Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 84: Tốt nghiệp
Giang Sắc Mộ
20/08/2021
Khi từ tầng cao nhất đi xuống, Cao Kỳ đi thang máy, nhìn bản thân bị phản chiếu từ bốn phía chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo.
Sau đó truyền những lời này cho Mạc Nguyên. Một nhóm 'cựu chiến binh' tụ tập uống rượu. Những người ngồi trong bàn người mặt đỏ, người thì mặt trắng, da cũng sưng đỏ lên. Ngay từ đầu, Mạc Nguyên còn muốn giả vờ nói một câu: "Thiếu gia cũng không dễ dàng."
"Không phải sao." Cao Kỳ mỉm cười: "Ba ruột cũng không thích. Nhưng tôi cảm thấy cậu Trì vẫn là quá ngây thơ."
Nếu như Trì Quân nghe thấy hai chữ này có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười.
Lại là 'ngây thơ'. Lúc này, chính là một đám ông già giậm chân tại chỗ, trì trệ không tiến nói hắn 'ngây thơ'?
Cao Kỳ nghiêm túc nói: "Ở đâu cũng có nguồn tài nguyên trên internet, có ai sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra và xem những gì 'đề cử bản gốc' chứ?" Y lắc đầu nói: "Ngay cả khi trang wed video thật sự được xây dựng lên thì lấy cái gì đi cạnh tranh với các trang wed hiện có chứ? Không sử dụng tài nguyên hiện có của Thịnh Nguyên, như thế mà không thể chờ đợi được đi khai thác thị trường mới."
Còn có người nói: "Mấy năm nay cậu Trì đi học ở Bắc Kinh, có lẽ những người quen xung quanh đều là 'nhân tài tố chất cao'." Hắn nhún vai không quan tâm: "Đã rời xa đám đông quá lâu, đúng không?"
Mạc Nguyên ngược lại dừng lại hỏi: "Ông Cao, ông vừa mới nói cái gì?"
Cao Kỳ mở to đôi mắt say lờ đờ, ợ hơi rượu nói: "À... khai thác thị trường mới?"
Mạc Nguyên vỗ tay một cái: "Chính là cái này!"
Cao Kỳ không hiểu ra sao.
Mạc Nguyên đặt chai rượu trong tay lên mặt bàn một tiếng cạch, một chút rượu bắn ra để lại dấu vết trên khăn trải bàn.
Gã đứng dậy, cơ thể hơi lung lay nói: "Tôi thấy, đây là ông Trì đang tranh nhau quyết liệt với con trai của ông ta. Cậu Trì đã trưởng thành, cánh cứng rồi muốn bay một mình. Bên ông Trì đương nhiên không muốn." Gã cau mày nói tiếp: "Lúc này, chúng ta hãy tách biệt rõ ràng với cậu Trì. Nếu không, đến lúc đó người ta là cha con ruột. Khi ngày càng lớn tuổi, sẽ luôn có thời gian để giải hòa."
Cao Kỳ: "Chúng ta sẽ thành nhân vật phản diện?"
Mọi người trên bàn nhìn nhau.
"Không phải!" Có người nói: "Nếu Trì tổng thật sự xem cậu Trì như con ruột làm sao có thể mang 'người kia' theo bên cạnh chứ?"
"Người ta không phải thịnh hành phân biệt đích thứ à?" Mạc Nguyên bĩu môi.
Đều là đàn ông, ai còn không biết người nào sao.
Những người khác nhìn nhau, một người giật mình, rượu đã cạn hơn phân nửa.
Mạc Nguyên đặt ra phương châm cơ bản: "Tóm lại đây đều là chuyện quá khứ... Cụ thể, không hợp tác, không tham gia, không liên quan. Chúng ta phải quản lý rạp chiếu phim, phải mở rộng, phải thiết lập quan hệ với Hollywood, vốn dĩ còn một đống chuyện. Bên cậu Trì muốn làm gì thì để cậu ta tự làm."
Những người khác say khướt đáp lời.
Mạc Nguyên: "Nhưng ở bên Trì tổng phải có lời giải thích." Làm cho ông ta nhìn thấy bên mình thật sự đang 'mài giũa' cậu Trì.
Không thể quá phận, phải nắm một cái chừng mực.
Mạc Nguyên men say nặng nề, yên lặng suy nghĩ.
* * *
Trước đó, bộ phận tài chính của Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên đã chỉnh lại các báo cáo tài chính của năm nay và đặt chúng ở trước mặt Trì Quân.
Trì Quân xem từng cái. Trong những năm gần đây, thu nhập từ hoạt động kinh doanh đã tăng lên từng năm. Đồng thời, do nhiều rạp hơn nên nhân viên tạm thời tăng nhanh, và không thể tránh khỏi lạm phát nên chi phí hoạt động cũng tăng đều đặn. Cũng may, cuối cùng tính được nó vẫn chủ yếu là kiếm tiền.
Lấy hai năm qua làm ví dụ: năm trước sau khi trừ hết chi phí tổn thất và thuế thu nhập, công ty TNHH Truyền thông Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên lời gần 1 tỷ.
Mà ở năm ngoái, con số này đã tăng lên 1,2 tỷ.
Ưm, là công ty con của tập đoàn, Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên vẫn chưa và cũng không có ý định ra thị trường, mà lựa chọn dựa lưng vào gốc cây lớn yên tâm hóng gió.
"Nhưng bây giờ..." Trì Quân nói: "Bọn họ nói cho em rằng không có tiền."
Mạc Nguyên và những người khác đã chọn cách đơn giản nhất: Từ quan điểm tài chính, một thẻ lại một thẻ 'suy nghĩ kỳ lạ' của cậu Trì.
Đây là cách đơn giản nhất. Về mặt lý thuyết mà nói, Trì Quân mới đến, mà kế toán trong công ty chính là người thân tín trong thân tín của Mạc Nguyên. Trong thời gian ngắn, Trì Quân chắc chắn không thể đưa người của mình vào bộ phận tài chính.
Điều này rất đơn giản.
Mạc Nguyên biết thiếu gia học ngành tài chính. Nhưng nói đến kế toán, Trì Quân không hẳn - không thể so sánh với ông già đã nhiều năm gắn bó với ngành.
Sổ sách đặt ở trước mặt Trì Quân không có khe hở.
Mạc Nguyên lại kể khổ ở trước mặt Trì Quân, trên có thu nhập mỗi tháng đáng thương từ bảo vệ sản phẩm trong nước, dưới có nhân viên phải nuối ba mẹ nuôi con cái. Chỉ một câu thôi, thái độ thì tốt, nhưng không có hợp tác.
Nhưng sờ lương tâm nói, Mạc Nguyên cũng không cảm thấy thiếu gia sẽ thật sự không có cách nào.
