Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 129: Yêu thêm lần nữa ( 4 )

linh suri

22/10/2014

Kết thúc màn đạn kịch tính bỗng nhiên khi mà họ đang cấp tốc chạy ra khỏi căn nhà thì 1 tiếng nói giống như tiếng nói phát ra từ 1 con robot vang lên từ chiếc vòng tay của Diệp Hân .

'' báo động mạnh , có bom hẹn giờ . báo động có bom hẹn giờ . báo động có bom hẹn giờ...''

Tiếng nói cứ thế vang lên trong hành lang dài dằng dặc

'' cái gì vậy ? ''

Cả 3 người : hàn phong , lục vương và trần bảo thiên cùng hỏi 1 lúc

'' báo động có bom hẹn giờ ''

'' sao cô biết ? ''

'' thì các anh không nghe thấy gì hồi nãy hay sao ? báo động của tôi chỉ có thể là đúng ''

'' lão đại ở đây có bom, thời gian chắc cũng không còn nhiều đâu chúng ta phải mau thoát khỏi đây thôi ''

Chạy theo Long thật nhanh để nói tới chuyện quả bom 1 cách đầy lo lắng Lục Vương không thể nào mà kìm chế nổi cho sự nguy hiểm của hàng đống người bây giờ

'' tên khốn Kiều Diễm Thiên đó , hắn dám gài bẫy mọi người như thế này

''_Hàn Phong

'' ở đây không có cửa thoát hiểm ''_Long

'' cái gì vậy chúng ta ra thế nào ? '' _ Xuân

'' Từ nãy giờ cô im lặng đến bây giờ mới thấy cô mở miệng đấy '' _Hàn Phong

'' liên quan đến anh à ? '' _Xuân

'' cửa thoát hiểm không , nhà lại phải đi bằng cầu thang bình thường kiểu này thì thật không thể rút ngắn t/g được ''_Trần Bảo Thiên

Mặc dù biết là sẽ rất lâu nhưng mà họ vẫn quyết định đi xuống bằng cầu thang đường bộ , vì đây là tầng 3 nên rất cao , việc nhảy xuống từ cửa sổ thì có lẽ với đám con trai thì không sao nhưng mà dù sao Long và Trần Bảo Thiên cũng không đồng tình .

Dù là cứ cho là lo sợ nhưng quả thực chỉ 1 lúc thôi họ đã có thể xuống được dưới tầng , cửa lớn xuấ hiện ngay trước mặt nhưng sự thật phũ phàng vf cánh cửa đang bị khóa chặt . dùng mình mà đập nhưng Trần Bảo Thiên không thể nào làm cho cánh cửa này xập được .

'' vô ích thôi , cánh cửa này mà không có tia laze thì không thể nào mà mở được đâu''

Long từ đằng sau cất tiếng nói với Trần Bảo Thiên

2 chữ laze mà hắn nói ra làm cho Xuân ngỡ ngàng , nếu nói về laze thì chẳng phải là ...

Đúng lúc cô quay ra nhìn Diệp Hân thì Diệp Hân cũng quay ra nhìn cô

'' bọn tôi có tia laze ''

'' ý của lão đại là laze thuộc thể phân hủy ''

'' bọn tôi có ''

Xuân tự tin nói rành rọt từng chũ 1 với Lục Vương , người đang đứng trước mặt mình

' thông báo , còn 1 phút nữa bom sẽ nổ . thông báo , còn 1 phút nữa bom sẽ nổ .thông báo , còn 1 phút nữa bom sẽ nổ ......''

Lúc này tiếng nói từ chiếc vòng tay của Diệp Hân lại vang lên , cô vội vàng thúc giục Xuân .

'' cậu nhanh đi , t/g không còn nhiều đâu ''

'' 1 chút nữa thôi ''

Cô cầm trên tay viên đá quý màu đỏ từ cổ Diệp Hân cọ sát vào 1 chiếc vòng cổ bên trong chiếc vòng cổ mà cô vẫn hay đeo .

Càng cọ thì ánh sáng màu đỏ bên trong của nó càng mạnh

Long nhìn cô bằng ánh mắt rất chăm chú , thấy nhiều lúc thật ra dù chỉ là đi theo nhưng cô đã giúp anh rất nhiều , đó chỉ là riêng về khoản này thôi .

'' nhanh nhanh dùm đi , còn 1 phút thôi cô nương ''

'' đây , chờ đi , gần...gần được rồi ''

'' còn 49 giây ''

Thời gian đang làm cho đôi bàn tay của cô toát hết mồ hôi khiến chệch chỗ này chệch chỗ nọ .

