Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 78: Tỉnh rượu rồi à?
Giang Sắc Mộ
08/07/2021
Nói đến việc dời nhà máy thì không thể không nói cho thầy Trương một
câu. Hai năm trôi qua, tất cả sinh viên trong khoa Vật liệu đều có thể
nhìn ra thầy Trương thường ngày luôn có tâm trạng rất tốt. Đặc biệt là
những nghiên cứu sinh được giao cho ông. Khi mượn sức đàn em thi lên
thạc sĩ luôn nhắc một câu: "Hai năm qua ông chủ đã kiếm được rất nhiều
tiền." Hàm ý là sẽ không nghiền ép sinh viên: "Đến với chúng tôi sẽ có
thịt ăn."
Lúc này, các sinh viên của giáo viên hướng dẫn bên cạnh lại muốn nói mấy câu lành lạnh: "Nhưng SCI đầu tiên của thầy Trương là sự khởi đầu của năm ngoái."
Nghiên cứu sinh của thầy Trương: "SCI của thầy Quách mấy người ngược lại là hàng năm đều có. Nhưng ông ta trả lương cho mấy người bao nhiêu?"
Dừng một chút, còn nói: "Hơn nữa yếu tố tác động của thầy Trương vẫn cao hơn thầy Quách. Công thức cuối cùng của thầy Quách có phải đã bán cho thầy Trương không?"
Người đối diện: "Không phải, mấy người rốt cuộc là đến khoe khoang thầy Trương hay là tự mình làm thành quả?"
Hai bên nhìn nhau, tinh thần chiến đấu nổi lên.
Những đàn em trong phòng thí nghiệm nơm nớp lo sợ: "..."
* * *
Thời gian trôi qua. Vào học kỳ 1 năm ba, nhà máy đã chính thức kết thúc việc đặt hàng và giao hàng cho dự án công viên giải trí của Thịnh Nguyên.
Đồng thời, bên thầy Trương lại có sản phẩm mới. Trước khi gửi bài luận văn, thầy Trương hỏi Chung Dịch có đặt bằng độc quyền bên nhà máy bên kia hay không.
Chung Dịch nhìn công thức và tìm kiếm nó trong đầu một lát, uyển chuyển nói: "Nó có thể không thích hợp."
Thầy Trương híp mắt nhìn cậu.
Chung Dịch mỉm cười nói: "Thưa thầy, thầy làm nghề này đã lâu, quen biết cũng nhiều. Hiện tại chúng ta dự định mở rộng quy mô sản xuất. Cho nên nếu thầy có bạn bè dự định sau này bán công thức cũng có thể đến thương lượng giá cả."
Thầy Trương im lặng một lát mới nói: "Em không thích công thức triển vọng này của thầy à?" Ông vẫn còn nhớ đến một đống phân tích thị trường trước đây của Chung Dịch về thủy tinh số 183. Bây giờ nhìn lại nhiều lời tiên đoán trong đó cũng đã ứng nghiệm.
Ở một trình độ nhất định, thầy Trương tin tưởng vào tầm nhìn của Chung Dịch.
Sau khi nghe những lời ông nói, Chung Dịch phủ nhận và nói: "Không phải em không thích, chỉ là em làm việc ở Thịnh Nguyên hai năm nên cũng nhìn công thức từ góc độ của bên bất động sản. Hơn nữa, trước đó tích lũy giao thiệp cũng mặt này... Nếu đi con đường vật liệu xây dựng này thì phải làm to, làm tỉ mỉ. Một lòng hai nơi chỉ sợ hai bên cũng không làm được tốt. Công thức mới của thầy hiển nhiên phù hợp với ngành khác hơn."
Đó là lời từ chối rất đường hoàng.
Thầy Trương cũng không tức giận. Lúc đầu ông hơi bất mãn, nhưng sau khi bình tĩnh lại nghĩ đến thành quả của mình có thể có giá trị bao nhiêu, trong lòng ông hiểu rõ. Nhưng Chung Dịch nói cũng rất hợp lý.
Là một người làm kinh doanh nửa vời, thầy Trương hiểu rõ 'sự bảo thủ' của Chung Dịch lúc này.
Đồng thời, ông không cần thiết treo cổ trên một cái cây ở Chung Dịch. Trước khi biết đến Chung Dịch, thành quả của ông cũng không phải được mỗi công ty xem trọng, tranh nhau đấu thầu mua. Bây giờ chỉ là đi lại con đường trước đó một lần nữa.
Ngược lại là thủy tinh số 183, có thể bán chạy như hiện nay, điều này hoàn toàn vượt qua sự mong đợi của thầy Trương. Thậm chí rất nhiều người trong nghề. Lúc trước ông ăn cơm với bạn bè, trong đó rất nhiều ông chủ nhà máy đã hối hận về sự do dự của mình khi lần đầu tiên ra mắt.
