Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 111
Đường Tam Giáp
05/06/2024
Đường Dục sớm không tỉnh muộn không tỉnh, cố tình tỉnh lại vào thời điểm Tần Thời Luật bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai, càng trùng hợp hơn chính là, Lê Thành thu thập được một số tin tức nên chạy tới bệnh viện, nhưng thấy Tần Thời Luật không có ở đó, Khương Nghiêu liền cùng Lê Thành đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Kỷ Bạch tới đưa cơm, Đường Dục mở mắt ra, sau khi xác nhận mình đang ở đâu, tình huống liền trở nên không kiểm soát được…..
“Tần Thời Luật, Tần Thời Luật ở đâu, tôi muốn tìm Tần Thời Luật, anh buông tôi ra, tôi muốn gặp Tần Thời Luật, có phải anh ấy đã chết rồi không? Tôi biết anh ấy đã chết rồi, anh buông tôi ra……” Đường Dục giãy giụa, cái chân đang bó bột đập mạnh vào mép giường lập tức nứt ra.
Kỷ Bạch không hiểu, Đường Dục trông thì nhỏ con, mà sao sức lực lại lớn như vậy, mấy lần đều tránh thoát ra khỏi tay hắn: “Hắn không chết, cậu bình tĩnh một chút.”
Đường Dục không thể bình tĩnh nổi, cậu nhớ rõ chiếc xe kia đã lao thẳng về phía Tần Thời Luật, Tần Thời Luật chắc chắn đã chết rồi.
Lâm Triết từ bên ngoài đi vào, thấy Đường Dục đang liều mạng giãy giụa trong tay Kỷ Bạch, cảnh tượng này thật sự có chút…… khá quen thuộc, đặc biệt là khi nghe thấy Đường Dục đang la hét những lời đó.
Lúc đó, Kỷ Bạch cũng đã trấn an cậu như vậy.
Lâm Triết đứng ở cửa nhìn một lúc rồi mới đi tới, hắn nắm lấy vai Đường Dục, nói: “Tần tiên sinh không chết, không có chuyện gì xảy ra cả, không có tai nạn xe hơi, cũng không có vụ nổ nào hết, hai người chỉ là bị người ta tông trúng ở hầm đỗ xe, cậu đã đẩy hắn ra, hắn không sao hết.”
Kỷ Bạch nhìn người nãy giờ hắn làm cách nào cũng không giữ nổi trở nên yên lặng ngay lập tức, hắn có chút bất ngờ nhìn Lâm Triết…… Vừa rồi anh ta đã nói cái gì, chẳng lẽ là niệm thần chú nào đó mà cậu có thể nghe hiểu sao?
Đường Dục ngẩng đầu nhìn Kỷ Bạch và Lâm Triết: “Anh ấy không chết, không chết, anh Tiểu Lâm, anh không gạt em đúng không?”
Lâm Triết vốn chỉ muốn thử, trước khi thử hắn cũng không xác định lời nói của mình có tác dụng hay không, hiện tại hắn đã thử ra kết quả, chỉ là kết quả này….. lại khiến người ta chua xót trong lòng.
Đường Dục nhớ rõ một số chuyện, nhưng lại không nhớ rõ hoàn toàn, nhưng dưới tình huống đó mà cậu vẫn liều chết đẩy Tần Thời Luật ra, cậu muốn làm cái gì Lâm Triết rất rõ ràng.
Lâm Triết nói: “Không lừa cậu, Tần tiên sinh tới Cục Cảnh Sát lấy lời khai một lát rồi quay lại, nếu cậu không tin thì có thể gọi điện thoại cho hắn.”
Đường Dục vội vàng tìm điện thoại, Kỷ Bạch giúp cậu lấy điện thoại tới, nhìn Đường Dục gọi cho Tần Thời Luật, hắn nhìn Lâm Triết.
Trong điện thoại im lặng hai ba giây khiến trái tim Đường Dục đập mạnh, thẳng đến điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng của Tần Thời Luật……
“Đường Dục?”
Nghe thấy giọng của Tần Thời Luật, nước mắt của cậu lập tức rơi xuống: “Tần Thời Luật, anh ở đâu……”
Đường Dục chỉ hít nhẹ mũi một cái đã bị Tần Thời Luật nghe ra: “Ngoan, đừng khóc, anh lập tức trở về.”
Tần Thời Luật đang làm biên bản được một nửa liền bỏ ngang, dọc đường đi hắn vẫn luôn lo lắng bởi tiếng khóc không rõ ràng kia.
Khương Nghiêu quay lại trước Tần Thời Luật, thời điểm hắn trở về, Đường Dục đang gào khóc thảm thiết, doạ hắn sợ đến mất hết hồn vía, lúc này vừa mới dỗ dành xong, Đường Dục vẫn không ngừng nấc lên, Khương Nghiêu vừa vỗ nhẹ lưng vừa dỗ dành.
Kỷ Bạch nhìn thoáng qua Lâm Triết đang lui ra khỏi cửa, đi theo ra ngoài: “Vừa rồi anh nói những lời đó là có ý gì?”
Lâm Triết giả vờ nghe không hiểu: “Nói cái gì?”
Kỷ Bạch nói: “Tai nạn xe hơi, vụ nổ, vân vân.”
Nghiêm túc mà nói, vụ việc ngày hôm qua không thể coi là tai nạn xe hơi, Đường Dục đẩy Tần Thời Luật ra rồi khiến bản thân bị thương Kỷ Bạch không cảm thấy lạ, cậu tỉnh lại lập tức tìm Tần Thời Luật Kỷ Bạch cũng thấy bình thường, nhưng hai câu nói kia của Lâm Triết mới thật sự khiến hắn cảm thấy kì lạ, càng kì lạ hơn chính là, Đường Dục vậy mà lại thật sự bình tĩnh vì hai câu kia của Lâm Triết.
Kỷ Bạch hỏi: “Trước đây từng xảy ra vụ nổ nào à? Sao tôi không nghe Khương Nghiêu nhắc đến?”
Lâm Triết phủ nhận rất nhanh: “Không có.”
Kỷ Bạch: “Vậy anh……”
Lâm Triết nhìn về phía Kỷ Bạch, trong mắt là sự đồng cảm không thể che giấu: “Kỷ tiên sinh, còn nhớ lần trước tôi đã nói gì với cậu không? Chuyện hôm nay cậu cũng thấy rồi đó, cậu không có cơ hội, đừng vì để thoả sự tò mò mà làm bản thân mình hãm sâu hơn.”
Ngày thường Lâm Triết rất ít nói chuyện, nhưng mỗi khi mở miệng là lại khiến Kỷ Bạch nghe không hiểu, hắn thật sự rất tò mò: “Hãm sâu hơn thì sẽ thế nào?”
Lâm Triết: “Đối với cậu mà nói, không phải chuyện tốt.”
Kỷ Bạch nhíu mày, tuy hắn biết Lâm Triết đang nói gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lời của anh ta có ẩn ý.