'' bình tĩnh , còn thời gian thì vẫn có thể sống , lo gì ? ''

Cạnh Ạch ....cách ....keng ...keng ....cạch cạch

TÁCH

'' được rồi''

Cô vui mừng reo lên với chiếc vòng cổ đã chuyển màu trên tay , hiện giờ viên đá chuyển sang màu đỏ , cô ấn tay vào 1 chiếc nút cực bé ở giữa viên đá , 1 vạch đỏ tươi như máu xuất hiện chiếu thẳng vào chiếc cửa .

'' nhanh đi , còn 15 giây nữa thôi ''

'' cậu nói cái gì , còn 15 giây ? ''

Câu nói có số 15 và 1 chữ giây làm cho cô mất đi sự tập trung , tia lase suýt chệch sang 1 bên thì Long chạy tới nắm chặt lấy tay cô , ra sức ẩn mạnh tia lase vào cánh cửa

1 chút ánh sáng đang hé ra trong bóng tối u ám

Cái nắm tau đó làm cho Trần Bảo Thiên để ý đến rất nhiều

Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở mọi người chạy dồn dập ra ngoài nhưng chẳng ai dám đi trước Long cả , Long đưa xuân ra rồi thì lũ kiến con kia ào ào chạy ra như sắp chết .

Nhưng đúng lúc này thì bất chợt Xuân cũng ngất đi trong giây lát , khi mắt cô gần nhắm thì cô thấy 1 lực chạy cực kì nhanh đang đưa cô đi khỏi nơi đó , sau đó chỉ nghe thấy tiếng nổ hãi hùng của căn biệt thự , chuyện có ra sao thì cuối cùng mắt cô vẫn nhắm lại , trên những ngón tay chảy ra những giọt máu đỏ tươi ....

Vết thương và những giọt máu ở trên người cô đều do sự ảnh hưởng của những tia lase , có thể là Long không sao vì sức khỏe cường kháng của anh tốt nhưng còn Xuân không hiểu sao sức khỏe đã suy yếu rất nhiều từ 2 năm trước , mặc dù cô cũng đã đi kiểm tra tại bệnh viện nhưng bác sĩ chỉ nói là do tâm lí làm ảnh hưởng đến sức khỏe và cô cũng nghĩ là do mình suy nghĩ quá nhiều nên mới vậy ...

'' Hàn Phong , cô ấy sao rồi ''

'' không sao . Cô ấy giờ đã ổn rồi ''

Đứng bên ngoài nói chuyện với cả Long Hàn Phong tháo kính xuống nói với giọng không mấy tỉnh

'' sao lại như vậy ? ''

'' à ...điều này cũng khó nói ''

'' nói đi ''

'' sức khỏe cô ấy không được tốt nên là mới xảy ra chuyện này ''

'' vậy thì được rồi ''

'' tôi về trước ''

''uk ''

Hàn Phong lui ra , Long đưa tay mở cửa phòng nhìn người con gái đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt lại .

Qua bao nhiêu năm trôi qua , anh cũng không muốn mình trở nên tàn khốc như vậy ...anh thật quá vô tâm với cô , 4 năm với anh chẳng nhẽ không nhiều ? thời gian trôi đi như vậy nhưng sao anh vẫn còn thấy không thể quên đi được nỗi đau năm đó , dường như có 1 thần giảo cách cảm nào hoặc là 1 sự trùng hợp đến tình cờ , trong giấc mơ của cô lúc này cũng đang hiện lên kí ức đau khổ của đêm mưa tầm tã vào 4 năm trước ...

'' LONG ... em xin lỗi ...em xin lỗi ....em không cố ý ...đó chỉ là hiểu nhầm thôi ...LONG ''

Đang nhìn cô với khuôn mặt lặng lẽ thì đột nhiên nghe thấy những lời đó thì thật khiến cho lòng anh thấy đau ...Anh ...vẫn còn yêu cô rất nhiều nhưng vì cái lòng tự tôn bây giờ nên anh tự chủ được bản thân rằng mình không thể nói gì nữa ...1 lời tha thứ thôi cũng là 1 việc khó khăn và có lẽ là không thể ...Anh biết chuyện năm đó là do 2 người hiểu nhầm nhau nhưng mà ...giờ thì tất cả đã quá muộn để quay trở lại ...