Người ta chính là xuất thân ngậm muỗng vàng. Vào ngày sinh nhật, toàn bộ người có mặt mũi ở Thượng Hải đều phải chúc mừng. Dù cho lúc Trì Quân đang ở Bắc Kinh, nhưng tặng quà đến cũng rất nhiều. Theo giang hồ đồn, trong gara của cậu Trì, chỉ tính xe thể thao phiên bản giới hạn đã có hơn mười chiếc.
Lời này tất nhiên có phóng đại, nhưng số tiền tiết kiệm của Trì Quân, theo ướt tính hời hợt của Mạc Nguyên sẽ không thấp hơn tám chữ sổ.
Gã thậm chí còn biết rất rõ ước tính này thực sự hơi quá mức bảo thủ.
Cùng lúc đó, Trì Quân: "Trước đó cô của anh làm động tĩnh quá lớn, giá cổ phiếu của Thịnh Nguyên đã giảm xuống mức thấp nhất trong những năm gần đây."
Chung Dịch 'ừ' một tiếng, ngồi trên ghế sô pha, cầm máy tính bảng trên tay đang xem bản mô tả bằng sáng chế mới do thầy Trương gửi đến.
Trì Quân: "Em sẽ rút hết tiền ra, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. À, mấy chiếc xe để ở Bắc Kinh cũng bán gần hết rồi. Đến lúc đó nói là chạy chán, nghĩ đến phải chuyển về bên này thì đau đầu."
Đầu ngón tay của Chung Dịch chậm rãi trượt trên màn hình máy tính bảng, lại trả lời một tiếng ra hiệu mình đang nghe.
Trì Quân: "Bà nội cho em 10%, năm nay sẽ có một nửa khoản thu nhập về mẹ em, còn lại về em. Cái này cần đến cuối năm... còn nữa, cho đến bây giờ thu thêm 3% cổ phiếu rải rác, số tiền kia ngược lại đang tăng từ từ."
Chung Dịch: "Ừhm."
Cậu xem xong rồi. Mấy năm qua, cho đến bây giờ rất nhiều người trong ngành Vật liệu sẽ đặc biệt nhờ quan hệ cho người đưa bằng sáng chế đến trước mặt Chung Dịch và mời cậu xem qua.
Và nếu Chung Dịch có thể vừa ý cái nào, điều đó có nghĩa là không chỉ công thức này. Mà thậm chí toàn bộ hướng nghiên cứu cũng sẽ là một điểm nóng trong vòng mấy năm tới.
Cậu suy nghĩ một lúc mới bắt đầu viết một email trả lời cho thầy Trương.
Về phần Trì Quân. Tay hắn đặt trên vai Chung Dịch, xoa bóp nó vô ý thức. Trong miệng nói 'thiếu tiền' nhưng tâm trạng có vẻ không tệ.
"Nếu không phải có, em thật sự có thể bị họ Mạc lừa."
Dù cho có nhiều kế hoạch đến đâu cũng phải thực hiện bằng tiền. Nếu không có tiền, Trì Quân khó đi được nửa bước.
Cũng may cố gắng phấn đấu. Trong tháng đầu tiên lên kệ thì
có tám chữ sổ đã vào tài khoản của Trì Quân. Kể từ đó, cách đây không
lâu, phòng làm việc đã tung ra phiên bản mở rộng (DLC - Downloadable
Content). Vì vậy Trì Quân lại có thêm một khoản tiền khác vào tài khoản, đủ cho ngân sách trả trước của hắn.
Dù sao, họ Mạc hiển nhiên không có ý định hợp tác. Mà Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên chỉ trả cho Trì Quân mức lương tổng giám đốc 50.000 một tháng, ngoài ra không có gì khác. Ở Thượng Hải tất đất tất vàng, lấy chức vụ của Trì Quân tuyệt đối không phải là một mức lương cao. Còn phải dùng số tiền này đi mua máy chủ và mua bản quyền, vv... Câu kia nói như thế nào, vẫn là nằm mơ tương đối nhanh.
Chung Dịch lại phủ nhận: "Sẽ không."
Trì Quân nhẹ nhàng nói một tiếng 'hửm', âm cuối lên cao như đang nghi vấn.
Tầm mắt của Chung Dịch rơi vào màn hình trước mắt, mười ngón gõ nhẹ lên bàn phím, trả lời: "Không phải vì, mà là vì em."
Trì Quân: "...?"
Khóe môi của Chung Dịch khẽ cười. Trên mặt là thần thái bình tĩnh, chỉ có ánh mắt dịu xuống nói: "Bởi vì em tin tưởng anh."
Bởi vì em yêu anh, tin tưởng dù cho tiền trong tay mình bị ép khô cũng sẽ có những nguồn ủy thác dự án mà Chung Dịch thích lúc trước.
Vì vậy hắn không ngần ngại tiến lên không chút do dự, mua thẳng tay trên thị trường chứng khoán.
Trì Quân dừng lại cười nói: "Cục cưng, em thích sự tự tin này của anh."
Không có bác bỏ, chỉ là chấp thuận.
Chung Dịch đã một lòng làm hai việc, xem xét từ ngữ trong email: Phương hướng thì được, nhưng nó không phù hợp với kế hoạch tổng thể của nhà máy. Ngoài đơn đặt hàng đến, cậu không có ý định mua.
Nhưng bên cạnh đó, cậu đề xuất một cách mơ hồ: Bằng sáng chế này dẫn đầu toàn bộ thị trường trong ít nhất ba năm. Nếu như bây giờ thật sự muốn bán và đi tìm người khác, có thể bán không được giá.
Suy cho cùng, Chung Dịch chưa bao giờ là người tham lam. Nếu thật sự là như vậy thì ba năm trước cậu đã bán giá cao với bằng sáng chế mình im lặng làm ra, mà không phải chỉ dùng quyền sử dụng trong ba năm đổi lấy tiền vốn tích lũy ban đầu có thể xem là 'báo thấp' trong ngành. Cho đến bây giờ, cậu cũng bắt đầu dựa theo ý tưởng của mình trước đây âm thầm giúp đỡ nhóm nghiêm cứu hiện tại đã đề xuất ra công thức thật sự.
Vì vậy lúc này, cậu nghiêm túc đưa ra đề nghị, hy vọng đối phương có thể kiên nhẫn đợi thêm hai năm. Khi đó có thể nhận được những lợi ích đáng kể.
Trì Quân ngồi bên cạnh nhìn rồi nói: "Dựa theo điều này, bây giờ anh ăn đến hai năm sau mới bán đi, chẳng phải cũng có thể sao?"
