Chương 32: Mày chỉ có thế thôi à
Tứ Gia
29/09/2022
Lưu Thanh Vân cong môi cười khẩy một tiếng.
Trước kia, mỗi khi Lưu Thanh Vân cười như thế, Trương Hàm nhất định sẽ bị đánh một trận.
“Được rồi, cậu có chịu thôi đi chưa, không phải cậu tổ chức họp lớp sao? Nếu còn như thế thì chúng tớ trở về Thanh Sơn đấy”.
Khương Phàm Thư thấy Lưu Thanh Vân lôi chuyện cũ ra nói, giọng điệu trở nên lạnh như băng.
“Ha ha… Tớ chỉ đùa chút thôi mà”, Lưu Thanh Vân thay đổi sắc mặt, lén trừng Trương Hàm một cái.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người gần như đã đến đông đủ.
“Đi thôi, khách sạn do dượng tớ mở, đêm nay mọi người cứ uống cho đã đời đi!”
Lưu Thanh Vân vung tay lên.
Có người mời khác, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ai cũng khen ngợi Lưu Thanh Vân.
Lưu Thanh Vân đắc ý, lúc đi qua bên cạnh Trương Hàm còn cố ý giẫm lên giày thể thao màu trắng của anh.
Có lẽ hôm qua trời mưa, đế giày của Lưu Thanh Vân cũng không sạch, giày thể thao của Trương Hàm lập tức trở nên vô cùng dơ bẩn.
Lưu Thanh Vân làm lố nói: “Chao ôi, thật ngại quá Chuột, làm bẩn giày của mày rồi, không sao chứ?”
Khương Phàm Thư vốn định nói chuyện, nhưng bị ánh mắt của Trương Hàm ngăn lại.
“Không sao, mọi người đi đi”.
“Ha ha, cũng phải, giày thế nào thì xứng với người thế đấy, người đã bẩn thỉu rồi thì giày bẩn cũng đúng thôi!”, Lưu Thanh Vân châm chọc.
Nghe thấy lời này, ai cũng biết Lưu Thanh Vân cố ý muốn làm khó Trương Hàm, không có ai là đồ ngốc cả.
Nhưng bọn họ cũng không có quá nhiều thiện cảm với Trương Hàm, Trương Hàm rất nghèo, còn không có khí phách, thường xuyên là đối tượng bị bắt nạt trong lớp.
Trương Hàm không muốn Khương Phàm Thư đi phí công, chỉ cười nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Anh bước lên đi trước.
“Chuột tức giận rồi à? Lòng dạ hẹp hòi thế?”, Lưu Thanh Vân tặc lưỡi than thở, lắc đầu: “Phàm Thư, cậu xem đi, tớ chỉ đùa một chút thôi mà cậu ta…”
Khương Phàm Thư không thèm để ý đến cậu ta, đi theo Trương Hàm.
Sắc mặt Lưu Thanh Vân lập tức tối sầm lại nhưng chẳng mấy chốc cậu ta đã nhận ra bản thân đã sơ suất, thế nên lại cười nói: “Mọi người cũng đi thôi”.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, tiếp tục đi.
Đến phòng bao trong khách sạn rồi, Lưu Thanh Vân là nhân vật trung tâm, đương nhiên phải ngồi chỗ trung tâm nhất. Từ lúc cấp ba tên này đã là đại ca của trường, rất biết lo liệu, loại người nào cũng có quen biết một chút, cho nên mọi người đều khá kính sợ cậu ta.
“Anh Vân, ly này tớ kính cậu!”
Người nói chuyện là một chàng trai cao gầy, Trương Hàm nhớ người này tên Tiết Hiểu Thuỵ, cũng thi vào một trường đại học không tệ.
“Được thôi, nào!”
Lưu Thanh Vân rất nể mặt, hào sảng uống cạn một ly rượu.
Có người mở đầu, những người muốn làm thân với Lưu Thanh Vân cũng đều giơ ly rượu lên.
Có hơn một nửa số người ngồi cùng bàn với Trương Hàm cố ý chạy đến bàn của cậu ta để kính rượu.
Qua ba tuần rượu, sắc mặt Lưu Thanh Vân ửng đỏ.
