Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 70
Đường Tam Giáp
05/06/2024
Người mà Tần Thời Luật sắp xếp cho Đường Dục là Ôn Húc - đảm nhiệm vị trí phó giám đốc tài chính ở Đằng Phong, Ôn Húc vẫn luôn muốn đền đáp “ơn cứu mạng” của Đường Dục, nhưng trước sau vẫn không tìm được cơ hội.
3
Đường Dục nhìn Ôn Húc, liếc mắt một cái đã nhận ra: “Anh chính là cái người tính sai tỉ lệ phần trăm?”
Ôn Húc vừa muốn chào hỏi thì đã bị cậu hỏi đến xấu hổ: “...... Cũng không phải lần nào cũng tính sai.”
Lần trước tính sai số liệu đã bị Tần tổng mắng đến suýt thăng thiên tại chỗ, Ôn Húc vẫn luôn muốn cảm ơn Đường Dục vì lúc đó đã cứu hắn.
Vốn dĩ người Tần Thời Luật chọn là tổng giám đốc tài chính, nhưng tổng giám nghe nói phải bị điều đến Đường thị thì không vui nên Ôn Húc chủ động xin ra trận muốn tiếp quản vị trí này, vì thế còn bị Tần tổng cảnh cáo hồi lâu, nếu Ôn Húc không hiểu sai thì ý tứ của Tần tổng hẳn là, bảo hắn nên bớt lắc lư trước mặt Đường thiếu.
Còn về nguyên nhân...... Theo trợ lí Lê nói, thuộc tính thật sự của boss nhà bọn họ là giấm tinh chuyển thế.
1
Trên đường đi, Ôn Húc vô cùng thận trọng, không dám lôi kéo làm quen với boss mới của mình, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói nhiều hơn vài câu, kết quả khi tới công ty, thấy bên trái cậu là Khương Nghiêu, bên phải là Thẩm Nhất Trì...... Ôn Húc cảm thấy Tần tổng đề phòng hắn thật sự là chuyện bé xé ra to.
Ôn Húc gửi tin nhắn cho Lê Thành:【Trợ lí Lê, nhân viên của boss mới đều có giá trị nhan sắc rất cao nha, tôi cảm thấy Tần tổng hoàn toàn không cần phải đề phòng tôi.】
Ôn Húc đi ngang qua một mặt pha lê phản chiếu hình ảnh chính mình, quả nhiên không so sánh sẽ không có đau thương, nếu so với bọn họ, gương mặt của hắn quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lê Thành đã tra qua Khương Nghiêu, biết hắn lớn lên không tệ, còn về Thẩm Nhất Trì, hắn vừa mới tra được thông tin cá nhân của người này — Cao 1m88, tốt nghiệp Thanh Hoa, từ mẫu giáo đã bắt đầu quen biết Đường Dục, quan trọng nhất chính là, cậu ta có một gương mặt có thể tuỳ thời debut bất cứ lúc nào.
Lê Thành cầm phần tư liệu cá nhân này đứng trước cửa văn phòng ngập ngừng hồi lâu, Diêu Văn hỏi hắn: “Trợ lí Lê, sao anh không đi vào?”
Lê Thành thở dài: “Chưa nghĩ ra nên nói với Tần tổng chuyện nhân viên mới của Đường tiên sinh đều có giá trị nhan sắc rất cao như thế nào đây.”
Diêu Văn có chút hứng thú, cô nhỏ giọng hỏi: “Cao bao nhiêu vậy?”
1
Lê Thành đưa ảnh chụp cùng tư liệu cho các cô xem, trên tấm ảnh là một người mặc áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt tinh tế hoàn mĩ đến mức cứ nghĩ là P ra.
Diêu Văn và Trần Hiểu liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hai người tức khắc vang lên một tiếng “Vui sướng của bà chủ, người khác không thể nào hiểu được!”
Trần Hiểu khụ một tiếng: “Trợ lí Lê, cái này chúng tôi cũng không giúp được anh, anh vẫn nên tự mình đi vào nói với Tần tổng đi.”
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Tần Thời Luật đứng ở cửa: “Nói cái gì?
Lê Thành theo bản năng giấu tư liệu của Thẩm Nhất Trì ra sau lưng: “Không có gì.”
Tần Thời Luật nhìn thoáng qua cánh tay đang giấu sau lưng của Lê Thành: “Bảo cậu đi tra đã tra được chưa?”
Lê Thành vừa muốn mở miệng, liền nghe Tần tổng nói: “Nếu vẫn không tra được thì cậu tự tới phòng nhân sự giải quyết tiền lương đi.”
...... Cuộc sống mỗi ngày đều ở trong dầu sôi lửa bỏng - Lê Thành đành phải lấy tư liệu đang giấu phía sau ra.
Lê Thành vừa quan sát phản ứng của hắn, vừa âm thầm mặc niệm trong lòng: Anh phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, anh là đại boss uy vũ của chúng tôi, anh nhất định phải bình tĩnh!
Tần Thời Luật nhìn ảnh chụp trên tư liệu không đến ba giây, ném tư liệu cho Lê Thành, người nhanh chóng đi về phía thang máy.
Lê Thành ngẩn ra: “Tần tổng, ngài đi đâu?”
Tần Thời Luật: “Đường thị.”
Lê Thành: “......”
*****
Tuy rằng chuyện thuế vụ do một mình Đường Vĩ Hoành ôm hết, nhưng việc này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến công ty, Khương Nghiêu và Thẩm Nhất Trì phải dùng hai ngày để sửa sang lại toàn bộ tư liệu của công ty.
Trong văn phòng, Khương Nghiêu đang họp với mấy trưởng phòng bộ phận: “Trước mắt, việc hợp tác với thương mại Bành Phái là chuyện có lợi nhất với công ty chúng ta, trưởng phòng Thẩm, việc hợp tác với thương mại Bành Phái sẽ giao cho cậu đi liên hệ, tôi sẽ lo phần vật liệu.”