Ví căng phồng, mọi thứ cũng rất hào hùng. Thầy Trương cười giỡn nói: "Thầy vẫn luôn chưa hỏi. Lúc trước em có hối hận vì đã bán thủy tinh cách nhiệt với giá 300.000 không?" Xem tình huống bây giờ, công ty mua công thức của Chung Dịch rõ ràng đã có lời.
Chung Dịch cười theo. Đối với thầy Trương, cậu không có nói nhiều điều trong lòng mình ra như ở trước mặt Trì Quân, cậu chỉ nói: "Lúc đó cũng là duyên số."
Thầy Trương: "Cũng đúng! Không có khoản tiền kia, em cũng không ăn công thức số 183 vô được."
--- ---
Đối với thầy Trương, cuộc nói chuyện này vốn chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau đó một số bạn bè làm ra thành quả. Ban đầu, ông cũng chỉ ôm thái độ không quan tâm để giật dây bắc cầu.
Kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán.
Thoạt nhìn, Chung Dịch thực sự cẩn thận, thậm chí quá cẩn thận. Trong những năm qua, ông đã liên tục giới thiệu hơn hai mươi người. Nhưng cuối cùng được ký chỉ có ba bằng sáng chế. Có người sau lưng nói với thầy Trương: "Trước đó ông còn kể thằng nhóc này liều lĩnh. Chỉ nửa chân bước vào ngành sản xuất đã dám trực tiếp đánh cược với công thức 183 của ông. Bây giờ thì thế nào, có phải là đã kiệt sức rồi không?"
Thầy Trương cũng không thể mò ra tiêu chí lựa chọn của Chung Dịch. Khi nói chuyện với đối phương, Chung Dịch ngược lại có thể liệt kê ra 7-8 lý do. Ông nghe qua có vẻ hợp lý và có cơ sở, suy nghĩ kỹ một chút vẫn có vẻ hợp lý và cơ sở. Vấn đề là cùng một ưu điểm sản phẩm và phân tích sản phẩm cạnh tranh, thầy Trương cũng có thể liệt kê ra 7-8 công thức bị Chung Dịch từ chối.
Cuối cùng, chỉ có thể nhìn thị trường tuyên bố công trả lời: ba công thức đã nhận được phản hồi tốt một cách đáng ngạc nhiên.
Tài sản của Chung Dịch ngày càng giàu có. Là nhà đầu tư ban đầu, thầy Trương cũng kiếm được rất nhiều tiền, dần dần không nghĩ nhiều nữa, tóm lại chuyện cần động não đều có Chung Dịch quyết định. Ông gặp người khác trước tiên là cười, trải nghiệm cuộc sống dưỡng già trước tiên.
Trương Hi ở nhà phàn nàn: "Con thấy ba là ước gì có thể nhận Chung Dịch làm con trai."
Thầy Trương lắc đầu, hơi tiếc nuối: "Vậy cũng phải do nó tự nguyện mới được."
Trương Hi ngạc nhiên: Ba đã thật sự suy nghĩ qua?
Thầy Trương liếc nhìn con gái: "Con muốn đi đâu? Con gái à, đã mấy năm rồi sao không thấy con dẫn bạn trai về nhà vậy?"
Trương Hi thở dài một hơi. Cũng may ba có lẽ đang mượn đề tài để nói chuyện, trọng điểm là để phàn nàn về mình.
Cô nói: "Bạn trai làm sao quan trọng bằng kiếm tiền chứ."
Thầy Trương tặc lưỡi một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Trương Hi hỏi: "Đúng rồi, ba có hỏi qua Chung Dịch sau khi tốt nghiệp, cậu ta có kế hoạch gì không?" Lúc này chính là thời gian Trương Hi tốt nghiệp.
Thầy Trương cau mày nói: "Trước đó nó đã từng nói một lần muốn về Thượng Hải... Thượng Hải có gì tốt? Ồ, ngược lại có một khu công nghiệp hóa chất mới. Nhưng ba đã nghiên cứu qua chính sách, không sánh được như chúng ta ở đây." Mấy năm qua, nguồn tiêu thụ tích lũy đều ở Bắc Kinh. Nếu quả thật dời về Thượng Hải, Chung Dịch không thể nói là bắt đầu lại từ đầu. Nhưng mặt hậu cần phải nối hệ thống dây điện một lần nữa, còn phải thiết lập lại quan hệ với các quan chức địa phương, nghĩ lại đã cảm thấy rất phiền phức.
Thầy Trương suy nghĩ nói tiếp: "Nếu thật sự muốn dời đến nơi khác, cũng phải tìm một nơi ít tốn kém hơn." Mấy năm qua, nhà nước đã đưa ra nhiều biện pháp để hỗ trợ phát triển các vùng sâu, vùng xa.
