Chương 6: Hiện Trường Bắt Gian
Mai
07/01/2024
Nhà Dương Trường Miên.
Căn hộ nhỏ và chập hẹp nằm trên tầng 4 của tòa chung cư cũ. Vì tiền thuê nhà rẻ nên Dương Trường Miên quyết định thuê nó. Nhưng bây giờ có thêm Lý Mộng Khiết ở cùng, cậu ta có suy nghĩ chuyển nhà rồi.
Lý Mộng Khiết bước vào trong, Dương Trường Miên nhà hơi nhỏ nên cậu ta rất ít khi dẫn cậu về chơi, bình thường đều ra quán nước, không thì đi thư viện ôn bài.
Căn phòng có màu ấm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, Dương Trường Miên là người kĩ tính, chăm chỉ nên đồ đạc đều sắp xếp ngăn nắp, còn có mùi thơm nhẹ.
Lý Mộng Khiết xỏ dép vào ở: "Xài dầu thơm hả?" Mùi này làm buồn ngủ ghê.
Dương Trường Miên mở tủ đồ: "Nhang thơm đuổi muỗi tự làm ấy mà, mình sợ muỗi chích nên đốt trước. Quần áo đây nè, đi tắm đi." Còn đưa cho một bịch sữa tắm nhỏ.
Lý Mộng Khiết tiếp nhận quần áo, Dương Trường Miên thật là tri kỷ, vậy mà đưa cho cậu mặc quần áo mới tinh. Trong phòng trọ không có nhà tắm nên cậu phải đi lên tầng thượng để tắm rửa.
Tầng thượng ở lầu sáu, cậu phải đi qua hai tầng nữa-
Bịch!
Chát!
"Thằng khốn đó là ai?! Anh dám đem bồ nhí về nhà bố đó à!"
Lý Mộng Khiết đứng ở cuối hành lang, bước chân chậm rì rì không di chuyển nữa, nhìn qua bên kia. Bắt gian kìa, kích thích quá.
"Không phải đâu em nghe anh giải thích!"
Lý Mộng Khiết ăn dưa: "Eo." Nếu quần áo anh ta còn chỉnh tề thì giải thích còn tin được, đằng này, áo không cánh mà bay, chỉ mặc mỗi quần tứ giác.
Thanh niên bắt gian cũng không phải đồ ngu: "Giải thích? Đi, đi lên phường giải thích với cảnh sát đi."
Lý Mộng Khiết vỗ tay, thanh niên này trùm kín mít không thấy được gì hết nhưng mà cũng không ngu lắm, sáng suốt. Nhưng mà công an cũng không thụ lý mấy vụ ngoại tình.
Lúc này, nam tiểu tam đi cướp bồ người khác cũng xuất hiện, cậu ta khóc lóc đầy lo âu, còn muốn quỳ xuống van xin: "Chuyện không phải như anh Tô nghĩ đâu ạ, là em không cẩn thận làm đổ nước lên đồ của ảnh nên ảnh mới phải thay đồ khác! Em không có ý muốn cướp bồ của anh đâu!"
Nói huỵch toẹt ra thế, làm như cậu ta đã soạn trước câu trả lời không bằng, nói năng lưu loát gớm.
Lý Mộng Khiết híp mắt nhìn kĩ, nam tiểu tam nhan sắc không tầm thường, xinh xinh đẹp đẹp lại còn rất quen mắt, hình như cậu đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.
A, giống bạn trai của Lý Thiệu Tây, cậu có nhìn đến vài lần hai người lén lút quay tay cho nhau. Ai bảo phòng không cách âm, miệng của cậu ta lại lớn như vậy.
Cậu nhớ rồi, bạn trai của thằng anh tiện nghi của mình chứ đâu nữa, nhưng cậu ta tên là gì nhỉ?
"Lâm Vũ Phi mày đừng có mà làm tao buồn nôn, giở trò làm người bị hại cho ai xem! Đừng tưởng tao không biết mày muốn làm gì!"
