Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 82: Kế hoạch 5 năm
Giang Sắc Mộ
04/08/2021
Chung Dịch có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Trì Quân. Một hồi cậu mới nói: "Anh cũng vậy! Chờ anh."
* * *
Lúc này dưới cái nhìn của công chúng, đặt ở trước mặt Trì Quân, không tốt cũng không xấu.
Thói quen xem phim của khán giả cần được trao dồi và ý thức bản quyền quốc gia cũng cần được tăng mạnh. Thỉnh thoảng khi một phim công chiếu, sau khi công chiếu thì trước bình minh đã có người bán 'tài nguyên'. Vi phạm bản quyền tràn lan, phim có kỹ xảo đặc sắc hay hơn. Nhưng bộ phim có cốt truyện giống nhau rất khó thu hút khán giả vào rạp chiếu phim.
Cũng may có chính sách bù vé, hàng năm đều có một số tiền lớn. Chỉ cần lợi dụng nó đúng cách cũng không đến mức mất tiền.
Về phần làm sao 'lợi dụng', đối với người phụ trách mảng điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên trước đây. Đó chính là một môn học vấn.
Trì Quân mới đến, dựa theo thông lệ vẫn là giao lưu bàn bạc trên bàn ăn. Một bàn toàn là người lớn tuổi hơn hắn. Nhưng với tư cách là 'Thái tử' từ trên trời rơi xuống, Trì Quân ngược lại ngồi ở ghế chính. Ở bên ngoài là mời rượu sôi nổi giao lưu tình cảm. Nhưng chờ đến khi Trì Quân lộ ra vẻ hơi say - thực tế thì chưa đến mức say, hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ là trên mặt hơi hồng một chút mà thôi. Sau đó thuận thế làm cho giọng mơ hồ và nhịp điệu nói chuyện hơi một chút - đã có người không kiềm chế nổi âm thầm thăm dò.
Lý do cũng rất đơn giản. Trong mắt những người ở trên bàn ăn, chiếc bánh to như vậy. Nhưng Trì Quân bước một chân vào hiển nhiên muốn động đến lợi ích của người khác. Trong tình hình như thế, với tư cách là 'người lớn tuổi', bọn họ đương nhiên hy vọng thiếu gia này có thể thông minh một chút.
Mà Trì Quân ôm gương mặt say chuếnh choáng lắng nghe một lời nói bên tai và âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Hiện tại, một phần lớn daonh thu của rạp chiếu phim đến từ đồ ăn vặt và đồ uống bán trong sảnh. Sau đó nó phụ thuộc vào kế hoạch của bên phim. Nếu như muốn chiếu bộ phim vào ngày đầu tiên được ổn thỏa thì đương nhiên phải giao lưu tình cảm với bên rạp chiếu phim, nói nghĩ lý. Nhưng những mối quan hệ này không bao giờ có thể nói ra trong một câu.
Những người có thể động vào rạp chiếu phim xưa nay luôn là vì lợi ích trần trụi.
Trước kia người đứng đầu tên Mạc Nguyên. Một bàn toàn là cánh tay đắc lực của gã. Bây giờ bị thiếu gia chen mất vị trí xuống hàng thứ hai. Gã thật khó để nói ra những gì suy nghĩ trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười hào sảng.
Sau đó, Trì Quân gọi điện thoại nói với Chung Dịch: "Nhìn thấy ông ta thì em nghĩ đến ông Thận." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trước đó, anh không phải nói công trường đã xảy ra chút vấn đề sao? Sau đó giải quyết thế nào?"
Chung Dịch dịu dàng nói: "Chỉ chuyện nhỏ, em đừng lo lắng."
Đầu dây bên kia, Trì Quân nhẹ nhõm hơn, câu chuyện quay lại phía mình: "Nhà nước không có khả năng vĩnh viễn trợ giúp cho ngành điện ảnh và truyền hình không có điểm dừng." Một ngày nào đó, bù vé sẽ bị hủy. Mà đến lúc đó, nếu như rạp chiếu phim dưới cờ Thịnh Nguyên vẫn giống như bây giờ...
Trì Quân lạnh nhạt nghĩ: Đến lúc đó, mình sẽ trở thành 'chỉ tiếc sắc không thành thép' trong miệng Trì Bắc Dương.
Chung Dịch hỏi: "Em có ý kiến gì không?"
Trì Quân vẫn giữ thói quen. Hắn ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, trước mặt là một ly nước chanh, thêm hai muỗng mật ông như Chung Dịch đã làm, uống vào có vị chua vừa phải và hơi ngọt. Ban đầu Trì Quân không có thói quen này, là Chung Dịch nuôi luyện ra khẩu vị của hắn như vậy.
Lúc buồn bực mất tập trung thì không động vào rượu và thuốc lá, chỉ cắt một quả chanh và vắt nước. Sau đó từ từ uống.
Lúc này, hắn uống một hớp nói: "Em phải có đội ngũ của riêng mình."
Chung Dịch đồng ý và nói: "Đúng vậy. Trong số những người trẻ tuổi luôn có người không muốn ăn trong túi của bọn họ."
