Chương 23
Nguyên Viện
31/03/2017
"Con......" Tiểu Thất Nhi ngẩn ra, nghĩ đến Nghiêm Quân Đường lấy Phương Niệm Vân,dáng vẻ hai người thân nật, lòng của nàng rất đau.
Không! Nàng không muốn!
Nhưng không đợi nàng lên tiếng,Nghiêm lão gia nói tiếp: "Cho dù Nệm Vân tiến phòng, con vẫn ở phòng lớn, nàng là tiểu thiếp, tuyệt không ảnh hưởng địa vị của con, con đồng ý không?" Dù là thăm do, nhưng ngữ khí của ông lại tuyệt đối không cho phản bác.
"Con......" Tiểu Thất Nhi nói quanh co, sắc mặt trắng bệch nhìn Nghiêm lão gia."Cha vì sao không trực tiếp nói với Quân Đường? Dù sao người muốn nạp thiếp chính là chàng nha!"
Nghe nàng nói,Nghiêm lão gia càng tức giận. Hừ! Nếu có thể cùng nhi tử nói chuyện, ông cần gì tìm con dâu này?
Tên nhóc này, tác phong bá đạo không ai dám làm trái, nói cưới liền cưới làm ngay cả ông cũng không dám, cho nên mới rat ay với Thất Nhi?
"Ta nói với con, chính là muốn con lên tiếng với Đường nhi, muốn nó nạp Niệm Vân làm thiếp."
Cái gì?! Muốn nàng nói với Nghiêm Quân Đường? Nàng không muốn!
Tiểu Thất Nhi lập tức lắc đầu, nhưng Nghiêm lão gia căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt.
"Nếu con không nói Đường nhi nạp Niệm Vân làm thiếp, ta sẽ trực tiếp muốn Đường nhi thôi con, để nàng ấy lên phòng lớn!"
Nghiêm lão gia làm Tiểu Thất Nhi trừng to mắt, sắc mặt được không có một tia huyết sắc, hốc mắt nhanh chóng hiện hồng.
"Con thử nghĩ lại xem!" Thấy dáng vẻ con dâu như thế, Nghiêm lão gia cũng không nhẫn tâm, kỳ thật ông cũng không phải thật ghét nàng, chẳng qua là trong tim ông không có cách nào chấp nhận thế là nói xong lời nói này vừa dứt ông liền rời khỏi phòng sách.
Còn lại Tiểu Thất Nhi một mình, sững sờ đứng ở trong thư phòng.
Không nạp Phương Niệm Vân làm thiếp, thì thôi nàng......
Vậy không phải là rất tốt sao? Nàng ghét hắn như vậy, ước gì rời khỏi hắn càng xa càng tốt?
Nhưng mà vì sao mắt của nàng rơi lệ không ngừng, tim đau đau quá? Nàng rõ ràng ghét hắn lắm nha! Nhưng vì sao vừa nghĩ tới muốn rời khỏi hắn, tim lại đau đến sắp chết?
Tiểu Thất Nhi che má không nhịn được khóc lớn.
Lòng của nàng đau quá đau quá......
Lần đầu tiên cảm thấy đau như thế, đau đến nước mắt càng không ngừng rơi, thế nào cũng ngăn không được......
Lúc này, nàng mới hiểu được, thì ra nàng ghét hắn chọc nàng..... ghét càng nhiều, thì càng thích hắn.
Thì ra nàng thích hắn...... tim nàng đau quá......
Tiểu Thất Nhi không muốn rời khỏi Nghiêm Quân Đường.
Mặc dù hắn chẳng qua là bất đắc dĩ mới cưới nàng ── lời nói này nàng nhớ kỹ từng chữ, thế nào cũng không thể quên được ── nhưng mà nàng vẫn không muốn rời khỏi hắn, nàng muốn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn không thích nàng cũng không sao, cho dù muốn cùng Phương Niệm Vân chung một trượng phu, nàng cũng cam nguyện.
Tiểu Thất Nhi cắn cánh môi, không biết mình như thế nào.
Cho dù nhìn thấy hắn và Phương Niệm Vân thân mật mà đau lòng, nàng cũng phải nhịn xuống, bởi vì...... Rời khỏi hắn, lòng của nàng sẽ đau hơn nha!
Làm thế nào để hắn thích đây? Làm sao đây......
