Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 119
linh suri
10/09/2014
Sau khi Long phát biểu xong tất cả những gì muốn nói cho tất cả mọi người ở đây thì đại tiệc bắt đầu
Nhưng ngay khi anh vừa định bước xuống thì cánh cửa của đại hội bật mở
1 cô gái mặc váy đen sang trọng đang xách váy chạy vào bên trong , hướng tới phía có Long
Nhìn thoáng qua thì mọi người cũng có thể nhận ra được đây là 1 người con gái thuộc con nhà quý tộc
'' LONG ''
nói to 1 chữ '' Long '' rồi cô ta chạy tới ôm chầm lấy người anh .
Không có phản ứng gì anh chỉ đứng im rồi hỏi 1 câu , mang đầy vẻ sát khí
'' sao cô đến đây ? ''
'' em chỉ đến chúc mừng anh thôi mà . ''
Giọng rất õng ẹo cô ta nhăn mặt nhìn anh
'' cô đang làm nhục mặt tôi đấy . ''
Ghé sát vào mặt của người đó anh nói giọng thì thào , mỗi 1 chữ lại có 1 cơn lạnh buốt xông thẳng vào cổ cô ta
Và như nhận ra được điều gì đó cô ta mới giác ngộ buông tay ra
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi Cheryl hết sức đau lòng
Cảm giác hiện giờ của cô là 1 cảm giác trống rỗng đến tột cùng
Cô không thể dừng lại được nữa rồi
Cô sao lại rơi nước mắt ở đây chứ ?
Người cô thương cô yêu đang hạnh phúc đáng nhẽ ra cô phải vui mừng , vậy vì sao cô lại phải khóc
Khóc bây giờ thì có ích lợi gì
Thậm chí anh còn không cảm nhận được sự hiện diện của cô ngay tại nơi này thì sao cô phải khóc cho 1 kẻ đã không còn nhớ cô là ai ?
'' các vị , bây giờchúng ta sẽ mời 1 nữ nhân xinh đẹp trong các cô gái đằng kia lên để hát và đánh đàn nhé ''
Bỗng nhiên tiếng của 1 người đàn ông trung niên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
Thấy ở đây không còn việc gì của mình nữa nên cô định bước chân ra khỏi cửa đi về thì liền bị chặn lại bởi giọng nói của người đàn ông trung niên hồi nãy
'' cô gái đang định đi kia ạ , xin mời cô lên đây ''
Cô giật mình quay lại thì đã thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình trong đó có cả Trần Bảo thiên , anh đang cười với cô .
dơ tay ra tín hiệu cho 2 chữ '' cố lên ''
Còn Long , anh không nhìn cô , cũng không hề để ý đến mọi người
Anh đang mải nói chuyện với 1 người đàn ông nào đó
'' xin cô nhanh lên ạ ''
Tiếng thúc giục khiến cho cô bước nhanh lên phía trên ngồi trước chiếc đàn piano , cô nhẹ nhàng đưa bàn tay lướt nhẹ trên từng phím đàn
Tiếng hát nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh đôi mắt nhắm lại , cô dần chìm mình vào bài hát ...
'' Em không thể nói được một lời nào
Em thực sự không biết em sẽ gặp lại anh lần nữa
Đâu đó sâu trong trái tim em
Luôn mong mỏi và đau đớn vì anh
Ngoảnh nhìn lại, là khuôn mặt anh đang mỉm cười với em
Dường như anh luôn ở đó, đằng sau em
Tâm trạng chếnh choáng làm em thao thức cả đêm
Em vẫn khóc với những dấu vết anh để lại
Hãy nói cho em nghe, em đã làm gì sai?
Hãy nói cho em biết, em có gì thiếu sót?
Em thực sự muốn có anh tới phát điên
Em luôn cầu nguyện để có ngày gặp lại anh
Dường như em sẽ chỉ còn đường chết
Làm ơn, anh có thể đến với em bây giờ được không?
Em nghĩ một mình em cũng ổn thôi
Em tin chắc không có anh, em vẫn sống hạnh phúc
Em tha thiết mong mà giấc ngủ chẳng tới
Chỉ thấy giọng nói, gương mặt anh cứ hiện lên trong tâm trí
Hãy nói cho em nghe, em đã làm gì sai?
Hãy nói cho em biết, em có gì thiếu sót?
Em thực sự muốn có anh tới phát điên
Em luôn cầu nguyện để có ngày gặp lại anh
Dường như em sẽ chỉ còn đường chết
Anh có thể đến với em bây giờ được không?
Em thực sự muốn có anh tới phát điên
Em luôn cầu nguyện để có ngày gặp lại anh
Dường như em sẽ chỉ còn đường chết
Anh có thể đến với em bây giờ được không?
Làm ơn...
Làm ơn...''
Tiếng hát thanh 1 cách rất nhẹ , đủ để người ta cảm thấy ấm áp
1 chút ấm áp
1 chút đau thương
1 chút gượng cười
Tiếng nói đó , thật đặc biệt
Giọng hát đó , làm cho anh thổn thức
Đang nói chuyện thì Long ngoảnh ra nhìn cô
Nhìn vào người con gái đang ở trên kia , khóe mắt cay xè , nước mắt tràn mi
Ánh mắt mang đầy sự kinh ngạc khiến cho Long mất đi 1 chút sự bình tĩnh
Cô đang ở đây ....
Trong đáy mắt anh , 1 chút buồn bã thoáng qua khi nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn dài kia ...ở dưới , Trần Bảo Thiên nhìn cheryl với 1 ánh mắt thắc mắc xen lẫn sự khó hiểu...