Trong cơn mê cô vẫn luôn miệng gọi tên anh ...nhưng nhìn ngoài sự thật anh không thể đưa tay ra cầm lấy bàn tay lạnh băng đó nữa , ánh mắt cô nhíu lại trong cảm nhận đau đớn của giấc mơ ...

Ánh mắt lúc này của anh thật sự khiến cho người ta phải hồi hộp , trong ánh mắt đó 1 sự đau khổ lẫn mong mỏi nhưng vì tất cả mọi thứ mà không thể đi tiếp ...không thể nào mà vì điều đó mà quay lại bên cô được ...

Cốc cốc

'' ai ? '' _ Long

'' lão đại , Diệp tiểu thư và Trầ Tổng muốn vào thăm Xuân ạ ''

'' để diệp Hân vào thôi ''

'' vâng ''



'' khoan ''

'' còn gì ạ ? ''

'' nói với Trần Thiên Bảo là tôi muốn nói chuyện với anh ta ''

'' vâng , thưa lão đại ''

__________________________________________Phòng khách

Cộp Cộp

'' Lục Vương , sao rồi , lão đại đồng ý cho chúng tôi vào chứ ''

'' có ...nhưng chỉ cô vào thôi ''

nói đến đây thì đột nhiên sự vui mừng trên gương mặt TTB tắt ngấm

'' còn anh ...lão đại nói là có việc muốn nói với anh ở ngoài ban công bên lầu 2 phòng 5 ''

'' có chuyện gì ? ''

'' đừng hỏi tôi ''

Nói rồi Lục Vương dẫn Diệp Hân lên phòng

Cạch

Lúc Diệp Hân bước vào thì Lục Vương biết ý đi ra đẻ lại mọi thứ cho Diệp Hân lo .

Cộp cộp cộp

'' Xuân , sao cậu vẫn chưa tỉnh lại ? ''

Nhìn người nằm ở trên giường với ánh mắt buồn rầu Diệp Hân thấy 1 sự htuj hẫng khá lớn , đáng nhẽ lúc đó cô không nên để Xuan làm việc đó , có 1 chuyện liên quan đến bệnh tình của xuân mà Diệp Hân vẫn chưa hề cho ai biết , có thể nói đây là 1 căn bệnh do gel di truyền của mẹ cô mà ít ai biết được trong dòng họ , có thể là thắc mắc tại sao diệp Hân biết mà Long không biết thì đó là 1 điều không thể nào chỉ qua sự kiểm tra mới biết được .

Bao giờ đến thời cơ căn bệnh này sẽ tái phát ngày một nặng và cô còn đang lo khi mà biết rồi thì không còn chữa được nữa hoặc là đã quá muộn . Nếu bây giờ nói là cô có bệnh thì chữa không đúng thời điểm thì thật quá sớm vẫy nên dễ dàng dẫn tới cái chết cho cuộc phẫu thuật

________________________________________________Ban công

'' anh có chuyện gì muốn nói với tôi ? '' _TTB

TTB đi đến thì thấy Long đang ngồi đó nhâm nhi ly rượu đỏ

'' ngồi đi ''

'' có chuyện gì anh nói đi ''

'' chuyện về Xuân ''

'' có gì để nói ''

'' đừng ôm hy vọng vô ích nữa ''

'' ý anh là sao ? ''

'' Xuân hiện giờ đã là người của tôi vậy nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lại gần cô ấy ''

'' nếu chỉ có thế thôi thì thật thừa đằng nào thì dù sao anh nghĩ cô ấy vẫn còn yêu anh ? ''

'' không cần phải nghĩ ''

'' anh thật sự quá là tự hào rồi đấy Trí lão đại ''

'' đó là sự thật ''

'' thì sao ...cô ấy đằng nào cũng không bao giờ quay lại với anh đâu ''

'' làm sao anh biết được ? anh không là người trong cuộc và chứng kiến tất cả những gì của tôi và cô ấy thì hãy im lặng nhìn hành động mà suy đoán ''

'' cái gì ? ''

'' tôi nói anh nghe không hiểu hay sao ? ''

''....''

'' từ khi gặp lại tôi cô ấy đã có 1 sự giao động lẫn sự chấn động không hề rồi . Có thể ngoài mặt cô ấy không lộ ra nhưng sâu trong thâm tâm thì cô ấy cần tôi hơn anh ''

'' anh ...''