Lâm Triết vẫn chưa cho hắn đáp án mà hắn muốn, nói xong liền rời đi.
Tần Thời Luật vội vàng trở về, vừa mở cửa phòng bệnh ra liền thấy Đường Dục đang ngồi trên giường, đầu quấn một vòng băng trắng, bác sĩ đang bó lại thạch cao cho cậu, có lẽ là do vết thương đau, hai chân mày cậu cau chặt, tay siết chặt lấy ga trải giường, nhưng trước sau vẫn không hề rên một tiếng nào.
Tất cả lực chú ý của cậu đều đặt lên thạch cao, mới vừa nhận ra có người tiến vào thì đầu đã bị ôm lấy.
“Bác sĩ, phiền bác nhẹ tay một chút, bạn đời tôi sợ đau.”
Nghe thấy giọng của Tần Thời Luật, mũi của Đường Dục lại trở nên đau xót, nước mắt lần nữa trào ra, Tần Thời Luật cảm nhận được một trận ướt nóng, hắn nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ trong lòng mình: “Bác sĩ, nhẹ thêm chút nữa, đều đau đến khóc rồi.”
Bác sĩ nhịn không được nhìn hắn một cái: “Tôi chỉ đắp thạch cao lên, chứ không có siết thịt.”
Tần Thời Luật cúi đầu hỏi Đường Dục: “Bác sĩ nói không có siết, em khóc cái gì?”
Đường Dục chôn trên bụng hắn, tủi thân nói: “Em đau.”
Tần Thời Luật biết cậu đây là đang làm nũng, hắn hỏi Khương Nghiêu: “Lúc tôi đi, không phải thạch cao trên chân em ấy vẫn ổn sao?”
Khương Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Thấy anh không có ở đây nên nháo nhào muốn đi tìm, giữ cũng không giữ nổi.”
Bác sĩ bó thạch cao xong rời đi, Tần Thời Luật đỡ vai Đường Dục nhẹ nhàng đẩy cậu ra, lúc trước Đường Dục khóc quấy đến mắt mũi đều đỏ bừng, vừa rồi còn khóc thêm vài giọt, hai mắt ngập nước, hơn nữa trên đầu còn quấn một vòng băng trắng, nhìn thế nào cũng giống một bé đáng thương.
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, hít hít mũi nhỏ, nói: “Em còn tưởng anh đã chết rồi.”
Tần Thời Luật đã quen với chuyện này: “Có em mạnh mẽ đẩy anh ra như vậy, anh muốn chết cũng hơi khó.”
Dưới sự ‘nguyền rủa’ không ngừng của Đường Dục, Tần Thời Luật cảm thấy không có cái chết nào nhanh hơn chuyện hắn bị cậu hù chết.
Cảm xúc của Đường Dục tới nhanh mà đi cũng nhanh, Tần Thời Luật ở bên cạnh cậu, chỉ một lúc sau là cậu có thể ăn uống bình thường.
Tần Thời Luật ăn cơm cùng cậu, Đường Dục lại nói mình muốn ăn bưởi, Lâm Triết xuống lầu mua hai quả bưởi về, cùng Tần Thời Luật ngồi một trái một phải bên cạnh mép giường lột bưởi, tất cả bưởi Tần Thời Luật lột ra đều vào miệng Đường Dục, tất cả bưởi Lâm Triết lột ra đều tự bỏ vào miệng mình.
Khương Nghiêu trở về công ty, Kỷ Bạch cũng đi cùng, trước khi đi Khương Nghiêu còn dặn dò Lâm Triết phải một tấc không rời trông chừng Đường Dục, hiện tại hắn không thể tin tưởng Tần Thời Luật.
Đường Dục dựa vào giường bệnh, gác chân, thảnh thơi ăn bưởi Tần Thời Luật lột: “Tần Thời Luật, tối hôm qua em nằm mơ.”
Tần Thời Luật nhét một miếng bưởi hồng vào miệng cậu: “Đã ngất đi rồi mà còn nằm mơ?”
Đường Dục nhai nhai miếng bưởi mọng nước ngọt ngào, nói không rõ chữ: “Đúng vậy, em mơ thấy anh.”
Tần Thời Luật: “Thật trùng hợp, anh cũng mơ thấy em.”
Lâm Triết ngồi ở một bên giống như một chiếc máy lột bưởi không cảm xúc, lột ăn…… lột ăn…… Hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đường Dục hưng phấn hỏi: “Anh mơ thấy em làm gì?”
Tần Thời Luật cũng không biết tại sao hắn lại nhớ rất rõ giấc mơ đó, nói: “Mơ thấy em đang ôm một chậu hoa lan, loại mà em đang trồng ở nhà, bảo anh cài nó vào hôm hôn lễ của chúng ta, nhưng em chỉ trồng một cây, anh nói nếu cài nó thì sẽ không còn đoá nào nữa, em nói là sau này sẽ trồng cả một vườn cho anh.”
Tần Thời Luật không phát hiện Đường Dục đột nhiên im lặng, hắn vẫn tiếp tục lột bưởi: “Một giấc mơ kì lạ nhỉ, rõ ràng là em đã trồng cả một vườn ở trong sân.”
Đường Dục có chút yên tĩnh quá mức, Lâm Triết ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Tần Thời Luật cúi đầu, bưởi đã được lột đầy một đĩa, “Lúc trước em có nói đến hôn lễ màu đỏ, ngày đó anh cũng mơ thấy một hôn lễ màu đỏ, ở trên một hòn đảo nhỏ…..”
Cạch ——
Con dao gọt hoa quả Lâm Triết đang đặt trên đùi đột nhiên rơi xuống, Đường Dục và Tần Thời Luật nhìn qua, Lâm Triết nhặt dao lên: “Hai người tiếp tục đi.”
Tần Thời Luật không còn gì để tiếp tục, hắn nhìn về phía Đường Dục, lúc này mới phát hiện biểu tình trên mặt Đường Dục có chút không đúng, hắn vội vàng đứng lên đỡ gáy cậu: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không em?”
Đường Dục lắc đầu: “Em không sao, chỉ là cảm thấy có chút kì lạ, giấc mơ mà anh nói giống hệt giấc mơ của em, em cũng mơ thấy em cầm một chậu hoa lan đưa cho anh xem, còn nói sau khi kết hôn sẽ trồng cho anh cả một vườn đầy hoa lan.”
Tần Thời Luật hơi sửng sốt.
Lâm Triết nhìn bọn họ, chuyện có liên quan đến giấc mơ của bọn họ hắn không rõ lắm, nhưng hôn lễ màu đỏ ở trên một hòn đảo nhỏ mà Tần Thời Luật nói…… Ngay cả một vị khách cũng không có, thậm chí còn thiếu mất một chú rể, nhưng quả thật còn có một gốc hoa lan khô héo tại hiện trường.
Nhớ lại những hồi ức đó, Lâm Triết không nhịn được nhíu mày.
