Chương 6
Kim Cát
28/08/2014
Bạch An Kỳ nói là làm, anh cho phép Đại Lực và bảo mẫu nghĩ một tháng “có lương”, lời nói đơn giản đầy tâm ý như vậy làm cho bảo mẫu thật cao hứng vội vàng sắp xếp hành lý trở về Philippines, còn Đại Lực thì dẫn bạn gái ra nước ngoài du lịch.
“Còn em.” Đại thiếu gia giống như hoàng đế ngồi trên ghế sa lon chờ cô tới hầu hạ, “Anh muốn trừng phạt em.”
Ai, thay anh đỡ đạn còn bị anh phạt, cô thật là uất ức mà.
Cũng may là Hà Lộ đã nhìn quen thiếu gia biến chất như vậy rồi, chẳng qua cô chỉ cảm thán nhiều năm như vậy sao tính khí của thiếu gia vẫn không thay đổi, không tiến bộ chút nào. Lão gia đã nói, làm việc gì cũng phải chân chính trong sạch, phải cố gắng thích ứng với cuộc sống và sống như những người bình thường, nếu không có việc gì thì không thể mang uy phong ra áp bức người khác, cách thức bảo vệ tính mạng lúc trước của Hổ gia phải đem nó trả lại quá khứ, nhưng hết lần này đến lần khác, tính khí của thiếu gia thuỷ chung vẫn như vậy, nếu một ngày thiếu gia thật sự đắc tội với người không nên đắc tội, Hà Lộ thật không muốn thiếu gia bị bất cứ thương tổn gì.
Cô tin tưởng những người giúp việc trong nhà họ Bạch đều giống cô, hết sức trung thành và tận tâm đối với thiếu gia, chẳng qua là cô không phát hiện sự trung thành của mình chứa đựng quá nhiều cưng chiều.
“Em biết sai rồi, thiếu gia đừng nóng giận.” Dù sao thì cô cũng không cảm thấy có lỗi, chỉ muốn nói cho thiếu gia bớt giận. Muốn đối phó với thiếu gia, trước hết phải học cách dụ dỗ anh! Chỉ cần đem thiếu gia dụ dỗ thành công, kế tiếp thiếu gia sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Bạch An Kỳ nhìn cô chằm chằm, nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Hà Lộ hoài nghi mình nói sai cái gì. Cho đến khi cô phát hiện trên gương mặt tuấn tú của thiếu gia xuất hiện dấu vết ửng hồng khả nghi.
Trên mặt cô trợt xuống ba vạch đen, hơn nữa cô có dự cảm chuyện không tốt sắp xảy ra. . . .
“Em đem cái hộp kia lại đây.”
Hà Lộ đi vòng qua ghế sa lon sau lưng Bạch An Kỳ, cầm lên hộp gấm màu bạc, đây là công việc của cô sao? Căn cứ vào kinh nghiệm mấy năm đi theo bên người thiếu gia, cô đoán trong hộp này chính là quần áo.
Hà Lộ trở lại ghế sa lon, cằm Bạch An Kỳ hướng bàn tròn chỉ chỉ, “Mở ra, sau đó. . . . . .” Anh dừng lại một chút, cặp mắt loé sáng dị thường, “Ở trước mặt anh thay nó.”
Cô cũng biết anh nhất định có ý xấu.
Nhưng Hà Lộ vẫn làm theo, cô sẽ không phản kháng lại bất cứ “trừng phạt” nào của Bạch An Kỳ. Có lẽ ngay cả chính cô cũng có một chút mong đợi, hay nói là không có sợ hãi, bởi vì cô biết cho dù anh có trừng phạt như thế nào, cũng sẽ không tạo thành tổn thương cho cô, thật ra thì nếu anh nói là trừng phạt, đều tránh không thoát ý tứ tà ác, làm cho cô đỏ mặt và tim đập nhanh, cũng làm trong lòng cô lặng lẽ cảm thấy hưng phấn.
Cô đem hộp gấm đặt ở trên bàn, mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ đồng phục, trên mặt liền trợt xuống ba vạch đen.
Đồng phục người hầu! Sở thích của thiếu gia quả nhiên là không bình thường lại không tốt đẹp!
“Nhanh lên một chút.” Bạch An Kỳ nhịn không được thúc giục.
Hà Lộ không thể làm gì khác hơn là bắt đầu cởi quần áo, mà thân thể Bạch An Kỳ theo từng động tác của cô dần dần có phản ứng, còn cô bởi vì lực ảnh hưởng của mình tới thiếu gia mà run rẩy.
“Đồ nhỏ cũng phải cởi ra, mặc thành một bộ.” Giọng nói của Bạch An Kỳ trở nên khàn khàn.
Chỉ cần nghĩ đến kiểu dáng không nghiêm chỉnh của bộ đồng phục này, Hà Lộ liền cảm giác được toàn thân dâng lên một cỗ nhiệt khí, gương mặt nóng lên, giữa hai chân cũng dần xao động.
Cô cởi quần lót ra, quần lót rơi xuống mắt cá chân, Hà Lộ liếc mắt nhìn Bạch An Kỳ một cái, cô sợ anh sẽ ngất đi.
Đúng là thiếu gia có sở thích rất bất lương, nhưng những lúc cùng thiếu gia ở chung một chỗ, Hà Lộ cảm thấy thiếu gia giống như trời xanh tràn đầy năng lượng, nhưng mà phải có điều kiện là thiếu gia không nên nói chuyện, bởi vì mỗi lần thiếu gia phát biểu liền biến thành tiểu quỷ chọc mọi người muốn hộc máu! Đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, từ sau khi hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, anh liền muốn cô bồi anh chơi những “trò chơi” không đứng đắn, nhưng là một khi quá mức kích thích, đại thiếu gia không phải là chảy máu mũi, thì chính là. . . . .ách, cô nên thay đại thiếu gia giữ lại một chút mặt mũi thì tốt hơn, tóm lại nếu thiếu gia muốn chơi hết toàn bộ, thì phải bị dày vò.
Cô liếc mắt liền nhìn thấy giữa hai chân Bạch An Kỳ tạo thành một toà núi nhỏ hùng vĩ, một lần nữa lại nghi ngờ. Thật ra thì thân là nhà thiết kế thời trang anh đối với thân thể phụ nữ có thể nói là hiểu rất rõ, cô nghĩ là như vậy, nhưng hình như rất nhiều người cũng cho là như vậy, Bạch đại thiếu gia sau khi cùng một đống ma nơ canh chung sống, hoàn toàn không đem những người phụ nữ gương mặt thiên thần dáng người ma quỷ kia để trong lòng.
Nhưng mà anh lại đỏ mặt khi nhìn lén cô, Hà Lộ cảm thấy có chút khó hiểu.
Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm đôi chân Hà Lộ, thật quá kích thích, anh sợ mình sẽ. . . .cái đó, như vậy thật mất thể diện! Hơn nữa, đôi chân của Hà Lộ chính là cực phẩm! Anh chỉ cần nhìn nó liền chảy nước miếng, nhịp tim đập nhanh đến nỗi không kiểm soát được, lúc này quần lót còn rơi xuống mắt cá chân, màu trắng của quần lót đối lập với màu đen của giày cao gót ba tất, thật gây cảm giác mạnh cho anh. . . . .ai, tiểu đệ của anh cũng. . . .
Hà Lộ nhìn bộ dáng của anh, cảm thấy buồn cười, nhưng cô cũng không có cười thật, cô cố ý đi vòng quanh bàn tròn, để cho đại thiếu gia thân ái của cô nhìn thật rõ cái mà anh muốn nhìn, sau đó tìm quần lót và áo lót từ trong hộp gấm.
Cô không tìm được, chỉ thấy trong hộp gấm có một đôi tất chân không đứng đắn, không thể làm gì khác hơn là ở trước mặt Bạch An Kỳ mang nó. Trong quá trình mặc loại quần áo này, làm khó cô nhất chính là mặc com lê, có rất ít phụ nữ mặc được com lê. Như đã nói, nếu như cô có thể giúp thiếu gia dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể cũng tốt, cô chỉ lo lắng sau khi mình mặc xong, thiếu gia sẽ ngất mất.
Đồng phục hầu gái này nhìn bên ngoài rất là dễ thương, rất xinh đẹp, chẳng qua là váy hơi ngắn, ngực hơi thấp, mặt trong áo lót còn có đường chỉ thêu tên tiếng anh của thiếu gia, điều này muốn nói cho cô biết từ đầu đến cuối bộ quần áo này đều do thiếu gia tỉ mỉ dùng một mũi kim một đường chỉ mà tạo thành.
Trong lòng Hà Lộ quyết định, lát nữa tuyệt đối phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để thiếu gia xé nát bộ quần áo này, tuy anh cảm thấy thờ ơ không quan trọng, nhưng cô sẽ rất đau lòng! Quần áo của thiếu gia thiết kế là ngàn vàng không mua được, cho dù là “tác phẩm” không đứng đắn cũng giống vậy.
Thật ra thì thiếu gia nói cực kỳ đúng, những thứ quần áo tình thú trong các cửa hàng đại hạ giá làm sao có thể so sánh với tác phẩm xuất sắc của thiếu gia được? Bộ đồng phục này được thiếu gia thiết kế rất tinh tế, cổ áo được viền ren mềm mại mà không dung tục, vô cùng nhẹ nhàng mà thanh lịch, nếu như phần váy dài thêm một chút, cổ áo cao hơn một chút, thì chính là tác phẩm xuất sắc nhất, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn có————dĩ nhiên với thiết kế như bây giờ, nếu anh công bố ra bên ngoài cũng sẽ có rất nhiều người giành mua. Chẳng qua là thiếu gia kiên trì những tác phẩm “bất lương” này không được công khai ra bên ngoài, bởi vì đây là công sức anh làm cho cô, chỉ có cô mới có thể mặc cho anh nhìn.
Hà Lộ thả mái tóc dài của mình xuống, sau khi mặc xong đồng phục, cô nửa quỳ nửa ngồi bên chân Bạch An Kỳ.
“Thiếu gia.” Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của Bạch An Kỳ, vẻ mặt cô dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp như biết cười, cô không chỉ im lặng nghe lời phối hợp với trò chơi của anh, mà cô cũng muốn thoả mãn mong đợi của thiếu gia, hi vọng anh được vui vẻ.
Sau khi Hà Lộ mặc xong đồng phục, gương mặt tuấn tú của Bạch An Kỳ liền đóng băng, không nói được câu nào nhìn chằm chằm vào Hà Lộ. Trong mơ anh đã nhiều lần tưởng tượng cảnh Hà Lộ mặc đồng phục người hầu! Quản nhiên. . . .siêu cấp đáng yêu và quyến rũ a a a. . . .. .
“Thiếu gia?” Chân mày Hà Lộ nhăn lại, nhanh chóng đứng lên chạy đi.
Không muốn! Không cần đi! Đừng bỏ lại anh. . . .
Bạch An Kỳ rất muốn đuổi theo, nhưng mà. . . .tiểu đệ đệ của anh vừa trướng lại vừa đau hại anh không nhúc nhích được! Bạch An Kỳ đấm mạnh vào ghế sa lon, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ nức nở.
Tại sao Hà Lộ có thể bỏ lại anh? Có phải bởi vì anh ăn nói hai lòng hay không, cho nên cô mới tức giận?
Không nên giận anh mà! Anh sẽ thay đổi! Anh sẽ thành thật nói cho cô biết, thật ra anh rất đau lòng khi cô bị thương, anh chỉ muốn lần sau cô không như vậy nữa, một tháng này anh sống một mình thật là cô đơn, thật tĩnh mịch và lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ chết, anh sẽ rất đau, anh. . . .anh cũng khóc. . . . .chẳng qua là anh trốn trong nhà vệ sinh hay nằm trong chăn âm thầm khóc mà thôi, anh sợ bị người khác phát hiện, anh kìm nén thiếu chút nữa hít thở không thông luôn rồi. . . .
Tinh trùng lên não làm thần trí đại thiếu gia mơ hồ.
Lúc Hà Lộ trở lại, cô đang cầm thau nước, khăn lông sạch sẽ và túi chườm nước đá.
“Thiếu gia!” Cảnh tượng trên ghế sa lon làm sắc mặt cô trắng nhợt.
Một người ngu ngốc đang nằm trên ghế sa lon giả chết, ở trên ghế sa lon thì có một mảng máu đỏ tươi, giống như hiện trường một vụ án mạng.
Hà Lộ đỡ Bạch An Kỳ nằm dậy, để cho anh gối đầu lên bắp đùi của cô, cầm lấy khăn lông ướt lau sạch sẽ máu mũi trên mặt anh. Xem ra mấy ngày nữa phải cho thiếu gia ăn thịt bò với gan heo bổ máu mới được.
“Hà Lộ——” Thiếu gia ngu ngốc rốt cuộc cũng mở mắt, “Em không cần đi. . . .”
“Em không có đi đâu hết, em chỉ muốn lấy khăn lông mà thôi, thiếu gia, anh chảy máu mũi nhiều quá, nằm yên đừng lộn xộn.”
Phải không? Cuối cùng Bạch An Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh cảm thấy chóng mặt là bởi vì chảy máu mũi, anh lại bắt đầu giả bộ như thói quen, mặt mày ủ rủ dán vào bụng Hà Lộ, dùng giọng nói như đang cố kéo dài hơi tàn, “Anh. . . .anh đã thấy ánh sáng bạc. . . .thần chết muốn mang anh đi. . . .Hà Lộ. . .anh. . .lòng của anh thật là đau, đau muốn chết đi được. . . .” Anh bắt lấy tay cô dán vào trước ngực mình, không quên nói những lời sỗ sàng, “Anh còn chưa được nhìn thấy Hà Lộ mặc đồng phục y tá, đồng phục tiếp viên hàng không, đồng phục cảnh sát. . . .còn có mặc tạp dề của đầu bếp, thật hi vọng trước lúc chết có thể hoàn thành tâm nguyện.” Anh nhất định là quá đau lòng, cho nên mới chảy máu mũi!
“. . . . . .” Cho dù anh là thiếu gia nhưng có lúc cô cũng muốn dùng một quyền mèo trong quá khứ hay đánh nhau đánh cho anh dính vào vách tường! “Thiếu gia, trước hết chờ hết chảy máu rồi nói tiếp!” Động tác lau máu mũi của Hà Lộ lại thô lỗ hơn, như muốn lau cho sạch đầu óc đen tối của anh.
“Anh sợ mình không đợi được tới lúc đó. . . .”