Chung Dịch cười nói: "Bán sang tay cũng không kiếm được nhiều, vẫn là để anh ta giữ nó cho riêng mình." Nhân viên nghiên cứu ,cũng không dễ dàng.
Trì Quân lại xoa bóp vai Chung Dịch, vô tình hay cố ý nói: "Anh đây là đang làm người tốt làm chuyện tốt?"
Chung Dịch suy nghĩ một chút, một nửa nghiêm túc, một nửa vui đùa: "Đúng vậy, anh dự định gom đủ một ngàn người cám ơn anh. Sau đó gọi về bảy viên ngọc rồng."
Trì Quân cười khẽ. Sau đó nói: "Vậy thì tốt."
Chung Dịch nhấn phím enter và gõ tên mình vào cuối email.
Khi email được gửi đi, một bàn tay bóp cằm cậu, ngón tay cái vuốt ve dịu dàng lên môi cậu.
Chung Dịch bình tĩnh ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt của Trì Quân.
Khi đối diện với ánh sáng, đôi mắt của Trì Quân sẽ là màu hổ phách, như là một chai rượu mật ong; cùng với sự ngọt ngào của hắn làm cho Chung Dịch rất muốn hôn một cái. Sau đó nhìn cặp mắt phát sáng kia trở thành mờ mịt.
Bây giờ ngược sáng, đôi mắt đó trở nên đen kịt, giống như những vì sao trên trời.
Trì Quân cúi đầu hôn cậu. Vừa hôn vừa nói: "Nếu như không có anh thì bây giờ em sẽ ra sao?"
--- ---
Chung Dịch không hẹn mà nghĩ đến trò chơi nhỏ 'nhà đầu tư' và 'sinh viên tốt nghiệp'.
Cậu 'mới vào xã hội' lòng tràn đầy kỳ vọng vào bản kế hoạch của mình vẽ ra, lại cảm thấy người khác không hiểu mình. Vào lúc này, gặp được Trì Quân có thể hiểu được cậu, nhưng cũng đưa ra 'yêu cầu phụ'.
Lúc đầu, biểu cảm của cậu Trì hơi hờ hững. Hắn ngồi trên ghế xoay sau bàn làm việc, tay chống cằm nhìn Chung Dịch.
Hắn mặc bộ vest lịch sự, cúc áo sơ mi được cài đến trên cùng. Từ cổ áo đến cổ tay áo, mọi thứ đều được thiết kế tỉ mỉ.
Đối mặt với một cậu chủ như vậy, làm 'sinh viên tốt nghiệp' như Chung Dịch, chỗ bắt đầu đều giống như hầu hết các nhà đầu tư nên đã nhanh chóng đề xuất lợi thế trọng tâm nhất trong bản kế hoạch chi tiết đế quốc giải trí của mình. Sau đó từ từ triển khai nó. Trì Quân lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng đưa ra mấy câu hỏi có độ công kích, trong khi Chung Dịch trả lời từng câu. Cậu chậm rãi yên tâm, tự hỏi liệu cuối cùng mình có phải rốt cuộc gặp được một Bá Nhạc hay không. Trời xanh không phụ người có lòng, luôn có một người có thể nhìn thấy sự phát triển trong tương lai của toàn bộ ngành điện ảnh và truyền hình giống cậu.
Cậu đối với cậu Trì vừa gặp như đã quen từ lâu thấy tri giao. Đặc biệt là sau khi phát hiện đối phương thật sự bằng tuổi mình.
Chung Dịch cảm thấy đây là duyên phận do ông trời sắp đặt.
Nhưng nghe đến cuối cùng, thiếu gia mỉm cười nói: "Cậu nói rất tốt."
Chung Dịch vừa định thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu Trì: "Cho nên, tôi có hứng thú với cậu còn lớn hơn hứng thú với nền tảng này của cậu."
Chung Dịch giật mình tại chỗ.
Thiếu gia chậm rãi giơ tay chỉnh lại cà vạt của mình. Sau đó đứng dậy, bước một cách thong thả và bình tĩnh. Hắn gặp qua rất nhiều người như Chung Dịch, vì vậy rất chắc chắn đối phương thật sự cần tài sản đằng sau mình, sẽ ở yên tại chỗ. Quả nhiên, khi hắn đứng bên cạnh và để tay lên vai Chung Dịch, sinh viên vừa mới tốt nghiệp này vẫn không nhúc nhích.
Mà khi thiếu gia từ vai Chung Dịch, sờ đến yết hầu của đối phương, lại đến dưới cằm, môi, chóp mũi và lông mày của Chung Dịch -- Chung Dịch đều ngồi yên một chỗ.
Trì Quân lại cười, giữ chặt cà vạt của Chung Dịch và chậm rãi cuộn lại trong tay mình.
Cuối cùng, đột nhiên dùng sức kéo người về phía mình. Mang theo chút phong lưu và đầy sự tùy ý nói: "Xem ra, chúng ta đã đạt được nhận thức chung."
--- ---
Trở lại hiện tại, Chung Dịch: "Nếu không có anh thì bây giờ em vẫn sẽ là tổng giám đốc Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên như cũ."
Trì Quân 'ừ' một tiếng, âm thanh phát ra từ mũi. Hắn rất tập trung hôn Chung Dịch.
Chung Dịch: "Có lẽ... khi năm nhất đại học sẽ không tham gia cuộc thi đó."
Trì Quân: "Mô phỏng nhà đầu tư hả? Đúng vậy, ngay từ đầu đăng thông báo, Con Khỉ và tớ cũng không có hứng thú quá lớn."
Chung Dịch: "Cho nên, trong kỳ nghỉ đông năm nhất đó cậu sẽ ở Thịnh Nguyên."
Trì Quân dừng lại.
Chung Dịch tiếp tục nói: "Sẽ có những thay đổi trong cuộc sống của nhiều người. Lý Trị Xương, Lương Tiếu." Những người này bọn họ gần như quên mất. Nhưng trên thực tế, vẫn để lại dấu vết trong trí nhớ của bọn họ: "Ồ, còn có Hoa Huy. Nếu Viên Văn Tinh không dời đi, cậu ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn." Chỉ là không biết, người thay thế Chung Dịch ở trong phòng ký túc xá kia sẽ có biểu hiện gì.
Trì Quân: "Cũng đúng."
Hắn không khỏi đuổi theo dòng suy nghĩ của Chung Dịch, tiếp tục nói: "Không có anh, nhà máy kia của anh tất nhiên cũng biến mất. Thịnh Nguyên sẽ đổi bên cung cấp hàng hóa mới, điều này không quá ảnh hưởng."
"Sẽ có một nhóm người bị mất việc." Chung Dịch nói: "Đương nhiên, cũng sẽ có cơ hội mới đang chờ đợi."