Nhìn cửa phòng sách, Tiểu Thất Nhi không khỏi e sợ bước.
Nghiêm Quân Đường đang ở bên trong, nàng phải làm theo lời của cha chàng, nàng không muốn bị bỏ rơi, càng không muốn rời khỏi hắn.
Nhắm hai mắt, nàng cắn răng, đưa tay đẩy cửa ra.
"Tiểu Thất Nhi, nàng tại sao đến đây?" Vừa nhìn thấy nàng, Nghiêm Quân Đường ngoài ý muốn khiêu mi. Nàng chưa từng đến phòng sách tìm hắn, chính xác mà nói, là nàng cũng không chủ động tìm hắn, luôn muốn hắn tự mình đem nàng khóa ở bên cạnh, nàng mới biết điều một chút không trốn khỏi hắn.
Mặt của Tiểu Thất Nhi tái nhợt yên lặng nhìn Nghiêm Quân Đường."Thiếp có việc tìm chàng."
"Chuyện gì?" Nghiêm Quân Đường đứng dậy rời khỏi thư án, nhìn nàng "Nàng khóc? Vì sao?" Thấy hốc mắt nàng có chút hồng, hắn khẩn trương đem nàng ôm vào trong lòng, vẻ mặt có chút giận."Là ai bắt nạt nàng, hại nàng khóc?"nhìn xuống Tiểu Thất Nhi, cảm thấy nàng dường như có chút khan khác.
"Không có! Không ai bắt nạt thiếp." Tiểu Thất Nhi lắc đầu, quyến luyến nhìn Nghiêm Quân Đường.
Hắn dịu dàng để nàng động đậy, nàng muốn lên tiếng,nói hắn không nên cưới Phương Niệm Vân, nàng sẽ đối với hắn rất tốt rất tốt, sẽ không một chút thì nói ghét hắn, sẽ cố gắng để hắn thích nàng......
Nhưng mà lời vừa đến trong miệng, lại không thể nói ra.
Nàng không thể quên được nha! Không thể quên được nàng chẳng qua là thế phẩm, không thể quên được người hắn chân chính muốn kết hôn căn bản không phải nàng, nàng chẳng qua là hắn bất đắc dĩ mới lấy, lở như hắn và Niệm Vân tỷ thích nhau.....
Mà nàng, chẳng qua là người ngăn cản.
Nàng không muốn ích kỷ địa cản trở hạnh phúc của hắn, nhưng mà nàng có thể lưu một điểm nho nhỏ tư tâm, để hắn đến bên cạnh?
"Viền mắt nàng tại sao hồng?" Nghiêm Quân Đường không tin, tiếp tục chất vấn.
"Có thể là vừa rồi không cẩn thận có hạt cát bay vào trong ánh mắt, khiến cho thiếp không thoải mái, mới hồng hồng." Nở ra vẻ cười, nàng miễn cưỡng tìm lý do.
Nhưng này lý do quá bạc nhược, Nghiêm Quân Đường căn bản không tin tưởng, tròng mắt đen khôn khéo nhìn sắc mặt của nàng, nàng rõ ràng có việc cố ý giấu hắn, trong tim không nhịn được có chút tức giận.
"Thiếp có việc muốn nói." con ngươi của Tiểu Thất Nhi rũ xuống,không để nước mắt tràn ra, giọng nói run rẩy.
"Có chuyện gì?"
"Chàng...... Chàng có muốn nạp Niệm Vân tỷ làm thiếp hay không?"
Lông mày thanh tú nhíu lại, Nghiêm Quân Đường kinh ngạc nhìn Tiểu Thất Nhi, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không."Nàng nói cái gì?"
"Chàng......" Tiểu Thất Nhi ngừng ngừng, cắn răng, nói lại một lần." Chàng có muốn nạp Niệm Vân tỷ làm thiếp hay không?"
Xác định nàng thật nói những lờinày, Nghiêm Quân Đường tức giận ôm chặt eo của nàng."Là ai muốn nàng nói với ta chuyện này?"
Hắn không tin nàng dám lên tiếng nói những lời này, nhất định là có người sai nàng!
Nhẫn nhịn đau đớn, Tiểu Thất Nhi ấp a ấp úng địa nói: "Không ai, là mình thiếp nhận ra."
