Chương 68: Thật lòng
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Tôi tung tăng đi về lều. Bỗng có ba bóng người cao ráo, đứng chắn
trước mặt tôi. Tô lơ mơ ngước mặt lên. "Hửm...!?! " tôi nheo mắt lại
nhìn bọn họ. Một người trong số đó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của tôi,
cười gian
- Thì ra đây là Hà Ngọc Hy của lớp A sao? Nhìn "ngon" đấy!
Tôi vẫn chưa tỉnh rượu, không biết được đây là ai, và ai tốt ai xấu. Tôi khẽ nói "Ca ca... " bọn họ được bước làm tới, nở nụ cười gian. Họ nhìn nhau rồi gật gật đầu. Một người kéo tay tôi, bảo
- Đúng rồi, là ca ca của em đây! Anh đưa em về lều
- Đúng đó, để các ca ca đây đưa em về
- Nào, đi thôi!
Mặc cho họ kéo, tôi không di chuyển. Bọn họ cứ kéo nhưng không lay chuyển được tôi dù chỉ 1mm. "Mẹ kiếp! Nó không di chuyển... " - một tên chửi rủa. Tôi bực mình vùng tay ra. Nhìn xung quanh rồi chạy tới chỗ Lạc Thần. Tôi đứng khép nép sau lưng anh ta. Lạc Thần không hiểu tôi đang làm gì liền hỏi
- Sao đấy? Sao vừa chửi tôi lại ra bám lấy tôi vậy hả, cô nhóc?
Tôi không nói gì, chỉ chỉ về phía "bọn họ" đang đi tới chỗ tôi. Anh ta dường như hiểu ra vấn đề. Nhưng cũng không quên ghẹo tôi lấy một câu
-Nhớ tuần trước đả thương con gái của Vô Gia cơ mà? Sao giờ gặp tí bọn "tép riu" lại khép nép vậy?
"..."
Thấy tôi không trả lời, Lạc Thần quay hẳn người ra đằng sau nhìn tôi. Thì ra là tôi đã dựa vào tường mà ngủ mất rồi. Anh ta thở dài nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười "Thật bó tay mà! "
Đám người kia cuối cùng cũng tới được nơi tôi đang "đứng(!?!)" Bọn họ giở giọng hăm dọa. Tuy không phục nhưng 'dọa ai thì được chứ dọa Lạc Thần là thấy không được rồi'.
- Này, mau đưa người của tao mau lên!
- Nhanh lên thằng này!
- Hay mày muốn ăn đập? - Một tên bẻ "rắc rắc" xương tay ra dáng 'giang hồ đầu đường xóm chợ'
- Người của mày? - Mặt Lạc Thần đen lại, anh ta gằn từng chữ - Huân, bọn này giao cho cậu!
- Vâng thiếu gia!
Huân là Lâm Huân - Đội trưởng độ hộ vệ của Lạc Thần? Aiyo, tính ra cũng "được" phết. Hừm.... Nhưng chắc không bằng "người của tôi" được rồi!
Lạc Thần cõng tôi về lều. Tôi thì yên vị trên lưng anh ta. "Thật, có ngủ cô mới yên lành thế này! Cơ mà, nặng quá!!! " - anh ta vừa cõng vừa than phiền. Thế nhưng tay quyết vẫn không buông tôi ra. Thật cảm động a ~!
Tôi liệu tự hỏi mình có nên thật lòng hay không? Thật lòng, không tự dối lòng rằng mình ghét Lạc Thần. Tôi khẽ mở đôi mắt, nở một nụ cười nhẹ. "Thích lắm! " tôi khẽ nói rồi lịm đi. Không biết Lạc Thần có nghe được không nhưng... Tôi hi vọng là anh hiểu được lòng tôi. Lại càng hi vọng thời gian có thể dừng. Tôi quyết muốn "giữ anh làm của" từ giờ và mãi mãi.