Thẩm Nhất Trì: “Được.”
Đường Dục chỉ mang Ôn Húc tới công ty, kết quả lại bị bắt mở họp, nghe được Khương Nghiêu nói đến thương mại Bành Phái, Đường Dục nói: “Tôi có quen ông chủ Tiền, tôi có thể đi cùng không?”
Thời điểm Tần Thời Luật tới, Đường Dục và Thẩm Nhất Trì vừa lúc rời đi, Khương Nghiêu từ trong văn phòng đi ra: “Tần tổng tới tìm Đường tổng của chúng tôi sao?”
Đường Dục cảm thấy Khương Nghiêu cười rộ lên rất ôn nhu vô hại, nhưng Tần Thời Luật lại không cảm thấy như vậy, tuy Khương Nghiêu che giấu rất tốt, nhưng Tần Thời Luật vẫn là có thể phát hiện được ẩn sau nụ cười của hắn là một loại cảm xúc hoàn toán trái ngược với vẻ bề ngoài.
Lúc trước ở tiệc mừng thọ của giáo sư Vương Tần Thời Luật cũng không chú ý nhiều tới người này, sau đó Lê Thành lại không tra được tư liệu chính xác của Khương Nghiêu, Tần Thời Luật mới bắt đầu sinh ra hoài nghi, hiện tại mặt đối mặt với người này, Tần Thời Luật biết, nghi ngờ của hắn không sai.
Cái người tên Khương Nghiêu này, toàn thân đều lộ ra một cổ cảm giác làm hắn không thoải mái, cặp kính đeo trên mũi kia cũng không che được ngạo khí trong mắt người này, hắn dám khẳng định, bọn họ cùng một loại người.
Tần Thời Luật hỏi: “Em ấy đâu?”
Khương Nghiêu cười cười: “Đường tổng với trưởng phòng Thẩm đi bàn chuyện hợp tác, Tần tổng tới không đúng lúc rồi.”
Đường Dục là một quả trứng lười, nói cậu đi bàn chuyện hợp tác chi bằng nói cậu đi theo hút nước miếng mặt người ta thì đúng hơn.
2
Khương Nghiêu nói: “Xem trí nhớ của tôi này, Tần tổng lần đầu tiên tới, hẳn là không biết trưởng phòng Thẩm của chúng tôi, trưởng phòng Thẩm từ nhỏ đã quen biết Đường tổng, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá, quan trọng nhất chính là, trưởng phòng Thẩm tuấn tú lịch sự, còn đặc biệt vì Đường tổng nên mới đầu quân sang đây làm việc.”
Lê Thành đứng một bên, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, lời này vừa nghe thì giống như khiêu khích, nhưng cẩn thận nghe thì lại giống như đang nhắc nhở Tần tổng rằng bên người Đường Dục có tiểu yêu tinh.
Đây rốt cuộc là muốn chọc tức Tần tổng nhà bọn họ hay là đang nhắc nhở đây?
Tần Thời Luật hiếm khi nhìn không hiểu một người, hắn có thể cảm nhận được địch ý của người này, lời trong lời ngoài cũng tràn ngập khiêu khích, nhưng lại không hướng thẳng vào một mình hắn, kéo thêm người khác xuống nước là có ý gì?
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính, trước sau vẫn luôn duy trì một nụ cười lịch sự: “Xin lỗi Tần tổng, tôi có việc phải đi trước, không chậm trễ thời gian của ngài nữa, cứ tự tiện nhé.”
Nhìn Khương Nghiêu rời đi, Lê Thành đi tới bên cạnh Tần Thời Luật: “Tần tổng, Khương Nghiêu hắn......”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Tiếp tục tra bối cảnh của hắn, có thể tra được bao nhiêu thì tra.”
7
*****
Chuyện cuối cùng mà Đường Vĩ Hoành làm trước khi rời khỏi công ty là huỷ hợp đồng với thương mại Bành Phái, người sáng suốt đều nhìn ra được ông ta cố ý, trước khi đi cũng muốn hủy diệt dự án hợp tác, hố công ty một trận.
Bởi vì nguyên nhân là do phía Đường thị nên công ty phải bồi thường rất nhiều tiền, do vụ việc Đường Vĩ Hoành trốn thuế bị phanh phui nên tiền bồi thường vi phạm hợp đồng bị hoãn lại cho đến bây giờ.
Tiền Chấn Hùng nghe Đường Dục nói muốn tiếp tục hợp tác, không nói hai lời đã lập tức đồng ý: “Chuyện tư vật liệu cậu không cần phải gấp gáp, cứ từ từ cũng được, dù sao cũng đã trì hoãn thời gian dài như vậy, thêm mấy ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Thẩm Nhất Trì tới đây là để đàm phán chuyện hợp tác, kết quả ngay cả miệng cũng chưa kịp mở, Đường Dục chỉ nói đúng một câu đã khiến Tiền Chấn Hùng gật đầu.
Lúc rời khỏi Bành Phái, Thẩm Nhất Trì hỏi Đường Dục: “Vừa rồi ông chủ Tiền gọi cậu là Tiểu Đường gia?”
Đường Dục ngượng ngùng nói: “Gọi chơi thôi.”
“Tôi cảm thấy không giống gọi chơi.” Thẩm Nhất Trì nhìn cậu: “Hình như hắn...... rất tôn kính cậu.”
Đường Dục ở tuổi này, dùng hai chữ như “tôn kính” có chút kỳ lạ, nhưng Thẩm Nhất Trì tìm không được từ nào khác để hình dung thái độ của Tiền Chấn Hùng đối với Đường Dục.
Đường Dục không giải thích “tôn kính” của Tiền Chấn Hùng là từ đâu ra, cậu nhìn thời gian, bọn họ có chút quá tốc chiến tốc thắng, “Không biết bên anh Khương Nghiêu thế nào rồi.”