Trì Quân: "Em không biết những bằng sáng mà anh đã bán trong năm nhất là gì. Nhưng trước đây ở bên Bắc Kinh, em tình cờ nghe nói qua có một sinh viên khoa Tài chính của Đại học Bắc Kinh đã đi xin cấp bằng sáng chế cho vật liệu cách nhiệt. Điều này đã phá vỡ thế độc quyền của ngành công nghiệp ở Mỹ. Chính là vật liệu này đã gián tiếp làm giảm giá nhà xuống 1-2000..." Hai năm sau, rất nhiều vật liệu kiểu mới theo kịp. Thách thức đối với độc quyền bằng sáng chế nước ngoài đã trở thành một cơn sống ngầm đối với tất cả mọi người.
Chung Dịch mỉm cười.
Trì Quân nhỏ giọng nói: "Em sẽ trải qua kỳ nghỉ hè năm nhất một mình người."
Nỗi lo về ông cậu vẫn sẽ làm cho hắn thức dậy trong đêm khuya yên tĩnh, trằn trọc đi ra phòng khách và đốt điếu thuốc trong bóng tối. Chỉ có điều lần này không có người pha nước chanh cho hắn uống.
Hắn vốn dĩ không phải người thích ngọt. Trong hai năm qua, dưới sự tác động của Chung Dịch, hắn chậm rãi tiếp xúc với rất nhiều món tráng miệng ngọt. Chỉ cần Chung Dịch chú ý khẩu vị của hắn, dựa vào quan sát trên bàn ăn thì biết được Trì Quân thích ăn cay, không thích hải sản. Trì Quân cũng nhìn ra trên gương mặt luôn nghiêm túc của Chung Dịch, nhưng khi gặp đồ ngọt luôn sẽ ăn nhanh và nhiều hơn.
Sau đó hắn cảm thấy sở dĩ Chung Dịch thêm nhiều mật ong vào nước chanh như vậy là bởi vì đã nếm quá nhiều đường vào ngày thường, làm cho Chung Dịch không cảm thấy nước trong ly không quá ngọt.
Cũng may Trì Quân đã quen với điều đó, cũng bắt đầu thích nó.
Trì Quân: "Em sẽ không phải như bây giờ."
Hắn nói tiếp: "Mặc dù vẫn có chức vụ như hiện tại, nhưng em cũng là một người rất khác."
Trong lời nói khá xúc động.
Chung Dịch mỉm cười nhìn hắn, xem Trì Quân quay đầu nhìn cậu nói: "Rất tốt khi có anh."
* * *
Tháng 4, luận văn của Chung Dịch bị rút tra kiểm tra và thuận lợi thông qua.
Tháng 5, hai người trở về trường bảo vệ luận văn và đạt điểm cao.
Tháng 6, hai người lại trở về trường học chụp ảnh tốt nghiệp và nhận các loại tài liệu.
Hơn nữa, đó là lễ tốt nghiệp vào cuối tháng.
Chung Dịch và Trì Quân đều được chọn làm đại diện để nhận nón tua từ hiệu trưởng. Đại học Bắc Kinh là một ngôi trường danh tiếng từ trăm năm, được thành lập vào những năm quốc gia lâm nguy, thanh niên trở nên mạnh mẽ. Nói đến Đại học Bắc Kinh thì phải nói đến khí phách của tổ tiên. Trong buổi lễ, hiệu trưởng đọc một bài phát biểu nói: "Hãy là thanh niên luôn hướng về phía trước với tấm lòng son, không ngừng khám phá, lòng mang kính nể, tiến về phía trước."
Khi buổi lễ kết thúc, Chung Dịch và Trì Quân mặc lễ phục tốt nghiệp đi dạo trong trường học một vòng ngắn. Cuối cùng nhìn khuôn viên trường đã sống bốn năm.
Cũng có mấy đàn em trai và gái đến xin tài khoản Wechat của Chung Dịch, hỏi cậu đang làm nhân viên công chức có mã đẩy nội bộ của Thịnh Nguyên hay không.
Nói một cách thẳng thắn: Nói chung, nếu không có mã đẩy nội bộ thì có thể trực tiếp thăng tiến, không cần phải vượt qua vòng kiểm tra sơ yếu lý lịch.
Làm đàn em cùng khoa, thành tích của bọn họ cũng xuất sắc, trải qua thực tập vinh quang. Nhưng thứ có thể đảm bảo vẫn nhiều hơn một chút.
Chung Dịch nhìn thấy trước tiên ngơ ngác. Hắn đã rời cuộc sống trong khuôn viên trường học quá xa. Vào mùa hè năm nhất, khi mới vào Thịnh Nguyên thì cậu ngược lại là thực tập sinh có tên tuổi đứng đầu. Nhưng trong thời gian dài, phần lớn thời gian ở dưới quyền của Tần Lâu, cậu đều là nhân viên trả lương chính thức, lương cũng ngang với nhân viên chính thức. Chỉ có một điểm duy nhất là: chưa tốt nghiệp nên thủ tục không đầy đủ.
Bây giờ cậu suy nghĩ một chút mới trả lời: "Được rồi, anh sẽ về hỏi và gửi tin nhắn cho mấy em sau."
Những người bên cạnh không biết thân phận thật sự của Trì Quân, hắn ngược lại rất vui và thoải mái.
--- ---
Khi mọi việc kết thúc, hai người tạm thời dừng lại ở hồ Vị Danh.
Chung Dịch: "Trước đây em nói muốn đến đây trượt băng à?"
Trì Quân buông tay: "Đáng tiếc sau đó đều không có thời gian rãnh."
Chung Dịch cầm tay Trì Quân. Dưới cổ tay áo rộng lớn, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Chung Dịch ấm áp nói: "Sau này có cơ hội thì trở lại vào mùa đông."
Trì Quân cười lắc đầu: "Lúc đi học đã không có thời gian, huống hồ gì sau này?"
Chung Dịch nhìn hắn. Mặt trời như thiêu đốt, mắt sáng mặt trời phủ lên gương mặt của Trì Quân một lớp hào quang màu vàng óng.
Cậu khẽ cười: "Vậy thì sẽ càng lâu hơn. Đợi đến khi chúng ta giải quyết xong mọi rắc rối rồi quay lại thăm một chút."
Trì Quân: "Anh cảm thấy được cần phải bao lâu?" Hắn hoàn toàn nắm quyền ở Thịnh Nguyên à?
Chung Dịch thản nhiên nói: "5 năm." Đời trước, cho đến khi Trì Bắc Dương không thể không hợp tác với em gái đối địch với mình nhiều năm, cũng bất quá tốn 6 năm.
Trì Quân chớp mắt: "Thật sao?"
