Chương 517: "Cậu mau gọi đi, sẽ không bị thiệt đầu"
Đang cập nhập
22/09/2021
"Tôi... tôi có thể làm gì được cho cậu chứ?" Trần Mục Linh nghe Tần Minh muốn cô ta giúp cũng không bài xích. Anh có thể giúp cô ta mà không để lại tên, cô ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Tần Minh cười nói: "Cũng không phải là chuyện gì lớn. Chẳng qua anh tôi mới thành lập một công ty thương mại là tập đoàn Triều Dương, trong trường chúng ta còn có không ít sinh viên cũng vào đấy làm nữa. Anh ấy muốn phát triển sự nghiệp lớn mạnh nhưng việc này bao giờ chẳng khó khăn. Nếu cô làm con gái nuôi của bà cụ Tào chắc hẳn sẽ có nhiều tài nguyên và điều kiện hơn. Sau này cô có cơ hội hãy giúp đỡ công ty của anh tôi xem như báo đáp chút chuyện nhỏ mà tôi đã giúp đỡ cô.
Tần Minh thật ra cũng không nghĩ nhiều. Anh giúp đỡ Trần Mục Linh thứ nhất vì xem cô ta là bạn.
Thứ hai là anh muốn làm vài "pháp sự" để nâng cao "danh tiếng" của anh trong giới, hoàn thiện thân phận thầy bói của mình, đồng thời cũng kiếm chút lợi ích, quả thật chuyên vẹn cả ba đường.
Trong quyển tự truyện của Trương Toàn Chân cũng miêu tả như vậy nhưng khác ở chỗ năm đó ông ta không có thể lực riêng, tất cả đều nhờ vào "mượn lực", thông qua bạn bè giúp đỡ để đạt được mục đích mong muốn.
Mà phía sau Tần Minh chính là để quốc siêu doanh nghiệp trên cả thế giới, tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, thật ra đã hoàn thành bước khó khăn nhất rồi.
Trần Mục Linh nói ngay: "Cậu giúp tôi đâu phải là chuyện nhỏ mà là chuyện lớn, rất lớn đấy. Cậu đã cứu tôi ba lần, tôi đều nhớ hết"
Tần Minh mỉm cười: "Không, tất cả là do người bạn tôi nhờ cậy giúp cho đấy. Cô ấy là một chị lớn rất nhiệt tình lại còn nợ tôi, thật ra tôi chỉ tới thông báo với cậu một tiếng thôi."
Trần Mục Linh bĩu môi khẽ nói: "Đồ lừa gạt."
Cô ta nhìn Tần Minh, phát hiện mình không thể nhìn thấu được người này. Anh rõ ràng không muốn tiếp cận cô ta nhưng vào thời điểm quan trọng lại có thể đứng ra giúp đỡ. Cô ta không thể hiểu được trong lòng anh nghĩ gì.
Trần Mục Linh nhìn Tần Minh đột nhiên có một cảm giác rung động. Lần này cô ta xảy ra chuyện, bên cạnh không có một người bạn nào, nghe nói bọn họ đều sợ nhà họ Tào. Kết quả chỉ có Triệu Mộng Hoa thân thiết nhất tới thăm cô ta, Tần Minh là người thứ hai.
Có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, Tần Minh lại không chỉ giúp một, hai lần. Trần Mục Linh cảm thấy mình không thể hiểu nhầm anh, đánh mất người bạn này nữa.
Trần Mục Linh đột nhiên nói: "Tần Minh, cậu mau gọi vào số của tôi đi."
Tần Minh buồn bực nói: "Tại sao? Chẳng phải tôi đang đứng đây à?"
Trần Mục Linh làm nũng: "Cậu mau gọi đi, sẽ không bị thiệt đầu"
Tần Minh không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn gọi vào số của Trần Mục Linh, trong giây lát điện thoại đã đổ chuông.
Trần Mục Linh không nghe máy mà đưa điện thoại cho Tần Minh xem: "Cậu xem, tôi đã sửa lại ghi chú về cậu trong danh bạ rồi này."
Tần Minh chợt nghĩ, hóa ra trước đây anh nhìn thấy Trần Mục Linh lưu tên anh trong danh bạ là Tên đàn ông cặn bã số ba mươi chín Tần Minh nên tùy ý phàn nàn một câu, không ngờ bây giờ cô ta lại sửa thành 'TKK Tần Minh.
Tần Minh thấy ghi chú đáng yêu như vậy thì toét miệng cười: "Tôi chỉ là chân chạy thôi, cũng đầu làm được gì, phần lớn là do người chị lớn mà tôi nhờ cậy đã giúp đỡ"
"Hừ!" Mỗi lần Trần Mục Linh nghe Tần Minh nói anh trong trang phục nữ là người khác thì thầm run lên, luôn muốn vạch trần nhưng lại quá xấu hổ, không biết nên làm sao.
Tần Minh thật ra không để ý tới Trần Mục Linh nhiều, anh nói theo kế hoạch của mình: "Cậu có thể ra viện không? Chập tối, tôi sẽ bảo người nhà họ Tào tới đón cậu. Ngoài việc bà cụ Tào nhận cậu làm con gái nuôi, tôi còn phải làm phán sự cho bọn họ nữa."
Trần Mục Linh tò mò nói: "Cậu làm pháp sự ? Cậu còn có thể lên đồng được sao?"
Tần Minh nói: "Ha ha, tôi theo học một thầy bói nên có chút bản lĩnh, ít nhiều vẫn có thể coi bói, xem tướng, đổi vận may giúp người ta."
Trần Mục Linh trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Tần Minh còn có bản lĩnh này nữa. Cô ta cười ngọt ngào nói: "Vậy... tôi không cần phải luôn ở trong nhà họ Tào chứ? Tôi có cần phải báo cho người nhà biết không?"
Tần Minh nói: "Tùy cậu. Cậu đã là sinh viên đại học nên chắc có thể tự do hơn. Điều này quan trọng là một thân phận có thể bảo vệ cậu, còn sau này dùng thể nào thì tùy thuộc vào cậu. Một khi cậu trở thành con gái nuôi của bà cụ Tào, Tào Tương Lương sẽ không dám động vào cậu nữa, vai vế của cậu còn cao hơn anh ta đấy. Mà bà cụ Tào là một người hiền lành, biết phân biệt phải trái nên sẽ không bạc đãi cậu đâu. Nếu nhà họ Tào bạc đãi cậu, cậu cứ nói với tôi."
Tần Minh cười nói: "Cũng không phải là chuyện gì lớn. Chẳng qua anh tôi mới thành lập một công ty thương mại là tập đoàn Triều Dương, trong trường chúng ta còn có không ít sinh viên cũng vào đấy làm nữa. Anh ấy muốn phát triển sự nghiệp lớn mạnh nhưng việc này bao giờ chẳng khó khăn. Nếu cô làm con gái nuôi của bà cụ Tào chắc hẳn sẽ có nhiều tài nguyên và điều kiện hơn. Sau này cô có cơ hội hãy giúp đỡ công ty của anh tôi xem như báo đáp chút chuyện nhỏ mà tôi đã giúp đỡ cô.
Tần Minh thật ra cũng không nghĩ nhiều. Anh giúp đỡ Trần Mục Linh thứ nhất vì xem cô ta là bạn.
Thứ hai là anh muốn làm vài "pháp sự" để nâng cao "danh tiếng" của anh trong giới, hoàn thiện thân phận thầy bói của mình, đồng thời cũng kiếm chút lợi ích, quả thật chuyên vẹn cả ba đường.
Trong quyển tự truyện của Trương Toàn Chân cũng miêu tả như vậy nhưng khác ở chỗ năm đó ông ta không có thể lực riêng, tất cả đều nhờ vào "mượn lực", thông qua bạn bè giúp đỡ để đạt được mục đích mong muốn.
Mà phía sau Tần Minh chính là để quốc siêu doanh nghiệp trên cả thế giới, tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, thật ra đã hoàn thành bước khó khăn nhất rồi.
Trần Mục Linh nói ngay: "Cậu giúp tôi đâu phải là chuyện nhỏ mà là chuyện lớn, rất lớn đấy. Cậu đã cứu tôi ba lần, tôi đều nhớ hết"
Tần Minh mỉm cười: "Không, tất cả là do người bạn tôi nhờ cậy giúp cho đấy. Cô ấy là một chị lớn rất nhiệt tình lại còn nợ tôi, thật ra tôi chỉ tới thông báo với cậu một tiếng thôi."
Trần Mục Linh bĩu môi khẽ nói: "Đồ lừa gạt."
Cô ta nhìn Tần Minh, phát hiện mình không thể nhìn thấu được người này. Anh rõ ràng không muốn tiếp cận cô ta nhưng vào thời điểm quan trọng lại có thể đứng ra giúp đỡ. Cô ta không thể hiểu được trong lòng anh nghĩ gì.
Trần Mục Linh nhìn Tần Minh đột nhiên có một cảm giác rung động. Lần này cô ta xảy ra chuyện, bên cạnh không có một người bạn nào, nghe nói bọn họ đều sợ nhà họ Tào. Kết quả chỉ có Triệu Mộng Hoa thân thiết nhất tới thăm cô ta, Tần Minh là người thứ hai.
Có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, Tần Minh lại không chỉ giúp một, hai lần. Trần Mục Linh cảm thấy mình không thể hiểu nhầm anh, đánh mất người bạn này nữa.
Trần Mục Linh đột nhiên nói: "Tần Minh, cậu mau gọi vào số của tôi đi."
Tần Minh buồn bực nói: "Tại sao? Chẳng phải tôi đang đứng đây à?"
Trần Mục Linh làm nũng: "Cậu mau gọi đi, sẽ không bị thiệt đầu"
Tần Minh không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn gọi vào số của Trần Mục Linh, trong giây lát điện thoại đã đổ chuông.
Trần Mục Linh không nghe máy mà đưa điện thoại cho Tần Minh xem: "Cậu xem, tôi đã sửa lại ghi chú về cậu trong danh bạ rồi này."
Tần Minh chợt nghĩ, hóa ra trước đây anh nhìn thấy Trần Mục Linh lưu tên anh trong danh bạ là Tên đàn ông cặn bã số ba mươi chín Tần Minh nên tùy ý phàn nàn một câu, không ngờ bây giờ cô ta lại sửa thành 'TKK Tần Minh.
Tần Minh thấy ghi chú đáng yêu như vậy thì toét miệng cười: "Tôi chỉ là chân chạy thôi, cũng đầu làm được gì, phần lớn là do người chị lớn mà tôi nhờ cậy đã giúp đỡ"
"Hừ!" Mỗi lần Trần Mục Linh nghe Tần Minh nói anh trong trang phục nữ là người khác thì thầm run lên, luôn muốn vạch trần nhưng lại quá xấu hổ, không biết nên làm sao.
Tần Minh thật ra không để ý tới Trần Mục Linh nhiều, anh nói theo kế hoạch của mình: "Cậu có thể ra viện không? Chập tối, tôi sẽ bảo người nhà họ Tào tới đón cậu. Ngoài việc bà cụ Tào nhận cậu làm con gái nuôi, tôi còn phải làm phán sự cho bọn họ nữa."
Trần Mục Linh tò mò nói: "Cậu làm pháp sự ? Cậu còn có thể lên đồng được sao?"
Tần Minh nói: "Ha ha, tôi theo học một thầy bói nên có chút bản lĩnh, ít nhiều vẫn có thể coi bói, xem tướng, đổi vận may giúp người ta."
Trần Mục Linh trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Tần Minh còn có bản lĩnh này nữa. Cô ta cười ngọt ngào nói: "Vậy... tôi không cần phải luôn ở trong nhà họ Tào chứ? Tôi có cần phải báo cho người nhà biết không?"
Tần Minh nói: "Tùy cậu. Cậu đã là sinh viên đại học nên chắc có thể tự do hơn. Điều này quan trọng là một thân phận có thể bảo vệ cậu, còn sau này dùng thể nào thì tùy thuộc vào cậu. Một khi cậu trở thành con gái nuôi của bà cụ Tào, Tào Tương Lương sẽ không dám động vào cậu nữa, vai vế của cậu còn cao hơn anh ta đấy. Mà bà cụ Tào là một người hiền lành, biết phân biệt phải trái nên sẽ không bạc đãi cậu đâu. Nếu nhà họ Tào bạc đãi cậu, cậu cứ nói với tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.