Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 64: Tuyết đầu mùa
Giang Sắc Mộ
02/04/2021
Hai người nói đến đêm khuya. Cuối cùng, Trì Quân là người cảm thấy buồn
ngủ đầu tiên. Hắn ngáp một cái dựa vào vai Chung Dịch, nhìn đối phương
chậm rãi ghi chép lại những điểm quan trọng của cuộc nói chuyện giữa hai người.
Chữ viết của Chung Dịch rất đẹp. Nó mạnh mẽ, kiểu chữ phóng khoáng, đủ các nét.
Trì Quân có suy nghĩ kỳ lạ: Một ngày nào đó nhà máy của Chung Dịch không thể tiếp tục mở cửa được nữa biết đâu có thể đi bán chữ.
Trời lạnh nhưng trong nhà có máy sưởi nên cũng ấm áp hơn. Trì Quân mặc áo ngủ, chậm rãi rất không quy tắc ôm Chung Dịch.
Chung Dịch dừng cây bút trên tay một chút lại bình tĩnh tiếp tục viết.
Trì Quân gác cằm lên trên vai cậu, cả người đều dính sát. Nhiệt độ của làn da cách hai lớp vải truyền đến trên người Chung Dịch.
Hắn vừa đọc những điều Chung Dịch ghi lại những điều quan trọng, thỉnh thoảng mở miệng bổ sung cho Chung Dịch; vừa làm nóng người, duỗi tay nhéo vành tai, gò má và yết hầu của Chung Dịch.
Ban đầu động tác của hắn nhẹ nhàng, Chung Dịch không cảm thấy gì. Nhưng cuối cùng, đầu ngón tay của Trì Quân dần dần xuống đến eo của Chung Dịch. Chung Dịch nghiêng đầu nhìn hắn. Trì Quân ra vẻ vô tội hỏi: "Tại sao không viết tiếp?"
Chung Dịch không lên tiếng. Cậu tạm thời để bút vở sang một bên, quay mặt về phía Trì Quân. Trì Quân nuốt nước bọt làm yếu hầu lăn một vòng, như thể là căng thẳng... ồ, vẫn còn căng thẳng.
Chung Dịch đặt một tay lên lưng ghế sô pha, một tay khác vòng qua eo Trì Quân. Cậu nghiêng người qua hôn hắn.
Trước khi bờ môi chạm vào nhau, Trì Quân như là mỉm cười, trong mắt là một nụ cười sáng ngời.
Hắn nhân tiện vòng tay qua sau gáy của Chung Dịch, đang muốn trổ tài nhưng đột nhiên có một cơn tê dại dữ dội đánh thẳng vào linh hồn từ thắt lưng của hắn.
Trì Quân hơi thở hổn hển, không biết làm sao chút thở hổn hển này cũng bị Chung Dịch nuốt vào trong miệng. Hơi thở của hắn đột nhiên hỗn loạn, mà bàn tay lúc trước đặt ở bên eo cậu vẫn cứ lơ lửng ở bên hông. Sau mấy nhịp thở, Trì Quân đã không còn sức cử động nữat. Hắn bị Chung Dịch áp chế, sau lưng là ghế sô pha mềm mại và bàn tay đang làm loạn của Chung Dịch. Phía trước là Chung Dịch, cậu dán sát vào Trì Quân, hôn hắn thân mật.
Trì Quân không tự chủ chìm đắm vào. Đôi tay hắn đan xen ở sau gáy của Chung Dịch, trong khoảng cách giữa hơi thở nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Chung Dịch."
Đây gần như là một lời cầu xin tha thứ.
Trợ lý Trì hiển nhiên rất biết cách xem thời thế, lùi một bước để tiến hai bước. Hắn thậm chí còn chủ động nói: "Vừa rồi là tớ sai rồi, không nên quấy rối cậu..."
"Vậy à?" Nhưng Chung Dịch vẫn không buông tha hắn, ngón tay hơi dùng sức.
Đôi mắt Trì Quân hơi đỏ lên. Hắn nghĩ: Sau lưng nhất định cũng đỏ.
Tại sao lại như vậy? Trước đây, Trì Quân hoàn toàn không biết trên người mình còn có chỗ yếu ớt như vậy.
Nhưng Chung Dịch không chỉ nhận ra còn cố tình đối xử với nó như vậy. Hơi quá đáng, cũng quá thoải mái.
Như thể linh hồn đang chìm đắm vào một con suối mật ngọt thanh xuân. Trì Quân hơi say mơ màng. Một mặt, hắn cảm thấy điều này là không thể, bản thân hoàn toàn bị chiếm đóng. Đến mức tìm cơ hội khác lại bị mắc mưu khác. Một mặt lại cảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Quá hư hỏng. Hoàn toàn không giống hắn.
--- ---
Sau khi Trì Quân mềm nhũn thành một vũng nước. Chung Dịch ngồi dậy thưởng thức thành quả của mình.
Đôi mắt ngấn nước, khóe mắt đỏ hoe, quần áo trên người xộc xệch.
Cậu lại cúi người, lần này chỉ đơn giản hôn lên trán Trì Quân một cái.
Trì Quân hiển nhiên càng muốn nhiều hơn. Trong mắt hắn mang theo mịt mờ chờ mong thì nhìn thấy Chung Dịch hôn như vậy. Dù cho Chung Dịch đã đứng dậy, trợ lý Trì cũng vẫn dựa vào ghế sô pha không muốn đứng dậy.
Sau đó Chung Dịch cầm bút lên và tiếp tục ghi chép.
Trì Quân: "..."
Trì Quân: "?" Hắn không thể tin được.
Chung Dịch thân thiện giải thích với hắn: "Tớ vẫn chưa viết xong, sợ ngày mai sẽ quên mất. Đại khái cần thêm mấy phút nữa."
Trì Quân cau mày: "Mấy phút?"
Sau mấy phút...
Chung Dịch: "Không phải vừa rồi cậu buồn ngủ sao? Hay là đi ngủ trước đi?"
Trì Quân: "..."
Trì Quân: "???" Khó - có - thể - tin - được. Chung Dịch đốt lửa hắn còn không muốn chịu dập lửa?
Trì Quân hít một hơi thật sâu. Hít vào, thở ra.
Thôi... hắn phải rộng lượng, phải bình tĩnh.
Dù sao hắn biết được công việc quan trọng nên cũng không đi quấy rối Chung Dịch. Thay vào đó đứng lên đi vào nhà vệ sinh bên cạnh và bật vòi nước bông sen.
Vào mùa đông, dù trong nhà có ấm đến đâu thì nước vẫn lạnh. Hắn múc một ca nước lên tạt vào mặt mình, nghiến răng trong lòng, yên lặng kêu tên bạn trai.
Chung Dịch... có cậu.
--- ---
Ở bên kia phòng khách.
Chung Dịch cầm bút ngồi tại chỗ nhìn về phía Trì Quân đi xa. Cậu chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Thật là đáng yêu.
Cậu nhìn thấy Trì Quân lộ ra vẻ không cam lòng nhưng bất lực để chống cự như vậy thì rất vui vẻ. Thậm chí nhiều hơn những chuyện khác muốn làm.
Chung Dịch xoay bút theo vòng tròn. Sau đó ý thức được ngạc nhiên cúi đầu và liếc nhìn tay phải mình đang cầm bút.
Cậu và Trì Quân ở chung lâu ngày. Vì vậy tự nhiên cũng nhiễm thói quen của Trì Quân.
Một lát sau, Trì Quân đi ra phòng vệ sinh. Trên mái tóc của hắn còn nước, cộng thêm hành động vừa rồi, Chung Dịch có thể dễ dàng nhìn ra Trì Quân vừa mới làm gì.
Trì Quân nhẫn nại vì cậu như vậy. Trước đây đã nói qua 'không nhịn được'. Bây giờ bị đốt lửa cả người nhưng vẫn chọn để cho Chung Dịch hoàn thành công việc của mình trước tiên.
Chung Dịch rũ mắt xuống, giả vờ thoải mái xem những nội dung vừa ghi rồi mới ghi chép trong tay. Cậu thật sự có thể làm hai việc cùng một lúc, nhưng hiệu quả rõ ràng không tốt hơn trước. Cũng may, thời gian trôi qua Chung Dịch cũng trở nên tập trung hơn. Sau khi cậu làm việc xong quay đầu lại thì nhìn thấy Trì Quân đang cầm quyển sách trên tay, dường như nhìn tiêu điểm một hồi. Sau đó thực sự không thể chịu được sự mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ say.
