Chương 18: Tại Sao Lại Làm Vậy?
Louis Doãn
05/07/2024
Mùa hè đến, ba mẹ Thái đều đi chơi hết, mấy người giúp việc cũng xin nghỉ dài ngày. Ở Thái gia giờ chỉ còn Thái Tử Sâm và Chu Hi Hoa.
Hôm đó, trời nắng rất đẹp, Hoàng Minh Thiện cùng Phạm Dương dắt tay nhau đi đến đến Thái gia, rủ Tử Sâm và bảo bối của hắn đến nhà tên Lâm Thanh kia bơi.
Ban đầu Hi Hoa vô cùng cự tuyệt, nhưng vì sự quyết liệt cùng làm nũng của bọn họ, cuối cùng cậu cũng bị thuyết phúc, đành phải đồng ý.
Cả bọn vui vẻ soạn đồ, lên xe riếng của Thái Tử Sâm chạy sang Lâm gia. Lâm Thanh đang ngủ đã bị cả bọn lôi đầu dậy rồi lê lết đi xin ba mẹ y cho sử dụng hồ bơi đắt đỏ của Lâm gia. Được đồng ý nhưng Lâm thiếu phải ngồi lại một lúc lâu để nghe người ba cao quý của mình thuyết giảng về việc y thương bạn hơn thương ba mẹ.
Thật khổ quá mà! Lâm Thanh có tội tình chi mà lại bị ức hiếp đến thế?
Một ngày lành còn đâu!
...
Chu Hi Hoa nằm trên chiếc ghế ngửa, đưa mắt nhìn ngắm đứa bé 6 tuổi họ Thái đang bơi lội một cách điêu luyện ở dưới nước. Những bước sải tay sải chân của hắn rất đều, nhịp chân tay cũng vô cùng ăn khớp nhau. Nhưng trọng điểm là...một đứa trẻ 6 tuổi mà thân hình cũng khá là đẹp nha.
Nước ở hồ làm ướt hết cả cơ thể lẫn khuôn mặt của hắn, lại tạo thêm nét cho khuôn mặt đẹp đẽ kia. Từng giọt nước cứ lướt nhẹ trên mặt rồi xuống thân thể hắn, khiến cho Chu Hi Hoa phải sởn cả người vì độ quyến rũ khó cưỡng này.
Bắt gặp được cậu đang ngồi đấy mở to đôi mắt như thèm khát được bơi cùng bọn, Thái Tử Sâm bước từng bước lên bờ hồ, tiến đến gần Chu Hi Hoa, nhăn mặt nhìn cậu.
"Tại sao không xuống bơi? Nhìn bộ dạng này của mày, cũng đâu phải là không muốn bơi đâu chứ?
Thấy vẻ mắt tức giận của hắn, cậu lại thầm nghĩ: "Thiếu gia ghét mình lắm sao? Suốt ngày cứ mở miệng ra là lại mắng mình."
"Em không biết bơi."
"Hửm?"
Nghe thế Thái Tử Sâm liền liếc mắt lên xuống mà nhìn cậu, chợt phì cười một cái. Đưa tay bóp cái má phúng phính của cậu, thì ra là tên nhóc này có nỗi khổ, chả trách. Lúc trước hắn có bảo cậu đi bơi, nhưng cậu một mực không chịu, còn dùng khuôn mặt làm nũng mà ngàn năm hắn mới được thấy một lần.
Ra là sợ hắn phát hiện rằng cậu không biết bơi.
"Sao không nói?"
"Em nói thì làm được gì chứ, cũng vẫn là không biết bơi thôi."
Thái Tử Sâm cười nhếch một cái, tự tiện nắm lấy tay Chu Hi Hoa mà kéo, đẩy ngã cậu xuống nước.
Cậu hoảng hốt khi bị rơi xuống hồ. Thân chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, cậu nào có khả năng chạm chân tới đáy hồ. Mà cho dù có chạm tới đi chăng nữa, thì chắc cũng quá đầu mất rồi. Hai tay quơ múa tứ túng, bắn hết lên người Tử Sâm đang đứng trên bờ hồ. Hi Hoa như uống gần hết nước ở hồ, cực nhọc thốt ra vài tiếng:
"Thiếu gia...ực..em...không....ực...biết..."
Nhưng cũng thật là khó hiểu. Thường ngày chỉ cần Chu Hi Hoa xước nhẹ một chút, Thái Tử Sâm cũng đã xoắn xuýt hết cả lên. Thế mà lần này, con người ở dưới nước đang cố vùng vẫy, không cách nào bơi đến thành hồ được. Nhìn cậu cực nhọc như thế, vậy mà hắn ở trên chỉ đứng yên lặng nhìn.
Ánh mắt trầm tư suy nghĩ điều gì đấy, cả người cứng ngắc nhìn bảo bối của mình như đang muốn khóc đến nơi.
Từ bên hàng ghế để ngắm cảnh thành phố, ba con người họ Phạm Hoàng Lâm nghe thấy âm thanh của tiếng nước mạnh cùng với tiếng nói lục có lúc không của Hi Hoa, cả bón mới quay lại nhìn.