Hà Lộ cẩn thận lau khô máu trên mặt Bạch An Kỳ, sau đó lấy túi chườm nước đá đặt trên trán anh. Cô nhẹ nhàng vỗ về trên mặt anh, lại làm cho lòng Bạch An Kỳ rối loạn.
Hà Lộ thơm quá. . . .Anh híp mắt, cảm nhận xúc cảm dịu dàng từ bàn tay Hà Lộ, động tác đơn giản lại làm cho anh như đang bay vào trong gió, khi bàn tay cô đi tới gò má của anh, anh không chút suy nghĩ liền dán gò má mình lên đó, nhưng lại không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối của mình, cho nên vẫn giùng giằng hay là lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hà Lộ nhịn cười, lúc này, nhìn thiếu gia giống như con mèo con vùi vào trong ngực chủ nhân xin ăn, hơn nữa còn ra vẻ————không phải là anh cần em, mà là em rất muốn đụng vào anh.
Bạch An Kỳ cởi nút áo sơ mi của mình ra, để cho bàn tay cô cảm nhận da thịt của anh đang vì cô mà nóng lên.
Thiếu gia rất thích cô đụng vào anh, từ rất lâu Hà Lộ đã phát hiện ra điểm này. Không nhất định phải có ám hiệu hay tiếp xúc vào những nơi nhạy cảm, chỉ cần tay cô dán vào da thịt anh, vỗ nhẹ là thiếu gia sẽ rất thích, có lúc dùng để tắt lửa cũng rất tốt————đương nhiên là lửa giận, còn loại lửa kia, cho đến bây giờ Hà Lộ vẫn chưa tìm ra phương pháp có thể dập tắt được nó. Khi cô phát hiện ra bí mật này thì cảm thấy rất buồn cười, bởi vì thiếu gia từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, hay giận cô, nhưng không tự chủ được bị cô làm cho mê muội, không muốn để ý đến cô, nhưng lại lo lắng cô thật sự sẽ quay đầu rời đi.
Hà Lộ mím chặt môi, ngón tay dán trên mặt Bạch An Kỳ, di chuyển từ lỗ tai đi xuống, bàn tay còn lại thì ở trên người anh dọc theo cơ ngực đi lên, miêu tả hình dáng của anh.
Anh không muốn cho cô biết anh đang rất hưởng thụ, nhưng thật khó. Bạch An Kỳ nheo mắt lại, hô hấp ngày càng dồn dập.
Anh cố gắng kìm chế, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại có ý đồ xấu, bàn tay ở trên ngực từ từ đi đến đỉnh ngực của anh.
Cô có cảm giác tim đập dưới bàn tay trở nên gấp gáp hơn, anh cũng không tự chủ được mà đỏ mặt mong đợi.
Nhưng cô hết lần này đến lần khác đùa giỡn anh, bàn tay không tiếp tục mà lại đi xuống dò hỏi cơ bụng của anh.
Hà Lộ thật sự xác định mình nghe được âm thanh Bạch An Kỳ buồn buồn, nghe ra anh cảm thấy thất bại, ha ha, cô đúng là có ý xấu, bắt đầu thong thả ung dung trêu đùa anh.
Trong trò chơi hoan ái giữa cô và anh, quyền chủ đạo luôn nằm trong tay anh, nhưng có lúc anh lại muốn đóng giả thành con cừu non đợi làm thịt.
Hà Lộ biết, có rất nhiều người phụ nữ muốn leo lên giường của anh, sự tuấn mỹ của anh kích thích bản năng làm mẹ, rồi lại làm những người phụ nữ kia xuất hiện khát vọng bị chinh phục————hoặc chủ động chinh phục.
Đáng tiếc các cô chỉ có thể thất vọng. . . .
Áo sơ mi của anh hoàn toàn rộng mở, thân hình gầy gò nhưng bền chắc hiện ra trước mắt Hà Lộ, anh xổm người dậy cởi quần dài, tiểu đệ đệ che dấu trong quần hùng vĩ bật ra.
Hà Lộ nuốt một ngụm nước miếng, bụng dưới bởi vì mong đợi mà xôn xao. Người đàn ông này quần áo xốc xếch, bộ dáng cực kỳ ngon miệng! Huống chi giờ phút này anh lại nằm ngoan ngoãn trong ngực cô như một con mèo con, cô muốn làm như thế nào cũng được, bởi vì cô là mồi câu dụ dỗ anh, mà anh cũng đói khát muốn lập tức ăn cô.
. . . . . . . .
Trong lúc đó, cô cầu xin tha thứ chỉ làm đổ thêm dầu vào lửa.
Kết cục của việc giở trò với anh, là khi cả người cô mềm nhũn anh mới buông tha giải phóng dục vọng trong cơ thể cô.
Bạch An Kỳ mặc quần áo xong, Hà Lộ vẫn có chút mờ mịt, mệt mỏi, trần truồng nằm trên thảm lông, hai chân không khép lại được làm cho anh thấy rõ vùng đất bị anh giày xéo, chất lỏng ái dịch không biết là của cô hay của anh, ào ạt chảy xuống đùi.
Gương mặt của cô bởi vì kích tình mà đỏ ửng, đôi mắt dịu dàng ôn hoà hơn nữa lại không có tiêu cự, phảng phất như đang kể cho anh biết anh ác liệt đến cỡ nào, mặc dù sự thật cũng không khác mấy.
Bộ dáng kia lại làm cho phái nam bên dưới quần áo của anh co rút thật chặt. Bạch An Kỳ ôm lấy tiểu người hầu của riêng anh, anh không có sửa sang quần áo xốc xếch dùm cô, bởi vì không cần thiết.
Anh bước dài trở về phòng ngủ, ở đó còn có một bộ quần áo khác, còn có một vài đạo cụ, vốn là anh muốn ngày mai mới sử dụng. . . .nhưng là nha đầu này tự tìm!
“Em can đảm như vậy sao? Hôm nay cũng đừng mong xuống giường.”
Gương mặt Hà Lộ chôn giữa cổ anh, nuốt một ngụm nước miếng.
Anh có thể khi dễ cô một trăm lần cũng được, nhưng cô mới khi dễ anh một lần, anh ngay cả vốn lẫn lời đều đòi lại, thiếu gia của cô thật sự là thích ghi hận mà!
Nhưng cô tuyệt đối không hối hận, bộ dáng lúc đó của thiếu gia thật ngon miệng, ai, “Vậy sau này em không đùa giỡn như vậy nữa. . . .” Hừ!
“. . . . . .” Sau này không làm nữa? Như vậy sao được? “Anh. . . .ý của anh không phải như vậy. . . .dù sao anh cũng muốn trừng phạt em. . . .nếu như em ngoan ngoãn, thỉnh thoảng cho em làm như vậy cũng được!” Thỉnh thoảng bị ma nữ Hà Lộ đùa giỡn như vậy, cũng. . . .rất tốt, Bạch An Kỳ nghĩ tới đây, rõ ràng anh không phải là loại người ngây thơ lần đầu tiên nếm trái cấm, nhưng lại không nhịn được mà hưng phấn làm gương mặt cũng phiếm hồng.
Hà Lộ giấu vui vẻ vào trong lòng.
Lần này, anh tự mình giúp cô thay quần áo.
“Đổi thành quần áo nữ cảnh sát đi.” Anh sẽ diễn vai tên lưu manh, sau đó. . . .hắc hắc hắc. . . .