Cheryl đang khóc , nước mắt cô đang rơi ...vì gì ...vì gì mà cô lại thế ???
Nhưng ngay khi anh vừa định bước xuống thì cánh cửa của đại hội bật mở
1 cô gái mặc váy đen sang trọng đang xách váy chạy vào bên trong , hướng tới phía có Long
Nhìn thoáng qua thì mọi người cũng có thể nhận ra được đây là 1 người con gái thuộc con nhà quý tộc
'' LONG ''
nói to 1 chữ '' Long '' rồi cô ta chạy tới ôm chầm lấy người anh .
Không có phản ứng gì anh chỉ đứng im rồi hỏi 1 câu , mang đầy vẻ sát khí
'' sao cô đến đây ? ''
'' em chỉ đến chúc mừng anh thôi mà . ''
Giọng rất õng ẹo cô ta nhăn mặt nhìn anh
'' cô đang làm nhục mặt tôi đấy . ''
Ghé sát vào mặt của người đó anh nói giọng thì thào , mỗi 1 chữ lại có 1 cơn lạnh buốt xông thẳng vào cổ cô ta
Và như nhận ra được điều gì đó cô ta mới giác ngộ buông tay ra
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi Cheryl hết sức đau lòng
Cảm giác hiện giờ của cô là 1 cảm giác trống rỗng đến tột cùng
Cô không thể dừng lại được nữa rồi
Cô sao lại rơi nước mắt ở đây chứ ?
Người cô thương cô yêu đang hạnh phúc đáng nhẽ ra cô phải vui mừng , vậy vì sao cô lại phải khóc
Khóc bây giờ thì có ích lợi gì
Thậm chí anh còn không cảm nhận được sự hiện diện của cô ngay tại nơi này thì sao cô phải khóc cho 1 kẻ đã không còn nhớ cô là ai ?
'' các vị , bây giờchúng ta sẽ mời 1 nữ nhân xinh đẹp trong các cô gái đằng kia lên để hát và đánh đàn nhé ''
Bỗng nhiên tiếng của 1 người đàn ông trung niên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
Thấy ở đây không còn việc gì của mình nữa nên cô định bước chân ra khỏi cửa đi về thì liền bị chặn lại bởi giọng nói của người đàn ông trung niên hồi nãy
'' cô gái đang định đi kia ạ , xin mời cô lên đây ''
Cô giật mình quay lại thì đã thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình trong đó có cả Trần Bảo thiên , anh đang cười với cô .
dơ tay ra tín hiệu cho 2 chữ '' cố lên ''
Còn Long , anh không nhìn cô , cũng không hề để ý đến mọi người
Anh đang mải nói chuyện với 1 người đàn ông nào đó
'' xin cô nhanh lên ạ ''
Tiếng thúc giục khiến cho cô bước nhanh lên phía trên ngồi trước chiếc đàn piano , cô nhẹ nhàng đưa bàn tay lướt nhẹ trên từng phím đàn
Tiếng hát nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh đôi mắt nhắm lại , cô dần chìm mình vào bài hát ...
'' Em không thể nói được một lời nào
Em thực sự không biết em sẽ gặp lại anh lần nữa
Đâu đó sâu trong trái tim em
Luôn mong mỏi và đau đớn vì anh
Ngoảnh nhìn lại, là khuôn mặt anh đang mỉm cười với em
Dường như anh luôn ở đó, đằng sau em
Tâm trạng chếnh choáng làm em thao thức cả đêm
Em vẫn khóc với những dấu vết anh để lại
Hãy nói cho em nghe, em đã làm gì sai?
Hãy nói cho em biết, em có gì thiếu sót?
Em thực sự muốn có anh tới phát điên
Em luôn cầu nguyện để có ngày gặp lại anh
Dường như em sẽ chỉ còn đường chết
Làm ơn, anh có thể đến với em bây giờ được không?
Em nghĩ một mình em cũng ổn thôi
Em tin chắc không có anh, em vẫn sống hạnh phúc
Em tha thiết mong mà giấc ngủ chẳng tới
Chỉ thấy giọng nói, gương mặt anh cứ hiện lên trong tâm trí
Hãy nói cho em nghe, em đã làm gì sai?
Hãy nói cho em biết, em có gì thiếu sót?
Em thực sự muốn có anh tới phát điên
Em luôn cầu nguyện để có ngày gặp lại anh
Dường như em sẽ chỉ còn đường chết
Anh có thể đến với em bây giờ được không?
Em thực sự muốn có anh tới phát điên
Em luôn cầu nguyện để có ngày gặp lại anh
Dường như em sẽ chỉ còn đường chết
Anh có thể đến với em bây giờ được không?
Làm ơn...
Làm ơn...''
Tiếng hát thanh 1 cách rất nhẹ , đủ để người ta cảm thấy ấm áp
1 chút ấm áp
1 chút đau thương
1 chút gượng cười
Tiếng nói đó , thật đặc biệt
Giọng hát đó , làm cho anh thổn thức
Đang nói chuyện thì Long ngoảnh ra nhìn cô
Nhìn vào người con gái đang ở trên kia , khóe mắt cay xè , nước mắt tràn mi
Ánh mắt mang đầy sự kinh ngạc khiến cho Long mất đi 1 chút sự bình tĩnh
Cô đang ở đây ....
Trong đáy mắt anh , 1 chút buồn bã thoáng qua khi nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn dài kia ...ở dưới , Trần Bảo Thiên nhìn cheryl với 1 ánh mắt thắc mắc xen lẫn sự khó hiểu...
Cheryl đang khóc , nước mắt cô đang rơi ...vì gì ...vì gì mà cô lại thế ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.