"Ngẩng đầu! Nhìn ta nói lại một lần!" Nghiêm Quân Đường đưa tay nắm lấy cằm của Tiểu Thất Nhi, dùng sức nâng mặt của nàng lên, lạnh lùng nhìn nàng.
Dáng vẻ giận giữ của hắn dọa nạt nàng, nàng có chút lui lại, càng không muốn nói lại lần thứ ba, nhưng mà lời cảnh cáo của cha chàng hiện lên trong đầu, nàng không dám làm trái. Nàng không muốn rời khỏi hắn nha!
"Thiếp..... Thiếp muốn chàng nạp Niệm Vân tỷ làm tiếp,thiếp...... thấy hai người rất xứng đôi, dù sao chàng cũng không ghét cô ấy, có phải không?"
Nàng nhớ kỹ, hắn và Niệm Vân tỷ ở chung một chỗ luôn có tiếng cười, vẻ mặt rất dịu dàng, chỉ có đối với nàng, hắn mới sẽ trở nên thật xấu. Hắn nhất định là không thích nàng, mới sẽ đối với nàng xấu như vậy.
"Nàng!" Nghiêm Quân Đường hung hăng trừng mắt Tiểu Thất Nhi, tức giận rống lên." Nữ nhân đáng chết này!"
Không muốn nghe nàng nói them bất kỳ câu nói nào nửa, hắn dụng lực hôn môi của nàng.
"A......"
Thô bạo làm đau môi của Tiểu Thất Nhi, nàng không ngừng tránh né, lại không thoát khỏi sự kiềm chế, hắn bừa bãi địa mút cắn môi của nàng,làm đau nàng.
Nàng dám nói thế làm hắn đau lòng, hắn phải để nàng cùng hắn chịu đau!
"Ô...... Không nên......" Môi của nàng bị hắn dùng lực mút cắn, thấm ra một tơ máu, làm nàng đau."Đau......"
"Đau?" Nghiêm Quân Đường cười lạnh, bàn tay to dùng sức bắt được một bên ngực, dùng hết sức xoa bóp lấy."Còn dám la đau sao?Hừm?"
"Không! Không nên như vậy......" Nàng thấy hắn cuồng nộ, gắng sức tránh né.
"Nàng cho là nàng có quyền cự tuyệt sao?" Nghiêm Quân Đường dùng sức chế trụ Tiểu Thất Nhi, bàn tay to xé rách tất cả y phục trên người nàng.
Không! Nàng không muốn!
Nhưng không đợi nàng lên tiếng,Nghiêm lão gia nói tiếp: "Cho dù Nệm Vân tiến phòng, con vẫn ở phòng lớn, nàng là tiểu thiếp, tuyệt không ảnh hưởng địa vị của con, con đồng ý không?" Dù là thăm do, nhưng ngữ khí của ông lại tuyệt đối không cho phản bác.
"Con......" Tiểu Thất Nhi nói quanh co, sắc mặt trắng bệch nhìn Nghiêm lão gia."Cha vì sao không trực tiếp nói với Quân Đường? Dù sao người muốn nạp thiếp chính là chàng nha!"
Nghe nàng nói,Nghiêm lão gia càng tức giận. Hừ! Nếu có thể cùng nhi tử nói chuyện, ông cần gì tìm con dâu này?
Tên nhóc này, tác phong bá đạo không ai dám làm trái, nói cưới liền cưới làm ngay cả ông cũng không dám, cho nên mới rat ay với Thất Nhi?
"Ta nói với con, chính là muốn con lên tiếng với Đường nhi, muốn nó nạp Niệm Vân làm thiếp."
Cái gì?! Muốn nàng nói với Nghiêm Quân Đường? Nàng không muốn!
Tiểu Thất Nhi lập tức lắc đầu, nhưng Nghiêm lão gia căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt.
"Nếu con không nói Đường nhi nạp Niệm Vân làm thiếp, ta sẽ trực tiếp muốn Đường nhi thôi con, để nàng ấy lên phòng lớn!"
Nghiêm lão gia làm Tiểu Thất Nhi trừng to mắt, sắc mặt được không có một tia huyết sắc, hốc mắt nhanh chóng hiện hồng.
"Con thử nghĩ lại xem!" Thấy dáng vẻ con dâu như thế, Nghiêm lão gia cũng không nhẫn tâm, kỳ thật ông cũng không phải thật ghét nàng, chẳng qua là trong tim ông không có cách nào chấp nhận thế là nói xong lời nói này vừa dứt ông liền rời khỏi phòng sách.