Hỡi thế gian... ai định nghĩa được chữ "yêu"? Yêu là cho đi không nhận lại. Yêu là muốn người ấy bên cạnh mình. Yêu chỉ cần dc ngắm nhìn người ấy mỗi ngày, mỗi giờ. Và... Yêu là dù lầm đường lạc lối vẫn không muốn rời xa người
- Thì ra đây là Hà Ngọc Hy của lớp A sao? Nhìn "ngon" đấy!
Tôi vẫn chưa tỉnh rượu, không biết được đây là ai, và ai tốt ai xấu. Tôi khẽ nói "Ca ca... " bọn họ được bước làm tới, nở nụ cười gian. Họ nhìn nhau rồi gật gật đầu. Một người kéo tay tôi, bảo
- Đúng rồi, là ca ca của em đây! Anh đưa em về lều
- Đúng đó, để các ca ca đây đưa em về
- Nào, đi thôi!
Mặc cho họ kéo, tôi không di chuyển. Bọn họ cứ kéo nhưng không lay chuyển được tôi dù chỉ 1mm. "Mẹ kiếp! Nó không di chuyển... " - một tên chửi rủa. Tôi bực mình vùng tay ra. Nhìn xung quanh rồi chạy tới chỗ Lạc Thần. Tôi đứng khép nép sau lưng anh ta. Lạc Thần không hiểu tôi đang làm gì liền hỏi
- Sao đấy? Sao vừa chửi tôi lại ra bám lấy tôi vậy hả, cô nhóc?
Tôi không nói gì, chỉ chỉ về phía "bọn họ" đang đi tới chỗ tôi. Anh ta dường như hiểu ra vấn đề. Nhưng cũng không quên ghẹo tôi lấy một câu
-Nhớ tuần trước đả thương con gái của Vô Gia cơ mà? Sao giờ gặp tí bọn "tép riu" lại khép nép vậy?
"..."
Thấy tôi không trả lời, Lạc Thần quay hẳn người ra đằng sau nhìn tôi. Thì ra là tôi đã dựa vào tường mà ngủ mất rồi. Anh ta thở dài nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười "Thật bó tay mà! "
Đám người kia cuối cùng cũng tới được nơi tôi đang "đứng(!?!)" Bọn họ giở giọng hăm dọa. Tuy không phục nhưng 'dọa ai thì được chứ dọa Lạc Thần là thấy không được rồi'.
- Này, mau đưa người của tao mau lên!
- Nhanh lên thằng này!
- Hay mày muốn ăn đập? - Một tên bẻ "rắc rắc" xương tay ra dáng 'giang hồ đầu đường xóm chợ'
- Người của mày? - Mặt Lạc Thần đen lại, anh ta gằn từng chữ - Huân, bọn này giao cho cậu!
- Vâng thiếu gia!
Huân là Lâm Huân - Đội trưởng độ hộ vệ của Lạc Thần? Aiyo, tính ra cũng "được" phết. Hừm.... Nhưng chắc không bằng "người của tôi" được rồi!
Lạc Thần cõng tôi về lều. Tôi thì yên vị trên lưng anh ta. "Thật, có ngủ cô mới yên lành thế này! Cơ mà, nặng quá!!! " - anh ta vừa cõng vừa than phiền. Thế nhưng tay quyết vẫn không buông tôi ra. Thật cảm động a ~!
Tôi liệu tự hỏi mình có nên thật lòng hay không? Thật lòng, không tự dối lòng rằng mình ghét Lạc Thần. Tôi khẽ mở đôi mắt, nở một nụ cười nhẹ. "Thích lắm! " tôi khẽ nói rồi lịm đi. Không biết Lạc Thần có nghe được không nhưng... Tôi hi vọng là anh hiểu được lòng tôi. Lại càng hi vọng thời gian có thể dừng. Tôi quyết muốn "giữ anh làm của" từ giờ và mãi mãi.
Hỡi thế gian... ai định nghĩa được chữ "yêu"? Yêu là cho đi không nhận lại. Yêu là muốn người ấy bên cạnh mình. Yêu chỉ cần dc ngắm nhìn người ấy mỗi ngày, mỗi giờ. Và... Yêu là dù lầm đường lạc lối vẫn không muốn rời xa người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.