Chương 10: Khúc Sở Vân Khiêu Khích
Mai
07/01/2024
Lý Mộng Khiết nhìn bàn học bị đạp ngã, sách vỡ đầy đất, đạp đạp gã bị bẻ tay vài cái: "Cho mày 30 giây, nếu không tao chặt cái chân nào của mày đạp bàn tao."
Lý Mộng Khiết lấy đồng hồ bấm giờ thó được của Dương Trường Miên ra dùng: "1, 2, 3-"
Gã đạp bàn nằm la oai oái lập tức đứng lên, khóc thút thít, mình đầy thương tích nhưng vẫn cố nâng bàn cậu lên, tay kia phế thì còn tay khác, nhanh chóng bỏ sách vở lại vào hộc bàn, không dám chậm trễ chút nào.
"Làm gì vậy hả hai em học sinh kia! Ai cho các em đánh nhau!"
Lý Mộng Khiết nhìn ra cửa lớp, hai thằng lúc nãy cậu thả chạy, tụi nó gọi giáo viên tới giúp đỡ. Cậu chép miệng, vậy chỉ có thể chờ bọn nó ra khỏi cổng trường, chặn đường đánh luôn một thể.
Gã đạp bàn khóc không ra nước mắt, mặt mếu máo: "Là cậu ta đánh em thưa thầy! Thầy nhìn tay em đi, là cậu ta bẻ đó!"
Thầy chủ nhiệm liếc nhìn bàn tay gã, không khỏi lùi về sau một bước, ra tay gì mà ác thật, đụng phải một thầy giáo khác, lập tức xin lỗi: "Thầy Khúc, xin lỗi thầy nha, tôi không cố ý." Lỡ đụng trúng tổ tông rồi.
Thầy Khúc? Chẳng lẽ...?
Lý Mộng Khiết đôi mắt ngó qua bên đó, Khúc Sở Vân cười tươi rói đang vẫy tay với cậu: "..." Người này là bồ công anh à? Chỗ nào cũng có mặt.
Khúc Sở Vân lắc đầu, từ phía sau bước tới: "Thầy chủ nhiệm đừng ngại, đều là đồng nghiệp với nhau mà." Tuy là hắn chỉ đảm nhận một chút chức vị phó hiệu trưởng tạm thời thôi.
Hắn nhìn bãi chiến trường, nhìn gã đạp bàn, lại nhìn Lý Mộng Khiết, hỏi: "Nếu học sinh đánh nhau, nhà trường sẽ làm thế nào vậy?"
Thầy chủ nhiệm: "Đương nhiên là gọi lên phòng giáo viên hỏi chuyện, viết kiểm điểm, báo về cho phụ huynh rồi!"
Khúc Sở Vân mỉm cười nhìn Lý Mộng Khiết: "Em nghe chưa hả em học sinh? Không được đánh bạn đâu đấy." Nhóc này ra tay tác thật, không nắn lại xương cho thằng bé kia thì chắc khó mà bình thường lại được.
Thầy chủ nhiệm: "Nghe rõ chưa, còn đứng ngay ra đó làm gì nữa? Em, đi phòng y tế rồi một lát nữa lên phòng giáo vụ sau. Còn em,"
Chỉ vào Lý Mộng Khiết tức giận và khắc nghiệt nói: "Đi lên phòng giáo vụ viết kiểm điểm rồi mời phụ huynh cho tôi!" Ông ta cũng biết chuyện của Lý Mộng Khiết, cậu chỉ là thiếu gia giả thôi, không cần thiết phải lấy lòng cậu nữa.
Lý Mộng Khiết ôn tồn cất sách vở vào cặp, mang lên vai, đi ra khỏi lớp bị Khúc Sở Vân cười tủm tỉm kéo cặp xách lại: "Em muốn đi đâu?"
Lý Mộng Khiết xanh mặt: "Buông tay ra." Cậu không đánh người này không nghĩa là cậu sợ, đừng chọc phải cậu, cho dù có là người lớn, cậu cũng sẽ tiễn một đoạn.
Khúc Sở Vân cũng không cười, ánh mắt của cậu không khác nào muốn bóp chết hắn, chế nhạo: "Em muốn chuyển trường? Được, chuyển đi, để cho những loại người như lúc nãy cười nhạo, mắng mình là rùa đen rút đầu cũng được?"
Hắn cười mỉa: "Bé Mộng Khiết, em nhát gan thật đấy-"
Rầm!
Quần chúng hít vài hơi, trợn trừng: "A!" Lý Mộng Khiết dám đánh luôn cả thầy giáo??
Lý Mộng Khiết nổi giận, nắm cổ áo Khúc Sở Vân đẩy mạnh hắn vào tường, trầm giọng: "Tôi nhát gan? Khúc Sở Vân, vậy để tôi cho thầy biết thằng nhát gan này có thể làm ra chuyện gì." Giơ nấm đấm.
Cậu đã bỏ qua cho anh ta vài lần rồi, là anh ta tự tìm, cứ khiêu khích cậu-
"Mộng Khiết! Dừng lại!"
Lý Mộng Khiết kinh ngạc: "Trường Miên?" Cậu ta phải đang học trên lớp mới đúng.
Phịch!
Khúc Sở Vân giơ tay, dùng bàn tay chém một cái vào gáy Lý Mộng Khiết, làm cậu ngất xỉu. Hắn đưa tay ôm lấy thân hình người trong lòng đã xụi lơ: "Tính tình không nhỏ chút nào." Còn rất hay cáu kỉnh.
Dương Trường Miên từ lớp học tầng trên cùng chạy xuống không kịp nghỉ, thở hổn hển đứng trước cửa lớp của bạn thân. Cậu ta nghe tin Lý Mộng Khiết bị bắt nạt, tiết học ưa thích cũng bỏ xó, chạy xuống cứu bạn.
Dương Trường Miên lo lắng: "Mộng Khiết sao rồi ạ? Sao lại xỉu?"
Khúc Sở Vân chặn ngang ôm cậu lên: "Nhóc này hành vi mất kiểm soát, ngủ một giấc thì ổn rồi. Em cũng mau về lớp học đi."
Hắn quay sang thầy chủ nhiệm bị dọa cho biến sắc kế bên: "Thầy Vương à, đi thôi, vào tiết rồi."
Thầy chủ nhiệm vuốt mồ hôi, nãy hèn bao nhiêu giờ thì giả đò chính nghĩa bấy nhiêu, vừa đi vừa nói: "Em học sinh này vậy mà dám đánh cả giáo viên, không thể tin được mà! Chúng ta phải đình chỉ mấy ngày..."
Khúc Sở Vân bế Lý Mộng Khiết vào phòng y tế: "Thầy có thể im được rồi đó."
Thầy chủ nhiệm nhắm lại miệng: "..."
Gã đạp bàn được hai thằng bạn thân đỡ vào phòng y tế nằm nghỉ, ba đứa này coi như biết sợ rồi, đi đường đều cẳng chân run rẩy.
Dương Trường Miên chống đầu gối thở đã đời, nhìn người đi xa, lại nhìn về phía lớp học của cậu, mày nhăn chặt.
Lý Mộng Khiết bình thường sách vở đều xếp gọn trong hộc bàn, không thì cũng bỏ hết vào cặp xách về nhà, chứ không có loạn tùm lum mà bày ra bàn học. Gã kia còn chưa dọn bàn cho Lý Mộng Khiết xong, nên vẫn còn bừa bãi: "Là ai làm?"
Lý Mộng Khiết lấy đồng hồ bấm giờ thó được của Dương Trường Miên ra dùng: "1, 2, 3-"
Gã đạp bàn nằm la oai oái lập tức đứng lên, khóc thút thít, mình đầy thương tích nhưng vẫn cố nâng bàn cậu lên, tay kia phế thì còn tay khác, nhanh chóng bỏ sách vở lại vào hộc bàn, không dám chậm trễ chút nào.
"Làm gì vậy hả hai em học sinh kia! Ai cho các em đánh nhau!"
Lý Mộng Khiết nhìn ra cửa lớp, hai thằng lúc nãy cậu thả chạy, tụi nó gọi giáo viên tới giúp đỡ. Cậu chép miệng, vậy chỉ có thể chờ bọn nó ra khỏi cổng trường, chặn đường đánh luôn một thể.
Gã đạp bàn khóc không ra nước mắt, mặt mếu máo: "Là cậu ta đánh em thưa thầy! Thầy nhìn tay em đi, là cậu ta bẻ đó!"
Thầy chủ nhiệm liếc nhìn bàn tay gã, không khỏi lùi về sau một bước, ra tay gì mà ác thật, đụng phải một thầy giáo khác, lập tức xin lỗi: "Thầy Khúc, xin lỗi thầy nha, tôi không cố ý." Lỡ đụng trúng tổ tông rồi.
Thầy Khúc? Chẳng lẽ...?
Lý Mộng Khiết đôi mắt ngó qua bên đó, Khúc Sở Vân cười tươi rói đang vẫy tay với cậu: "..." Người này là bồ công anh à? Chỗ nào cũng có mặt.
Khúc Sở Vân lắc đầu, từ phía sau bước tới: "Thầy chủ nhiệm đừng ngại, đều là đồng nghiệp với nhau mà." Tuy là hắn chỉ đảm nhận một chút chức vị phó hiệu trưởng tạm thời thôi.
Hắn nhìn bãi chiến trường, nhìn gã đạp bàn, lại nhìn Lý Mộng Khiết, hỏi: "Nếu học sinh đánh nhau, nhà trường sẽ làm thế nào vậy?"
Thầy chủ nhiệm: "Đương nhiên là gọi lên phòng giáo viên hỏi chuyện, viết kiểm điểm, báo về cho phụ huynh rồi!"
Khúc Sở Vân mỉm cười nhìn Lý Mộng Khiết: "Em nghe chưa hả em học sinh? Không được đánh bạn đâu đấy." Nhóc này ra tay tác thật, không nắn lại xương cho thằng bé kia thì chắc khó mà bình thường lại được.
Thầy chủ nhiệm: "Nghe rõ chưa, còn đứng ngay ra đó làm gì nữa? Em, đi phòng y tế rồi một lát nữa lên phòng giáo vụ sau. Còn em,"
Chỉ vào Lý Mộng Khiết tức giận và khắc nghiệt nói: "Đi lên phòng giáo vụ viết kiểm điểm rồi mời phụ huynh cho tôi!" Ông ta cũng biết chuyện của Lý Mộng Khiết, cậu chỉ là thiếu gia giả thôi, không cần thiết phải lấy lòng cậu nữa.
Lý Mộng Khiết ôn tồn cất sách vở vào cặp, mang lên vai, đi ra khỏi lớp bị Khúc Sở Vân cười tủm tỉm kéo cặp xách lại: "Em muốn đi đâu?"
Lý Mộng Khiết xanh mặt: "Buông tay ra." Cậu không đánh người này không nghĩa là cậu sợ, đừng chọc phải cậu, cho dù có là người lớn, cậu cũng sẽ tiễn một đoạn.
Khúc Sở Vân cũng không cười, ánh mắt của cậu không khác nào muốn bóp chết hắn, chế nhạo: "Em muốn chuyển trường? Được, chuyển đi, để cho những loại người như lúc nãy cười nhạo, mắng mình là rùa đen rút đầu cũng được?"
Hắn cười mỉa: "Bé Mộng Khiết, em nhát gan thật đấy-"
Rầm!
Quần chúng hít vài hơi, trợn trừng: "A!" Lý Mộng Khiết dám đánh luôn cả thầy giáo??
Lý Mộng Khiết nổi giận, nắm cổ áo Khúc Sở Vân đẩy mạnh hắn vào tường, trầm giọng: "Tôi nhát gan? Khúc Sở Vân, vậy để tôi cho thầy biết thằng nhát gan này có thể làm ra chuyện gì." Giơ nấm đấm.
Cậu đã bỏ qua cho anh ta vài lần rồi, là anh ta tự tìm, cứ khiêu khích cậu-
"Mộng Khiết! Dừng lại!"
Lý Mộng Khiết kinh ngạc: "Trường Miên?" Cậu ta phải đang học trên lớp mới đúng.
Phịch!
Khúc Sở Vân giơ tay, dùng bàn tay chém một cái vào gáy Lý Mộng Khiết, làm cậu ngất xỉu. Hắn đưa tay ôm lấy thân hình người trong lòng đã xụi lơ: "Tính tình không nhỏ chút nào." Còn rất hay cáu kỉnh.
Dương Trường Miên từ lớp học tầng trên cùng chạy xuống không kịp nghỉ, thở hổn hển đứng trước cửa lớp của bạn thân. Cậu ta nghe tin Lý Mộng Khiết bị bắt nạt, tiết học ưa thích cũng bỏ xó, chạy xuống cứu bạn.
Dương Trường Miên lo lắng: "Mộng Khiết sao rồi ạ? Sao lại xỉu?"
Khúc Sở Vân chặn ngang ôm cậu lên: "Nhóc này hành vi mất kiểm soát, ngủ một giấc thì ổn rồi. Em cũng mau về lớp học đi."
Hắn quay sang thầy chủ nhiệm bị dọa cho biến sắc kế bên: "Thầy Vương à, đi thôi, vào tiết rồi."
Thầy chủ nhiệm vuốt mồ hôi, nãy hèn bao nhiêu giờ thì giả đò chính nghĩa bấy nhiêu, vừa đi vừa nói: "Em học sinh này vậy mà dám đánh cả giáo viên, không thể tin được mà! Chúng ta phải đình chỉ mấy ngày..."
Khúc Sở Vân bế Lý Mộng Khiết vào phòng y tế: "Thầy có thể im được rồi đó."
Thầy chủ nhiệm nhắm lại miệng: "..."
Gã đạp bàn được hai thằng bạn thân đỡ vào phòng y tế nằm nghỉ, ba đứa này coi như biết sợ rồi, đi đường đều cẳng chân run rẩy.
Dương Trường Miên chống đầu gối thở đã đời, nhìn người đi xa, lại nhìn về phía lớp học của cậu, mày nhăn chặt.
Lý Mộng Khiết bình thường sách vở đều xếp gọn trong hộc bàn, không thì cũng bỏ hết vào cặp xách về nhà, chứ không có loạn tùm lum mà bày ra bàn học. Gã kia còn chưa dọn bàn cho Lý Mộng Khiết xong, nên vẫn còn bừa bãi: "Là ai làm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.