Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn
Chương 91
Quất Tử Chu
08/08/2022
“Không gặp được Diệp tổng?” Khâu Hàn cười lạnh nói: “Vậy cái người tối nào cùng trở về là Diệp tổng giả sao?”
Trương Đồng nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu còn sẽ làm trò trước mặt Diệp tổng, hỏi y cùng tiên sinh Hứa sẽ làm cái gì sao?”
“Vì sao không?” Khâu Hàn đương nhiên mà nói: “Mặc kệ tôi muốn biết cái gì, tôi đều sẽ tự mình đi hỏi y.”
“Phải không?” Trương Đồng cười cười: “Theo tôi được biết, Diệp tổng muốn mang tiên sinh Hứa về nước, tốt nhất là cậu nên hỏi một chút, sau khi tiên sinh Hứa trở lại bên người Diệp tổng, cậu còn có thể ở lại bên cạnh Diệp tổng được bao lâu, như vậy mới chuẩn bị tâm lý kịp đó.”
Nhìn Trương Đồng xoay người đi ra ngoài, Khâu Hàn dùng sức cầm văn kiện trong tay ném lên trên bàn, giơ tay xoa mặt mình. Từ khi trọng sinh tới nay, cậu chưa từng chửi thua bất cứ ai, cũng chưa từng tâm phiền ý loạn như bây giờ, cậu cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa, cậu rõ ràng từ lúc bắt đầu đã biết chuyện Hứa Vân Kỳ còn sống, cũng biết Hứa Vân Kỳ khẳng định sẽ xuất hiện, nhưng cậu không có dự đoán được chính là tâm mình sẽ loạn như vậy.
Khâu Hàn không muốn đợi ở trong phòng, quyết định đi ra ngoài một chút, cậu thay quần áo ra cửa, đi ra khỏi khách sạn, cũng không có ngồi xe, cứ như vậy lang thang ở trên phố không có mục tiêu.
Cậu nhìn cửa hàng bên đường, nhìn người đi đường cùng những chiếc xe, kiến trúc vẫn giống như ngày cậu cùng Diệp Huyên Thành hẹn hò, đường phố cũng đều không sai biệt lắm nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác, sự lãng mạn hay bầu không khí nghệ thuật tựa hồ đều không cảm nhận được, có thể cảm nhận được chỉ là thời tiết giống ngày đó nhưng cảm giác chỉ còn lại nỗi u buồn cùng áp lực.
Khâu Hàn cũng không biết mình đi được bao lâu rồi, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn tìm một nơi để ngồi, lại đi một đoạn đường thì nhìn thấy một quán cà phê, Khâu Hàn trực tiếp đi vào.
Tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, chọn một ly cà phê, cầm ly cà phê mới vừa bưng lên uống một ngụm, liền nghe được có người gọi mình.
“Khâu Hàn.”
Khâu Hàn quay đầu nhìn lại, thì ra là Pearson.
Pearson nhìn Khâu Hàn nói: “Tôi ở trên xe nhìn thấy cậu, chuẩn bị xuống xe gọi cậu, thì thấy cậu đi vào nơi này, vì thế liền đi theo luôn.”
“Xin chào, tiên sinh Pearson.” Khâu Hàn không chút để ý chào hỏi.
Pearson dò hỏi: “Tôi có thể ngồi xuống tâm sự cùng cậu không?”
Nếu là lúc trước, Khâu Hàn khẳng định sẽ cự tuyệt nhưng hiện tại, Khâu Hàn không đồng ý cũng không cự tuyệt, bởi vì cậu lười mở miệng.
Thấy Khâu Hàn không cự tuyệt, Pearson da mặt dày ngồi xuống đối diện cậu, hơn nữa còn tự gọi cho chính mình một ly cà phê.
“Tôi thấy hình như tâm tình cậu không được tốt lắm.” Pearson quan sát biểu tình của Khâu Hàn nói: “Đã xảy ra chuyện gì không vui sao?”
“Tôi không sao.” Khâu Hàn lạnh lùng phủ nhận nói: “Chỉ là tôi cảm thấy có chút mệt thôi.”
Thấy Khâu Hàn không muốn thừa nhận, Pearson cũng không đề cập nữa, mà là hỏi: “Sao cậu không đi cùng Diệp tổng?”
Tay Khâu Hàn dừng lại một chút, buông ly cà phê xuống nói: “Y bận rất nhiều việc, mà tôi cũng bận việc của chính mình, có rất nhiều bí thư cùng trợ lý đi theo y, tôi không nhất thiết phải luôn đi theo bên người y.”
