Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương
Quyển 1 - Chương 45: Tìm đường
linh suri
01/06/2014
Đi trên cái hành lang tối om òm òm nó cứ phải bám chắc vào tường để biết được bên cạnh mình vẫn còn 1 thứ gì đó để bám vào cho chắc ăn .
Đi mãi mà nó chẳng thấy chỗ nào để mà dừng chân cuối cùng nó ngồi xuống đất nghỉ 1 lúc .
'' mẹ , khốn khiếp thật , trò quái gì mà tối om thế này . Ít nhất cũng phải để lại 1 chút ánh sáng cho học sinh chứ ''
Nhăn mày nhăn mặt nó rủa .
Uỳnh uỳnh ...
Bỗng có 1 tiếng đập cửa vang lên từ đằng sau . Nghe thấy vậy nó quay lại . Đugnứ hẳn dậy .
'' ai đó ? ''
'' mình đây . ''
'' mình đây . ''
'' mình nào ? ''
'' mình Mễ ...à nhầm Tiểu Mễ nè ''
'' TIỂU MỄ HẢ ? ''
NÓ hét to 1 cách mừng rỡ . May quá đi cuối cùng cũng có người để nó nói chuyện cho đỡ sợ rồi . nhưng sao nó và Tiểu Mễ lại bị ngăn cách bởi bức tường này . Rốt cuộc là vì sao ?
'' Mễ Mễ , sao cậu lại ở bên đó ? ''
'' mình không biết nhưng bây giờ ở đây đang tối om luôn ''
'' cậu nghĩ bên mình không vậy hả ? ''
'' CẬU CŨNG.....''
'' HAIZZZ ''
2 người dựa lưng vào tường bất lực thở dài . Bây giờ mà bị bắt là phải hôn , muốn chạy mà không có đường chạy .
Còn nếu cứ ngồi đây thì bao giờ mới xong . Đường nào cũng chết , sợ bị bắt mà lại chẳn có đường để mà thoát . Ôi chúa ơi , đúng thật là quá khốn khổ . Thế này chắc năm sau nó phải cố tình giả bệnh mà nằm nhà mất .
Chơi kiểu này với nó chả phải trò chơi mà là địa ngục .
'' mình đi đây . ''
Tiếng Tiểu Mễ vang lên sau nó .
'' cậu đi đâu ? ''
Nó vội quay lại .
'' thì đi tìm đường thoát , chứ không thì ngồi đây mãi cũng chả có cái ích lợi quái gì . ''
Nói rồi tiếng bước chân của cô vang trên hành lang dần tan biến .
'' ơ .....''
Nó không nói nên lời trong lòng thầm oán trách con bạn chết tiệt . Sao lại bỏ rơi nhau trong lúc hoạn nạn này chứ , nó muốn chết rồi hay sao á .
Nhưng Tiểu Mễ nói cũng có lý , nếu giờ cứ ngồi đây chắc chả có ích gì hết . Chi bằng mình cứ chạy mà tìm đường thoát , nhỡ bị bắt thì dùng chưởng
''liên hoàn công '' như hồi nãy là được .
Nói rồi tiếng bước chân của nó vang lên rồi lại tan dần trong màn đêm u tối .
Khi đi được 1 nửa thì nó bỗng cảm thấy có thứ gì đó đằng sau mình quay lại thì chẳng thấy ai cả .
Rồi thêm 2 bước chan nữa thì ....1 bàn tay đặt lên vai nó .
'' xuân ''
''AAAAAAAAAAAAAA ''
Nó giật mình hét toáng lên , vang lên inh ỏi cả tòa tháp đó . Hét được 1 quãng định hét tiếp thì 1 nụ hôn được đặt lên môi nó kìm chạt tiếng hét của nó và làm cho trái tim nó cảm thấy thật ngọt ngào và quen thuộc .
Tới lúc này đôi môi ấy mới lưu luyến rời môi nó .
'' anh đây . ''
Nhận ra được tiếng nói của hắn nước mắt nó dường như sắp trào ra rồi .
Tất cả nỗi sợ đều tan biến , sự ấm áp này như 1 làn ánh sáng sưới ấm trái tim nó .
'' anh đến rồi ...huhu...hồi nãy ...hức ...huhuhu...anh không biết là em đã sợ tới mức nào đâu ''
'' ổn rồi , đây chỉ là 1 trò chơi thôi em bình tĩnh ''
Vuốt tóc nó hắn ôm nó vào lòng . Tay dần đưa xuống mặt nó lau đi làn nước mắt kia .
'' đi thôi ''
'' umk ''
Đi mãi mà nó chẳng thấy chỗ nào để mà dừng chân cuối cùng nó ngồi xuống đất nghỉ 1 lúc .
'' mẹ , khốn khiếp thật , trò quái gì mà tối om thế này . Ít nhất cũng phải để lại 1 chút ánh sáng cho học sinh chứ ''
Nhăn mày nhăn mặt nó rủa .
Uỳnh uỳnh ...
Bỗng có 1 tiếng đập cửa vang lên từ đằng sau . Nghe thấy vậy nó quay lại . Đugnứ hẳn dậy .
'' ai đó ? ''
'' mình đây . ''
'' mình đây . ''
'' mình nào ? ''
'' mình Mễ ...à nhầm Tiểu Mễ nè ''
'' TIỂU MỄ HẢ ? ''
NÓ hét to 1 cách mừng rỡ . May quá đi cuối cùng cũng có người để nó nói chuyện cho đỡ sợ rồi . nhưng sao nó và Tiểu Mễ lại bị ngăn cách bởi bức tường này . Rốt cuộc là vì sao ?
'' Mễ Mễ , sao cậu lại ở bên đó ? ''
'' mình không biết nhưng bây giờ ở đây đang tối om luôn ''
'' cậu nghĩ bên mình không vậy hả ? ''
'' CẬU CŨNG.....''
'' HAIZZZ ''
2 người dựa lưng vào tường bất lực thở dài . Bây giờ mà bị bắt là phải hôn , muốn chạy mà không có đường chạy .
Còn nếu cứ ngồi đây thì bao giờ mới xong . Đường nào cũng chết , sợ bị bắt mà lại chẳn có đường để mà thoát . Ôi chúa ơi , đúng thật là quá khốn khổ . Thế này chắc năm sau nó phải cố tình giả bệnh mà nằm nhà mất .
Chơi kiểu này với nó chả phải trò chơi mà là địa ngục .
'' mình đi đây . ''
Tiếng Tiểu Mễ vang lên sau nó .
'' cậu đi đâu ? ''
Nó vội quay lại .
'' thì đi tìm đường thoát , chứ không thì ngồi đây mãi cũng chả có cái ích lợi quái gì . ''
Nói rồi tiếng bước chân của cô vang trên hành lang dần tan biến .
'' ơ .....''
Nó không nói nên lời trong lòng thầm oán trách con bạn chết tiệt . Sao lại bỏ rơi nhau trong lúc hoạn nạn này chứ , nó muốn chết rồi hay sao á .
Nhưng Tiểu Mễ nói cũng có lý , nếu giờ cứ ngồi đây chắc chả có ích gì hết . Chi bằng mình cứ chạy mà tìm đường thoát , nhỡ bị bắt thì dùng chưởng
''liên hoàn công '' như hồi nãy là được .
Nói rồi tiếng bước chân của nó vang lên rồi lại tan dần trong màn đêm u tối .
Khi đi được 1 nửa thì nó bỗng cảm thấy có thứ gì đó đằng sau mình quay lại thì chẳng thấy ai cả .
Rồi thêm 2 bước chan nữa thì ....1 bàn tay đặt lên vai nó .
'' xuân ''
''AAAAAAAAAAAAAA ''
Nó giật mình hét toáng lên , vang lên inh ỏi cả tòa tháp đó . Hét được 1 quãng định hét tiếp thì 1 nụ hôn được đặt lên môi nó kìm chạt tiếng hét của nó và làm cho trái tim nó cảm thấy thật ngọt ngào và quen thuộc .
Tới lúc này đôi môi ấy mới lưu luyến rời môi nó .
'' anh đây . ''
Nhận ra được tiếng nói của hắn nước mắt nó dường như sắp trào ra rồi .
Tất cả nỗi sợ đều tan biến , sự ấm áp này như 1 làn ánh sáng sưới ấm trái tim nó .
'' anh đến rồi ...huhu...hồi nãy ...hức ...huhuhu...anh không biết là em đã sợ tới mức nào đâu ''
'' ổn rồi , đây chỉ là 1 trò chơi thôi em bình tĩnh ''
Vuốt tóc nó hắn ôm nó vào lòng . Tay dần đưa xuống mặt nó lau đi làn nước mắt kia .
'' đi thôi ''
'' umk ''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.