Ồ, đúng rồi, là Lâm Vũ Phi, đích thị là bạn trai của Lý Thiệu Tây.
Tiếc quá, nếu mà có máy ảnh ở đâu, cậu thế nào cũng chụp lại khung cảnh hùng vĩ này, làm cho Lý Thiệu Tây biết mình bị cắm sừng, chắc đặc sắc lắm đây-
À, mình còn di động mà.
Lý Mộng Khiết móc ra di động của Dương Trường Miên, iphone 6, có camera là được, nhắm ngay ba người đang lôi kéo nhau.
Lý Mộng Khiết có một kiếp làm nhiếp ảnh gia, một kiếp làm phóng viên, điều chỉnh màn hình thành góc quay tốt nhất ánh sáng, sự vật đều rõ đẹp, vô cùng lậm nghề: "..." Lỡ rồi, cái nghề nó ăn vào máu.
Cậu đứng ở thang lầu bên này, còn bọn họ thì lôi kéo ở thang lầu bên kia, nếu tra nam tiện thụ không quay đầu lại thì không phát hiện cậu đang chụp ảnh đâu. Quay video luôn vậy, dù sao bộ nhớ còn dư nhiều mà.
Thanh niên trùm kín mít không muốn nói nhiều, dùng vũ lực nắm lấy cánh tay tra nam lôi kéo xuống dưới lầu, đồn công an ở gần đây, anh ta định bê tra công qua bên đó luôn.
Tra công sợ bị cho ở tù, nói cái gì cũng không đi, luôn miệng cầu tình, đứng giằng co ở thang lầu, người kéo kẻ chặn.
Lúc này nam tiểu tam ra tay, cậu ta dùng sức đẩy thanh niên trùm kít mít xuống lầu, lộ ra biểu tình ác độc vô cùng.
Bịch!
Rầm!
Lý Mộng Khiết liếc nhìn, không có tí xúc động nào, tay cầm điện thoại quay phim ổn định mượt mà.
Tra nam hoảng sợ kêu hai tiếng: "Hạ Dương? Hạ Dương?"
Thanh niên kia từ lúc té xuống lầu chỉ rên một tiếng lại không nói gì nữa, không biết có còn sống hay không.
Tiểu tam cũng hoảng rớt nước mắt, giải thích: "Em chỉ định đẩy nhẹ anh Tô ra thôi, tại ảnh ép buộc anh nên em mới..."
Đẩy nhẹ ghê, đứng từ xa cũng nhìn thấy cậu ta ra tay nhanh nhẹn, mạnh mẽ cỡ nào mà.
Tra công sợ bị bắt, hoảng hoảng hốt hốt, lôi kéo tiểu tam chạy xuống lầu, không ngoảnh lại mà chạy mất dép, gã sợ trở thành người bị tình nghi số một.
Lý Mộng Khiết chứng kiến toàn bộ quá trình cũng quay phim xong, thu điện thoại bỏ vào túi. Tra nam và tiểu tam hình như là lần đầu gây án, nhìn bọn họ hoảng loạn bỏ chạy không chú ý đến hiện trường là đủ hiểu, gà.
Nếu là cậu, cậu sẽ tạo ra chứng cứ ngoại phạm, ví dụ như, tìm người làm chứng cho thấy cậu vắng mặt ở hiện trường gây án.
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn thang lầu phía bên kia, quyết định đi qua nhìn thử. Bạn trai của Lý Thiệu Tây gây chuyện, cậu cung cấp chứng cứ, nhà họ Lý được một phen lên ti vi, không cần cảm ơn cậu.
Nương ánh đèn hành lang, cậu từ trên cao nhìn xuống người bị hại ở lầu dưới. Anh ta bị đẩy mạnh xuống lầu, vùng đầu va đập mạnh vào tường, máu chảy ra ướt đẫm cả nón len trắng đang đội, hai tay hay chân buông thõng dựa vào tường, không biết còn sống hay đã chết.
