Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật
Chương 29: Tiểu thiếu gia thích Đường Cảnh Đồng
Đạo Thị Bình Thường
08/07/2021
Lời editor: Sorry anh em vì đã thất hứa không kịp đăng truyện ngày hôm qua, cái chương này dài 6k chữ, bằng 3 chương bình thường gộp lại, beta suýt đồ sát tôi!
) (ノಥ益ಥ)ノ) (ノಥ益ಥ)ノ) (ノಥ益ಥ)ノ
- --
Giang Dĩ Trạch mở to mắt, cậu bắt lấy bàn tay mát lạnh đang đặt trên trán mình. Tiểu thiếu gia phát hiện chủ nhân của bàn tay kia vậy mà lại là Đường Cảnh Đồng. Không biết có phải do nhiệt độ cơ thể cậu quá cao hay không, Giang Dĩ Trạch cảm thấy đầu ngón tay Đường Cảnh Đồng lúc này lạnh như một khối băng. Cậu hơi xấu hổ bèn buông bàn tay mát mẻ kia ra, sau đó ra vẻ thoải mái đánh một cái ngáp, lên tiếng hỏi: "Tiền... tiền bối? Anh chưa về sao?"
"Vừa rồi cậu lại lên cơn sốt."
Đường Cảnh Đồng không trả lời câu hỏi của tiểu thiếu gia, anh chăm chú nhìn hai cái má nóng đến đỏ bừng của đối phương.
Sau khi Giang Dĩ Trạch uống thuốc, Đường Cảnh Đồng không lập tức rời đi mà ngồi bên cạnh trông cậu một lát. Rất nhanh anh phát hiện tiểu thiếu gia dường như khó chịu, trở mình liên tục, đá văng chăn, vầng trán trắng trẻo toát một tầng mồ hôi mỏng. Ảnh đế chu đáo đắp lại chăn cho cậu, muốn thử nhiệt độ xem cậu có sốt quá cao hay không. Ai ngờ vừa chạm nhẹ lên trán cậu, người đang nằm đã kích động đưa tay lên nắm chặt.
Giang Dĩ Trạch tự sờ lên trán mình, đúng là hình như còn sốt cao hơn ban nãy.
Thân thể này quá yếu đuối rồi!
Tuy rằng chưa hạ sốt nhưng tinh thần tiểu thiếu gia lại phấn chấn hơn hẳn. Cậu nghiêng đầu cười với Đường Cảnh Đồng, nói: "Tôi nghĩ phải một lúc nữa thuốc mới ngấm, ngày mai tiền bối còn có cảnh quay, anh nên về nghỉ ngơi đi."
Đường Cảnh Đồng vẫn chăm chú nhìn hai gò má đỏ rực kia, trầm mặc một lúc mới cất tiếng: "Đừng có lúc nào cũng suy nghĩ mình đang làm phiền người khác như vậy, những lúc thế này tốt nhất nên nghĩ cho bản thân mình trước."
Giang Dĩ Trạch sửng sốt, không ngờ Đường Cảnh Đồng lại "mắng" mình. Cậu cười ngượng ngùng, hơi co người cuộn vào trong chăn.
Đường Cảnh Đồng nghiêm nghị: "Nếu cần thiết tôi đưa cậu đi bệnh viện."
"Không, tôi không thích đi bệnh viện, chưa bao giờ thích! Bệnh viện chẳng vui chút nào!"
Giang Dĩ Trạch biến sắc, thò đầu ra lắc nguầy nguậy, quyết liệt kháng cự. Đường Cảnh Đồng thoáng thay đổi ánh mắt, anh mím môi, cặp mắt đen sâu thẳm mang theo tia cảm xúc khác thường.
"Đến bệnh viện để khám bệnh, không phải đi chơi!" Đường Cảnh Đồng nghiêm khắc nói.
"Tôi biết, chỉ là tôi không thích! Tôi cảm thấy mình vẫn chịu được, thuốc cũng uống rồi, qua đêm nay sẽ khỏe lại thôi, thật sự không cần nhập viện đâu."
Giang Dĩ Trạch vẫn cố chấp lắc đầu.
Đường Cảnh Đồng nhìn cậu một lát, sau đó không nói không rằng, đứng lên tiêu sái bước ra khỏi phòng.
Giang Dĩ Trạch cho là anh muốn về, trong lòng dâng lên chút mất mát. Nhưng ngay sau đó cậu tự an ủi bản thân. Đường Cảnh Đồng rời đi cũng tốt, cậu không muốn làm phiền người khác. Giang Dĩ Trạch kéo chăn đắp lại cẩn thận, tắt đèn, nhắm mắt chờ hạ sốt.
Nhưng chưa đợi cậu chìm vào giấc ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân lớn dần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng. Cậu mở to mắt, nhổm dậy bật đèn, ngẩng đầu thì thấy Đường Cảnh Đồng đang bưng một chậu nước nhỏ bước vào phòng.
Tiểu thiếu gia chớp mắt lia lịa, thì ra ảnh đế vẫn chưa về.
edit bihyuner beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng thấy cậu chống tay ngồi dậy, giương mắt nhìn mình như nhìn vật thể lạ, tấm chăn trên người tiểu thiếu gia đã tuột xuống gần chạm đất. Anh bước lại gần, đặt chậu nước xuống mặt đất, nhấc chăn thản nhiên nói: "Nằm xuống."
"Ò."
Giang Dĩ Trạch ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống đắp lại chăn, nghiêng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng đang vắt khăn. Cậu chớp chớp cặp mắt long lanh, có chút nghi hoặc... Giây tiếp theo, khăn mặt mát lạnh đắp xuống cái trán nóng bỏng của tiểu thiếu gia.
"Cảm ơn."
Thời điểm được ảnh đế đắp khăn lên trán, Giang Dĩ Trạch có chút không chống đỡ được. Ý thức được đối phương đang giúp cậu hạ sốt, Giang Dĩ Trạch nhìn Đường Cảnh Đồng ngồi bên thành giường chu đáo chăm sóc mình, chỉ biết cuống quýt nói lời cảm ơn khô khan.
"Thoải mái hơn không?"
Sắc đỏ trên mặt Giang Dĩ Trạch đã lui bớt, Đường Cảnh Đồng dịu dàng hỏi một câu. Nói xong anh rút khăn giấy lau tay, nhìn tiểu thiếu gia bộc lộ lòng biết ơn qua đôi mắt long lanh, thở dài thầm nghĩ, đúng là công tử bột, thân thể quá yếu ớt, sức khỏe mình còn chưa lo xong mà dám dầm mưa chỉ vì một chú cún bị bỏ rơi.
Sau đó bị ốm, còn phiền toái hơn cả cún con kia!
"Ừm, thoải mái hơn nhiều."
Giang Dĩ Trạch liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 3h sáng. Như nhớ ra điều gì, vẻ mặt cậu có chút do dự. Cậu cắn môi dưới, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đường Cảnh Đồng, một lúc lâu sau mới rụt rè lên tiếng:
"Tiền bối."
"Hửm?" Đường Cảnh Đồng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trong veo kia.
"Trời sắp sáng rồi, nếu anh không ngại thì ở lại đây nghỉ ngơi đi, phòng khách bên cạnh có đầy đủ đồ dùng mới đấy." Giang Dĩ Trạch gom hết dũng khí nói.
"Được."
Đường Cảnh Đồng sửng sốt một chút sau đó gật đầu, anh vốn lo cho bệnh tình của Giang Dĩ Trạch, ở lại một đêm cũng tiện theo dõi hơn.
Giang Dĩ Trạch nhẹ nhõm thở phào một hơi, không nghĩ rằng ảnh đế lại đồng ý. Cậu cũng không ngờ ngắn ngủi có mấy ngày mà mình không chỉ mời được Đường Cảnh Đồng đến ăn cơm, hôm nay còn ngủ lại một đêm! Đúng là cuộc sống đâu lường trước được điều gì... Fan của Đường Cảnh Đồng mà biết idol của bọn họ ngủ lại nhà mình có lẽ sẽ phát điên mất, Giang Dĩ Trạch nghĩ đến đây không khỏi nở một nụ cười ngây ngô.
Đường Cảnh Đồng thấy tiểu thiếu gia nhìn trần nhà cười ngớ ngẩn, anh trầm tư, mình ngủ lại một đêm mà Giang Dĩ Trạch vui đến vậy sao?
Ảnh đế đợi một lát rồi lại vò khăn vào chậu nước lạnh, cuối cùng dưới sự thúc giục của Giang Dĩ Trạch, anh buộc phải vào phòng ngủ cách vách nghỉ ngơi. Nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn dò, nếu Giang Dĩ Trạch cảm thấy không thoải mái thì phải gọi anh ngay lập tức.
Nhìn cửa phòng khép lại, Giang Dĩ Trạch thở phào. Cậu sờ cái khăn ướt trên trán, cảm giác man mát truyền tới, trong không khí tựa hồ còn lưu lại hơi thở mát lạnh của riêng Đường Cảnh Đồng.
Tuy rằng phát sốt khó chịu cả đêm, nhưng tinh thần tiểu thiếu gia rất tốt.
Giang Dĩ Trạch chậm rãi tiến vào mộng đẹp, trong mơ lại có cảm giác cái khăn trên trán bị lấy đi, sau đó là tiếng nước róc rách, rồi cái khăn mát lạnh một lần nữa được đắp trở lại, tiểu thiếu gia vô cùng thoải mái.
Không rõ là mơ hay thật, mà tiểu thiếu gia cũng lười mở mắt kiểm chứng.
...
Giang Dĩ Trạch bị một tràng chuông cửa đánh thức, cậu mở choàng mắt, ánh mặt trời đã tràn ngập căn phòng. Hơi chói, tiểu thiếu gia giơ tay che nắng, nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
10h20 phút.
Hèn gì mặt trời chói chang đến vậy, cậu lại ngủ quên rồi! Giang Dĩ Trạch đứng dậy vươn vai, ngáp một cái, toàn thân mỏi nhừ vô lực, tối hôm qua phát sốt nên ngủ không ngon. Cậu muốn đi xem ai đang ở bên ngoài, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, Đường Cảnh Đồng đi vào.
Kỳ thật ảnh đế cũng vừa mới tỉnh ngủ. Anh vốn là người có thói quen sinh hoạt rất điều độ, lẽ ra sáng nay sẽ không ngủ quên. Nhưng giữa đêm bị Giang Dĩ Trạch gọi nhầm số phải tất bật chạy đi mua thuốc đến chăm sóc tiểu thiếu gia một đêm, thành ra ngủ chẳng được bao nhiêu.
Cũng như Giang Dĩ Trạch, anh bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhưng việc đầu tiên mà ảnh đế nhớ đến ngay khi thức dậy là chạy sang kiểm tra tiểu thiếu gia.
"Tiền bối, anh cũng vừa tỉnh ngủ sao?"
Giang Dĩ Trạch dừng bước, nhớ lại chuyện đêm qua đột nhiên đỏ mặt.
"Ừm."
Đường Cảnh Đồng gật đầu, nhìn thoáng qua người xuất hiện trên bảng điều khiển rồi nhấn nút mở cửa, sau đó quay đầu nhìn Giang Dĩ Trạch.
"Là Hoắc Dương, cậu ngủ tiếp đi. Hôm nay không cần đi quay, tôi đã giúp cậu xin nghỉ rồi. Đúng rồi, túi thuốc hôm qua tôi mua có cả thuốc cảm, cậu nhớ uống đấy."
"Tôi khỏe hơn nhiều rồi, cũng hết sốt rồi, có thể đi quay với anh được." Giang Dĩ Trạch tự sờ trán nói.
Lúc này cậu mới nhận ra, cái khăn đắp trên trán đã biến mất, chậu nước trong phòng cũng không thấy đâu, xem ra là Đường Cảnh Đồng đã thu dọn hồi đêm. Giang Dĩ Trạch cẩn thận nhớ lại giấc mơ chân thật đêm qua, có lẽ cũng không hẳn là mơ. Đường Cảnh Đồng từ lúc đó vẫn luôn qua lại tới lui thay khăn dấp nước cho mình, đến khi cậu hạ sốt thì giúp cậu dọn dẹp chậu khăn sạch sẽ.
Nghĩ đến đây tâm tình Giang Dĩ Trạch càng thêm phức tạp, Đường Cảnh Đồng quá mức săn sóc, quá mức tri kỷ, quá mức khiến cho người khác cảm động.
Đường Cảnh Đồng liếc mắt nhìn cậu, lãnh đạm nói: "Vậy cậu quay về ngủ tiếp đi, để buổi chiều khỏe hẳn rồi đi. Nếu trạng thái không tốt sẽ chỉ làm chậm trễ tiến độ quay chụp mà thôi."
Anh đã nói vậy, Giang Dĩ Trạch đương nhiên sẽ không cố chấp đi cùng nữa, cậu không muốn liên lụy đến đoàn phim.
Ảnh đế nói xong liền xoay người đi khỏi, lúc xuống cầu thang thì chạm mặt Hoắc Dương đang chuẩn bị đi lên. Biểu tình Đường Cảnh Đồng lạnh nhạt, dường như không có ý định dừng bước. Anh tiếp tục đi xuống từng bậc thang, định bụng lướt qua Hoắc Dương như hai người xa lạ.
Hoắc Dương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mở miệng gọi Đường Cảnh Đồng. Anh ta thật sự choáng váng, giờ phút này trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tại sao Đường Cảnh Đồng lại ở đây?
Sao anh ta lại đi từ trên lầu xuống?
Đây là biệt thự của Giang tiểu thiếu gia mà?
Đường Cảnh Đồng không có khả năng xuất hiện ở đây được!
edit bihyuner beta jinhua259
Hay là anh ta định mưu sát Giang Dĩ Trạch? Hai người này vốn ghét nhau cho nên giả thiết này cũng khá hợp lý. Hoắc Dương tự mình não bổ ra một loạt suy nghĩ quái gở, sau đó lên tiếng:
"Đường Cảnh Đồng, sao anh lại ở đây?"
Nghe thấy ngữ khí chất vấn của đối phương, Đường Cảnh Đồng ngược lại không hề tức giận. Anh vốn cao hơn Hoắc Dương, hiện tại còn đứng trên một bậc thang. Ảnh đế cúi đầu nhìn quản lý Hoắc, lạnh lùng nói: "Đêm qua Giang Dĩ Trạch phát sốt, anh chăm sóc cậu ấy đi, tôi sẽ nói với đạo diễn một tiếng." Sau đó không đợi Hoắc Dương phản ứng, ảnh đế tiếp tục thong thả xuống lầu. Dưới ánh nhìn gắt gao của quản lý Hoắc, Đường Cảnh Đồng tự nhiên như ở nhà, cầm di động và chìa khóa xe trên bàn trà, mở cửa rời đi.
Hoắc Dương nghe lời giải thích của Đường Cảnh Đồng thì sửng sốt đến ngây người, đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng của ảnh đế. Hai mắt trừng lớn, cảm giác bất ổn dân lên, giây tiếp theo anh ta xoay người chạy rầm rầm lên lầu, giật tung cánh cửa phòng ngủ.
"Giang Dĩ Trạch, tối hôm qua Đường Cảnh Đồng ngủ lại đây???"
Hoắc Dương vọt vào phòng, chưa nhìn thấy người đã vội vàng hỏi.
Giang Dĩ Trạch thấy quản lý của mình như phát điên, câu đầu tiên vậy mà không trách móc mình bỏ lịch quay, ngược lại là hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Lúc này cậu cuộn người trong ổ chăn, nâng tay nhấc mép chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ló ra quan sát. Giang Dĩ Trạch dùng vẻ mặt vô tội gật gật đầu nhìn Hoắc Dương.
"Đúng vậy."
Hoắc Dương tỉnh táo lại, thấy tiểu thiếu gia trốn trong cái chăn màu xanh lam, lại nhìn vẻ mặt ửng hồng kia, dự cảm bất an trong lòng lại tăng thêm một bậc.
Anh ta hùng hổ tiến lại gần, lật tung cái chăn lên, toàn thân Giang Dĩ Trạch hiện ra trước mắt.
Cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ gấu trúc tối hôm trước, thấy quản lý đột nhiên xông lên cướp chăn của mình thì nghi hoặc không thôi, cũng may hôm nay tâm tình tiểu thiếu gia rất tốt, không hề nổi điên.
"Hoắc Dương anh bị điên à, tự dưng tung chăn người ta?"
Giang Dĩ Trạch lại trùm chăn lên người, sau đó ngồi thẳng dậy dựa lưng lên đầu giường, hai tay ôm ngực dùng ánh mắt hung dữ nhìn Hoắc Dương.
Hoắc Dương thấy Giang Dĩ Trạch mặc đồ ngủ ngay ngắn, cúc áo cài không sót cái nào, rốt cuộc đã có thể thở ra một hơi, ngồi xuống bên giường nhìn tiểu thiếu gia:
"Còn không phải là tôi đang lo cậu bị chà đạp sao?"
"Tôi? Ai chà đạp tôi?"
Giang Dĩ Trạch chớp chớp mắt, chưa load được điều mà Hoắc Dương đang ám chỉ.
"Tôi lo họ Đường kia lại gây chuyện với cậu, anh ta là kiểu người không làm thì thôi, một khi đã làm là phải làm đến cùng, cho nên... ừhm ứhm ưhm với cậu! Cũng may là không phải vậy, làm tôi sợ chết đi được! Đúng rồi, sao cậu lại phát sốt? Mà sao anh ta lại ngủ ở đây?"
"Đệt, Hoắc Dương anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy, động tý là tự bổ não linh tinh!". Giang Dĩ Trạch tức giận nói: "Tối hôm qua tôi dính mưa, phát sốt. Vốn là muốn gọi điện thoại nhờ anh mua thuốc, ai ngờ lú lẫn bấm nhầm số tiền bối. Sau đó anh ấy đêm hôm chạy đi mua thuốc hạ sốt cho tôi, còn lo tôi ốm mà ở một mình nên ngủ lại một đêm tiện chăm sóc tôi."
"Vãi, họ Đường tốt bụng thế???"
Hoắc Dương có chút khó tin, cái vị ảnh đế cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh tanh kia á, đối với người khác thì thờ ơ, tính tình lại lãnh đạm, hơn nữa còn là nghệ sỹ do cái tên Cao Thừa Bỉnh kia quản lý... Sao có thể thiện lương như vậy?
"Đương nhiên, tiền bối là người tốt mà."
Giang Dĩ Trạch như gà mổ thóc. Hễ nói đến Đường Cảnh Đồng là mắt lại sáng như sao, cậu nhớ lại toàn bộ những việc đã xảy ra vào đêm qua, nếu Đường Cảnh Đồng không phải là người tốt thì sao có thể vì một cuộc gọi nhầm số mà phải lặn lội đến trông cậu suốt một đêm như thế. Giang Dĩ Trạch vốn u mê nhan sắc của ảnh đế ngay lúc mới gặp, hiện giờ bắt đầu nhận ra, không chỉ có gương mặt đẹp như tranh kia mới có khả năng làm cho người ta động tâm.
Ngay từ đầu Giang Dĩ Trạch đã ý thức được mình là nhân vật phản diện, lẽ ra nên tận lực tạo khoảng cách với nam chính. Nhưng càng tiếp xúc với Đường Cảnh Đồng, cậu càng không nỡ tránh xa anh. Vai diễn này do cậu làm chủ, chỉ cần từ nay về sau không tự tìm đường chết, cậu khẳng định mình sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như nguyên chủ.
Cốt truyện của nguyên tác không thể ảnh hưởng tới cậu.*
*câu này đại khái là ẻm xuyên vào thì câu chuyện đã trở thành cuộc đời của ẻm, ẻm có thể tự điều khiển nó chứ không để nó điều khiển ẻm.
Thấy Giang Dĩ Trạch đột nhiên thừ người ra, sắc mặt Hoắc Dương có chút cổ quái, cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng. Tiểu thiếu gia tính cách thất thường, sau khi thành niên lập tức dọn ra ngoài, không thích ở cùng người khác, ngay cả anh ta vừa là họ hàng vừa là bạn lớn lên từ bé cũng chưa bao giờ được lưu lại qua đêm, vậy mà Đường Cảnh Đồng thì được!
Hoắc Dương đột nhiên nghĩ tới một khả năng, tiểu thiếu gia nhà mình từ trước giờ ham vui, hay gây sự, bướng bỉnh ngang ngược,... chỉ duy nhất một điểm không giống với các vị phú nhị đại khác đó là cậu ta rất biết giữ mình trong sạch. Giang Dĩ Trạch chưa bao giờ dính vào tin đồn nam nữ, là ví dụ điển hình của một cẩu độc thân vĩ đại. Hoắc Dương vẫn luôn xem Giang Dĩ Trạch như đứa trẻ trưởng thành muộn, có lẽ vì thế mà tiểu thiếu gia không có hứng thú với nữ nhân.
Anh ta chưa từng nghĩ tới có thể Giang Dĩ Trạch thích đàn ông!
"Dĩ Trạch, đừng nói là cậu thích Đường Cảnh Đồng nhé, kiểu yêu thích ấy?"
Hoắc Dương thần sắc phức tạp dò hỏi.
"Ừm."
Ở thế giới này, đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu về vấn đề tính hướng, Giang Dĩ Trạch có chút do dự sau đó vẫn gật đầu thừa nhận. Khuôn mặt cậu vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn Hoắc Dương, dù sao trước khi xuyên thư cậu cũng đã quen với việc bị dò hỏi về tính hướng. Cậu cảm thấy điều này chẳng có gì đáng xấu hổ. Cậu đơn giản chỉ là một người đồng tính mà thôi, cũng không phải tội phạm giết người phóng hỏa, không hãm hại người khác, cho nên cậu rất tự tin đối diện với cái nhìn của mọi người.
Ánh mắt Hoắc Dương thực ra không hề quá khích, chỉ là trong lòng có chút quái lạ. Dù sao bọn họ cũng là bạn bè quen biết từ nhỏ, đột nhiên một ngày phát hiện đối phương là gay, nhất thời khó lòng tiếp thu cũng là điều bình thường. Hơn nữa người mà Giang Dĩ Trạch yêu thích lại là Đường Cảnh Đồng.
Hoắc Dương nghĩ đến vị ảnh đế kia.
Anh ta thầm nghĩ, Đường Cảnh Đồng người này cũng đáng nghi lắm. Vẫn biết rằng có rất nhiều diễn viên lựa chọn độc thân đến già, thực chất đây là một nước đi khôn ngoan, trong cái vòng giải trí hỗn loạn này, độc thân mới có thể giúp cho sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Nhưng lịch sử tình trường của ảnh đế lại quá mức sạch sẽ, từ trước đến nay không hề dính bất kỳ tin đồn nào với bất kỳ nữ diễn viên nào. Những bộ phim mà anh ta đóng chủ yếu là thể loại chính kịch nam chủ, nhân vật nữ xuất hiện chỉ là vai phụ căn bản không có quá nhiều cảnh tình cảm.
Một vị ảnh đế lăn lộn trong giới bao nhiêu năm nhưng chưa hề có scandal tình ái, nghĩ kiểu gì vẫn thấy không bình thường.
Hoắc Dương tiếp tục não bổ, có khi nào Đường Cảnh Đồng bẻ cong tiểu thiếu gia nhà mình hay không. Nhưng sự thật là điều mà anh ta không ngờ tới, Giang Dĩ Trạch mới chân chính là gay, nếu nói ai bẻ ai, nhất định phải là tiểu thiếu gia nhà anh ta bẻ cong ảnh đế!
Nhân viên đoàn phim tự giác đi nhẹ nói khẽ, lúc này đạo diễn Trương đang phát hỏa, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không nên quấy rầy hắn, nếu không sẽ bị nổ banh xác.
Nguyên nhân đạo diễn Trương tức giận, bọn họ đại khái đều biết. Sáng nay khởi động máy quay xong, đợi cả buổi vẫn không thấy hai diễn viên nam chính và nam phụ đâu, chỉ có một đám nhân viên công tác đi qua đi lại và một đạo diễn Trương sốt ruột đứng ngồi không yên.
Giang Dĩ Trạch đi muộn đã là chuyện xảy ra như cơm bữa, bọn họ đều có thể lý giải. Tuy rằng hai ngày nay cậu ta có vẻ nghiêm túc hơn chút, nhưng trong thâm tâm mọi người vẫn cho rằng cậu ta là kẻ thần kinh, hôm nay chắc đã uống đúng thuốc rồi.
Thế nhưng, ảnh đế Đường Cảnh Đồng cũng không xuất hiện! Đây mới là điều gây sốc nhất...
Đường Cảnh Đồng là người thế nào, nhân viên đoàn phim ai cũng biết. Bình thường anh đến rất sớm, thậm chí có hôm còn là người đầu tiên xuất hiện ở phim trường, phong cách làm việc chuyên nghiệp, cẩn thận tỉ mỉ, sao có thể không nói một lời mà biến mất được? Hơn nữa lại trùng hợp vắng mặt cùng Giang Dĩ Trạch! Người ngoài không biết rõ tình huống của bọn họ có khi còn cho rằng hai người rủ nhau trốn việc đi chơi cũng nên.
edit bihyuner beta jinhua259
Nhưng mà hơn ai hết, người sốt ruột nhất chính là Cao Thừa Bỉnh. Anh ta đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Đường Cảnh Đồng, kết quả đầu kia không ai bắt máy. Cao Thừa Bỉnh còn cố ý lái xe về biệt thự của Đường Cảnh Đồng tìm người, bấm chuông không ai mở cửa, lo rằng ảnh đế xảy ra chuyện bèn dùng chìa sơ cua để vào nhà, vậy mà bên trong không có lấy một bóng người. Đường Cảnh Đồng không đến phim trường, cũng không ở nhà, điện thoại không nhận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cao Thừa Bỉnh như ngồi trên đống lửa, chỉ còn cách quay lại phim trường tiếp tục chờ đợi.
Trong một diễn biến khác...
Đường Cảnh Đồng rời khỏi biệt thự của Giang tiểu thiếu gia cũng không lập tức tới phim trường mà lái xe quay về nhà, đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi mới đi làm. Vừa rồi đi vội cho nên chưa kịp rửa mặt, Đường ảnh đế đương nhiên không thể để bản thân lôi thôi lếch thếch đi quay phim.
Lúc ở trên xe anh mới kịp nhìn màn hình điện thoại, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của Cao Thừa Bỉnh.
"Alo, Thừa Bỉnh."
Nghệ sỹ nhà mình mất tích suốt cả buổi sáng cuối cùng cũng gọi điện tới, Cao Thừa Bỉnh run rẩy suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, khó kìm nén kích động, anh ta như sắp khóc đến nơi:
"Ôi thần linh ơi, Đường đại ảnh đế của tôi ơi, cuối cùng anh cũng ngoi lên rồi!!! Anh không ở nhà, cũng không đi quay, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Hiện tại anh đang ở đâu, không có chuyện gì chứ???"
"Khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ có mặt, anh báo với đạo diễn một câu giúp tôi. Thuận tiện xin phép cho Giang Dĩ Trạch, tối hôm qua cậu ấy phát sốt, sáng nay không thể đến trường quay."
Đường Cảnh Đồng nói hai câu liền cúp máy đặt điện thoại sang một bên, cẩn thận đánh lái rẽ vào khu biệt thự nhà mình.
Để lại quản lý Cao đầu bên kia ngơ ngác như bò đội nón, ánh mắt mờ mịt khó hiểu nhìn chằm chằm màn hình đã tối đen. Anh ta có chút choáng váng với lượng thông tin mình vừa tiếp nhận, căn bản không biết nên trình bày với Trương Quyển ra sao.
Anh ta vậy mà lại từ miệng Đường Cảnh Đồng biết được nguyên nhân Giang Dĩ Trạch nghỉ quay ngày hôm nay.
Chỉ là...
Đường Cảnh Đồng sao lại biết Giang Dĩ Trạch phát sốt đêm qua???
...
Khi mọi người cho rằng sẽ lãng phí cả một buổi sáng nay thì cuối cùng Đường ảnh đế cũng xuất hiện, tuy rằng Giang Dĩ Trạch chưa tới nhưng chỉ cần nam chính có mặt vẫn có thể tiến hành quay một số cảnh. Đối với việc Đường Cảnh Đồng đến muộn, đạo diễn Trương tuyệt nhiên không một lời trách móc. Hắn biết rõ con người ảnh đế, nếu không phải việc khẩn cấp anh nhất định sẽ không để ảnh hưởng đến công việc. Về phần Giang Dĩ Trạch được Cao Thừa Bỉnh báo nghỉ ốm, Trương Quyển tỏ thái độ bán tín bán nghi.
Mãi cho đến khi Giang Dĩ Trạch xuất hiện vào buổi chiều, Trương Quyển mới xác định cậu thật sự sinh bệnh. Sắc mặt tiểu thiếu gia không tốt lắm, môi trắng bệch thiếu sức sống, đi đứng từ tốn không dám hoạt động mạnh.
Bị ốm vẫn cố gắng tới quay phim, thật là chuyên nghiệp! Nghĩ đến đây oán khí của Trương Quyển tiêu tán, đối với sự cố sáng nay hắn ta quyết định cho qua, không nhắc lại thêm lần nào nữa.
Trương Quyển yêu cầu phần hóa trang cho Giang Dĩ Trạch phải trông có tinh thần hơn một chút mới có thể tiến hành quay chụp.
Đường Cảnh Đồng ngồi một bên, ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn dựa vào ghế, tùy ý để nhân viên hóa trang thao tác trên mặt.
Thật ra hôm nay cậu hoàn toàn có thể xin nghỉ 1 ngày, nhưng buổi chiều cậu vẫn kiên trì đi làm, có thể nhìn ra được tiểu thiếu gia rất để tâm đến công việc quay phim này.
"Cảnh Đồng, tôi cứ nghĩ mãi, sao anh lại biết Giang Dĩ Trạch phát sốt?"
Cao Thừa Bỉnh nhìn theo tầm mắt của Đường Cảnh Đồng, phát hiện nghệ sỹ nhà mình lại đang ngắm Giang Dĩ Trạch.
Nghĩ đến việc sáng nay đích thân ảnh đế xin nghỉ ốm cho Giang Dĩ Trạch, Cao Thừa Bỉnh hoang mang không biết ảnh đế sao lại nắm thông tin rõ ràng đến vậy. Chẳng lẽ hai người có liên hệ gì đó?
"Tôi đi thảo luận với đạo diễn một chút. Anh giúp tôi rót một cốc nước nóng nhé."
Đường Cảnh Đồng đột nhiên đứng dậy, nhét cái cốc vào tay Cao Thừa Bỉnh sau đó tiến về phía Trương Quyển bên kia. Cao Thừa Bỉnh mím môi, biết rằng Đường Cảnh Đồng không muốn nhắc tới việc này.
Anh ta lại càng tò mò hơn, rốt cuộc hai người này có bí mật gì đây?
edit bihyuner beta jinhua259
...
Chiều hôm nay quay chụp khá suôn sẻ, tuy rằng thân thể không khỏe nhưng Giang Dĩ Trạch phát huy diễn xuất ổn, các cảnh quay đều hoàn thành nhanh chóng.
Giang Dĩ Trạch đã uống mấy liều thuốc cảm, tinh thần có chút uể oải nhưng không còn quá khó chịu. Sau khi kết thúc cảnh quay, cậu ngồi trong xe ở bãi đỗ đợi Đường Cảnh Đồng đi qua, bởi vì lúc chiều tiểu thiếu gia cố ý đỗ xe sát bên cạnh ảnh đế.
Cho nên lúc Đường Cảnh Đồng xuống lấy xe tự nhiên cũng phát hiện ra Giang Dĩ Trạch.
"Có chuyện gì sao?" Đường Cảnh Đồng đến gần hỏi.
"Tôi chỉ muốn chờ để cảm ơn tiền bối mà thôi. Cảm ơn anh đêm qua đã chăm sóc cho tôi." Giang Dĩ Trạch cười híp mắt, khóe miệng kéo cao.
"Không cần khách sáo, hiện tại cậu thấy sao rồi?" Đường Cảnh Đồng quan tâm hỏi han.
"Hết sốt rồi, có lẽ là tối qua dầm mưa nên nhiễm lạnh, hiện tại đã khỏe rồi! Đằng nào cũng tiện đường, hay là mình về cùng đi... Đúng rồi, tiền bối, tôi còn muốn đi thăm cún con hôm qua nữa!"
"Anh có muốn đi cùng không?"
Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu đầy mong đợi, chớp chớp đôi mắt hoa đào trong veo nhìn Đường Cảnh Đồng. Cậu cho rằng cún con là cậu và Đường Cảnh Đồng cùng cứu, ảnh đế hẳn là cũng quan tâm đến nó ha.
Đường Cảnh Đồng như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt kia, đối phương có vẻ rất muốn anh đi cùng.
"Được!"
Đường Cảnh Đồng nhìn tiểu thiếu gia mừng rỡ phấn khởi như trúng xổ số, không khỏi nhớ lại đêm qua ai đó sốt cao nằm bẹp vô lực trên giường. Thế mà hôm nay đã tràn đầy tinh lực muốn đi thăm cún con rồi! Con người đúng là sinh vật thần kỳ.
...
Bác sỹ thú ý không hề tỏ ra ngạc nhiên, cún con hôm qua được hai người mang đến, hôm nay đã hồi phục rất tốt, cuộn tròn trong ổ ngủ ngon lành, băng gạc trên đùi đã được thay mới, toàn thân sạch sẽ thơm tho.
Cô đến gần vỗ nhẹ lồng sắt, cún con mơ màng chớp cặp mắt to tròn đen láy, ngây thơ nhìn đám người đứng bên ngoài.
Bác sỹ thú ý cầm bình sữa sau đó mở cửa lồng bế nó ra, vừa cho cún ăn sữa vừa nói: "Hôm nay tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho nó, thân thể không có gì bất thường cả, rất khỏe mạnh và linh hoạt. Có điều hệ tiêu hóa của nó hơi kém, đây cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng, cho uống thuốc là ổn."
Giang Dĩ Trạch gật gật đầu: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sỹ!"
Ban đầu cậu có chút lo lắng, có lẽ bé con bị vứt bỏ vì thân thể có bệnh, thế nhưng hiện giờ bác sỹ đã khẳng định nó rất khỏe mạnh, cho nên cậu có thể yên tâm nhận nuôi nó.
"Đừng khách khí haha, tôi được trả tiền để làm việc mà! Các anh có muốn cho em cún ăn sữa không, cảm giác thỏa mãn lắm, nhóc con này nhìn nhỏ vậy thôi chứ sức ăn rất lớn nha!"
Giang Dĩ Trạch nhìn chó nhỏ nằm ngoan ngoãn trên tay bác sỹ, nhu thuận cắn núm bình sữa thỉnh thoảng ư ử vài tiếng trong cổ họng, sau đó thè cái lưỡi đỏ hồng liếm vòng quanh mép, đáng yêu đến nỗi trái tim cậu tan chảy luôn rồi.
"Để tôi thử một chút." Giang Dĩ Trạch phấn khích nói.
Nữ bác sỹ đưa bình sữa cho Giang Dĩ Trạch, sau đó cẩn thận đặt cún con vào lồng ngực Đường Cảnh Đồng.
Ảnh đế đang yên lặng đứng một bên bỗng nhiên bị bác sỹ ấn cún con vào tay chỉ có thể cứng ngắc người lại, sau khi bác sỹ nhắc nhở mới điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái. Giang Dĩ Trạch đứng bên cạnh cầm bình sữa đút cho cún con, thỉnh thoảng cười khúc khích, hiển nhiên cậu đang rất vui vẻ.
edit bihyuner beta jinhua259
Vốn Đường Cảnh Đồng còn thấy việc ôm cún con quá mức kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Giang Dĩ Trạch, khuôn mặt lạnh lùng của ảnh đế bất giác cũng hiện lên ý cười. Tiếp sau đó Đường Cảnh Đồng lại bị Giang Dĩ Trạch dụ dỗ, cúi đầu nhìn cún con lông xù nằm ngoan ngoãn trong tay mình, quả thực rất đáng yêu.
Cảnh tượng này lọt vào mắt nữ bác sỹ nhìn kiểu gì cũng thấy gian tình, nhất định là phán đoán hôm qua của mình không sai, chỉ là hai anh đẹp trai vì xấu hổ nên không chịu thừa nhận mà thôi. Dù sao cũng là một cặp đôi đẹp mắt. Một người vóc dáng thon dài khả ái, khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh, đường nét tinh xảo xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt hoa đào đầy sức hút. Người còn lại tuy rằng đeo khẩu trang kín mít không thấy rõ mặt nhưng chỉ cần nghe giọng và nhìn dáng người cũng có thể nhận định đây là một soái ca, nhưng mà tính cách anh ta hơi lãnh đạm. Vừa nhìn đã biết ai trên ai dưới, máu hủ trong người nữ bác sỹ trỗi dậy khiến cô không khỏi phấn khích thế nhưng cũng chỉ ngầm thiết lập thuộc tính cp trong lòng chứ không dám làm phiền đôi tình nhân.
Giang Dĩ Trạch nhìn chú chó nhỏ được đưa trở về lồng chơi đùa sau khi ăn hết bình sữa mới hài lòng rời đi. Cậu bắt đầu liệt kê một số đồ dùng cho cún cưng, có chút mong chờ những ngày tháng bầu bạn cùng nó sau này.
Giang Dĩ Trạch vốn dĩ rất yêu động vật nhưng bởi vì không có thời gian, kinh tế lại eo hẹp, tiền kiếm được đều phải để dành mua nhà cho nên không đủ điều kiện nuôi thú cưng. Tất nhiên cậu vẫn luôn hy vọng tương lai mình có thể có cơ hội nhận nuôi một em chó hoặc mèo, bởi vì cậu đã định sẵn sẽ sống độc thân suốt đời, nuôi thú cưng chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Mà bây giờ xảy ra tình huống bất ngờ, em cún này chính là cơ duyên. Tiểu thiếu gia cảm thấy bãi cỏ bên ngoài biệt thự rất thích hợp để nuôi chó, mà tình hình tài chính bây giờ của cậu cũng dư dả hơn trước rất nhiều, ước mơ có một thú cưng của riêng mình rốt cuộc đã thành hiện thực.
Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng cùng rời khỏi phòng khám, bầu trời đêm nay khác hẳn với hôm qua, trời quang ít mây, sao sáng lấp lánh, dường như trận mưa đêm qua đã gột rửa toàn bộ bầu không khí, Giang Dĩ Trạch cảm thấy vô cùng khoan khoái.
"Tiền bối, anh còn chưa ăn tối đúng không, hay là về nhà tôi ăn cơm đi, coi như tôi cảm ơn ân tình hôm qua của anh?" Mắt thấy Đường Cảnh Đồng mở cửa xe, Giang Dĩ Trạch vội vã kêu lên. Đã ăn cùng nhau hai bữa cơm, Giang Dĩ Trạch nhận ra đối phương không hề bài xích đồ ăn mình làm, cậu đã tự tin hơn vào bản thân nên chủ động đưa ra lời mời.
Cánh tay mở cửa xe của Đường Cảnh Đồng hơi khựng lại, biểu tình nháy mắt có chút phức tạp, sau đó anh quay đầu khôi phục vẻ mặt bình thường.
"Lần sau đi, đợi cậu khỏe hẳn đã."
Dứt lời, anh gật đầu chào Giang Dĩ Trạch, lên xe đi mất. Kỳ thực anh rất muốn thưởng thức mỹ thực do Giang Dĩ Trạch làm, nhưng nhớ lại vừa rồi cậu còn đang sụt sịt mũi, Đường Cảnh Đồng lại nhíu mày.
Tiểu thiếu gia còn chưa khỏe hẳn, mời khách đến nhà ăn cơm sẽ càng thêm vất vả mệt mỏi.
Giang Dĩ Trạch thấy Đường Cảnh Đồng lái xe rời đi trước đành chép miệng tiếc nuối. Hôm nay cậu vẫn chưa được ăn uống tử tế, định bụng về nhà sẽ trổ tài bếp núc thuận tiếp phát trực tiếp luôn. Lúc trưa, thân thể tiểu thiếu gia không thoải mái cho nên chỉ ăn chút bánh mỳ khô, không nấu nướng gì cho nên không livestream. Bởi vậy khi cậu vừa mở phòng, rất nhiều fan ùa vào hỏi cậu vì sao trưa nay không online.
"Hôm qua mắc mưa, tuy rằng đã uống nước gừng đường đỏ nhưng vẫn bị cảm, nửa đêm phát sốt, may là có người bạn nửa đêm chạy đi mua thuốc sau đó tới chăm sóc tôi cả đêm, trưa nay cảm thấy chưa khỏe hẳn nên không có tinh thần nấu cơm, rất xin lỗi vì để mọi người chờ đợi." Giang Dĩ Trạch từ tốn giải thích.
- Huhuhu, phát sốt sao, trời ơi, Trạch bảo của mẹ đáng thương quá, lại đây mẹ ôm con một cái nào.
- Haizzz, ai bị cảm mạo phát sốt đều hiểu cảm giác ấy mà, cả người uể oải khó chịu, ôm một cái nào Giang Giang.
- Có chút tò mò về người bạn của chủ phòng nha, anh ấy tốt bụng thật sự, giữa đêm tới đưa thuốc, còn chăm sóc cả đêm, tôi cảm động vì tình huynh đệ của hai người.
- Thân thể đã tốt hơn chưa? Nếu không thoải mái có thể nghỉ ngơi mà, không cần miễn cưỡng livestream nấu cơm đâu.
- Đúng vậy, sức khỏe là quan trọng nhất, phải chú ý thân thể nhé chủ phòng!
$$$ Tiểu Đường Tâm tặng cho Giang Dĩ Trạch một mỹ nữ váy xanh $$$
...
Giang Dĩ Trạch phát hiện, phòng livestream của mình đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều, bản thân sinh bệnh còn được rất nhiều người hỏi han quan tâm, cậu bỗng hơi cay mũi.
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sáng nay tôi đã hạ sốt, cũng uống thuốc cảm rồi, hiện tại tôi rất ổn. Nhưng tối nay tôi chỉ nấu nướng đơn giản một chút thôi, cháo thịt bò nhé, mong mọi người không chê."
Giang Dĩ Trạch cười nói.
edit bihyuner beta jinhua259
- Không đâu không đâu, tôi đã muốn nói từ lâu rồi, chủ phòng nấu gì cũng rất ngon và độc đáo, kể cả nấu mì như ngày hôm qua.
- Cháo thịt bò? Kaka, hội những người thích ăn cháo điểm danh, ngon quá đi mất, Giang Giang mau vào việc đi nào.
- Chủ phòng nấu gì cũng rất hấp dẫn.
- Trạch bảo cố lên, tôi chờ cậu nấu xong sẽ cùng ăn nha.
...
Đường Cảnh Đồng lúc này vừa pha xong một bát bột yến mạch, không bỏ đường, chỉ thêm vài quả hạch cho đủ dinh dưỡng, coi như xong buổi tối. Anh mở app livestream theo thói quen, thông báo Giang Dĩ Trạch đang phát trực tiếp nhảy lên. Vốn nghĩ hôm nay cậu sẽ không phát sóng, không ngờ đã thấy tiểu thiếu gia cười nói vui vẻ trong phòng, hào hứng giới thiệu món cháo thịt bò cho thực đơn tối nay.
Ảnh đế cúi đầu nhìn bát bột yến mạch trước mặt, cảm thấy nó quá nhạt nhẽo!
) (ノಥ益ಥ)ノ) (ノಥ益ಥ)ノ) (ノಥ益ಥ)ノ
- --
Giang Dĩ Trạch mở to mắt, cậu bắt lấy bàn tay mát lạnh đang đặt trên trán mình. Tiểu thiếu gia phát hiện chủ nhân của bàn tay kia vậy mà lại là Đường Cảnh Đồng. Không biết có phải do nhiệt độ cơ thể cậu quá cao hay không, Giang Dĩ Trạch cảm thấy đầu ngón tay Đường Cảnh Đồng lúc này lạnh như một khối băng. Cậu hơi xấu hổ bèn buông bàn tay mát mẻ kia ra, sau đó ra vẻ thoải mái đánh một cái ngáp, lên tiếng hỏi: "Tiền... tiền bối? Anh chưa về sao?"
"Vừa rồi cậu lại lên cơn sốt."
Đường Cảnh Đồng không trả lời câu hỏi của tiểu thiếu gia, anh chăm chú nhìn hai cái má nóng đến đỏ bừng của đối phương.
Sau khi Giang Dĩ Trạch uống thuốc, Đường Cảnh Đồng không lập tức rời đi mà ngồi bên cạnh trông cậu một lát. Rất nhanh anh phát hiện tiểu thiếu gia dường như khó chịu, trở mình liên tục, đá văng chăn, vầng trán trắng trẻo toát một tầng mồ hôi mỏng. Ảnh đế chu đáo đắp lại chăn cho cậu, muốn thử nhiệt độ xem cậu có sốt quá cao hay không. Ai ngờ vừa chạm nhẹ lên trán cậu, người đang nằm đã kích động đưa tay lên nắm chặt.
Giang Dĩ Trạch tự sờ lên trán mình, đúng là hình như còn sốt cao hơn ban nãy.
Thân thể này quá yếu đuối rồi!
Tuy rằng chưa hạ sốt nhưng tinh thần tiểu thiếu gia lại phấn chấn hơn hẳn. Cậu nghiêng đầu cười với Đường Cảnh Đồng, nói: "Tôi nghĩ phải một lúc nữa thuốc mới ngấm, ngày mai tiền bối còn có cảnh quay, anh nên về nghỉ ngơi đi."
Đường Cảnh Đồng vẫn chăm chú nhìn hai gò má đỏ rực kia, trầm mặc một lúc mới cất tiếng: "Đừng có lúc nào cũng suy nghĩ mình đang làm phiền người khác như vậy, những lúc thế này tốt nhất nên nghĩ cho bản thân mình trước."
Giang Dĩ Trạch sửng sốt, không ngờ Đường Cảnh Đồng lại "mắng" mình. Cậu cười ngượng ngùng, hơi co người cuộn vào trong chăn.
Đường Cảnh Đồng nghiêm nghị: "Nếu cần thiết tôi đưa cậu đi bệnh viện."
"Không, tôi không thích đi bệnh viện, chưa bao giờ thích! Bệnh viện chẳng vui chút nào!"
Giang Dĩ Trạch biến sắc, thò đầu ra lắc nguầy nguậy, quyết liệt kháng cự. Đường Cảnh Đồng thoáng thay đổi ánh mắt, anh mím môi, cặp mắt đen sâu thẳm mang theo tia cảm xúc khác thường.
"Đến bệnh viện để khám bệnh, không phải đi chơi!" Đường Cảnh Đồng nghiêm khắc nói.
"Tôi biết, chỉ là tôi không thích! Tôi cảm thấy mình vẫn chịu được, thuốc cũng uống rồi, qua đêm nay sẽ khỏe lại thôi, thật sự không cần nhập viện đâu."
Giang Dĩ Trạch vẫn cố chấp lắc đầu.
Đường Cảnh Đồng nhìn cậu một lát, sau đó không nói không rằng, đứng lên tiêu sái bước ra khỏi phòng.
Giang Dĩ Trạch cho là anh muốn về, trong lòng dâng lên chút mất mát. Nhưng ngay sau đó cậu tự an ủi bản thân. Đường Cảnh Đồng rời đi cũng tốt, cậu không muốn làm phiền người khác. Giang Dĩ Trạch kéo chăn đắp lại cẩn thận, tắt đèn, nhắm mắt chờ hạ sốt.
Nhưng chưa đợi cậu chìm vào giấc ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân lớn dần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng. Cậu mở to mắt, nhổm dậy bật đèn, ngẩng đầu thì thấy Đường Cảnh Đồng đang bưng một chậu nước nhỏ bước vào phòng.
Tiểu thiếu gia chớp mắt lia lịa, thì ra ảnh đế vẫn chưa về.
edit bihyuner beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng thấy cậu chống tay ngồi dậy, giương mắt nhìn mình như nhìn vật thể lạ, tấm chăn trên người tiểu thiếu gia đã tuột xuống gần chạm đất. Anh bước lại gần, đặt chậu nước xuống mặt đất, nhấc chăn thản nhiên nói: "Nằm xuống."
"Ò."
Giang Dĩ Trạch ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống đắp lại chăn, nghiêng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng đang vắt khăn. Cậu chớp chớp cặp mắt long lanh, có chút nghi hoặc... Giây tiếp theo, khăn mặt mát lạnh đắp xuống cái trán nóng bỏng của tiểu thiếu gia.
"Cảm ơn."
Thời điểm được ảnh đế đắp khăn lên trán, Giang Dĩ Trạch có chút không chống đỡ được. Ý thức được đối phương đang giúp cậu hạ sốt, Giang Dĩ Trạch nhìn Đường Cảnh Đồng ngồi bên thành giường chu đáo chăm sóc mình, chỉ biết cuống quýt nói lời cảm ơn khô khan.
"Thoải mái hơn không?"
Sắc đỏ trên mặt Giang Dĩ Trạch đã lui bớt, Đường Cảnh Đồng dịu dàng hỏi một câu. Nói xong anh rút khăn giấy lau tay, nhìn tiểu thiếu gia bộc lộ lòng biết ơn qua đôi mắt long lanh, thở dài thầm nghĩ, đúng là công tử bột, thân thể quá yếu ớt, sức khỏe mình còn chưa lo xong mà dám dầm mưa chỉ vì một chú cún bị bỏ rơi.
Sau đó bị ốm, còn phiền toái hơn cả cún con kia!
"Ừm, thoải mái hơn nhiều."
Giang Dĩ Trạch liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 3h sáng. Như nhớ ra điều gì, vẻ mặt cậu có chút do dự. Cậu cắn môi dưới, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đường Cảnh Đồng, một lúc lâu sau mới rụt rè lên tiếng:
"Tiền bối."
"Hửm?" Đường Cảnh Đồng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trong veo kia.
"Trời sắp sáng rồi, nếu anh không ngại thì ở lại đây nghỉ ngơi đi, phòng khách bên cạnh có đầy đủ đồ dùng mới đấy." Giang Dĩ Trạch gom hết dũng khí nói.
"Được."
Đường Cảnh Đồng sửng sốt một chút sau đó gật đầu, anh vốn lo cho bệnh tình của Giang Dĩ Trạch, ở lại một đêm cũng tiện theo dõi hơn.
Giang Dĩ Trạch nhẹ nhõm thở phào một hơi, không nghĩ rằng ảnh đế lại đồng ý. Cậu cũng không ngờ ngắn ngủi có mấy ngày mà mình không chỉ mời được Đường Cảnh Đồng đến ăn cơm, hôm nay còn ngủ lại một đêm! Đúng là cuộc sống đâu lường trước được điều gì... Fan của Đường Cảnh Đồng mà biết idol của bọn họ ngủ lại nhà mình có lẽ sẽ phát điên mất, Giang Dĩ Trạch nghĩ đến đây không khỏi nở một nụ cười ngây ngô.
Đường Cảnh Đồng thấy tiểu thiếu gia nhìn trần nhà cười ngớ ngẩn, anh trầm tư, mình ngủ lại một đêm mà Giang Dĩ Trạch vui đến vậy sao?
Ảnh đế đợi một lát rồi lại vò khăn vào chậu nước lạnh, cuối cùng dưới sự thúc giục của Giang Dĩ Trạch, anh buộc phải vào phòng ngủ cách vách nghỉ ngơi. Nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn dò, nếu Giang Dĩ Trạch cảm thấy không thoải mái thì phải gọi anh ngay lập tức.
Nhìn cửa phòng khép lại, Giang Dĩ Trạch thở phào. Cậu sờ cái khăn ướt trên trán, cảm giác man mát truyền tới, trong không khí tựa hồ còn lưu lại hơi thở mát lạnh của riêng Đường Cảnh Đồng.
Tuy rằng phát sốt khó chịu cả đêm, nhưng tinh thần tiểu thiếu gia rất tốt.
Giang Dĩ Trạch chậm rãi tiến vào mộng đẹp, trong mơ lại có cảm giác cái khăn trên trán bị lấy đi, sau đó là tiếng nước róc rách, rồi cái khăn mát lạnh một lần nữa được đắp trở lại, tiểu thiếu gia vô cùng thoải mái.
Không rõ là mơ hay thật, mà tiểu thiếu gia cũng lười mở mắt kiểm chứng.
...
Giang Dĩ Trạch bị một tràng chuông cửa đánh thức, cậu mở choàng mắt, ánh mặt trời đã tràn ngập căn phòng. Hơi chói, tiểu thiếu gia giơ tay che nắng, nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
10h20 phút.
Hèn gì mặt trời chói chang đến vậy, cậu lại ngủ quên rồi! Giang Dĩ Trạch đứng dậy vươn vai, ngáp một cái, toàn thân mỏi nhừ vô lực, tối hôm qua phát sốt nên ngủ không ngon. Cậu muốn đi xem ai đang ở bên ngoài, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, Đường Cảnh Đồng đi vào.
Kỳ thật ảnh đế cũng vừa mới tỉnh ngủ. Anh vốn là người có thói quen sinh hoạt rất điều độ, lẽ ra sáng nay sẽ không ngủ quên. Nhưng giữa đêm bị Giang Dĩ Trạch gọi nhầm số phải tất bật chạy đi mua thuốc đến chăm sóc tiểu thiếu gia một đêm, thành ra ngủ chẳng được bao nhiêu.
Cũng như Giang Dĩ Trạch, anh bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhưng việc đầu tiên mà ảnh đế nhớ đến ngay khi thức dậy là chạy sang kiểm tra tiểu thiếu gia.
"Tiền bối, anh cũng vừa tỉnh ngủ sao?"
Giang Dĩ Trạch dừng bước, nhớ lại chuyện đêm qua đột nhiên đỏ mặt.
"Ừm."
Đường Cảnh Đồng gật đầu, nhìn thoáng qua người xuất hiện trên bảng điều khiển rồi nhấn nút mở cửa, sau đó quay đầu nhìn Giang Dĩ Trạch.
"Là Hoắc Dương, cậu ngủ tiếp đi. Hôm nay không cần đi quay, tôi đã giúp cậu xin nghỉ rồi. Đúng rồi, túi thuốc hôm qua tôi mua có cả thuốc cảm, cậu nhớ uống đấy."
"Tôi khỏe hơn nhiều rồi, cũng hết sốt rồi, có thể đi quay với anh được." Giang Dĩ Trạch tự sờ trán nói.
Lúc này cậu mới nhận ra, cái khăn đắp trên trán đã biến mất, chậu nước trong phòng cũng không thấy đâu, xem ra là Đường Cảnh Đồng đã thu dọn hồi đêm. Giang Dĩ Trạch cẩn thận nhớ lại giấc mơ chân thật đêm qua, có lẽ cũng không hẳn là mơ. Đường Cảnh Đồng từ lúc đó vẫn luôn qua lại tới lui thay khăn dấp nước cho mình, đến khi cậu hạ sốt thì giúp cậu dọn dẹp chậu khăn sạch sẽ.
Nghĩ đến đây tâm tình Giang Dĩ Trạch càng thêm phức tạp, Đường Cảnh Đồng quá mức săn sóc, quá mức tri kỷ, quá mức khiến cho người khác cảm động.
Đường Cảnh Đồng liếc mắt nhìn cậu, lãnh đạm nói: "Vậy cậu quay về ngủ tiếp đi, để buổi chiều khỏe hẳn rồi đi. Nếu trạng thái không tốt sẽ chỉ làm chậm trễ tiến độ quay chụp mà thôi."
Anh đã nói vậy, Giang Dĩ Trạch đương nhiên sẽ không cố chấp đi cùng nữa, cậu không muốn liên lụy đến đoàn phim.
Ảnh đế nói xong liền xoay người đi khỏi, lúc xuống cầu thang thì chạm mặt Hoắc Dương đang chuẩn bị đi lên. Biểu tình Đường Cảnh Đồng lạnh nhạt, dường như không có ý định dừng bước. Anh tiếp tục đi xuống từng bậc thang, định bụng lướt qua Hoắc Dương như hai người xa lạ.
Hoắc Dương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mở miệng gọi Đường Cảnh Đồng. Anh ta thật sự choáng váng, giờ phút này trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tại sao Đường Cảnh Đồng lại ở đây?
Sao anh ta lại đi từ trên lầu xuống?
Đây là biệt thự của Giang tiểu thiếu gia mà?
Đường Cảnh Đồng không có khả năng xuất hiện ở đây được!
edit bihyuner beta jinhua259
Hay là anh ta định mưu sát Giang Dĩ Trạch? Hai người này vốn ghét nhau cho nên giả thiết này cũng khá hợp lý. Hoắc Dương tự mình não bổ ra một loạt suy nghĩ quái gở, sau đó lên tiếng:
"Đường Cảnh Đồng, sao anh lại ở đây?"
Nghe thấy ngữ khí chất vấn của đối phương, Đường Cảnh Đồng ngược lại không hề tức giận. Anh vốn cao hơn Hoắc Dương, hiện tại còn đứng trên một bậc thang. Ảnh đế cúi đầu nhìn quản lý Hoắc, lạnh lùng nói: "Đêm qua Giang Dĩ Trạch phát sốt, anh chăm sóc cậu ấy đi, tôi sẽ nói với đạo diễn một tiếng." Sau đó không đợi Hoắc Dương phản ứng, ảnh đế tiếp tục thong thả xuống lầu. Dưới ánh nhìn gắt gao của quản lý Hoắc, Đường Cảnh Đồng tự nhiên như ở nhà, cầm di động và chìa khóa xe trên bàn trà, mở cửa rời đi.
Hoắc Dương nghe lời giải thích của Đường Cảnh Đồng thì sửng sốt đến ngây người, đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng của ảnh đế. Hai mắt trừng lớn, cảm giác bất ổn dân lên, giây tiếp theo anh ta xoay người chạy rầm rầm lên lầu, giật tung cánh cửa phòng ngủ.
"Giang Dĩ Trạch, tối hôm qua Đường Cảnh Đồng ngủ lại đây???"
Hoắc Dương vọt vào phòng, chưa nhìn thấy người đã vội vàng hỏi.
Giang Dĩ Trạch thấy quản lý của mình như phát điên, câu đầu tiên vậy mà không trách móc mình bỏ lịch quay, ngược lại là hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Lúc này cậu cuộn người trong ổ chăn, nâng tay nhấc mép chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ló ra quan sát. Giang Dĩ Trạch dùng vẻ mặt vô tội gật gật đầu nhìn Hoắc Dương.
"Đúng vậy."
Hoắc Dương tỉnh táo lại, thấy tiểu thiếu gia trốn trong cái chăn màu xanh lam, lại nhìn vẻ mặt ửng hồng kia, dự cảm bất an trong lòng lại tăng thêm một bậc.
Anh ta hùng hổ tiến lại gần, lật tung cái chăn lên, toàn thân Giang Dĩ Trạch hiện ra trước mắt.
Cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ gấu trúc tối hôm trước, thấy quản lý đột nhiên xông lên cướp chăn của mình thì nghi hoặc không thôi, cũng may hôm nay tâm tình tiểu thiếu gia rất tốt, không hề nổi điên.
"Hoắc Dương anh bị điên à, tự dưng tung chăn người ta?"
Giang Dĩ Trạch lại trùm chăn lên người, sau đó ngồi thẳng dậy dựa lưng lên đầu giường, hai tay ôm ngực dùng ánh mắt hung dữ nhìn Hoắc Dương.
Hoắc Dương thấy Giang Dĩ Trạch mặc đồ ngủ ngay ngắn, cúc áo cài không sót cái nào, rốt cuộc đã có thể thở ra một hơi, ngồi xuống bên giường nhìn tiểu thiếu gia:
"Còn không phải là tôi đang lo cậu bị chà đạp sao?"
"Tôi? Ai chà đạp tôi?"
Giang Dĩ Trạch chớp chớp mắt, chưa load được điều mà Hoắc Dương đang ám chỉ.
"Tôi lo họ Đường kia lại gây chuyện với cậu, anh ta là kiểu người không làm thì thôi, một khi đã làm là phải làm đến cùng, cho nên... ừhm ứhm ưhm với cậu! Cũng may là không phải vậy, làm tôi sợ chết đi được! Đúng rồi, sao cậu lại phát sốt? Mà sao anh ta lại ngủ ở đây?"
"Đệt, Hoắc Dương anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy, động tý là tự bổ não linh tinh!". Giang Dĩ Trạch tức giận nói: "Tối hôm qua tôi dính mưa, phát sốt. Vốn là muốn gọi điện thoại nhờ anh mua thuốc, ai ngờ lú lẫn bấm nhầm số tiền bối. Sau đó anh ấy đêm hôm chạy đi mua thuốc hạ sốt cho tôi, còn lo tôi ốm mà ở một mình nên ngủ lại một đêm tiện chăm sóc tôi."
"Vãi, họ Đường tốt bụng thế???"
Hoắc Dương có chút khó tin, cái vị ảnh đế cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh tanh kia á, đối với người khác thì thờ ơ, tính tình lại lãnh đạm, hơn nữa còn là nghệ sỹ do cái tên Cao Thừa Bỉnh kia quản lý... Sao có thể thiện lương như vậy?
"Đương nhiên, tiền bối là người tốt mà."
Giang Dĩ Trạch như gà mổ thóc. Hễ nói đến Đường Cảnh Đồng là mắt lại sáng như sao, cậu nhớ lại toàn bộ những việc đã xảy ra vào đêm qua, nếu Đường Cảnh Đồng không phải là người tốt thì sao có thể vì một cuộc gọi nhầm số mà phải lặn lội đến trông cậu suốt một đêm như thế. Giang Dĩ Trạch vốn u mê nhan sắc của ảnh đế ngay lúc mới gặp, hiện giờ bắt đầu nhận ra, không chỉ có gương mặt đẹp như tranh kia mới có khả năng làm cho người ta động tâm.
Ngay từ đầu Giang Dĩ Trạch đã ý thức được mình là nhân vật phản diện, lẽ ra nên tận lực tạo khoảng cách với nam chính. Nhưng càng tiếp xúc với Đường Cảnh Đồng, cậu càng không nỡ tránh xa anh. Vai diễn này do cậu làm chủ, chỉ cần từ nay về sau không tự tìm đường chết, cậu khẳng định mình sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như nguyên chủ.
Cốt truyện của nguyên tác không thể ảnh hưởng tới cậu.*
*câu này đại khái là ẻm xuyên vào thì câu chuyện đã trở thành cuộc đời của ẻm, ẻm có thể tự điều khiển nó chứ không để nó điều khiển ẻm.
Thấy Giang Dĩ Trạch đột nhiên thừ người ra, sắc mặt Hoắc Dương có chút cổ quái, cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng. Tiểu thiếu gia tính cách thất thường, sau khi thành niên lập tức dọn ra ngoài, không thích ở cùng người khác, ngay cả anh ta vừa là họ hàng vừa là bạn lớn lên từ bé cũng chưa bao giờ được lưu lại qua đêm, vậy mà Đường Cảnh Đồng thì được!
Hoắc Dương đột nhiên nghĩ tới một khả năng, tiểu thiếu gia nhà mình từ trước giờ ham vui, hay gây sự, bướng bỉnh ngang ngược,... chỉ duy nhất một điểm không giống với các vị phú nhị đại khác đó là cậu ta rất biết giữ mình trong sạch. Giang Dĩ Trạch chưa bao giờ dính vào tin đồn nam nữ, là ví dụ điển hình của một cẩu độc thân vĩ đại. Hoắc Dương vẫn luôn xem Giang Dĩ Trạch như đứa trẻ trưởng thành muộn, có lẽ vì thế mà tiểu thiếu gia không có hứng thú với nữ nhân.
Anh ta chưa từng nghĩ tới có thể Giang Dĩ Trạch thích đàn ông!
"Dĩ Trạch, đừng nói là cậu thích Đường Cảnh Đồng nhé, kiểu yêu thích ấy?"
Hoắc Dương thần sắc phức tạp dò hỏi.
"Ừm."
Ở thế giới này, đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu về vấn đề tính hướng, Giang Dĩ Trạch có chút do dự sau đó vẫn gật đầu thừa nhận. Khuôn mặt cậu vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn Hoắc Dương, dù sao trước khi xuyên thư cậu cũng đã quen với việc bị dò hỏi về tính hướng. Cậu cảm thấy điều này chẳng có gì đáng xấu hổ. Cậu đơn giản chỉ là một người đồng tính mà thôi, cũng không phải tội phạm giết người phóng hỏa, không hãm hại người khác, cho nên cậu rất tự tin đối diện với cái nhìn của mọi người.
Ánh mắt Hoắc Dương thực ra không hề quá khích, chỉ là trong lòng có chút quái lạ. Dù sao bọn họ cũng là bạn bè quen biết từ nhỏ, đột nhiên một ngày phát hiện đối phương là gay, nhất thời khó lòng tiếp thu cũng là điều bình thường. Hơn nữa người mà Giang Dĩ Trạch yêu thích lại là Đường Cảnh Đồng.
Hoắc Dương nghĩ đến vị ảnh đế kia.
Anh ta thầm nghĩ, Đường Cảnh Đồng người này cũng đáng nghi lắm. Vẫn biết rằng có rất nhiều diễn viên lựa chọn độc thân đến già, thực chất đây là một nước đi khôn ngoan, trong cái vòng giải trí hỗn loạn này, độc thân mới có thể giúp cho sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Nhưng lịch sử tình trường của ảnh đế lại quá mức sạch sẽ, từ trước đến nay không hề dính bất kỳ tin đồn nào với bất kỳ nữ diễn viên nào. Những bộ phim mà anh ta đóng chủ yếu là thể loại chính kịch nam chủ, nhân vật nữ xuất hiện chỉ là vai phụ căn bản không có quá nhiều cảnh tình cảm.
Một vị ảnh đế lăn lộn trong giới bao nhiêu năm nhưng chưa hề có scandal tình ái, nghĩ kiểu gì vẫn thấy không bình thường.
Hoắc Dương tiếp tục não bổ, có khi nào Đường Cảnh Đồng bẻ cong tiểu thiếu gia nhà mình hay không. Nhưng sự thật là điều mà anh ta không ngờ tới, Giang Dĩ Trạch mới chân chính là gay, nếu nói ai bẻ ai, nhất định phải là tiểu thiếu gia nhà anh ta bẻ cong ảnh đế!
Nhân viên đoàn phim tự giác đi nhẹ nói khẽ, lúc này đạo diễn Trương đang phát hỏa, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không nên quấy rầy hắn, nếu không sẽ bị nổ banh xác.
Nguyên nhân đạo diễn Trương tức giận, bọn họ đại khái đều biết. Sáng nay khởi động máy quay xong, đợi cả buổi vẫn không thấy hai diễn viên nam chính và nam phụ đâu, chỉ có một đám nhân viên công tác đi qua đi lại và một đạo diễn Trương sốt ruột đứng ngồi không yên.
Giang Dĩ Trạch đi muộn đã là chuyện xảy ra như cơm bữa, bọn họ đều có thể lý giải. Tuy rằng hai ngày nay cậu ta có vẻ nghiêm túc hơn chút, nhưng trong thâm tâm mọi người vẫn cho rằng cậu ta là kẻ thần kinh, hôm nay chắc đã uống đúng thuốc rồi.
Thế nhưng, ảnh đế Đường Cảnh Đồng cũng không xuất hiện! Đây mới là điều gây sốc nhất...
Đường Cảnh Đồng là người thế nào, nhân viên đoàn phim ai cũng biết. Bình thường anh đến rất sớm, thậm chí có hôm còn là người đầu tiên xuất hiện ở phim trường, phong cách làm việc chuyên nghiệp, cẩn thận tỉ mỉ, sao có thể không nói một lời mà biến mất được? Hơn nữa lại trùng hợp vắng mặt cùng Giang Dĩ Trạch! Người ngoài không biết rõ tình huống của bọn họ có khi còn cho rằng hai người rủ nhau trốn việc đi chơi cũng nên.
edit bihyuner beta jinhua259
Nhưng mà hơn ai hết, người sốt ruột nhất chính là Cao Thừa Bỉnh. Anh ta đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Đường Cảnh Đồng, kết quả đầu kia không ai bắt máy. Cao Thừa Bỉnh còn cố ý lái xe về biệt thự của Đường Cảnh Đồng tìm người, bấm chuông không ai mở cửa, lo rằng ảnh đế xảy ra chuyện bèn dùng chìa sơ cua để vào nhà, vậy mà bên trong không có lấy một bóng người. Đường Cảnh Đồng không đến phim trường, cũng không ở nhà, điện thoại không nhận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cao Thừa Bỉnh như ngồi trên đống lửa, chỉ còn cách quay lại phim trường tiếp tục chờ đợi.
Trong một diễn biến khác...
Đường Cảnh Đồng rời khỏi biệt thự của Giang tiểu thiếu gia cũng không lập tức tới phim trường mà lái xe quay về nhà, đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi mới đi làm. Vừa rồi đi vội cho nên chưa kịp rửa mặt, Đường ảnh đế đương nhiên không thể để bản thân lôi thôi lếch thếch đi quay phim.
Lúc ở trên xe anh mới kịp nhìn màn hình điện thoại, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của Cao Thừa Bỉnh.
"Alo, Thừa Bỉnh."
Nghệ sỹ nhà mình mất tích suốt cả buổi sáng cuối cùng cũng gọi điện tới, Cao Thừa Bỉnh run rẩy suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, khó kìm nén kích động, anh ta như sắp khóc đến nơi:
"Ôi thần linh ơi, Đường đại ảnh đế của tôi ơi, cuối cùng anh cũng ngoi lên rồi!!! Anh không ở nhà, cũng không đi quay, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Hiện tại anh đang ở đâu, không có chuyện gì chứ???"
"Khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ có mặt, anh báo với đạo diễn một câu giúp tôi. Thuận tiện xin phép cho Giang Dĩ Trạch, tối hôm qua cậu ấy phát sốt, sáng nay không thể đến trường quay."
Đường Cảnh Đồng nói hai câu liền cúp máy đặt điện thoại sang một bên, cẩn thận đánh lái rẽ vào khu biệt thự nhà mình.
Để lại quản lý Cao đầu bên kia ngơ ngác như bò đội nón, ánh mắt mờ mịt khó hiểu nhìn chằm chằm màn hình đã tối đen. Anh ta có chút choáng váng với lượng thông tin mình vừa tiếp nhận, căn bản không biết nên trình bày với Trương Quyển ra sao.
Anh ta vậy mà lại từ miệng Đường Cảnh Đồng biết được nguyên nhân Giang Dĩ Trạch nghỉ quay ngày hôm nay.
Chỉ là...
Đường Cảnh Đồng sao lại biết Giang Dĩ Trạch phát sốt đêm qua???
...
Khi mọi người cho rằng sẽ lãng phí cả một buổi sáng nay thì cuối cùng Đường ảnh đế cũng xuất hiện, tuy rằng Giang Dĩ Trạch chưa tới nhưng chỉ cần nam chính có mặt vẫn có thể tiến hành quay một số cảnh. Đối với việc Đường Cảnh Đồng đến muộn, đạo diễn Trương tuyệt nhiên không một lời trách móc. Hắn biết rõ con người ảnh đế, nếu không phải việc khẩn cấp anh nhất định sẽ không để ảnh hưởng đến công việc. Về phần Giang Dĩ Trạch được Cao Thừa Bỉnh báo nghỉ ốm, Trương Quyển tỏ thái độ bán tín bán nghi.
Mãi cho đến khi Giang Dĩ Trạch xuất hiện vào buổi chiều, Trương Quyển mới xác định cậu thật sự sinh bệnh. Sắc mặt tiểu thiếu gia không tốt lắm, môi trắng bệch thiếu sức sống, đi đứng từ tốn không dám hoạt động mạnh.
Bị ốm vẫn cố gắng tới quay phim, thật là chuyên nghiệp! Nghĩ đến đây oán khí của Trương Quyển tiêu tán, đối với sự cố sáng nay hắn ta quyết định cho qua, không nhắc lại thêm lần nào nữa.
Trương Quyển yêu cầu phần hóa trang cho Giang Dĩ Trạch phải trông có tinh thần hơn một chút mới có thể tiến hành quay chụp.
Đường Cảnh Đồng ngồi một bên, ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn dựa vào ghế, tùy ý để nhân viên hóa trang thao tác trên mặt.
Thật ra hôm nay cậu hoàn toàn có thể xin nghỉ 1 ngày, nhưng buổi chiều cậu vẫn kiên trì đi làm, có thể nhìn ra được tiểu thiếu gia rất để tâm đến công việc quay phim này.
"Cảnh Đồng, tôi cứ nghĩ mãi, sao anh lại biết Giang Dĩ Trạch phát sốt?"
Cao Thừa Bỉnh nhìn theo tầm mắt của Đường Cảnh Đồng, phát hiện nghệ sỹ nhà mình lại đang ngắm Giang Dĩ Trạch.
Nghĩ đến việc sáng nay đích thân ảnh đế xin nghỉ ốm cho Giang Dĩ Trạch, Cao Thừa Bỉnh hoang mang không biết ảnh đế sao lại nắm thông tin rõ ràng đến vậy. Chẳng lẽ hai người có liên hệ gì đó?
"Tôi đi thảo luận với đạo diễn một chút. Anh giúp tôi rót một cốc nước nóng nhé."
Đường Cảnh Đồng đột nhiên đứng dậy, nhét cái cốc vào tay Cao Thừa Bỉnh sau đó tiến về phía Trương Quyển bên kia. Cao Thừa Bỉnh mím môi, biết rằng Đường Cảnh Đồng không muốn nhắc tới việc này.
Anh ta lại càng tò mò hơn, rốt cuộc hai người này có bí mật gì đây?
edit bihyuner beta jinhua259
...
Chiều hôm nay quay chụp khá suôn sẻ, tuy rằng thân thể không khỏe nhưng Giang Dĩ Trạch phát huy diễn xuất ổn, các cảnh quay đều hoàn thành nhanh chóng.
Giang Dĩ Trạch đã uống mấy liều thuốc cảm, tinh thần có chút uể oải nhưng không còn quá khó chịu. Sau khi kết thúc cảnh quay, cậu ngồi trong xe ở bãi đỗ đợi Đường Cảnh Đồng đi qua, bởi vì lúc chiều tiểu thiếu gia cố ý đỗ xe sát bên cạnh ảnh đế.
Cho nên lúc Đường Cảnh Đồng xuống lấy xe tự nhiên cũng phát hiện ra Giang Dĩ Trạch.
"Có chuyện gì sao?" Đường Cảnh Đồng đến gần hỏi.
"Tôi chỉ muốn chờ để cảm ơn tiền bối mà thôi. Cảm ơn anh đêm qua đã chăm sóc cho tôi." Giang Dĩ Trạch cười híp mắt, khóe miệng kéo cao.
"Không cần khách sáo, hiện tại cậu thấy sao rồi?" Đường Cảnh Đồng quan tâm hỏi han.
"Hết sốt rồi, có lẽ là tối qua dầm mưa nên nhiễm lạnh, hiện tại đã khỏe rồi! Đằng nào cũng tiện đường, hay là mình về cùng đi... Đúng rồi, tiền bối, tôi còn muốn đi thăm cún con hôm qua nữa!"
"Anh có muốn đi cùng không?"
Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu đầy mong đợi, chớp chớp đôi mắt hoa đào trong veo nhìn Đường Cảnh Đồng. Cậu cho rằng cún con là cậu và Đường Cảnh Đồng cùng cứu, ảnh đế hẳn là cũng quan tâm đến nó ha.
Đường Cảnh Đồng như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt kia, đối phương có vẻ rất muốn anh đi cùng.
"Được!"
Đường Cảnh Đồng nhìn tiểu thiếu gia mừng rỡ phấn khởi như trúng xổ số, không khỏi nhớ lại đêm qua ai đó sốt cao nằm bẹp vô lực trên giường. Thế mà hôm nay đã tràn đầy tinh lực muốn đi thăm cún con rồi! Con người đúng là sinh vật thần kỳ.
...
Bác sỹ thú ý không hề tỏ ra ngạc nhiên, cún con hôm qua được hai người mang đến, hôm nay đã hồi phục rất tốt, cuộn tròn trong ổ ngủ ngon lành, băng gạc trên đùi đã được thay mới, toàn thân sạch sẽ thơm tho.
Cô đến gần vỗ nhẹ lồng sắt, cún con mơ màng chớp cặp mắt to tròn đen láy, ngây thơ nhìn đám người đứng bên ngoài.
Bác sỹ thú ý cầm bình sữa sau đó mở cửa lồng bế nó ra, vừa cho cún ăn sữa vừa nói: "Hôm nay tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho nó, thân thể không có gì bất thường cả, rất khỏe mạnh và linh hoạt. Có điều hệ tiêu hóa của nó hơi kém, đây cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng, cho uống thuốc là ổn."
Giang Dĩ Trạch gật gật đầu: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sỹ!"
Ban đầu cậu có chút lo lắng, có lẽ bé con bị vứt bỏ vì thân thể có bệnh, thế nhưng hiện giờ bác sỹ đã khẳng định nó rất khỏe mạnh, cho nên cậu có thể yên tâm nhận nuôi nó.
"Đừng khách khí haha, tôi được trả tiền để làm việc mà! Các anh có muốn cho em cún ăn sữa không, cảm giác thỏa mãn lắm, nhóc con này nhìn nhỏ vậy thôi chứ sức ăn rất lớn nha!"
Giang Dĩ Trạch nhìn chó nhỏ nằm ngoan ngoãn trên tay bác sỹ, nhu thuận cắn núm bình sữa thỉnh thoảng ư ử vài tiếng trong cổ họng, sau đó thè cái lưỡi đỏ hồng liếm vòng quanh mép, đáng yêu đến nỗi trái tim cậu tan chảy luôn rồi.
"Để tôi thử một chút." Giang Dĩ Trạch phấn khích nói.
Nữ bác sỹ đưa bình sữa cho Giang Dĩ Trạch, sau đó cẩn thận đặt cún con vào lồng ngực Đường Cảnh Đồng.
Ảnh đế đang yên lặng đứng một bên bỗng nhiên bị bác sỹ ấn cún con vào tay chỉ có thể cứng ngắc người lại, sau khi bác sỹ nhắc nhở mới điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái. Giang Dĩ Trạch đứng bên cạnh cầm bình sữa đút cho cún con, thỉnh thoảng cười khúc khích, hiển nhiên cậu đang rất vui vẻ.
edit bihyuner beta jinhua259
Vốn Đường Cảnh Đồng còn thấy việc ôm cún con quá mức kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Giang Dĩ Trạch, khuôn mặt lạnh lùng của ảnh đế bất giác cũng hiện lên ý cười. Tiếp sau đó Đường Cảnh Đồng lại bị Giang Dĩ Trạch dụ dỗ, cúi đầu nhìn cún con lông xù nằm ngoan ngoãn trong tay mình, quả thực rất đáng yêu.
Cảnh tượng này lọt vào mắt nữ bác sỹ nhìn kiểu gì cũng thấy gian tình, nhất định là phán đoán hôm qua của mình không sai, chỉ là hai anh đẹp trai vì xấu hổ nên không chịu thừa nhận mà thôi. Dù sao cũng là một cặp đôi đẹp mắt. Một người vóc dáng thon dài khả ái, khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh, đường nét tinh xảo xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt hoa đào đầy sức hút. Người còn lại tuy rằng đeo khẩu trang kín mít không thấy rõ mặt nhưng chỉ cần nghe giọng và nhìn dáng người cũng có thể nhận định đây là một soái ca, nhưng mà tính cách anh ta hơi lãnh đạm. Vừa nhìn đã biết ai trên ai dưới, máu hủ trong người nữ bác sỹ trỗi dậy khiến cô không khỏi phấn khích thế nhưng cũng chỉ ngầm thiết lập thuộc tính cp trong lòng chứ không dám làm phiền đôi tình nhân.
Giang Dĩ Trạch nhìn chú chó nhỏ được đưa trở về lồng chơi đùa sau khi ăn hết bình sữa mới hài lòng rời đi. Cậu bắt đầu liệt kê một số đồ dùng cho cún cưng, có chút mong chờ những ngày tháng bầu bạn cùng nó sau này.
Giang Dĩ Trạch vốn dĩ rất yêu động vật nhưng bởi vì không có thời gian, kinh tế lại eo hẹp, tiền kiếm được đều phải để dành mua nhà cho nên không đủ điều kiện nuôi thú cưng. Tất nhiên cậu vẫn luôn hy vọng tương lai mình có thể có cơ hội nhận nuôi một em chó hoặc mèo, bởi vì cậu đã định sẵn sẽ sống độc thân suốt đời, nuôi thú cưng chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Mà bây giờ xảy ra tình huống bất ngờ, em cún này chính là cơ duyên. Tiểu thiếu gia cảm thấy bãi cỏ bên ngoài biệt thự rất thích hợp để nuôi chó, mà tình hình tài chính bây giờ của cậu cũng dư dả hơn trước rất nhiều, ước mơ có một thú cưng của riêng mình rốt cuộc đã thành hiện thực.
Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng cùng rời khỏi phòng khám, bầu trời đêm nay khác hẳn với hôm qua, trời quang ít mây, sao sáng lấp lánh, dường như trận mưa đêm qua đã gột rửa toàn bộ bầu không khí, Giang Dĩ Trạch cảm thấy vô cùng khoan khoái.
"Tiền bối, anh còn chưa ăn tối đúng không, hay là về nhà tôi ăn cơm đi, coi như tôi cảm ơn ân tình hôm qua của anh?" Mắt thấy Đường Cảnh Đồng mở cửa xe, Giang Dĩ Trạch vội vã kêu lên. Đã ăn cùng nhau hai bữa cơm, Giang Dĩ Trạch nhận ra đối phương không hề bài xích đồ ăn mình làm, cậu đã tự tin hơn vào bản thân nên chủ động đưa ra lời mời.
Cánh tay mở cửa xe của Đường Cảnh Đồng hơi khựng lại, biểu tình nháy mắt có chút phức tạp, sau đó anh quay đầu khôi phục vẻ mặt bình thường.
"Lần sau đi, đợi cậu khỏe hẳn đã."
Dứt lời, anh gật đầu chào Giang Dĩ Trạch, lên xe đi mất. Kỳ thực anh rất muốn thưởng thức mỹ thực do Giang Dĩ Trạch làm, nhưng nhớ lại vừa rồi cậu còn đang sụt sịt mũi, Đường Cảnh Đồng lại nhíu mày.
Tiểu thiếu gia còn chưa khỏe hẳn, mời khách đến nhà ăn cơm sẽ càng thêm vất vả mệt mỏi.
Giang Dĩ Trạch thấy Đường Cảnh Đồng lái xe rời đi trước đành chép miệng tiếc nuối. Hôm nay cậu vẫn chưa được ăn uống tử tế, định bụng về nhà sẽ trổ tài bếp núc thuận tiếp phát trực tiếp luôn. Lúc trưa, thân thể tiểu thiếu gia không thoải mái cho nên chỉ ăn chút bánh mỳ khô, không nấu nướng gì cho nên không livestream. Bởi vậy khi cậu vừa mở phòng, rất nhiều fan ùa vào hỏi cậu vì sao trưa nay không online.
"Hôm qua mắc mưa, tuy rằng đã uống nước gừng đường đỏ nhưng vẫn bị cảm, nửa đêm phát sốt, may là có người bạn nửa đêm chạy đi mua thuốc sau đó tới chăm sóc tôi cả đêm, trưa nay cảm thấy chưa khỏe hẳn nên không có tinh thần nấu cơm, rất xin lỗi vì để mọi người chờ đợi." Giang Dĩ Trạch từ tốn giải thích.
- Huhuhu, phát sốt sao, trời ơi, Trạch bảo của mẹ đáng thương quá, lại đây mẹ ôm con một cái nào.
- Haizzz, ai bị cảm mạo phát sốt đều hiểu cảm giác ấy mà, cả người uể oải khó chịu, ôm một cái nào Giang Giang.
- Có chút tò mò về người bạn của chủ phòng nha, anh ấy tốt bụng thật sự, giữa đêm tới đưa thuốc, còn chăm sóc cả đêm, tôi cảm động vì tình huynh đệ của hai người.
- Thân thể đã tốt hơn chưa? Nếu không thoải mái có thể nghỉ ngơi mà, không cần miễn cưỡng livestream nấu cơm đâu.
- Đúng vậy, sức khỏe là quan trọng nhất, phải chú ý thân thể nhé chủ phòng!
$$$ Tiểu Đường Tâm tặng cho Giang Dĩ Trạch một mỹ nữ váy xanh $$$
...
Giang Dĩ Trạch phát hiện, phòng livestream của mình đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều, bản thân sinh bệnh còn được rất nhiều người hỏi han quan tâm, cậu bỗng hơi cay mũi.
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sáng nay tôi đã hạ sốt, cũng uống thuốc cảm rồi, hiện tại tôi rất ổn. Nhưng tối nay tôi chỉ nấu nướng đơn giản một chút thôi, cháo thịt bò nhé, mong mọi người không chê."
Giang Dĩ Trạch cười nói.
edit bihyuner beta jinhua259
- Không đâu không đâu, tôi đã muốn nói từ lâu rồi, chủ phòng nấu gì cũng rất ngon và độc đáo, kể cả nấu mì như ngày hôm qua.
- Cháo thịt bò? Kaka, hội những người thích ăn cháo điểm danh, ngon quá đi mất, Giang Giang mau vào việc đi nào.
- Chủ phòng nấu gì cũng rất hấp dẫn.
- Trạch bảo cố lên, tôi chờ cậu nấu xong sẽ cùng ăn nha.
...
Đường Cảnh Đồng lúc này vừa pha xong một bát bột yến mạch, không bỏ đường, chỉ thêm vài quả hạch cho đủ dinh dưỡng, coi như xong buổi tối. Anh mở app livestream theo thói quen, thông báo Giang Dĩ Trạch đang phát trực tiếp nhảy lên. Vốn nghĩ hôm nay cậu sẽ không phát sóng, không ngờ đã thấy tiểu thiếu gia cười nói vui vẻ trong phòng, hào hứng giới thiệu món cháo thịt bò cho thực đơn tối nay.
Ảnh đế cúi đầu nhìn bát bột yến mạch trước mặt, cảm thấy nó quá nhạt nhẽo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.