'' quên cô ấy đi và hãy chờ cho đến lúc cô ấy thật sự cần anh còn nếu không thì chuyện cô ấy yêu anh thì chỉ là phù du thôi ''

Kêt thúc mọi chuyện chỉ có vậy , TTB đứng đó ánh mắt hết sức tức giận , anh ta có gì mà Xuân không yêu được chứ . Anh ta có gì Xuân không vừa lòng được chứ ? điều này khiến cho anh không cam lòng

Mùa đông tại washington vẫn chưa kết thúc, đêm nay trời mưa chứ không có tuyết , vì đây là cuối mùa đông nên lượng mưa sẽ nhiều hơn là tuyết .

Trong cơn mê man Xuân tỉnh dậy với đầu óc trống rỗng đến đau nhức , dường như cô chẳng còn nhớ gì hay để tâm gì đến mọi thứ xung quanh mà chỉ thấy mình đang đói bụng 1 cách cồn cào .

Cạch .

Lúc này 1 tiếng cửa mở vang lên, từ phòng tắm hắn bước ra trên người chỉ có đúng 1 chiếc khăn để che , còn 2 tay đang lấy khăn bông lau đầu

Biết ý quay ra thì đỏ mặt nên Xuân liền quay vào trong , mặt đỏ hừng hực

'' quay đi đâu ? ''

'' đi ...đi đâu thì kệ tôi ''

'' cô có nhìn thấy tất đâu mà chả quay ''

Câu nói này của Long làm cho cô bị hớ , cũng đúng ...cô ...quay đi như vậy chả khác nào thừa nhận ...mình ...ngại trước mặt hắn

'' thì ...thì kệ tôi ...TÔI ĐÓI RỒI ''

'' cô có sức mà hét thì có sức để đi kiếm đồ ăn ''

'' CÁI GÌ ? ''

'' co bảo cô đói thì tự kiếm đi ''

'' nhưng mà ...''

'' hay cần tôi lấy lên cho cô ? ''

Quay ra nhìn Xuân với ánh mắt hằm hằm khiến cho cô sợ nên cô đành im lặng bỏ chăn ra bước xuống giường nhưng chưa đi đủ 3 bước thì đầu óc cô đã choáng váng , mọi thứ trước mặt cô rất mờ , chết rồi ...tụt huyết áp , người cô không còn vững nữa suýt ngã thì Long đi thật nhanh đến đỡ lấy cô , trong giây phút ngắn ngủi cũng đủ làm cho 2 ánh mắt giao nhau 1 cách bất ngờ ...

'' tôi không đi được ''

'' nằm xuống ''

'' anh lấy đồ ăn cho tôi , tôi đói ''

'' ...''

Để cho Xuân nằm xuống giường rồi Long không nói gì chỉ đi ra khỏi phòng , anh xuống nhà bếp bảo họ làm 1 số món ăn có lợi cho sức khỏe của cô hiện giờ

Cạch

1 lúc sau nhà bếp mang đồ ăn lên cho cô , nhìn khay đồ ăn thơm phức cô không kìm nổi mà ngồi bật dậy để đón nhận lấy đồ ăn của mình

Nhưng khi không nhìn thấy Long đâu thì cô liền hỏi người giúp việc

'' Long đâu chị ? ''

''à ...cái đó tôi không biết , lão đại bảo tôi mang lên cho cô chứ không nói gì thêm nữa ''

'' vâng , cảm ơn chị ''

Gật đầu rồi cô giúp việc đi ra khỏi phòng

Thật ra có lẽ cô chỉ hỏi vậy thôi chứ cô cũng để tâm lắm , có lẽ là hiện giờ anh đang ở trong thư phòng chẳng hạn ...v...v . Với lại người hay biến mất đột xuất như anh thì làm sao mà có thể ở yên 1 chỗ được chứ , giống như năm xưa vậy ...



Nghĩ đến đây thì cô tự nhủ lòng mình nên dừng lại , mọi chuyện đã qua lâu rồi không nên nghĩ lại nữa ...

Với lại có lẽ cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu nữa rồi ...Nếu có yêu lại lần nữa thì...cũng chỉ làm anh thêm thôi . Khóe mắt cay xè cô như muốn bật khóc thành tiếng thật to . Bệnh của cô ...cô biết rõ nếu như không có ai để hiến tủy cho cô thì cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu và căn bệnh tủy của cô là 1 căn bệnh tủy đặc biệt do di truyền bẩm sinh mà chỉ có mẹ cô và Diệp Hân biết , căn bệnh này không phổ biến 1 cách thông thường mà nhất thiết phải gần đến giai đoạn cuối bệnh sẽ tự nhiên phát triển và đến lúc đó bệnh mới được phát hiện thì đã quá muộn , cho dù là còn thời gian phẫu thuật thì cũng đâu thể làm được gì bởi đến lúc đó tìm ra tủy cũng đã quá muộn , quá muộn để cô sống tiếp và thời gian sống của cô sau lần này lại còn giảm sút đi rất nhiều , chỉ mấy tháng nữa thôi cô sẽ phải rời xa mọi thứ nơi đây ...Lòng cô lúc này thật đau