…… Đó là ngày thứ 20 sau khi Tần Thời Luật bị tai nạn, địa điểm tổ chức hôn lễ đã được bố trí theo kế hoạch của hai người, nhưng hiện trường hôn lễ vốn dĩ phải vô cùng náo nhiệt lại chỉ xuất hiện ba người.
Chú rể Đường Dục, phù rể Kỷ Bạch, và Lâm Triết.
Lâm Triết và Kỷ Bạch đã ở bên cạnh Đường Dục trên hòn đảo đó ba ngày, ngày đầu tiên Đường Dục mặc một bộ vest đỏ tinh xảo, đi trên chiếc thảm đỏ mà trước đó cậu đã định đi cùng một người……
Ngày hôm sau, Đường Dục một mình thả hết số bong bóng đỏ có ở hiện trường, tuyệt vọng nhìn chúng nó bay xa……
Ngày thứ ba, Đường Dục tự tay kéo xuống toàn bộ hoa hồng được trang trí, cánh hoa úa tàn rơi rụng đầy đất……
Ba ngày, Đường Dục không ăn không uống, hầu hết thời gian đều chỉ yên lặng rơi lệ, có đôi khi lại thất thanh khóc rống, vụ tai nạn xe hơi đó như một cơn ác mộng, mà buổi hôn lễ đó, chính là lời nguyền ám ảnh cậu cả một đời.
Lâm Triết không biết hiện tại hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể, hắn hy vọng bọn họ sẽ không nhớ lại chuyện của kiếp trước, bởi vì……. quá đau lòng.
*****
Hai ngày sau, chiếc xe đâm vào Đường Dục đã được tìm thấy ở một khu đất hoang chưa khai phá ngoài vùng ngoại ô, cảnh sát đã kiểm tra, là một chiếc xe bị thất lạc, trên xe không lưu lại bất cứ manh mối nào về hung thủ.
Trên hành lang bệnh viện, Khương Nghiêu hỏi Lâm Triết: “Anh nghi ngờ Tiêu Sí Hành?”
Lâm Triết chỉ đề phòng: “Không phải là nghi ngờ, chỉ là cảm thấy nên tìm người giám sát bọn họ thì tốt hơn, nếu không phải thì tốt, còn nếu là bọn họ thì cũng có thể phòng ngừa lần tấn công tiếp theo.”
Khương Nghiêu không rõ lý do khiến Lâm Triết nghi ngờ, có lẽ Tiêu Sí Hành sẽ có chút không cam lòng với Đường Dục, nhưng cho dù không cam lòng thì cũng không đến mức lái xe đâm người, huống hồ còn là đâm vào Đường Dục.
Nhưng Đường Lạc thì lại rất có khả năng.
Khương Nghiêu không phản đối đề nghị của Lâm Triết: “Vậy chuyện này anh xem rồi tự sắp xếp, nếu thuộc hạ không đủ thì cứ điều người từ Lâm Giang qua.”
Khương Nghiêu vừa mới dứt lời, Tần Thời Luật đã từ trong phòng bệnh đi ra, “Không đủ người thì bên tôi có, việc điều người từ Lâm Giang gây động tĩnh quá lớn, tôi không muốn có thêm phiền phức.”
Tần Thời Luật nhìn về phía Lâm Triết: “Đi tìm Lê Thành, bảo cậu ta phái người tới cho anh.”
Lâm Triết gật đầu, lập tức đi làm.
Nói đến đây, Khương Nghiêu có chút lo lắng, người lần trước lái xe đâm bọn họ ở Lâm Giang đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, là ai sai sử cũng không tra ra được, người lần này thì biến mất không chút dấu vết.
Khương Nghiêu hỏi Tần Thời Luật: “Anh có cảm thấy có thể là cùng một người với lần trước hay không?”
Tần Thời Luật: “Có thể.”
Khương Nghiêu nhìn hắn: “Nhưng chuyện lần trước là nhắm vào anh.”
Ánh mắt Tần Thời Luật tối sầm: “Lần này cũng có thể là nhắm vào tôi, chẳng qua là Đường Dục cũng tình cờ có mặt ở đó.”
Khương Nghiêu cảm thấy điều đó không hợp lí lắm: “Hay là để em ấy ở cùng tôi một thời gian thì sao?”
Vừa dứt lời đã nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến tiếng hét của Đường Dục: “Tần Thời Luật đâu? Tần Thời Luật đi đâu rồi?”
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục ngủ say mới ra ngoài, kết quả hắn vừa mới đi thì người đã tỉnh, hắn nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, cho Khương Nghiêu một ánh mắt ‘Cậu thấy sao?’ để cậu ta tự hiểu.
Khương Nghiêu: “……”
Hai ngày nay mỗi lần Đường Dục mở mắt thì nhất định phải nhìn thấy Tần Thời Luật, nhìn không thấy là sẽ ầm ĩ, đừng nói là bảo cậu dọn đến chỗ Khương Nghiêu, bây giờ chỉ cần không nhìn thấy Tần Thời Luật trong vòng 10 phút là cậu có thể quậy đến lật trời.
Tần Thời Luật đẩy cửa đi vào: “Anh đây.”
*****
Tiêu Sí Hành vốn định từ thủ đô trở về để chất vấn Đường Lạc vì sao lại đi lan truyền những lời đồn đại như vậy, kết quả vừa về đến nhà thì đã thấy một mớ hỗn độn, như thể một ngôi làng bị quân Nhật tàn sát.
Đường Lạc từ trên lầu đi xuống, vẫn như cũ tươm tất sạch sẽ, so sánh với cảnh tượng trong nhà giống như hai thế giới, mặt vô cảm nói một câu: “Anh về rồi.”
Tiêu Sí Hành chỉ xuống đất: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Đường Lạc thản nhiên nói: “Em đập.”
Tiêu Sí Hành: “…… Em điên rồi sao?”
Đường Lạc đi tới, nhìn hắn một cái: “Không điên, chỉ là có chút tức giận, chuyến đi công tác ở thủ đô của anh suôn sẻ chứ?”
Tiêu Sí Hành quả thật tới thủ đô để công tác, tuy hắn tới gặp Đường Dục là cố ý, nhưng thật ra cũng là trùng hợp, hắn trở về muộn hai ngày là vì phải giải quyết xong chuyện ở bên đó.
Tiêu Sí Hành hỏi: “Có phải em đã nghe được chuyện gì hay không?”
Đường Lạc bước ra khỏi tầm mắt hắn: “Không phải nghe nói, là nhìn thấy, ảnh chụp anh gặp riêng Đường Dục tại khách sạn đã được lan truyền huyên náo khắp trên mạng, tuy rất nhanh đã bị xoá đi, nhưng thật không may, em đã kịp nhìn thấy.”
Trong nháy mắt Tiêu Sí Hành có chút chột dạ: “Đường Lạc, anh hỏi em, tin đồn nói Đường Dục là con riêng có phải do em làm hay không?”
Cả đời này Đường Lạc chưa bao giờ cảm thấy thản nhiên như bây giờ, quả nhiên cuộc sống mà không cần giả vờ, không cần dối trá là thoải mái nhất, “Đúng vậy.”