Chung Dịch liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn 1 giờ. Ngày mai bọn có một môn phải đi thi, sáng mai còn phải đến Thịnh Nguyên.
Lý trí của Chung Dịch biết mình nên đi ngủ, nhưng cậu không thể không khỏi chậm rãi đến gần Trì Quân. Các bạn cùng lứa nhìn Trì Quân cảm thấy hắn chói mắt. Người lớn nhìn hắn thì lại luôn nói hắn xúc động, thích hành động theo tình cảm. Trong đó có bao nhiêu là tính tình thật sự của Trì Quân, còn có bao nhiêu cố gắng trổ tài cho cổ động làm cho bọn họ lơ là bất cẩn đã không thể kiểm tra cụ thể được nữa. Nhưng nói đến điểm mấu chốt, Chung Dịch cảm thấy mình có lẽ sẽ không bao giờ quên. Ngày hôm đó, hai người đồng ý tham gia Mô phỏng đầu tư. Sau đó Trì Quân dẫn cậu đến căn chung cư Trương Tiếu Hầu. Chạy xe lao vào gió, quần áo bị thổi bay, cổ áo phồng to sau lưng.
Xung quanh là pháo hoa trần gian, khi nhìn về phía Chung Dịch thì rất ngọt ngào, nở một nụ cười tò mò.
Ngón tay cậu chạm vào lông mày của Trì Quân, rất mềm, mang theo nhiệt độ. Là của cậu.
Cậu yêu thích và sở hữu Trì Quân. Khóe môi Chung Dịch hơi cong lên. Cậu cúi đầu vẫn hôn lên trán bạn trai một cái.
Cậu nghĩ: Đừng gấp, lập tức ăn cậu. Nhưng cậu thực sự rất đáng yêu. Trước khi ăn cậu, tớ vẫn luôn muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.
* * *
Ngày hôm sau, Trì Quân tỉnh dậy đầu tiên. Hắn ngủ ở trong phòng ngủ của Chung Dịch, mơ màng ngước mắt nhìn thì thấy Chung Dịch.
Những ký ức của đêm qua trở lại ngay lập tức. Khi chờ Chung Dịch, sự mệt mỏi đã bị nụ hôn xua tan như được hồi sinh. Nhưng dù sao cũng muốn kiên trì thêm một lát. Cho đến khi cầm lấy cuốn sách lên xem. Trạng thái này không thích hợp tiếp tục động não, đơn giản học thuộc lòng, ghi nhớ một thứ ngược lại có thể được sử dụng để trôi qua thời gian.
Nhưng cách này dường như không có hiệu quả. Hắn thật sự ghi nhớ mấy công thức và khái niệm.
Sau đó bắt đầu nghĩ: Hay nhắm mắt lại một chút cho đỡ mỏi rồi rất nhanh mở ra.
'Rất nhanh' này chính là cho đến bình minh.
Không biết đêm qua Chung Dịch ngủ mấy giờ. Nhưng nhìn thời gian, bây giờ là 7:40. Chung Dịch có thể ngủ thêm 20 phút nữa.
Trì Quân rón rén xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt trước. Về phần bữa sáng, khi sống chung trong kỳ nghỉ hè, thỉnh thoảng giải quyết ở căn tin công ty hoặc là một quán ven đường. Về sống chung dần dần thấy thích, trong mấy tháng mà căn hộ đã có thêm một số đồ dùng điện như: máy nướng bánh mì, máy chiên trứng...
Trì Quân xỏ dép lê đi ra phòng ngủ. Hắn muốn vào bếp. Nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thì thấy một mảnh tuyết trắng bên ngoài cửa sổ sát đất trong phòng khách.
Trì Quân ngẩn ra. Hắn chậm rãi đi về phía trước, dừng chân trước cửa sổ, tay đặt lên tấm kính. Một làn sương mỏng quang ngón tay. Hắn nhìn tuyết trắng bay lơ lửng ngoài cửa sổ, thế giới được bao phủ trong làn áo bạc. Hắn bỗng nhiên mỉm cười.
Có tuyết rơi! Đi cùng với trận tuyết đầu tiên là nhiệt độ giảm đột ngột.
Vì vậy trước khi ra cửa, Chung Dịch cẩn thận chuẩn bị khăn quàng cổ cho Trì Quân.
Trì Quân thản nhiên nói: "Không biết hồ Vị Danh bao lâu mới có thể kết băng."
Chung Dịch: "Cậu muốn đi trượt băng à?"
Trì Quân mỉm cười nói: "Cũng không nhất định, xem thời gian đi. Ồ, là 20 cm?"
"Năm ngoái đã đăng thông báo." Chung Dịch nói: "Tớ đã tìm kiếm trong hội, có - đúng - 20."
"Vậy còn phải chờ thôi." Trì Quân thở dài: "Đợt này đại khái không được."
Hai người nói chuyện suốt đoạn đường đi ra ngoài. Khoảng cách từ căn hộ đến Thịnh Nguyên rất gần, hai người thường xuyên đi bộ qua. Người đi trên đường rất đông, lớp tuyết mỏng tích tụ trên mặt đất nhanh chóng bị giẫm nát thành một bãi nước bẩn. Trì Quân lộ vẻ tiếc nuối nói với Chung Dịch: "Bà nội của tớ là người miền nam. Đến khi bà cùng ông nội đi đến Thượng Hải là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết."
Đáng tiếc, Thượng Hải vẫn là một thành phố phía nam. Bà nội của Trì Quân nhìn thấy vẫn là tuyết nhỏ chỉ dày chưa đến 10 cm.
Trì Quân: "Dù vậy, bà vẫn rất vui vẻ."
Hắn nói tiếp: "Sức khỏe của bà không tốt, có thể là từ nhỏ đã có mầm bệnh, cộng thêm vào lớn tuổi nên luôn có nhiều chỗ không thoải mái. Ông nội mời bác sĩ nội trú, bọn họ thường ở nhà cũ. Lại nói tiếp, nơi đó trước kia chính là tô giới."
Chung Dịch yên lặng nghe, thỉnh thoảng phản ứng một tiếng. Từ trong những lời này, một Trì Quân nhỏ tuổi dần được phác hoạ ra trước mặt Chung Dịch.
Khi làm bạn với Trì tổng, cậu chưa từng nghe nói về những điều này. Mà khi làm bạn trai với trợ lý Trì, cậu đang nghe Trì Quân tiếp tục nói: "Tớ nhớ rất rõ. Những năm mùa đông, bà đều ở nhà tịnh dưỡng, không thể trúng gió bị đông lạnh, tốt nhất cách xa cửa sổ 2 mét." Nếu không vẫn có thể cảm thấy hơi lạnh ngoài cửa sổ thấm vào.
"Nhưng bà lại rất thích ngắm tuyết. Mấy chục năm đều rất yêu thích. Tớ chỉ nghĩ có thể chồng người tuyết ở nhà hay không. Ưm, hoàn toàn không nghĩ đến, đừng nói chồng người tuyết trong nhà có thể tan hay không. Nó thật sự chất thành, không phải vẫn làm cho bà bị cảm lạnh sao."
"Nhưng bà đối xử với tớ rất tốt. Tớ chỉ muốn làm cho bà vui vẻ một chút."
Phần còn lại trong cuộc đời, từ trên người bà nội cảm nhận được tình cảm, gần như trở thành Trì Quân làm việc quy tắc.
Những người đối xử tốt với mình thì muốn làm cho đối phương vui vẻ một chút.
Mà Chung Dịch nghe vào trong tai cực kỳ động lòng.
--- ---
Khi bọn họ bước vào tòa nhà Thịnh Nguyên, một trong hai người đi lên tầng cao nhất. Một người đến tầng 40. Nhưng đi chung một chiếc thang máy.
Trì Quân điều chỉnh tốt trạng thái, không toát ra sự mềm mại như vừa rồi trên đường đi. Hắn tháo khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác ra vắt trên cánh tay, lộ ra bộ vest và đôi dày da bên trong.
Chỉ trong chớp mắt đã thành trợ lý Trì chuyên nghiệp.
Trì Quân suy nghĩ một chút dứt khoát cầm khăn quàng cổ treo trên cánh tay Chung Dịch.
Đúng lúc đến tầng của cậu, hắn chào tạm biệt với Chung Dịch, còn nói: "Nói với Tần Lâu một tiếng, đừng để cho cậu làm thêm giờ nữa, một chút nữa cùng ngồi xe đến trường học."
Chung Dịch nói: "Ừh, xin nghỉ xong."
