Chương 11: Bọn họ không thể động vào
Đang cập nhập
21/06/2021
Rừng trúc trong trường rất lớn, vừa sâu lại vừa tối. Thật ra có rất nhiều đối yêu nhau thường tới đây thân thiết vào buổi tối.
Mà trước rừng trúc còn có bức tượng đá của Khổng thánh nhân. Đúng là muốn người xưa phải ghen tỵ tới chết.
Tần Minh tới sớm và nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra không ít cảnh tượng xấu hổ, cũng nhận lấy ánh mắt xem thường của không ít cặp đôi yêu nhau. Anh cũng tương đối xấu hổ. Anh đầu cố ý tới làm bóng đèn, nhưng Nhiếp Hải Đường hẹn anh tới đây.
Tần Minh thấy rất nhiều đôi yêu nhau sờ soạng trên dưới, miệng lưỡi giao đấu thì tâm trạng lại sa sút. Cách đây không lâu, anh và Lý Mộng cũng ba ngày hai lượt tới đây thúc đẩy tình cảm cực kỳ kích thích đấy.
Đột nhiên, phía sau vọng tới một tiếng mắng rất phẫn nộ: "À, Tần Minh, anh có hèn không hả?"bạn gái cũ Lý Mộng. Anh đúng là liên tục gặp xui xẻo, tới đây cũng có thể gặp được bọn họ.
Lý Mộng ghét nói: "Anh theo dõi tôi tới tận đây à? Anh đúng là điển hình của kẻ không biết tự trọng. Tôi cũng đã nói chúng ta không thể tiếp tục nữa, anh Uy mới là người đàn ông thích hợp với tôi nhất."
Dương Uy cũng cười: "Tần Minh, không phải tôi đã cảnh cáo cậu sao? Cậu đừng trở lại dây dưa với Mộng của tôi nữa, bằng không tôi sẽ không khách sáo đầu. Sao cậu lại rác rưởi vậy? Bị người ta bỏ còn chạy tới tỏ vẻ đáng thương, đúng là chó Sa Bì
Tần Minh lười để ý tới đối cầu nam nữ này, nói: "A, các người đừng có tự mình đa tình, tôi chờ người thôi." "Chà chà, đúng là gà chết còn giữ nằm cơm, mạnh miệng." Lý Mộng cố ý móc chiếc điện thoại Apple của cô ta ra nói với giọng điệu khoe khoang: "Anh xem lại mình đi, rời khỏi tôi thì chỉ có thể là chó độc thân thôi. Tôi nghe nói hôm nayanh còn nghèo đến mức ăn vụng bánh ngọt của người khác ở thư viện. Ha ha ha, đúng là làm người ta cười chết đi được. Buổi trưa, anh chụp lén người đẹp ở học viện Kinh doanh bị bắt được. Cũng may là hoa hậu giảng đường người ta độ lượng không chấp nhặt với anh thôi. Tôi nói này, sao anh chẳng có chút tiến bộ nào thế? Càng nghèo càng không có chỉ khí."
Tần Minh hạn hán lời. Có câu lời đồn dừng lại ở người thông minh. Rõ ràng chỉ số thông minh của hai kẻ trước mắt này rất đáng lo ngại.
Dương Uy cười ha ha, sờ mông của Lý Mộng và nói: "Không phải vậy sao? Anh đã nói người này càng nghèo càng hèn hạ chính là đạo lý này. Cậu ta chẳng có chút nhân phẩm nào cả. Em theo gã đàn ông như vậy thì chỉ có mất mặt thôi."
Tần Minh nheo mắt. Dương Uy này cố ý!
Hắn ta sờ Lý Mộng một cách thô bạo và trực tiếp như vậy ở ngay trước mặt anh là muốn kích thích anh."Ối, anh Uy, anh làm vậy người ta nhìn đấy." Lý Mộng thở hổn hển hai tiếng, ý thức được Tần Minh đang nhìn thì thẹn thùng mắng một câu.
Dương Uy trái lại càng hưng phấn hơn, nói: "Sợ gì chứ? Cứ để cậu ta nhìn. Nghèo hèn rác rưởi không xứng có bạn gái, chỉ xứng dùng tay thôi. Ba cậu ta cũng là một quỷ nghèo. Chẳng qua ba anh và ba cậu ta là bạn học nên mới thương hại nhà bọn họ nghèo, cho ông ta một công việc trông cửa thôi, ha ha."
