Chương 46: Kí ức (3)
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Kết thúc giờ học, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Chạy lon
ton dưới sân, ngâm nga vài câu hát. Một hình ảnh đập ngay vào mắt tôi
là... Cậu nhóc hôm qua bị tôi chọc đang được cả nhóm con gái bu vào. Tôi nhăn mày, rốt cuộc cậu ta là ai nhỉ?
- Thần Thầnơi, tớ yêu cậu!!!!
Một người trong đám con gái hét lên. Theo như tôi suy đoán thì cậu bé đó tên là Thần ?
Tôi không suy nghĩgì nữa, tiếp tục ngân nga câu hát rồi đi về. Hôm nay là ngày Tiểu Lệ đi chơi về. Nhanh chóng đi đón cậu ấy thôi.
- Tiểu Lệơi, bên này!
Tôi vẫy vẫy tay, đung đưa mái tóc dài được cột lên. Trông cứ như chú cún đợi chủ về vậy!
- Hi Hi, cậu tới đón mình à?
-Ừm, cháu chào hai bác. Nhanh lên , tài xế đợi kìa!
Tôi chào ba mẹTiểu Lệrồi nắm tay cậuấy chạy về phía chiếc xe Lamborghini đợi sẵn.
Tiểu Lệ là thiên kim nhà Phương. Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi đã 10 năm rồi. Tính tình hiền lành, ngoan ngoãn. Thật phước lắm mới được làm bạn của cậu ấy. Hai đứa khá hiểu nhau.
Tôi và Tiểu Lệdắt tay nhau, tung tăng tới trường. Vừa đứng trước cổng, cả đám học sinh nữ tụ hết lại ở đây. Hai chúng tôi không tài nào vào được. Tôi hít một hơi...
- CÓ TRÁNH ĐƯỜNG CHO NGƯỜI TA ĐI KHÔNG? ĐỨNG ĐÂY LÀM CÁI GÌ?
- Màyơi, to quá!
Tiểu Lệnói nhỏ vào tai tôi. Tôi gãi đầu như muốn chối tội. Vừa nói xong, mọi ánh mắt chỉa vào tôi. Cái gì? Muốn chiến hả? Ngon nhào zô! Tôi phớt lờ, không đếm xỉa bọn nó
- À, xin lỗi mọi người . Làmơn nhường đường cho... (Tiểu Lệ nhỏ nhẹ)
- Sao phải xin lỗi chứ? Bọn họ không tránh đường là họ sai mà!
Tôi chỉ thẳng mặt đám con gái đang tức đến tóc cũng xém cháy. Nhưng họ lại nguôi giận nhờ câu nói...
- Thôi, nhường cho cậuấy đi!
... Của Thần. Tôi nhăn mặt, Tiểu Lệcó chút ngạc nhiên. "Cũng may là có cậuấy giúp, không chắc Hi Hi làm loạn mất!" - Tiểu Lệnghĩ
- Cậu làm vậy là có ý gì ? Tôi không cần cậu giúp đâu
- Hi Hi à! Cậu không thôi là tớ giận đấy! Đi vào lớp mau lên!
Cậuấy trừng mắt. Tôi liếc đám đó một cái rồi cùng Tiểu Lệvào lớp. Phách lối mà gặp chịmày là dẹp nhé! Lần này tha cho đó, hứ!
13,14 tuổi là cũng bằng tuổi chứ có phải lớn hơn đâu mà nói không nổi chứ? Thật bực mình mà!
- Thần Thầnơi, tớ yêu cậu!!!!
Một người trong đám con gái hét lên. Theo như tôi suy đoán thì cậu bé đó tên là Thần ?
Tôi không suy nghĩgì nữa, tiếp tục ngân nga câu hát rồi đi về. Hôm nay là ngày Tiểu Lệ đi chơi về. Nhanh chóng đi đón cậu ấy thôi.
- Tiểu Lệơi, bên này!
Tôi vẫy vẫy tay, đung đưa mái tóc dài được cột lên. Trông cứ như chú cún đợi chủ về vậy!
- Hi Hi, cậu tới đón mình à?
-Ừm, cháu chào hai bác. Nhanh lên , tài xế đợi kìa!
Tôi chào ba mẹTiểu Lệrồi nắm tay cậuấy chạy về phía chiếc xe Lamborghini đợi sẵn.
Tiểu Lệ là thiên kim nhà Phương. Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi đã 10 năm rồi. Tính tình hiền lành, ngoan ngoãn. Thật phước lắm mới được làm bạn của cậu ấy. Hai đứa khá hiểu nhau.
Tôi và Tiểu Lệdắt tay nhau, tung tăng tới trường. Vừa đứng trước cổng, cả đám học sinh nữ tụ hết lại ở đây. Hai chúng tôi không tài nào vào được. Tôi hít một hơi...
- CÓ TRÁNH ĐƯỜNG CHO NGƯỜI TA ĐI KHÔNG? ĐỨNG ĐÂY LÀM CÁI GÌ?
- Màyơi, to quá!
Tiểu Lệnói nhỏ vào tai tôi. Tôi gãi đầu như muốn chối tội. Vừa nói xong, mọi ánh mắt chỉa vào tôi. Cái gì? Muốn chiến hả? Ngon nhào zô! Tôi phớt lờ, không đếm xỉa bọn nó
- À, xin lỗi mọi người . Làmơn nhường đường cho... (Tiểu Lệ nhỏ nhẹ)
- Sao phải xin lỗi chứ? Bọn họ không tránh đường là họ sai mà!
Tôi chỉ thẳng mặt đám con gái đang tức đến tóc cũng xém cháy. Nhưng họ lại nguôi giận nhờ câu nói...
- Thôi, nhường cho cậuấy đi!
... Của Thần. Tôi nhăn mặt, Tiểu Lệcó chút ngạc nhiên. "Cũng may là có cậuấy giúp, không chắc Hi Hi làm loạn mất!" - Tiểu Lệnghĩ
- Cậu làm vậy là có ý gì ? Tôi không cần cậu giúp đâu
- Hi Hi à! Cậu không thôi là tớ giận đấy! Đi vào lớp mau lên!
Cậuấy trừng mắt. Tôi liếc đám đó một cái rồi cùng Tiểu Lệvào lớp. Phách lối mà gặp chịmày là dẹp nhé! Lần này tha cho đó, hứ!
13,14 tuổi là cũng bằng tuổi chứ có phải lớn hơn đâu mà nói không nổi chứ? Thật bực mình mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.