Tiêu Sí Hành lập tức nắm chặt cánh tay cậu ta: “Tại sao em lại làm vậy?”
Đường Lạc nhìn lại hắn: “Anh thấy sao? Vị hôn phu của tôi, không phải mỗi ngày xem tin tức có liên quan đến nó thì chính là chạy tới thủ đô để gặp mặt, anh cảm thấy tại sao tôi lại làm như vậy?”
Tiêu Sí Hành: “……”
Đường Lạc hất tay hắn ra: “Tiêu Sí Hành, lúc trước Đường Dục thích anh, anh nói là anh chướng mắt nó, anh nói anh thích tôi, bây giờ tôi và anh ở bên nhau, anh lại đi quấy lấy nó, tôi thật sự không hiểu nổi, có phải ở trong mắt anh, không chiếm được mới là tốt nhất đúng không?”
Tiêu Sí Hành: “…… Không phải.”
Đường Lạc cười: “Không sao cả, dù đúng hay không cũng không quan trọng, cả hai chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại một chút, hai ngày nay tôi đã tìm được nhà, ngày mai sẽ dọn đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục đi làm ở công ty, anh không cần lo lắng tôi sẽ từ chức vì khoản tiền bị mất kia, dù thế nào thì tôi cũng sẽ bù lại số tiền đã thiệt hại.”
Tiêu Sí Hành không biết bản thân xuất phát từ tâm lý gì, vậy mà lại không ngăn cản cậu ta.
Ngày hôm sau khi hắn quay lại đây, mọi thứ trong nhà đều đã khôi phục lại như ban đầu, ngoại trừ không thấy những món đồ đã bị hư hỏng, toàn bộ căn nhà đều trở nên sạch sẽ, trong phòng trên lầu cũng không còn đồ đạc của Đường Lạc, như thể ngay từ đầu Đường Lạc chưa từng xuất hiện ở nơi này.
……
Đường Dục ở bệnh viện một tuần mới xuất viện, trong một tuần này, mỗi ngày Vương Hưng Hải đều mang theo bàn cờ tới đây tìm cậu chơi, Vương Từ và Dư Nhạc Dương gần như sống luôn trong bệnh viện, mỗi ngày Lý Hi Nhã đều mang canh móng heo tới, ngay cả Chu Đình cũng tới thăm cậu.
Ra viện, Đường Dục vẫn tiếp tục bám dính lấy Tần Thời Luật, chân của cậu bị thương, lần này phải thật sự dùng tới xe lăn, nhưng do chân bị bó bột nên ngồi xe lăn cũng không quá thoải mái.
Tần Thời Luật tận lực mang hết công việc trên công ty về nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc hắn không ở nhà.
Lúc Tần Thời Luật không ở nhà, Đường Dục sẽ nằm trên tấm tatami trên ban công lầu hai, ghé đầu nhìn xuống nhà ấm trồng hoa pha lê bên dưới, nhìn một lát liền ngủ mất.
Tần Thời Luật từ công ty trở về thì thấy Khương Nghiêu dẫn theo Kỷ Bạch tới, lúc trước ở bệnh viện Kỷ Bạch cũng thường xuyên tới, bây giờ còn chạy luôn tới nhà hắn, Tần Thời Luật nhíu mày: “Cậu dẫn cậu ta tới làm gì?”
Khương Nghiêu nói: “Thu cái mùi dấm chua lè của anh lại trước đã, tôi dẫn cậu ấy tới là có chuyện quan trọng.”
Tần Thời Luật căn bản không cảm thấy Khương Nghiêu là kiểu người đứng đắn, có thể có chuyện quan trọng gì?
Hắn cởi áo khoác ra, ngồi xuống: “Nói đi.”
Kỷ Bạch lấy chứng chỉ bác sĩ tâm lý của mình ra: “Cái này có thể chứng minh tôi không phải là kẻ lừa đảo, cũng có thể chứng minh những lời tôi nói đều có tính chuyên môn nhất định.”
Tần Thời Luật chỉ nhìn lướt qua, không có hứng thú mở ra xem kỹ.
Kỷ Bạch nói: “Lúc trước tôi đã nói với Khương Nghiêu, Đường Dục có sự ỷ lại về mặt tình cảm khá nghiêm trọng với anh, sau sự việc lần này, tôi đã quan sát cậu ấy vài ngày, có lẽ chính anh cũng đã phát hiện, sự ỷ lại của cậu ấy đối với anh đã trở nên nghiêm trọng hơn trước đây.”
Tần Thời Luật không cảm thấy có vấn đề gì: “Vậy thì sao, nếu em ấy muốn ỷ lại vào tôi thì cứ để em ấy ỷ lại, cũng không có gì to tát.”
Kỷ Bạch đã quen với những lời nói nông cạn của người ngoài ngành thế này: “Đối với anh thì không có gì to tát, nhưng nếu lần sau lại gặp phải một người nào đó đâm xe vào anh như vụ việc lần này, thì liệu anh có muốn để cậu ẩy đẩy anh ra một lần nữa rồi khiến bản thân bị thương hay không?”
Tần Thời Luật nhíu mày, hắn sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nào nữa.
Kỷ Bạch nói: “Ỷ lại về mặt tình cảm là một vấn đề tâm lý, có lẽ anh sẽ cảm thấy sự ỷ lại của cậu ấy vừa không ảnh hưởng đến cuộc sống, vừa khiến anh thấy vui vẻ, nhưng nếu cứ để cậu ấy tiếp tục như vậy, thì sẽ khó tránh khỏi việc cậu ấy mắc phải những vấn đề khác, tôi đã liên hệ với bác sĩ tâm lí mà Đường Dục đã gặp trước đây, cậu ta nói Đường Dục thường xuyên sinh ra ảo giác, tôi không biết loại ảo giác này nói lên điều gì, nhưng bất cứ suy nghĩ bất thường nào đều không phải là chuyện tốt.”
Tần Thời Luật nhớ đến dáng vẻ khác thường của Đường Dục những lần trước quả thật có chút đáng sợ, hắn cầm lấy chứng chỉ trên bàn trà, sau khi xác định nó là thật, hắn hỏi Kỷ Bạch: “Tôi nên làm thế nào?”
Kỷ Bạch nói: “Để cậu ấy tiếp nhận điều trị tâm lý, nếu anh không tin tưởng tôi, tôi có thể giới thiệu bác sĩ khác cho anh.”
Tần Thời Luật thở dài, “Không cần, cậu cứ làm đi.”
Kỷ Bạch hơi bất ngờ, Khương Nghiêu cũng vậy.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Kỷ Bạch hỏi: “Anh chắc chứ?”