Bên phía Khương Nghiêu lại không thuận lợi như bọn họ, hắn tới công ty Tưởng gia, cha của Tưởng Lục Xuyên nhìn thấy hắn thì lại không đồng ý bán vật liệu.
Tưởng gia mua đứt toàn bộ vật liệu ở Phú Dương, Khương Nghiêu không cần nghĩ cũng biết bọn họ là cố ý nhằm vào Đường thị, chỉ là lý do vì sao thì hắn không rõ lắm.
“Tưởng tổng, ngài giữ một lượng lớn vật liệu trong tay như vậy, ngoại trừ làm chậm trễ chúng tôi, còn làm chính ngài bất tiện không ít, hơn nữa công ty chúng tôi đã đổi chủ, người ngài muốn nhằm vào chắc không phải Đường tổng hiện tại của chúng tôi đâu nhỉ.”
Chuyện Đường gia nháo đến ồn ào huyên náo, cha Tưởng đương nhiên biết, nhưng ông lại không biết vì sao Tần Thời Luật lại không cho bọn họ bán vật liệu cho Đường thị, Tưởng Lục Xuyên sợ bị đánh, không dám đem chuyện hắn liên thủ với Đường Lạc lừa Đường Dục nói cho ba hắn, thậm chí cha Tưởng còn không biết quan hệ giữa Đường Dục với Tần Thời Luật.
Cha Tưởng là người bảo thủ, tuổi cũng đã cao, điều duy nhất ông muốn chính là bảo vệ công ty, cho nên ông đắc tội ai cũng không thể đắc tội Tần gia.
Khương Nghiêu rất có kiên nhẫn, từng câu từng chữ hắn nói đều nhắm vào “điểm chết”, nhưng cha Tưởng lại không hề dao động, mỗi lần chỉ dùng hai chữ “Không bán” đáp lại hắn.
Khương Nghiêu thấy vậy cũng không nhiều lời, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Tưởng Lục Xuyên đột nhiên hấp tấp từ bên ngoài xông vào.
“Ba...... Úi, có khách sao?”
Cha Tưởng trừng mắt nhìn hắn một cái, giới thiệu: “Vị này chính là Khương tổng của Đường thị.”
Tưởng Lục Xuyên ngẩn ra: “Đường thị? Là Đường thị của nhà Đường Dục sao? Có phải bây giờ Đường Dục là ông chủ của Đường thị rồi không?”
Khương Nghiêu: “Tưởng thiếu biết Đường tổng của chúng tôi?”
“Biết chứ!” Tưởng Lục Xuyên không hề giữ miệng: “Trước kia chúng tôi thường xuyên uống rượu với nhau.”
Tưởng Lục Xuyên nói xong liền nhớ tới trước kia đều xem Đường Dục như đứa ngốc lừa gạt, xấu hổ gãi gãi đầu: “À cái đó, Khương tổng đúng không, anh có chuyện gì sao?”
Cha Tưởng nói: “Khương tổng tới nói chuyện vật liệu, chúng ta đã nói xong rồi.”
Tưởng Lục Xuyên vội vàng hỏi: “Các anh muốn mua vật liệu sao? Chuyện này Tần tổng biết không?”
Khương Nghiêu nhìn hắn, hai mắt dưới thấu kính hơi híp lại: “Tần tổng?”
Tưởng Lục Xuyên nói: “Đúng vậy, mua đứt vật liệu là vì để Đường Lạc không mua được, chuyện này là do Tần tổng phân phó tôi làm như vậy, hiện tại Đường thị đã thuộc về Đường Dục, hay là tôi gọi điện thoại hỏi Tần tổng, nếu hắn đồng ý thì bên chúng tôi không có vấn đề gì.”
Tưởng Lục Xuyên nói xong liền muốn gọi điện thoại, Khương Nghiêu ngăn hắn lại: “Tôi có thể hỏi vì sao Tần tổng lại làm như vậy không?”
Tưởng Lục Xuyên ậm ừ một chút, dùng khóe mắt chỉ chỉ ba mình.
Khương Nghiêu cười cười: “Tưởng thiếu có thời gian đi uống ly cà phê không?”
Tưởng Lục Xuyên vội vàng: “Có có có, đi thôi đi thôi!”
Nhìn hai người một trước một sau rời đi, cha Tưởng: “???”
1
*****
Quán cà phê, Khương Nghiêu rũ mắt, ung dung ngồi lau kính, Tưởng Lục Xuyên đem chuyện Đường Lạc làm vào tối hôm đó nói cho Khương Nghiêu biết, nói xong còn không quên nói chuyện hắn cũng “mời” Đường Lạc uống sáu chai.
Khương Nghiêu đeo kính lên: “Chỉ mời cậu ta uống sáu chai rượu?”
Tưởng Lục Xuyên bật thốt: “Vốn dĩ Tần tổng bảo tôi đưa cậu ta tới khách sạn rồi tìm một người tới......”
Tưởng Lục Xuyên lập tức che miệng.
Mẹ nó, sao cái gì hắn cũng nói ra vậy trời?
Khương Nghiêu nghe được lời này thì không có phản ứng gì: “Sau đó thì sao, cậu làm chưa?”
Tưởng Lục Xuyên suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu: “Không có, cậu ta được bạn đưa về nhà.”
Khương Nghiêu mỉm cười thân thiện: “Tôi biết rồi.”
Tưởng Lục Xuyên không biết hắn đã biết cái gì, nhìn Khương Nghiêu rời đi, Tưởng Lục Xuyên hậu tri hậu giác rùng mình một cái, hắn ngẩng đầu nhìn điều hòa, đâu có mở đâu, vậy vì sao cậu ta lại đột nhiên muốn nổi da gà?
1
Nhớ tới nụ cười trước khi đứng lên rời đi của Khương Nghiêu, Tưởng Lục Xuyên lại run lên một chút.
...... Hắn bỗng nhiên nhớ tới, mấy tên giết người biến thái trên phim cũng hay cười như vậy!
*****
Thời điểm Khương Nghiêu trở về, Tần Thời Luật vẫn chưa đi, Đường Dục và Thẩm Nhất Trì đã trở lại, nhìn Tần Thời Luật nắm tay kéo Đường Dục tới bên mình giống như đang tuyên bố chủ quyền, Khương Nghiêu không tiếng động cười thầm.
Thẩm Nhất Trì đã sớm không nhìn nổi, hắn lạnh mặt hỏi Khương Nghiêu: “Nói chuyện thế nào?”
Khương Nghiêu nhìn Tần Thời Luật: “Cái này thì phải hỏi Tần tổng rồi, xem Tần tổng có muốn chúng ta tiếp tục làm hạng mục này hay không.”
Thẩm Nhất Trì và Đường Dục đồng loạt nhìn về phía Tần Thời Luật.
Khương Nghiêu nói: “Tần tổng cho người mua toàn bộ vật liệu để Đường thị chúng ta không mua được, nếu tôi đoán không sai, người giúp Đường thị lấy quyền kinh doanh của Hiệp hội thương mại cũng là ngài, đúng không?”
Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: “Thật vậy sao?”
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Khương Nghiêu: “Ừm.”
Đường Dục nghĩ đến những tổn thất của ông chủ Tiền trong khoảng thời gian này: “Vì sao, anh làm như vậy sẽ tổn hại đến lợi ích của người khác.”
Tần Thời Luật nghịch tay cậu: “Anh cố ý.”
Đường Dục không thể tưởng tượng: “Cố ý?”
Tần Thời Luật nói: “Không phải lúc trước em nói em bị Đường Vĩ Hoành với Tiền Chấn Hùng bắt nạt sao?”
Đường Dục mờ mịt chớp mắt: “Khi nào?”
Tần Thời Luật nhìn cậu một cái: “Em bị bắt nạt mà sao lại dễ quên như vậy?”
Không phải Đường Dục dễ quên, cậu thật sự không biết mình bị ông chủ Tiền bắt nạt khi nào.
Thẩm Nhất Trì cũng cảm thấy kỳ lạ, ông chủ Tiền kia như hận không thể phủng Đường Dục lên tận trời, sao có thể bắt nạt cậu?
Tần Thời Luật nói: “Lần trước đầu gối em bị đập đến xanh tím, chính em nói, chú em đẩy em cho Tiền Chấn Hùng, chẳng lẽ không phải hắn muốn làm gì đó với em sao?”
Đường Dục ngẫm nghĩ nửa ngày mới biết hắn đang nói cái gì: “Không phải đâu, em với ông chủ Tiền là bạn mà.”
“......” Tần Thời Luật thật sự không nghĩ tới.
Em không thể tìm một người nào đó có tuổi tương đương làm bạn bè được hả?
2
Chờ Đường Dục kể xong tình huống ngày đó, Khương Nghiêu nhìn Tần Thời Luật với vẻ mặt “Thật xấu hổ thay anh“.
Thẩm Nhất Trì nhíu mày: “Chú cậu vẫn luôn đối xử với cậu như vậy sao?”
Vẫn luôn đối xử với cậu như vậy?
Hắn đang nói tới chuyện bán cậu cho người khác?
Đường Dục theo bản năng nhìn về phía Tần Thời Luật, chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
Tần Thời Luật: “......”
Như xát muối vào tim.
Đường Vĩ Hoành tổng cộng đã làm chuyện đó hai lần, “người mua” đầu tiên cư nhiên đi trừng phạt “người mua” thứ hai, nhìn Đường Dục là biết cậu đang hiểu theo ý này.
Chính Tần Thời Luật cũng biết, về bản chất mà nói, hắn cùng với Tiền Chấn Hùng mà hắn nghĩ cũng không có gì khác nhau, chính bởi vì không có gì khác nhau nên hắn mới tức giận.
Hắn dùng sức nắm chặt tay Đường Dục, Đường Dục bị hắn niết đau, muốn rút tay về hai lần, Tần Thời Luật thấy vậy càng nắm chặt tay cậu hơn.
Khương Nghiêu nhìn bọn họ đang âm thầm phân cao thấp, nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước Tần tổng với Tiểu Đường tổng của chúng tôi ở bên nhau như thế nào nhỉ?”
Tần Thời Luật lập tức nhìn về phía Khương Nghiêu, vô cớ sinh ra một cổ địch ý khi bị vạch trần.
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính trên mũi, “Đừng để ý, tôi chỉ có chút tò mò mà thôi, chuyện trước đây tôi làm việc ở Tiêu thị hẳn là Tần tổng đã biết đúng chứ?”
Hai chữ “đã biết” này Khương Nghiêu nói không có bất cứ kiêng dè gì, thậm chí như đang nói với Tần Thời Luật “Tôi biết anh điều tra tôi”, nhưng lại biết chắc Tần Thời Luật sẽ không tra được gì.
Ánh mắt Tần Thời Luật quá mức hung ác, Khương Nghiêu chẳng những không sợ, ngược lại cười cười: “Không muốn nói thì thôi, tôi cũng không muốn vạch trần vết sẹo của người khác.”
4
Mỗi câu nói của Khương Nghiêu đều không vượt quá ranh giới, nhưng từng câu từng chữ đều đang dẫm lên điểm mấu chốt của Tần Thời Luật.
Hai chữ “vết sẹo” này tràn ngập ý vị châm chọc, nhưng lại làm Tần Thời Luật chẳng thể phản bác được.
Tần Thời Luật không biết Khương Nghiêu có biết hết tất cả hay không, nhưng cho dù Khương Nghiêu không biết gì, thì hai câu này cũng đủ để chứng minh người này đang thăm dò, hơn nữa còn muốn thăm dò từ thái độ của hắn.
+
Cái tên Khương Nghiêu này, nguy hiểm hơn hắn nghĩ nhiều........
3
Đường Dục nhìn Ôn Húc, liếc mắt một cái đã nhận ra: “Anh chính là cái người tính sai tỉ lệ phần trăm?”
Ôn Húc vừa muốn chào hỏi thì đã bị cậu hỏi đến xấu hổ: “...... Cũng không phải lần nào cũng tính sai.”
Lần trước tính sai số liệu đã bị Tần tổng mắng đến suýt thăng thiên tại chỗ, Ôn Húc vẫn luôn muốn cảm ơn Đường Dục vì lúc đó đã cứu hắn.
Vốn dĩ người Tần Thời Luật chọn là tổng giám đốc tài chính, nhưng tổng giám nghe nói phải bị điều đến Đường thị thì không vui nên Ôn Húc chủ động xin ra trận muốn tiếp quản vị trí này, vì thế còn bị Tần tổng cảnh cáo hồi lâu, nếu Ôn Húc không hiểu sai thì ý tứ của Tần tổng hẳn là, bảo hắn nên bớt lắc lư trước mặt Đường thiếu.
Còn về nguyên nhân...... Theo trợ lí Lê nói, thuộc tính thật sự của boss nhà bọn họ là giấm tinh chuyển thế.
1
Trên đường đi, Ôn Húc vô cùng thận trọng, không dám lôi kéo làm quen với boss mới của mình, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói nhiều hơn vài câu, kết quả khi tới công ty, thấy bên trái cậu là Khương Nghiêu, bên phải là Thẩm Nhất Trì...... Ôn Húc cảm thấy Tần tổng đề phòng hắn thật sự là chuyện bé xé ra to.
Ôn Húc gửi tin nhắn cho Lê Thành:【Trợ lí Lê, nhân viên của boss mới đều có giá trị nhan sắc rất cao nha, tôi cảm thấy Tần tổng hoàn toàn không cần phải đề phòng tôi.】
Ôn Húc đi ngang qua một mặt pha lê phản chiếu hình ảnh chính mình, quả nhiên không so sánh sẽ không có đau thương, nếu so với bọn họ, gương mặt của hắn quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lê Thành đã tra qua Khương Nghiêu, biết hắn lớn lên không tệ, còn về Thẩm Nhất Trì, hắn vừa mới tra được thông tin cá nhân của người này — Cao 1m88, tốt nghiệp Thanh Hoa, từ mẫu giáo đã bắt đầu quen biết Đường Dục, quan trọng nhất chính là, cậu ta có một gương mặt có thể tuỳ thời debut bất cứ lúc nào.
Lê Thành cầm phần tư liệu cá nhân này đứng trước cửa văn phòng ngập ngừng hồi lâu, Diêu Văn hỏi hắn: “Trợ lí Lê, sao anh không đi vào?”
Lê Thành thở dài: “Chưa nghĩ ra nên nói với Tần tổng chuyện nhân viên mới của Đường tiên sinh đều có giá trị nhan sắc rất cao như thế nào đây.”
Diêu Văn có chút hứng thú, cô nhỏ giọng hỏi: “Cao bao nhiêu vậy?”
1
Lê Thành đưa ảnh chụp cùng tư liệu cho các cô xem, trên tấm ảnh là một người mặc áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt tinh tế hoàn mĩ đến mức cứ nghĩ là P ra.
Diêu Văn và Trần Hiểu liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hai người tức khắc vang lên một tiếng “Vui sướng của bà chủ, người khác không thể nào hiểu được!”
Trần Hiểu khụ một tiếng: “Trợ lí Lê, cái này chúng tôi cũng không giúp được anh, anh vẫn nên tự mình đi vào nói với Tần tổng đi.”
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Tần Thời Luật đứng ở cửa: “Nói cái gì?
Lê Thành theo bản năng giấu tư liệu của Thẩm Nhất Trì ra sau lưng: “Không có gì.”
Tần Thời Luật nhìn thoáng qua cánh tay đang giấu sau lưng của Lê Thành: “Bảo cậu đi tra đã tra được chưa?”
Lê Thành vừa muốn mở miệng, liền nghe Tần tổng nói: “Nếu vẫn không tra được thì cậu tự tới phòng nhân sự giải quyết tiền lương đi.”
...... Cuộc sống mỗi ngày đều ở trong dầu sôi lửa bỏng - Lê Thành đành phải lấy tư liệu đang giấu phía sau ra.
Lê Thành vừa quan sát phản ứng của hắn, vừa âm thầm mặc niệm trong lòng: Anh phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, anh là đại boss uy vũ của chúng tôi, anh nhất định phải bình tĩnh!
Tần Thời Luật nhìn ảnh chụp trên tư liệu không đến ba giây, ném tư liệu cho Lê Thành, người nhanh chóng đi về phía thang máy.
Lê Thành ngẩn ra: “Tần tổng, ngài đi đâu?”
Tần Thời Luật: “Đường thị.”
Lê Thành: “......”
*****
Tuy rằng chuyện thuế vụ do một mình Đường Vĩ Hoành ôm hết, nhưng việc này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến công ty, Khương Nghiêu và Thẩm Nhất Trì phải dùng hai ngày để sửa sang lại toàn bộ tư liệu của công ty.
Trong văn phòng, Khương Nghiêu đang họp với mấy trưởng phòng bộ phận: “Trước mắt, việc hợp tác với thương mại Bành Phái là chuyện có lợi nhất với công ty chúng ta, trưởng phòng Thẩm, việc hợp tác với thương mại Bành Phái sẽ giao cho cậu đi liên hệ, tôi sẽ lo phần vật liệu.”
Thẩm Nhất Trì: “Được.”