Sau đó, không đợi Chung Dịch trả lời, hắn đã bật cười và nhẹ nhàng nói: "Được thôi, cùng nhau cố gắng!"
Hắn mang theo chút dung túng nghĩ: Không cần biết Chung Dịch nói cái gì, mình đều sẽ tin tưởng.
Đến đây, cuộc sống đại học đã kết thúc, còn tương lai chỉ mới bắt đầu.
Sau đó truyền những lời này cho Mạc Nguyên. Một nhóm 'cựu chiến binh' tụ tập uống rượu. Những người ngồi trong bàn người mặt đỏ, người thì mặt trắng, da cũng sưng đỏ lên. Ngay từ đầu, Mạc Nguyên còn muốn giả vờ nói một câu: "Thiếu gia cũng không dễ dàng."
"Không phải sao." Cao Kỳ mỉm cười: "Ba ruột cũng không thích. Nhưng tôi cảm thấy cậu Trì vẫn là quá ngây thơ."
Nếu như Trì Quân nghe thấy hai chữ này có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười.
Lại là 'ngây thơ'. Lúc này, chính là một đám ông già giậm chân tại chỗ, trì trệ không tiến nói hắn 'ngây thơ'?
Cao Kỳ nghiêm túc nói: "Ở đâu cũng có nguồn tài nguyên trên internet, có ai sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra và xem những gì 'đề cử bản gốc' chứ?" Y lắc đầu nói: "Ngay cả khi trang wed video thật sự được xây dựng lên thì lấy cái gì đi cạnh tranh với các trang wed hiện có chứ? Không sử dụng tài nguyên hiện có của Thịnh Nguyên, như thế mà không thể chờ đợi được đi khai thác thị trường mới."
Còn có người nói: "Mấy năm nay cậu Trì đi học ở Bắc Kinh, có lẽ những người quen xung quanh đều là 'nhân tài tố chất cao'." Hắn nhún vai không quan tâm: "Đã rời xa đám đông quá lâu, đúng không?"
Mạc Nguyên ngược lại dừng lại hỏi: "Ông Cao, ông vừa mới nói cái gì?"
Cao Kỳ mở to đôi mắt say lờ đờ, ợ hơi rượu nói: "À... khai thác thị trường mới?"
Mạc Nguyên vỗ tay một cái: "Chính là cái này!"
Cao Kỳ không hiểu ra sao.
Mạc Nguyên đặt chai rượu trong tay lên mặt bàn một tiếng cạch, một chút rượu bắn ra để lại dấu vết trên khăn trải bàn.
Gã đứng dậy, cơ thể hơi lung lay nói: "Tôi thấy, đây là ông Trì đang tranh nhau quyết liệt với con trai của ông ta. Cậu Trì đã trưởng thành, cánh cứng rồi muốn bay một mình. Bên ông Trì đương nhiên không muốn." Gã cau mày nói tiếp: "Lúc này, chúng ta hãy tách biệt rõ ràng với cậu Trì. Nếu không, đến lúc đó người ta là cha con ruột. Khi ngày càng lớn tuổi, sẽ luôn có thời gian để giải hòa."
Cao Kỳ: "Chúng ta sẽ thành nhân vật phản diện?"
Mọi người trên bàn nhìn nhau.
"Không phải!" Có người nói: "Nếu Trì tổng thật sự xem cậu Trì như con ruột làm sao có thể mang 'người kia' theo bên cạnh chứ?"
"Người ta không phải thịnh hành phân biệt đích thứ à?" Mạc Nguyên bĩu môi.
Đều là đàn ông, ai còn không biết người nào sao.
Những người khác nhìn nhau, một người giật mình, rượu đã cạn hơn phân nửa.
Mạc Nguyên đặt ra phương châm cơ bản: "Tóm lại đây đều là chuyện quá khứ... Cụ thể, không hợp tác, không tham gia, không liên quan. Chúng ta phải quản lý rạp chiếu phim, phải mở rộng, phải thiết lập quan hệ với Hollywood, vốn dĩ còn một đống chuyện. Bên cậu Trì muốn làm gì thì để cậu ta tự làm."
Những người khác say khướt đáp lời.
Mạc Nguyên: "Nhưng ở bên Trì tổng phải có lời giải thích." Làm cho ông ta nhìn thấy bên mình thật sự đang 'mài giũa' cậu Trì.
Không thể quá phận, phải nắm một cái chừng mực.
Mạc Nguyên men say nặng nề, yên lặng suy nghĩ.
* * *
Trước đó, bộ phận tài chính của Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên đã chỉnh lại các báo cáo tài chính của năm nay và đặt chúng ở trước mặt Trì Quân.
Trì Quân xem từng cái. Trong những năm gần đây, thu nhập từ hoạt động kinh doanh đã tăng lên từng năm. Đồng thời, do nhiều rạp hơn nên nhân viên tạm thời tăng nhanh, và không thể tránh khỏi lạm phát nên chi phí hoạt động cũng tăng đều đặn. Cũng may, cuối cùng tính được nó vẫn chủ yếu là kiếm tiền.
Lấy hai năm qua làm ví dụ: năm trước sau khi trừ hết chi phí tổn thất và thuế thu nhập, công ty TNHH Truyền thông Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên lời gần 1 tỷ.
Mà ở năm ngoái, con số này đã tăng lên 1,2 tỷ.
Ưm, là công ty con của tập đoàn, Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên vẫn chưa và cũng không có ý định ra thị trường, mà lựa chọn dựa lưng vào gốc cây lớn yên tâm hóng gió.
"Nhưng bây giờ..." Trì Quân nói: "Bọn họ nói cho em rằng không có tiền."
Mạc Nguyên và những người khác đã chọn cách đơn giản nhất: Từ quan điểm tài chính, một thẻ lại một thẻ 'suy nghĩ kỳ lạ' của cậu Trì.
Đây là cách đơn giản nhất. Về mặt lý thuyết mà nói, Trì Quân mới đến, mà kế toán trong công ty chính là người thân tín trong thân tín của Mạc Nguyên. Trong thời gian ngắn, Trì Quân chắc chắn không thể đưa người của mình vào bộ phận tài chính.
Điều này rất đơn giản.
Mạc Nguyên biết thiếu gia học ngành tài chính. Nhưng nói đến kế toán, Trì Quân không hẳn - không thể so sánh với ông già đã nhiều năm gắn bó với ngành.
Sổ sách đặt ở trước mặt Trì Quân không có khe hở.
Mạc Nguyên lại kể khổ ở trước mặt Trì Quân, trên có thu nhập mỗi tháng đáng thương từ bảo vệ sản phẩm trong nước, dưới có nhân viên phải nuối ba mẹ nuôi con cái. Chỉ một câu thôi, thái độ thì tốt, nhưng không có hợp tác.
Nhưng sờ lương tâm nói, Mạc Nguyên cũng không cảm thấy thiếu gia sẽ thật sự không có cách nào.
Người ta chính là xuất thân ngậm muỗng vàng. Vào ngày sinh nhật, toàn bộ người có mặt mũi ở Thượng Hải đều phải chúc mừng. Dù cho lúc Trì Quân đang ở Bắc Kinh, nhưng tặng quà đến cũng rất nhiều. Theo giang hồ đồn, trong gara của cậu Trì, chỉ tính xe thể thao phiên bản giới hạn đã có hơn mười chiếc.
Lời này tất nhiên có phóng đại, nhưng số tiền tiết kiệm của Trì Quân, theo ướt tính hời hợt của Mạc Nguyên sẽ không thấp hơn tám chữ sổ.
Gã thậm chí còn biết rất rõ ước tính này thực sự hơi quá mức bảo thủ.
Cùng lúc đó, Trì Quân: "Trước đó cô của anh làm động tĩnh quá lớn, giá cổ phiếu của Thịnh Nguyên đã giảm xuống mức thấp nhất trong những năm gần đây."
Chung Dịch 'ừ' một tiếng, ngồi trên ghế sô pha, cầm máy tính bảng trên tay đang xem bản mô tả bằng sáng chế mới do thầy Trương gửi đến.
Trì Quân: "Em sẽ rút hết tiền ra, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. À, mấy chiếc xe để ở Bắc Kinh cũng bán gần hết rồi. Đến lúc đó nói là chạy chán, nghĩ đến phải chuyển về bên này thì đau đầu."
Đầu ngón tay của Chung Dịch chậm rãi trượt trên màn hình máy tính bảng, lại trả lời một tiếng ra hiệu mình đang nghe.
Trì Quân: "Bà nội cho em 10%, năm nay sẽ có một nửa khoản thu nhập về mẹ em, còn lại về em. Cái này cần đến cuối năm... còn nữa, cho đến bây giờ thu thêm 3% cổ phiếu rải rác, số tiền kia ngược lại đang tăng từ từ."
Chung Dịch: "Ừhm."
Cậu xem xong rồi. Mấy năm qua, cho đến bây giờ rất nhiều người trong ngành Vật liệu sẽ đặc biệt nhờ quan hệ cho người đưa bằng sáng chế đến trước mặt Chung Dịch và mời cậu xem qua.
Và nếu Chung Dịch có thể vừa ý cái nào, điều đó có nghĩa là không chỉ công thức này. Mà thậm chí toàn bộ hướng nghiên cứu cũng sẽ là một điểm nóng trong vòng mấy năm tới.
Cậu suy nghĩ một lúc mới bắt đầu viết một email trả lời cho thầy Trương.
Về phần Trì Quân. Tay hắn đặt trên vai Chung Dịch, xoa bóp nó vô ý thức. Trong miệng nói 'thiếu tiền' nhưng tâm trạng có vẻ không tệ.
"Nếu không phải có
Dù cho có nhiều kế hoạch đến đâu cũng phải thực hiện bằng tiền. Nếu không có tiền, Trì Quân khó đi được nửa bước.
Cũng may
Dù sao, họ Mạc hiển nhiên không có ý định hợp tác. Mà Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên chỉ trả cho Trì Quân mức lương tổng giám đốc 50.000 một tháng, ngoài ra không có gì khác. Ở Thượng Hải tất đất tất vàng, lấy chức vụ của Trì Quân tuyệt đối không phải là một mức lương cao. Còn phải dùng số tiền này đi mua máy chủ và mua bản quyền, vv... Câu kia nói như thế nào, vẫn là nằm mơ tương đối nhanh.
Chung Dịch lại phủ nhận: "Sẽ không."
Trì Quân nhẹ nhàng nói một tiếng 'hửm', âm cuối lên cao như đang nghi vấn.
Tầm mắt của Chung Dịch rơi vào màn hình trước mắt, mười ngón gõ nhẹ lên bàn phím, trả lời: "Không phải vì
Trì Quân: "...?"
Khóe môi của Chung Dịch khẽ cười. Trên mặt là thần thái bình tĩnh, chỉ có ánh mắt dịu xuống nói: "Bởi vì em tin tưởng anh."
Bởi vì em yêu anh, tin tưởng dù cho tiền trong tay mình bị ép khô cũng sẽ có những nguồn ủy thác dự án mà Chung Dịch thích lúc trước.
Vì vậy hắn không ngần ngại tiến lên không chút do dự, mua thẳng tay trên thị trường chứng khoán.
Trì Quân dừng lại cười nói: "Cục cưng, em thích sự tự tin này của anh."
Không có bác bỏ, chỉ là chấp thuận.
Chung Dịch đã một lòng làm hai việc, xem xét từ ngữ trong email: Phương hướng thì được, nhưng nó không phù hợp với kế hoạch tổng thể của nhà máy. Ngoài đơn đặt hàng đến, cậu không có ý định mua.
Nhưng bên cạnh đó, cậu đề xuất một cách mơ hồ: Bằng sáng chế này dẫn đầu toàn bộ thị trường trong ít nhất ba năm. Nếu như bây giờ thật sự muốn bán và đi tìm người khác, có thể bán không được giá.
Suy cho cùng, Chung Dịch chưa bao giờ là người tham lam. Nếu thật sự là như vậy thì ba năm trước cậu đã bán giá cao với bằng sáng chế mình im lặng làm ra, mà không phải chỉ dùng quyền sử dụng trong ba năm đổi lấy tiền vốn tích lũy ban đầu có thể xem là 'báo thấp' trong ngành. Cho đến bây giờ, cậu cũng bắt đầu dựa theo ý tưởng của mình trước đây âm thầm giúp đỡ nhóm nghiêm cứu hiện tại đã đề xuất ra công thức thật sự.
Vì vậy lúc này, cậu nghiêm túc đưa ra đề nghị, hy vọng đối phương có thể kiên nhẫn đợi thêm hai năm. Khi đó có thể nhận được những lợi ích đáng kể.
Trì Quân ngồi bên cạnh nhìn rồi nói: "Dựa theo điều này, bây giờ anh ăn đến hai năm sau mới bán đi, chẳng phải cũng có thể sao?"
Chung Dịch cười nói: "Bán sang tay cũng không kiếm được nhiều, vẫn là để anh ta giữ nó cho riêng mình." Nhân viên nghiên cứu ,cũng không dễ dàng.
Trì Quân lại xoa bóp vai Chung Dịch, vô tình hay cố ý nói: "Anh đây là đang làm người tốt làm chuyện tốt?"
