Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi
Chương 84: Ông Lục em muốn bàn với anh một chuyện
Jaypham
19/11/2023
Hắn vắt chéo chân ung dung ngồi chờ A Mã chở về hai người còn lại sắc mặt trái ngược với hắn
“ Có phải là bị bắt rồi không ? Lâu vậy rồi còn chưa quay trở lại”
“ Cậu đừng có hối , tôi cũng nôn nóng giống cậu đây nè” Cố Tư Kỳ sốt ruột nhưng vẫn phải tự chấn an bản thân
Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra toàn thân A Mã đầy mồ hôi đi đến trước mặt hắn mà báo cáo tình hình
“ Tôi đã hoàn thành nhiệm vũ của lão đại giao”
“ Tốt “
Hai bọn họ vừa thấy A Mã còn nguyên vẹn bước vào liền thở phào nhẹ nhõm
“ Vất vã cho cậu rồi A Mã , mau lại đây chúng ta cùng chúc mừng phi vụ thành công lần này” Cố Tư Kỳ chủ động gọi cậu ta ngồi bên cạnh mình
A Mã vẫn đứng im đó không nhúc nhích , Cố Tư Kỳ chau mày nhìn cậu ta “ Tôi kêu cậu qua đây cậu không nghe thấy sao?”
A Mã khẽ nhìn hắn vì chưa có sự đồng ý của hắn nên cậu ta không dám làm trái ý
“ Cậu qua bên đó ngồi với cậu ấy đi” Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng khiến người khác nghe thấy có một chút ý tứ
A Mã gật đầu ngồi xuống bên cạnh của Cố Tư Kỳ , cậu ta khui chai rượu còn mới toanh rót vào ly đưa sang cho A Mã
“ Cho cậu”
“ Ba tháng nữa tôi muốn cậu về lại Los Angeles”
Tay A Mã chợt khựng lại “ Tôi đã làm sai gì sao ?”
“ Phi vụ này thanh công chắc chắn ông ta sẽ không tha cho bố tôi , cậu là người tôi tin tưởng nên tôi muốn cậu qua bên đó để bảo vệ ông ấy “
“ Vâng tôi hiểu rồi”
[..]
“ Ông Chu lô hàng của chúng ta đã bị cháy hết toàn bộ số kho hàng đã bị thiêu rụi”
Chu Bạch Thiển tức giận đập nát mọi thứ trên bàn lớn tiếng quát mắng “ Một lũ vô dụng ! Chỉ có như vậy thôi cũng không giữ nỗi , tụi bây có biết đóng hàng đó của tao biet bao nhiêu tiền không”
Người đàn ông cúi đầu không dám nhìn ông ta “ Xin lỗi ông chủ chúng tôi đã cho người đi bắt tên đó nhưng đều không có dấu vết nào”
Ông ta nhắm nghiền mắt miệng không ngừng thở dồn dập vì tức giận “ Cút ! lập tức cút hết ra ngoài”
Ông ta nghiến răng nhấn mạnh từng chữ “ Lục Tử Hàn cậu phải trả giá cho những gì cậu đã làm ngày hôm nay “
[…]
“ Cốc..cốc”
Vương Ngãi Giai ngẩng đầu nhìn về phía cửa bắt gặp ánh mắt Caryln mỉm cười nhìn cô “ Lâu rồi tôi không đến đây không phiền chứ ?”
“ Không phiền chị ngồi đi” cô mỉm cười đáp lại cô ta
“ Công việc không làm khó dễ cho cô chứ ?”
“ Nhờ chị chiếu cố tôi đỡ hơn rất nhiều rồi” Cô đưa ly trà đến đặt xuống bàn cho cô ta
Cô ta nhận lấy thưởng thức một ngụm rồi đánh giá “ Vị trà này không tệ “
“ Chị thích à? Bữa nào tôi gửi cho chị một hộp nhé”
“ Tôi không từ chối đâu đấy”
“ Không phải chị tới đây để thăm tôi đâu nhỉ ?”
Cô ta đặt nhẹ ly trà xuống “ Quả thật không giấu gì được cô , chuyện là vậy công ty của Nguyên Ân muốn mời cô bay cùng cậu ấy bay qua Paris bào chữa cho một ông chủ trong vụ làm ăn lớn cô có hứng thú tham gia không?”
“ Khi nào thì tiến hành “
“ Tầm khoảng 2 ngày để cô có thời gian suy nghĩ”
“ Gấp vậy à?”
“ Đành chịu thôi , lần này ông ta vướng vào vụ rắc rối lớn nên đành phải kiếm được người bào chữa cho ông ta đành phải liên lạc với cô gấp”
“ Chị gửi tài liệu vụ này cho tôi để tôi xem “
“ Được lát nữa tôi cho người đưa cho tôi , suy nghĩ cho kĩ nhé” Cô ta đứng dậy bỏ ra ngoài
Cô nhìn theo bóng lưng của cô ta dừng rời khỏi , ánh mắt đâm chiu nhìn vào màn hình điện thoại đúng lúc tin nhắn được gửi đến
“ Bảo bối , anh muốn gặp em rồi chúng ta có thể đi ăn một chút không?”
“ Được” Cô lập tức gửi tin nhắn sẵn cô muốn gặp hắn để nói về chuyến bay hai ngày hôm sau
“ Anh tới đón em”
Cô nhanh chóng tắt điện thoại cầm lấy túi xách đi ra ngoài . Vừa xuống dưới đã thấy hắn dựa vào cảnh cửa xe mà nhìn cô
“ Có mệt không ?”
Cô lắc đầu trả lời thành thật với hắn “ Không mệt”
Hắn hôn nhẹ vào trán cô rồi giúp cô đi vào trong xe tuy rằng hai người yêu đương bí mật nhưng cô rất luôn để ý đến xung quanh bảo đảm mọi thứ không có ai ở gần đấy
Hắn nắm tay cô đi vào một nhà hàng cổ nơi đây cũng là nơi đầu tiên mà hắn dẫn cô tới . Người đàn ông thói quen như cũ liền chạy ra tiếp đãi hắn
“ Lục Thiếu hôm nay cậu muốn ăn gì”
Hắn nhìn cô rồi quay lại trả lời ông ấy “ Cho cháu một phần hai người như cũ ạ , phần của cô ấy không bỏ ớt cô ấy không ăn được “
Người đàn ông cười tủm tỉm nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau gật gật đầu “ Tôi biết rồi”
Nói xong liền nắm tay cô đi vào trong , cô thấy sắc mặt hôm nay của hắn khá tốt liền mở miệng đề nghị
“ Ông Lục , em muốn bàn với anh chuyện này”
“ Hửm?”
“ Em sẽ cùng Nguyên Ân bay qua Paris một chuyến có được không”
Ánh mắt Lục Tử Hàn bỗng chốc âm trầm nhìn cô “ Em muốn anh trả lời thế nào đây bà Lục ?”
Cô thấy hắn không vui liền mở miệng giải thích “ Chỉ là công việc không có ý gì khác”
“ Nhưng anh ta thì có đấy”
“ Có phải là bị bắt rồi không ? Lâu vậy rồi còn chưa quay trở lại”
“ Cậu đừng có hối , tôi cũng nôn nóng giống cậu đây nè” Cố Tư Kỳ sốt ruột nhưng vẫn phải tự chấn an bản thân
Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra toàn thân A Mã đầy mồ hôi đi đến trước mặt hắn mà báo cáo tình hình
“ Tôi đã hoàn thành nhiệm vũ của lão đại giao”
“ Tốt “
Hai bọn họ vừa thấy A Mã còn nguyên vẹn bước vào liền thở phào nhẹ nhõm
“ Vất vã cho cậu rồi A Mã , mau lại đây chúng ta cùng chúc mừng phi vụ thành công lần này” Cố Tư Kỳ chủ động gọi cậu ta ngồi bên cạnh mình
A Mã vẫn đứng im đó không nhúc nhích , Cố Tư Kỳ chau mày nhìn cậu ta “ Tôi kêu cậu qua đây cậu không nghe thấy sao?”
A Mã khẽ nhìn hắn vì chưa có sự đồng ý của hắn nên cậu ta không dám làm trái ý
“ Cậu qua bên đó ngồi với cậu ấy đi” Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng khiến người khác nghe thấy có một chút ý tứ
A Mã gật đầu ngồi xuống bên cạnh của Cố Tư Kỳ , cậu ta khui chai rượu còn mới toanh rót vào ly đưa sang cho A Mã
“ Cho cậu”
“ Ba tháng nữa tôi muốn cậu về lại Los Angeles”
Tay A Mã chợt khựng lại “ Tôi đã làm sai gì sao ?”
“ Phi vụ này thanh công chắc chắn ông ta sẽ không tha cho bố tôi , cậu là người tôi tin tưởng nên tôi muốn cậu qua bên đó để bảo vệ ông ấy “
“ Vâng tôi hiểu rồi”
[..]
