Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 864: “Ai bảo anh là người coi trọng bạn bè chứ?”

Đang cập nhập

28/10/2021

Tống Nghĩa Tinh xoa mũi, nói: "Giờ chuyện rắc rối rồi, chúng tôi thường chỉ khống chế người ta là được rồi, chưa bao giờ đánh người bị thương nặng cả. Lần trước cậu đánh gãy chân Lý Tinh Hồng, lần này... Haiz, phải nói với chú Cửu thôi”

Tần Minh sầm mặt, nghe họ nói này, chẳng phải vừa rồi anh em hai người ở một bên vui vẻ tham gia à?

Nhiếp Hải Đường kéo Tần Minh, nói: “Chuyện này không thể trách Tần Minh được? Đều là Lý Tinh Hồng hết lần này đến lần khác thách thức chứ.”

Tần Minh hùa theo: “Đúng thế, cái này sao trách tôi được?"

Tống Nghĩa Tinh nói: “Ừm, cho dù nói thế nào thì chuyện này liên quan đến cuộc đấu giữa hai phái. Hoàng phái chúng ta với nhà họ Lý quan hệ vô cùng phức tạp, khó nói lắm. Tôi đi nói với chú Cửu trước, mọi người đợi tin của tôi”

Hai anh em Tống Nghĩa Tinh vừa đi thì Nhiếp Hải Đường cũng phải quay về báo cáo với Mộc Thư Vân.

Cô nói: “Em phải về báo cáo với sư phụ, đồng thời cũng giao những bức ảnh này lên trên, anh muốn đi cùng không?”

Tần Minh nhớ đến Bạch Ngọc Thuần ban nãy vào cùng, bảo: “Lát nữa anh đến tập đoàn có việc, tối nay gặp nhé”

Sau khi mọi người đi hết, Tần Minh thấy xe cấp cứu đến chở Lý Tinh Hồng đi, bên cạnh còn có Bạch Tĩnh Thần và Bạch Ngọc Thuần giúp đỡ.

Hôm nay hai anh em đến lấy lòng Lý Tinh Hồng, cuối cùng xảy ra chuyện này nên lấy lòng không thành công. “Đệch, thằng Triệu Chính Ngôn là thằng điên! Bạch Tĩnh Thần tức giận mắng: “Nhà họ Lý là nhà mà cậu ta có thể đắc tội à?



Đừng tưởng bái được thầy giỏi thì có tự tin, Trương Toàn Chân cũng đâu phải vạn năng. Đừng để anh gặp lại cậu ta, nếu không.. “Ồ? Nếu không thì thế nào?” Tần Minh cười tít mắt đi tới, vẻ mặt vô tội.

Bạch Tĩnh Thần lập tức giật mình, vội lùi lại ba bước, nói: “Cậu đừng qua đây, tôi cảnh cáo cậu, ở đây chỗ nào cũng có camera, cậu dám động tay động chân là để lại chứng cứ đấy.

Bạch Ngọc Thuần cũng rất bất ngờ, Triệu Chính Ngôn đến đây làm gì?

Nhưng cô ấy có cảm giác quen thuộc, ánh mắt đó giống hệt với ánh mắt Tần Minh nhìn cô ấy lúc ở thành phố Quảng.

Mà Nhiếp Hải Đường lại đi cùng với người trước mặt, Bạch Ngọc Thuần rất muốn hỏi rốt cuộc cậu có phải Tần Minh không? Nhưng cô ấy không dám hỏi.

Bạch Tĩnh Thần thúc giục: “Em gái, đi thôi. Không trông chờ vào Lý Tinh Hồng được, không biết có thể hẹn được Lý Thuấn không?

Tần Minh lên tiếng: “Ôi, cậu Bạch giỏi thật, bán cả em gái để cầu vinh, bản thân không có bản lĩnh, chỉ có thể dựa vào em gái. Quả thực em gái cậu rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, có vẻ bán được giá tốt lắm”

Bạch Tĩnh Thần nghe mấy lời kỳ quặc này thì vô cùng tức giận, nhưng những gì Tần Minh nói là sự thật, gã không thể nào phản bác được.

Tần Minh đi theo hai người, chế nhạo: “Lúc đầu nhà họ Bạch do Bạch Mạt Dương làm chủ, cũng là nhà giàu ở Bắc Kinh, ủy viên bộ chính trị, cũng làm bạn lâu năm với thầy tôi. Không ngờ lại sa sút đến bây giờ, con cháu nhà họ Bạch chỉ có thể..”

“Đủ rồi!”

Bạch Tĩnh Thần thẹn quá hóa giận, nói: “Triệu Chính Ngôn, thẳng bất tài mày đắc ý cái gì? Giỏi đánh đấm ghê gớm lắm à? Có thể có cơm ăn sao? Vậy cũng chỉ tranh đấu trong giới võ thuật thôi, mày giỏi mày biết bay sao? Mày trường sinh bất lão à? Mày có thể ăn đạn không? ‘Cậu nhỏ của mày có dùng được không? Dù cưới ai thì người đàn ông của em gái tao cũng là người bình thường, còn mày thì không.



Tần Minh hờ hững cười: “Mỉa mai bệnh bẩm sinh của người khác, ý thức cậu cao đấy. Hơn nữa còn lợi dụng em gái mình như một món hàng, cậu còn là cậu Bạch vô cùng kiêu ngạo lúc trước sao?”

Bạch Tĩnh Thần chấn động, sau khi làm cậu ấm nhà giàu, gã có sự kiêu ngạo của mình, nhưng gia thế sa sút, cộng thêm bản thân chí lớn nhưng tài mọn. Đối mặt với hiện thực đâu đâu cũng là trắc trở, trước đó lại bị Tần Minh ra tay dạy dỗ, gã vừa thảm hại vừa mệt mỏi, bản thân gã cũng xem thường chính mình.

“Vậy thì sao?” Bạch Tĩnh Thần lạnh lùng nói: “Mày đừng hòng chấm mút em gái tạo”

Bạch Tỉnh Thần kéo em gái lên xe, trước khi đi Bạch Ngọc Thuần còn nhìn Tần Minh với vẻ mặt mong đợi.

Tần Minh thở dài, anh vốn tưởng rằng từ đây Bạch Ngọc Thuần sẽ sống cuộc sống no đủ, không ngờ nhà họ Bạch lại không biết quý trọng như vậy. Lúc đó ở thành phố Quảng, Bạch Kính Đình đã thề thốt rằng sẽ tốt với Bạch Ngọc Thuần, tất cả đều cho chó ăn hết, để leo lên cao mà hi sinh cả con gái.

“Ai bảo anh là người coi trọng bạn bè chứ?”

Tần Minh than thở: “Không thể đứng nhìn em chịu khổ mà không làm gì được.

Tần Minh nghĩ ngợi rồi bảo Tống Dĩnh lái xe đón mình đến công ty.

Trên đường, Tần Minh hỏi: “Tiểu Dĩnh, cô vẫn nhớ anh trai với chị dâu của Bạch Ngọc Thuần chứ? Bạch Đại Hữu ấy”

Tổng Dĩnh khựng lại rồi nói: “Nhớ, sao thế cậu chủ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook