Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 98
Giang Sắc Mộ
10/08/2022
Chung Dịch "ngênh ngang vào nhà", Trì Nam Tang cảm thấy rất nhiều. Tất
nhiên hai người ngồi cùng hàng ghế với ả không có khả năng không xúc
động.
Trì Bắc Dương tạm thời dừng lại cuộc đối đầu bằng lời nói với em gái. Ngược lại quay sang quan sát Chung Dịch kỹ càng.
Ông ta tất nhiên biết người thanh niên này. Khi con trai ở Bắc Kinh đã đưa cậu đến công ty, đưa thẳng "bạn học" vào tổ dự án cốt lõi. Sau khi tốt nghiệp đại học lại dẫn về Thượng Hải, một tay đẩy đến vị trí "đồng nghiệp" hiện tại. Trì Bắc Dương suy bụng ta ra bụng người, ngờ vực lại nghi ngờ. Ông ta rất phòng bị với Trì Quân, nhưng thật ra càng thêm yên tâm với Trì Minh không thể hiện năng lực và tính cách nhẹ nhàng. Điều này có thể giải thích được vấn đề.
Với tư cách là người cầm lái của tập đoàn, Trì Bắc Dương đã xem Thịnh Nguyên là của riêng cho mình. Ông ta không thể hiểu được Trì Quân rốt cuộc là xuất phát từ tâm lý gì khi nâng đỡ Chung Dịch thành như bây giờ.
Hiện tại trong sự sắp xếp như vậy, có vẻ như...
Trì Bắc Dương dường như không có việc gì liếc mắt nhìn người vợ bên cạnh. Thầm nghĩ: Ông ba cũng không rộng lượng đến mức như vậy chứ.
Ông ta lại quyết định: Tiếp đến phải nhìn lại và điều tra lai lịch của Chung Dịch.
Về phần Tùng Lan. Bà đi một con đường khác. Sau khi ăn cơm tối xong, ông Trì lộ ra vẻ mỏi mệt, quản gia đỡ Trì Dung lên lầu nghỉ ngơi. Tùng Lan cầm lấy khăn ăn lau miệng, một động tác như vậy đều bị bà làm ra tao nhã.
Trì Nam Tang nhìn trong mắt, nhếch môi cười khinh thường.
Tùng Lan lại cười với ả với tâm trạng nhàn nhã thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Nam Tang, em và Bắc Dương đã lâu không gặp nhau, có lẽ có chuyện muốn nói.” Đây đơn thuần là mở mắt nói dối.
Nhưng Tùng Lan nói xong thì quay đầu, không để ý đến sắc mặt tiếp theo của hai anh em hai người.
Tầm mắt chậm rãi lướt qua Trì Quân và Chung Dịch, cuối cùng nhìn về phía Trì Dao.
Vẫn là người mợ thân thiết. Gương mặt xinh đẹp quyến rũ, thái độ nhẹ nhàng nói: “Dao Dao có phải ngày càng cao hay không? Mẹ của cháu không bao giờ dẫn theo cháu ra ngoài... Nhưng ở tuổi này, học thêm nhiều thứ luôn là chuyện tốt.” Khi nói nửa câu đầu bà hơi nhíu mày, giống như Trì Nam Tang là kẻ ‘phá hư sự hòa thuận của gia đình’.
Trì Dao nghe vậy chỉ mỉm cười.
Chung Dịch nhìn cô, bỗng nhiên chợt nhận ra: Ưʍ... lúc Trì Dao cười lên hơi giống Trì Quân.
Hai người đều có má lúm đồng tiền, đôi mắt hơi híp lên. Bởi vì là con gái nên thoạt nhìn trông ngọt ngào hơn Trì Quân. Lúc này ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, cháu nghe mẹ kể trước đây anh Tiểu Quân phải học rất nhiều môn. Mẹ luôn nói cháu hãy lấy anh Tiểu Quân làm mục tiêu mà cố gắng đấy.”
Sau những lời này, trên mặt Trì Nam Tang không hiện rõ thực tế rất quan tâm đến việc học hành của cháu trai mình.
Dễ dàng đẩy lùi chút mâu thuẫn mà Tùng Lan đẩy ra.
Ngay cả Trì Nam Tang, sau khi hơi nhíu mày đều thở dài, nhìn con gái: Mặc kệ nói như thế nào, đây là đứa con mà ả nhất thời cứng cỏi sinh ra. Lúc này cũng quả thật cố gắng.
Tùng Lan mỉm cười gật đầu, xem như thực hiện xong nhiệm vụ ‘quan tâm cháu gái’. Cuối cùng, bà vẫn nhìn về phía Chung Dịch và Trì Quân.
Bà nói: “Mẹ về phòng nghỉ ngơi một chút. Khoảng 30... 45 phút nữa, Tiểu Quân, con đến tìm mẹ nha.”
Trì Quân gật đầu. Như thể không ngạc nhiên, chủ đề cuối cùng cũng quay lại trên người mình.
Tùng Lan đứng lên, thong dong lên lầu. Bà biết mình và Trì Nam Tang xưa nay đều là hai loại người.