Bây giờ Hà Lộ rất muốn mở đầu thiếu gia thân ái của cô ra xem một chút, cô cảm thấy đầu óc của thiếu gia chứa toàn những thứ không đứng đắn! Cô bắt đầu hoài nghi mục đích của thiếu gia khi đi theo con đường thiết kế thời trang này, căn bản là giúp anh chơi được những trò chơi hạ lưu!
Lúc bọn họ học cấp hai, sở trường của thiếu gia là lập trình và vẽ tranh————không cần hoài nghi, anh đem sở trường của mình đi thiết kế game H kiếm được một khoản tiền rất lớn————được rồi, nói như vậy thật không công bằng với thiếu gia cho lắm, tóm lại, anh lợi dụng sở trường của mình làm được rất nhiều chuyện đứng đắn.
Ví dụ như, mẹ của thiếu gia rất tôn thờ chúa Giê—su, phu nhân luôn muốn giúp đỡ mọi người vượt qua bể khổ, vì muốn giúp đỡ một người phụ nữ gặp khó khăn mà phu nhân đã bỏ ra không ít tâm ý và sức lực, thiếu gia liền mở một trang wed trên mạng nhờ những người có lòng hảo tâm giúp đỡ; còn nữa, thủ hạ ngày xưa của Hổ gia muốn trở về cuộc sống đàng hoàng nên mở một công ty máy tính, thiếu gia còn tự nguyện nhận chức “huấn luyện” giúp đỡ những người mà anh phải kêu là chú bác, những người đó tuy có gương mặt dữ tợn đáng sợ, nhưng đều cung kính đứng xếp hàng học hỏi thiếu gia “dạy bảo”, còn gọi thiếu gia – học sinh trung học cấp hai – một tiếng thầy giáo, không biết lúc còn đi học họ có chuyên tâm ngồi trong lớp nghe giảng như vậy hay không, còn bây giờ tất cả đều chuyên tâm đi học đúng giờ, lấy kỷ luật trong quân đội mà thi hành, còn ghi chép cẩn thận, những hình ảnh đó làm trong lòng cô rất rung động. . . .cũng rất muốn cười.
Chẳng qua là, thiếu gia cũng thật sự biết cách làm cô tức chết, như thế này, thiếu gia chơi một game H tạo hai tài khoản, mà tên hai tài khoản đó để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, tài khoản thứ nhất nữ nhân vật chính và vai nam chính là bạn học cùng lớp, tên Phạm Tiểu Lộ, tổng cộng có mười loại kết cục, mà mười loại kết cục đều có cảnh tượng khác nhau. . . .Nếu như anh không phải là thiếu gia của cô, cô đã thưởng cho anh một quyền dính vào vách tường rồi.
Tài khoản thứ hai, nữ nhân vật chính tên là Hà Lộ Lộ, là hầu gái trong nhà vai nam chính, lần này kết cục tiến hoá thành mười loại tư thế phối hợp với mười loại khung cảnh, hơn nữa mỗi cái đều rất kích thích,. . . .Cô thề tuyệt đối không muốn mình trong lúc xúc động mà bóp chết thiếu gia.
Hai tài khoản này dĩ nhiên chỉ có một mình thiếu gia chơi đùa, những hình ảnh kích thích kia là bất đắc dĩ mới cho cô coi, Đại Lực từng lén nói cho cô biết, thật ra thì thiếu gia còn nuôi một thiếu nữ xinh đẹp nữa ở trong thành phố, nữ nhân vật chính trực tiếp gọi là Hà Lộ.
“Nhưng mà, thiếu gia nuôi Hà Lộ và một tiểu bạch kiểm, hết lần này đến lần khác đến nơi đó nghĩ đông, một tháng thiếu gia không thấy em, cho nên kỳ nghĩ đông của anh ấy cũng rất u ám, ngày mà Hà Lộ cùng người khác chạy mất, ngay cả bữa tối thiếu gia cũng không muốn ăn. . . .”
Hà Lộ chỉ nghe không nói gì, dĩ nhiên, cô rất muốn xé đầu đại thiếu gia ra, nhìn một chút xem bên trong chứa cái gì, có còn não không?
Sau này, đại thiếu gia viết chương trình quá “trạch”, một chút đều không mới mẻ. Qủa thật từ nhỏ đại thiếu gia đã thích cái đẹp, Hà lộ cũng không thể nào tưởng tượng được đại thiếu gia sẽ giống như những trạch nam ngày ngày vùi đầu trước máy tính.
Tóm lại, thiếu gia học thiết kế thời trang thì tốt hơn.
Hơn nữa bây giờ anh còn giúp cô thay quần áo, Hà Lộ có chút lo lắng thiếu gia sẽ biến thành người hầu của cô! Nhưng mà trên thế giới này sẽ không có một người hầu nào so sánh được với đại thiếu gia nhà cô đâu, ai. . . .
“Làm sao lại than thở?” Đại thiếu gia đang rất chuyên tâm cài nút áo, làm phẳng lại các nếp gấp trên đồng phục, lần đầu tiên hầu hạ người khác thay quần áo, anh so với những người ba đời làm nam sủng còn thành thạo hơn, vừa giúp cô mang vớ màu đen vừa lợi dụng cơ hội ăn đậu hủ.
“Thiếu gia, anh có cảm thấy hứng thú của mình rất lạ không?”
“Có sao? Hạ Tây Dương Kỳ rất là thú vị mà.”
“. . . . .” Tốt nhất là anh chỉ hứng thú đến một mình Hạ Tây Dương Kỳ!
“Đấm bốc và kiếm đạo của anh ta rất giỏi, anh rất hứng thú.” Anh cũng thường học theo người đó để duy trì vóc dáng.
Đáng tiếc những người đó sau khi rời đấu trường và võ quán thì không làm được gì, chỉ biết hao tổn sức lực! Trong lòng Hà Lộ thầm nói.
“Cũng không ai cảm thấy vẽ tranh là hứng thú kỳ quái.”
Gương mặt Hà Lộ đỏ hồng, cô biết người thiếu gia phác hoạ nhiều nhất chính là mình, cô cảm thấy thiếu gia thật là nhiều tài năng, đem cô vẽ thật là đẹp, cô biết anh đang vẽ cô, nhưng người trong bức tranh đẹp như vậy làm cô thật tự ti mặc cảm.
Hoạ sĩ chẳng qua chỉ vẽ những thứ thực sự hiện trong mắt anh ta. Thầy dạy vẽ của thiếu gia đã nói như vậy.
“Vậy những bộ đồng phục và đóng vai nhân vật là sao?” Giả bộ ngu hả? Rõ ràng trong đầu anh toàn ý tưởng xấu!
Bạch An Kỳ lui từng bước, thưởng thức Hà Lộ mặc đồng phục cảnh sát.
Bộ quần áo này là anh tự làm, bó sát người Hà Lộ, quả nhiên vừa xinh đẹp lại đầy sức quyến rũ!
“Đó là cuộc sống tình thú!” Hai tay anh ôm lấy eo thon nhỏ nhắn của cô, đem cô kéo vào lòng, ở trên môi cô ấn xuống một nụ hôn, khó có khi thiếu gia làm trái tim Hà Lộ loạn nhịp, một giây tiếp theo lại bị anh đẩy ngã trên giường, hai tay bị còng ở trên đầu giường khắc hoa lan.
“Anh là cướp đây, đem tất cả của em giao ra đây!” Bạch An Kỳ bắt được mắt cá chân của cô, để cho chân cô đặt trên vai anh, váy ngắn vì vậy bị đẩy lên trên, lộ ra quần nhỏ viền ren ướt đẫm, Phạm Hà Lộ đỏ bừng mặt.