“Mọi người yên lặng một chút!”, cậu ta đè hai tay xuống, sau đó nói: “Hôm nay mọi người đều nể mặt tớ, đương nhiên tớ cũng nể mặt mọi người, sau này nếu ai muốn tìm việc thì đều có thể đến gặp tớ, đảm bảo giải quyết ổn thỏa!”
“Được!”, mọi người cùng cất tiếng ủng hộ.
Lưu Thanh Vân vô cùng đắc ý, sau đó bổ sung một câu: “Nhưng mà… ngoài tên Trương Hàm này ra!”
“Ha ha ha…”
Trong phòng bao vang lên tiếng cười to, ngoài Khương Phàm Thư, ai cũng khinh bỉ nhìn Trương Hàm.
Tên nghèo rớt mồng tơi này cũng không biết đến kính rượu, đúng là đáng đời.
Học đại học có tác dụng cái mẹ gì, không phải vẫn sẽ bị Lưu Thanh Vân đè đầu sao.
Tiếng cười châm chọc khá chói tai, Trương Hàm ăn mấy miếng đồ ăn, hơi né tránh cảnh lúng túng này.
“Cậu xem trông cậu ta như thế, nói không chừng chưa từng được ăn món ngon bao giờ đấy?”
“Còn không mau cảm ơn anh Vân dẫn cậu đi ăn bữa tiệc lớn đi”.
“Nếu không, cả đời này cậu cũng không có cơ hội tiến vào khách sạn lớn đẳng cấp như này đâu!”
Mọi người không định bỏ qua cho Trương Hàm một cách dễ dàng, càng nói càng khó nghe.
“Thật ra đồ ăn này còn không ngon bằng đồ ăn vỉa hè ngoài trường học nữa, cũng thường thôi”.
Trương Hàm vừa nói ra câu này, tiếng cười châm chọc càng chói tai hơn.
“Mẹ kiếp đã vậy rồi còn làm ra vẻ, đúng là buồn cười”, Lưu Thanh Vân mỉa mai.
Trương Hàm lắc đầu, không đáp lời.
Lưu Thanh Vân thấy Trương Hàm cãi lại cũng yếu ớt như thế, bắt nạt cũng không thấy vui.
Cảm giác mắc vệ sinh kéo đến, Lưu Thanh Vân đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đến toilet để giải tỏa.
Loạng choạng đi được nửa đường, Lưu Thanh Vân không cẩn thận đụng trúng một người đàn ông.
“Con mẹ nó, mày không có mắt à?”
Ỷ thế đang trên địa bàn của dượng mình, Lưu Thanh Vân không thèm quan tâm là ai đã quát lên.
“Cậu đang nói chuyện với tôi hả?”
Một giọng nói hùng hồn vang lên.
“Không phải mày… thì là ai, mau xin lỗi ông đây ngay?”, Lưu Thanh Vân ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, theo bản năng rụt cổ một cái.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã sợ giật cả mình, Lưu Thanh Vân tỉnh rượu được mấy phần.
Đứng trước mặt mình là một người đàn ông cao to vẻ mặt dữ tợn, khí thế khủng bố.
“Không phải cậu đụng vào tôi à?”, người đàn ông nhíu mày.
Lưu Thanh Vân cứng họng, sau đó cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của mình, đây là địa bàn của dượng mình, sợ cái khỉ gì chứ?
Cậu ta cố thẳng lưng, kiêu ngạo nói: “Ông đây nói là mày đụng là mày đụng, sao hả? Còn muốn tao nói tiếp không? Sao mày không nhìn xem đây là khách sạn của ai!”
Người đàn ông cao to nheo mắt lại…
Lưu Thanh Vân lập tức cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Mọi người còn đang dùng bữa trong phòng bao đột nhiên cảm thấy cả phòng bao đều chấn động một chút.
“Ầm!”
“Mẹ kiếp, chuyện gì thế? Chẳng lẽ là động đất?”
“Không đúng, bên ngoài xảy ra chuyện gì đó, đi ra ngoài xem thử đi”.
Nói xong, mọi người đều chen lấn ra cửa phòng bao.
Trương Hàm và Khương Phàm Thư đi sau cùng, cũng không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
“A…”
Một nữ sinh trực tiếp thép chói tai, mọi người ở bên ngoài đều nhìn qua.
Thì ra, Lưu Thanh Vân bị một người đàn ông cao to trực tiếp bóp cổ, đè lên trên vách tường của phòng bao.
Hai chân Lưu Thanh Vân vẫn đang không ngừng đung đưa, nhưng tay của người đàn ông cao to lại như gọng sắt vậy, cậu ta hoàn toàn không giãy ra được!
Mọi người sợ đến mức ngây người.
“Cứu… Cứu mạng với!”
Lưu Thanh Vân khi nãy còn đang vô cùng đắc ý chỉ đi vệ sinh một lát đã thê thảm thế này, mọi người vẫn còn đang không phản ứng kịp.
“Cứu mạng…”
Lưu Thanh Vân thét to một tiếng, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, nhưng người đàn ông cao to lại không thèm để tâm, nện thẳng một đấm vào bụng Lưu Thanh Vân.
“Oẹ…”
Lưu Thanh Vân liên tục co giật.
Người đàn ông cao to nhíu mày, ghét bỏ ném Lưu Thanh Vân ra ngoài.
Lưu Thanh Vân vốn mắc tè thấy đũng quần hơi nóng, chất lỏng màu vàng chảy xuống chân, mùi nước tiểu hôi tanh vô cùng gay mũi lan tràn khắp hành lang.
Tè ra quần rồi!
Mọi người đều thấy lúng túng, cũng không tiện nói gì, dù sao trong bọn họ, Lưu Thanh Vân cũng là người ghê gớm nhất ở nơi này.
Nếu bọn họ đối mặt với người đàn ông cao to này, e rằng không cần hắn ra tay đã trực tiếp sợ tới mức tè ra quần rồi.
“Mày đợi đó cho tao!”
Lưu Thanh Vân nào chịu được nổi nhục này, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến từ bụng, vội vàng gọi điện thoại cho dượng mình.
“Anh đừng có đi! Con mẹ nó, dám đánh tôi, tôi muốn chặt đứt tay anh!”, Lưu Thanh Vân trừng người đàn ông cao to.
“Được, có chiêu gì cứ lấy ra hết đi, nếu tao sợ, tao làm cháu mày!”
Người đàn ông cao to lạnh lùng đáp, không hề sợ hãi trước lời cảnh cáo của Lưu Thanh Vân.
Chẳng mấy chốc đã có mấy bảo vệ chạy đến từ bên sảnh lớn, bao vây người đàn ông cao to.
“Mày chỉ có thế thôi à?”
Trước kia, mỗi khi Lưu Thanh Vân cười như thế, Trương Hàm nhất định sẽ bị đánh một trận.
“Được rồi, cậu có chịu thôi đi chưa, không phải cậu tổ chức họp lớp sao? Nếu còn như thế thì chúng tớ trở về Thanh Sơn đấy”.
Khương Phàm Thư thấy Lưu Thanh Vân lôi chuyện cũ ra nói, giọng điệu trở nên lạnh như băng.
“Ha ha… Tớ chỉ đùa chút thôi mà”, Lưu Thanh Vân thay đổi sắc mặt, lén trừng Trương Hàm một cái.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người gần như đã đến đông đủ.
“Đi thôi, khách sạn do dượng tớ mở, đêm nay mọi người cứ uống cho đã đời đi!”
Lưu Thanh Vân vung tay lên.
Có người mời khác, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ai cũng khen ngợi Lưu Thanh Vân.
Lưu Thanh Vân đắc ý, lúc đi qua bên cạnh Trương Hàm còn cố ý giẫm lên giày thể thao màu trắng của anh.
Có lẽ hôm qua trời mưa, đế giày của Lưu Thanh Vân cũng không sạch, giày thể thao của Trương Hàm lập tức trở nên vô cùng dơ bẩn.
Lưu Thanh Vân làm lố nói: “Chao ôi, thật ngại quá Chuột, làm bẩn giày của mày rồi, không sao chứ?”
Khương Phàm Thư vốn định nói chuyện, nhưng bị ánh mắt của Trương Hàm ngăn lại.
“Không sao, mọi người đi đi”.
“Ha ha, cũng phải, giày thế nào thì xứng với người thế đấy, người đã bẩn thỉu rồi thì giày bẩn cũng đúng thôi!”, Lưu Thanh Vân châm chọc.
Nghe thấy lời này, ai cũng biết Lưu Thanh Vân cố ý muốn làm khó Trương Hàm, không có ai là đồ ngốc cả.