“ Ông Chu lô hàng của chúng ta đã bị cháy hết toàn bộ số kho hàng đã bị thiêu rụi”
Chu Bạch Thiển tức giận đập nát mọi thứ trên bàn lớn tiếng quát mắng “ Một lũ vô dụng ! Chỉ có như vậy thôi cũng không giữ nỗi , tụi bây có biết đóng hàng đó của tao biet bao nhiêu tiền không”
Người đàn ông cúi đầu không dám nhìn ông ta “ Xin lỗi ông chủ chúng tôi đã cho người đi bắt tên đó nhưng đều không có dấu vết nào”
Ông ta nhắm nghiền mắt miệng không ngừng thở dồn dập vì tức giận “ Cút ! lập tức cút hết ra ngoài”
Ông ta nghiến răng nhấn mạnh từng chữ “ Lục Tử Hàn cậu phải trả giá cho những gì cậu đã làm ngày hôm nay “
[…]
“ Cốc..cốc”
Vương Ngãi Giai ngẩng đầu nhìn về phía cửa bắt gặp ánh mắt Caryln mỉm cười nhìn cô “ Lâu rồi tôi không đến đây không phiền chứ ?”
“ Không phiền chị ngồi đi” cô mỉm cười đáp lại cô ta
“ Công việc không làm khó dễ cho cô chứ ?”
“ Nhờ chị chiếu cố tôi đỡ hơn rất nhiều rồi” Cô đưa ly trà đến đặt xuống bàn cho cô ta
Cô ta nhận lấy thưởng thức một ngụm rồi đánh giá “ Vị trà này không tệ “
“ Chị thích à? Bữa nào tôi gửi cho chị một hộp nhé”
“ Tôi không từ chối đâu đấy”
“ Không phải chị tới đây để thăm tôi đâu nhỉ ?”
Cô ta đặt nhẹ ly trà xuống “ Quả thật không giấu gì được cô , chuyện là vậy công ty của Nguyên Ân muốn mời cô bay cùng cậu ấy bay qua Paris bào chữa cho một ông chủ trong vụ làm ăn lớn cô có hứng thú tham gia không?”
“ Khi nào thì tiến hành “
“ Tầm khoảng 2 ngày để cô có thời gian suy nghĩ”
“ Gấp vậy à?”
“ Đành chịu thôi , lần này ông ta vướng vào vụ rắc rối lớn nên đành phải kiếm được người bào chữa cho ông ta đành phải liên lạc với cô gấp”
“ Chị gửi tài liệu vụ này cho tôi để tôi xem “
“ Được lát nữa tôi cho người đưa cho tôi , suy nghĩ cho kĩ nhé” Cô ta đứng dậy bỏ ra ngoài
Cô nhìn theo bóng lưng của cô ta dừng rời khỏi , ánh mắt đâm chiu nhìn vào màn hình điện thoại đúng lúc tin nhắn được gửi đến
“ Bảo bối , anh muốn gặp em rồi chúng ta có thể đi ăn một chút không?”
“ Được” Cô lập tức gửi tin nhắn sẵn cô muốn gặp hắn để nói về chuyến bay hai ngày hôm sau
“ Anh tới đón em”
Cô nhanh chóng tắt điện thoại cầm lấy túi xách đi ra ngoài . Vừa xuống dưới đã thấy hắn dựa vào cảnh cửa xe mà nhìn cô
“ Có mệt không ?”
Cô lắc đầu trả lời thành thật với hắn “ Không mệt”
Hắn hôn nhẹ vào trán cô rồi giúp cô đi vào trong xe tuy rằng hai người yêu đương bí mật nhưng cô rất luôn để ý đến xung quanh bảo đảm mọi thứ không có ai ở gần đấy
Hắn nắm tay cô đi vào một nhà hàng cổ nơi đây cũng là nơi đầu tiên mà hắn dẫn cô tới . Người đàn ông thói quen như cũ liền chạy ra tiếp đãi hắn
“ Lục Thiếu hôm nay cậu muốn ăn gì”
Hắn nhìn cô rồi quay lại trả lời ông ấy “ Cho cháu một phần hai người như cũ ạ , phần của cô ấy không bỏ ớt cô ấy không ăn được “
Người đàn ông cười tủm tỉm nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau gật gật đầu “ Tôi biết rồi”
Nói xong liền nắm tay cô đi vào trong , cô thấy sắc mặt hôm nay của hắn khá tốt liền mở miệng đề nghị
“ Ông Lục , em muốn bàn với anh chuyện này”
“ Hửm?”
“ Em sẽ cùng Nguyên Ân bay qua Paris một chuyến có được không”
Ánh mắt Lục Tử Hàn bỗng chốc âm trầm nhìn cô “ Em muốn anh trả lời thế nào đây bà Lục ?”
Cô thấy hắn không vui liền mở miệng giải thích “ Chỉ là công việc không có ý gì khác”
“ Nhưng anh ta thì có đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.