Trì Quân nói tạm biệt với cậu.
Chung Dịch dịu dàng mỉm cười, sau đó quay đầu đi ra thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại sau lưng cậu, đưa Trì Quân lên tầng cao hơn.
Chữ viết của Chung Dịch rất đẹp. Nó mạnh mẽ, kiểu chữ phóng khoáng, đủ các nét.
Trì Quân có suy nghĩ kỳ lạ: Một ngày nào đó nhà máy của Chung Dịch không thể tiếp tục mở cửa được nữa biết đâu có thể đi bán chữ.
Trời lạnh nhưng trong nhà có máy sưởi nên cũng ấm áp hơn. Trì Quân mặc áo ngủ, chậm rãi rất không quy tắc ôm Chung Dịch.
Chung Dịch dừng cây bút trên tay một chút lại bình tĩnh tiếp tục viết.
Trì Quân gác cằm lên trên vai cậu, cả người đều dính sát. Nhiệt độ của làn da cách hai lớp vải truyền đến trên người Chung Dịch.
Hắn vừa đọc những điều Chung Dịch ghi lại những điều quan trọng, thỉnh thoảng mở miệng bổ sung cho Chung Dịch; vừa làm nóng người, duỗi tay nhéo vành tai, gò má và yết hầu của Chung Dịch.
Ban đầu động tác của hắn nhẹ nhàng, Chung Dịch không cảm thấy gì. Nhưng cuối cùng, đầu ngón tay của Trì Quân dần dần xuống đến eo của Chung Dịch. Chung Dịch nghiêng đầu nhìn hắn. Trì Quân ra vẻ vô tội hỏi: "Tại sao không viết tiếp?"
Chung Dịch không lên tiếng. Cậu tạm thời để bút vở sang một bên, quay mặt về phía Trì Quân. Trì Quân nuốt nước bọt làm yếu hầu lăn một vòng, như thể là căng thẳng... ồ, vẫn còn căng thẳng.
Chung Dịch đặt một tay lên lưng ghế sô pha, một tay khác vòng qua eo Trì Quân. Cậu nghiêng người qua hôn hắn.
Trước khi bờ môi chạm vào nhau, Trì Quân như là mỉm cười, trong mắt là một nụ cười sáng ngời.
Hắn nhân tiện vòng tay qua sau gáy của Chung Dịch, đang muốn trổ tài nhưng đột nhiên có một cơn tê dại dữ dội đánh thẳng vào linh hồn từ thắt lưng của hắn.
Trì Quân hơi thở hổn hển, không biết làm sao chút thở hổn hển này cũng bị Chung Dịch nuốt vào trong miệng. Hơi thở của hắn đột nhiên hỗn loạn, mà bàn tay lúc trước đặt ở bên eo cậu vẫn cứ lơ lửng ở bên hông. Sau mấy nhịp thở, Trì Quân đã không còn sức cử động nữat. Hắn bị Chung Dịch áp chế, sau lưng là ghế sô pha mềm mại và bàn tay đang làm loạn của Chung Dịch. Phía trước là Chung Dịch, cậu dán sát vào Trì Quân, hôn hắn thân mật.
Trì Quân không tự chủ chìm đắm vào. Đôi tay hắn đan xen ở sau gáy của Chung Dịch, trong khoảng cách giữa hơi thở nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Chung Dịch."
Đây gần như là một lời cầu xin tha thứ.
Trợ lý Trì hiển nhiên rất biết cách xem thời thế, lùi một bước để tiến hai bước. Hắn thậm chí còn chủ động nói: "Vừa rồi là tớ sai rồi, không nên quấy rối cậu..."
"Vậy à?" Nhưng Chung Dịch vẫn không buông tha hắn, ngón tay hơi dùng sức.
Đôi mắt Trì Quân hơi đỏ lên. Hắn nghĩ: Sau lưng nhất định cũng đỏ.
Tại sao lại như vậy? Trước đây, Trì Quân hoàn toàn không biết trên người mình còn có chỗ yếu ớt như vậy.
Nhưng Chung Dịch không chỉ nhận ra còn cố tình đối xử với nó như vậy. Hơi quá đáng, cũng quá thoải mái.
Như thể linh hồn đang chìm đắm vào một con suối mật ngọt thanh xuân. Trì Quân hơi say mơ màng. Một mặt, hắn cảm thấy điều này là không thể, bản thân hoàn toàn bị chiếm đóng. Đến mức tìm cơ hội khác lại bị mắc mưu khác. Một mặt lại cảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Quá hư hỏng. Hoàn toàn không giống hắn.
--- ---
Sau khi Trì Quân mềm nhũn thành một vũng nước. Chung Dịch ngồi dậy thưởng thức thành quả của mình.
Đôi mắt ngấn nước, khóe mắt đỏ hoe, quần áo trên người xộc xệch.
Cậu lại cúi người, lần này chỉ đơn giản hôn lên trán Trì Quân một cái.
Trì Quân hiển nhiên càng muốn nhiều hơn. Trong mắt hắn mang theo mịt mờ chờ mong thì nhìn thấy Chung Dịch hôn như vậy. Dù cho Chung Dịch đã đứng dậy, trợ lý Trì cũng vẫn dựa vào ghế sô pha không muốn đứng dậy.
Sau đó Chung Dịch cầm bút lên và tiếp tục ghi chép.
Trì Quân: "..."
Trì Quân: "?" Hắn không thể tin được.
Chung Dịch thân thiện giải thích với hắn: "Tớ vẫn chưa viết xong, sợ ngày mai sẽ quên mất. Đại khái cần thêm mấy phút nữa."
Trì Quân cau mày: "Mấy phút?"
Sau mấy phút...
Chung Dịch: "Không phải vừa rồi cậu buồn ngủ sao? Hay là đi ngủ trước đi?"
Trì Quân: "..."
Trì Quân: "???" Khó - có - thể - tin - được. Chung Dịch đốt lửa hắn còn không muốn chịu dập lửa?
Trì Quân hít một hơi thật sâu. Hít vào, thở ra.
Thôi... hắn phải rộng lượng, phải bình tĩnh.
Dù sao hắn biết được công việc quan trọng nên cũng không đi quấy rối Chung Dịch. Thay vào đó đứng lên đi vào nhà vệ sinh bên cạnh và bật vòi nước bông sen.
Vào mùa đông, dù trong nhà có ấm đến đâu thì nước vẫn lạnh. Hắn múc một ca nước lên tạt vào mặt mình, nghiến răng trong lòng, yên lặng kêu tên bạn trai.
Chung Dịch... có cậu.
--- ---
Ở bên kia phòng khách.
Chung Dịch cầm bút ngồi tại chỗ nhìn về phía Trì Quân đi xa. Cậu chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Thật là đáng yêu.
Cậu nhìn thấy Trì Quân lộ ra vẻ không cam lòng nhưng bất lực để chống cự như vậy thì rất vui vẻ. Thậm chí nhiều hơn những chuyện khác muốn làm.
Chung Dịch xoay bút theo vòng tròn. Sau đó ý thức được ngạc nhiên cúi đầu và liếc nhìn tay phải mình đang cầm bút.
Cậu và Trì Quân ở chung lâu ngày. Vì vậy tự nhiên cũng nhiễm thói quen của Trì Quân.
Một lát sau, Trì Quân đi ra phòng vệ sinh. Trên mái tóc của hắn còn nước, cộng thêm hành động vừa rồi, Chung Dịch có thể dễ dàng nhìn ra Trì Quân vừa mới làm gì.
Trì Quân nhẫn nại vì cậu như vậy. Trước đây đã nói qua 'không nhịn được'. Bây giờ bị đốt lửa cả người nhưng vẫn chọn để cho Chung Dịch hoàn thành công việc của mình trước tiên.
Chung Dịch rũ mắt xuống, giả vờ thoải mái xem những nội dung vừa ghi rồi mới ghi chép trong tay. Cậu thật sự có thể làm hai việc cùng một lúc, nhưng hiệu quả rõ ràng không tốt hơn trước. Cũng may, thời gian trôi qua Chung Dịch cũng trở nên tập trung hơn. Sau khi cậu làm việc xong quay đầu lại thì nhìn thấy Trì Quân đang cầm quyển sách trên tay, dường như nhìn tiêu điểm một hồi. Sau đó thực sự không thể chịu được sự mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ say.
Chung Dịch liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn 1 giờ. Ngày mai bọn có một môn phải đi thi, sáng mai còn phải đến Thịnh Nguyên.