____________________________________________________________

Cùng 1 tâm trang lúc này Diệp Hân cũng đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra khung trời mưa dồn dập nghĩ về bệnh tình của bạn mình , nước mắt tràn mi cô không sao kìm nổi , từ đây chỉ còn mấy tháng thì giữa cô và Xuân sẽ là 2 người 2 thế giới ...biết làm sao bây giờ ...Làm ơn hãy có ai đó cứu sống bạn cô , hiện giờ thời gian chỉ còn mấy tháng cô phải làm gì đây ???

Không thể kìm hãm thêm nữa cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại và gọi cho Xuân , và mong là cô ấy đã tỉnh lại

Tút Tút tút

'' alo ..Diệp Hân ''

'' cậu ...không sao chứ ? ''

'' Cậu...nói gì vậy ? ''

''bệnh tình của cậu ? ''

'' tớ...vẫn ổn ''

'' ổn thật sao ? ''

'' uk ''

'' tớ xin lỗi ''

'' chuyện gì ? ''

'' vì không giúp được gì cho cậu ''

'' không sao ''

'' tại sao lại không chứ ? bây giờ ...cậu đâu còn nhiều thời gian ''

'' bệnh của tớ nên tớ hiểu rõ hơn ai hết mà , không sao đâu ''

'' làm ơn ...cậu đừng bỏ tớ ...tớ có mình cậu là bạn thôi ''

'' tớ ...không bỏ cậu đâu ...tớ hứa đấy ''

Sau câu nói đó xuân không còn nghe thấy lời đáp lại mà chỉ còn nghe thấy tiếng òa khóc đau khổ của diệp Hân ...cô cố gắng chấn tĩnh nhưng sao mà nước mắt vẫn rơi ...Cô luôn tự nhủ bản thân mình phải cố gắng mà sao mọi thứ khó đến vậy ...dũng khí của cô đâu rồi ...cuộc sống mà cô vốn có đâu rồi ...tại sao mọi thứ với cô bây giờ lại khiến cô mềm yếu như thế . bây giờ cô muốn nhìn thấy anh , nhìn người có thể giúp cô có thể chấn an cô bây giờ nhưng sao sống cùng 1 căn nhà mà cô không cảm nhận đk điều đó , tại sao ???

Từ tối hôm đó cho tới 8h sáng hôm sau mà Xuân không hề thấy Long đâu cả , cô thắc mắc nên hỏi Hàn Phong nhưng anh ta cũng chỉ cười mà chẳng nói gì thêm , thiếu đi Long có lẽ cô thấy được tự do hơn rất nhiều hơn mấy hôm trước , mấy hôm trước ngày nào cũng thấy cái bản mặt ảm đạm của Long nên cô thấy rất chán đời và ...chán ngắt còn bây giờ cô có thể đi gặp Diệp Hân được rồi

Thoát khỏi căn biệt thự 1 cách không hề khó khăn , chả hiểu sao hôm nay vệ sĩ không nghiêm ngặt như lúc trước nữa , cô muốn đi thì đi họ cũng mặc kệ hay là do Long không cần cô nữa ...

Suốt cả quãng đường nghĩ tào lao làm cho con đường cô đi ngày 1 nhanh trong trí tưởng tượng ảo

'' thưa co , đã đến nơi rồi ạ ''

'' à ...vâng ... cho cháu gửi tiền ạ ''

Chiếc xe taxi dừng lại tại căn biệt thự của Trần gia , cô bước xuống xe nhìn ngước lên căn biệt thự thấy vẫn căn phòng làm việc có chiếc cửa kính nhìn xuyên qua cô vẫn thấy Diệp Hân đang ngồi đó với 1 đống tài liệu cao chất núi ...Đây chắc chắn không phải do cô nhiều việc mà là do chán quá nên cô mới tự lôi ra làm

Cầm chiếc đt vừa gọi điện cô vừa nhìn lên chỗ Diệp Hân

Diệp Hân bắt máy rồi nhìn ra cửa sổ theo lời Xuân nói trong điện thoại .