Tần Thời Luật chắc chắn, nhưng không tình nguyện lắm, hắn nói: “Tôi cũng không muốn dùng cậu, nhưng nếu đổi một người khác, có thể em ấy sẽ cảm thấy bản thân có vấn đề về thần kinh, rồi lại lo lắng một ngày nào đó mình sẽ phải vào bệnh viện tâm thần, suy nghĩ trong đầu em ấy đã đủ phức tạp lắm rồi, tôi sợ em ấy sẽ ảo tưởng ra chuyện gì khác nữa, tôi không kiểm soát được đâu.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Kỷ Bạch tới đưa cơm, Đường Dục mở mắt ra, sau khi xác nhận mình đang ở đâu, tình huống liền trở nên không kiểm soát được…..
“Tần Thời Luật, Tần Thời Luật ở đâu, tôi muốn tìm Tần Thời Luật, anh buông tôi ra, tôi muốn gặp Tần Thời Luật, có phải anh ấy đã chết rồi không? Tôi biết anh ấy đã chết rồi, anh buông tôi ra……” Đường Dục giãy giụa, cái chân đang bó bột đập mạnh vào mép giường lập tức nứt ra.
Kỷ Bạch không hiểu, Đường Dục trông thì nhỏ con, mà sao sức lực lại lớn như vậy, mấy lần đều tránh thoát ra khỏi tay hắn: “Hắn không chết, cậu bình tĩnh một chút.”
Đường Dục không thể bình tĩnh nổi, cậu nhớ rõ chiếc xe kia đã lao thẳng về phía Tần Thời Luật, Tần Thời Luật chắc chắn đã chết rồi.
Lâm Triết từ bên ngoài đi vào, thấy Đường Dục đang liều mạng giãy giụa trong tay Kỷ Bạch, cảnh tượng này thật sự có chút…… khá quen thuộc, đặc biệt là khi nghe thấy Đường Dục đang la hét những lời đó.
Lúc đó, Kỷ Bạch cũng đã trấn an cậu như vậy.
Lâm Triết đứng ở cửa nhìn một lúc rồi mới đi tới, hắn nắm lấy vai Đường Dục, nói: “Tần tiên sinh không chết, không có chuyện gì xảy ra cả, không có tai nạn xe hơi, cũng không có vụ nổ nào hết, hai người chỉ là bị người ta tông trúng ở hầm đỗ xe, cậu đã đẩy hắn ra, hắn không sao hết.”
Kỷ Bạch nhìn người nãy giờ hắn làm cách nào cũng không giữ nổi trở nên yên lặng ngay lập tức, hắn có chút bất ngờ nhìn Lâm Triết…… Vừa rồi anh ta đã nói cái gì, chẳng lẽ là niệm thần chú nào đó mà cậu có thể nghe hiểu sao?
Đường Dục ngẩng đầu nhìn Kỷ Bạch và Lâm Triết: “Anh ấy không chết, không chết, anh Tiểu Lâm, anh không gạt em đúng không?”
Lâm Triết vốn chỉ muốn thử, trước khi thử hắn cũng không xác định lời nói của mình có tác dụng hay không, hiện tại hắn đã thử ra kết quả, chỉ là kết quả này….. lại khiến người ta chua xót trong lòng.
Đường Dục nhớ rõ một số chuyện, nhưng lại không nhớ rõ hoàn toàn, nhưng dưới tình huống đó mà cậu vẫn liều chết đẩy Tần Thời Luật ra, cậu muốn làm cái gì Lâm Triết rất rõ ràng.
Lâm Triết nói: “Không lừa cậu, Tần tiên sinh tới Cục Cảnh Sát lấy lời khai một lát rồi quay lại, nếu cậu không tin thì có thể gọi điện thoại cho hắn.”
Đường Dục vội vàng tìm điện thoại, Kỷ Bạch giúp cậu lấy điện thoại tới, nhìn Đường Dục gọi cho Tần Thời Luật, hắn nhìn Lâm Triết.
Trong điện thoại im lặng hai ba giây khiến trái tim Đường Dục đập mạnh, thẳng đến điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng của Tần Thời Luật……
“Đường Dục?”
Nghe thấy giọng của Tần Thời Luật, nước mắt của cậu lập tức rơi xuống: “Tần Thời Luật, anh ở đâu……”
Đường Dục chỉ hít nhẹ mũi một cái đã bị Tần Thời Luật nghe ra: “Ngoan, đừng khóc, anh lập tức trở về.”
Tần Thời Luật đang làm biên bản được một nửa liền bỏ ngang, dọc đường đi hắn vẫn luôn lo lắng bởi tiếng khóc không rõ ràng kia.
Khương Nghiêu quay lại trước Tần Thời Luật, thời điểm hắn trở về, Đường Dục đang gào khóc thảm thiết, doạ hắn sợ đến mất hết hồn vía, lúc này vừa mới dỗ dành xong, Đường Dục vẫn không ngừng nấc lên, Khương Nghiêu vừa vỗ nhẹ lưng vừa dỗ dành.
Kỷ Bạch nhìn thoáng qua Lâm Triết đang lui ra khỏi cửa, đi theo ra ngoài: “Vừa rồi anh nói những lời đó là có ý gì?”
Lâm Triết giả vờ nghe không hiểu: “Nói cái gì?”
Kỷ Bạch nói: “Tai nạn xe hơi, vụ nổ, vân vân.”
Nghiêm túc mà nói, vụ việc ngày hôm qua không thể coi là tai nạn xe hơi, Đường Dục đẩy Tần Thời Luật ra rồi khiến bản thân bị thương Kỷ Bạch không cảm thấy lạ, cậu tỉnh lại lập tức tìm Tần Thời Luật Kỷ Bạch cũng thấy bình thường, nhưng hai câu nói kia của Lâm Triết mới thật sự khiến hắn cảm thấy kì lạ, càng kì lạ hơn chính là, Đường Dục vậy mà lại thật sự bình tĩnh vì hai câu kia của Lâm Triết.
Kỷ Bạch hỏi: “Trước đây từng xảy ra vụ nổ nào à? Sao tôi không nghe Khương Nghiêu nhắc đến?”
Lâm Triết phủ nhận rất nhanh: “Không có.”
Kỷ Bạch: “Vậy anh……”
Lâm Triết nhìn về phía Kỷ Bạch, trong mắt là sự đồng cảm không thể che giấu: “Kỷ tiên sinh, còn nhớ lần trước tôi đã nói gì với cậu không? Chuyện hôm nay cậu cũng thấy rồi đó, cậu không có cơ hội, đừng vì để thoả sự tò mò mà làm bản thân mình hãm sâu hơn.”
Ngày thường Lâm Triết rất ít nói chuyện, nhưng mỗi khi mở miệng là lại khiến Kỷ Bạch nghe không hiểu, hắn thật sự rất tò mò: “Hãm sâu hơn thì sẽ thế nào?”
Lâm Triết: “Đối với cậu mà nói, không phải chuyện tốt.”
Kỷ Bạch nhíu mày, tuy hắn biết Lâm Triết đang nói gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lời của anh ta có ẩn ý.
Lâm Triết vẫn chưa cho hắn đáp án mà hắn muốn, nói xong liền rời đi.
