Chương 8: Đời Này Đã Định
Louis Doãn
05/07/2024
Chơi hết trò này đến trò kia, trời cũng đã xế chiều. Cả bọn lại bắt xe về nhà. Đương nhiên là nhà ai người đó về rồi, và đây là điều mà Tử Sâm chờ đợi nhất.
Mẹ Thái nói rằng chắc mọi người sẽ về lúc tối muộn hoặc ngày mai mới về. Nên tự lo liệu rồi đóng cửa mà ngủ trước đi.
Thái Tử Sâm nấu bữa tối, Chu Hi Hoa cũng phụ một tay. Nấu xong, vẫn là khuôn mặt háu ăn của Hi Hoa, Tử Sâm cười thầm.
Ngồi vào bàn, cậu nhanh chóng gắp một miếng thịt kho tiêu bỏ vào miệng. Thái Tử Sâm nấu ngon quá đi, cơ mà hơi cay thì phải.
Chu Hi Hoa đây chính là không giỏi ăn cay mà.
Ngước mắt lên nhìn Tử Sâm, Hi Hoa chỉ cười cười rồi lại cúi xuống, giấu đi khuôn mặt đỏ chót vì cay.
Người như Tử Sâm sao có thể không nhận ra tên "đại ngốc" trước mặt mình đang cay xé lưỡi mà không dám nói chứ.
Một thân anh không mấy cao lớn liền chạy đi rót một cốc nước đưa cho cậu. Cậu nhận lấy uống cạn, vẻ mặt dường như cảm thấy chưa đủ.
"Cay sao không nói, có ai giết mày đâu?"
"Em sợ thiếu gia buồn."
"Không sao, là mày không biết ăn cay chứ không phải tao nấu dở mà, buồn gì."
Phải ha, thế mà nãy giờ cậu cứ lo thừa, làm miệng cay đỏ hết cả lên.
Mà giờ nhìn lại, hai tên nhóc cứ làm người khác liên tưởng đến một người lùn đang sai bảo một tên cao lớn, nghĩ thôi cũng đã cười bể bụng. Cả nhà làm gì có ai không nhìn thấy điều đó, chỉ là không ai nói ra thôi. Dù sao cậu cũng nhìn thấy mặt trời trước hắn hai năm cơ mà, cao hơn cũng là chuyện thường tình.
Sau khi ăn tối xong, dọn dẹp rồi rửa bát xong xuôi, hai cậu nhóc ngồi xuống ghế sofa xem ti vi. Tuy là ti vi mở, nhưng mắt của Tử Sâm nào để ý đến màn hình, từ lâu đã dán chặt vào Hi Hoa của hắn rồi.
Yên lặng cũng đã lâu, Tử Sâm như nhớ ra gì đó, liền chạy lên phòng. Hi Hoa rất hiếu kì, nhưng cũng mặc kệ, cậu đang bị chiếc ti vi kia hút hồn rồi.
Đến lúc Tử Sâm đi xuống, trên tay cầm vật gì đó, Hi Hoa mới hỏi:
"Thiếu gia vừa đi đâu vậy?"
"Lấy đồ cho mày."
"Cho em sao?"
Tử Sâm gật đầu, giơ ra một chiếc điện thoại.
"Đây là điện thoại của mày, có số riêng đấy. Tao cũng lưu số tao vào đây rồi, có gì tiện liên lạc hơn. Số của mày là: 063****636. Nhớ kĩ đấy."
"Thiếu gia cho em thật sao?"
"Không phải tao cho, là mẹ tao cho mày."
Đúng là không phải hắn cho cậu, nhưng là hắn xin cho cậu thôi.
"Cảm ơn thiếu gia."
"Ừ, tại mày cứ sài ké điện thoại của tao, bất tiện lắm, chả có chút riêng tư gì."
Hi Hoa cười tươi lắm, nụ cười thật đẹp, và Tử Sâm luôn luôn mê mẩn nụ cười ấy.
"Được rồi, vui rồi. Giờ tới tao tính sổ với mày."
"Sao ạ?"
Hi Hoa rất đỗi kinh ngạc. Cậu nhớ là hôm nay đâu có để ai ôm hay nhéo má đâu nhỉ?
"Hôm nay mày làm tao giận."
