Chương 257: Anh có tiền không
Đang cập nhập
21/08/2021
“Chín mươi ba triệu, kỷ lục được làm mới liên tục, lại có ông chủ ra giả, rất biết nhìn hàng, còn có ông chủ nào thích đá Dzi chín mắt này nữa không?”
Mộc Tiêu Kiều nhìn về phía người giơ tay, sau đó lập tức chìm vào cảm giác chiến đấu gian khổ, đối phương là nhà sưu tầm có tiếng ở thành phố Quảng vừa có tiền vừa có thể, nhà họ Mộc chính thống cũng không sợ.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều không thể đại diện cho nhà họ Mộc, cô ta không thể kiểm soát toàn bộ tài sản của nhà họ Mộc theo ý mình.
Tần Minh nhìn thấy vẻ khó xử hiện lên trên mặt cô ta bèn hỏi: “Người kia là ai?”
Phương Lạc Hình khinh thường đáp: “Tần Minh, cậu là đồ nhà quê hả? Ông La – ông trùm tài chính mà cũng không biết? Ông ấy cũng là nhà sưu tầm có tiếng ở thành phố Quảng, người bình thường rất khó tranh giành được những thứ mà ông ấy đã vừa ý.
Nói xong, Phương Lạc Hình lại lo lắngnhìn sang Mộc Tiêu Kiều: “Tiêu Kiều, lần này chỉ sợ...
Mộc Tiêu Kiều kiên quyết trả lời: "Không, tôi nhất định phải có được thứ đó!”
Cô ta lại giơ tay lên: “Chín mươi sáu triệu.
Ông La còn chưa nhúc nhích, một bà lão giàu có bên cạnh đã thong dong nhấc tay lên: “Một trăm lẻ hai triệu. “Wow!” Hội trường lại trở nên xôn xao, họ cứ tưởng là Mộc Tiêu Kiều đang cạnh tranh với ông La, không ngờ đến cả bà Tào cũng tham gia vào.
Nhà họ Tào cũng là gia tộc giàu có lâu đời ở thành phố Quảng, không thua nhà họ Mộc chút nào, địa vị của bà Tào này cũng rất có ảnh hưởng ở thành phố Quảng.
Bà Tào lên tiếng: “Ha ha, ông La, ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Mười năm trước tôi đã bỏ lỡ báu vật này, hôm nay sẽ không bỏ lỡ nữa, dù hơn giá tôi cũng không tiếc!”Những lời của bà Tào không hề để Mộc Tiêu Kiều còn đang cạnh tranh vào mắt, bà ta cho rằng cô sẽ không thể giành được.
Ông La nói: “Vừa khéo tôi cũng nghĩ như vậy. Bà Tào, hôm nay tôi chuẩn bị rất dư dả đấy.”
Lại thêm một đại gia đấu giá đá Dzi chín mắt, Mộc Tiêu Kiều càng áp lực gấp bội.
Cô ta hỏi Phương Lạc Hình: “Đàn anh, bên anh có thể hỗ trợ bao nhiêu tiền? Tôi đoán lát nữa viên đá Dzi chín mắt này sẽ lập kỷ lục mới trên thị trường, chắc cũng phải hơn hai trăm triệu.”
Phương Lạc Hình sững sờ: “Hai, hai trăm triệu? Sao có thể được? Dù đá Dzi chín mắt có quý giá đến đâu cũng không đạt tới cái giá này đâu chứ?”
Phương Lạc Hình cũng cảm thấy áp lực gấp bội vì anh ta vừa mua không ít đồ sưu tầm, trong tay không còn bao nhiêu tiền, lát nữa còn phải mua kim cương máu. Ban đầu anh ta nghĩ rằng hỗ trợ Mộc Tiêu Kiều năm mươi triệu đã nhiềurồi, nếu món đồ này thật sự tăng vọt lên hai trăm triệu thì anh ta cũng bỏ tay.
Mộc Tiêu Kiều giơ tay: “Một trăm lẻ năm triệu. “Một trăm lẻ tám triệu.” Ông La lại ra giá không chút do dự, đồng thời cười tủm tỉm nhìn về phía Mộc Tiêu Kiều, rõ ràng là đang bảo Mộc Tiêu Kiều nên có chừng mực, đừng tranh giành với ông ta.
Mộc Tiêu Kiều cũng bị khơi dậy lòng hiếu thắng: “Một trăm hai mươi mốt triệu.”
Bà Tào chậm rãi giơ tay lên, hờ hững nói: “Các người đừng tranh giành với bà già tôi đây, giá càng ngày càng cao, cao một cách quá mức, mọi người kiếm tiền cũng không dễ, tiết kiệm chút tiền đi uống trà đi, sau này gặp nhau cũng không khó xử. Một trăm ba mươi triệu.”
Nhưng ông La lại không chịu dừng lại: “Bà Tào, tôi cũng hiểu đạo lý ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Điều tôi quan tâm không phải giả đấu giá, mà làviên đá Dzi chín mắt này. Một trăm năm mươi triệu.”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong hội trường đấu giá đều cảm như hến, ngoại trừ người bán đấu giá đang la hét, đến cả bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt. Mấy đại gia kỳ cựu đang “ngầm đấu đá”, họ đến không đúng lúc rồi, ngoài việc trầm trồ thán phục sự giàu có của những người đó, không ai có thể xen vào được.
Phương Lạc Hình không thể chịu đựng được nữa, quả thực không tuân theo chuẩn mực, có tiền là thích làm gì thì làm à?
Anh ta vội nói: “Chuyện đó, Tiêu Kiều, bên tôi cũng không đủ tiền giúp em. Hay tôi chọn một hai món từ những món đồ sưu tầm đá Dzi khác của tập đoàn cho em nhé?”
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy là biết ngay Phương Lạc Hình cũng không thể giúp mình, cô ta không thể tiếp tục đấu giá nữa.Mộc Tiêu Kiều suy sụp ngồi trên ghế, mắt ươn ướt, hiển nhiên cô ta rất muốn có được viên đá Dzi chín mắt này, nhưng cô ta không có tiền, không còn cách nào khác.
Phương Lạc Hình rướn cổ qua Tần Minh để an ủi: “Tiêu Kiều, thật mà, tập đoàn của tôi cũng có đồ sưu tầm đá Dzi, tuy không phải chín mắt nhưng cũng không kém, em có thể tới công ty tôi xem thử.
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, rưng rưng nước mắt, cô ta đột nhiên đứng dậy rồi đi ra ngoài hội trường đấu giá.
Phương Lạc Hình thấy Tần Minh không đuổi theo thì nhanh chóng đi theo, lòng thầm mừng rỡ: “Tên ngốc cậu lãng phí cơ hội cho tôi đấy à?”
Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục nhưng rõ ràng đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
Mỗi lần đều ra giá tăng thêm ba triệu, giá tăng dần với biên độ nhỏ, hai đại gia kia cũng không trả thêm được nữa. “Một trăm sáu mươi triệu. Ông La, ôngcòn muốn tiếp tục không?” Bà Tào tức giận đến mức gõ mạnh gậy chống xuống đất, đưa mắt nhìn ông La.
Ông La cũng lau mồ hội trên trán, giá đấu giá ngày càng cao, dù ông ta rất thích viên đá Dzi mà Thiền tông đã đeo cả đời này nhưng cũng không thắng nổi tài lực của nhà họ Tào giàu có lâu đời.
Người bán đấu giá cũng lau mồ hôi trán và hỏi: “Một trăm sáu mươi triệu, viên đá Dzi này có thể giúp hộ mệnh, trong hội trường còn ai cảm thấy hứng thú không? Một trăm sáu mươi triệu lần thứ nhất. “Hai trăm triệu.” Lúc này Tần Minh mới bình tĩnh nhấc tay lên, thốt ra con số siêu cao.
Sở dĩ anh chọn ra giả lúc này là vì ông La không thể tiếp tục đấu giá nữa, chỉ còn bà Tào cạnh tranh với anh, anh cũng bớt phiền phức.
Nhưng sau khi Tần Minh ra giả, tất cả mọi người đều sững sờ, đây không phải anh chàng đi cùng Mộc Tiêu Kiều sao?Mộc Tiêu Kiều không cạnh tranh được, đi ra ngoài khóc nhè rồi kìa, cậu ta có số tiền này không?
Cơ thể già nua của bà Tào cứng đờ, bà ta chậm rãi xoay người lại, trong mắt tràn đầy lúng túng: “Chàng trai, khi bà chủ không có ở đây thì một tên ở rể nhà họ Mộc như cậu đừng nâng giá lung tung, hơn nữa đấu giá cũng không tăng giá quá cao như cậu đâu.”
Tần Minh trả lời: “Lần đầu tôi tới đây nên không có kinh nghiệm, mong bà Tào thứ lỗi. Nhưng bà nên bình tĩnh kéo tức phát bệnh, để rồi tôi phải chịu trách nhiệm.”
Trong đám đông, Triệu Phú Quý khinh thường hừ lạnh: “Nhân viên, tôi phản đối, những hai trăm triệu, cậu ta có hai trăm triệu không?”
Triệu Đông Lương vẫn còn nhớ hình ảnh thê thảm của mình khi bị Tần Minh đuổi ra ngoài trong tiệc tối từ thiện lần trước, ông ta cũng không nhịn được khiếu nại: “Ban tổ chức, Tần Minh này là một thằng nghèo nàn giẻ rách, cậu ta đang gây rối, tôi yêu cầu đuổi cậu ta ra ngoài.”Triệu Phú Quý nói tiếp: “Đúng đó, nếu cậu ta ra giá năm trăm triệu, cuối cùng lại không có tiền trả thì phải làm sao?"
Trong đám đông, Mộc Kiếm Kiều, con trai bà hai nhà họ Mộc cũng hùa theo: “Tôi có thể chứng minh, cậu ta chỉ ở rể nhà họ Mộc thôi, vì cậu ta quá giẻ rách, cháu gái tôi sợ mất mặt nên lúc kết hôn cũng không nhiều người ở thành phố Quảng biết.” “Wow, không có tiền mà dám đấu giá?” “Một tên ở rể như cậu có quyền lên tiếng gì chứ? Đi dỗ vợ cậu vào lại rồi nói.” “Vợ khóc đi ra ngoài cũng chẳng đuổi theo, chậc chậc.” “Tù và đá Dzi chín mắt này nên thuộc về bà Tào.”
Mọi người anh một câu, tôi một câu, tất cả đều không coi Tần Minh ra gì, họ nghĩ anh chỉ tới cùng Mộc Tiêu Kiều, không có tiền để đấu giá.Tần Minh nâng cằm lên, tựa vào ghế rồi nói: “Tôi có thể bỏ ra hai trăm triệu hay không thì liên quan gì đến các người? Tôi lấy ra thì các người ăn hết hả?”
Mọi người cứng họng, đúng thật là không liên quan gì tới họ, họ cũng không có tiền đấu giá.
Nhưng Triệu Phú Quý đã bị lời phản bác của Tần Minh chọc tức tới mức mất lý trí, cậu ta cười khẩy: “Tần Minh, mày thôi đi! Trước giờ mày là một thằng giẻ rách, nghèo nàn, bám váy phụ nữ. Mày mà có hai trăm triệu thì tao đi ăn phân! Đồ mất mặt, mày chứng minh cho chúng tao xem đi!”
Giọng Tần Minh âm vang mạnh mẽ: “Đúng thật là tôi chưa trả tiền đặt cọc, nhưng tôi đấu giá trên danh nghĩa của vợ tôi, có vấn đề gì sao? Các người muốn xem hai trăm triệu thì đương nhiên không thành vấn đề, vui lòng kiểm tra thẻ của tôi.”
Nói xong, Tần Minh lấy tấm thẻ đen kỵ sĩ thuộc Ngân hàng Thế giới của anh ra.Khi anh lấy tấm thẻ đen ra, tất cả các đại gia và các ông chủ đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nó bằng ánh mắt ao ước.
Mộc Tiêu Kiều nhìn về phía người giơ tay, sau đó lập tức chìm vào cảm giác chiến đấu gian khổ, đối phương là nhà sưu tầm có tiếng ở thành phố Quảng vừa có tiền vừa có thể, nhà họ Mộc chính thống cũng không sợ.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều không thể đại diện cho nhà họ Mộc, cô ta không thể kiểm soát toàn bộ tài sản của nhà họ Mộc theo ý mình.
Tần Minh nhìn thấy vẻ khó xử hiện lên trên mặt cô ta bèn hỏi: “Người kia là ai?”
Phương Lạc Hình khinh thường đáp: “Tần Minh, cậu là đồ nhà quê hả? Ông La – ông trùm tài chính mà cũng không biết? Ông ấy cũng là nhà sưu tầm có tiếng ở thành phố Quảng, người bình thường rất khó tranh giành được những thứ mà ông ấy đã vừa ý.
Nói xong, Phương Lạc Hình lại lo lắngnhìn sang Mộc Tiêu Kiều: “Tiêu Kiều, lần này chỉ sợ...
Mộc Tiêu Kiều kiên quyết trả lời: "Không, tôi nhất định phải có được thứ đó!”
Cô ta lại giơ tay lên: “Chín mươi sáu triệu.
Ông La còn chưa nhúc nhích, một bà lão giàu có bên cạnh đã thong dong nhấc tay lên: “Một trăm lẻ hai triệu. “Wow!” Hội trường lại trở nên xôn xao, họ cứ tưởng là Mộc Tiêu Kiều đang cạnh tranh với ông La, không ngờ đến cả bà Tào cũng tham gia vào.
Nhà họ Tào cũng là gia tộc giàu có lâu đời ở thành phố Quảng, không thua nhà họ Mộc chút nào, địa vị của bà Tào này cũng rất có ảnh hưởng ở thành phố Quảng.
Bà Tào lên tiếng: “Ha ha, ông La, ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Mười năm trước tôi đã bỏ lỡ báu vật này, hôm nay sẽ không bỏ lỡ nữa, dù hơn giá tôi cũng không tiếc!”Những lời của bà Tào không hề để Mộc Tiêu Kiều còn đang cạnh tranh vào mắt, bà ta cho rằng cô sẽ không thể giành được.
Ông La nói: “Vừa khéo tôi cũng nghĩ như vậy. Bà Tào, hôm nay tôi chuẩn bị rất dư dả đấy.”
Lại thêm một đại gia đấu giá đá Dzi chín mắt, Mộc Tiêu Kiều càng áp lực gấp bội.
Cô ta hỏi Phương Lạc Hình: “Đàn anh, bên anh có thể hỗ trợ bao nhiêu tiền? Tôi đoán lát nữa viên đá Dzi chín mắt này sẽ lập kỷ lục mới trên thị trường, chắc cũng phải hơn hai trăm triệu.”
Phương Lạc Hình sững sờ: “Hai, hai trăm triệu? Sao có thể được? Dù đá Dzi chín mắt có quý giá đến đâu cũng không đạt tới cái giá này đâu chứ?”
Phương Lạc Hình cũng cảm thấy áp lực gấp bội vì anh ta vừa mua không ít đồ sưu tầm, trong tay không còn bao nhiêu tiền, lát nữa còn phải mua kim cương máu. Ban đầu anh ta nghĩ rằng hỗ trợ Mộc Tiêu Kiều năm mươi triệu đã nhiềurồi, nếu món đồ này thật sự tăng vọt lên hai trăm triệu thì anh ta cũng bỏ tay.
Mộc Tiêu Kiều giơ tay: “Một trăm lẻ năm triệu. “Một trăm lẻ tám triệu.” Ông La lại ra giá không chút do dự, đồng thời cười tủm tỉm nhìn về phía Mộc Tiêu Kiều, rõ ràng là đang bảo Mộc Tiêu Kiều nên có chừng mực, đừng tranh giành với ông ta.
Mộc Tiêu Kiều cũng bị khơi dậy lòng hiếu thắng: “Một trăm hai mươi mốt triệu.”
Bà Tào chậm rãi giơ tay lên, hờ hững nói: “Các người đừng tranh giành với bà già tôi đây, giá càng ngày càng cao, cao một cách quá mức, mọi người kiếm tiền cũng không dễ, tiết kiệm chút tiền đi uống trà đi, sau này gặp nhau cũng không khó xử. Một trăm ba mươi triệu.”
Nhưng ông La lại không chịu dừng lại: “Bà Tào, tôi cũng hiểu đạo lý ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Điều tôi quan tâm không phải giả đấu giá, mà làviên đá Dzi chín mắt này. Một trăm năm mươi triệu.”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong hội trường đấu giá đều cảm như hến, ngoại trừ người bán đấu giá đang la hét, đến cả bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt. Mấy đại gia kỳ cựu đang “ngầm đấu đá”, họ đến không đúng lúc rồi, ngoài việc trầm trồ thán phục sự giàu có của những người đó, không ai có thể xen vào được.
Phương Lạc Hình không thể chịu đựng được nữa, quả thực không tuân theo chuẩn mực, có tiền là thích làm gì thì làm à?
Anh ta vội nói: “Chuyện đó, Tiêu Kiều, bên tôi cũng không đủ tiền giúp em. Hay tôi chọn một hai món từ những món đồ sưu tầm đá Dzi khác của tập đoàn cho em nhé?”
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy là biết ngay Phương Lạc Hình cũng không thể giúp mình, cô ta không thể tiếp tục đấu giá nữa.Mộc Tiêu Kiều suy sụp ngồi trên ghế, mắt ươn ướt, hiển nhiên cô ta rất muốn có được viên đá Dzi chín mắt này, nhưng cô ta không có tiền, không còn cách nào khác.
Phương Lạc Hình rướn cổ qua Tần Minh để an ủi: “Tiêu Kiều, thật mà, tập đoàn của tôi cũng có đồ sưu tầm đá Dzi, tuy không phải chín mắt nhưng cũng không kém, em có thể tới công ty tôi xem thử.
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, rưng rưng nước mắt, cô ta đột nhiên đứng dậy rồi đi ra ngoài hội trường đấu giá.
Phương Lạc Hình thấy Tần Minh không đuổi theo thì nhanh chóng đi theo, lòng thầm mừng rỡ: “Tên ngốc cậu lãng phí cơ hội cho tôi đấy à?”
Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục nhưng rõ ràng đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
Mỗi lần đều ra giá tăng thêm ba triệu, giá tăng dần với biên độ nhỏ, hai đại gia kia cũng không trả thêm được nữa. “Một trăm sáu mươi triệu. Ông La, ôngcòn muốn tiếp tục không?” Bà Tào tức giận đến mức gõ mạnh gậy chống xuống đất, đưa mắt nhìn ông La.
Ông La cũng lau mồ hội trên trán, giá đấu giá ngày càng cao, dù ông ta rất thích viên đá Dzi mà Thiền tông đã đeo cả đời này nhưng cũng không thắng nổi tài lực của nhà họ Tào giàu có lâu đời.
Người bán đấu giá cũng lau mồ hôi trán và hỏi: “Một trăm sáu mươi triệu, viên đá Dzi này có thể giúp hộ mệnh, trong hội trường còn ai cảm thấy hứng thú không? Một trăm sáu mươi triệu lần thứ nhất. “Hai trăm triệu.” Lúc này Tần Minh mới bình tĩnh nhấc tay lên, thốt ra con số siêu cao.
Sở dĩ anh chọn ra giả lúc này là vì ông La không thể tiếp tục đấu giá nữa, chỉ còn bà Tào cạnh tranh với anh, anh cũng bớt phiền phức.
Nhưng sau khi Tần Minh ra giả, tất cả mọi người đều sững sờ, đây không phải anh chàng đi cùng Mộc Tiêu Kiều sao?Mộc Tiêu Kiều không cạnh tranh được, đi ra ngoài khóc nhè rồi kìa, cậu ta có số tiền này không?
Cơ thể già nua của bà Tào cứng đờ, bà ta chậm rãi xoay người lại, trong mắt tràn đầy lúng túng: “Chàng trai, khi bà chủ không có ở đây thì một tên ở rể nhà họ Mộc như cậu đừng nâng giá lung tung, hơn nữa đấu giá cũng không tăng giá quá cao như cậu đâu.”
Tần Minh trả lời: “Lần đầu tôi tới đây nên không có kinh nghiệm, mong bà Tào thứ lỗi. Nhưng bà nên bình tĩnh kéo tức phát bệnh, để rồi tôi phải chịu trách nhiệm.”
Trong đám đông, Triệu Phú Quý khinh thường hừ lạnh: “Nhân viên, tôi phản đối, những hai trăm triệu, cậu ta có hai trăm triệu không?”
Triệu Đông Lương vẫn còn nhớ hình ảnh thê thảm của mình khi bị Tần Minh đuổi ra ngoài trong tiệc tối từ thiện lần trước, ông ta cũng không nhịn được khiếu nại: “Ban tổ chức, Tần Minh này là một thằng nghèo nàn giẻ rách, cậu ta đang gây rối, tôi yêu cầu đuổi cậu ta ra ngoài.”Triệu Phú Quý nói tiếp: “Đúng đó, nếu cậu ta ra giá năm trăm triệu, cuối cùng lại không có tiền trả thì phải làm sao?"
Trong đám đông, Mộc Kiếm Kiều, con trai bà hai nhà họ Mộc cũng hùa theo: “Tôi có thể chứng minh, cậu ta chỉ ở rể nhà họ Mộc thôi, vì cậu ta quá giẻ rách, cháu gái tôi sợ mất mặt nên lúc kết hôn cũng không nhiều người ở thành phố Quảng biết.” “Wow, không có tiền mà dám đấu giá?” “Một tên ở rể như cậu có quyền lên tiếng gì chứ? Đi dỗ vợ cậu vào lại rồi nói.” “Vợ khóc đi ra ngoài cũng chẳng đuổi theo, chậc chậc.” “Tù và đá Dzi chín mắt này nên thuộc về bà Tào.”
Mọi người anh một câu, tôi một câu, tất cả đều không coi Tần Minh ra gì, họ nghĩ anh chỉ tới cùng Mộc Tiêu Kiều, không có tiền để đấu giá.Tần Minh nâng cằm lên, tựa vào ghế rồi nói: “Tôi có thể bỏ ra hai trăm triệu hay không thì liên quan gì đến các người? Tôi lấy ra thì các người ăn hết hả?”
Mọi người cứng họng, đúng thật là không liên quan gì tới họ, họ cũng không có tiền đấu giá.
Nhưng Triệu Phú Quý đã bị lời phản bác của Tần Minh chọc tức tới mức mất lý trí, cậu ta cười khẩy: “Tần Minh, mày thôi đi! Trước giờ mày là một thằng giẻ rách, nghèo nàn, bám váy phụ nữ. Mày mà có hai trăm triệu thì tao đi ăn phân! Đồ mất mặt, mày chứng minh cho chúng tao xem đi!”
Giọng Tần Minh âm vang mạnh mẽ: “Đúng thật là tôi chưa trả tiền đặt cọc, nhưng tôi đấu giá trên danh nghĩa của vợ tôi, có vấn đề gì sao? Các người muốn xem hai trăm triệu thì đương nhiên không thành vấn đề, vui lòng kiểm tra thẻ của tôi.”
Nói xong, Tần Minh lấy tấm thẻ đen kỵ sĩ thuộc Ngân hàng Thế giới của anh ra.Khi anh lấy tấm thẻ đen ra, tất cả các đại gia và các ông chủ đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nó bằng ánh mắt ao ước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.