Cả ba nhìn thấy cậu như thế thì vô cùng hoảng hốt. Hoàng Minh Thiện sợ xanh mặt, vội muốn nhảy xuống cứu cậu nhưng lại bị cánh tay của Phạm Dương ngăn lại.
Nó bực dọc, nhưng sức nó không bằng anh. Trong cơn tức, Minh Thiện lên tiếng mắng:
"Anh có bị khùng không, bỏ em ra. Không thấy Hi Hoa đang sắp chìm xuống rồi à? Hai anh em nhà anh đều đần hết rồi sao?"
Nhìn thấy Phạm Dương đang giữ Minh Thiện, Lâm Thanh như nhận ra sự tình mà hỏi:
"Mày đang tính làm gì?"
"Không bao giờ Thái Tử Sâm để cho Hi Hoa xảy ra chuyện mà không làm gì." Phạm Dương nghiêm túc nói.
Nghe anh nói vậy, y và Minh Thiện đều đã hiểu ra. Minh Thiện cũng thả lỏng hơn mà nhìn ra mặt hồ, khuôn mặt mang sự lo lắng tột độ.
...
Chu Hi Hoa lúc này gần như đã không chịu nổi được nữa, tự hỏi tại sao thiếu gia lại đẩy cậu xuống trong khi cậu đã nói rằng cậu không biết bơi chứ?
"Tại sao, tại sao chứ?"
Đến cuối cùng cậu vẫn không biết là tại sao. Với sức lực của một đứa trẻ 8 tuổi, chống cự đến đây là đã quá đủ rồi.
Cậu từ từ nhắm mắt, buông lỏng cơ thể, mặc kệ mọi thứ. Cậu bắt đầu chìm xuống như bị nước kéo đi.
Tủm...
Thái Tử Sâm nhanh chóng nhảy xuống hồ, đón lấy Chu Hi Hoa. Hắn nâng cậu lên, ôm trọn vào lòng, ra sức che chở.
Chu Hi Hoa thở dốc, ngực phập phồng khó khăn đón nhận từng đợt không khi đi vào phổi.
Nhìn lên gương mặt đầy nghiêm tức của Tử Sâm, cậu liền khó khăn mà hỏi:
"Thiếu...thiếu gia sao...hộc...sao lại làm...hộc vậy...hộc?"
Hắn nhìn gương mặt đang ửng đỏ lên vì khi nãy bị thiếu không khí, lòng có chút chua xót. Đưa tay ôm mặt cậu ấn vào lồng ngực mình.
"Hoa Hoa, xin lỗi, làm mày sợ rồi."
Hôm đó, trời nắng rất đẹp, Hoàng Minh Thiện cùng Phạm Dương dắt tay nhau đi đến đến Thái gia, rủ Tử Sâm và bảo bối của hắn đến nhà tên Lâm Thanh kia bơi.
Ban đầu Hi Hoa vô cùng cự tuyệt, nhưng vì sự quyết liệt cùng làm nũng của bọn họ, cuối cùng cậu cũng bị thuyết phúc, đành phải đồng ý.
Cả bọn vui vẻ soạn đồ, lên xe riếng của Thái Tử Sâm chạy sang Lâm gia. Lâm Thanh đang ngủ đã bị cả bọn lôi đầu dậy rồi lê lết đi xin ba mẹ y cho sử dụng hồ bơi đắt đỏ của Lâm gia. Được đồng ý nhưng Lâm thiếu phải ngồi lại một lúc lâu để nghe người ba cao quý của mình thuyết giảng về việc y thương bạn hơn thương ba mẹ.
Thật khổ quá mà! Lâm Thanh có tội tình chi mà lại bị ức hiếp đến thế?
Một ngày lành còn đâu!
...
Chu Hi Hoa nằm trên chiếc ghế ngửa, đưa mắt nhìn ngắm đứa bé 6 tuổi họ Thái đang bơi lội một cách điêu luyện ở dưới nước. Những bước sải tay sải chân của hắn rất đều, nhịp chân tay cũng vô cùng ăn khớp nhau. Nhưng trọng điểm là...một đứa trẻ 6 tuổi mà thân hình cũng khá là đẹp nha.
Nước ở hồ làm ướt hết cả cơ thể lẫn khuôn mặt của hắn, lại tạo thêm nét cho khuôn mặt đẹp đẽ kia. Từng giọt nước cứ lướt nhẹ trên mặt rồi xuống thân thể hắn, khiến cho Chu Hi Hoa phải sởn cả người vì độ quyến rũ khó cưỡng này.
Bắt gặp được cậu đang ngồi đấy mở to đôi mắt như thèm khát được bơi cùng bọn, Thái Tử Sâm bước từng bước lên bờ hồ, tiến đến gần Chu Hi Hoa, nhăn mặt nhìn cậu.
"Tại sao không xuống bơi? Nhìn bộ dạng này của mày, cũng đâu phải là không muốn bơi đâu chứ?