1 sự vui mừng đến bối rối xuất hiện với Diệp Hân , cô hất tung đống sổ sách ra rồi xuống phố cùng với Xuân .

2 người đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác và mua sắm rất nhiều thứ nhưng đa số chỉ có Diệp Hân mua chứ Xuân cũng không mua gì nhiều ...

Mà thay vào đố cô để ý đến mấy đống sách trong thư viện hơn

Đang ở dãy thứ 3 để đọc cuốn tiểu thuyết '' nếu biết trước ta không bên nhau ''

thì bỗng nhiên có 1 tiếng bước chân rất nhẹ nhàng ở đằng sau cô , tuy rằng cô đã nhận ra nhưng cô vẫn cố tình giả vờ như không biết , cuối cùng thì hớ ra mọi thứ cô quay lại thì thấy Alex , anh bạn 4 năm trước , người luôn dõi theo cô trong suốt 4 năm trời

'' Alex ''

Cô nhìn Alex anh nở nụ cười tươi với cô

'' đã lâu không gặp'' - AL

'' tình cờ vậy ? '' - X

'' tình cờ sao ..haha '' _AL

'' uk ''

'' tớ làm quản lí ở đây mà ''

'' gì vậy , sao lại ...nhà cậu h phá sản rồi hay sao mà đi làm quản lí ở đây ? ''

'' không biết nữa ''

'' ê , Xuân , nói chuyện với ai vậy ? ''

Đúng lúc đó Tiểu Mễ đi đến , nhìn thấy Alex cô cũng chỉ tỏ ý cười chào chứ không nói gì thêm

'' Alex , mk đang nói cn với cậu ấy ''

'' ờ , nhìn mặt là biết rồi , cậu không cần phải nói cho mk bt đâu '' _DH

'' à , mk có việc cần phải đi rồi , 2 người nói chuyện nha '' _ X

Thật ra hồi nãy gặp lại AL Xuân cũng không có chuyện gì để nói với anh ta nên sớm muộn gì thì chuồn trước cho nhanh , nhưng khi ra đến cửa khu mua sắm thì cô chả biết mình nên về hay đi tiếp nữa , giờ nghĩ lại quãng thời gian mà cô ở bên Long thì thật sự cũng không quá tồi tệ ...Nhưng làm sao đây khi mà chẳng còn bao lâu để có thể ở bên người mà cô yêu , giờ mọi thứ đã không còn như trước thì luyến tiếc cũng đã quá muộn

4 năm mong đợi nhau là đã đủ thời gian để quay trở về với nhau nhưng giữa 2 người vẫn còn khoảng cách rất dài ngăn cách tình yêu không nhạt nhòa này ...

Trở lại căn biệt thự thì lúc đó trời cũng đã tối hoàn toàn , cô đi tắm rửa rồi lúc đang định mặc đồ thì cô nhận được 1 cuộc điện thoại

Reng reng

nhìn vào màn hình hiện lên 2 chữ '' lão đại '' thì cô giật mình

thiêng gì thiêng vô duyên

Đúng lúc cô đang thay đồ thì lại gọi điện

'' alo ''

'' ra bãi biển đi , tôi có 1 điều bất ngờ muốn giành cho em ''

'' hả ''

'' tút tút ...''

Cô còn chưa kịp tiêu hóa nổi những lời nói đó thì điện thoại của Long đã tắt đi rất nhanh

'' bãi biển ...điều bất ngờ ....? cái tào gì vậy ? ''

Dù là không hiểu nhưng cô vẫn thay đồ để ra bãi biển ...

Nhugnw khi phóng chiếc lamborghini ra đến đầu chỗ ngõ đầy hoa rẽ vào căn biệt thự thì cô gặp Trần Thiên Bảo ở đó , anh đang ngồi trên 1 chiếc xe hãng giống cô màu vàng , nhìn thấy cô phóng xe đi ngược chiều với mình thì anh liền xuống

'' XUÂN ''

Vì chiếc xe của cô là mui trần nên để có thể nghe thấy tiếng gọi thì không phải khó , cô dừng xe nhìn ngoái lại thì thấy Trần Thiên Bảo đang đi đến bên mình

Anh chạm tay vào thành xe rồi nhìn thẳng vào mắt Xuân

'' mình nói chuyện chút đi ''

'' chuyện gì ? ''

'' có . anh có chuyện muốn nói với em ''

'' tôi có hẹn sắp chễ rồi nên chỉ được phút thôi ''

'' sao cũng được ''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook