs cô mới được gọi như thế
- Ai quan tâm đâu. Chỉ là anh gọi có chút mắc cười nha..
- À! Và cô cũng ko phủ nhận việc tôi gọi cô là của tôi
Tôi bấy giờ mới bừng tỉnh, anh ta quả là gian xảo mà. Ko những lưu manh mà còn gian xảo vô đối nữa chứ. Tôi la cho hắn ta 1 trận rồi vô ý quên mất là trc mắt là nhà ma mà đi vào. Tôi tức tối đi vào trong đấy. Càng ngày càng tối dần đi. Tôi mới phát hiện mình quá xâu vào trong ngôi nhà ma rồi. Ngay cả Lạc Thần cũng mất hút rồi. Bây giờ phải làm sao đây? Những con ma giả bỗng dưng xuất hiện làm tôi hét toáng lên. Tiếng hét còn rùng rợn hơn bình thường. Tôi nhanh chóng chạy đi. Vô tình vấp phải dây điện, vết thương lần trước chưa khỏi hẳn. Kết quả là bong gân, ko đi được
- Anh có vẻ tự luyến quá nhỉ? Ai mà thèm hẹn hò vs anh cơ chứ!?!
- Ồ! Thế à? Vậy tôi về nhé, bye!
Lạc Thần gian xảo bước đi chậm rãi, quan sát biểu cảm ức chế của tôi. Tôi phồng má, nắm lấy tay áo hắn. Làm nũng vài câu :))
- Tôi ko cho phép anh đi thì anh ko được đi. Anh mà bỏ về là tôi giận đấy
Lạc Thần tròn mắt nhìn tôi, 2 tai đỏ ửng thế kia. Tôi lại nghĩ anh ta nghe nhiều câu "sến sẩm" rồi chứ. Lạ nhể? Anh ta xoa đầu tôi. Lúc đầu cũng có chút cảm động, nhưng rồi hắn cười gian xảo như 1 con quỷ khiến tôi rùng mình. Ầy... Cảm giác ko lành thì phải
- Cô nhóc, cô muốn tôi chọn trò cho cô chơi đúng ko?
- Anh mới là nhóc, cả nhà anh đều là nhóc ấy
- Vậy cho cô chơi chò này, thú vị lắm!!
Theo hướng tay chỉ của Lạc Thần, tôi nhìn tới mới bik: Gian xảo ko ai bằng thì chỉ có mỗi anh thôi á. Lại bắt thiếu nữ như tôi vào căn nhà ma. Nghe nói ở đây, trò này đáng sợ nhất nước rồi. Vỗn dĩ từ nhỏ đã sợ ma mà lại ko cho ai bik. Làm sao đây??? Tôi lùi vài bước, sắc mặt hiện rõ nét sợ hãi.
- Sao? Hay là cô sợ rồi hả? Ko ngờ rằng "bé" Tiểu Hi nhà ta lại sợ ma nhỉ?
- Ai.. Ai sợ cái thứ đó chứ. Còn lâu tôi mới sợ mấy cái thứ đồ giả này.
- Cô ko phủ nhận việc tôi nói cô là Tiểu Hi à?
- Hừ! Ai gọi chả được!
- Ồ, vậy mà tôi tưởng thân vs cô mới được gọi như thế
- Ai quan tâm đâu. Chỉ là anh gọi có chút mắc cười nha..
- À! Và cô cũng ko phủ nhận việc tôi gọi cô là của tôi
Tôi bấy giờ mới bừng tỉnh, anh ta quả là gian xảo mà. Ko những lưu manh mà còn gian xảo vô đối nữa chứ. Tôi la cho hắn ta 1 trận rồi vô ý quên mất là trc mắt là nhà ma mà đi vào. Tôi tức tối đi vào trong đấy. Càng ngày càng tối dần đi. Tôi mới phát hiện mình quá xâu vào trong ngôi nhà ma rồi. Ngay cả Lạc Thần cũng mất hút rồi. Bây giờ phải làm sao đây? Những con ma giả bỗng dưng xuất hiện làm tôi hét toáng lên. Tiếng hét còn rùng rợn hơn bình thường. Tôi nhanh chóng chạy đi. Vô tình vấp phải dây điện, vết thương lần trước chưa khỏi hẳn. Kết quả là bong gân, ko đi được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.