Chương 20: Gặp Lý Mộc Đông
Mai
07/01/2024
Quán nước gần trường.
Dương Trường Miên và Lý Mộng Khiết sau khi ăn trưa xong, vì cậu không muốn phải về nhà, lỡ đụng mặt Khúc Sở Vân thì tâm trạng hỏng hết.
Dương Trường Miên gọi hai ly trà sữa xong, bày sách vở ra bàn, thở dài: "Sao không mua sách thế, bạn tôi ơi, cứ học ké mình hoài." Sau khi họp phụ huynh xong sẽ có một kì thi giữa kì, Lý Mộng Khiết nếu muốn chuyển sang lớp cậu ta thì phải được nằm trong top khối.
Lý Mộng Khiết đang bấm điện thoại, mặt cũng không ngước lên: "Mình thuộc cả rồi." Học 8 lần cấp 3, 24 năm đại học, muốn quên cũng khó.
Dương Trường Miên không tin, cho rằng cậu nói phét, cậu ta có trí nhớ tốt cũng có nhớ được hết cuốn sách giáo khoa đâu: "Vậy thì cậu mau nghiêm túc làm bài tập đi kìa, sắp thi rồi." Nói muốn học chung lớp mà cậu chưa thấy Lý Mộng Khiết nỗ lực chỗ nào.
Lý Mộng Khiết không lo lắng nhất là kì thi, cậu còn một đơn hàng cần phải làm nữa: "Cậu làm đi, lát cho mình mượn photo." Có bạn bè là phải nhờ vả những lúc thế này.
Dương Trường Miên: "..." Giờ tới chép lại cũng lười rồi, photo luôn.
Rầm!
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn thằng bạn: "??" Chồng sách gì đây?
Dương Trường Miên đẩy đẩy qua cho cậu bạn, phải uốn dẻo lại cái nhân cách của cậu: "Mấy quyển này là mình mua cho cậu, nhớ phải đọc hết nhá."
Lý Mộng Khiết cầm lấy một cuốn, cái bìa quen thuộc, con chữ cũng quen thuộc, lại xem xét xuống dưới: "Đạo đức? Giáo dục công dân?" Quào, trọn bộ luôn.
Dương Trường Miên đưa thêm một cuốn Luật Pháp Việt dày cộm qua: "Cái này mới là của mình, dạo này cậu vô pháp vô thiên quá rồi, lỡ bị cảnh sát còng đầu rồi sao?"
Lý Mộng Khiết không có chút chột dạ: "...Mình có làm gì đâu mà vô pháp? Vậy còn mấy cuốn đạo đức này là của ai?" Sỉ nhục ai vậy hả, sách tiểu học mà cũng dám kêu cậu đọc.
"Thầy Khúc đưa á, mình thấy thầy ấy nói đúng, lỡ cậu sa thân vào con đường tội phạm thì chúng ta mỗi tháng chỉ gặp nhau được vài lần thôi, như ngưu lang chức nữ." Dương Trường Miên nghĩ tới tình cảnh bạn thân ở tù, còn mình thì thăm tù, ưu buồn biết bao.
Lý Mộng Khiết một lời khó nói hết: "..." Cậu có làm gì cũng không dám phạm pháp thật đâu, lo xa quá.
Lại là Khúc Sở Vân, ông chú già này cho Dương Trường Miên uống bùa mê thuốc lú gì rồi.
"A, Mộng Khiết?" Người nói có vẻ ngạc nhiên lắm.
Dương Trường Miên ngước mắt lên nhìn, là một đám sinh viên gồm ba nam một nữ, mà thanh niên cầm đầu, chính là anh ba của Lý Mộng Khiết. Người nhà họ Lý có lẽ không biết Dương Trường Miên, nhưng Dương Trường Miên thì biết họ rất rõ, vì từ hồi còn đi nhà trẻ Lý Mộng Khiết bé con đã bô lô bô la về mấy người anh trai thế này thế nọ, miệng nhỏ khen không dứt, nghe tới lỗ tai Dương bé con mọc kén luôn. Giờ nhớ lại, hồi bé Lý Mộng Khiết miệng ngọt bao nhiêu bây giờ thì miệng đắng bấy nhiêu, còn độc nữa.
Lý Mộc Đông cũng là lần đầu nhìn thấy Lý Mộng Khiết đi cà phê cùng bạn học: "Mộng Khiết, đây là bạn học mà em nói lúc trước à?" Em trai có nói cậu có một người bạn chơi rất thân, nhưng hồi đó bọn họ đều bận học nên không để trong lòng.
"Gì? Đây là em trai Lý Mộng Khiết kia của cậu hả? Nhìn cũng cute ghê á." Trong nhóm của Lý Mộc Đông có một cô gái rất muốn kết thân với anh ta nên khá hoạt ngôn.
