Chương 871: Cháu chỉ cần cẩn thận là được
Đang cập nhập
28/10/2021
Mộc Tiêu Kiều nói: “Vào thời phồn thịnh nhất, tổ tiên tôi đảm nhận chức
quan thái tử thái phó cao nhất bên người vua Khang Hi, vinh quang của tổ tiên kéo dài đến tận thế hệ của ông nội tôi thì bị đứt đoạn. Ông nội
tôi cũng không còn cách, chỉ muốn lấy lại căn nhà tổ mà thôi.”
Tần Minh nghe thấy vậy thì không nói nên lời, lịch sử của nhà họ Mộc này thâm sâu đến vậy sao.
Tần Minh lại hỏi: “Ba và anh trai cô đều không đến à? Đối với loại chuyện như thế này, người đàn ông có năng lực làm chủ gia đình nên có mặt ở đây thì mới tốt”
Mộc Tiêu Kiều thở dài: “Ba tôi không muốn trở về, ông ấy cho rằng Bắc Kinh là nơi phức tạp, nhiều người đề phòng nhà họ Mộc chúng tôi. Ông ấy chỉ muốn giữ vững sản nghiệp ở thành phố Quảng, sống an nhàn thoải mái. Gần đây anh trai tôi cũng bận rộn làm ăn. Hơn nữa chẳng phải anh là đàn ông trong nhà chúng tôi sao? Đối với bên ngoài, ba mẹ tôi vẫn chưa biết chúng ta đã ly hôn đâu.”
Tần Minh nghe thấy câu này thì trong lòng vui mừng, anh nói: “Được, hôm nay tôi sẽ giúp cô lấy lại được căn nhà tổ này”
Mộc Tiêu Kiều nghe thấy vậy thì dựa lại gần
Tần Minh với tâm trạng hạnh phúc, nói: “Ừm, tôi tin anh.
“Các cháu đến rồi à?”
Lúc này Mộc Hải Nhiễm đưa vợ cả tới, ông cụ cảm thấy vui mừng vì Tần Minh có thể tới đây, bèn nói: “Tần Minh à, cháu có thể tới thì ông yên tâm rồi, nhưng còn thân phận của cháu.
Tần Minh nói nhỏ: “Cụ Mộc cứ yên tâm đi ạ, người nhà họ Triệu đã biết Tần Minh cũng đã đến Bắc Kinh, chẳng qua chỉ là hai người giống nhau mà thôi, không có gì to tát cả. Nếu không thì cháu đeo khẩu trang vậy.
Mộc Hải Nhiễm nói: “Cháu chỉ cần cẩn thận là được, ông sợ rằng có người sẽ gây bất lợi cho cháu.”
Tần Minh nghe thấy vậy thì quay lại đưa mắt nhìn A Long, A Long khẽ gật đầu một cách nghiêm túc.
Đột nhiên có một người nước ngoài bước đến từ ven đường của giao lộ, còn có cả một số thương gia đang nói chuyện với ông ta: “Ông Henry, bán cho tôi đi! Ông ra giá bao nhiêu cũng được.”
“Không, không được... đây không phải vấn đề về tiền bạc đâu ông Lâm à.”
Ông Henry liên tục lắc đầu: “Tôi không muốn tạo phiền phức, có nhiều người mua như vậy, nhất định phải có người nào đó có thể khiến tất cả mọi người nghe theo thì mới được.
Tại cửa căn nhà, ông Henry nói: “Thưa mọi người, tôi biết mọi người đều rất muốn có được căn nhà này, mời mọi người theo tôi vào trong để cùng thảo luận xem nên bản căn nhà này thế nào.”
Tần Minh nhíu mày, hỏi: “Sao người nước ngoài này bán nhà mà trông có vẻ rất đau đầu vậy?".
Gương mặt già nua của Mộc Hải Nhiễm xu lại, ông cụ nói: “Thân phận và bối cảnh của người mua đều rất có lai lịch, ông ta không muốn đắc tội với ai. Đừng lầm tưởng những người này đều chỉ là người bình thường, bọn họ đều rất có mánh khóe, ông Henry này không muốn đắc tội với người khác, có lẽ lát nữa muốn để chúng ta tự giải quyết.
Tần Minh cảm thấy buồn cười, anh nói: “Chúng ta tự giải quyết? Đánh nhau? Xem nắm đấm của ai cứng hơn ư? Đây cũng đâu phải xã hội đen”
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Hải Nhiễm lại khiến Tần Minh im lặng.