Đây mà coi là cuộc sống tình thú cái gì? Ghê tởm!
“Còn em.” Đại thiếu gia giống như hoàng đế ngồi trên ghế sa lon chờ cô tới hầu hạ, “Anh muốn trừng phạt em.”
Ai, thay anh đỡ đạn còn bị anh phạt, cô thật là uất ức mà.
Cũng may là Hà Lộ đã nhìn quen thiếu gia biến chất như vậy rồi, chẳng qua cô chỉ cảm thán nhiều năm như vậy sao tính khí của thiếu gia vẫn không thay đổi, không tiến bộ chút nào. Lão gia đã nói, làm việc gì cũng phải chân chính trong sạch, phải cố gắng thích ứng với cuộc sống và sống như những người bình thường, nếu không có việc gì thì không thể mang uy phong ra áp bức người khác, cách thức bảo vệ tính mạng lúc trước của Hổ gia phải đem nó trả lại quá khứ, nhưng hết lần này đến lần khác, tính khí của thiếu gia thuỷ chung vẫn như vậy, nếu một ngày thiếu gia thật sự đắc tội với người không nên đắc tội, Hà Lộ thật không muốn thiếu gia bị bất cứ thương tổn gì.
Cô tin tưởng những người giúp việc trong nhà họ Bạch đều giống cô, hết sức trung thành và tận tâm đối với thiếu gia, chẳng qua là cô không phát hiện sự trung thành của mình chứa đựng quá nhiều cưng chiều.
“Em biết sai rồi, thiếu gia đừng nóng giận.” Dù sao thì cô cũng không cảm thấy có lỗi, chỉ muốn nói cho thiếu gia bớt giận. Muốn đối phó với thiếu gia, trước hết phải học cách dụ dỗ anh! Chỉ cần đem thiếu gia dụ dỗ thành công, kế tiếp thiếu gia sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Bạch An Kỳ nhìn cô chằm chằm, nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Hà Lộ hoài nghi mình nói sai cái gì. Cho đến khi cô phát hiện trên gương mặt tuấn tú của thiếu gia xuất hiện dấu vết ửng hồng khả nghi.
Trên mặt cô trợt xuống ba vạch đen, hơn nữa cô có dự cảm chuyện không tốt sắp xảy ra. . . .
“Em đem cái hộp kia lại đây.”
Hà Lộ đi vòng qua ghế sa lon sau lưng Bạch An Kỳ, cầm lên hộp gấm màu bạc, đây là công việc của cô sao? Căn cứ vào kinh nghiệm mấy năm đi theo bên người thiếu gia, cô đoán trong hộp này chính là quần áo.
Hà Lộ trở lại ghế sa lon, cằm Bạch An Kỳ hướng bàn tròn chỉ chỉ, “Mở ra, sau đó. . . . . .” Anh dừng lại một chút, cặp mắt loé sáng dị thường, “Ở trước mặt anh thay nó.”
Cô cũng biết anh nhất định có ý xấu.
Nhưng Hà Lộ vẫn làm theo, cô sẽ không phản kháng lại bất cứ “trừng phạt” nào của Bạch An Kỳ. Có lẽ ngay cả chính cô cũng có một chút mong đợi, hay nói là không có sợ hãi, bởi vì cô biết cho dù anh có trừng phạt như thế nào, cũng sẽ không tạo thành tổn thương cho cô, thật ra thì nếu anh nói là trừng phạt, đều tránh không thoát ý tứ tà ác, làm cho cô đỏ mặt và tim đập nhanh, cũng làm trong lòng cô lặng lẽ cảm thấy hưng phấn.
Cô đem hộp gấm đặt ở trên bàn, mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ đồng phục, trên mặt liền trợt xuống ba vạch đen.
Đồng phục người hầu! Sở thích của thiếu gia quả nhiên là không bình thường lại không tốt đẹp!
“Nhanh lên một chút.” Bạch An Kỳ nhịn không được thúc giục.
Hà Lộ không thể làm gì khác hơn là bắt đầu cởi quần áo, mà thân thể Bạch An Kỳ theo từng động tác của cô dần dần có phản ứng, còn cô bởi vì lực ảnh hưởng của mình tới thiếu gia mà run rẩy.
“Đồ nhỏ cũng phải cởi ra, mặc thành một bộ.” Giọng nói của Bạch An Kỳ trở nên khàn khàn.
Chỉ cần nghĩ đến kiểu dáng không nghiêm chỉnh của bộ đồng phục này, Hà Lộ liền cảm giác được toàn thân dâng lên một cỗ nhiệt khí, gương mặt nóng lên, giữa hai chân cũng dần xao động.
Cô cởi quần lót ra, quần lót rơi xuống mắt cá chân, Hà Lộ liếc mắt nhìn Bạch An Kỳ một cái, cô sợ anh sẽ ngất đi.
Đúng là thiếu gia có sở thích rất bất lương, nhưng những lúc cùng thiếu gia ở chung một chỗ, Hà Lộ cảm thấy thiếu gia giống như trời xanh tràn đầy năng lượng, nhưng mà phải có điều kiện là thiếu gia không nên nói chuyện, bởi vì mỗi lần thiếu gia phát biểu liền biến thành tiểu quỷ chọc mọi người muốn hộc máu! Đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, từ sau khi hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, anh liền muốn cô bồi anh chơi những “trò chơi” không đứng đắn, nhưng là một khi quá mức kích thích, đại thiếu gia không phải là chảy máu mũi, thì chính là. . . . .ách, cô nên thay đại thiếu gia giữ lại một chút mặt mũi thì tốt hơn, tóm lại nếu thiếu gia muốn chơi hết toàn bộ, thì phải bị dày vò.
Cô liếc mắt liền nhìn thấy giữa hai chân Bạch An Kỳ tạo thành một toà núi nhỏ hùng vĩ, một lần nữa lại nghi ngờ. Thật ra thì thân là nhà thiết kế thời trang anh đối với thân thể phụ nữ có thể nói là hiểu rất rõ, cô nghĩ là như vậy, nhưng hình như rất nhiều người cũng cho là như vậy, Bạch đại thiếu gia sau khi cùng một đống ma nơ canh chung sống, hoàn toàn không đem những người phụ nữ gương mặt thiên thần dáng người ma quỷ kia để trong lòng.
Nhưng mà anh lại đỏ mặt khi nhìn lén cô, Hà Lộ cảm thấy có chút khó hiểu.
Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm đôi chân Hà Lộ, thật quá kích thích, anh sợ mình sẽ. . . .cái đó, như vậy thật mất thể diện! Hơn nữa, đôi chân của Hà Lộ chính là cực phẩm! Anh chỉ cần nhìn nó liền chảy nước miếng, nhịp tim đập nhanh đến nỗi không kiểm soát được, lúc này quần lót còn rơi xuống mắt cá chân, màu trắng của quần lót đối lập với màu đen của giày cao gót ba tất, thật gây cảm giác mạnh cho anh. . . . .ai, tiểu đệ của anh cũng. . . .
Hà Lộ nhìn bộ dáng của anh, cảm thấy buồn cười, nhưng cô cũng không có cười thật, cô cố ý đi vòng quanh bàn tròn, để cho đại thiếu gia thân ái của cô nhìn thật rõ cái mà anh muốn nhìn, sau đó tìm quần lót và áo lót từ trong hộp gấm.