Cô ta vừa nhìn Dương Trường Miên vừa nói: "Có hai đứa em, đứa nào cũng đáng yêu ha, Tiểu Bắc nhà cậu lại còn rất lễ phép."
Dương Trường Miên: "..." Em trai ruột thừa của crush mà cũng nhận nhầm, cố ý chứ gì.
Lý Mộng Khiết, nguyên cái thành phố này người người đều biết danh, của cậu. Là nhờ người nhà họ Lý đăng tin tìm người thân, lên đài truyền hình nhận phỏng vấn, nháo nhào lên đến nhà nhà đều biết, Lý Mộng Khiết chỉ là ôm sai rồi mới được hưởng phúc của Lý gia giàu có. Có người ghen tị cuộc sống mười sáu năm của cậu, có người cảm thấy cậu trơ trẽn còn không mau cuốn gói khỏi nhà họ Lý, số ít người cảm thấy đây là tình huống bất khả kháng, đưa ra đồng tình giả tạo.
Lý Mộng Khiết trước kia tin đồn tốt nhiều, nay thì tin xấu tràn lan, còn có nhà đài đưa tin, muốn phỏng vấn tâm trạng của Lý Mộng Khiết, bị cậu ngay tại chỗ đá hỏng một đài ghi hình, chuyện này cũng lên ti vi rồi. Đám bạn của Lý Mộc Đông mặt ngoài thì vui vẻ nở nụ cười nhưng ai biết trong thâm tâm ai, đang cười nhạo cậu mặt dày.
Lý Mộng Khiết không trả lời, nghiêm túc bấm điện thoại, cậu nói rồi, Lý gia là cái thá gì, cậu không quan tâm. Lý Mộc Đông cũng vậy, Lý Phong Nam cũng tốt, cả hai người này, từ lúc biết cậu không phải em trai ruột, không ít lần bọn họ ruồng bỏ cậu, để mặc cậu bị bà Lý đánh mắng để trúc giận. Cái bạt tay hôm bữa cũng vậy, Lý Phong Nam đứng kế bên nhưng không hề có ý chìa tay ra đỡ.
Giờ đến trước mặt cậu tỏ vẻ thân thiết, anh tình thâm cho bạn bè anh ta nhìn. Rõ ràng cô bạn nữ của Lý Mộc Đông, cố ý muốn kiếm chuyện với cậu đây mà.
Dương Trường Miên và Lý Mộng Khiết sau khi ăn trưa xong, vì cậu không muốn phải về nhà, lỡ đụng mặt Khúc Sở Vân thì tâm trạng hỏng hết.
Dương Trường Miên gọi hai ly trà sữa xong, bày sách vở ra bàn, thở dài: "Sao không mua sách thế, bạn tôi ơi, cứ học ké mình hoài." Sau khi họp phụ huynh xong sẽ có một kì thi giữa kì, Lý Mộng Khiết nếu muốn chuyển sang lớp cậu ta thì phải được nằm trong top khối.
Lý Mộng Khiết đang bấm điện thoại, mặt cũng không ngước lên: "Mình thuộc cả rồi." Học 8 lần cấp 3, 24 năm đại học, muốn quên cũng khó.
Dương Trường Miên không tin, cho rằng cậu nói phét, cậu ta có trí nhớ tốt cũng có nhớ được hết cuốn sách giáo khoa đâu: "Vậy thì cậu mau nghiêm túc làm bài tập đi kìa, sắp thi rồi." Nói muốn học chung lớp mà cậu chưa thấy Lý Mộng Khiết nỗ lực chỗ nào.
Lý Mộng Khiết không lo lắng nhất là kì thi, cậu còn một đơn hàng cần phải làm nữa: "Cậu làm đi, lát cho mình mượn photo." Có bạn bè là phải nhờ vả những lúc thế này.
Dương Trường Miên: "..." Giờ tới chép lại cũng lười rồi, photo luôn.
Rầm!
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn thằng bạn: "??" Chồng sách gì đây?
Dương Trường Miên đẩy đẩy qua cho cậu bạn, phải uốn dẻo lại cái nhân cách của cậu: "Mấy quyển này là mình mua cho cậu, nhớ phải đọc hết nhá."
Lý Mộng Khiết cầm lấy một cuốn, cái bìa quen thuộc, con chữ cũng quen thuộc, lại xem xét xuống dưới: "Đạo đức? Giáo dục công dân?" Quào, trọn bộ luôn.
Dương Trường Miên đưa thêm một cuốn Luật Pháp Việt dày cộm qua: "Cái này mới là của mình, dạo này cậu vô pháp vô thiên quá rồi, lỡ bị cảnh sát còng đầu rồi sao?"
Lý Mộng Khiết không có chút chột dạ: "...Mình có làm gì đâu mà vô pháp? Vậy còn mấy cuốn đạo đức này là của ai?" Sỉ nhục ai vậy hả, sách tiểu học mà cũng dám kêu cậu đọc.
"Thầy Khúc đưa á, mình thấy thầy ấy nói đúng, lỡ cậu sa thân vào con đường tội phạm thì chúng ta mỗi tháng chỉ gặp nhau được vài lần thôi, như ngưu lang chức nữ." Dương Trường Miên nghĩ tới tình cảnh bạn thân ở tù, còn mình thì thăm tù, ưu buồn biết bao.
Lý Mộng Khiết một lời khó nói hết: "..." Cậu có làm gì cũng không dám phạm pháp thật đâu, lo xa quá.
Lại là Khúc Sở Vân, ông chú già này cho Dương Trường Miên uống bùa mê thuốc lú gì rồi.
"A, Mộng Khiết?" Người nói có vẻ ngạc nhiên lắm.
Dương Trường Miên ngước mắt lên nhìn, là một đám sinh viên gồm ba nam một nữ, mà thanh niên cầm đầu, chính là anh ba của Lý Mộng Khiết. Người nhà họ Lý có lẽ không biết Dương Trường Miên, nhưng Dương Trường Miên thì biết họ rất rõ, vì từ hồi còn đi nhà trẻ Lý Mộng Khiết bé con đã bô lô bô la về mấy người anh trai thế này thế nọ, miệng nhỏ khen không dứt, nghe tới lỗ tai Dương bé con mọc kén luôn. Giờ nhớ lại, hồi bé Lý Mộng Khiết miệng ngọt bao nhiêu bây giờ thì miệng đắng bấy nhiêu, còn độc nữa.
Lý Mộc Đông cũng là lần đầu nhìn thấy Lý Mộng Khiết đi cà phê cùng bạn học: "Mộng Khiết, đây là bạn học mà em nói lúc trước à?" Em trai có nói cậu có một người bạn chơi rất thân, nhưng hồi đó bọn họ đều bận học nên không để trong lòng.
"Gì? Đây là em trai Lý Mộng Khiết kia của cậu hả? Nhìn cũng cute ghê á." Trong nhóm của Lý Mộc Đông có một cô gái rất muốn kết thân với anh ta nên khá hoạt ngôn.
Cô ta vừa nhìn Dương Trường Miên vừa nói: "Có hai đứa em, đứa nào cũng đáng yêu ha, Tiểu Bắc nhà cậu lại còn rất lễ phép."
Dương Trường Miên: "..." Em trai ruột thừa của crush mà cũng nhận nhầm, cố ý chứ gì.
Lý Mộng Khiết, nguyên cái thành phố này người người đều biết danh, của cậu. Là nhờ người nhà họ Lý đăng tin tìm người thân, lên đài truyền hình nhận phỏng vấn, nháo nhào lên đến nhà nhà đều biết, Lý Mộng Khiết chỉ là ôm sai rồi mới được hưởng phúc của Lý gia giàu có. Có người ghen tị cuộc sống mười sáu năm của cậu, có người cảm thấy cậu trơ trẽn còn không mau cuốn gói khỏi nhà họ Lý, số ít người cảm thấy đây là tình huống bất khả kháng, đưa ra đồng tình giả tạo.
Lý Mộng Khiết trước kia tin đồn tốt nhiều, nay thì tin xấu tràn lan, còn có nhà đài đưa tin, muốn phỏng vấn tâm trạng của Lý Mộng Khiết, bị cậu ngay tại chỗ đá hỏng một đài ghi hình, chuyện này cũng lên ti vi rồi. Đám bạn của Lý Mộc Đông mặt ngoài thì vui vẻ nở nụ cười nhưng ai biết trong thâm tâm ai, đang cười nhạo cậu mặt dày.
Lý Mộng Khiết không trả lời, nghiêm túc bấm điện thoại, cậu nói rồi, Lý gia là cái thá gì, cậu không quan tâm. Lý Mộc Đông cũng vậy, Lý Phong Nam cũng tốt, cả hai người này, từ lúc biết cậu không phải em trai ruột, không ít lần bọn họ ruồng bỏ cậu, để mặc cậu bị bà Lý đánh mắng để trúc giận. Cái bạt tay hôm bữa cũng vậy, Lý Phong Nam đứng kế bên nhưng không hề có ý chìa tay ra đỡ.
Giờ đến trước mặt cậu tỏ vẻ thân thiết, anh tình thâm cho bạn bè anh ta nhìn. Rõ ràng cô bạn nữ của Lý Mộc Đông, cố ý muốn kiếm chuyện với cậu đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.