Lý trí của Chung Dịch biết mình nên đi ngủ, nhưng cậu không thể không khỏi chậm rãi đến gần Trì Quân. Các bạn cùng lứa nhìn Trì Quân cảm thấy hắn chói mắt. Người lớn nhìn hắn thì lại luôn nói hắn xúc động, thích hành động theo tình cảm. Trong đó có bao nhiêu là tính tình thật sự của Trì Quân, còn có bao nhiêu cố gắng trổ tài cho cổ động làm cho bọn họ lơ là bất cẩn đã không thể kiểm tra cụ thể được nữa. Nhưng nói đến điểm mấu chốt, Chung Dịch cảm thấy mình có lẽ sẽ không bao giờ quên. Ngày hôm đó, hai người đồng ý tham gia Mô phỏng đầu tư. Sau đó Trì Quân dẫn cậu đến căn chung cư Trương Tiếu Hầu. Chạy xe lao vào gió, quần áo bị thổi bay, cổ áo phồng to sau lưng.
Xung quanh là pháo hoa trần gian, khi nhìn về phía Chung Dịch thì rất ngọt ngào, nở một nụ cười tò mò.
Ngón tay cậu chạm vào lông mày của Trì Quân, rất mềm, mang theo nhiệt độ. Là của cậu.
Cậu yêu thích và sở hữu Trì Quân. Khóe môi Chung Dịch hơi cong lên. Cậu cúi đầu vẫn hôn lên trán bạn trai một cái.
Cậu nghĩ: Đừng gấp, lập tức ăn cậu. Nhưng cậu thực sự rất đáng yêu. Trước khi ăn cậu, tớ vẫn luôn muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.
* * *
Ngày hôm sau, Trì Quân tỉnh dậy đầu tiên. Hắn ngủ ở trong phòng ngủ của Chung Dịch, mơ màng ngước mắt nhìn thì thấy Chung Dịch.
Những ký ức của đêm qua trở lại ngay lập tức. Khi chờ Chung Dịch, sự mệt mỏi đã bị nụ hôn xua tan như được hồi sinh. Nhưng dù sao cũng muốn kiên trì thêm một lát. Cho đến khi cầm lấy cuốn sách lên xem. Trạng thái này không thích hợp tiếp tục động não, đơn giản học thuộc lòng, ghi nhớ một thứ ngược lại có thể được sử dụng để trôi qua thời gian.
Nhưng cách này dường như không có hiệu quả. Hắn thật sự ghi nhớ mấy công thức và khái niệm.
Sau đó bắt đầu nghĩ: Hay nhắm mắt lại một chút cho đỡ mỏi rồi rất nhanh mở ra.
'Rất nhanh' này chính là cho đến bình minh.
Không biết đêm qua Chung Dịch ngủ mấy giờ. Nhưng nhìn thời gian, bây giờ là 7:40. Chung Dịch có thể ngủ thêm 20 phút nữa.
Trì Quân rón rén xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt trước. Về phần bữa sáng, khi sống chung trong kỳ nghỉ hè, thỉnh thoảng giải quyết ở căn tin công ty hoặc là một quán ven đường. Về sống chung dần dần thấy thích, trong mấy tháng mà căn hộ đã có thêm một số đồ dùng điện như: máy nướng bánh mì, máy chiên trứng...
Trì Quân xỏ dép lê đi ra phòng ngủ. Hắn muốn vào bếp. Nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thì thấy một mảnh tuyết trắng bên ngoài cửa sổ sát đất trong phòng khách.
Trì Quân ngẩn ra. Hắn chậm rãi đi về phía trước, dừng chân trước cửa sổ, tay đặt lên tấm kính. Một làn sương mỏng quang ngón tay. Hắn nhìn tuyết trắng bay lơ lửng ngoài cửa sổ, thế giới được bao phủ trong làn áo bạc. Hắn bỗng nhiên mỉm cười.
Có tuyết rơi! Đi cùng với trận tuyết đầu tiên là nhiệt độ giảm đột ngột.
Vì vậy trước khi ra cửa, Chung Dịch cẩn thận chuẩn bị khăn quàng cổ cho Trì Quân.
Trì Quân thản nhiên nói: "Không biết hồ Vị Danh bao lâu mới có thể kết băng."
Chung Dịch: "Cậu muốn đi trượt băng à?"
Trì Quân mỉm cười nói: "Cũng không nhất định, xem thời gian đi. Ồ, là 20 cm?"
"Năm ngoái đã đăng thông báo." Chung Dịch nói: "Tớ đã tìm kiếm trong hội, có - đúng - 20."
"Vậy còn phải chờ thôi." Trì Quân thở dài: "Đợt này đại khái không được."
Hai người nói chuyện suốt đoạn đường đi ra ngoài. Khoảng cách từ căn hộ đến Thịnh Nguyên rất gần, hai người thường xuyên đi bộ qua. Người đi trên đường rất đông, lớp tuyết mỏng tích tụ trên mặt đất nhanh chóng bị giẫm nát thành một bãi nước bẩn. Trì Quân lộ vẻ tiếc nuối nói với Chung Dịch: "Bà nội của tớ là người miền nam. Đến khi bà cùng ông nội đi đến Thượng Hải là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết."
Đáng tiếc, Thượng Hải vẫn là một thành phố phía nam. Bà nội của Trì Quân nhìn thấy vẫn là tuyết nhỏ chỉ dày chưa đến 10 cm.
Trì Quân: "Dù vậy, bà vẫn rất vui vẻ."
Hắn nói tiếp: "Sức khỏe của bà không tốt, có thể là từ nhỏ đã có mầm bệnh, cộng thêm vào lớn tuổi nên luôn có nhiều chỗ không thoải mái. Ông nội mời bác sĩ nội trú, bọn họ thường ở nhà cũ. Lại nói tiếp, nơi đó trước kia chính là tô giới."
Chung Dịch yên lặng nghe, thỉnh thoảng phản ứng một tiếng. Từ trong những lời này, một Trì Quân nhỏ tuổi dần được phác hoạ ra trước mặt Chung Dịch.
Khi làm bạn với Trì tổng, cậu chưa từng nghe nói về những điều này. Mà khi làm bạn trai với trợ lý Trì, cậu đang nghe Trì Quân tiếp tục nói: "Tớ nhớ rất rõ. Những năm mùa đông, bà đều ở nhà tịnh dưỡng, không thể trúng gió bị đông lạnh, tốt nhất cách xa cửa sổ 2 mét." Nếu không vẫn có thể cảm thấy hơi lạnh ngoài cửa sổ thấm vào.
"Nhưng bà lại rất thích ngắm tuyết. Mấy chục năm đều rất yêu thích. Tớ chỉ nghĩ có thể chồng người tuyết ở nhà hay không. Ưm, hoàn toàn không nghĩ đến, đừng nói chồng người tuyết trong nhà có thể tan hay không. Nó thật sự chất thành, không phải vẫn làm cho bà bị cảm lạnh sao."
"Nhưng bà đối xử với tớ rất tốt. Tớ chỉ muốn làm cho bà vui vẻ một chút."
Phần còn lại trong cuộc đời, từ trên người bà nội cảm nhận được tình cảm, gần như trở thành Trì Quân làm việc quy tắc.
Những người đối xử tốt với mình thì muốn làm cho đối phương vui vẻ một chút.
Mà Chung Dịch nghe vào trong tai cực kỳ động lòng.
--- ---
Khi bọn họ bước vào tòa nhà Thịnh Nguyên, một trong hai người đi lên tầng cao nhất. Một người đến tầng 40. Nhưng đi chung một chiếc thang máy.
Trì Quân điều chỉnh tốt trạng thái, không toát ra sự mềm mại như vừa rồi trên đường đi. Hắn tháo khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác ra vắt trên cánh tay, lộ ra bộ vest và đôi dày da bên trong.
Chỉ trong chớp mắt đã thành trợ lý Trì chuyên nghiệp.
Trì Quân suy nghĩ một chút dứt khoát cầm khăn quàng cổ treo trên cánh tay Chung Dịch.
Đúng lúc đến tầng của cậu, hắn chào tạm biệt với Chung Dịch, còn nói: "Nói với Tần Lâu một tiếng, đừng để cho cậu làm thêm giờ nữa, một chút nữa cùng ngồi xe đến trường học."
Chung Dịch nói: "Ừh, xin nghỉ xong."
Trì Quân nói tạm biệt với cậu.
Chung Dịch dịu dàng mỉm cười, sau đó quay đầu đi ra thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại sau lưng cậu, đưa Trì Quân lên tầng cao hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.