Thấy vẻ mắt tức giận của hắn, cậu lại thầm nghĩ: "Thiếu gia ghét mình lắm sao? Suốt ngày cứ mở miệng ra là lại mắng mình."
"Em không biết bơi."
"Hửm?"
Nghe thế Thái Tử Sâm liền liếc mắt lên xuống mà nhìn cậu, chợt phì cười một cái. Đưa tay bóp cái má phúng phính của cậu, thì ra là tên nhóc này có nỗi khổ, chả trách. Lúc trước hắn có bảo cậu đi bơi, nhưng cậu một mực không chịu, còn dùng khuôn mặt làm nũng mà ngàn năm hắn mới được thấy một lần.
Ra là sợ hắn phát hiện rằng cậu không biết bơi.
"Sao không nói?"
"Em nói thì làm được gì chứ, cũng vẫn là không biết bơi thôi."
Thái Tử Sâm cười nhếch một cái, tự tiện nắm lấy tay Chu Hi Hoa mà kéo, đẩy ngã cậu xuống nước.
Cậu hoảng hốt khi bị rơi xuống hồ. Thân chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, cậu nào có khả năng chạm chân tới đáy hồ. Mà cho dù có chạm tới đi chăng nữa, thì chắc cũng quá đầu mất rồi. Hai tay quơ múa tứ túng, bắn hết lên người Tử Sâm đang đứng trên bờ hồ. Hi Hoa như uống gần hết nước ở hồ, cực nhọc thốt ra vài tiếng:
"Thiếu gia...ực..em...không....ực...biết..."
Nhưng cũng thật là khó hiểu. Thường ngày chỉ cần Chu Hi Hoa xước nhẹ một chút, Thái Tử Sâm cũng đã xoắn xuýt hết cả lên. Thế mà lần này, con người ở dưới nước đang cố vùng vẫy, không cách nào bơi đến thành hồ được. Nhìn cậu cực nhọc như thế, vậy mà hắn ở trên chỉ đứng yên lặng nhìn.
Ánh mắt trầm tư suy nghĩ điều gì đấy, cả người cứng ngắc nhìn bảo bối của mình như đang muốn khóc đến nơi.
Từ bên hàng ghế để ngắm cảnh thành phố, ba con người họ Phạm Hoàng Lâm nghe thấy âm thanh của tiếng nước mạnh cùng với tiếng nói lục có lúc không của Hi Hoa, cả bón mới quay lại nhìn.
Cả ba nhìn thấy cậu như thế thì vô cùng hoảng hốt. Hoàng Minh Thiện sợ xanh mặt, vội muốn nhảy xuống cứu cậu nhưng lại bị cánh tay của Phạm Dương ngăn lại.
Nó bực dọc, nhưng sức nó không bằng anh. Trong cơn tức, Minh Thiện lên tiếng mắng:
"Anh có bị khùng không, bỏ em ra. Không thấy Hi Hoa đang sắp chìm xuống rồi à? Hai anh em nhà anh đều đần hết rồi sao?"
Nhìn thấy Phạm Dương đang giữ Minh Thiện, Lâm Thanh như nhận ra sự tình mà hỏi:
"Mày đang tính làm gì?"
"Không bao giờ Thái Tử Sâm để cho Hi Hoa xảy ra chuyện mà không làm gì." Phạm Dương nghiêm túc nói.
Nghe anh nói vậy, y và Minh Thiện đều đã hiểu ra. Minh Thiện cũng thả lỏng hơn mà nhìn ra mặt hồ, khuôn mặt mang sự lo lắng tột độ.
...
Chu Hi Hoa lúc này gần như đã không chịu nổi được nữa, tự hỏi tại sao thiếu gia lại đẩy cậu xuống trong khi cậu đã nói rằng cậu không biết bơi chứ?
"Tại sao, tại sao chứ?"
Đến cuối cùng cậu vẫn không biết là tại sao. Với sức lực của một đứa trẻ 8 tuổi, chống cự đến đây là đã quá đủ rồi.
Cậu từ từ nhắm mắt, buông lỏng cơ thể, mặc kệ mọi thứ. Cậu bắt đầu chìm xuống như bị nước kéo đi.
Tủm...
Thái Tử Sâm nhanh chóng nhảy xuống hồ, đón lấy Chu Hi Hoa. Hắn nâng cậu lên, ôm trọn vào lòng, ra sức che chở.
Chu Hi Hoa thở dốc, ngực phập phồng khó khăn đón nhận từng đợt không khi đi vào phổi.
Nhìn lên gương mặt đầy nghiêm tức của Tử Sâm, cậu liền khó khăn mà hỏi:
"Thiếu...thiếu gia sao...hộc...sao lại làm...hộc vậy...hộc?"
Hắn nhìn gương mặt đang ửng đỏ lên vì khi nãy bị thiếu không khí, lòng có chút chua xót. Đưa tay ôm mặt cậu ấn vào lồng ngực mình.
"Hoa Hoa, xin lỗi, làm mày sợ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.