Chương 15: Lý Tiểu Bắc Tự Tìm Phiền Toái
Mai
07/01/2024
Hai hôm sau.
Trường học, lớp 10A3.
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn lên bảng đen, lại ngó xuống bàn học, tiếp tục cày rank giùm khách. Mỗi ngày đi công trường dọn gạch 2 tiếng, thời gian còn dư lại cậu quyết định nhận thêm việc làm. Sau khi dư dả được chút đỉnh, mua một con điện thoại cảm ứng, nhận đơn cày rank, cũng được mấy trăm ngàn. Tiền ăn bây giờ, cậu không còn cần Dương Trường Miên đãi nữa.
Trong lớp im lặng đến kim rớt cũng nghe thấy, đám học sinh hoặc là tập trung nhìn lên bảng đen hoặc là cúi đầu bo bo giữ mình chứ không dám nhìn Lý Mộng Khiết nữa.
Sau khi đánh Vĩ Đại, Lý Mộng Khiết viết kiểm điểm nộp lên, phụ huynh lại không gọi, làm cho chủ nhiệm rất là nhức đầu. Chuyện của Lý gia ai ai cũng biết, Lý Mộng Khiết thân phận cũng rất xấu hổ, chuyện mời phụ huynh vẫn là để sau rồi tính.
Cho nên chuyện Lý Mộng Khiết đánh người nhưng không bị phạt mời phụ huynh được lan truyền rộng rãi, không ai dám nhắc tới hai chữ "Tu Hú" trước mặt cậu nữa, nhưng trong âm thầm lặng lẽ thì bàn tán nhiều hơn.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, tỷ như...
Tan học.
Lý Tiểu Bắc mang vẻ mặt hình sự đứng trước bàn học của Lý Mộng Khiết, bất mãn: "Sao cậu lại đánh Vĩ Đại hả? Mình nghe nói cậu ấy phải đi bệnh viện nắn xương lại, mấy ngày liền không cầm nắm gì được. Sao cậu có thể đánh bạn học như vậy, ghét mình thì nhắm vào mình đây này!"
Lý Tiểu Bắc sau vụ bị té xuống đài phun nước, uống nước quá nhiều mà nhập viện. Lý gia cũng tranh thủ cho cậu ta nghỉ mấy ngày để ra mắt họ hàng, làm quen, hôm nay mới đi học lại. Hai gã bạn thân cùng nói xấu Lý Mộng Khiết lập tức cáo trạng, thêm mắm dặm muối, kể khổ kể tình với Lý Tiểu Bắc. Bọn gã rén thật nhưng bọn gã có thiếu gia Lý gia chống lưng. Thiếu gia giả nhà họ Lý, sao đấu lại thiếu gia thật được.
Lý Mộng Khiết cúi đầu bấm điện thoại, cũng không ngẩng lên: "Nhằm vào mày làm gì? Thích bị bạo hành thì vào trại SM mà hưởng thụ." Lý Tiểu Bắc ngoài ngu đần dễ bị lợi dụng ra, còn có chứng ảo tưởng sức mạnh hơi bị nặng nữa.
Lý Tiểu Bắc nhíu mi mắt, cả giận: "Cậu đừng dời đề tài, mình đang hỏi sao cậu lại đánh Vĩ Đại kia kìa! Chuyện này không liên quan tới cậu ta mà, cậu có cần ra tay ác vậy không?!" Cậu ta nghĩ Lý Mộng Khiết đánh bạn cậu ta là vì cậu ta kéo cậu xuống đài phun nước chung nên ghi hận, đánh Vĩ Đại cho bỏ tức.
Một đám học sinh không những không về mà còn đứng lại xem kịch. Lý Tiểu Bắc là người chính nghĩa, khiêm tốn, lại lễ độ dễ gần, rất ít khi thấy cậu ta nổi giận như vậy. Chắc chắn là do Lý Mộng Khiết chọc tức người ta.
Thật là, chỉ biết kiếm chuyện, sao không chuyển trường luôn đi? Có một người bạn cùng lớp như Lý Mộng Khiết, bọn họ khó chịu vô cùng.
Lý Mộng Khiết bắn một phát hạ địch xong mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Tiểu Bắc, không nhanh không chậm nói: "Tao đánh thì đã làm sao? Muốn solo kill chứ gì? Tao không ngại đập luôn cả mày đâu, đừng có thách thức danh hài." Lý Tiểu Bắc tưởng cậu ta là sứ giả công lý đấy à? Vĩ Đại nó khiêu khích cậu trước, đánh một cái thì làm sao vậy.
Lý Tiểu Bắc thụt lùi về sau một bước, cậu ta cũng đã nghe rồi, Lý Mộng Khiết không những đánh bạn học, tới thầy giáo cũng dám đánh: "Lý Mộng Khiết, nếu là chuyện về nhà họ Lý thì cậu yên tâm đi, ba mẹ không đuổi cậu đi nữa đâu. Bọn họ quyết định sẽ sửa tên trong sổ hộ khẩu, đổi thành con nuôi-"
Rầm!
Lý Mộng Khiết đạp cái ghế văng ra, không rảnh ở đây nghe Lý Tiểu Bắc nói nhảm, xách cặp ra về: "Đừng có ra vẻ, tao đập luôn cả mày thì nhà họ Lý cũng không giúp được đâu." Lý Mộng Khiết một thân một mình, không còn quyến luyến Lý gia gì nữa, cậu không tiếc cá chế lưới rách với bọn họ. Người trắng tay, cái gì cũng dám làm liều.
Lý Tiểu Bắc chảy xuống mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không bỏ cuộc, vói tay muốn bắt lấy cậu, xúc động nói: "Lý Mộng Khiết! Lý gia mãi mãi là nhà của-"
"Á á á!"
Bụp!
Rắc!
Mấy học sinh khác nghe mà da đầu tê dại, tiếng xương bị bẻ răng rắc vang lên bên tai cùng tiếng kêu đau của Lý Tiểu Bắc. Làm bọn họ nhớ tới, cái ngày mà Lý Mộng Khiết đập Vĩ Đại ra bã, nếu không phải thầy giáo tới nhanh, rất có thể cậu ta sẽ đánh lan luôn mấy bạn học khác.
Lý Mộng Khiết không khách khí, bẻ quặp ngón tay Lý Tiểu Bắc rồi ném văng, khinh bỉ: "Lý gia mày thích thì mày ở tới chết luôn cũng được, tao đéo thèm."
Lý Tiểu Bắc dùng sức rút lại cánh tay kết quả bị giật cho lùi lại, xém té, cậu ta nhịn đau tới nổi gương mặt đỏ lên.
Bạn cùng lớp: "..." Đáng sợ quá má ơi.
Lý Mộng Khiết như nhớ cái gì đó, nhìn quanh lớp học một vòng, thẳng thừng: "Đừng có chọc tao." Chờ kiểm tra giữa kì xong, cậu chuyển lớp liền ngay lập tức.
"..." Ai dám chọc nữa đâu.
Dương Trường Miên theo thường lệ học xong liền xuống lớp học Lý Mộng Khiết chờ, ló đầu vô: "Mộng Khiết, đi thôi." Hôm nay bọn họ có hẹn ra quán trà sữa làm bài tập hóa.
Lý Mộng Khiết vừa nãy còn buông lời hung ác, giờ ngoan ngoãn tới bất thường: "Ừm, để cậu chờ lâu." Cùng Dương Trường Miên song song đi ra khỏi trường học.
Mọi người bao gồm cả Lý Tiểu Bắc đang hít hà: "..." Lật mặt nhanh dữ.
Trường học, lớp 10A3.
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn lên bảng đen, lại ngó xuống bàn học, tiếp tục cày rank giùm khách. Mỗi ngày đi công trường dọn gạch 2 tiếng, thời gian còn dư lại cậu quyết định nhận thêm việc làm. Sau khi dư dả được chút đỉnh, mua một con điện thoại cảm ứng, nhận đơn cày rank, cũng được mấy trăm ngàn. Tiền ăn bây giờ, cậu không còn cần Dương Trường Miên đãi nữa.
Trong lớp im lặng đến kim rớt cũng nghe thấy, đám học sinh hoặc là tập trung nhìn lên bảng đen hoặc là cúi đầu bo bo giữ mình chứ không dám nhìn Lý Mộng Khiết nữa.
Sau khi đánh Vĩ Đại, Lý Mộng Khiết viết kiểm điểm nộp lên, phụ huynh lại không gọi, làm cho chủ nhiệm rất là nhức đầu. Chuyện của Lý gia ai ai cũng biết, Lý Mộng Khiết thân phận cũng rất xấu hổ, chuyện mời phụ huynh vẫn là để sau rồi tính.
Cho nên chuyện Lý Mộng Khiết đánh người nhưng không bị phạt mời phụ huynh được lan truyền rộng rãi, không ai dám nhắc tới hai chữ "Tu Hú" trước mặt cậu nữa, nhưng trong âm thầm lặng lẽ thì bàn tán nhiều hơn.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, tỷ như...
Tan học.
Lý Tiểu Bắc mang vẻ mặt hình sự đứng trước bàn học của Lý Mộng Khiết, bất mãn: "Sao cậu lại đánh Vĩ Đại hả? Mình nghe nói cậu ấy phải đi bệnh viện nắn xương lại, mấy ngày liền không cầm nắm gì được. Sao cậu có thể đánh bạn học như vậy, ghét mình thì nhắm vào mình đây này!"
Lý Tiểu Bắc sau vụ bị té xuống đài phun nước, uống nước quá nhiều mà nhập viện. Lý gia cũng tranh thủ cho cậu ta nghỉ mấy ngày để ra mắt họ hàng, làm quen, hôm nay mới đi học lại. Hai gã bạn thân cùng nói xấu Lý Mộng Khiết lập tức cáo trạng, thêm mắm dặm muối, kể khổ kể tình với Lý Tiểu Bắc. Bọn gã rén thật nhưng bọn gã có thiếu gia Lý gia chống lưng. Thiếu gia giả nhà họ Lý, sao đấu lại thiếu gia thật được.
Lý Mộng Khiết cúi đầu bấm điện thoại, cũng không ngẩng lên: "Nhằm vào mày làm gì? Thích bị bạo hành thì vào trại SM mà hưởng thụ." Lý Tiểu Bắc ngoài ngu đần dễ bị lợi dụng ra, còn có chứng ảo tưởng sức mạnh hơi bị nặng nữa.
Lý Tiểu Bắc nhíu mi mắt, cả giận: "Cậu đừng dời đề tài, mình đang hỏi sao cậu lại đánh Vĩ Đại kia kìa! Chuyện này không liên quan tới cậu ta mà, cậu có cần ra tay ác vậy không?!" Cậu ta nghĩ Lý Mộng Khiết đánh bạn cậu ta là vì cậu ta kéo cậu xuống đài phun nước chung nên ghi hận, đánh Vĩ Đại cho bỏ tức.
Một đám học sinh không những không về mà còn đứng lại xem kịch. Lý Tiểu Bắc là người chính nghĩa, khiêm tốn, lại lễ độ dễ gần, rất ít khi thấy cậu ta nổi giận như vậy. Chắc chắn là do Lý Mộng Khiết chọc tức người ta.
Thật là, chỉ biết kiếm chuyện, sao không chuyển trường luôn đi? Có một người bạn cùng lớp như Lý Mộng Khiết, bọn họ khó chịu vô cùng.
Lý Mộng Khiết bắn một phát hạ địch xong mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Tiểu Bắc, không nhanh không chậm nói: "Tao đánh thì đã làm sao? Muốn solo kill chứ gì? Tao không ngại đập luôn cả mày đâu, đừng có thách thức danh hài." Lý Tiểu Bắc tưởng cậu ta là sứ giả công lý đấy à? Vĩ Đại nó khiêu khích cậu trước, đánh một cái thì làm sao vậy.
Lý Tiểu Bắc thụt lùi về sau một bước, cậu ta cũng đã nghe rồi, Lý Mộng Khiết không những đánh bạn học, tới thầy giáo cũng dám đánh: "Lý Mộng Khiết, nếu là chuyện về nhà họ Lý thì cậu yên tâm đi, ba mẹ không đuổi cậu đi nữa đâu. Bọn họ quyết định sẽ sửa tên trong sổ hộ khẩu, đổi thành con nuôi-"
Rầm!
Lý Mộng Khiết đạp cái ghế văng ra, không rảnh ở đây nghe Lý Tiểu Bắc nói nhảm, xách cặp ra về: "Đừng có ra vẻ, tao đập luôn cả mày thì nhà họ Lý cũng không giúp được đâu." Lý Mộng Khiết một thân một mình, không còn quyến luyến Lý gia gì nữa, cậu không tiếc cá chế lưới rách với bọn họ. Người trắng tay, cái gì cũng dám làm liều.
Lý Tiểu Bắc chảy xuống mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không bỏ cuộc, vói tay muốn bắt lấy cậu, xúc động nói: "Lý Mộng Khiết! Lý gia mãi mãi là nhà của-"
"Á á á!"
Bụp!
Rắc!
Mấy học sinh khác nghe mà da đầu tê dại, tiếng xương bị bẻ răng rắc vang lên bên tai cùng tiếng kêu đau của Lý Tiểu Bắc. Làm bọn họ nhớ tới, cái ngày mà Lý Mộng Khiết đập Vĩ Đại ra bã, nếu không phải thầy giáo tới nhanh, rất có thể cậu ta sẽ đánh lan luôn mấy bạn học khác.
Lý Mộng Khiết không khách khí, bẻ quặp ngón tay Lý Tiểu Bắc rồi ném văng, khinh bỉ: "Lý gia mày thích thì mày ở tới chết luôn cũng được, tao đéo thèm."
Lý Tiểu Bắc dùng sức rút lại cánh tay kết quả bị giật cho lùi lại, xém té, cậu ta nhịn đau tới nổi gương mặt đỏ lên.
Bạn cùng lớp: "..." Đáng sợ quá má ơi.
Lý Mộng Khiết như nhớ cái gì đó, nhìn quanh lớp học một vòng, thẳng thừng: "Đừng có chọc tao." Chờ kiểm tra giữa kì xong, cậu chuyển lớp liền ngay lập tức.
"..." Ai dám chọc nữa đâu.
Dương Trường Miên theo thường lệ học xong liền xuống lớp học Lý Mộng Khiết chờ, ló đầu vô: "Mộng Khiết, đi thôi." Hôm nay bọn họ có hẹn ra quán trà sữa làm bài tập hóa.
Lý Mộng Khiết vừa nãy còn buông lời hung ác, giờ ngoan ngoãn tới bất thường: "Ừm, để cậu chờ lâu." Cùng Dương Trường Miên song song đi ra khỏi trường học.
Mọi người bao gồm cả Lý Tiểu Bắc đang hít hà: "..." Lật mặt nhanh dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.