Còn lại Tiểu Thất Nhi một mình, sững sờ đứng ở trong thư phòng.
Không nạp Phương Niệm Vân làm thiếp, thì thôi nàng......
Vậy không phải là rất tốt sao? Nàng ghét hắn như vậy, ước gì rời khỏi hắn càng xa càng tốt?
Nhưng mà vì sao mắt của nàng rơi lệ không ngừng, tim đau đau quá? Nàng rõ ràng ghét hắn lắm nha! Nhưng vì sao vừa nghĩ tới muốn rời khỏi hắn, tim lại đau đến sắp chết?
Tiểu Thất Nhi che má không nhịn được khóc lớn.
Lòng của nàng đau quá đau quá......
Lần đầu tiên cảm thấy đau như thế, đau đến nước mắt càng không ngừng rơi, thế nào cũng ngăn không được......
Lúc này, nàng mới hiểu được, thì ra nàng ghét hắn chọc nàng..... ghét càng nhiều, thì càng thích hắn.
Thì ra nàng thích hắn...... tim nàng đau quá......
Tiểu Thất Nhi không muốn rời khỏi Nghiêm Quân Đường.
Mặc dù hắn chẳng qua là bất đắc dĩ mới cưới nàng ── lời nói này nàng nhớ kỹ từng chữ, thế nào cũng không thể quên được ── nhưng mà nàng vẫn không muốn rời khỏi hắn, nàng muốn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn không thích nàng cũng không sao, cho dù muốn cùng Phương Niệm Vân chung một trượng phu, nàng cũng cam nguyện.
Tiểu Thất Nhi cắn cánh môi, không biết mình như thế nào.
Cho dù nhìn thấy hắn và Phương Niệm Vân thân mật mà đau lòng, nàng cũng phải nhịn xuống, bởi vì...... Rời khỏi hắn, lòng của nàng sẽ đau hơn nha!
Làm thế nào để hắn thích đây? Làm sao đây......
Nhìn cửa phòng sách, Tiểu Thất Nhi không khỏi e sợ bước.
Nghiêm Quân Đường đang ở bên trong, nàng phải làm theo lời của cha chàng, nàng không muốn bị bỏ rơi, càng không muốn rời khỏi hắn.
Nhắm hai mắt, nàng cắn răng, đưa tay đẩy cửa ra.
"Tiểu Thất Nhi, nàng tại sao đến đây?" Vừa nhìn thấy nàng, Nghiêm Quân Đường ngoài ý muốn khiêu mi. Nàng chưa từng đến phòng sách tìm hắn, chính xác mà nói, là nàng cũng không chủ động tìm hắn, luôn muốn hắn tự mình đem nàng khóa ở bên cạnh, nàng mới biết điều một chút không trốn khỏi hắn.
Mặt của Tiểu Thất Nhi tái nhợt yên lặng nhìn Nghiêm Quân Đường."Thiếp có việc tìm chàng."
"Chuyện gì?" Nghiêm Quân Đường đứng dậy rời khỏi thư án, nhìn nàng "Nàng khóc? Vì sao?" Thấy hốc mắt nàng có chút hồng, hắn khẩn trương đem nàng ôm vào trong lòng, vẻ mặt có chút giận."Là ai bắt nạt nàng, hại nàng khóc?"nhìn xuống Tiểu Thất Nhi, cảm thấy nàng dường như có chút khan khác.
"Không có! Không ai bắt nạt thiếp." Tiểu Thất Nhi lắc đầu, quyến luyến nhìn Nghiêm Quân Đường.
Hắn dịu dàng để nàng động đậy, nàng muốn lên tiếng,nói hắn không nên cưới Phương Niệm Vân, nàng sẽ đối với hắn rất tốt rất tốt, sẽ không một chút thì nói ghét hắn, sẽ cố gắng để hắn thích nàng......
Nhưng mà lời vừa đến trong miệng, lại không thể nói ra.
Nàng không thể quên được nha! Không thể quên được nàng chẳng qua là thế phẩm, không thể quên được người hắn chân chính muốn kết hôn căn bản không phải nàng, nàng chẳng qua là hắn bất đắc dĩ mới lấy, lở như hắn và Niệm Vân tỷ thích nhau.....
Mà nàng, chẳng qua là người ngăn cản.