Trì Quân thở dài, sau đó nằm xuống nhìn lên trần nhà: "Trước đó anh có nói, cảm thấy em được thả đến bộ phận này là chuyện tốt, tương lai rạp chiếu phim nhất định sẽ mở rộng quy mô lớn..."
Chung Dịch vẫn nói: "Đúng vậy!" Đây là sự thực.
Chỉ là đời trước, cậu không bình tĩnh như bây giờ. Cùng với Trì tổng nhỏ, đối mặt với hoàn cảnh trước mắt Trì Quân hôm nay, lẻ loi tiến lên phía trước.
Hai người đều xuất thân từ ngành tài chính chuyên nghiệp, đối mặt với thị trường và phân tích xu hướng trong tương lai. Từ thói quen xem phim của khán giả, cho đến các chính sách quốc gia trong tương lai... đưa ra mọi quyết định.
Lần này, Chung Dịch biết được mọi đường vòng mà mình và Trì tổng nhỏ phải đi qua, cũng biết chính xác mọi hành động của bọn họ. Có những điều này, cộng với sự tin tưởng của Trì Quân dành cho cậu, mọi thứ đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chung Dịch: "Nhưng việc mở rộng cũng không nên mù quáng."
Trì Quân: "Đúng!" Hắn lại nói tiếp: "Em đã phân tích thị trường từ 10 năm trước, các bộ phim của Hollywood chiếm một phần lớn."
Chung Dịch nói: "Qua mấy năm nữa, các nhà làm phim của chính chúng ta cũng sẽ đứng lên." Hiện tại đã có một nhóm đạo diễn trẻ được đưa sang nước ngoài học hỏi kinh nghiệm. Mấy năm sau, trong bọn họ sẽ có rất nhiều người đưa ra bài thi xuất sắc.
Cùng với đó là 'số đông im hơi lặng tiếng' vào rạp chiếu phim, là nhanh chóng mở rộng phòng vé, là việc bù vé bị hủy mà bây giờ Trì Quân đã nghĩ đến. Mà vào lúc đó, Trì Quân đã có thể có một vị trí trong ban giám đốc của Thịnh Nguyên.
Không còn dựa vào di sản của người thân tặng, mà là toàn bộ dựa vào bản thân, thật sự giành được sự chú ý của người khác.
Trì Quân bật cười, ngón tay vuốt ve quanh thành ly thủy tinh, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, phòng làm việc game của anh hiện tại tiến độ như thế nào?"
Năm đó, trong một đống ngành truyền thống, Chung Dịch liếc mắt đã chọn trúng dự án này. Mà dưới cái nhìn của Trì Quân, sự lựa chọn của Chung Dịch không thể gọi là không đi nhầm đường. Nhưng khi đó, Trì Quân tò mò không thể giải thích được về tầm nhìn của Chung Dịch.
Đối với một số chuyện, Chung Dịch sẽ có loại chắc chắn không thể giải thích được.
Hai năm qua, cảm giác như vậy luôn thỉnh thoảng xuất hiện trong lòng Trì Quân. Hắn tình cờ nghe được người trong ngành đánh giá về Chung Dịch. Họ nói tầm nhìn của Chung Dịch cực kỳ chính xác, thường là bằng sáng chế được cậu thích có thể mang lại lợi ích gấp hàng trăm lần. Nghe những lời này, Trì Quân thường suy nghĩ rất nhiều.
Về phần phòng làm việc game lúc trước, mặc dù hắn có đầu tư. Nhưng công bằng mà nói thì hắn cũng không thật sự quan tâm nhiều.
Nhưng cùng là người đầu tư, Chung Dịch có thể trả lời chính xác: "Đã chuẩn bị đến bước cuối cùng."
Trì Quân: "Hả?"
Chung Dịch: "Đang liên hệ với công ty phát hành."
Trì Quân: "Anh đã có số phiên bản chưa?"
Chung Dịch: "Nó sẽ được đặt trên kệ nền tảng ngoại cảnh."
Trì Quân chớp mắt hai cái, ngón tay chậm rãi dời từ trên ly thủy tinh đến nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, thở dài: "Có vẻ như chuyện gì anh cũng đều biết 1-2 điều nhỉ?"
Chung Dịch cười nói: "Chỉ là biết 1-2 điều?"
"3, 4, 5, 6." Trì Quân thản nhiên trả lời: "Được rồi, em sẽ mỏi mắt mong chờ."
Chung Dịch nói nhẹ nhàng: "Em sẽ hài lòng."
* * *
Đời trước không có quảng cáo quá nhiều, hoàn toàn phụ thuộc vào người chơi tự động đề cử nên game này mới hot.
Nhưng lần này, Chung Dịch đã chuẩn bị kỹ càng hơn, quảng cáo rộng rãi trên nhiều kênh khác nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người streamer nổi tiếng cùng nhau đề cử. Có người thẳng thừng tuyên bố nói rõ mình đã nhận một công việc mới. Có người thì lại tinh tế hơn chỉ nói mình đang thử chơi một game mới. Game mới này có phong cách độc đáo và tính tự do cao. Sau khi chơi được hai ngày và giao lưu với một số đồng hành thì phát hiện nó khác với những game chơi trước đó, hy vọng mọi người sẽ thích nó.
Người quản lý phòng làm việc game nhìn sự táo bạo của người đầu tư hơi lo lắng: "Ông chủ, có phải là hơi phóng đại không?"
Là một đám kỹ thuật đã quen liều mạng, đối với đội ngũ đã dành ba năm để suy nghĩ để tạo ra game này nên bọn họ hoàn toàn tự tin. Vấn đề ở chỗ, phần 'tự tin' này là xây dựng trên cơ sở 'những người có cùng sở thích với chúng ta nhất định sẽ thích nó'.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng làm việc cũng hiểu rằng rất nhiều người chơi bên ngoài sẽ rút lui khi họ nhìn thấy giao diện thao tác phức tạp. Chứ đừng nói đến tình trạng vi phạm bản quyền tràn lan. Lỡ như, là nói lỡ như lời truyền miệng thật sự có thể hot, chỉ sợ không đầy một tuần sẽ truyền khắp nơi cách phá giải.
Người quản lý rất lo lắng: Lỡ, lỡ như ông chủ không lấy lại tiền về thì sao đây?
Chung Dịch ngược lại rất yên tâm. Nhưng cậu biết rằng game còn chưa được phát hành, bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Vì thế cậu vẫn đi nhầm đường như cũ nói: "Không sao đâu, 2 triệu mà thôi." Từ trước khi đầu tư, cho đến tiền quảng cáo bây giờ: "Nếu thực sự không được, xem như chi phí chơi thử nghiệm sớm."
Đây cũng là do mấy năm sau khi giải trí thịnh thế thật sự còn chưa đến, rất nhiều đối tác liên quan đến 'giá cả kiếm cơm' vẫn còn bảo thủ.
Nhưng nhìn vào số tiền trên tay, Chung Dịch bắt đầu suy tính đến những thứ khác: Những chương trình tạp kỹ nổi tiếng trên biển và những chương trình sẽ dẫn đầu xu hướng trong mấy năm tới... có thể sớm thảo luận về việc áp dụng phí bản quyền.
Xét cho cùng, 'điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên' là dàn giáo rất lớn. Cho đến nay vẫn còn nhét rất ít đồ bên trong. Đời trước, trong sáu năm, Chung Dịch và bạn tốt đã cố gắng rất nhiều để đưa lĩnh vực điện ảnh và truyền hình của tập đoàn phát triển mạnh mẽ. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng trong thời đại giải trí hóa tung hoành, bọn họ không thể tránh khỏi bỏ qua rất nhiều điểm nóng.
Lần này Chung Dịch nghĩ: Mình sẽ làm tốt hơn đời trước.
Trong khi đó, người quản lý nghe thấy Chung Dịch nói mấy chữ '2 triệu mà thôi' thì nói: "Ồ!"
Lạnh lùng.jpg
* * *
Tháng 12, Chung Dịch đã giải quyết xong tất cả vấn đề bên nhà máy và ăn một bữa cơm với tổ dự án Thiên Đường trước một tháng chia tay. Sao đó kéo vali, cuối cùng nhìn lại nơi mình sống cùng Trì Quân gần ba năm.
Cậu khóa cửa, ném chìa khóa vào trong túi rồi bay về Thượng Hải.
Cậu cầm bảng kế hoạch phát triển mình đã liệt kê xong thảo luận với Trì Quân suốt đêm.
Lúc đầu, Trì Quân hơi bối rối trước dáng vẻ nghiêm túc của Chung Dịch: "Ban đầu em đã đặt trước một bàn tiệc..." Xem như là đón gió cho bạn trai, cũng coi như chúc mừng hai người 'đã sum họp'.
Chung Dịch trông dịu dàng hơn, hôn hắn một cái nói: "Em xem trước đi."
Trì Quân nửa tin nửa ngờ lật qua lật lại tài liệu Chung Dịch đưa cho. Một lát sau, hắn hơi nhíu mày, sắc mặt trịnh trọng hơn rất nhiều.
Trì Quân: "Nó quá táo bạo. Làm sao anh biết những lĩnh vực này nhất định sẽ..." Hắn bỗng nhiên dừng lại.
Chủ đề này quá quen thuộc, hắn đã có thể nghĩ ra câu trả lời của Chung Dịch. Trì Quân hít vào một hơi thật dài.
Hắn nói: "Chờ đã. Trước tiên em sẽ gọi điện thoại để cho bàn thức ăn đã đặt sẵn đổi thành giao về nhà." Bất kể nói thế nào, cơm vẫn phải ăn: "Chúng ta phải thảo luận thật kỹ. Chung Dịch, dù cho anh xác định những lĩnh vực này sẽ thành công và gây sốt trong mấy năm tới. Nhưng anh cũng phải biết, bất luận phát triển ngành nào đều phải phù hợp với hoàn cảnh chung tại thời điểm đó."
Ngàn năm trước, chính sách mới của Vương Mãng, trong đó có rất nhiều biện pháp dùng cái nhìn bây giờ đều là tiến bộ. Đáng tiếc vượt qua quá nhiều thời đại, cuối cùng không có cách nào thành công.
Chung Dịch thừa nhận: "Em nói đúng." Cậu lại nói tiếp: "Cho nên, những ý tưởng này cũng nên được tiến hành đúng lúc."
Trì Quân thở dài: "Em tin tưởng anh, không có nghĩa là những người đưa ra quyết định khác sẽ tin tưởng anh... Anh cần phải thuyết phục em trước." Hắn dừng lại: "Bắt đầu từ bây giờ, anh đang đối mặt là một người đầu tư mà không phải bạn trai của anh."
Chung Dịch nhíu mày: "Người đầu tư?" Hơi mới mẻ.
Trì Quân ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ đến cái gì mà đôi mắt chớp nhẹ nhàng, thấp giọng nhanh chóng nói: "Sau có anh có muốn thử đóng vai mặt này hay không?"
Một sinh viên tốt nghiệp giấu trong lòng ước mơ và mang theo bản kế hoạch đến thăm hỏi từng công ty đầu tư, đối mặt với Thái tử cùng tuổi cũng đã ở địa vị trí cao ở Thịnh Nguyên.
Vâng, vì làm cho 'người đầu tư' hài lòng, sinh viên tốt nghiệp đương nhiên phải có chút 'trả giá'.
Chung Dịch nhìn Trì Quân, hoi bất lực và hơi buồn cười gật đầu.
Rất tốt! Hai tháng không gặp, Trì Quân nhớ thương có lẽ không phải chỉ nói ở ngoài miệng.
Đồng thời, Trì Quân cũng nhanh chóng thu lại biểu cảm, nghiêm túc hơn nói: "Bây giờ có thể bắt đầu. Tôi đồng ý cho cậu 3 phút nghe cậu nói những câu kế tiếp."
* * *
Tháng 1, phòng làm việc game hoàn thành bước thử nghiệm cuối cùng.
Vào cuối tháng, trước tết, game võ hiệp độc lập quốc gia đầu tiên đã chính thức ra mắt. Cùng ngày, mười mấy streamer nổi tiếng bắt
đầu phát sóng trực tiếp chơi thử.
Các streamr đi con đường khác nhau, cũng dựa theo phong cách cá nhân và tham khảo ý kiến nội bộ do một số phòng làm việc đưa ra, bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều quả trứng phục sinh ở các thể loại khác nhau. Rất nhiều quần chúng vây xem háo hức rục rịch, cũng có người không ngoài dự đoán hét lên: "Tại sao cách phá giải vẫn chưa ra?"
Chung Dịch đã chuẩn bị xong đáp trả.
Phòng làm việc thành lập một Weibo Official, trước tiên rút thăm một trăm mã kích hoạt và tương tác với các streamer tăng nhiệt độ.
Sau đó nhịn lại lúc trước: Phòng làm việc đã khó khăn như thế nào trong ba năm qua. Trong lúc kiên trì trải qua vô số thất bại và áp lực thực tế, thật vất vả đi đến ngày hôm nay. may mắn được mọi người yêu
thích.
Một câu thôi: ra vẻ mình đáng thương.
Sau khi ra vẻ mình đáng thương, trước đó Chung Dịch đã chuẩn bị thủy quân sẵn ngay lập tức được kích hoạt và kêu gọi trên các nền tảng khác nhau. Một phần game chỉ mấy chục đồng, ăn bớt một bữa thức ăn nhanh là có thể làm cho phòng làm việc đúng lúc lên cơm và đẩy ra càng nhiều tác phẩm xuất sắc.
Thời buổi này rất nhiều cách thông dụng sau này vẫn chưa được cư dân mạng trải nghiệm.
đã lên kệ được một tuần và xông thẳng lên đầu bảng nền tảng. Dù
cho bản thân không phải game thủ nhưng cũng bị liên tục kêu gọi tẩy não, tinh thần trượng nghĩa tăng cao tự phát đưa tiền cơm cho phòng làm
việc.
Nhìn thấy dòng tiền đều đặn vào tài khoản, người quản lý phòng làm việc ngạc nhiên đến ngây người.jpg
Đồng thời, Chung Dịch: "Em cảm thấy thế nào?"
Trì Quân duy nghĩ một lát rồi nhìn Chung Dịch, trong mắt mang theo chút thăm dò, rất nhanh che giấu lại. Hắn chỉ nói câu: "Không ngừng cố gắng."
Chung Dịch: "Còn gì nữa không?"
Trì Quân cười khẽ: "Em càng có lòng tin về việc tiếp theo."
* * *
Một tháng sau, kết thúc kỳ nghỉ tết xuân.
Trong cuộc họp nội bộ của điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên, Trì tổng nhỏ đưa ra mười lăm ý kiến về tình hình hiện tại của công ty, gọi chung là 'kế hoạch 5 năm'.
Và một cách tự nhiên nghe được rất nhiều giọng phản đối.
Trì Quân cố gắng hết sức bác bỏ ý kiến của mọi người và kiên quyết thực hiện nó. Tại thời điểm này có địa vị ngang hàng với phe bảo thủ làm đại diện cho Mạc Nguyên.
Một số người tìm đến trước mặt Trì Bắc Dương, nửa là kể khổ nửa là kiện cáo. Lời nói trong ngoài đều là 'điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên' là ngôi chùa nhỏ, không hầu hạ nổi vị thiếu gia này, hy vọng cậu Trì có thể tìm chỗ khác mà tiến hành cải cách đao to búa lớn này.
* * *
Lúc này dưới cái nhìn của công chúng, đặt ở trước mặt Trì Quân, không tốt cũng không xấu.
Thói quen xem phim của khán giả cần được trao dồi và ý thức bản quyền quốc gia cũng cần được tăng mạnh. Thỉnh thoảng khi một phim công chiếu, sau khi công chiếu thì trước bình minh đã có người bán 'tài nguyên'. Vi phạm bản quyền tràn lan, phim có kỹ xảo đặc sắc hay hơn. Nhưng bộ phim có cốt truyện giống nhau rất khó thu hút khán giả vào rạp chiếu phim.
Cũng may có chính sách bù vé, hàng năm đều có một số tiền lớn. Chỉ cần lợi dụng nó đúng cách cũng không đến mức mất tiền.
Về phần làm sao 'lợi dụng', đối với người phụ trách mảng điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên trước đây. Đó chính là một môn học vấn.
Trì Quân mới đến, dựa theo thông lệ vẫn là giao lưu bàn bạc trên bàn ăn. Một bàn toàn là người lớn tuổi hơn hắn. Nhưng với tư cách là 'Thái tử' từ trên trời rơi xuống, Trì Quân ngược lại ngồi ở ghế chính. Ở bên ngoài là mời rượu sôi nổi giao lưu tình cảm. Nhưng chờ đến khi Trì Quân lộ ra vẻ hơi say - thực tế thì chưa đến mức say, hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ là trên mặt hơi hồng một chút mà thôi. Sau đó thuận thế làm cho giọng mơ hồ và nhịp điệu nói chuyện hơi một chút - đã có người không kiềm chế nổi âm thầm thăm dò.
Lý do cũng rất đơn giản. Trong mắt những người ở trên bàn ăn, chiếc bánh to như vậy. Nhưng Trì Quân bước một chân vào hiển nhiên muốn động đến lợi ích của người khác. Trong tình hình như thế, với tư cách là 'người lớn tuổi', bọn họ đương nhiên hy vọng thiếu gia này có thể thông minh một chút.
Mà Trì Quân ôm gương mặt say chuếnh choáng lắng nghe một lời nói bên tai và âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Hiện tại, một phần lớn daonh thu của rạp chiếu phim đến từ đồ ăn vặt và đồ uống bán trong sảnh. Sau đó nó phụ thuộc vào kế hoạch của bên phim. Nếu như muốn chiếu bộ phim vào ngày đầu tiên được ổn thỏa thì đương nhiên phải giao lưu tình cảm với bên rạp chiếu phim, nói nghĩ lý. Nhưng những mối quan hệ này không bao giờ có thể nói ra trong một câu.
Những người có thể động vào rạp chiếu phim xưa nay luôn là vì lợi ích trần trụi.
Trước kia người đứng đầu tên Mạc Nguyên. Một bàn toàn là cánh tay đắc lực của gã. Bây giờ bị thiếu gia chen mất vị trí xuống hàng thứ hai. Gã thật khó để nói ra những gì suy nghĩ trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười hào sảng.
Sau đó, Trì Quân gọi điện thoại nói với Chung Dịch: "Nhìn thấy ông ta thì em nghĩ đến ông Thận." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trước đó, anh không phải nói công trường đã xảy ra chút vấn đề sao? Sau đó giải quyết thế nào?"
Chung Dịch dịu dàng nói: "Chỉ chuyện nhỏ, em đừng lo lắng."
Đầu dây bên kia, Trì Quân nhẹ nhõm hơn, câu chuyện quay lại phía mình: "Nhà nước không có khả năng vĩnh viễn trợ giúp cho ngành điện ảnh và truyền hình không có điểm dừng." Một ngày nào đó, bù vé sẽ bị hủy. Mà đến lúc đó, nếu như rạp chiếu phim dưới cờ Thịnh Nguyên vẫn giống như bây giờ...
Trì Quân lạnh nhạt nghĩ: Đến lúc đó, mình sẽ trở thành 'chỉ tiếc sắc không thành thép' trong miệng Trì Bắc Dương.
Chung Dịch hỏi: "Em có ý kiến gì không?"
Trì Quân vẫn giữ thói quen. Hắn ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, trước mặt là một ly nước chanh, thêm hai muỗng mật ông như Chung Dịch đã làm, uống vào có vị chua vừa phải và hơi ngọt. Ban đầu Trì Quân không có thói quen này, là Chung Dịch nuôi luyện ra khẩu vị của hắn như vậy.
Lúc buồn bực mất tập trung thì không động vào rượu và thuốc lá, chỉ cắt một quả chanh và vắt nước. Sau đó từ từ uống.
Lúc này, hắn uống một hớp nói: "Em phải có đội ngũ của riêng mình."
Chung Dịch đồng ý và nói: "Đúng vậy. Trong số những người trẻ tuổi luôn có người không muốn ăn trong túi của bọn họ."
Trì Quân thở dài, sau đó nằm xuống nhìn lên trần nhà: "Trước đó anh có nói, cảm thấy em được thả đến bộ phận này là chuyện tốt, tương lai rạp chiếu phim nhất định sẽ mở rộng quy mô lớn..."
Chung Dịch vẫn nói: "Đúng vậy!" Đây là sự thực.
Chỉ là đời trước, cậu không bình tĩnh như bây giờ. Cùng với Trì tổng nhỏ, đối mặt với hoàn cảnh trước mắt Trì Quân hôm nay, lẻ loi tiến lên phía trước.
Hai người đều xuất thân từ ngành tài chính chuyên nghiệp, đối mặt với thị trường và phân tích xu hướng trong tương lai. Từ thói quen xem phim của khán giả, cho đến các chính sách quốc gia trong tương lai... đưa ra mọi quyết định.
Lần này, Chung Dịch biết được mọi đường vòng mà mình và Trì tổng nhỏ phải đi qua, cũng biết chính xác mọi hành động của bọn họ. Có những điều này, cộng với sự tin tưởng của Trì Quân dành cho cậu, mọi thứ đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chung Dịch: "Nhưng việc mở rộng cũng không nên mù quáng."
Trì Quân: "Đúng!" Hắn lại nói tiếp: "Em đã phân tích thị trường từ 10 năm trước, các bộ phim của Hollywood chiếm một phần lớn."
Chung Dịch nói: "Qua mấy năm nữa, các nhà làm phim của chính chúng ta cũng sẽ đứng lên." Hiện tại đã có một nhóm đạo diễn trẻ được đưa sang nước ngoài học hỏi kinh nghiệm. Mấy năm sau, trong bọn họ sẽ có rất nhiều người đưa ra bài thi xuất sắc.
Cùng với đó là 'số đông im hơi lặng tiếng' vào rạp chiếu phim, là nhanh chóng mở rộng phòng vé, là việc bù vé bị hủy mà bây giờ Trì Quân đã nghĩ đến. Mà vào lúc đó, Trì Quân đã có thể có một vị trí trong ban giám đốc của Thịnh Nguyên.
Không còn dựa vào di sản của người thân tặng, mà là toàn bộ dựa vào bản thân, thật sự giành được sự chú ý của người khác.
Trì Quân bật cười, ngón tay vuốt ve quanh thành ly thủy tinh, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, phòng làm việc game của anh hiện tại tiến độ như thế nào?"
Năm đó, trong một đống ngành truyền thống, Chung Dịch liếc mắt đã chọn trúng dự án này. Mà dưới cái nhìn của Trì Quân, sự lựa chọn của Chung Dịch không thể gọi là không đi nhầm đường. Nhưng khi đó, Trì Quân tò mò không thể giải thích được về tầm nhìn của Chung Dịch.
Đối với một số chuyện, Chung Dịch sẽ có loại chắc chắn không thể giải thích được.
Hai năm qua, cảm giác như vậy luôn thỉnh thoảng xuất hiện trong lòng Trì Quân. Hắn tình cờ nghe được người trong ngành đánh giá về Chung Dịch. Họ nói tầm nhìn của Chung Dịch cực kỳ chính xác, thường là bằng sáng chế được cậu thích có thể mang lại lợi ích gấp hàng trăm lần. Nghe những lời này, Trì Quân thường suy nghĩ rất nhiều.
Về phần phòng làm việc game lúc trước, mặc dù hắn có đầu tư. Nhưng công bằng mà nói thì hắn cũng không thật sự quan tâm nhiều.
Nhưng cùng là người đầu tư, Chung Dịch có thể trả lời chính xác: "Đã chuẩn bị đến bước cuối cùng."
Trì Quân: "Hả?"
Chung Dịch: "Đang liên hệ với công ty phát hành."
Trì Quân: "Anh đã có số phiên bản chưa?"
Chung Dịch: "Nó sẽ được đặt trên kệ nền tảng ngoại cảnh."
Trì Quân chớp mắt hai cái, ngón tay chậm rãi dời từ trên ly thủy tinh đến nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, thở dài: "Có vẻ như chuyện gì anh cũng đều biết 1-2 điều nhỉ?"
Chung Dịch cười nói: "Chỉ là biết 1-2 điều?"
"3, 4, 5, 6." Trì Quân thản nhiên trả lời: "Được rồi, em sẽ mỏi mắt mong chờ."
Chung Dịch nói nhẹ nhàng: "Em sẽ hài lòng."
* * *
Đời trước không có quảng cáo quá nhiều, hoàn toàn phụ thuộc vào người chơi tự động đề cử nên game này mới hot.
Nhưng lần này, Chung Dịch đã chuẩn bị kỹ càng hơn, quảng cáo rộng rãi trên nhiều kênh khác nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người streamer nổi tiếng cùng nhau đề cử. Có người thẳng thừng tuyên bố nói rõ mình đã nhận một công việc mới. Có người thì lại tinh tế hơn chỉ nói mình đang thử chơi một game mới. Game mới này có phong cách độc đáo và tính tự do cao. Sau khi chơi được hai ngày và giao lưu với một số đồng hành thì phát hiện nó khác với những game chơi trước đó, hy vọng mọi người sẽ thích nó.
Người quản lý phòng làm việc game nhìn sự táo bạo của người đầu tư hơi lo lắng: "Ông chủ, có phải là hơi phóng đại không?"
Là một đám kỹ thuật đã quen liều mạng, đối với đội ngũ đã dành ba năm để suy nghĩ để tạo ra game này nên bọn họ hoàn toàn tự tin. Vấn đề ở chỗ, phần 'tự tin' này là xây dựng trên cơ sở 'những người có cùng sở thích với chúng ta nhất định sẽ thích nó'.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng làm việc cũng hiểu rằng rất nhiều người chơi bên ngoài sẽ rút lui khi họ nhìn thấy giao diện thao tác phức tạp. Chứ đừng nói đến tình trạng vi phạm bản quyền tràn lan. Lỡ như, là nói lỡ như lời truyền miệng thật sự có thể hot, chỉ sợ không đầy một tuần sẽ truyền khắp nơi cách phá giải.
Người quản lý rất lo lắng: Lỡ, lỡ như ông chủ không lấy lại tiền về thì sao đây?
Chung Dịch ngược lại rất yên tâm. Nhưng cậu biết rằng game còn chưa được phát hành, bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Vì thế cậu vẫn đi nhầm đường như cũ nói: "Không sao đâu, 2 triệu mà thôi." Từ trước khi đầu tư, cho đến tiền quảng cáo bây giờ: "Nếu thực sự không được, xem như chi phí chơi thử nghiệm sớm."
Đây cũng là do mấy năm sau khi giải trí thịnh thế thật sự còn chưa đến, rất nhiều đối tác liên quan đến 'giá cả kiếm cơm' vẫn còn bảo thủ.
Nhưng nhìn vào số tiền trên tay, Chung Dịch bắt đầu suy tính đến những thứ khác: Những chương trình tạp kỹ nổi tiếng trên biển và những chương trình sẽ dẫn đầu xu hướng trong mấy năm tới... có thể sớm thảo luận về việc áp dụng phí bản quyền.
Xét cho cùng, 'điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên' là dàn giáo rất lớn. Cho đến nay vẫn còn nhét rất ít đồ bên trong. Đời trước, trong sáu năm, Chung Dịch và bạn tốt đã cố gắng rất nhiều để đưa lĩnh vực điện ảnh và truyền hình của tập đoàn phát triển mạnh mẽ. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng trong thời đại giải trí hóa tung hoành, bọn họ không thể tránh khỏi bỏ qua rất nhiều điểm nóng.
Lần này Chung Dịch nghĩ: Mình sẽ làm tốt hơn đời trước.
Trong khi đó, người quản lý nghe thấy Chung Dịch nói mấy chữ '2 triệu mà thôi' thì nói: "Ồ!"
Lạnh lùng.jpg
* * *
Tháng 12, Chung Dịch đã giải quyết xong tất cả vấn đề bên nhà máy và ăn một bữa cơm với tổ dự án Thiên Đường trước một tháng chia tay. Sao đó kéo vali, cuối cùng nhìn lại nơi mình sống cùng Trì Quân gần ba năm.
Cậu khóa cửa, ném chìa khóa vào trong túi rồi bay về Thượng Hải.
Cậu cầm bảng kế hoạch phát triển mình đã liệt kê xong thảo luận với Trì Quân suốt đêm.
Lúc đầu, Trì Quân hơi bối rối trước dáng vẻ nghiêm túc của Chung Dịch: "Ban đầu em đã đặt trước một bàn tiệc..." Xem như là đón gió cho bạn trai, cũng coi như chúc mừng hai người 'đã sum họp'.
Chung Dịch trông dịu dàng hơn, hôn hắn một cái nói: "Em xem trước đi."
Trì Quân nửa tin nửa ngờ lật qua lật lại tài liệu Chung Dịch đưa cho. Một lát sau, hắn hơi nhíu mày, sắc mặt trịnh trọng hơn rất nhiều.
Trì Quân: "Nó quá táo bạo. Làm sao anh biết những lĩnh vực này nhất định sẽ..." Hắn bỗng nhiên dừng lại.
Chủ đề này quá quen thuộc, hắn đã có thể nghĩ ra câu trả lời của Chung Dịch. Trì Quân hít vào một hơi thật dài.
Hắn nói: "Chờ đã. Trước tiên em sẽ gọi điện thoại để cho bàn thức ăn đã đặt sẵn đổi thành giao về nhà." Bất kể nói thế nào, cơm vẫn phải ăn: "Chúng ta phải thảo luận thật kỹ. Chung Dịch, dù cho anh xác định những lĩnh vực này sẽ thành công và gây sốt trong mấy năm tới. Nhưng anh cũng phải biết, bất luận phát triển ngành nào đều phải phù hợp với hoàn cảnh chung tại thời điểm đó."
Ngàn năm trước, chính sách mới của Vương Mãng, trong đó có rất nhiều biện pháp dùng cái nhìn bây giờ đều là tiến bộ. Đáng tiếc vượt qua quá nhiều thời đại, cuối cùng không có cách nào thành công.
Chung Dịch thừa nhận: "Em nói đúng." Cậu lại nói tiếp: "Cho nên, những ý tưởng này cũng nên được tiến hành đúng lúc."
Trì Quân thở dài: "Em tin tưởng anh, không có nghĩa là những người đưa ra quyết định khác sẽ tin tưởng anh... Anh cần phải thuyết phục em trước." Hắn dừng lại: "Bắt đầu từ bây giờ, anh đang đối mặt là một người đầu tư mà không phải bạn trai của anh."
Chung Dịch nhíu mày: "Người đầu tư?" Hơi mới mẻ.
Trì Quân ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ đến cái gì mà đôi mắt chớp nhẹ nhàng, thấp giọng nhanh chóng nói: "Sau có anh có muốn thử đóng vai mặt này hay không?"
Một sinh viên tốt nghiệp giấu trong lòng ước mơ và mang theo bản kế hoạch đến thăm hỏi từng công ty đầu tư, đối mặt với Thái tử cùng tuổi cũng đã ở địa vị trí cao ở Thịnh Nguyên.
Vâng, vì làm cho 'người đầu tư' hài lòng, sinh viên tốt nghiệp đương nhiên phải có chút 'trả giá'.
Chung Dịch nhìn Trì Quân, hoi bất lực và hơi buồn cười gật đầu.
Rất tốt! Hai tháng không gặp, Trì Quân nhớ thương có lẽ không phải chỉ nói ở ngoài miệng.
Đồng thời, Trì Quân cũng nhanh chóng thu lại biểu cảm, nghiêm túc hơn nói: "Bây giờ có thể bắt đầu. Tôi đồng ý cho cậu 3 phút nghe cậu nói những câu kế tiếp."
* * *
Tháng 1, phòng làm việc game hoàn thành bước thử nghiệm cuối cùng.
Vào cuối tháng, trước tết, game võ hiệp độc lập quốc gia đầu tiên
Các streamr đi con đường khác nhau, cũng dựa theo phong cách cá nhân và tham khảo ý kiến nội bộ do một số phòng làm việc đưa ra, bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều quả trứng phục sinh ở các thể loại khác nhau. Rất nhiều quần chúng vây xem háo hức rục rịch, cũng có người không ngoài dự đoán hét lên: "Tại sao cách phá giải vẫn chưa ra?"
Chung Dịch đã chuẩn bị xong đáp trả.
Phòng làm việc thành lập một Weibo Official, trước tiên rút thăm một trăm mã kích hoạt và tương tác với các streamer tăng nhiệt độ.
Sau đó nhịn lại lúc trước: Phòng làm việc đã khó khăn như thế nào trong ba năm qua. Trong lúc kiên trì trải qua vô số thất bại và áp lực thực tế, thật vất vả đi đến ngày hôm nay.
Một câu thôi: ra vẻ mình đáng thương.
Sau khi ra vẻ mình đáng thương, trước đó Chung Dịch đã chuẩn bị thủy quân sẵn ngay lập tức được kích hoạt và kêu gọi trên các nền tảng khác nhau. Một phần game chỉ mấy chục đồng, ăn bớt một bữa thức ăn nhanh là có thể làm cho phòng làm việc đúng lúc lên cơm và đẩy ra càng nhiều tác phẩm xuất sắc.
Thời buổi này rất nhiều cách thông dụng sau này vẫn chưa được cư dân mạng trải nghiệm.
Nhìn thấy dòng tiền đều đặn vào tài khoản, người quản lý phòng làm việc ngạc nhiên đến ngây người.jpg
Đồng thời, Chung Dịch: "Em cảm thấy thế nào?"
Trì Quân duy nghĩ một lát rồi nhìn Chung Dịch, trong mắt mang theo chút thăm dò, rất nhanh che giấu lại. Hắn chỉ nói câu: "Không ngừng cố gắng."
Chung Dịch: "Còn gì nữa không?"
Trì Quân cười khẽ: "Em càng có lòng tin về việc tiếp theo."
* * *
Một tháng sau, kết thúc kỳ nghỉ tết xuân.
Trong cuộc họp nội bộ của điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên, Trì tổng nhỏ đưa ra mười lăm ý kiến về tình hình hiện tại của công ty, gọi chung là 'kế hoạch 5 năm'.
Và một cách tự nhiên nghe được rất nhiều giọng phản đối.
Trì Quân cố gắng hết sức bác bỏ ý kiến của mọi người và kiên quyết thực hiện nó. Tại thời điểm này có địa vị ngang hàng với phe bảo thủ làm đại diện cho Mạc Nguyên.
Một số người tìm đến trước mặt Trì Bắc Dương, nửa là kể khổ nửa là kiện cáo. Lời nói trong ngoài đều là 'điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên' là ngôi chùa nhỏ, không hầu hạ nổi vị thiếu gia này, hy vọng cậu Trì có thể tìm chỗ khác mà tiến hành cải cách đao to búa lớn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.