Tần Thời Luật vội vàng trở về, vừa mở cửa phòng bệnh ra liền thấy Đường Dục đang ngồi trên giường, đầu quấn một vòng băng trắng, bác sĩ đang bó lại thạch cao cho cậu, có lẽ là do vết thương đau, hai chân mày cậu cau chặt, tay siết chặt lấy ga trải giường, nhưng trước sau vẫn không hề rên một tiếng nào.
Tất cả lực chú ý của cậu đều đặt lên thạch cao, mới vừa nhận ra có người tiến vào thì đầu đã bị ôm lấy.
“Bác sĩ, phiền bác nhẹ tay một chút, bạn đời tôi sợ đau.”
Nghe thấy giọng của Tần Thời Luật, mũi của Đường Dục lại trở nên đau xót, nước mắt lần nữa trào ra, Tần Thời Luật cảm nhận được một trận ướt nóng, hắn nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ trong lòng mình: “Bác sĩ, nhẹ thêm chút nữa, đều đau đến khóc rồi.”
Bác sĩ nhịn không được nhìn hắn một cái: “Tôi chỉ đắp thạch cao lên, chứ không có siết thịt.”
Tần Thời Luật cúi đầu hỏi Đường Dục: “Bác sĩ nói không có siết, em khóc cái gì?”
Đường Dục chôn trên bụng hắn, tủi thân nói: “Em đau.”
Tần Thời Luật biết cậu đây là đang làm nũng, hắn hỏi Khương Nghiêu: “Lúc tôi đi, không phải thạch cao trên chân em ấy vẫn ổn sao?”
Khương Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Thấy anh không có ở đây nên nháo nhào muốn đi tìm, giữ cũng không giữ nổi.”
Bác sĩ bó thạch cao xong rời đi, Tần Thời Luật đỡ vai Đường Dục nhẹ nhàng đẩy cậu ra, lúc trước Đường Dục khóc quấy đến mắt mũi đều đỏ bừng, vừa rồi còn khóc thêm vài giọt, hai mắt ngập nước, hơn nữa trên đầu còn quấn một vòng băng trắng, nhìn thế nào cũng giống một bé đáng thương.
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, hít hít mũi nhỏ, nói: “Em còn tưởng anh đã chết rồi.”
Tần Thời Luật đã quen với chuyện này: “Có em mạnh mẽ đẩy anh ra như vậy, anh muốn chết cũng hơi khó.”
Dưới sự ‘nguyền rủa’ không ngừng của Đường Dục, Tần Thời Luật cảm thấy không có cái chết nào nhanh hơn chuyện hắn bị cậu hù chết.
Cảm xúc của Đường Dục tới nhanh mà đi cũng nhanh, Tần Thời Luật ở bên cạnh cậu, chỉ một lúc sau là cậu có thể ăn uống bình thường.
Tần Thời Luật ăn cơm cùng cậu, Đường Dục lại nói mình muốn ăn bưởi, Lâm Triết xuống lầu mua hai quả bưởi về, cùng Tần Thời Luật ngồi một trái một phải bên cạnh mép giường lột bưởi, tất cả bưởi Tần Thời Luật lột ra đều vào miệng Đường Dục, tất cả bưởi Lâm Triết lột ra đều tự bỏ vào miệng mình.
Khương Nghiêu trở về công ty, Kỷ Bạch cũng đi cùng, trước khi đi Khương Nghiêu còn dặn dò Lâm Triết phải một tấc không rời trông chừng Đường Dục, hiện tại hắn không thể tin tưởng Tần Thời Luật.
Đường Dục dựa vào giường bệnh, gác chân, thảnh thơi ăn bưởi Tần Thời Luật lột: “Tần Thời Luật, tối hôm qua em nằm mơ.”
Tần Thời Luật nhét một miếng bưởi hồng vào miệng cậu: “Đã ngất đi rồi mà còn nằm mơ?”
Đường Dục nhai nhai miếng bưởi mọng nước ngọt ngào, nói không rõ chữ: “Đúng vậy, em mơ thấy anh.”
Tần Thời Luật: “Thật trùng hợp, anh cũng mơ thấy em.”
Lâm Triết ngồi ở một bên giống như một chiếc máy lột bưởi không cảm xúc, lột ăn…… lột ăn…… Hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đường Dục hưng phấn hỏi: “Anh mơ thấy em làm gì?”
Tần Thời Luật cũng không biết tại sao hắn lại nhớ rất rõ giấc mơ đó, nói: “Mơ thấy em đang ôm một chậu hoa lan, loại mà em đang trồng ở nhà, bảo anh cài nó vào hôm hôn lễ của chúng ta, nhưng em chỉ trồng một cây, anh nói nếu cài nó thì sẽ không còn đoá nào nữa, em nói là sau này sẽ trồng cả một vườn cho anh.”
Tần Thời Luật không phát hiện Đường Dục đột nhiên im lặng, hắn vẫn tiếp tục lột bưởi: “Một giấc mơ kì lạ nhỉ, rõ ràng là em đã trồng cả một vườn ở trong sân.”
Đường Dục có chút yên tĩnh quá mức, Lâm Triết ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Tần Thời Luật cúi đầu, bưởi đã được lột đầy một đĩa, “Lúc trước em có nói đến hôn lễ màu đỏ, ngày đó anh cũng mơ thấy một hôn lễ màu đỏ, ở trên một hòn đảo nhỏ…..”
Cạch ——
Con dao gọt hoa quả Lâm Triết đang đặt trên đùi đột nhiên rơi xuống, Đường Dục và Tần Thời Luật nhìn qua, Lâm Triết nhặt dao lên: “Hai người tiếp tục đi.”
Tần Thời Luật không còn gì để tiếp tục, hắn nhìn về phía Đường Dục, lúc này mới phát hiện biểu tình trên mặt Đường Dục có chút không đúng, hắn vội vàng đứng lên đỡ gáy cậu: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không em?”
Đường Dục lắc đầu: “Em không sao, chỉ là cảm thấy có chút kì lạ, giấc mơ mà anh nói giống hệt giấc mơ của em, em cũng mơ thấy em cầm một chậu hoa lan đưa cho anh xem, còn nói sau khi kết hôn sẽ trồng cho anh cả một vườn đầy hoa lan.”
Tần Thời Luật hơi sửng sốt.
Lâm Triết nhìn bọn họ, chuyện có liên quan đến giấc mơ của bọn họ hắn không rõ lắm, nhưng hôn lễ màu đỏ ở trên một hòn đảo nhỏ mà Tần Thời Luật nói…… Ngay cả một vị khách cũng không có, thậm chí còn thiếu mất một chú rể, nhưng quả thật còn có một gốc hoa lan khô héo tại hiện trường.
Nhớ lại những hồi ức đó, Lâm Triết không nhịn được nhíu mày.
…… Đó là ngày thứ 20 sau khi Tần Thời Luật bị tai nạn, địa điểm tổ chức hôn lễ đã được bố trí theo kế hoạch của hai người, nhưng hiện trường hôn lễ vốn dĩ phải vô cùng náo nhiệt lại chỉ xuất hiện ba người.
Chú rể Đường Dục, phù rể Kỷ Bạch, và Lâm Triết.
Lâm Triết và Kỷ Bạch đã ở bên cạnh Đường Dục trên hòn đảo đó ba ngày, ngày đầu tiên Đường Dục mặc một bộ vest đỏ tinh xảo, đi trên chiếc thảm đỏ mà trước đó cậu đã định đi cùng một người……
Ngày hôm sau, Đường Dục một mình thả hết số bong bóng đỏ có ở hiện trường, tuyệt vọng nhìn chúng nó bay xa……
Ngày thứ ba, Đường Dục tự tay kéo xuống toàn bộ hoa hồng được trang trí, cánh hoa úa tàn rơi rụng đầy đất……
Ba ngày, Đường Dục không ăn không uống, hầu hết thời gian đều chỉ yên lặng rơi lệ, có đôi khi lại thất thanh khóc rống, vụ tai nạn xe hơi đó như một cơn ác mộng, mà buổi hôn lễ đó, chính là lời nguyền ám ảnh cậu cả một đời.
Lâm Triết không biết hiện tại hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể, hắn hy vọng bọn họ sẽ không nhớ lại chuyện của kiếp trước, bởi vì……. quá đau lòng.
*****
Hai ngày sau, chiếc xe đâm vào Đường Dục đã được tìm thấy ở một khu đất hoang chưa khai phá ngoài vùng ngoại ô, cảnh sát đã kiểm tra, là một chiếc xe bị thất lạc, trên xe không lưu lại bất cứ manh mối nào về hung thủ.
Trên hành lang bệnh viện, Khương Nghiêu hỏi Lâm Triết: “Anh nghi ngờ Tiêu Sí Hành?”
Lâm Triết chỉ đề phòng: “Không phải là nghi ngờ, chỉ là cảm thấy nên tìm người giám sát bọn họ thì tốt hơn, nếu không phải thì tốt, còn nếu là bọn họ thì cũng có thể phòng ngừa lần tấn công tiếp theo.”
Khương Nghiêu không rõ lý do khiến Lâm Triết nghi ngờ, có lẽ Tiêu Sí Hành sẽ có chút không cam lòng với Đường Dục, nhưng cho dù không cam lòng thì cũng không đến mức lái xe đâm người, huống hồ còn là đâm vào Đường Dục.
Nhưng Đường Lạc thì lại rất có khả năng.
Khương Nghiêu không phản đối đề nghị của Lâm Triết: “Vậy chuyện này anh xem rồi tự sắp xếp, nếu thuộc hạ không đủ thì cứ điều người từ Lâm Giang qua.”
Khương Nghiêu vừa mới dứt lời, Tần Thời Luật đã từ trong phòng bệnh đi ra, “Không đủ người thì bên tôi có, việc điều người từ Lâm Giang gây động tĩnh quá lớn, tôi không muốn có thêm phiền phức.”
Tần Thời Luật nhìn về phía Lâm Triết: “Đi tìm Lê Thành, bảo cậu ta phái người tới cho anh.”
Lâm Triết gật đầu, lập tức đi làm.
Nói đến đây, Khương Nghiêu có chút lo lắng, người lần trước lái xe đâm bọn họ ở Lâm Giang đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, là ai sai sử cũng không tra ra được, người lần này thì biến mất không chút dấu vết.
Khương Nghiêu hỏi Tần Thời Luật: “Anh có cảm thấy có thể là cùng một người với lần trước hay không?”
Tần Thời Luật: “Có thể.”
Khương Nghiêu nhìn hắn: “Nhưng chuyện lần trước là nhắm vào anh.”
Ánh mắt Tần Thời Luật tối sầm: “Lần này cũng có thể là nhắm vào tôi, chẳng qua là Đường Dục cũng tình cờ có mặt ở đó.”
Khương Nghiêu cảm thấy điều đó không hợp lí lắm: “Hay là để em ấy ở cùng tôi một thời gian thì sao?”
Vừa dứt lời đã nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến tiếng hét của Đường Dục: “Tần Thời Luật đâu? Tần Thời Luật đi đâu rồi?”
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục ngủ say mới ra ngoài, kết quả hắn vừa mới đi thì người đã tỉnh, hắn nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, cho Khương Nghiêu một ánh mắt ‘Cậu thấy sao?’ để cậu ta tự hiểu.
Khương Nghiêu: “……”
Hai ngày nay mỗi lần Đường Dục mở mắt thì nhất định phải nhìn thấy Tần Thời Luật, nhìn không thấy là sẽ ầm ĩ, đừng nói là bảo cậu dọn đến chỗ Khương Nghiêu, bây giờ chỉ cần không nhìn thấy Tần Thời Luật trong vòng 10 phút là cậu có thể quậy đến lật trời.
Tần Thời Luật đẩy cửa đi vào: “Anh đây.”
*****
Tiêu Sí Hành vốn định từ thủ đô trở về để chất vấn Đường Lạc vì sao lại đi lan truyền những lời đồn đại như vậy, kết quả vừa về đến nhà thì đã thấy một mớ hỗn độn, như thể một ngôi làng bị quân Nhật tàn sát.
Đường Lạc từ trên lầu đi xuống, vẫn như cũ tươm tất sạch sẽ, so sánh với cảnh tượng trong nhà giống như hai thế giới, mặt vô cảm nói một câu: “Anh về rồi.”
Tiêu Sí Hành chỉ xuống đất: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Đường Lạc thản nhiên nói: “Em đập.”
Tiêu Sí Hành: “…… Em điên rồi sao?”
Đường Lạc đi tới, nhìn hắn một cái: “Không điên, chỉ là có chút tức giận, chuyến đi công tác ở thủ đô của anh suôn sẻ chứ?”
Tiêu Sí Hành quả thật tới thủ đô để công tác, tuy hắn tới gặp Đường Dục là cố ý, nhưng thật ra cũng là trùng hợp, hắn trở về muộn hai ngày là vì phải giải quyết xong chuyện ở bên đó.
Tiêu Sí Hành hỏi: “Có phải em đã nghe được chuyện gì hay không?”
Đường Lạc bước ra khỏi tầm mắt hắn: “Không phải nghe nói, là nhìn thấy, ảnh chụp anh gặp riêng Đường Dục tại khách sạn đã được lan truyền huyên náo khắp trên mạng, tuy rất nhanh đã bị xoá đi, nhưng thật không may, em đã kịp nhìn thấy.”
Trong nháy mắt Tiêu Sí Hành có chút chột dạ: “Đường Lạc, anh hỏi em, tin đồn nói Đường Dục là con riêng có phải do em làm hay không?”
Cả đời này Đường Lạc chưa bao giờ cảm thấy thản nhiên như bây giờ, quả nhiên cuộc sống mà không cần giả vờ, không cần dối trá là thoải mái nhất, “Đúng vậy.”
Tiêu Sí Hành lập tức nắm chặt cánh tay cậu ta: “Tại sao em lại làm vậy?”