Nhưng bọn họ cũng không có quá nhiều thiện cảm với Trương Hàm, Trương Hàm rất nghèo, còn không có khí phách, thường xuyên là đối tượng bị bắt nạt trong lớp.
Trương Hàm không muốn Khương Phàm Thư đi phí công, chỉ cười nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Anh bước lên đi trước.
“Chuột tức giận rồi à? Lòng dạ hẹp hòi thế?”, Lưu Thanh Vân tặc lưỡi than thở, lắc đầu: “Phàm Thư, cậu xem đi, tớ chỉ đùa một chút thôi mà cậu ta…”
Khương Phàm Thư không thèm để ý đến cậu ta, đi theo Trương Hàm.
Sắc mặt Lưu Thanh Vân lập tức tối sầm lại nhưng chẳng mấy chốc cậu ta đã nhận ra bản thân đã sơ suất, thế nên lại cười nói: “Mọi người cũng đi thôi”.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, tiếp tục đi.
Đến phòng bao trong khách sạn rồi, Lưu Thanh Vân là nhân vật trung tâm, đương nhiên phải ngồi chỗ trung tâm nhất. Từ lúc cấp ba tên này đã là đại ca của trường, rất biết lo liệu, loại người nào cũng có quen biết một chút, cho nên mọi người đều khá kính sợ cậu ta.
“Anh Vân, ly này tớ kính cậu!”
Người nói chuyện là một chàng trai cao gầy, Trương Hàm nhớ người này tên Tiết Hiểu Thuỵ, cũng thi vào một trường đại học không tệ.
“Được thôi, nào!”
Lưu Thanh Vân rất nể mặt, hào sảng uống cạn một ly rượu.
Có người mở đầu, những người muốn làm thân với Lưu Thanh Vân cũng đều giơ ly rượu lên.
Có hơn một nửa số người ngồi cùng bàn với Trương Hàm cố ý chạy đến bàn của cậu ta để kính rượu.
Qua ba tuần rượu, sắc mặt Lưu Thanh Vân ửng đỏ.
“Mọi người yên lặng một chút!”, cậu ta đè hai tay xuống, sau đó nói: “Hôm nay mọi người đều nể mặt tớ, đương nhiên tớ cũng nể mặt mọi người, sau này nếu ai muốn tìm việc thì đều có thể đến gặp tớ, đảm bảo giải quyết ổn thỏa!”
“Được!”, mọi người cùng cất tiếng ủng hộ.
Lưu Thanh Vân vô cùng đắc ý, sau đó bổ sung một câu: “Nhưng mà… ngoài tên Trương Hàm này ra!”
“Ha ha ha…”
Trong phòng bao vang lên tiếng cười to, ngoài Khương Phàm Thư, ai cũng khinh bỉ nhìn Trương Hàm.
Tên nghèo rớt mồng tơi này cũng không biết đến kính rượu, đúng là đáng đời.
Học đại học có tác dụng cái mẹ gì, không phải vẫn sẽ bị Lưu Thanh Vân đè đầu sao.
Tiếng cười châm chọc khá chói tai, Trương Hàm ăn mấy miếng đồ ăn, hơi né tránh cảnh lúng túng này.
“Cậu xem trông cậu ta như thế, nói không chừng chưa từng được ăn món ngon bao giờ đấy?”
“Còn không mau cảm ơn anh Vân dẫn cậu đi ăn bữa tiệc lớn đi”.
“Nếu không, cả đời này cậu cũng không có cơ hội tiến vào khách sạn lớn đẳng cấp như này đâu!”
Mọi người không định bỏ qua cho Trương Hàm một cách dễ dàng, càng nói càng khó nghe.
“Thật ra đồ ăn này còn không ngon bằng đồ ăn vỉa hè ngoài trường học nữa, cũng thường thôi”.
Trương Hàm vừa nói ra câu này, tiếng cười châm chọc càng chói tai hơn.
“Mẹ kiếp đã vậy rồi còn làm ra vẻ, đúng là buồn cười”, Lưu Thanh Vân mỉa mai.
Trương Hàm lắc đầu, không đáp lời.
Lưu Thanh Vân thấy Trương Hàm cãi lại cũng yếu ớt như thế, bắt nạt cũng không thấy vui.
Cảm giác mắc vệ sinh kéo đến, Lưu Thanh Vân đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đến toilet để giải tỏa.
Loạng choạng đi được nửa đường, Lưu Thanh Vân không cẩn thận đụng trúng một người đàn ông.