Pearson gật đầu, còn nói thêm: “Cậu muốn đi xem triển lãm tranh sao? Tôi cũng có mở một phòng trưng bày, hôm nay đang triển lãm tranh, nếu có bức tranh nào mà cậu thích, tôi có thể đưa cho cậu mấy bức.”
Khâu Hàn buông ánh mắt xuống phát ngốc, không có trả lời anh.
Pearson thấy Khâu Hàn không có lập tức cự tuyệt mình, lại lập tức nói: “Phòng trưng bày của tôi cách nơi này không xa, đi qua đường một xíu rất nhanh liền đến, nếu cậu muốn đi dạo phố, có thể thuận tiện đi xem.”
Thấy Pearson nhiệt tình mời, Khâu Hàn nghĩ, dù sao nhàn rỗi không bằng đi làm một chút việc mình cảm thấy hứng thú, dời lực chú ý đi cũng tốt, vì thế đáp ứng đi theo Pearson xem triển lãm tranh.
Pearson thấy Khâu Hàn đáp ứng trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức tính tiền mang theo Khâu Hàn đi tới phòng trưng bày. Dọc đường đi, Pearson nỗ lực khống chế sự kích đồng cùng hưng phấn trong lòng mình, giới thiệu sơ phòng trưng bày của mình cho Khâu Hàn chủ yếu đều có những phong cách gì.
Sau khi tới phòng trưng bày của Pearson, Khâu Hàn muốn tập trung tinh thần nghiêm túc xem tranh nhưng vẫn luôn nhịn không được mà thất thần, toàn bộ hành trình Pearson đều bồi ở bên cạnh cậu, có người tới chào hỏi anh thì anh đều chỉ tùy tiện ứng phó một chút liền đuổi người đi.
Khâu Hàn vẫn luôn thất thần, không có tâm tình xem tranh, tùy tiện chọn lựa hai bức để mua, Pearson nói là tặng cho cậu, Khâu Hàn kiên trì trả tiền mới chịu rời đi, Pearson nói muốn đưa cậu về, cậu cũng cự tuyệt nói mình muốn tự tản bộ trở về. Pearson thấy sắc mặt Khâu Hàn không tốt lắm liền không kiên trì nữa.
Khâu Hàn chậm rãi hướng khách sạn đi, đi được nửa đường thì trời đột nhiên đổ mưa, cậu dừng bước chân lại, nhìn lên trời.
Đột nhiên một chiếc xe dừng ở bên đường, bảo tiêu không biết xông ra từ nơi nào, bước nhanh đi đến bên người Khâu Hàn nói: “Thiếu gia Khâu Hàn, trời mưa rồi, lên xe đi.”
Khâu Hàn đi về phía trước nói: “Sắp đến khách sạn rồi, mưa cũng không lớn, tôi đi bộ trở về là được.”
Khâu Hàn nói xong tiếp tục đi về phía trước, chung quanh rất nhiều người đi đường đều không có mang dù.
Tuy rằng trời mưa không lớn, khách sạn cách đó cũng không xa, nhưng Khâu Hàn đi cũng không nhanh, chờ khi đến được khách sạn thì tóc đã ướt, áo khoác cũng bị ướt một ít, mà cậu mới vừa đi đến cửa khách sạn, liền nhìn thấy Diệp Huyên Thành từ trên xe đi xuống, đi theo phía sau Diệp Huyên Thành còn có Hứa Vân Kỳ.
Khâu Hàn thấy một màn như vậy sửng sốt một chút, thời điểm đang muốn đi qua, Diệp Huyên Thành đã nhìn thấy cậu, đi đến trước mặt cậu nhíu mày nói: “Sao lại ướt như vậy?”
Khâu Hàn gãi đầu tóc mình nói: “Cháu tùy tiện đi dạo trên phố, không nghĩ tới thời điểm trở về thì trời đổ mưa.”
Diệp Huyên Thành lập tức nói: “Lập tức đi lên thay quần áo, lau khô tóc đi.”
Khâu Hàn gật đầu, nhìn thoáng qua bộ dáng dịu ngoan cụp mi rũ mắt đang đứng ở nơi đó của Hứa Vân Kỳ, sau đó xoay người hướng vào trong.
Trở lại phòng, Khâu Hàn lập tức đi phòng tắm, gội đầu lau khô tóc, chờ khi cậu ra khỏi phòng tắm, phát hiện Diệp Huyên Thành chưa trở về phòng. Cậu đứng ở phòng khách ngốc lăng trong chốc lát, sau đó đi pha nước nóng, đang muốn ngã vào ngâm mình, nghe được tiếng đập cửa.
Trương Đồng nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu còn sẽ làm trò trước mặt Diệp tổng, hỏi y cùng tiên sinh Hứa sẽ làm cái gì sao?”
“Vì sao không?” Khâu Hàn đương nhiên mà nói: “Mặc kệ tôi muốn biết cái gì, tôi đều sẽ tự mình đi hỏi y.”
“Phải không?” Trương Đồng cười cười: “Theo tôi được biết, Diệp tổng muốn mang tiên sinh Hứa về nước, tốt nhất là cậu nên hỏi một chút, sau khi tiên sinh Hứa trở lại bên người Diệp tổng, cậu còn có thể ở lại bên cạnh Diệp tổng được bao lâu, như vậy mới chuẩn bị tâm lý kịp đó.”
Nhìn Trương Đồng xoay người đi ra ngoài, Khâu Hàn dùng sức cầm văn kiện trong tay ném lên trên bàn, giơ tay xoa mặt mình. Từ khi trọng sinh tới nay, cậu chưa từng chửi thua bất cứ ai, cũng chưa từng tâm phiền ý loạn như bây giờ, cậu cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa, cậu rõ ràng từ lúc bắt đầu đã biết chuyện Hứa Vân Kỳ còn sống, cũng biết Hứa Vân Kỳ khẳng định sẽ xuất hiện, nhưng cậu không có dự đoán được chính là tâm mình sẽ loạn như vậy.
Khâu Hàn không muốn đợi ở trong phòng, quyết định đi ra ngoài một chút, cậu thay quần áo ra cửa, đi ra khỏi khách sạn, cũng không có ngồi xe, cứ như vậy lang thang ở trên phố không có mục tiêu.
Cậu nhìn cửa hàng bên đường, nhìn người đi đường cùng những chiếc xe, kiến trúc vẫn giống như ngày cậu cùng Diệp Huyên Thành hẹn hò, đường phố cũng đều không sai biệt lắm nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác, sự lãng mạn hay bầu không khí nghệ thuật tựa hồ đều không cảm nhận được, có thể cảm nhận được chỉ là thời tiết giống ngày đó nhưng cảm giác chỉ còn lại nỗi u buồn cùng áp lực.
Khâu Hàn cũng không biết mình đi được bao lâu rồi, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn tìm một nơi để ngồi, lại đi một đoạn đường thì nhìn thấy một quán cà phê, Khâu Hàn trực tiếp đi vào.
Tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, chọn một ly cà phê, cầm ly cà phê mới vừa bưng lên uống một ngụm, liền nghe được có người gọi mình.
“Khâu Hàn.”
Khâu Hàn quay đầu nhìn lại, thì ra là Pearson.
Pearson nhìn Khâu Hàn nói: “Tôi ở trên xe nhìn thấy cậu, chuẩn bị xuống xe gọi cậu, thì thấy cậu đi vào nơi này, vì thế liền đi theo luôn.”
“Xin chào, tiên sinh Pearson.” Khâu Hàn không chút để ý chào hỏi.
Pearson dò hỏi: “Tôi có thể ngồi xuống tâm sự cùng cậu không?”
Nếu là lúc trước, Khâu Hàn khẳng định sẽ cự tuyệt nhưng hiện tại, Khâu Hàn không đồng ý cũng không cự tuyệt, bởi vì cậu lười mở miệng.
Thấy Khâu Hàn không cự tuyệt, Pearson da mặt dày ngồi xuống đối diện cậu, hơn nữa còn tự gọi cho chính mình một ly cà phê.
“Tôi thấy hình như tâm tình cậu không được tốt lắm.” Pearson quan sát biểu tình của Khâu Hàn nói: “Đã xảy ra chuyện gì không vui sao?”
“Tôi không sao.” Khâu Hàn lạnh lùng phủ nhận nói: “Chỉ là tôi cảm thấy có chút mệt thôi.”
Thấy Khâu Hàn không muốn thừa nhận, Pearson cũng không đề cập nữa, mà là hỏi: “Sao cậu không đi cùng Diệp tổng?”
Tay Khâu Hàn dừng lại một chút, buông ly cà phê xuống nói: “Y bận rất nhiều việc, mà tôi cũng bận việc của chính mình, có rất nhiều bí thư cùng trợ lý đi theo y, tôi không nhất thiết phải luôn đi theo bên người y.”
Pearson gật đầu, còn nói thêm: “Cậu muốn đi xem triển lãm tranh sao? Tôi cũng có mở một phòng trưng bày, hôm nay đang triển lãm tranh, nếu có bức tranh nào mà cậu thích, tôi có thể đưa cho cậu mấy bức.”
Khâu Hàn buông ánh mắt xuống phát ngốc, không có trả lời anh.
Pearson thấy Khâu Hàn không có lập tức cự tuyệt mình, lại lập tức nói: “Phòng trưng bày của tôi cách nơi này không xa, đi qua đường một xíu rất nhanh liền đến, nếu cậu muốn đi dạo phố, có thể thuận tiện đi xem.”
Thấy Pearson nhiệt tình mời, Khâu Hàn nghĩ, dù sao nhàn rỗi không bằng đi làm một chút việc mình cảm thấy hứng thú, dời lực chú ý đi cũng tốt, vì thế đáp ứng đi theo Pearson xem triển lãm tranh.
Pearson thấy Khâu Hàn đáp ứng trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức tính tiền mang theo Khâu Hàn đi tới phòng trưng bày. Dọc đường đi, Pearson nỗ lực khống chế sự kích đồng cùng hưng phấn trong lòng mình, giới thiệu sơ phòng trưng bày của mình cho Khâu Hàn chủ yếu đều có những phong cách gì.
Sau khi tới phòng trưng bày của Pearson, Khâu Hàn muốn tập trung tinh thần nghiêm túc xem tranh nhưng vẫn luôn nhịn không được mà thất thần, toàn bộ hành trình Pearson đều bồi ở bên cạnh cậu, có người tới chào hỏi anh thì anh đều chỉ tùy tiện ứng phó một chút liền đuổi người đi.
Khâu Hàn vẫn luôn thất thần, không có tâm tình xem tranh, tùy tiện chọn lựa hai bức để mua, Pearson nói là tặng cho cậu, Khâu Hàn kiên trì trả tiền mới chịu rời đi, Pearson nói muốn đưa cậu về, cậu cũng cự tuyệt nói mình muốn tự tản bộ trở về. Pearson thấy sắc mặt Khâu Hàn không tốt lắm liền không kiên trì nữa.
Khâu Hàn chậm rãi hướng khách sạn đi, đi được nửa đường thì trời đột nhiên đổ mưa, cậu dừng bước chân lại, nhìn lên trời.
Đột nhiên một chiếc xe dừng ở bên đường, bảo tiêu không biết xông ra từ nơi nào, bước nhanh đi đến bên người Khâu Hàn nói: “Thiếu gia Khâu Hàn, trời mưa rồi, lên xe đi.”
Khâu Hàn đi về phía trước nói: “Sắp đến khách sạn rồi, mưa cũng không lớn, tôi đi bộ trở về là được.”
Khâu Hàn nói xong tiếp tục đi về phía trước, chung quanh rất nhiều người đi đường đều không có mang dù.
Tuy rằng trời mưa không lớn, khách sạn cách đó cũng không xa, nhưng Khâu Hàn đi cũng không nhanh, chờ khi đến được khách sạn thì tóc đã ướt, áo khoác cũng bị ướt một ít, mà cậu mới vừa đi đến cửa khách sạn, liền nhìn thấy Diệp Huyên Thành từ trên xe đi xuống, đi theo phía sau Diệp Huyên Thành còn có Hứa Vân Kỳ.
Khâu Hàn thấy một màn như vậy sửng sốt một chút, thời điểm đang muốn đi qua, Diệp Huyên Thành đã nhìn thấy cậu, đi đến trước mặt cậu nhíu mày nói: “Sao lại ướt như vậy?”
Khâu Hàn gãi đầu tóc mình nói: “Cháu tùy tiện đi dạo trên phố, không nghĩ tới thời điểm trở về thì trời đổ mưa.”
Diệp Huyên Thành lập tức nói: “Lập tức đi lên thay quần áo, lau khô tóc đi.”
Khâu Hàn gật đầu, nhìn thoáng qua bộ dáng dịu ngoan cụp mi rũ mắt đang đứng ở nơi đó của Hứa Vân Kỳ, sau đó xoay người hướng vào trong.
Trở lại phòng, Khâu Hàn lập tức đi phòng tắm, gội đầu lau khô tóc, chờ khi cậu ra khỏi phòng tắm, phát hiện Diệp Huyên Thành chưa trở về phòng. Cậu đứng ở phòng khách ngốc lăng trong chốc lát, sau đó đi pha nước nóng, đang muốn ngã vào ngâm mình, nghe được tiếng đập cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.