Tần Minh siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Dương Uy, cậu muốn chết à?"
Dương Uy run lên. Hắn ta biết Tần Minh thật ra đánh nhau rất giỏi nên không dám nói chuyện của người lớn nữa.
Anh ta lại thò sâu vào trong áo của Lý Mộng xoa nắn một lúc mới gằn giọng nói: "Làm sao? Cậu giỏi thì đánh tôi đi? Cậu đang ghen kỵ với tôi vì tôi có tiền hơn cậu, vì tôi được Lý Mộng yêu, cướp bạn gái của cậu thôi, chẳng phải sao? Đây là tôi có năng lực, còn cậu thìkhông. Cậu có thể tìm được cô gái hấp dẫn hơn Lý Mộng sao? Cậu chỉ xứng quay về thôn tìm một cô xấu xí dưới nông thôn, sống cuộc sống vô tri vô giác cả đời thôi." "Đủ rồi! Cậu câm miệng."
Đột nhiên, một nữ sinh mặc váy lụa trắng với mái tóc dài bồng bềnh đứng bên đường chợt quát một tiếng rồi đi tới bên cạnh Tần Minh, thân mật kéo anh nói: "Tần Minh, để cậu chờ lâu rồi."
Tần Minh thấy Nhiếp Hải Đường hôm nay hình như trang điểm tỉ mỉ, trông đặc biệt xinh đẹp.
Nhiếp Hải Đường kéo cánh tay Tần Minh, quát: "Mong cậu đừng xúc phạm bạn trai tôi nữa. Bằng không Nhiếp Hải Đường tôi sẽ không khách sáo với anh đâu."
Dương Uy buột miệng nói: "Sao có thể chứ!"
Lý Mộng càng ngày người: "Không thể như vậy được!"Lúc này bọn họ mới chia tay bao lâu? Tần Minh lại tìm được nữ sinh khác à? Hơn nữa tìm ai chẳng được, còn tìm tới Nhiếp Hải Đường – một trong ba hoa khôi lớn của đại học công nghệ tỉnh. Hoa.
Ai cũng biết cô xinh đẹp, trắng trẻo lại giàu có!
Trước đây, vào ngày khai giảng năm học thứ nhất, ba cô đã cho hơn hai mươi chiếc siêu xe xếp thành hàng dài dọc theo con đường trong trường, còn trải thảm đỏ để tuyên truyền tạo thế cho cô, nói cho mọi người biết Nhiếp Hải Đường cô xinh đẹp, trắng trẻo lại giàu có tới mức nào.
Cho dù Lý Mộng cũng xinh nhưng so với Nhiếp Hải Đường thì bất kể gương mặt, dáng người hay gia đình, thậm chí là giọng nói cũng đều thua xa.
Sao cô gái như vậy có thể để ý tới tên nghèo rớt mồng tơi Tần Minh này được?
Lý Mộng nhéo vào cánh tay mình: "Vì sao chứ? Không thể nào! Chắc chắn làmình đang nằm mơ rồi."
Tần Minh chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, rời khỏi cô ta sẽ chẳng là gì cả. Sau khi mất đi Lý Mộng, Tần Minh chỉ xứng sống trong chán nản và thê thảm mỗi ngày, chỉ xứng theo dõi cô ta, đứng từ xa nhìn lén cô ta mới đúng.
Lòng hư vinh của Lý Mộng làm cô ta rất hưng phấn mỗi khi thấy Tần Minh thế thảm, chứng minh cô ta bỏ rơi Tần Minh là đúng, là tinh mắt.
Nhưng khi thấy Tần Minh sống tốt hơn cô ta, tìm được cô gái còn xuất sắc hơn thì cô ta lại cuống lên. Cô ta không thể bị đem ra so sánh được.
Sao Tần Minh có thể sống tốt hơn cô ta? Sao anh có thể tán được cô gái còn xuất sắc hơn cô ta?
Đáng lẽ Tần Minh phải sống thảm hơn cô ta mới đúng.
Cô ta đẩy cánh tay của Dương Uy: "Anh Uy, anh nói gì đi chứ? "Nhưng Dương Uy chỉ nuốt nước bọt "ỰC" một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Hải Đường. Cô đẹp quá, đẹp đến mức làm hắn ta khó có thể dời mắt được. Thật ra hắn ta cũng từng thầm mến Nhiếp Hải Đường, chỉ là cảm thấy hai người chênh lệch quá lớn nên không dám theo đuổi thôi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Nhiếp Hải Đường gần như vậy. Làn da trắng như tuyết, mày liễu cong cong, chỉ nhăn mặt nhíu mày cũng quyến rũ như vậy. Đặc biệt vong eo thon thả và hai ngọn núi dậy thì thành công kia thì đúng là quá cám dỗ.
Lý Mộng thấy bạn trai của mình nhìn "bạn gái" của Tần Minh như vậy thì càng tức hơn, càng thấy nhục nhã hơn. Tần Minh rời khỏi cô ta, trái lại còn tìm được một người tốt hơn? Ai có thể tiếp nhận được chuyện này chứ? "Anh cứ đứng đấy mà nhìn cho đủ đi, em về đây."
Lý Mộng nổi giận hất tay và bỏ đi. Cô ta không thể ở lại đây được nữa.Lúc này Dương Uy mới bừng tỉnh. Hắn ta chỉ có thể đứng xa nhìn cô gái đối diện mà không thể chạm tới. Lý Mộng mới là bạn gái của hắn ta. Hắn ta vội nói: "Này? Mộng ơi, em nghe anh giải thích đi mà."
Tần Minh lắc đầu. Đúng là tự rước lấy nhục.
Anh lại hỏi: "Tôi thành bạn trai cậu bao giờ thế?"
Nhiếp Hải Đường thả tay ra và vỗ vào Tần Minh một cái, giả vờ tức giận nói: "Con người cậu thật là. Cậu chẳng cảm ơn tôi còn tính chất vấn tôi hả? Tôi vừa tới, đã thấy cậu bị bọn họ nói móc, châm chọc, khiêu khích, tôi trút giận giúp cậu đấy."
Tần Minh cười ngượng ngùng: "Đúng, tôi nên cảm ơn cậu mới phải, còn phải cảm ơn tới hai lần đấy. Ở sân cầu lông buổi trưa là một lần, vừa rồi lại thêm một lần nữa. Cậu nói đi, cậu muốn gì? Tôi đều có thể thỏa mãn cho cậu."
Nhiếp Hải Đường cười khanh khách...
- --------------------
Mà trước rừng trúc còn có bức tượng đá của Khổng thánh nhân. Đúng là muốn người xưa phải ghen tỵ tới chết.
Tần Minh tới sớm và nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra không ít cảnh tượng xấu hổ, cũng nhận lấy ánh mắt xem thường của không ít cặp đôi yêu nhau. Anh cũng tương đối xấu hổ. Anh đầu cố ý tới làm bóng đèn, nhưng Nhiếp Hải Đường hẹn anh tới đây.
Tần Minh thấy rất nhiều đôi yêu nhau sờ soạng trên dưới, miệng lưỡi giao đấu thì tâm trạng lại sa sút. Cách đây không lâu, anh và Lý Mộng cũng ba ngày hai lượt tới đây thúc đẩy tình cảm cực kỳ kích thích đấy.
Đột nhiên, phía sau vọng tới một tiếng mắng rất phẫn nộ: "À, Tần Minh, anh có hèn không hả?"bạn gái cũ Lý Mộng. Anh đúng là liên tục gặp xui xẻo, tới đây cũng có thể gặp được bọn họ.
Lý Mộng ghét nói: "Anh theo dõi tôi tới tận đây à? Anh đúng là điển hình của kẻ không biết tự trọng. Tôi cũng đã nói chúng ta không thể tiếp tục nữa, anh Uy mới là người đàn ông thích hợp với tôi nhất."
Dương Uy cũng cười: "Tần Minh, không phải tôi đã cảnh cáo cậu sao? Cậu đừng trở lại dây dưa với Mộng của tôi nữa, bằng không tôi sẽ không khách sáo đầu. Sao cậu lại rác rưởi vậy? Bị người ta bỏ còn chạy tới tỏ vẻ đáng thương, đúng là chó Sa Bì
Tần Minh lười để ý tới đối cầu nam nữ này, nói: "A, các người đừng có tự mình đa tình, tôi chờ người thôi." "Chà chà, đúng là gà chết còn giữ nằm cơm, mạnh miệng." Lý Mộng cố ý móc chiếc điện thoại Apple của cô ta ra nói với giọng điệu khoe khoang: "Anh xem lại mình đi, rời khỏi tôi thì chỉ có thể là chó độc thân thôi. Tôi nghe nói hôm nayanh còn nghèo đến mức ăn vụng bánh ngọt của người khác ở thư viện. Ha ha ha, đúng là làm người ta cười chết đi được. Buổi trưa, anh chụp lén người đẹp ở học viện Kinh doanh bị bắt được. Cũng may là hoa hậu giảng đường người ta độ lượng không chấp nhặt với anh thôi. Tôi nói này, sao anh chẳng có chút tiến bộ nào thế? Càng nghèo càng không có chỉ khí."
Tần Minh hạn hán lời. Có câu lời đồn dừng lại ở người thông minh. Rõ ràng chỉ số thông minh của hai kẻ trước mắt này rất đáng lo ngại.
Dương Uy cười ha ha, sờ mông của Lý Mộng và nói: "Không phải vậy sao? Anh đã nói người này càng nghèo càng hèn hạ chính là đạo lý này. Cậu ta chẳng có chút nhân phẩm nào cả. Em theo gã đàn ông như vậy thì chỉ có mất mặt thôi."
Tần Minh nheo mắt. Dương Uy này cố ý!
Hắn ta sờ Lý Mộng một cách thô bạo và trực tiếp như vậy ở ngay trước mặt anh là muốn kích thích anh."Ối, anh Uy, anh làm vậy người ta nhìn đấy." Lý Mộng thở hổn hển hai tiếng, ý thức được Tần Minh đang nhìn thì thẹn thùng mắng một câu.
Dương Uy trái lại càng hưng phấn hơn, nói: "Sợ gì chứ? Cứ để cậu ta nhìn. Nghèo hèn rác rưởi không xứng có bạn gái, chỉ xứng dùng tay thôi. Ba cậu ta cũng là một quỷ nghèo. Chẳng qua ba anh và ba cậu ta là bạn học nên mới thương hại nhà bọn họ nghèo, cho ông ta một công việc trông cửa thôi, ha ha."
Tần Minh siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Dương Uy, cậu muốn chết à?"
Dương Uy run lên. Hắn ta biết Tần Minh thật ra đánh nhau rất giỏi nên không dám nói chuyện của người lớn nữa.
Anh ta lại thò sâu vào trong áo của Lý Mộng xoa nắn một lúc mới gằn giọng nói: "Làm sao? Cậu giỏi thì đánh tôi đi? Cậu đang ghen kỵ với tôi vì tôi có tiền hơn cậu, vì tôi được Lý Mộng yêu, cướp bạn gái của cậu thôi, chẳng phải sao? Đây là tôi có năng lực, còn cậu thìkhông. Cậu có thể tìm được cô gái hấp dẫn hơn Lý Mộng sao? Cậu chỉ xứng quay về thôn tìm một cô xấu xí dưới nông thôn, sống cuộc sống vô tri vô giác cả đời thôi." "Đủ rồi! Cậu câm miệng."
Đột nhiên, một nữ sinh mặc váy lụa trắng với mái tóc dài bồng bềnh đứng bên đường chợt quát một tiếng rồi đi tới bên cạnh Tần Minh, thân mật kéo anh nói: "Tần Minh, để cậu chờ lâu rồi."
Tần Minh thấy Nhiếp Hải Đường hôm nay hình như trang điểm tỉ mỉ, trông đặc biệt xinh đẹp.
Nhiếp Hải Đường kéo cánh tay Tần Minh, quát: "Mong cậu đừng xúc phạm bạn trai tôi nữa. Bằng không Nhiếp Hải Đường tôi sẽ không khách sáo với anh đâu."
Dương Uy buột miệng nói: "Sao có thể chứ!"
Lý Mộng càng ngày người: "Không thể như vậy được!"Lúc này bọn họ mới chia tay bao lâu? Tần Minh lại tìm được nữ sinh khác à? Hơn nữa tìm ai chẳng được, còn tìm tới Nhiếp Hải Đường – một trong ba hoa khôi lớn của đại học công nghệ tỉnh. Hoa.
Ai cũng biết cô xinh đẹp, trắng trẻo lại giàu có!
Trước đây, vào ngày khai giảng năm học thứ nhất, ba cô đã cho hơn hai mươi chiếc siêu xe xếp thành hàng dài dọc theo con đường trong trường, còn trải thảm đỏ để tuyên truyền tạo thế cho cô, nói cho mọi người biết Nhiếp Hải Đường cô xinh đẹp, trắng trẻo lại giàu có tới mức nào.
Cho dù Lý Mộng cũng xinh nhưng so với Nhiếp Hải Đường thì bất kể gương mặt, dáng người hay gia đình, thậm chí là giọng nói cũng đều thua xa.
Sao cô gái như vậy có thể để ý tới tên nghèo rớt mồng tơi Tần Minh này được?
Lý Mộng nhéo vào cánh tay mình: "Vì sao chứ? Không thể nào! Chắc chắn làmình đang nằm mơ rồi."
Tần Minh chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, rời khỏi cô ta sẽ chẳng là gì cả. Sau khi mất đi Lý Mộng, Tần Minh chỉ xứng sống trong chán nản và thê thảm mỗi ngày, chỉ xứng theo dõi cô ta, đứng từ xa nhìn lén cô ta mới đúng.
Lòng hư vinh của Lý Mộng làm cô ta rất hưng phấn mỗi khi thấy Tần Minh thế thảm, chứng minh cô ta bỏ rơi Tần Minh là đúng, là tinh mắt.
Nhưng khi thấy Tần Minh sống tốt hơn cô ta, tìm được cô gái còn xuất sắc hơn thì cô ta lại cuống lên. Cô ta không thể bị đem ra so sánh được.
Sao Tần Minh có thể sống tốt hơn cô ta? Sao anh có thể tán được cô gái còn xuất sắc hơn cô ta?
Đáng lẽ Tần Minh phải sống thảm hơn cô ta mới đúng.
Cô ta đẩy cánh tay của Dương Uy: "Anh Uy, anh nói gì đi chứ? "Nhưng Dương Uy chỉ nuốt nước bọt "ỰC" một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Hải Đường. Cô đẹp quá, đẹp đến mức làm hắn ta khó có thể dời mắt được. Thật ra hắn ta cũng từng thầm mến Nhiếp Hải Đường, chỉ là cảm thấy hai người chênh lệch quá lớn nên không dám theo đuổi thôi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Nhiếp Hải Đường gần như vậy. Làn da trắng như tuyết, mày liễu cong cong, chỉ nhăn mặt nhíu mày cũng quyến rũ như vậy. Đặc biệt vong eo thon thả và hai ngọn núi dậy thì thành công kia thì đúng là quá cám dỗ.
Lý Mộng thấy bạn trai của mình nhìn "bạn gái" của Tần Minh như vậy thì càng tức hơn, càng thấy nhục nhã hơn. Tần Minh rời khỏi cô ta, trái lại còn tìm được một người tốt hơn? Ai có thể tiếp nhận được chuyện này chứ? "Anh cứ đứng đấy mà nhìn cho đủ đi, em về đây."
Lý Mộng nổi giận hất tay và bỏ đi. Cô ta không thể ở lại đây được nữa.Lúc này Dương Uy mới bừng tỉnh. Hắn ta chỉ có thể đứng xa nhìn cô gái đối diện mà không thể chạm tới. Lý Mộng mới là bạn gái của hắn ta. Hắn ta vội nói: "Này? Mộng ơi, em nghe anh giải thích đi mà."
Tần Minh lắc đầu. Đúng là tự rước lấy nhục.
Anh lại hỏi: "Tôi thành bạn trai cậu bao giờ thế?"
Nhiếp Hải Đường thả tay ra và vỗ vào Tần Minh một cái, giả vờ tức giận nói: "Con người cậu thật là. Cậu chẳng cảm ơn tôi còn tính chất vấn tôi hả? Tôi vừa tới, đã thấy cậu bị bọn họ nói móc, châm chọc, khiêu khích, tôi trút giận giúp cậu đấy."
Tần Minh cười ngượng ngùng: "Đúng, tôi nên cảm ơn cậu mới phải, còn phải cảm ơn tới hai lần đấy. Ở sân cầu lông buổi trưa là một lần, vừa rồi lại thêm một lần nữa. Cậu nói đi, cậu muốn gì? Tôi đều có thể thỏa mãn cho cậu."
Nhiếp Hải Đường cười khanh khách...
- --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.