Chung Dịch suy nghĩ một chút, một nửa nghiêm túc, một nửa vui đùa: "Đúng vậy, anh dự định gom đủ một ngàn người cám ơn anh. Sau đó gọi về bảy viên ngọc rồng."
Trì Quân cười khẽ. Sau đó nói: "Vậy thì tốt."
Chung Dịch nhấn phím enter và gõ tên mình vào cuối email.
Khi email được gửi đi, một bàn tay bóp cằm cậu, ngón tay cái vuốt ve dịu dàng lên môi cậu.
Chung Dịch bình tĩnh ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt của Trì Quân.
Khi đối diện với ánh sáng, đôi mắt của Trì Quân sẽ là màu hổ phách, như là một chai rượu mật ong; cùng với sự ngọt ngào của hắn làm cho Chung Dịch rất muốn hôn một cái. Sau đó nhìn cặp mắt phát sáng kia trở thành mờ mịt.
Bây giờ ngược sáng, đôi mắt đó trở nên đen kịt, giống như những vì sao trên trời.
Trì Quân cúi đầu hôn cậu. Vừa hôn vừa nói: "Nếu như không có anh thì bây giờ em sẽ ra sao?"
--- ---
Chung Dịch không hẹn mà nghĩ đến trò chơi nhỏ 'nhà đầu tư' và 'sinh viên tốt nghiệp'.
Cậu 'mới vào xã hội' lòng tràn đầy kỳ vọng vào bản kế hoạch của mình vẽ ra, lại cảm thấy người khác không hiểu mình. Vào lúc này, gặp được Trì Quân có thể hiểu được cậu, nhưng cũng đưa ra 'yêu cầu phụ'.
Lúc đầu, biểu cảm của cậu Trì hơi hờ hững. Hắn ngồi trên ghế xoay sau bàn làm việc, tay chống cằm nhìn Chung Dịch.
Hắn mặc bộ vest lịch sự, cúc áo sơ mi được cài đến trên cùng. Từ cổ áo đến cổ tay áo, mọi thứ đều được thiết kế tỉ mỉ.
Đối mặt với một cậu chủ như vậy, làm 'sinh viên tốt nghiệp' như Chung Dịch, chỗ bắt đầu đều giống như hầu hết các nhà đầu tư nên đã nhanh chóng đề xuất lợi thế trọng tâm nhất trong bản kế hoạch chi tiết đế quốc giải trí của mình. Sau đó từ từ triển khai nó. Trì Quân lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng đưa ra mấy câu hỏi có độ công kích, trong khi Chung Dịch trả lời từng câu. Cậu chậm rãi yên tâm, tự hỏi liệu cuối cùng mình có phải rốt cuộc gặp được một Bá Nhạc hay không. Trời xanh không phụ người có lòng, luôn có một người có thể nhìn thấy sự phát triển trong tương lai của toàn bộ ngành điện ảnh và truyền hình giống cậu.
Cậu đối với cậu Trì vừa gặp như đã quen từ lâu thấy tri giao. Đặc biệt là sau khi phát hiện đối phương thật sự bằng tuổi mình.
Chung Dịch cảm thấy đây là duyên phận do ông trời sắp đặt.
Nhưng nghe đến cuối cùng, thiếu gia mỉm cười nói: "Cậu nói rất tốt."
Chung Dịch vừa định thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu Trì: "Cho nên, tôi có hứng thú với cậu còn lớn hơn hứng thú với nền tảng này của cậu."
Chung Dịch giật mình tại chỗ.
Thiếu gia chậm rãi giơ tay chỉnh lại cà vạt của mình. Sau đó đứng dậy, bước một cách thong thả và bình tĩnh. Hắn gặp qua rất nhiều người như Chung Dịch, vì vậy rất chắc chắn đối phương thật sự cần tài sản đằng sau mình, sẽ ở yên tại chỗ. Quả nhiên, khi hắn đứng bên cạnh và để tay lên vai Chung Dịch, sinh viên vừa mới tốt nghiệp này vẫn không nhúc nhích.
Mà khi thiếu gia từ vai Chung Dịch, sờ đến yết hầu của đối phương, lại đến dưới cằm, môi, chóp mũi và lông mày của Chung Dịch -- Chung Dịch đều ngồi yên một chỗ.
Trì Quân lại cười, giữ chặt cà vạt của Chung Dịch và chậm rãi cuộn lại trong tay mình.
Cuối cùng, đột nhiên dùng sức kéo người về phía mình. Mang theo chút phong lưu và đầy sự tùy ý nói: "Xem ra, chúng ta đã đạt được nhận thức chung."
--- ---
Trở lại hiện tại, Chung Dịch: "Nếu không có anh thì bây giờ em vẫn sẽ là tổng giám đốc Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên như cũ."
Trì Quân 'ừ' một tiếng, âm thanh phát ra từ mũi. Hắn rất tập trung hôn Chung Dịch.
Chung Dịch: "Có lẽ... khi năm nhất đại học sẽ không tham gia cuộc thi đó."
Trì Quân: "Mô phỏng nhà đầu tư hả? Đúng vậy, ngay từ đầu đăng thông báo, Con Khỉ và tớ cũng không có hứng thú quá lớn."
Chung Dịch: "Cho nên, trong kỳ nghỉ đông năm nhất đó cậu sẽ ở Thịnh Nguyên."
Trì Quân dừng lại.
Chung Dịch tiếp tục nói: "Sẽ có những thay đổi trong cuộc sống của nhiều người. Lý Trị Xương, Lương Tiếu." Những người này bọn họ gần như quên mất. Nhưng trên thực tế, vẫn để lại dấu vết trong trí nhớ của bọn họ: "Ồ, còn có Hoa Huy. Nếu Viên Văn Tinh không dời đi, cậu ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn." Chỉ là không biết, người thay thế Chung Dịch ở trong phòng ký túc xá kia sẽ có biểu hiện gì.
Trì Quân: "Cũng đúng."
Hắn không khỏi đuổi theo dòng suy nghĩ của Chung Dịch, tiếp tục nói: "Không có anh, nhà máy kia của anh tất nhiên cũng biến mất. Thịnh Nguyên sẽ đổi bên cung cấp hàng hóa mới, điều này không quá ảnh hưởng."
"Sẽ có một nhóm người bị mất việc." Chung Dịch nói: "Đương nhiên, cũng sẽ có cơ hội mới đang chờ đợi."