Trì Nam Tang khinh thường Tùng Lan nắm giữ phần chia hoa hồng của Trì Quân mấy năm nay, chơi bời vui vẻ trong giới phu nhân.
Trì Bắc Dương tạm thời dừng lại cuộc đối đầu bằng lời nói với em gái. Ngược lại quay sang quan sát Chung Dịch kỹ càng.
Ông ta tất nhiên biết người thanh niên này. Khi con trai ở Bắc Kinh đã đưa cậu đến công ty, đưa thẳng "bạn học" vào tổ dự án cốt lõi. Sau khi tốt nghiệp đại học lại dẫn về Thượng Hải, một tay đẩy đến vị trí "đồng nghiệp" hiện tại. Trì Bắc Dương suy bụng ta ra bụng người, ngờ vực lại nghi ngờ. Ông ta rất phòng bị với Trì Quân, nhưng thật ra càng thêm yên tâm với Trì Minh không thể hiện năng lực và tính cách nhẹ nhàng. Điều này có thể giải thích được vấn đề.
Với tư cách là người cầm lái của tập đoàn, Trì Bắc Dương đã xem Thịnh Nguyên là của riêng cho mình. Ông ta không thể hiểu được Trì Quân rốt cuộc là xuất phát từ tâm lý gì khi nâng đỡ Chung Dịch thành như bây giờ.
Hiện tại trong sự sắp xếp như vậy, có vẻ như...
Trì Bắc Dương dường như không có việc gì liếc mắt nhìn người vợ bên cạnh. Thầm nghĩ: Ông ba cũng không rộng lượng đến mức như vậy chứ.
Ông ta lại quyết định: Tiếp đến phải nhìn lại và điều tra lai lịch của Chung Dịch.
Về phần Tùng Lan. Bà đi một con đường khác. Sau khi ăn cơm tối xong, ông Trì lộ ra vẻ mỏi mệt, quản gia đỡ Trì Dung lên lầu nghỉ ngơi. Tùng Lan cầm lấy khăn ăn lau miệng, một động tác như vậy đều bị bà làm ra tao nhã.
Trì Nam Tang nhìn trong mắt, nhếch môi cười khinh thường.
Tùng Lan lại cười với ả với tâm trạng nhàn nhã thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Nam Tang, em và Bắc Dương đã lâu không gặp nhau, có lẽ có chuyện muốn nói.” Đây đơn thuần là mở mắt nói dối.
Nhưng Tùng Lan nói xong thì quay đầu, không để ý đến sắc mặt tiếp theo của hai anh em hai người.
Tầm mắt chậm rãi lướt qua Trì Quân và Chung Dịch, cuối cùng nhìn về phía Trì Dao.
Vẫn là người mợ thân thiết. Gương mặt xinh đẹp quyến rũ, thái độ nhẹ nhàng nói: “Dao Dao có phải ngày càng cao hay không? Mẹ của cháu không bao giờ dẫn theo cháu ra ngoài... Nhưng ở tuổi này, học thêm nhiều thứ luôn là chuyện tốt.” Khi nói nửa câu đầu bà hơi nhíu mày, giống như Trì Nam Tang là kẻ ‘phá hư sự hòa thuận của gia đình’.
Trì Dao nghe vậy chỉ mỉm cười.
Chung Dịch nhìn cô, bỗng nhiên chợt nhận ra: Ưʍ... lúc Trì Dao cười lên hơi giống Trì Quân.
Hai người đều có má lúm đồng tiền, đôi mắt hơi híp lên. Bởi vì là con gái nên thoạt nhìn trông ngọt ngào hơn Trì Quân. Lúc này ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, cháu nghe mẹ kể trước đây anh Tiểu Quân phải học rất nhiều môn. Mẹ luôn nói cháu hãy lấy anh Tiểu Quân làm mục tiêu mà cố gắng đấy.”
Sau những lời này, trên mặt Trì Nam Tang không hiện rõ thực tế rất quan tâm đến việc học hành của cháu trai mình.
Dễ dàng đẩy lùi chút mâu thuẫn mà Tùng Lan đẩy ra.
Ngay cả Trì Nam Tang, sau khi hơi nhíu mày đều thở dài, nhìn con gái: Mặc kệ nói như thế nào, đây là đứa con mà ả nhất thời cứng cỏi sinh ra. Lúc này cũng quả thật cố gắng.
Tùng Lan mỉm cười gật đầu, xem như thực hiện xong nhiệm vụ ‘quan tâm cháu gái’. Cuối cùng, bà vẫn nhìn về phía Chung Dịch và Trì Quân.
Bà nói: “Mẹ về phòng nghỉ ngơi một chút. Khoảng 30... 45 phút nữa, Tiểu Quân, con đến tìm mẹ nha.”
Trì Quân gật đầu. Như thể không ngạc nhiên, chủ đề cuối cùng cũng quay lại trên người mình.
Tùng Lan đứng lên, thong dong lên lầu. Bà biết mình và Trì Nam Tang xưa nay đều là hai loại người.
Trì Nam Tang khinh thường Tùng Lan nắm giữ phần chia hoa hồng của Trì Quân mấy năm nay, chơi bời vui vẻ trong giới phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.