"Lúc nào ạ."
"Lúc mày gọi cho tên kia."
"Là Tiểu Thiện sao ạ?"
"Đừng có gọi thân mật như vậy, tao không vui."
"E...em xin lỗi."
"Tóm lại là hôm nay tao giận rồi."
"Vậy em phải làm sao thưa thiếu gia?"
"Hửm? Không biết sao?"
Cậu biết, biết rõ lắm. Nhưng cậu ngại. Tuy đã hôn má hắn nhiều lần, nhưng lần này là hắn chủ động muốn, nên cậu có hơi ngai.
Mặt cậu đỏ bừng, rướn người hôn lên má hắn, xong liền ngượng ngùng cúi xuống.
"Biết ngại sao?"
Cậu chỉ im lặng, hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau.
Tử Sâm nhìn dáng vẻ e thẹn của cậu, lòng có chút vui. Nắm tay cậu, hắn nói:
"Được rồi, đi ngủ thôi."
Nói rồi hắn dắt cậu lên phòng. Tắt đèn ngủ đi, hắn nhẹ nhàng đem cậu ôm vào lồng ngực, khẽ vuốt mái tóc đen mượt của cậu.
Không phải lần đầu ngủ chung, nhưng cảm giác thật lạ. Cũng không phải lần đầu ôm nhau, nhưng sao tim lại đập rộn cả lên.
Hai con người, hai trái tim cùng đập liên hồi. Tử Sâm lên tiếng nói:
"Sao mày không ôm tao?"
Hi Hoa đang chìm trong sự ngại ngùng, nhất thời không nghe thấy lời của hắn nói. Hắn cúi xuống, áp sát môi mình vào tai cậu:
"Hoa Hoa, sao mày không ôm tao?"
Sự chạm nhẹ của môi hắn khiến cậu hơi run lên, nhưng vẫn nghe lời ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn của hắn, mặt cậu vẫn vùi vào lồng ngực hắn.
"Hoa Hoa, đừng căng thẳng như vậy, ngủ đi."
Hi Hoa cảm thấy đã đỡ hơn, gật nhẹ đầu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn ngắm gương mặt đầy khả ái trước mặt, Tử Sâm thầm nghĩ:
"Đời này đã định, tao buộc phải thích mày đấy, Hoa Hoa à."
Mẹ Thái nói rằng chắc mọi người sẽ về lúc tối muộn hoặc ngày mai mới về. Nên tự lo liệu rồi đóng cửa mà ngủ trước đi.
Thái Tử Sâm nấu bữa tối, Chu Hi Hoa cũng phụ một tay. Nấu xong, vẫn là khuôn mặt háu ăn của Hi Hoa, Tử Sâm cười thầm.
Ngồi vào bàn, cậu nhanh chóng gắp một miếng thịt kho tiêu bỏ vào miệng. Thái Tử Sâm nấu ngon quá đi, cơ mà hơi cay thì phải.
Chu Hi Hoa đây chính là không giỏi ăn cay mà.
Ngước mắt lên nhìn Tử Sâm, Hi Hoa chỉ cười cười rồi lại cúi xuống, giấu đi khuôn mặt đỏ chót vì cay.
Người như Tử Sâm sao có thể không nhận ra tên "đại ngốc" trước mặt mình đang cay xé lưỡi mà không dám nói chứ.
Một thân anh không mấy cao lớn liền chạy đi rót một cốc nước đưa cho cậu. Cậu nhận lấy uống cạn, vẻ mặt dường như cảm thấy chưa đủ.
"Cay sao không nói, có ai giết mày đâu?"
"Em sợ thiếu gia buồn."
"Không sao, là mày không biết ăn cay chứ không phải tao nấu dở mà, buồn gì."
Phải ha, thế mà nãy giờ cậu cứ lo thừa, làm miệng cay đỏ hết cả lên.
Mà giờ nhìn lại, hai tên nhóc cứ làm người khác liên tưởng đến một người lùn đang sai bảo một tên cao lớn, nghĩ thôi cũng đã cười bể bụng. Cả nhà làm gì có ai không nhìn thấy điều đó, chỉ là không ai nói ra thôi. Dù sao cậu cũng nhìn thấy mặt trời trước hắn hai năm cơ mà, cao hơn cũng là chuyện thường tình.
Sau khi ăn tối xong, dọn dẹp rồi rửa bát xong xuôi, hai cậu nhóc ngồi xuống ghế sofa xem ti vi. Tuy là ti vi mở, nhưng mắt của Tử Sâm nào để ý đến màn hình, từ lâu đã dán chặt vào Hi Hoa của hắn rồi.
Yên lặng cũng đã lâu, Tử Sâm như nhớ ra gì đó, liền chạy lên phòng. Hi Hoa rất hiếu kì, nhưng cũng mặc kệ, cậu đang bị chiếc ti vi kia hút hồn rồi.
Đến lúc Tử Sâm đi xuống, trên tay cầm vật gì đó, Hi Hoa mới hỏi:
"Thiếu gia vừa đi đâu vậy?"
"Lấy đồ cho mày."
"Cho em sao?"
Tử Sâm gật đầu, giơ ra một chiếc điện thoại.
"Đây là điện thoại của mày, có số riêng đấy. Tao cũng lưu số tao vào đây rồi, có gì tiện liên lạc hơn. Số của mày là: 063****636. Nhớ kĩ đấy."
"Thiếu gia cho em thật sao?"
"Không phải tao cho, là mẹ tao cho mày."
Đúng là không phải hắn cho cậu, nhưng là hắn xin cho cậu thôi.
"Cảm ơn thiếu gia."
"Ừ, tại mày cứ sài ké điện thoại của tao, bất tiện lắm, chả có chút riêng tư gì."
Hi Hoa cười tươi lắm, nụ cười thật đẹp, và Tử Sâm luôn luôn mê mẩn nụ cười ấy.
"Được rồi, vui rồi. Giờ tới tao tính sổ với mày."
"Sao ạ?"
Hi Hoa rất đỗi kinh ngạc. Cậu nhớ là hôm nay đâu có để ai ôm hay nhéo má đâu nhỉ?
"Hôm nay mày làm tao giận."
"Lúc nào ạ."
"Lúc mày gọi cho tên kia."
"Là Tiểu Thiện sao ạ?"
"Đừng có gọi thân mật như vậy, tao không vui."
"E...em xin lỗi."
"Tóm lại là hôm nay tao giận rồi."
"Vậy em phải làm sao thưa thiếu gia?"
"Hửm? Không biết sao?"
Cậu biết, biết rõ lắm. Nhưng cậu ngại. Tuy đã hôn má hắn nhiều lần, nhưng lần này là hắn chủ động muốn, nên cậu có hơi ngai.
Mặt cậu đỏ bừng, rướn người hôn lên má hắn, xong liền ngượng ngùng cúi xuống.
"Biết ngại sao?"
Cậu chỉ im lặng, hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau.
Tử Sâm nhìn dáng vẻ e thẹn của cậu, lòng có chút vui. Nắm tay cậu, hắn nói:
"Được rồi, đi ngủ thôi."
Nói rồi hắn dắt cậu lên phòng. Tắt đèn ngủ đi, hắn nhẹ nhàng đem cậu ôm vào lồng ngực, khẽ vuốt mái tóc đen mượt của cậu.
Không phải lần đầu ngủ chung, nhưng cảm giác thật lạ. Cũng không phải lần đầu ôm nhau, nhưng sao tim lại đập rộn cả lên.
Hai con người, hai trái tim cùng đập liên hồi. Tử Sâm lên tiếng nói:
"Sao mày không ôm tao?"
Hi Hoa đang chìm trong sự ngại ngùng, nhất thời không nghe thấy lời của hắn nói. Hắn cúi xuống, áp sát môi mình vào tai cậu:
"Hoa Hoa, sao mày không ôm tao?"
Sự chạm nhẹ của môi hắn khiến cậu hơi run lên, nhưng vẫn nghe lời ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn của hắn, mặt cậu vẫn vùi vào lồng ngực hắn.
"Hoa Hoa, đừng căng thẳng như vậy, ngủ đi."
Hi Hoa cảm thấy đã đỡ hơn, gật nhẹ đầu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn ngắm gương mặt đầy khả ái trước mặt, Tử Sâm thầm nghĩ:
"Đời này đã định, tao buộc phải thích mày đấy, Hoa Hoa à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.