Chương 56: kì nghỉ (3)
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Trời vẫn xanh biếc, mây vẫn chậm rãi trôi bồng bềnh. Cơn gió nhẹ nhàng thổi, đập vào cửa sổ phòng. "Rầm", cửa không khóa chắc bị gió thổi đập vào
tường. Hình như mình vừa mơ phải ác mộng nhưng cũng là mộng tốt (?)
Tôi bàng hoàng tỉnh dậy, người đổ mồi hôi. Trời, mình vừa mơ thấy gì thế này? "Con bé" đó là mình mà nhỉ? Mình có những phần kí ức này khi nào? Cứ nhớ lại là đầu cứ oong ong
Nhưng không ngờ mình còn sống cơ đấy. Không biết ai cứu mình nhỉ? Thật muốn cảm ơn người đó ghê
"Cốc cốc", tôi nhìn về phía cửa, im thin thít. "Cốc cốc", nó lại vang lên lần hai, thôi thì cũng lười mở miệng tôi im lần hai. Bên ngoài không thấy động tĩnh, tưởng tôi vẫn hôn mê nên quay đầu chân bước đi. Đi được vài bước thì sững lại, như gặp ai đó. Hai người nói một lúc thì lại có tiếng bước chân tới phòng tôi. "Cạch", mở cửa rồi!
- Ấy, tưởng cô vẫn nằm bất động cơ? - Người vừa vào đó lên tiếng
- Chà, Hà tiểu thư ăn nói thế là có ý gì cơ nhỉ? - Tôi cười nhẹ
- Ý trên mặt chữ thôi! - Tịnh Nhã nhún vai. Đặt một cáu gì đó lên bàn
- Tiểu thư mang đến gì cho tôi đấy? Cua à? Chà còn có cả trái cây cơ này! Trông ngon quá cơ
-Tay chân đang mệt, để tôi lấy cho cô ăn - Cô cười trông rất đẹp, nhưng lại là nụ cười thâm hiểm
- À, tôi không ăn lạc, tiểu thư? - Vì thấy trên đĩa có vài cục lạc nên tôi nhắc. Nhưng còn một ý châm chọc khác
- Cô nói vậy là có ý gì? - Cô ta dừng lại, trừng mắt nhìn tôi
- Ý trên mặt chữ thôi! - Tôi nhún vai
- Ai là người họ Lạc mà cô xưng hô như thế? - Cô ta đổ chút mồ hôi
- Ơ, oan cho tôi quá! - Tôi nói với giọng điệu mỉa mai - Tôi chỉ nói không ăn lạc thôi cơ mà. Hay... Tiểu thư nghe thành gì khác
- Thôi ăn đi! - Cô ta giật mình, láy qua chủ đề khác. Đặt vài miếng thịt cua và vài miếng gãi gọt sẵn vào một đĩa đưa cho tôi
- .... - Tôi nhìn cái đĩa ấy. Bộ tưởng tôi ngu, không biết gì hả? - Tôi tạm thời chưa đói, mời tiểu thư ăn trước
- Không... Tôi không ăn... - Cô ta nhìn bằng ánh mắt "có chút" sợ
- Tại sao lại không ăn?
- Tôi.... Tôi
- Tch... - Tôi ném chiếc đĩa xuống. "Xoảng" , cô ta hết hồn, cố lấy lại bình tĩnh tính quát
- Cô... Á - Tịnh Nhã giả vờ té xuống, vơ lấy mảnh thủy tinh của chiếc đĩa cứa vào chân. Tôi nghiêng đầu, lạ ta? "Cạch", Tiếng mở cửa phòng tôi vang lên. Cô ta trở mặt - Ngọc Hy à, tớ tốt bụng thấy cậu mệt nên mang thức ăn đợi cậu tỉnh rồi cùng ăn cho vui... Vậy mà cậu tỉnh dậy trách tớ mang đồ "kém sang" lên thì thôi, cậu còn ném chiếc đĩa khiến tớ bị thương nữa rồi
Hờ hờ, tốt tốt! Mình cho bạn 10 điểm diễn xuất. Nhưng mà, bạn đừng quên mình cũng "diễn" tốt không kém nha~
- Tịnh Hy, Ngọc Hy? Có chuyện gì vậy? - Giọng nói trầm mà lạnh lẽo vang lên
- Lạc Thần...?