Trì Quân: "Em không biết những bằng sáng mà anh đã bán trong năm nhất là gì. Nhưng trước đây ở bên Bắc Kinh, em tình cờ nghe nói qua có một sinh viên khoa Tài chính của Đại học Bắc Kinh đã đi xin cấp bằng sáng chế cho vật liệu cách nhiệt. Điều này đã phá vỡ thế độc quyền của ngành công nghiệp ở Mỹ. Chính là vật liệu này đã gián tiếp làm giảm giá nhà xuống 1-2000..." Hai năm sau, rất nhiều vật liệu kiểu mới theo kịp. Thách thức đối với độc quyền bằng sáng chế nước ngoài đã trở thành một cơn sống ngầm đối với tất cả mọi người.
Chung Dịch mỉm cười.
Trì Quân nhỏ giọng nói: "Em sẽ trải qua kỳ nghỉ hè năm nhất một mình người."
Nỗi lo về ông cậu vẫn sẽ làm cho hắn thức dậy trong đêm khuya yên tĩnh, trằn trọc đi ra phòng khách và đốt điếu thuốc trong bóng tối. Chỉ có điều lần này không có người pha nước chanh cho hắn uống.
Hắn vốn dĩ không phải người thích ngọt. Trong hai năm qua, dưới sự tác động của Chung Dịch, hắn chậm rãi tiếp xúc với rất nhiều món tráng miệng ngọt. Chỉ cần Chung Dịch chú ý khẩu vị của hắn, dựa vào quan sát trên bàn ăn thì biết được Trì Quân thích ăn cay, không thích hải sản. Trì Quân cũng nhìn ra trên gương mặt luôn nghiêm túc của Chung Dịch, nhưng khi gặp đồ ngọt luôn sẽ ăn nhanh và nhiều hơn.
Sau đó hắn cảm thấy sở dĩ Chung Dịch thêm nhiều mật ong vào nước chanh như vậy là bởi vì đã nếm quá nhiều đường vào ngày thường, làm cho Chung Dịch không cảm thấy nước trong ly không quá ngọt.
Cũng may Trì Quân đã quen với điều đó, cũng bắt đầu thích nó.
Trì Quân: "Em sẽ không phải như bây giờ."
Hắn nói tiếp: "Mặc dù vẫn có chức vụ như hiện tại, nhưng em cũng là một người rất khác."
Trong lời nói khá xúc động.
Chung Dịch mỉm cười nhìn hắn, xem Trì Quân quay đầu nhìn cậu nói: "Rất tốt khi có anh."
* * *
Tháng 4, luận văn của Chung Dịch bị rút tra kiểm tra và thuận lợi thông qua.
Tháng 5, hai người trở về trường bảo vệ luận văn và đạt điểm cao.
Tháng 6, hai người lại trở về trường học chụp ảnh tốt nghiệp và nhận các loại tài liệu.
Hơn nữa, đó là lễ tốt nghiệp vào cuối tháng.
Chung Dịch và Trì Quân đều được chọn làm đại diện để nhận nón tua từ hiệu trưởng. Đại học Bắc Kinh là một ngôi trường danh tiếng từ trăm năm, được thành lập vào những năm quốc gia lâm nguy, thanh niên trở nên mạnh mẽ. Nói đến Đại học Bắc Kinh thì phải nói đến khí phách của tổ tiên. Trong buổi lễ, hiệu trưởng đọc một bài phát biểu nói: "Hãy là thanh niên luôn hướng về phía trước với tấm lòng son, không ngừng khám phá, lòng mang kính nể, tiến về phía trước."
Khi buổi lễ kết thúc, Chung Dịch và Trì Quân mặc lễ phục tốt nghiệp đi dạo trong trường học một vòng ngắn. Cuối cùng nhìn khuôn viên trường đã sống bốn năm.
Cũng có mấy đàn em trai và gái đến xin tài khoản Wechat của Chung Dịch, hỏi cậu đang làm nhân viên công chức có mã đẩy nội bộ của Thịnh Nguyên hay không.
Nói một cách thẳng thắn: Nói chung, nếu không có mã đẩy nội bộ thì có thể trực tiếp thăng tiến, không cần phải vượt qua vòng kiểm tra sơ yếu lý lịch.
Làm đàn em cùng khoa, thành tích của bọn họ cũng xuất sắc, trải qua thực tập vinh quang. Nhưng thứ có thể đảm bảo vẫn nhiều hơn một chút.
Chung Dịch nhìn thấy trước tiên ngơ ngác. Hắn đã rời cuộc sống trong khuôn viên trường học quá xa. Vào mùa hè năm nhất, khi mới vào Thịnh Nguyên thì cậu ngược lại là thực tập sinh có tên tuổi đứng đầu. Nhưng trong thời gian dài, phần lớn thời gian ở dưới quyền của Tần Lâu, cậu đều là nhân viên trả lương chính thức, lương cũng ngang với nhân viên chính thức. Chỉ có một điểm duy nhất là: chưa tốt nghiệp nên thủ tục không đầy đủ.
Bây giờ cậu suy nghĩ một chút mới trả lời: "Được rồi, anh sẽ về hỏi và gửi tin nhắn cho mấy em sau."
Những người bên cạnh không biết thân phận thật sự của Trì Quân, hắn ngược lại rất vui và thoải mái.
--- ---
Khi mọi việc kết thúc, hai người tạm thời dừng lại ở hồ Vị Danh.
Chung Dịch: "Trước đây em nói muốn đến đây trượt băng à?"
Trì Quân buông tay: "Đáng tiếc sau đó đều không có thời gian rãnh."
Chung Dịch cầm tay Trì Quân. Dưới cổ tay áo rộng lớn, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Chung Dịch ấm áp nói: "Sau này có cơ hội thì trở lại vào mùa đông."
Trì Quân cười lắc đầu: "Lúc đi học đã không có thời gian, huống hồ gì sau này?"
Chung Dịch nhìn hắn. Mặt trời như thiêu đốt, mắt sáng mặt trời phủ lên gương mặt của Trì Quân một lớp hào quang màu vàng óng.
Cậu khẽ cười: "Vậy thì sẽ càng lâu hơn. Đợi đến khi chúng ta giải quyết xong mọi rắc rối rồi quay lại thăm một chút."
Trì Quân: "Anh cảm thấy được cần phải bao lâu?" Hắn hoàn toàn nắm quyền ở Thịnh Nguyên à?
Chung Dịch thản nhiên nói: "5 năm." Đời trước, cho đến khi Trì Bắc Dương không thể không hợp tác với em gái đối địch với mình nhiều năm, cũng bất quá tốn 6 năm.
Trì Quân chớp mắt: "Thật sao?"
Sau đó, không đợi Chung Dịch trả lời, hắn đã bật cười và nhẹ nhàng nói: "Được thôi, cùng nhau cố gắng!"
Hắn mang theo chút dung túng nghĩ: Không cần biết Chung Dịch nói cái gì, mình đều sẽ tin tưởng.
Đến đây, cuộc sống đại học đã kết thúc, còn tương lai chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.