Căn hộ nhỏ và chập hẹp nằm trên tầng 4 của tòa chung cư cũ. Vì tiền thuê nhà rẻ nên Dương Trường Miên quyết định thuê nó. Nhưng bây giờ có thêm Lý Mộng Khiết ở cùng, cậu ta có suy nghĩ chuyển nhà rồi.
Lý Mộng Khiết bước vào trong, Dương Trường Miên nhà hơi nhỏ nên cậu ta rất ít khi dẫn cậu về chơi, bình thường đều ra quán nước, không thì đi thư viện ôn bài.
Căn phòng có màu ấm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, Dương Trường Miên là người kĩ tính, chăm chỉ nên đồ đạc đều sắp xếp ngăn nắp, còn có mùi thơm nhẹ.
Lý Mộng Khiết xỏ dép vào ở: "Xài dầu thơm hả?" Mùi này làm buồn ngủ ghê.
Dương Trường Miên mở tủ đồ: "Nhang thơm đuổi muỗi tự làm ấy mà, mình sợ muỗi chích nên đốt trước. Quần áo đây nè, đi tắm đi." Còn đưa cho một bịch sữa tắm nhỏ.
Lý Mộng Khiết tiếp nhận quần áo, Dương Trường Miên thật là tri kỷ, vậy mà đưa cho cậu mặc quần áo mới tinh. Trong phòng trọ không có nhà tắm nên cậu phải đi lên tầng thượng để tắm rửa.
Tầng thượng ở lầu sáu, cậu phải đi qua hai tầng nữa-
Bịch!
Chát!
"Thằng khốn đó là ai?! Anh dám đem bồ nhí về nhà bố đó à!"
Lý Mộng Khiết đứng ở cuối hành lang, bước chân chậm rì rì không di chuyển nữa, nhìn qua bên kia. Bắt gian kìa, kích thích quá.
"Không phải đâu em nghe anh giải thích!"
Lý Mộng Khiết ăn dưa: "Eo." Nếu quần áo anh ta còn chỉnh tề thì giải thích còn tin được, đằng này, áo không cánh mà bay, chỉ mặc mỗi quần tứ giác.
Thanh niên bắt gian cũng không phải đồ ngu: "Giải thích? Đi, đi lên phường giải thích với cảnh sát đi."
Lý Mộng Khiết vỗ tay, thanh niên này trùm kín mít không thấy được gì hết nhưng mà cũng không ngu lắm, sáng suốt. Nhưng mà công an cũng không thụ lý mấy vụ ngoại tình.
Lúc này, nam tiểu tam đi cướp bồ người khác cũng xuất hiện, cậu ta khóc lóc đầy lo âu, còn muốn quỳ xuống van xin: "Chuyện không phải như anh Tô nghĩ đâu ạ, là em không cẩn thận làm đổ nước lên đồ của ảnh nên ảnh mới phải thay đồ khác! Em không có ý muốn cướp bồ của anh đâu!"
Nói huỵch toẹt ra thế, làm như cậu ta đã soạn trước câu trả lời không bằng, nói năng lưu loát gớm.
Lý Mộng Khiết híp mắt nhìn kĩ, nam tiểu tam nhan sắc không tầm thường, xinh xinh đẹp đẹp lại còn rất quen mắt, hình như cậu đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.
A, giống bạn trai của Lý Thiệu Tây, cậu có nhìn đến vài lần hai người lén lút quay tay cho nhau. Ai bảo phòng không cách âm, miệng của cậu ta lại lớn như vậy.
Cậu nhớ rồi, bạn trai của thằng anh tiện nghi của mình chứ đâu nữa, nhưng cậu ta tên là gì nhỉ?
"Lâm Vũ Phi mày đừng có mà làm tao buồn nôn, giở trò làm người bị hại cho ai xem! Đừng tưởng tao không biết mày muốn làm gì!"
Ồ, đúng rồi, là Lâm Vũ Phi, đích thị là bạn trai của Lý Thiệu Tây.
Tiếc quá, nếu mà có máy ảnh ở đâu, cậu thế nào cũng chụp lại khung cảnh hùng vĩ này, làm cho Lý Thiệu Tây biết mình bị cắm sừng, chắc đặc sắc lắm đây-
À, mình còn di động mà.
Lý Mộng Khiết móc ra di động của Dương Trường Miên, iphone 6, có camera là được, nhắm ngay ba người đang lôi kéo nhau.
Lý Mộng Khiết có một kiếp làm nhiếp ảnh gia, một kiếp làm phóng viên, điều chỉnh màn hình thành góc quay tốt nhất ánh sáng, sự vật đều rõ đẹp, vô cùng lậm nghề: "..." Lỡ rồi, cái nghề nó ăn vào máu.
Cậu đứng ở thang lầu bên này, còn bọn họ thì lôi kéo ở thang lầu bên kia, nếu tra nam tiện thụ không quay đầu lại thì không phát hiện cậu đang chụp ảnh đâu. Quay video luôn vậy, dù sao bộ nhớ còn dư nhiều mà.
Thanh niên trùm kín mít không muốn nói nhiều, dùng vũ lực nắm lấy cánh tay tra nam lôi kéo xuống dưới lầu, đồn công an ở gần đây, anh ta định bê tra công qua bên đó luôn.
Tra công sợ bị cho ở tù, nói cái gì cũng không đi, luôn miệng cầu tình, đứng giằng co ở thang lầu, người kéo kẻ chặn.
Lúc này nam tiểu tam ra tay, cậu ta dùng sức đẩy thanh niên trùm kít mít xuống lầu, lộ ra biểu tình ác độc vô cùng.
Bịch!
Rầm!
Lý Mộng Khiết liếc nhìn, không có tí xúc động nào, tay cầm điện thoại quay phim ổn định mượt mà.
Tra nam hoảng sợ kêu hai tiếng: "Hạ Dương? Hạ Dương?"
Thanh niên kia từ lúc té xuống lầu chỉ rên một tiếng lại không nói gì nữa, không biết có còn sống hay không.
Tiểu tam cũng hoảng rớt nước mắt, giải thích: "Em chỉ định đẩy nhẹ anh Tô ra thôi, tại ảnh ép buộc anh nên em mới..."
Đẩy nhẹ ghê, đứng từ xa cũng nhìn thấy cậu ta ra tay nhanh nhẹn, mạnh mẽ cỡ nào mà.
Tra công sợ bị bắt, hoảng hoảng hốt hốt, lôi kéo tiểu tam chạy xuống lầu, không ngoảnh lại mà chạy mất dép, gã sợ trở thành người bị tình nghi số một.
Lý Mộng Khiết chứng kiến toàn bộ quá trình cũng quay phim xong, thu điện thoại bỏ vào túi. Tra nam và tiểu tam hình như là lần đầu gây án, nhìn bọn họ hoảng loạn bỏ chạy không chú ý đến hiện trường là đủ hiểu, gà.
Nếu là cậu, cậu sẽ tạo ra chứng cứ ngoại phạm, ví dụ như, tìm người làm chứng cho thấy cậu vắng mặt ở hiện trường gây án.
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn thang lầu phía bên kia, quyết định đi qua nhìn thử. Bạn trai của Lý Thiệu Tây gây chuyện, cậu cung cấp chứng cứ, nhà họ Lý được một phen lên ti vi, không cần cảm ơn cậu.
Nương ánh đèn hành lang, cậu từ trên cao nhìn xuống người bị hại ở lầu dưới. Anh ta bị đẩy mạnh xuống lầu, vùng đầu va đập mạnh vào tường, máu chảy ra ướt đẫm cả nón len trắng đang đội, hai tay hay chân buông thõng dựa vào tường, không biết còn sống hay đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.