Đường Lạc nhìn lại hắn: “Anh thấy sao? Vị hôn phu của tôi, không phải mỗi ngày xem tin tức có liên quan đến nó thì chính là chạy tới thủ đô để gặp mặt, anh cảm thấy tại sao tôi lại làm như vậy?”
Tiêu Sí Hành: “……”
Đường Lạc hất tay hắn ra: “Tiêu Sí Hành, lúc trước Đường Dục thích anh, anh nói là anh chướng mắt nó, anh nói anh thích tôi, bây giờ tôi và anh ở bên nhau, anh lại đi quấy lấy nó, tôi thật sự không hiểu nổi, có phải ở trong mắt anh, không chiếm được mới là tốt nhất đúng không?”
Tiêu Sí Hành: “…… Không phải.”
Đường Lạc cười: “Không sao cả, dù đúng hay không cũng không quan trọng, cả hai chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại một chút, hai ngày nay tôi đã tìm được nhà, ngày mai sẽ dọn đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục đi làm ở công ty, anh không cần lo lắng tôi sẽ từ chức vì khoản tiền bị mất kia, dù thế nào thì tôi cũng sẽ bù lại số tiền đã thiệt hại.”
Tiêu Sí Hành không biết bản thân xuất phát từ tâm lý gì, vậy mà lại không ngăn cản cậu ta.
Ngày hôm sau khi hắn quay lại đây, mọi thứ trong nhà đều đã khôi phục lại như ban đầu, ngoại trừ không thấy những món đồ đã bị hư hỏng, toàn bộ căn nhà đều trở nên sạch sẽ, trong phòng trên lầu cũng không còn đồ đạc của Đường Lạc, như thể ngay từ đầu Đường Lạc chưa từng xuất hiện ở nơi này.
……
Đường Dục ở bệnh viện một tuần mới xuất viện, trong một tuần này, mỗi ngày Vương Hưng Hải đều mang theo bàn cờ tới đây tìm cậu chơi, Vương Từ và Dư Nhạc Dương gần như sống luôn trong bệnh viện, mỗi ngày Lý Hi Nhã đều mang canh móng heo tới, ngay cả Chu Đình cũng tới thăm cậu.
Ra viện, Đường Dục vẫn tiếp tục bám dính lấy Tần Thời Luật, chân của cậu bị thương, lần này phải thật sự dùng tới xe lăn, nhưng do chân bị bó bột nên ngồi xe lăn cũng không quá thoải mái.
Tần Thời Luật tận lực mang hết công việc trên công ty về nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc hắn không ở nhà.
Lúc Tần Thời Luật không ở nhà, Đường Dục sẽ nằm trên tấm tatami trên ban công lầu hai, ghé đầu nhìn xuống nhà ấm trồng hoa pha lê bên dưới, nhìn một lát liền ngủ mất.
Tần Thời Luật từ công ty trở về thì thấy Khương Nghiêu dẫn theo Kỷ Bạch tới, lúc trước ở bệnh viện Kỷ Bạch cũng thường xuyên tới, bây giờ còn chạy luôn tới nhà hắn, Tần Thời Luật nhíu mày: “Cậu dẫn cậu ta tới làm gì?”
Khương Nghiêu nói: “Thu cái mùi dấm chua lè của anh lại trước đã, tôi dẫn cậu ấy tới là có chuyện quan trọng.”
Tần Thời Luật căn bản không cảm thấy Khương Nghiêu là kiểu người đứng đắn, có thể có chuyện quan trọng gì?
Hắn cởi áo khoác ra, ngồi xuống: “Nói đi.”
Kỷ Bạch lấy chứng chỉ bác sĩ tâm lý của mình ra: “Cái này có thể chứng minh tôi không phải là kẻ lừa đảo, cũng có thể chứng minh những lời tôi nói đều có tính chuyên môn nhất định.”
Tần Thời Luật chỉ nhìn lướt qua, không có hứng thú mở ra xem kỹ.
Kỷ Bạch nói: “Lúc trước tôi đã nói với Khương Nghiêu, Đường Dục có sự ỷ lại về mặt tình cảm khá nghiêm trọng với anh, sau sự việc lần này, tôi đã quan sát cậu ấy vài ngày, có lẽ chính anh cũng đã phát hiện, sự ỷ lại của cậu ấy đối với anh đã trở nên nghiêm trọng hơn trước đây.”
Tần Thời Luật không cảm thấy có vấn đề gì: “Vậy thì sao, nếu em ấy muốn ỷ lại vào tôi thì cứ để em ấy ỷ lại, cũng không có gì to tát.”
Kỷ Bạch đã quen với những lời nói nông cạn của người ngoài ngành thế này: “Đối với anh thì không có gì to tát, nhưng nếu lần sau lại gặp phải một người nào đó đâm xe vào anh như vụ việc lần này, thì liệu anh có muốn để cậu ẩy đẩy anh ra một lần nữa rồi khiến bản thân bị thương hay không?”
Tần Thời Luật nhíu mày, hắn sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nào nữa.
Kỷ Bạch nói: “Ỷ lại về mặt tình cảm là một vấn đề tâm lý, có lẽ anh sẽ cảm thấy sự ỷ lại của cậu ấy vừa không ảnh hưởng đến cuộc sống, vừa khiến anh thấy vui vẻ, nhưng nếu cứ để cậu ấy tiếp tục như vậy, thì sẽ khó tránh khỏi việc cậu ấy mắc phải những vấn đề khác, tôi đã liên hệ với bác sĩ tâm lí mà Đường Dục đã gặp trước đây, cậu ta nói Đường Dục thường xuyên sinh ra ảo giác, tôi không biết loại ảo giác này nói lên điều gì, nhưng bất cứ suy nghĩ bất thường nào đều không phải là chuyện tốt.”
Tần Thời Luật nhớ đến dáng vẻ khác thường của Đường Dục những lần trước quả thật có chút đáng sợ, hắn cầm lấy chứng chỉ trên bàn trà, sau khi xác định nó là thật, hắn hỏi Kỷ Bạch: “Tôi nên làm thế nào?”
Kỷ Bạch nói: “Để cậu ấy tiếp nhận điều trị tâm lý, nếu anh không tin tưởng tôi, tôi có thể giới thiệu bác sĩ khác cho anh.”
Tần Thời Luật thở dài, “Không cần, cậu cứ làm đi.”
Kỷ Bạch hơi bất ngờ, Khương Nghiêu cũng vậy.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Kỷ Bạch hỏi: “Anh chắc chứ?”
Tần Thời Luật chắc chắn, nhưng không tình nguyện lắm, hắn nói: “Tôi cũng không muốn dùng cậu, nhưng nếu đổi một người khác, có thể em ấy sẽ cảm thấy bản thân có vấn đề về thần kinh, rồi lại lo lắng một ngày nào đó mình sẽ phải vào bệnh viện tâm thần, suy nghĩ trong đầu em ấy đã đủ phức tạp lắm rồi, tôi sợ em ấy sẽ ảo tưởng ra chuyện gì khác nữa, tôi không kiểm soát được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.