Đường Dục chỉ mang Ôn Húc tới công ty, kết quả lại bị bắt mở họp, nghe được Khương Nghiêu nói đến thương mại Bành Phái, Đường Dục nói: “Tôi có quen ông chủ Tiền, tôi có thể đi cùng không?”
Thời điểm Tần Thời Luật tới, Đường Dục và Thẩm Nhất Trì vừa lúc rời đi, Khương Nghiêu từ trong văn phòng đi ra: “Tần tổng tới tìm Đường tổng của chúng tôi sao?”
Đường Dục cảm thấy Khương Nghiêu cười rộ lên rất ôn nhu vô hại, nhưng Tần Thời Luật lại không cảm thấy như vậy, tuy Khương Nghiêu che giấu rất tốt, nhưng Tần Thời Luật vẫn là có thể phát hiện được ẩn sau nụ cười của hắn là một loại cảm xúc hoàn toán trái ngược với vẻ bề ngoài.
Lúc trước ở tiệc mừng thọ của giáo sư Vương Tần Thời Luật cũng không chú ý nhiều tới người này, sau đó Lê Thành lại không tra được tư liệu chính xác của Khương Nghiêu, Tần Thời Luật mới bắt đầu sinh ra hoài nghi, hiện tại mặt đối mặt với người này, Tần Thời Luật biết, nghi ngờ của hắn không sai.
Cái người tên Khương Nghiêu này, toàn thân đều lộ ra một cổ cảm giác làm hắn không thoải mái, cặp kính đeo trên mũi kia cũng không che được ngạo khí trong mắt người này, hắn dám khẳng định, bọn họ cùng một loại người.
Tần Thời Luật hỏi: “Em ấy đâu?”
Khương Nghiêu cười cười: “Đường tổng với trưởng phòng Thẩm đi bàn chuyện hợp tác, Tần tổng tới không đúng lúc rồi.”
Đường Dục là một quả trứng lười, nói cậu đi bàn chuyện hợp tác chi bằng nói cậu đi theo hút nước miếng mặt người ta thì đúng hơn.
2
Khương Nghiêu nói: “Xem trí nhớ của tôi này, Tần tổng lần đầu tiên tới, hẳn là không biết trưởng phòng Thẩm của chúng tôi, trưởng phòng Thẩm từ nhỏ đã quen biết Đường tổng, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá, quan trọng nhất chính là, trưởng phòng Thẩm tuấn tú lịch sự, còn đặc biệt vì Đường tổng nên mới đầu quân sang đây làm việc.”
Lê Thành đứng một bên, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, lời này vừa nghe thì giống như khiêu khích, nhưng cẩn thận nghe thì lại giống như đang nhắc nhở Tần tổng rằng bên người Đường Dục có tiểu yêu tinh.
Đây rốt cuộc là muốn chọc tức Tần tổng nhà bọn họ hay là đang nhắc nhở đây?
Tần Thời Luật hiếm khi nhìn không hiểu một người, hắn có thể cảm nhận được địch ý của người này, lời trong lời ngoài cũng tràn ngập khiêu khích, nhưng lại không hướng thẳng vào một mình hắn, kéo thêm người khác xuống nước là có ý gì?
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính, trước sau vẫn luôn duy trì một nụ cười lịch sự: “Xin lỗi Tần tổng, tôi có việc phải đi trước, không chậm trễ thời gian của ngài nữa, cứ tự tiện nhé.”
Nhìn Khương Nghiêu rời đi, Lê Thành đi tới bên cạnh Tần Thời Luật: “Tần tổng, Khương Nghiêu hắn......”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Tiếp tục tra bối cảnh của hắn, có thể tra được bao nhiêu thì tra.”
7
*****
Chuyện cuối cùng mà Đường Vĩ Hoành làm trước khi rời khỏi công ty là huỷ hợp đồng với thương mại Bành Phái, người sáng suốt đều nhìn ra được ông ta cố ý, trước khi đi cũng muốn hủy diệt dự án hợp tác, hố công ty một trận.
Bởi vì nguyên nhân là do phía Đường thị nên công ty phải bồi thường rất nhiều tiền, do vụ việc Đường Vĩ Hoành trốn thuế bị phanh phui nên tiền bồi thường vi phạm hợp đồng bị hoãn lại cho đến bây giờ.
Tiền Chấn Hùng nghe Đường Dục nói muốn tiếp tục hợp tác, không nói hai lời đã lập tức đồng ý: “Chuyện tư vật liệu cậu không cần phải gấp gáp, cứ từ từ cũng được, dù sao cũng đã trì hoãn thời gian dài như vậy, thêm mấy ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Thẩm Nhất Trì tới đây là để đàm phán chuyện hợp tác, kết quả ngay cả miệng cũng chưa kịp mở, Đường Dục chỉ nói đúng một câu đã khiến Tiền Chấn Hùng gật đầu.
Lúc rời khỏi Bành Phái, Thẩm Nhất Trì hỏi Đường Dục: “Vừa rồi ông chủ Tiền gọi cậu là Tiểu Đường gia?”
Đường Dục ngượng ngùng nói: “Gọi chơi thôi.”
“Tôi cảm thấy không giống gọi chơi.” Thẩm Nhất Trì nhìn cậu: “Hình như hắn...... rất tôn kính cậu.”
Đường Dục ở tuổi này, dùng hai chữ như “tôn kính” có chút kỳ lạ, nhưng Thẩm Nhất Trì tìm không được từ nào khác để hình dung thái độ của Tiền Chấn Hùng đối với Đường Dục.
Đường Dục không giải thích “tôn kính” của Tiền Chấn Hùng là từ đâu ra, cậu nhìn thời gian, bọn họ có chút quá tốc chiến tốc thắng, “Không biết bên anh Khương Nghiêu thế nào rồi.”
Bên phía Khương Nghiêu lại không thuận lợi như bọn họ, hắn tới công ty Tưởng gia, cha của Tưởng Lục Xuyên nhìn thấy hắn thì lại không đồng ý bán vật liệu.
Tưởng gia mua đứt toàn bộ vật liệu ở Phú Dương, Khương Nghiêu không cần nghĩ cũng biết bọn họ là cố ý nhằm vào Đường thị, chỉ là lý do vì sao thì hắn không rõ lắm.
“Tưởng tổng, ngài giữ một lượng lớn vật liệu trong tay như vậy, ngoại trừ làm chậm trễ chúng tôi, còn làm chính ngài bất tiện không ít, hơn nữa công ty chúng tôi đã đổi chủ, người ngài muốn nhằm vào chắc không phải Đường tổng hiện tại của chúng tôi đâu nhỉ.”
Chuyện Đường gia nháo đến ồn ào huyên náo, cha Tưởng đương nhiên biết, nhưng ông lại không biết vì sao Tần Thời Luật lại không cho bọn họ bán vật liệu cho Đường thị, Tưởng Lục Xuyên sợ bị đánh, không dám đem chuyện hắn liên thủ với Đường Lạc lừa Đường Dục nói cho ba hắn, thậm chí cha Tưởng còn không biết quan hệ giữa Đường Dục với Tần Thời Luật.
Cha Tưởng là người bảo thủ, tuổi cũng đã cao, điều duy nhất ông muốn chính là bảo vệ công ty, cho nên ông đắc tội ai cũng không thể đắc tội Tần gia.
Khương Nghiêu rất có kiên nhẫn, từng câu từng chữ hắn nói đều nhắm vào “điểm chết”, nhưng cha Tưởng lại không hề dao động, mỗi lần chỉ dùng hai chữ “Không bán” đáp lại hắn.
Khương Nghiêu thấy vậy cũng không nhiều lời, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Tưởng Lục Xuyên đột nhiên hấp tấp từ bên ngoài xông vào.
“Ba...... Úi, có khách sao?”
Cha Tưởng trừng mắt nhìn hắn một cái, giới thiệu: “Vị này chính là Khương tổng của Đường thị.”
Tưởng Lục Xuyên ngẩn ra: “Đường thị? Là Đường thị của nhà Đường Dục sao? Có phải bây giờ Đường Dục là ông chủ của Đường thị rồi không?”
Khương Nghiêu: “Tưởng thiếu biết Đường tổng của chúng tôi?”
“Biết chứ!” Tưởng Lục Xuyên không hề giữ miệng: “Trước kia chúng tôi thường xuyên uống rượu với nhau.”
Tưởng Lục Xuyên nói xong liền nhớ tới trước kia đều xem Đường Dục như đứa ngốc lừa gạt, xấu hổ gãi gãi đầu: “À cái đó, Khương tổng đúng không, anh có chuyện gì sao?”
Cha Tưởng nói: “Khương tổng tới nói chuyện vật liệu, chúng ta đã nói xong rồi.”
Tưởng Lục Xuyên vội vàng hỏi: “Các anh muốn mua vật liệu sao? Chuyện này Tần tổng biết không?”
Khương Nghiêu nhìn hắn, hai mắt dưới thấu kính hơi híp lại: “Tần tổng?”
Tưởng Lục Xuyên nói: “Đúng vậy, mua đứt vật liệu là vì để Đường Lạc không mua được, chuyện này là do Tần tổng phân phó tôi làm như vậy, hiện tại Đường thị đã thuộc về Đường Dục, hay là tôi gọi điện thoại hỏi Tần tổng, nếu hắn đồng ý thì bên chúng tôi không có vấn đề gì.”
Tưởng Lục Xuyên nói xong liền muốn gọi điện thoại, Khương Nghiêu ngăn hắn lại: “Tôi có thể hỏi vì sao Tần tổng lại làm như vậy không?”
Tưởng Lục Xuyên ậm ừ một chút, dùng khóe mắt chỉ chỉ ba mình.
Khương Nghiêu cười cười: “Tưởng thiếu có thời gian đi uống ly cà phê không?”
Tưởng Lục Xuyên vội vàng: “Có có có, đi thôi đi thôi!”
Nhìn hai người một trước một sau rời đi, cha Tưởng: “???”
1
*****
Quán cà phê, Khương Nghiêu rũ mắt, ung dung ngồi lau kính, Tưởng Lục Xuyên đem chuyện Đường Lạc làm vào tối hôm đó nói cho Khương Nghiêu biết, nói xong còn không quên nói chuyện hắn cũng “mời” Đường Lạc uống sáu chai.
Khương Nghiêu đeo kính lên: “Chỉ mời cậu ta uống sáu chai rượu?”
Tưởng Lục Xuyên bật thốt: “Vốn dĩ Tần tổng bảo tôi đưa cậu ta tới khách sạn rồi tìm một người tới......”
Tưởng Lục Xuyên lập tức che miệng.
Mẹ nó, sao cái gì hắn cũng nói ra vậy trời?
Khương Nghiêu nghe được lời này thì không có phản ứng gì: “Sau đó thì sao, cậu làm chưa?”
Tưởng Lục Xuyên suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu: “Không có, cậu ta được bạn đưa về nhà.”
Khương Nghiêu mỉm cười thân thiện: “Tôi biết rồi.”
Tưởng Lục Xuyên không biết hắn đã biết cái gì, nhìn Khương Nghiêu rời đi, Tưởng Lục Xuyên hậu tri hậu giác rùng mình một cái, hắn ngẩng đầu nhìn điều hòa, đâu có mở đâu, vậy vì sao cậu ta lại đột nhiên muốn nổi da gà?
1
Nhớ tới nụ cười trước khi đứng lên rời đi của Khương Nghiêu, Tưởng Lục Xuyên lại run lên một chút.
...... Hắn bỗng nhiên nhớ tới, mấy tên giết người biến thái trên phim cũng hay cười như vậy!
*****
Thời điểm Khương Nghiêu trở về, Tần Thời Luật vẫn chưa đi, Đường Dục và Thẩm Nhất Trì đã trở lại, nhìn Tần Thời Luật nắm tay kéo Đường Dục tới bên mình giống như đang tuyên bố chủ quyền, Khương Nghiêu không tiếng động cười thầm.
Thẩm Nhất Trì đã sớm không nhìn nổi, hắn lạnh mặt hỏi Khương Nghiêu: “Nói chuyện thế nào?”
Khương Nghiêu nhìn Tần Thời Luật: “Cái này thì phải hỏi Tần tổng rồi, xem Tần tổng có muốn chúng ta tiếp tục làm hạng mục này hay không.”
Thẩm Nhất Trì và Đường Dục đồng loạt nhìn về phía Tần Thời Luật.
Khương Nghiêu nói: “Tần tổng cho người mua toàn bộ vật liệu để Đường thị chúng ta không mua được, nếu tôi đoán không sai, người giúp Đường thị lấy quyền kinh doanh của Hiệp hội thương mại cũng là ngài, đúng không?”
Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: “Thật vậy sao?”
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Khương Nghiêu: “Ừm.”
Đường Dục nghĩ đến những tổn thất của ông chủ Tiền trong khoảng thời gian này: “Vì sao, anh làm như vậy sẽ tổn hại đến lợi ích của người khác.”
Tần Thời Luật nghịch tay cậu: “Anh cố ý.”
Đường Dục không thể tưởng tượng: “Cố ý?”
Tần Thời Luật nói: “Không phải lúc trước em nói em bị Đường Vĩ Hoành với Tiền Chấn Hùng bắt nạt sao?”
Đường Dục mờ mịt chớp mắt: “Khi nào?”
Tần Thời Luật nhìn cậu một cái: “Em bị bắt nạt mà sao lại dễ quên như vậy?”
Không phải Đường Dục dễ quên, cậu thật sự không biết mình bị ông chủ Tiền bắt nạt khi nào.
Thẩm Nhất Trì cũng cảm thấy kỳ lạ, ông chủ Tiền kia như hận không thể phủng Đường Dục lên tận trời, sao có thể bắt nạt cậu?
Tần Thời Luật nói: “Lần trước đầu gối em bị đập đến xanh tím, chính em nói, chú em đẩy em cho Tiền Chấn Hùng, chẳng lẽ không phải hắn muốn làm gì đó với em sao?”
Đường Dục ngẫm nghĩ nửa ngày mới biết hắn đang nói cái gì: “Không phải đâu, em với ông chủ Tiền là bạn mà.”
“......” Tần Thời Luật thật sự không nghĩ tới.
Em không thể tìm một người nào đó có tuổi tương đương làm bạn bè được hả?
2
Chờ Đường Dục kể xong tình huống ngày đó, Khương Nghiêu nhìn Tần Thời Luật với vẻ mặt “Thật xấu hổ thay anh“.
Thẩm Nhất Trì nhíu mày: “Chú cậu vẫn luôn đối xử với cậu như vậy sao?”
Vẫn luôn đối xử với cậu như vậy?
Hắn đang nói tới chuyện bán cậu cho người khác?
Đường Dục theo bản năng nhìn về phía Tần Thời Luật, chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
Tần Thời Luật: “......”
Như xát muối vào tim.
Đường Vĩ Hoành tổng cộng đã làm chuyện đó hai lần, “người mua” đầu tiên cư nhiên đi trừng phạt “người mua” thứ hai, nhìn Đường Dục là biết cậu đang hiểu theo ý này.
Chính Tần Thời Luật cũng biết, về bản chất mà nói, hắn cùng với Tiền Chấn Hùng mà hắn nghĩ cũng không có gì khác nhau, chính bởi vì không có gì khác nhau nên hắn mới tức giận.
Hắn dùng sức nắm chặt tay Đường Dục, Đường Dục bị hắn niết đau, muốn rút tay về hai lần, Tần Thời Luật thấy vậy càng nắm chặt tay cậu hơn.
Khương Nghiêu nhìn bọn họ đang âm thầm phân cao thấp, nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước Tần tổng với Tiểu Đường tổng của chúng tôi ở bên nhau như thế nào nhỉ?”
Tần Thời Luật lập tức nhìn về phía Khương Nghiêu, vô cớ sinh ra một cổ địch ý khi bị vạch trần.
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính trên mũi, “Đừng để ý, tôi chỉ có chút tò mò mà thôi, chuyện trước đây tôi làm việc ở Tiêu thị hẳn là Tần tổng đã biết đúng chứ?”
Hai chữ “đã biết” này Khương Nghiêu nói không có bất cứ kiêng dè gì, thậm chí như đang nói với Tần Thời Luật “Tôi biết anh điều tra tôi”, nhưng lại biết chắc Tần Thời Luật sẽ không tra được gì.
Ánh mắt Tần Thời Luật quá mức hung ác, Khương Nghiêu chẳng những không sợ, ngược lại cười cười: “Không muốn nói thì thôi, tôi cũng không muốn vạch trần vết sẹo của người khác.”
4
Mỗi câu nói của Khương Nghiêu đều không vượt quá ranh giới, nhưng từng câu từng chữ đều đang dẫm lên điểm mấu chốt của Tần Thời Luật.
Hai chữ “vết sẹo” này tràn ngập ý vị châm chọc, nhưng lại làm Tần Thời Luật chẳng thể phản bác được.
Tần Thời Luật không biết Khương Nghiêu có biết hết tất cả hay không, nhưng cho dù Khương Nghiêu không biết gì, thì hai câu này cũng đủ để chứng minh người này đang thăm dò, hơn nữa còn muốn thăm dò từ thái độ của hắn.
+
Cái tên Khương Nghiêu này, nguy hiểm hơn hắn nghĩ nhiều........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.