- Anh Thần... - Tịnh Nhã cắt ngang lời tôi, vờ khóc sụt sịt
Tôi bàng hoàng tỉnh dậy, người đổ mồi hôi. Trời, mình vừa mơ thấy gì thế này? "Con bé" đó là mình mà nhỉ? Mình có những phần kí ức này khi nào? Cứ nhớ lại là đầu cứ oong ong
Nhưng không ngờ mình còn sống cơ đấy. Không biết ai cứu mình nhỉ? Thật muốn cảm ơn người đó ghê
"Cốc cốc", tôi nhìn về phía cửa, im thin thít. "Cốc cốc", nó lại vang lên lần hai, thôi thì cũng lười mở miệng tôi im lần hai. Bên ngoài không thấy động tĩnh, tưởng tôi vẫn hôn mê nên quay đầu chân bước đi. Đi được vài bước thì sững lại, như gặp ai đó. Hai người nói một lúc thì lại có tiếng bước chân tới phòng tôi. "Cạch", mở cửa rồi!
- Ấy, tưởng cô vẫn nằm bất động cơ? - Người vừa vào đó lên tiếng
- Chà, Hà tiểu thư ăn nói thế là có ý gì cơ nhỉ? - Tôi cười nhẹ
- Ý trên mặt chữ thôi! - Tịnh Nhã nhún vai. Đặt một cáu gì đó lên bàn
- Tiểu thư mang đến gì cho tôi đấy? Cua à? Chà còn có cả trái cây cơ này! Trông ngon quá cơ
-Tay chân đang mệt, để tôi lấy cho cô ăn - Cô cười trông rất đẹp, nhưng lại là nụ cười thâm hiểm
- À, tôi không ăn lạc, tiểu thư? - Vì thấy trên đĩa có vài cục lạc nên tôi nhắc. Nhưng còn một ý châm chọc khác
- Cô nói vậy là có ý gì? - Cô ta dừng lại, trừng mắt nhìn tôi
- Ý trên mặt chữ thôi! - Tôi nhún vai
- Ai là người họ Lạc mà cô xưng hô như thế? - Cô ta đổ chút mồ hôi
- Ơ, oan cho tôi quá! - Tôi nói với giọng điệu mỉa mai - Tôi chỉ nói không ăn lạc thôi cơ mà. Hay... Tiểu thư nghe thành gì khác
- Thôi ăn đi! - Cô ta giật mình, láy qua chủ đề khác. Đặt vài miếng thịt cua và vài miếng gãi gọt sẵn vào một đĩa đưa cho tôi
- .... - Tôi nhìn cái đĩa ấy. Bộ tưởng tôi ngu, không biết gì hả? - Tôi tạm thời chưa đói, mời tiểu thư ăn trước
- Không... Tôi không ăn... - Cô ta nhìn bằng ánh mắt "có chút" sợ
- Tại sao lại không ăn?
- Tôi.... Tôi
- Tch... - Tôi ném chiếc đĩa xuống. "Xoảng" , cô ta hết hồn, cố lấy lại bình tĩnh tính quát
- Cô... Á - Tịnh Nhã giả vờ té xuống, vơ lấy mảnh thủy tinh của chiếc đĩa cứa vào chân. Tôi nghiêng đầu, lạ ta? "Cạch", Tiếng mở cửa phòng tôi vang lên. Cô ta trở mặt - Ngọc Hy à, tớ tốt bụng thấy cậu mệt nên mang thức ăn đợi cậu tỉnh rồi cùng ăn cho vui... Vậy mà cậu tỉnh dậy trách tớ mang đồ "kém sang" lên thì thôi, cậu còn ném chiếc đĩa khiến tớ bị thương nữa rồi
Hờ hờ, tốt tốt! Mình cho bạn 10 điểm diễn xuất. Nhưng mà, bạn đừng quên mình cũng "diễn" tốt không kém nha~
- Tịnh Hy, Ngọc Hy? Có chuyện gì vậy? - Giọng nói trầm mà lạnh lẽo vang lên
- Lạc Thần...?
- Anh Thần... - Tịnh Nhã cắt ngang lời tôi, vờ khóc sụt sịt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.