Nàng không muốn ích kỷ địa cản trở hạnh phúc của hắn, nhưng mà nàng có thể lưu một điểm nho nhỏ tư tâm, để hắn đến bên cạnh?
"Viền mắt nàng tại sao hồng?" Nghiêm Quân Đường không tin, tiếp tục chất vấn.
"Có thể là vừa rồi không cẩn thận có hạt cát bay vào trong ánh mắt, khiến cho thiếp không thoải mái, mới hồng hồng." Nở ra vẻ cười, nàng miễn cưỡng tìm lý do.
Nhưng này lý do quá bạc nhược, Nghiêm Quân Đường căn bản không tin tưởng, tròng mắt đen khôn khéo nhìn sắc mặt của nàng, nàng rõ ràng có việc cố ý giấu hắn, trong tim không nhịn được có chút tức giận.
"Thiếp có việc muốn nói." con ngươi của Tiểu Thất Nhi rũ xuống,không để nước mắt tràn ra, giọng nói run rẩy.
"Có chuyện gì?"
"Chàng...... Chàng có muốn nạp Niệm Vân tỷ làm thiếp hay không?"
Lông mày thanh tú nhíu lại, Nghiêm Quân Đường kinh ngạc nhìn Tiểu Thất Nhi, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không."Nàng nói cái gì?"
"Chàng......" Tiểu Thất Nhi ngừng ngừng, cắn răng, nói lại một lần." Chàng có muốn nạp Niệm Vân tỷ làm thiếp hay không?"
Xác định nàng thật nói những lờinày, Nghiêm Quân Đường tức giận ôm chặt eo của nàng."Là ai muốn nàng nói với ta chuyện này?"
Hắn không tin nàng dám lên tiếng nói những lời này, nhất định là có người sai nàng!
Nhẫn nhịn đau đớn, Tiểu Thất Nhi ấp a ấp úng địa nói: "Không ai, là mình thiếp nhận ra."
"Ngẩng đầu! Nhìn ta nói lại một lần!" Nghiêm Quân Đường đưa tay nắm lấy cằm của Tiểu Thất Nhi, dùng sức nâng mặt của nàng lên, lạnh lùng nhìn nàng.
Dáng vẻ giận giữ của hắn dọa nạt nàng, nàng có chút lui lại, càng không muốn nói lại lần thứ ba, nhưng mà lời cảnh cáo của cha chàng hiện lên trong đầu, nàng không dám làm trái. Nàng không muốn rời khỏi hắn nha!
"Thiếp..... Thiếp muốn chàng nạp Niệm Vân tỷ làm tiếp,thiếp...... thấy hai người rất xứng đôi, dù sao chàng cũng không ghét cô ấy, có phải không?"
Nàng nhớ kỹ, hắn và Niệm Vân tỷ ở chung một chỗ luôn có tiếng cười, vẻ mặt rất dịu dàng, chỉ có đối với nàng, hắn mới sẽ trở nên thật xấu. Hắn nhất định là không thích nàng, mới sẽ đối với nàng xấu như vậy.
"Nàng!" Nghiêm Quân Đường hung hăng trừng mắt Tiểu Thất Nhi, tức giận rống lên." Nữ nhân đáng chết này!"
Không muốn nghe nàng nói them bất kỳ câu nói nào nửa, hắn dụng lực hôn môi của nàng.
"A......"
Thô bạo làm đau môi của Tiểu Thất Nhi, nàng không ngừng tránh né, lại không thoát khỏi sự kiềm chế, hắn bừa bãi địa mút cắn môi của nàng,làm đau nàng.
Nàng dám nói thế làm hắn đau lòng, hắn phải để nàng cùng hắn chịu đau!
"Ô...... Không nên......" Môi của nàng bị hắn dùng lực mút cắn, thấm ra một tơ máu, làm nàng đau."Đau......"
"Đau?" Nghiêm Quân Đường cười lạnh, bàn tay to dùng sức bắt được một bên ngực, dùng hết sức xoa bóp lấy."Còn dám la đau sao?Hừm?"
"Không! Không nên như vậy......" Nàng thấy hắn cuồng nộ, gắng sức tránh né.
"Nàng cho là nàng có quyền cự tuyệt sao?" Nghiêm Quân Đường dùng sức chế trụ Tiểu Thất Nhi, bàn tay to xé rách tất cả y phục trên người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.