Cô không tìm được, chỉ thấy trong hộp gấm có một đôi tất chân không đứng đắn, không thể làm gì khác hơn là ở trước mặt Bạch An Kỳ mang nó. Trong quá trình mặc loại quần áo này, làm khó cô nhất chính là mặc com lê, có rất ít phụ nữ mặc được com lê. Như đã nói, nếu như cô có thể giúp thiếu gia dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể cũng tốt, cô chỉ lo lắng sau khi mình mặc xong, thiếu gia sẽ ngất mất.
Đồng phục hầu gái này nhìn bên ngoài rất là dễ thương, rất xinh đẹp, chẳng qua là váy hơi ngắn, ngực hơi thấp, mặt trong áo lót còn có đường chỉ thêu tên tiếng anh của thiếu gia, điều này muốn nói cho cô biết từ đầu đến cuối bộ quần áo này đều do thiếu gia tỉ mỉ dùng một mũi kim một đường chỉ mà tạo thành.
Trong lòng Hà Lộ quyết định, lát nữa tuyệt đối phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để thiếu gia xé nát bộ quần áo này, tuy anh cảm thấy thờ ơ không quan trọng, nhưng cô sẽ rất đau lòng! Quần áo của thiếu gia thiết kế là ngàn vàng không mua được, cho dù là “tác phẩm” không đứng đắn cũng giống vậy.
Thật ra thì thiếu gia nói cực kỳ đúng, những thứ quần áo tình thú trong các cửa hàng đại hạ giá làm sao có thể so sánh với tác phẩm xuất sắc của thiếu gia được? Bộ đồng phục này được thiếu gia thiết kế rất tinh tế, cổ áo được viền ren mềm mại mà không dung tục, vô cùng nhẹ nhàng mà thanh lịch, nếu như phần váy dài thêm một chút, cổ áo cao hơn một chút, thì chính là tác phẩm xuất sắc nhất, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn có————dĩ nhiên với thiết kế như bây giờ, nếu anh công bố ra bên ngoài cũng sẽ có rất nhiều người giành mua. Chẳng qua là thiếu gia kiên trì những tác phẩm “bất lương” này không được công khai ra bên ngoài, bởi vì đây là công sức anh làm cho cô, chỉ có cô mới có thể mặc cho anh nhìn.
Hà Lộ thả mái tóc dài của mình xuống, sau khi mặc xong đồng phục, cô nửa quỳ nửa ngồi bên chân Bạch An Kỳ.
“Thiếu gia.” Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của Bạch An Kỳ, vẻ mặt cô dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp như biết cười, cô không chỉ im lặng nghe lời phối hợp với trò chơi của anh, mà cô cũng muốn thoả mãn mong đợi của thiếu gia, hi vọng anh được vui vẻ.
Sau khi Hà Lộ mặc xong đồng phục, gương mặt tuấn tú của Bạch An Kỳ liền đóng băng, không nói được câu nào nhìn chằm chằm vào Hà Lộ. Trong mơ anh đã nhiều lần tưởng tượng cảnh Hà Lộ mặc đồng phục người hầu! Quản nhiên. . . .siêu cấp đáng yêu và quyến rũ a a a. . . .. .
“Thiếu gia?” Chân mày Hà Lộ nhăn lại, nhanh chóng đứng lên chạy đi.
Không muốn! Không cần đi! Đừng bỏ lại anh. . . .
Bạch An Kỳ rất muốn đuổi theo, nhưng mà. . . .tiểu đệ đệ của anh vừa trướng lại vừa đau hại anh không nhúc nhích được! Bạch An Kỳ đấm mạnh vào ghế sa lon, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ nức nở.
Tại sao Hà Lộ có thể bỏ lại anh? Có phải bởi vì anh ăn nói hai lòng hay không, cho nên cô mới tức giận?
Không nên giận anh mà! Anh sẽ thay đổi! Anh sẽ thành thật nói cho cô biết, thật ra anh rất đau lòng khi cô bị thương, anh chỉ muốn lần sau cô không như vậy nữa, một tháng này anh sống một mình thật là cô đơn, thật tĩnh mịch và lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ chết, anh sẽ rất đau, anh. . . .anh cũng khóc. . . . .chẳng qua là anh trốn trong nhà vệ sinh hay nằm trong chăn âm thầm khóc mà thôi, anh sợ bị người khác phát hiện, anh kìm nén thiếu chút nữa hít thở không thông luôn rồi. . . .
Tinh trùng lên não làm thần trí đại thiếu gia mơ hồ.
Lúc Hà Lộ trở lại, cô đang cầm thau nước, khăn lông sạch sẽ và túi chườm nước đá.
“Thiếu gia!” Cảnh tượng trên ghế sa lon làm sắc mặt cô trắng nhợt.
Một người ngu ngốc đang nằm trên ghế sa lon giả chết, ở trên ghế sa lon thì có một mảng máu đỏ tươi, giống như hiện trường một vụ án mạng.
Hà Lộ đỡ Bạch An Kỳ nằm dậy, để cho anh gối đầu lên bắp đùi của cô, cầm lấy khăn lông ướt lau sạch sẽ máu mũi trên mặt anh. Xem ra mấy ngày nữa phải cho thiếu gia ăn thịt bò với gan heo bổ máu mới được.
“Hà Lộ——” Thiếu gia ngu ngốc rốt cuộc cũng mở mắt, “Em không cần đi. . . .”
“Em không có đi đâu hết, em chỉ muốn lấy khăn lông mà thôi, thiếu gia, anh chảy máu mũi nhiều quá, nằm yên đừng lộn xộn.”
Phải không? Cuối cùng Bạch An Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh cảm thấy chóng mặt là bởi vì chảy máu mũi, anh lại bắt đầu giả bộ như thói quen, mặt mày ủ rủ dán vào bụng Hà Lộ, dùng giọng nói như đang cố kéo dài hơi tàn, “Anh. . . .anh đã thấy ánh sáng bạc. . . .thần chết muốn mang anh đi. . . .Hà Lộ. . .anh. . .lòng của anh thật là đau, đau muốn chết đi được. . . .” Anh bắt lấy tay cô dán vào trước ngực mình, không quên nói những lời sỗ sàng, “Anh còn chưa được nhìn thấy Hà Lộ mặc đồng phục y tá, đồng phục tiếp viên hàng không, đồng phục cảnh sát. . . .còn có mặc tạp dề của đầu bếp, thật hi vọng trước lúc chết có thể hoàn thành tâm nguyện.” Anh nhất định là quá đau lòng, cho nên mới chảy máu mũi!
“. . . . . .” Cho dù anh là thiếu gia nhưng có lúc cô cũng muốn dùng một quyền mèo trong quá khứ hay đánh nhau đánh cho anh dính vào vách tường! “Thiếu gia, trước hết chờ hết chảy máu rồi nói tiếp!” Động tác lau máu mũi của Hà Lộ lại thô lỗ hơn, như muốn lau cho sạch đầu óc đen tối của anh.
“Anh sợ mình không đợi được tới lúc đó. . . .”
Hà Lộ cẩn thận lau khô máu trên mặt Bạch An Kỳ, sau đó lấy túi chườm nước đá đặt trên trán anh. Cô nhẹ nhàng vỗ về trên mặt anh, lại làm cho lòng Bạch An Kỳ rối loạn.
Hà Lộ thơm quá. . . .Anh híp mắt, cảm nhận xúc cảm dịu dàng từ bàn tay Hà Lộ, động tác đơn giản lại làm cho anh như đang bay vào trong gió, khi bàn tay cô đi tới gò má của anh, anh không chút suy nghĩ liền dán gò má mình lên đó, nhưng lại không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối của mình, cho nên vẫn giùng giằng hay là lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hà Lộ nhịn cười, lúc này, nhìn thiếu gia giống như con mèo con vùi vào trong ngực chủ nhân xin ăn, hơn nữa còn ra vẻ————không phải là anh cần em, mà là em rất muốn đụng vào anh.
Bạch An Kỳ cởi nút áo sơ mi của mình ra, để cho bàn tay cô cảm nhận da thịt của anh đang vì cô mà nóng lên.
Thiếu gia rất thích cô đụng vào anh, từ rất lâu Hà Lộ đã phát hiện ra điểm này. Không nhất định phải có ám hiệu hay tiếp xúc vào những nơi nhạy cảm, chỉ cần tay cô dán vào da thịt anh, vỗ nhẹ là thiếu gia sẽ rất thích, có lúc dùng để tắt lửa cũng rất tốt————đương nhiên là lửa giận, còn loại lửa kia, cho đến bây giờ Hà Lộ vẫn chưa tìm ra phương pháp có thể dập tắt được nó. Khi cô phát hiện ra bí mật này thì cảm thấy rất buồn cười, bởi vì thiếu gia từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, hay giận cô, nhưng không tự chủ được bị cô làm cho mê muội, không muốn để ý đến cô, nhưng lại lo lắng cô thật sự sẽ quay đầu rời đi.
Hà Lộ mím chặt môi, ngón tay dán trên mặt Bạch An Kỳ, di chuyển từ lỗ tai đi xuống, bàn tay còn lại thì ở trên người anh dọc theo cơ ngực đi lên, miêu tả hình dáng của anh.
Anh không muốn cho cô biết anh đang rất hưởng thụ, nhưng thật khó. Bạch An Kỳ nheo mắt lại, hô hấp ngày càng dồn dập.
Anh cố gắng kìm chế, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại có ý đồ xấu, bàn tay ở trên ngực từ từ đi đến đỉnh ngực của anh.
Cô có cảm giác tim đập dưới bàn tay trở nên gấp gáp hơn, anh cũng không tự chủ được mà đỏ mặt mong đợi.
Nhưng cô hết lần này đến lần khác đùa giỡn anh, bàn tay không tiếp tục mà lại đi xuống dò hỏi cơ bụng của anh.
Hà Lộ thật sự xác định mình nghe được âm thanh Bạch An Kỳ buồn buồn, nghe ra anh cảm thấy thất bại, ha ha, cô đúng là có ý xấu, bắt đầu thong thả ung dung trêu đùa anh.
Trong trò chơi hoan ái giữa cô và anh, quyền chủ đạo luôn nằm trong tay anh, nhưng có lúc anh lại muốn đóng giả thành con cừu non đợi làm thịt.
Hà Lộ biết, có rất nhiều người phụ nữ muốn leo lên giường của anh, sự tuấn mỹ của anh kích thích bản năng làm mẹ, rồi lại làm những người phụ nữ kia xuất hiện khát vọng bị chinh phục————hoặc chủ động chinh phục.
Đáng tiếc các cô chỉ có thể thất vọng. . . .
Áo sơ mi của anh hoàn toàn rộng mở, thân hình gầy gò nhưng bền chắc hiện ra trước mắt Hà Lộ, anh xổm người dậy cởi quần dài, tiểu đệ đệ che dấu trong quần hùng vĩ bật ra.
Hà Lộ nuốt một ngụm nước miếng, bụng dưới bởi vì mong đợi mà xôn xao. Người đàn ông này quần áo xốc xếch, bộ dáng cực kỳ ngon miệng! Huống chi giờ phút này anh lại nằm ngoan ngoãn trong ngực cô như một con mèo con, cô muốn làm như thế nào cũng được, bởi vì cô là mồi câu dụ dỗ anh, mà anh cũng đói khát muốn lập tức ăn cô.
. . . . . . . .
Trong lúc đó, cô cầu xin tha thứ chỉ làm đổ thêm dầu vào lửa.
Kết cục của việc giở trò với anh, là khi cả người cô mềm nhũn anh mới buông tha giải phóng dục vọng trong cơ thể cô.
Bạch An Kỳ mặc quần áo xong, Hà Lộ vẫn có chút mờ mịt, mệt mỏi, trần truồng nằm trên thảm lông, hai chân không khép lại được làm cho anh thấy rõ vùng đất bị anh giày xéo, chất lỏng ái dịch không biết là của cô hay của anh, ào ạt chảy xuống đùi.
Gương mặt của cô bởi vì kích tình mà đỏ ửng, đôi mắt dịu dàng ôn hoà hơn nữa lại không có tiêu cự, phảng phất như đang kể cho anh biết anh ác liệt đến cỡ nào, mặc dù sự thật cũng không khác mấy.
Bộ dáng kia lại làm cho phái nam bên dưới quần áo của anh co rút thật chặt. Bạch An Kỳ ôm lấy tiểu người hầu của riêng anh, anh không có sửa sang quần áo xốc xếch dùm cô, bởi vì không cần thiết.
Anh bước dài trở về phòng ngủ, ở đó còn có một bộ quần áo khác, còn có một vài đạo cụ, vốn là anh muốn ngày mai mới sử dụng. . . .nhưng là nha đầu này tự tìm!
“Em can đảm như vậy sao? Hôm nay cũng đừng mong xuống giường.”
Gương mặt Hà Lộ chôn giữa cổ anh, nuốt một ngụm nước miếng.
Anh có thể khi dễ cô một trăm lần cũng được, nhưng cô mới khi dễ anh một lần, anh ngay cả vốn lẫn lời đều đòi lại, thiếu gia của cô thật sự là thích ghi hận mà!
Nhưng cô tuyệt đối không hối hận, bộ dáng lúc đó của thiếu gia thật ngon miệng, ai, “Vậy sau này em không đùa giỡn như vậy nữa. . . .” Hừ!
“. . . . . .” Sau này không làm nữa? Như vậy sao được? “Anh. . . .ý của anh không phải như vậy. . . .dù sao anh cũng muốn trừng phạt em. . . .nếu như em ngoan ngoãn, thỉnh thoảng cho em làm như vậy cũng được!” Thỉnh thoảng bị ma nữ Hà Lộ đùa giỡn như vậy, cũng. . . .rất tốt, Bạch An Kỳ nghĩ tới đây, rõ ràng anh không phải là loại người ngây thơ lần đầu tiên nếm trái cấm, nhưng lại không nhịn được mà hưng phấn làm gương mặt cũng phiếm hồng.
Hà Lộ giấu vui vẻ vào trong lòng.
Lần này, anh tự mình giúp cô thay quần áo.
“Đổi thành quần áo nữ cảnh sát đi.” Anh sẽ diễn vai tên lưu manh, sau đó. . . .hắc hắc hắc. . . .
Bây giờ Hà Lộ rất muốn mở đầu thiếu gia thân ái của cô ra xem một chút, cô cảm thấy đầu óc của thiếu gia chứa toàn những thứ không đứng đắn! Cô bắt đầu hoài nghi mục đích của thiếu gia khi đi theo con đường thiết kế thời trang này, căn bản là giúp anh chơi được những trò chơi hạ lưu!
Lúc bọn họ học cấp hai, sở trường của thiếu gia là lập trình và vẽ tranh————không cần hoài nghi, anh đem sở trường của mình đi thiết kế game H kiếm được một khoản tiền rất lớn————được rồi, nói như vậy thật không công bằng với thiếu gia cho lắm, tóm lại, anh lợi dụng sở trường của mình làm được rất nhiều chuyện đứng đắn.
Ví dụ như, mẹ của thiếu gia rất tôn thờ chúa Giê—su, phu nhân luôn muốn giúp đỡ mọi người vượt qua bể khổ, vì muốn giúp đỡ một người phụ nữ gặp khó khăn mà phu nhân đã bỏ ra không ít tâm ý và sức lực, thiếu gia liền mở một trang wed trên mạng nhờ những người có lòng hảo tâm giúp đỡ; còn nữa, thủ hạ ngày xưa của Hổ gia muốn trở về cuộc sống đàng hoàng nên mở một công ty máy tính, thiếu gia còn tự nguyện nhận chức “huấn luyện” giúp đỡ những người mà anh phải kêu là chú bác, những người đó tuy có gương mặt dữ tợn đáng sợ, nhưng đều cung kính đứng xếp hàng học hỏi thiếu gia “dạy bảo”, còn gọi thiếu gia – học sinh trung học cấp hai – một tiếng thầy giáo, không biết lúc còn đi học họ có chuyên tâm ngồi trong lớp nghe giảng như vậy hay không, còn bây giờ tất cả đều chuyên tâm đi học đúng giờ, lấy kỷ luật trong quân đội mà thi hành, còn ghi chép cẩn thận, những hình ảnh đó làm trong lòng cô rất rung động. . . .cũng rất muốn cười.
Chẳng qua là, thiếu gia cũng thật sự biết cách làm cô tức chết, như thế này, thiếu gia chơi một game H tạo hai tài khoản, mà tên hai tài khoản đó để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, tài khoản thứ nhất nữ nhân vật chính và vai nam chính là bạn học cùng lớp, tên Phạm Tiểu Lộ, tổng cộng có mười loại kết cục, mà mười loại kết cục đều có cảnh tượng khác nhau. . . .Nếu như anh không phải là thiếu gia của cô, cô đã thưởng cho anh một quyền dính vào vách tường rồi.
Tài khoản thứ hai, nữ nhân vật chính tên là Hà Lộ Lộ, là hầu gái trong nhà vai nam chính, lần này kết cục tiến hoá thành mười loại tư thế phối hợp với mười loại khung cảnh, hơn nữa mỗi cái đều rất kích thích,. . . .Cô thề tuyệt đối không muốn mình trong lúc xúc động mà bóp chết thiếu gia.
Hai tài khoản này dĩ nhiên chỉ có một mình thiếu gia chơi đùa, những hình ảnh kích thích kia là bất đắc dĩ mới cho cô coi, Đại Lực từng lén nói cho cô biết, thật ra thì thiếu gia còn nuôi một thiếu nữ xinh đẹp nữa ở trong thành phố, nữ nhân vật chính trực tiếp gọi là Hà Lộ.
“Nhưng mà, thiếu gia nuôi Hà Lộ và một tiểu bạch kiểm, hết lần này đến lần khác đến nơi đó nghĩ đông, một tháng thiếu gia không thấy em, cho nên kỳ nghĩ đông của anh ấy cũng rất u ám, ngày mà Hà Lộ cùng người khác chạy mất, ngay cả bữa tối thiếu gia cũng không muốn ăn. . . .”
Hà Lộ chỉ nghe không nói gì, dĩ nhiên, cô rất muốn xé đầu đại thiếu gia ra, nhìn một chút xem bên trong chứa cái gì, có còn não không?
Sau này, đại thiếu gia viết chương trình quá “trạch”, một chút đều không mới mẻ. Qủa thật từ nhỏ đại thiếu gia đã thích cái đẹp, Hà lộ cũng không thể nào tưởng tượng được đại thiếu gia sẽ giống như những trạch nam ngày ngày vùi đầu trước máy tính.
Tóm lại, thiếu gia học thiết kế thời trang thì tốt hơn.
Hơn nữa bây giờ anh còn giúp cô thay quần áo, Hà Lộ có chút lo lắng thiếu gia sẽ biến thành người hầu của cô! Nhưng mà trên thế giới này sẽ không có một người hầu nào so sánh được với đại thiếu gia nhà cô đâu, ai. . . .
“Làm sao lại than thở?” Đại thiếu gia đang rất chuyên tâm cài nút áo, làm phẳng lại các nếp gấp trên đồng phục, lần đầu tiên hầu hạ người khác thay quần áo, anh so với những người ba đời làm nam sủng còn thành thạo hơn, vừa giúp cô mang vớ màu đen vừa lợi dụng cơ hội ăn đậu hủ.
“Thiếu gia, anh có cảm thấy hứng thú của mình rất lạ không?”
“Có sao? Hạ Tây Dương Kỳ rất là thú vị mà.”
“. . . . .” Tốt nhất là anh chỉ hứng thú đến một mình Hạ Tây Dương Kỳ!
“Đấm bốc và kiếm đạo của anh ta rất giỏi, anh rất hứng thú.” Anh cũng thường học theo người đó để duy trì vóc dáng.
Đáng tiếc những người đó sau khi rời đấu trường và võ quán thì không làm được gì, chỉ biết hao tổn sức lực! Trong lòng Hà Lộ thầm nói.
“Cũng không ai cảm thấy vẽ tranh là hứng thú kỳ quái.”
Gương mặt Hà Lộ đỏ hồng, cô biết người thiếu gia phác hoạ nhiều nhất chính là mình, cô cảm thấy thiếu gia thật là nhiều tài năng, đem cô vẽ thật là đẹp, cô biết anh đang vẽ cô, nhưng người trong bức tranh đẹp như vậy làm cô thật tự ti mặc cảm.
Hoạ sĩ chẳng qua chỉ vẽ những thứ thực sự hiện trong mắt anh ta. Thầy dạy vẽ của thiếu gia đã nói như vậy.
“Vậy những bộ đồng phục và đóng vai nhân vật là sao?” Giả bộ ngu hả? Rõ ràng trong đầu anh toàn ý tưởng xấu!
Bạch An Kỳ lui từng bước, thưởng thức Hà Lộ mặc đồng phục cảnh sát.
Bộ quần áo này là anh tự làm, bó sát người Hà Lộ, quả nhiên vừa xinh đẹp lại đầy sức quyến rũ!
“Đó là cuộc sống tình thú!” Hai tay anh ôm lấy eo thon nhỏ nhắn của cô, đem cô kéo vào lòng, ở trên môi cô ấn xuống một nụ hôn, khó có khi thiếu gia làm trái tim Hà Lộ loạn nhịp, một giây tiếp theo lại bị anh đẩy ngã trên giường, hai tay bị còng ở trên đầu giường khắc hoa lan.
“Anh là cướp đây, đem tất cả của em giao ra đây!” Bạch An Kỳ bắt được mắt cá chân của cô, để cho chân cô đặt trên vai anh, váy ngắn vì vậy bị đẩy lên trên, lộ ra quần nhỏ viền ren ướt đẫm, Phạm Hà Lộ đỏ bừng mặt.
Đây mà coi là cuộc sống tình thú cái gì? Ghê tởm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.