“Con mẹ nó, mày không có mắt à?”
Ỷ thế đang trên địa bàn của dượng mình, Lưu Thanh Vân không thèm quan tâm là ai đã quát lên.
“Cậu đang nói chuyện với tôi hả?”
Một giọng nói hùng hồn vang lên.
“Không phải mày… thì là ai, mau xin lỗi ông đây ngay?”, Lưu Thanh Vân ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, theo bản năng rụt cổ một cái.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã sợ giật cả mình, Lưu Thanh Vân tỉnh rượu được mấy phần.
Đứng trước mặt mình là một người đàn ông cao to vẻ mặt dữ tợn, khí thế khủng bố.
“Không phải cậu đụng vào tôi à?”, người đàn ông nhíu mày.
Lưu Thanh Vân cứng họng, sau đó cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của mình, đây là địa bàn của dượng mình, sợ cái khỉ gì chứ?
Cậu ta cố thẳng lưng, kiêu ngạo nói: “Ông đây nói là mày đụng là mày đụng, sao hả? Còn muốn tao nói tiếp không? Sao mày không nhìn xem đây là khách sạn của ai!”
Người đàn ông cao to nheo mắt lại…
Lưu Thanh Vân lập tức cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Mọi người còn đang dùng bữa trong phòng bao đột nhiên cảm thấy cả phòng bao đều chấn động một chút.
“Ầm!”
“Mẹ kiếp, chuyện gì thế? Chẳng lẽ là động đất?”
“Không đúng, bên ngoài xảy ra chuyện gì đó, đi ra ngoài xem thử đi”.
Nói xong, mọi người đều chen lấn ra cửa phòng bao.
Trương Hàm và Khương Phàm Thư đi sau cùng, cũng không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
“A…”
Một nữ sinh trực tiếp thép chói tai, mọi người ở bên ngoài đều nhìn qua.
Thì ra, Lưu Thanh Vân bị một người đàn ông cao to trực tiếp bóp cổ, đè lên trên vách tường của phòng bao.
Hai chân Lưu Thanh Vân vẫn đang không ngừng đung đưa, nhưng tay của người đàn ông cao to lại như gọng sắt vậy, cậu ta hoàn toàn không giãy ra được!
Mọi người sợ đến mức ngây người.
“Cứu… Cứu mạng với!”
Lưu Thanh Vân khi nãy còn đang vô cùng đắc ý chỉ đi vệ sinh một lát đã thê thảm thế này, mọi người vẫn còn đang không phản ứng kịp.
“Cứu mạng…”
Lưu Thanh Vân thét to một tiếng, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, nhưng người đàn ông cao to lại không thèm để tâm, nện thẳng một đấm vào bụng Lưu Thanh Vân.
“Oẹ…”
Lưu Thanh Vân liên tục co giật.
Người đàn ông cao to nhíu mày, ghét bỏ ném Lưu Thanh Vân ra ngoài.
Lưu Thanh Vân vốn mắc tè thấy đũng quần hơi nóng, chất lỏng màu vàng chảy xuống chân, mùi nước tiểu hôi tanh vô cùng gay mũi lan tràn khắp hành lang.
Tè ra quần rồi!
Mọi người đều thấy lúng túng, cũng không tiện nói gì, dù sao trong bọn họ, Lưu Thanh Vân cũng là người ghê gớm nhất ở nơi này.
Nếu bọn họ đối mặt với người đàn ông cao to này, e rằng không cần hắn ra tay đã trực tiếp sợ tới mức tè ra quần rồi.
“Mày đợi đó cho tao!”
Lưu Thanh Vân nào chịu được nổi nhục này, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến từ bụng, vội vàng gọi điện thoại cho dượng mình.
“Anh đừng có đi! Con mẹ nó, dám đánh tôi, tôi muốn chặt đứt tay anh!”, Lưu Thanh Vân trừng người đàn ông cao to.
“Được, có chiêu gì cứ lấy ra hết đi, nếu tao sợ, tao làm cháu mày!”
Người đàn ông cao to lạnh lùng đáp, không hề sợ hãi trước lời cảnh cáo của Lưu Thanh Vân.
Chẳng mấy chốc đã có mấy bảo vệ chạy đến từ bên sảnh lớn, bao vây người đàn ông cao to.
“Mày chỉ có thế thôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.