Trương Hi nhắc nhở: "Ba cũng không thể nói không như vậy, phải đi hỏi cậu ta."
Câu hỏi này vừa nói ra đã hỏi ra chuyện.
Chung Dịch thản nhiên: "Em sẽ về Thượng Hải. Em sẽ gánh vác chi phí dời nhà máy, không cần xem xét lựa chọn khác."
Thầy Trương: "..."
Chung Dịch: "Nếu thầy có ý kiến gì cứ nói. Nếu như thực sự không thể đồng ý thì em có thể dựa theo giá trị sản lượng hiện tại trả lại hoa hồng ban đầu thầy đầu tư."
Lời nói này, năm đó hai người thương lượng rất lâu. Cuối cùng thầy Trương đầu tư 1,2 triệu; tức là 30% quyền lên tiếng.
Mặc dù ở phía sau, nhà máy vẫn luôn là Chung Dịch không bán hai giá. Nhưng tiền là thật, tất cả đều nằm trong tài khoản của thầy Trương. Thầy Trương cũng rất vui vẻ.
Bây giờ, Chung Dịch nói như vậy...
Thầy Trương: "Rốt cuộc em nghĩ thế nào rồi?"
Chung Dịch suy nghĩ một chút, dựa theo thói quen liệt kê ra: "Đầu tiên, thưa thầy, thầy cũng biết mấy năm nay em đã làm việc ở Thịnh Nguyên. Còn bên Bắc Kinh này chỉ là công ty chi nhánh của Thịnh Nguyên, trụ sở chính vẫn ở Thượng Hải. Thứ hai, em là người Thượng Hải, rời khỏi quê nhà bốn năm. Nhưng đến bây giờ vẫn không quen với phong tục tập quán của Bắc Kinh."
Thầy Trương: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, thằng nhóc cậu, từ trước đến giờ cũng có một bộ. Với tài sản hiện tại của em cũng không cần thiết phải ở Thịnh Nguyên mãi sao?" Thịnh Nguyên trả tiền lương cho Chung Dịch cao đến đâu cũng chỉ một năm mấy trăm ngàn. Dù cho sau này Chung Dịch trở lại Thượng Hải được thăng chức cũng không quá một triệu.
Làm thế nào có thể so sánh với bên nhà máy này chứ?
Chung Dịch nói: "Nhưng xác thật em cần phải ở lại Thịnh Nguyên, có một số lý do không tiện nói với thầy."
Thầy Trương hơi híp mắt lại nhìn cậu. Đột nhiên nói: "Em và thằng nhóc họ Trì..."
Thầy Trương cũng không phải là không để ý đến chuyện bên ngoài. Trì Quân từng đến nhà máy tìm Chung Dịch. Sau đó hai bên đến tham gia bữa tiệc thương mại, thầy Trương nhìn thấy Trì Quân từ xa. Lại nghe người ta nói đó là Thái tử của Thịnh Nguyên.
Khi đó ông đã có một số ý tưởng.
Chung Dịch bình tĩnh nói: "Trì Quân đã giúp đỡ em rất nhiều. Em đã đồng y, cũng sẽ cố gắng hết sức để trả ơn cho cậu ấy."
Thầy Trương không hỏi tiếp mà chỉ cười: "Chà, người trẻ tuổi có chính trực, đó là một chuyện tốt."
Có mấy lời không cần phải nói quá rõ ràng.
Nhưng cuối cùng, thầy Trương nói: "Nếu em đã quyết định, nên dời nhà máy cũng không sao." Hai năm qua, chuyện Chung Dịch quyết định đều chưa bao giờ sai lầm. Thầy Trương rất tin tưởng điều này, Chung Dịch hứa sẽ chịu trách nhiệm chi trả cho việc dời nhà máy nên ông cũng vui vẻ tiếp tục làm nhà đầu tư có thể lấy tiền hoa hồng.
* * *
Quay lại thời điểm hiện tại.
Từ gara lên lầu, bước chân của Chung Dịch hơi loạng choạng. Trì Quân nhìn cậu, rốt cuộc không nhịn được đến đỡ Chung Dịch đi về phía trước.
Lúc này cũng đừng té ngã.
Hai người có vóc người tương tự. Trong hai năm, Chung Dịch đã cao lên. Trì Quân theo sát phía sau vẫn chênh lệch 1-2 cm. Nhưng nếu đổi đôi giày khác thì không nhìn ra sự khác biệt về chiều cao. Lúc này, trong lượng nửa người của Chung Dịch dựa vào người Trì Quân. Trì Quân cũng có thể bình yên chịu được.
Chỉ là sau khi vào thang máy, hắn nói: "Chung Dịch."
Chung Dịch 'ơi' một tiếng nhìn Trì Quân, muốn hôn hắn.
Cái hôn nhẹ trong xe hoàn toàn không đủ.
Trì Quân cười trước cái nhìn của Chung Dịch: "Tối hôm nay anh có vẻ rất khác."
Chung Dịch: "Khác biệt chỗ nào?"
Trì Quân: "Rất thẳng thắn, cũng rất biết làm nũng."
Chung Dịch cau mày.
Trì Quân trêu chọc cậu: "Sớm biết sau khi anh uống say sẽ như thế này thì lúc trước em nên chuốc anh say."
Tầm mắt của Chung Dịch dần dần trở nên nguy hiểm, hừ một tiếng từ khoang mũi: "Làm nũng?"
Em chắc chắn chứ?
Trì Quân đã nhìn ra nhưng không hề sợ hãi, tiếp tục cười nói: "Đúng vậy! Rất đáng yêu!"
Khi hắn ôm cậu lên xe toát ra vẻ yếu đuối hiếm có. Trì Quân nhanh chóng nghĩ: Lẽ nào đây chính là những gì Chung Dịch đã nói qua trước đó, nguyên nhân làm cho giá trị nguy hiểm của cậu rất cao?
Đây là cuộc đối thoại rất lâu trước đó. Nhưng khi Chung Dịch nhỏ giọng nói 'đừng nhắc đến tai nạn xe cộ', Trì Quân nhớ ra ngay lập tức.
Bên kia, Chung Dịch híp mắt không nói. Cậu quay đầu nhìn số hiển thị phía trên các nút thang máy.
Đây là chung cư đã được Chung Dịch mua lại làm 'nhà' của mình và Trì Quân. Nói đến chuyện về Thượng Hải, điều tiếc nuối nhất chỉ sợ là không thể xóa bỏ dấu vết cuộc sống của hai người mấy năm nay.
Những con số đỏ tươi dần nhảy lên. Cho đến khi đến tầng lầu, Chung Dịch đứng yên, bước chân vững vàng, nghiêng đầu nói với Trì Quân: "Em rất dũng cảm."
Trì Quân không hiểu ra sao, nhìn thấy sắc mặt của Chung Dịch thì tim thót lên. Hắn không quá chắc chắn: "Anh đã tỉnh rượu?"
Chung Dịch hờ hững nói: "Trước đó ở trên xe bị gió thổi đã tỉnh hơn phân nửa rồi."
Còn hơn một nửa lại, một nửa là cậu thật sự muốn thân thiết với Trì Quân một chút. Vì thế khi đối phương đỡ mình dìu mình nhân thể dán lên người Trì Quân. Nửa còn lại là người che đậy cho một số lời nói và hành động trong tối nay.
Chỉ là hiện tại dường như đã không cần che giấu.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Được rồi, về nhà lại nói tiếp."
Khi dứt lời, thang máy đúng lúc dừng lại.
Trì Quân bật cười: "Làm sao đây, em hơi sợ, nhưng rất chờ mong."
Đây chính là sự thay đổi lớn nhất mà hắn đã làm đối với Chung Dịch trong hai năm qua.
Sau khi vào cửa, Trì Quân đè vào tường hành lang hôn môi. Hắn nửa nghiến răng nửa thở dốc nói: "Anh là cuồng khống chế này..."
Chung Dịch nghiêng đầu, lui về phía sau một chút nhìn hắn. Tóc hắn lòa xòa trước trán, ánh đèn chiếu xuống, bóng tóc che mất nửa gương mặt.
Hơi thở của Trì Quân trở nên hỗn loạn, lầm bầm nói: "Nhưng em rất thích —— a."
Chung Dịch hài lòng, cúi đầu hôn hắn. Tay cậu vươn đến vuốt ve nên nhạy cảm trên eo của Trì Quân. Trì Quân vừa run rẩy cả người vừa ôm lấy sau gáy Chung Dịch: "Em nên phát hiện sớm..."
Ở lần đầu tiên Chung Dịch xoa eo hắn, lại ôm cả người đang run rẩy của hắn vào trong lồng ngực nên phát hiện.
Dù sao cũng nên là sau đó đứng đối diện với gương, muốn hắn nói ra cảng trong gương. Hoặc là sau đó nữa đè tay hắn, để cho hắn lặp lại chi tiết trước đó. Hoặc là bây giờ.
Hai năm qua, sau khi mua lại căn nhà chung cư này, kết hợp sở thích của hai người nên đã sửa sang lại trong nhà. Nó có thêm một quầy bar rất nhỏ, phía trên đặt mấy chai rượu vang đỏ của những người khác tặng.
Chung Dịch mở một chai đi đến chỗ Trì Quân và ngồi xuống nói: "Cục cưng, lặp lại mấy câu em nói trước đó lần nữa đi!"
Trì Quân nhìn cậu, ánh mắt hơi mơ hồ, quần áo trên người xộc xệch. Những chiếc cúc áo sơ sơ mi mở ra, có mảnh vải khác treo lộn xộn ở trên người.
Hắn nhìn thấy một chút rượu từ không trung chảy xuống dừng trên người mình.
Thật lạnh!
Trì Quân: "Rất đáng yêu —— ô."
Chung Dịch khẽ cười, giúp hắn bổ sung: "Muốn chuốc anh say?"
Trì Quân nuốt nước bọt: "Cũng không phải thực sự muốn."
Lúc này, các sinh viên của giáo viên hướng dẫn bên cạnh lại muốn nói mấy câu lành lạnh: "Nhưng SCI đầu tiên của thầy Trương là sự khởi đầu của năm ngoái."
Nghiên cứu sinh của thầy Trương: "SCI của thầy Quách mấy người ngược lại là hàng năm đều có. Nhưng ông ta trả lương cho mấy người bao nhiêu?"
Dừng một chút, còn nói: "Hơn nữa yếu tố tác động của thầy Trương vẫn cao hơn thầy Quách. Công thức cuối cùng của thầy Quách có phải đã bán cho thầy Trương không?"
Người đối diện: "Không phải, mấy người rốt cuộc là đến khoe khoang thầy Trương hay là tự mình làm thành quả?"
Hai bên nhìn nhau, tinh thần chiến đấu nổi lên.
Những đàn em trong phòng thí nghiệm nơm nớp lo sợ: "..."
* * *
Thời gian trôi qua. Vào học kỳ 1 năm ba, nhà máy đã chính thức kết thúc việc đặt hàng và giao hàng cho dự án công viên giải trí của Thịnh Nguyên.
Đồng thời, bên thầy Trương lại có sản phẩm mới. Trước khi gửi bài luận văn, thầy Trương hỏi Chung Dịch có đặt bằng độc quyền bên nhà máy bên kia hay không.
Chung Dịch nhìn công thức và tìm kiếm nó trong đầu một lát, uyển chuyển nói: "Nó có thể không thích hợp."
Thầy Trương híp mắt nhìn cậu.
Chung Dịch mỉm cười nói: "Thưa thầy, thầy làm nghề này đã lâu, quen biết cũng nhiều. Hiện tại chúng ta dự định mở rộng quy mô sản xuất. Cho nên nếu thầy có bạn bè dự định sau này bán công thức cũng có thể đến thương lượng giá cả."
Thầy Trương im lặng một lát mới nói: "Em không thích công thức triển vọng này của thầy à?" Ông vẫn còn nhớ đến một đống phân tích thị trường trước đây của Chung Dịch về thủy tinh số 183. Bây giờ nhìn lại nhiều lời tiên đoán trong đó cũng đã ứng nghiệm.
Ở một trình độ nhất định, thầy Trương tin tưởng vào tầm nhìn của Chung Dịch.
Sau khi nghe những lời ông nói, Chung Dịch phủ nhận và nói: "Không phải em không thích, chỉ là em làm việc ở Thịnh Nguyên hai năm nên cũng nhìn công thức từ góc độ của bên bất động sản. Hơn nữa, trước đó tích lũy giao thiệp cũng mặt này... Nếu đi con đường vật liệu xây dựng này thì phải làm to, làm tỉ mỉ. Một lòng hai nơi chỉ sợ hai bên cũng không làm được tốt. Công thức mới của thầy hiển nhiên phù hợp với ngành khác hơn."
Đó là lời từ chối rất đường hoàng.
Thầy Trương cũng không tức giận. Lúc đầu ông hơi bất mãn, nhưng sau khi bình tĩnh lại nghĩ đến thành quả của mình có thể có giá trị bao nhiêu, trong lòng ông hiểu rõ. Nhưng Chung Dịch nói cũng rất hợp lý.
Là một người làm kinh doanh nửa vời, thầy Trương hiểu rõ 'sự bảo thủ' của Chung Dịch lúc này.
Đồng thời, ông không cần thiết treo cổ trên một cái cây ở Chung Dịch. Trước khi biết đến Chung Dịch, thành quả của ông cũng không phải được mỗi công ty xem trọng, tranh nhau đấu thầu mua. Bây giờ chỉ là đi lại con đường trước đó một lần nữa.
Ngược lại là thủy tinh số 183, có thể bán chạy như hiện nay, điều này hoàn toàn vượt qua sự mong đợi của thầy Trương. Thậm chí rất nhiều người trong nghề. Lúc trước ông ăn cơm với bạn bè, trong đó rất nhiều ông chủ nhà máy đã hối hận về sự do dự của mình khi lần đầu tiên ra mắt.
Ví căng phồng, mọi thứ cũng rất hào hùng. Thầy Trương cười giỡn nói: "Thầy vẫn luôn chưa hỏi. Lúc trước em có hối hận vì đã bán thủy tinh cách nhiệt với giá 300.000 không?" Xem tình huống bây giờ, công ty mua công thức của Chung Dịch rõ ràng đã có lời.
Chung Dịch cười theo. Đối với thầy Trương, cậu không có nói nhiều điều trong lòng mình ra như ở trước mặt Trì Quân, cậu chỉ nói: "Lúc đó cũng là duyên số."
Thầy Trương: "Cũng đúng! Không có khoản tiền kia, em cũng không ăn công thức số 183 vô được."
--- ---
Đối với thầy Trương, cuộc nói chuyện này vốn chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau đó một số bạn bè làm ra thành quả. Ban đầu, ông cũng chỉ ôm thái độ không quan tâm để giật dây bắc cầu.
Kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán.
Thoạt nhìn, Chung Dịch thực sự cẩn thận, thậm chí quá cẩn thận. Trong những năm qua, ông đã liên tục giới thiệu hơn hai mươi người. Nhưng cuối cùng được ký chỉ có ba bằng sáng chế. Có người sau lưng nói với thầy Trương: "Trước đó ông còn kể thằng nhóc này liều lĩnh. Chỉ nửa chân bước vào ngành sản xuất đã dám trực tiếp đánh cược với công thức 183 của ông. Bây giờ thì thế nào, có phải là đã kiệt sức rồi không?"
Thầy Trương cũng không thể mò ra tiêu chí lựa chọn của Chung Dịch. Khi nói chuyện với đối phương, Chung Dịch ngược lại có thể liệt kê ra 7-8 lý do. Ông nghe qua có vẻ hợp lý và có cơ sở, suy nghĩ kỹ một chút vẫn có vẻ hợp lý và cơ sở. Vấn đề là cùng một ưu điểm sản phẩm và phân tích sản phẩm cạnh tranh, thầy Trương cũng có thể liệt kê ra 7-8 công thức bị Chung Dịch từ chối.
Cuối cùng, chỉ có thể nhìn thị trường tuyên bố công trả lời: ba công thức đã nhận được phản hồi tốt một cách đáng ngạc nhiên.
Tài sản của Chung Dịch ngày càng giàu có. Là nhà đầu tư ban đầu, thầy Trương cũng kiếm được rất nhiều tiền, dần dần không nghĩ nhiều nữa, tóm lại chuyện cần động não đều có Chung Dịch quyết định. Ông gặp người khác trước tiên là cười, trải nghiệm cuộc sống dưỡng già trước tiên.
Trương Hi ở nhà phàn nàn: "Con thấy ba là ước gì có thể nhận Chung Dịch làm con trai."
Thầy Trương lắc đầu, hơi tiếc nuối: "Vậy cũng phải do nó tự nguyện mới được."
Trương Hi ngạc nhiên: Ba đã thật sự suy nghĩ qua?
Thầy Trương liếc nhìn con gái: "Con muốn đi đâu? Con gái à, đã mấy năm rồi sao không thấy con dẫn bạn trai về nhà vậy?"
Trương Hi thở dài một hơi. Cũng may ba có lẽ đang mượn đề tài để nói chuyện, trọng điểm là để phàn nàn về mình.
Cô nói: "Bạn trai làm sao quan trọng bằng kiếm tiền chứ."
Thầy Trương tặc lưỡi một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Trương Hi hỏi: "Đúng rồi, ba có hỏi qua Chung Dịch sau khi tốt nghiệp, cậu ta có kế hoạch gì không?" Lúc này chính là thời gian Trương Hi tốt nghiệp.
Thầy Trương cau mày nói: "Trước đó nó đã từng nói một lần muốn về Thượng Hải... Thượng Hải có gì tốt? Ồ, ngược lại có một khu công nghiệp hóa chất mới. Nhưng ba đã nghiên cứu qua chính sách, không sánh được như chúng ta ở đây." Mấy năm qua, nguồn tiêu thụ tích lũy đều ở Bắc Kinh. Nếu quả thật dời về Thượng Hải, Chung Dịch không thể nói là bắt đầu lại từ đầu. Nhưng mặt hậu cần phải nối hệ thống dây điện một lần nữa, còn phải thiết lập lại quan hệ với các quan chức địa phương, nghĩ lại đã cảm thấy rất phiền phức.
Thầy Trương suy nghĩ nói tiếp: "Nếu thật sự muốn dời đến nơi khác, cũng phải tìm một nơi ít tốn kém hơn." Mấy năm qua, nhà nước đã đưa ra nhiều biện pháp để hỗ trợ phát triển các vùng sâu, vùng xa.
Trương Hi nhắc nhở: "Ba cũng không thể nói không như vậy, phải đi hỏi cậu ta."
Câu hỏi này vừa nói ra đã hỏi ra chuyện.
Chung Dịch thản nhiên: "Em sẽ về Thượng Hải. Em sẽ gánh vác chi phí dời nhà máy, không cần xem xét lựa chọn khác."
Thầy Trương: "..."
Chung Dịch: "Nếu thầy có ý kiến gì cứ nói. Nếu như thực sự không thể đồng ý thì em có thể dựa theo giá trị sản lượng hiện tại trả lại hoa hồng ban đầu thầy đầu tư."
Lời nói này, năm đó hai người thương lượng rất lâu. Cuối cùng thầy Trương đầu tư 1,2 triệu; tức là 30% quyền lên tiếng.
Mặc dù ở phía sau, nhà máy vẫn luôn là Chung Dịch không bán hai giá. Nhưng tiền là thật, tất cả đều nằm trong tài khoản của thầy Trương. Thầy Trương cũng rất vui vẻ.
Bây giờ, Chung Dịch nói như vậy...
Thầy Trương: "Rốt cuộc em nghĩ thế nào rồi?"
Chung Dịch suy nghĩ một chút, dựa theo thói quen liệt kê ra: "Đầu tiên, thưa thầy, thầy cũng biết mấy năm nay em đã làm việc ở Thịnh Nguyên. Còn bên Bắc Kinh này chỉ là công ty chi nhánh của Thịnh Nguyên, trụ sở chính vẫn ở Thượng Hải. Thứ hai, em là người Thượng Hải, rời khỏi quê nhà bốn năm. Nhưng đến bây giờ vẫn không quen với phong tục tập quán của Bắc Kinh."
Thầy Trương: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, thằng nhóc cậu, từ trước đến giờ cũng có một bộ. Với tài sản hiện tại của em cũng không cần thiết phải ở Thịnh Nguyên mãi sao?" Thịnh Nguyên trả tiền lương cho Chung Dịch cao đến đâu cũng chỉ một năm mấy trăm ngàn. Dù cho sau này Chung Dịch trở lại Thượng Hải được thăng chức cũng không quá một triệu.
Làm thế nào có thể so sánh với bên nhà máy này chứ?
Chung Dịch nói: "Nhưng xác thật em cần phải ở lại Thịnh Nguyên, có một số lý do không tiện nói với thầy."
Thầy Trương hơi híp mắt lại nhìn cậu. Đột nhiên nói: "Em và thằng nhóc họ Trì..."
Thầy Trương cũng không phải là không để ý đến chuyện bên ngoài. Trì Quân từng đến nhà máy tìm Chung Dịch. Sau đó hai bên đến tham gia bữa tiệc thương mại, thầy Trương nhìn thấy Trì Quân từ xa. Lại nghe người ta nói đó là Thái tử của Thịnh Nguyên.
Khi đó ông đã có một số ý tưởng.
Chung Dịch bình tĩnh nói: "Trì Quân đã giúp đỡ em rất nhiều. Em đã đồng y, cũng sẽ cố gắng hết sức để trả ơn cho cậu ấy."
Thầy Trương không hỏi tiếp mà chỉ cười: "Chà, người trẻ tuổi có chính trực, đó là một chuyện tốt."
Có mấy lời không cần phải nói quá rõ ràng.
Nhưng cuối cùng, thầy Trương nói: "Nếu em đã quyết định, nên dời nhà máy cũng không sao." Hai năm qua, chuyện Chung Dịch quyết định đều chưa bao giờ sai lầm. Thầy Trương rất tin tưởng điều này, Chung Dịch hứa sẽ chịu trách nhiệm chi trả cho việc dời nhà máy nên ông cũng vui vẻ tiếp tục làm nhà đầu tư có thể lấy tiền hoa hồng.
* * *
Quay lại thời điểm hiện tại.
Từ gara lên lầu, bước chân của Chung Dịch hơi loạng choạng. Trì Quân nhìn cậu, rốt cuộc không nhịn được đến đỡ Chung Dịch đi về phía trước.
Lúc này cũng đừng té ngã.
Hai người có vóc người tương tự. Trong hai năm, Chung Dịch đã cao lên. Trì Quân theo sát phía sau vẫn chênh lệch 1-2 cm. Nhưng nếu đổi đôi giày khác thì không nhìn ra sự khác biệt về chiều cao. Lúc này, trong lượng nửa người của Chung Dịch dựa vào người Trì Quân. Trì Quân cũng có thể bình yên chịu được.
Chỉ là sau khi vào thang máy, hắn nói: "Chung Dịch."
Chung Dịch 'ơi' một tiếng nhìn Trì Quân, muốn hôn hắn.
Cái hôn nhẹ trong xe hoàn toàn không đủ.
Trì Quân cười trước cái nhìn của Chung Dịch: "Tối hôm nay anh có vẻ rất khác."
Chung Dịch: "Khác biệt chỗ nào?"
Trì Quân: "Rất thẳng thắn, cũng rất biết làm nũng."
Chung Dịch cau mày.
Trì Quân trêu chọc cậu: "Sớm biết sau khi anh uống say sẽ như thế này thì lúc trước em nên chuốc anh say."
Tầm mắt của Chung Dịch dần dần trở nên nguy hiểm, hừ một tiếng từ khoang mũi: "Làm nũng?"
Em chắc chắn chứ?
Trì Quân đã nhìn ra nhưng không hề sợ hãi, tiếp tục cười nói: "Đúng vậy! Rất đáng yêu!"
Khi hắn ôm cậu lên xe toát ra vẻ yếu đuối hiếm có. Trì Quân nhanh chóng nghĩ: Lẽ nào đây chính là những gì Chung Dịch đã nói qua trước đó, nguyên nhân làm cho giá trị nguy hiểm của cậu rất cao?
Đây là cuộc đối thoại rất lâu trước đó. Nhưng khi Chung Dịch nhỏ giọng nói 'đừng nhắc đến tai nạn xe cộ', Trì Quân nhớ ra ngay lập tức.
Bên kia, Chung Dịch híp mắt không nói. Cậu quay đầu nhìn số hiển thị phía trên các nút thang máy.
Đây là chung cư đã được Chung Dịch mua lại làm 'nhà' của mình và Trì Quân. Nói đến chuyện về Thượng Hải, điều tiếc nuối nhất chỉ sợ là không thể xóa bỏ dấu vết cuộc sống của hai người mấy năm nay.
Những con số đỏ tươi dần nhảy lên. Cho đến khi đến tầng lầu, Chung Dịch đứng yên, bước chân vững vàng, nghiêng đầu nói với Trì Quân: "Em rất dũng cảm."
Trì Quân không hiểu ra sao, nhìn thấy sắc mặt của Chung Dịch thì tim thót lên. Hắn không quá chắc chắn: "Anh đã tỉnh rượu?"
Chung Dịch hờ hững nói: "Trước đó ở trên xe bị gió thổi đã tỉnh hơn phân nửa rồi."
Còn hơn một nửa lại, một nửa là cậu thật sự muốn thân thiết với Trì Quân một chút. Vì thế khi đối phương đỡ mình dìu mình nhân thể dán lên người Trì Quân. Nửa còn lại là người che đậy cho một số lời nói và hành động trong tối nay.
Chỉ là hiện tại dường như đã không cần che giấu.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Được rồi, về nhà lại nói tiếp."
Khi dứt lời, thang máy đúng lúc dừng lại.
Trì Quân bật cười: "Làm sao đây, em hơi sợ, nhưng rất chờ mong."
Đây chính là sự thay đổi lớn nhất mà hắn đã làm đối với Chung Dịch trong hai năm qua.
Sau khi vào cửa, Trì Quân đè vào tường hành lang hôn môi. Hắn nửa nghiến răng nửa thở dốc nói: "Anh là cuồng khống chế này..."
Chung Dịch nghiêng đầu, lui về phía sau một chút nhìn hắn. Tóc hắn lòa xòa trước trán, ánh đèn chiếu xuống, bóng tóc che mất nửa gương mặt.
Hơi thở của Trì Quân trở nên hỗn loạn, lầm bầm nói: "Nhưng em rất thích —— a."
Chung Dịch hài lòng, cúi đầu hôn hắn. Tay cậu vươn đến vuốt ve nên nhạy cảm trên eo của Trì Quân. Trì Quân vừa run rẩy cả người vừa ôm lấy sau gáy Chung Dịch: "Em nên phát hiện sớm..."
Ở lần đầu tiên Chung Dịch xoa eo hắn, lại ôm cả người đang run rẩy của hắn vào trong lồng ngực nên phát hiện.
Dù sao cũng nên là sau đó đứng đối diện với gương, muốn hắn nói ra cảng trong gương. Hoặc là sau đó nữa đè tay hắn, để cho hắn lặp lại chi tiết trước đó. Hoặc là bây giờ.
Hai năm qua, sau khi mua lại căn nhà chung cư này, kết hợp sở thích của hai người nên đã sửa sang lại trong nhà. Nó có thêm một quầy bar rất nhỏ, phía trên đặt mấy chai rượu vang đỏ của những người khác tặng.
Chung Dịch mở một chai đi đến chỗ Trì Quân và ngồi xuống nói: "Cục cưng, lặp lại mấy câu em nói trước đó lần nữa đi!"
Trì Quân nhìn cậu, ánh mắt hơi mơ hồ, quần áo trên người xộc xệch. Những chiếc cúc áo sơ sơ mi mở ra, có mảnh vải khác treo lộn xộn ở trên người.
Hắn nhìn thấy một chút rượu từ không trung chảy xuống dừng trên người mình.
Thật lạnh!
Trì Quân: "Rất đáng yêu —— ô."
Chung Dịch khẽ cười, giúp hắn bổ sung: "Muốn chuốc anh say?"
Trì Quân nuốt nước bọt: "Cũng không phải thực sự muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.