Anh mắng: “Người nước ngoài này thật là ác độc. Đã mang đồ của người Hoa Hạ chúng ta ra để bán mà còn để chúng ta tự đấu đá nhau, chẳng những không có lỗi mà cuối cùng còn lấy được tiền.
Mộc Hải Nhiễm thở dài và nói: “Vậy cháu có cách nào không? Bây giờ quyền tài sản của căn nhà đang nằm trong tay ông Henry”
Mộc Tiêu Kiều cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Cho dù nhà tổ của nhà họ Mộc đáng giá thì thật ra mọi người cũng đâu cần phải đấu đá nhau?
Mộc Hải Nhiễm thở dài, ông cụ lên tiếng: “Tiêu Kiều, cháu không biết đâu, trong giới đang lan tin rằng năm đó nhà họ Mộc chủng ta bị tịch thu tài sản nhưng lại không tìm thấy một đồng nào, nhà họ Mộc to lớn như vậy, vào năm nước Hoa Hạ mới được thành lập có rất ít hộ gia đình giàu có, tài sản ở nước ngoài không ít. Đồng thời người ta còn đồn rằng năm đó ba của ông đánh giặc ngoại xâm, thu được một lượng vàng lớn rồi giấu đi. Bản đồ kho báu đó ở ngay trong nhà tổ của nhà họ Mộc.
Tần Minh nói: “Đây chẳng phải là chuyện nhảm nhí sao? Chỉ là tin đồn không có căn cứ thôi.”
Mộc Hải Nhiễm nói: “Con người ấy mà, chỉ thích nghe mấy tin đồn không có căn cứ. Hơn nữa còn có tin đồn rằng nhà họ Mộc chúng ta giấu bí quyết hô hấp trong trường phái võ thuật hiện nay, là bản duy nhất do cao thủ võ thuật ngày xưa lưu truyền lại”
Tần Minh trợn trắng mắt, thảo nào nhà tổ nhà họ Mộc đã trở thành kho báu ở trong giới.
Trong nhà tổ của nhà họ Mộc, ông Henry ngồi ở chính giữa, nói: “Thưa mọi người, bởi vì công việc làm ăn cần phải quay vòng vốn nên tôi phải bán căn nhà này, nhưng có quá nhiều người mua, trong đó còn có một số bạn làm ăn của tôi, tôi cũng biết rằng một số người chỉ đến theo mệnh lệnh của ông chủ, hơn nữa cũng không phải người thiếu tiền, điều này khiến tôi rất khó xử.”
Một người đàn ông trung niên đột nhiên đứng lên, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Ông đừng thấy khó xử, thưa mọi người, chắc hẳn mọi người đều biết họ Viên tôi, tôi làm việc cho nhà họ Triệu, căn nhà lớn này có giá bao nhiêu thì tôi cũng trả được, bất kể là mười tỷ hay là trăm tỷ, tiền không phải là vấn đề, mà vấn đề là có thể giành được căn nhà..”
Tần Minh nghe thấy vậy thì không nói nên lời, lịch sử của nhà họ Mộc này thâm sâu đến vậy sao.
Tần Minh lại hỏi: “Ba và anh trai cô đều không đến à? Đối với loại chuyện như thế này, người đàn ông có năng lực làm chủ gia đình nên có mặt ở đây thì mới tốt”
Mộc Tiêu Kiều thở dài: “Ba tôi không muốn trở về, ông ấy cho rằng Bắc Kinh là nơi phức tạp, nhiều người đề phòng nhà họ Mộc chúng tôi. Ông ấy chỉ muốn giữ vững sản nghiệp ở thành phố Quảng, sống an nhàn thoải mái. Gần đây anh trai tôi cũng bận rộn làm ăn. Hơn nữa chẳng phải anh là đàn ông trong nhà chúng tôi sao? Đối với bên ngoài, ba mẹ tôi vẫn chưa biết chúng ta đã ly hôn đâu.”
Tần Minh nghe thấy câu này thì trong lòng vui mừng, anh nói: “Được, hôm nay tôi sẽ giúp cô lấy lại được căn nhà tổ này”
Mộc Tiêu Kiều nghe thấy vậy thì dựa lại gần
Tần Minh với tâm trạng hạnh phúc, nói: “Ừm, tôi tin anh.
“Các cháu đến rồi à?”
Lúc này Mộc Hải Nhiễm đưa vợ cả tới, ông cụ cảm thấy vui mừng vì Tần Minh có thể tới đây, bèn nói: “Tần Minh à, cháu có thể tới thì ông yên tâm rồi, nhưng còn thân phận của cháu.
Tần Minh nói nhỏ: “Cụ Mộc cứ yên tâm đi ạ, người nhà họ Triệu đã biết Tần Minh cũng đã đến Bắc Kinh, chẳng qua chỉ là hai người giống nhau mà thôi, không có gì to tát cả. Nếu không thì cháu đeo khẩu trang vậy.
Mộc Hải Nhiễm nói: “Cháu chỉ cần cẩn thận là được, ông sợ rằng có người sẽ gây bất lợi cho cháu.”
Tần Minh nghe thấy vậy thì quay lại đưa mắt nhìn A Long, A Long khẽ gật đầu một cách nghiêm túc.
Đột nhiên có một người nước ngoài bước đến từ ven đường của giao lộ, còn có cả một số thương gia đang nói chuyện với ông ta: “Ông Henry, bán cho tôi đi! Ông ra giá bao nhiêu cũng được.”
“Không, không được... đây không phải vấn đề về tiền bạc đâu ông Lâm à.”
Ông Henry liên tục lắc đầu: “Tôi không muốn tạo phiền phức, có nhiều người mua như vậy, nhất định phải có người nào đó có thể khiến tất cả mọi người nghe theo thì mới được.
Tại cửa căn nhà, ông Henry nói: “Thưa mọi người, tôi biết mọi người đều rất muốn có được căn nhà này, mời mọi người theo tôi vào trong để cùng thảo luận xem nên bản căn nhà này thế nào.”
Tần Minh nhíu mày, hỏi: “Sao người nước ngoài này bán nhà mà trông có vẻ rất đau đầu vậy?".
Gương mặt già nua của Mộc Hải Nhiễm xu lại, ông cụ nói: “Thân phận và bối cảnh của người mua đều rất có lai lịch, ông ta không muốn đắc tội với ai. Đừng lầm tưởng những người này đều chỉ là người bình thường, bọn họ đều rất có mánh khóe, ông Henry này không muốn đắc tội với người khác, có lẽ lát nữa muốn để chúng ta tự giải quyết.
Tần Minh cảm thấy buồn cười, anh nói: “Chúng ta tự giải quyết? Đánh nhau? Xem nắm đấm của ai cứng hơn ư? Đây cũng đâu phải xã hội đen”
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Hải Nhiễm lại khiến Tần Minh im lặng.
Anh mắng: “Người nước ngoài này thật là ác độc. Đã mang đồ của người Hoa Hạ chúng ta ra để bán mà còn để chúng ta tự đấu đá nhau, chẳng những không có lỗi mà cuối cùng còn lấy được tiền.
Mộc Hải Nhiễm thở dài và nói: “Vậy cháu có cách nào không? Bây giờ quyền tài sản của căn nhà đang nằm trong tay ông Henry”
Mộc Tiêu Kiều cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Cho dù nhà tổ của nhà họ Mộc đáng giá thì thật ra mọi người cũng đâu cần phải đấu đá nhau?
Mộc Hải Nhiễm thở dài, ông cụ lên tiếng: “Tiêu Kiều, cháu không biết đâu, trong giới đang lan tin rằng năm đó nhà họ Mộc chủng ta bị tịch thu tài sản nhưng lại không tìm thấy một đồng nào, nhà họ Mộc to lớn như vậy, vào năm nước Hoa Hạ mới được thành lập có rất ít hộ gia đình giàu có, tài sản ở nước ngoài không ít. Đồng thời người ta còn đồn rằng năm đó ba của ông đánh giặc ngoại xâm, thu được một lượng vàng lớn rồi giấu đi. Bản đồ kho báu đó ở ngay trong nhà tổ của nhà họ Mộc.
Tần Minh nói: “Đây chẳng phải là chuyện nhảm nhí sao? Chỉ là tin đồn không có căn cứ thôi.”
Mộc Hải Nhiễm nói: “Con người ấy mà, chỉ thích nghe mấy tin đồn không có căn cứ. Hơn nữa còn có tin đồn rằng nhà họ Mộc chúng ta giấu bí quyết hô hấp trong trường phái võ thuật hiện nay, là bản duy nhất do cao thủ võ thuật ngày xưa lưu truyền lại”
Tần Minh trợn trắng mắt, thảo nào nhà tổ nhà họ Mộc đã trở thành kho báu ở trong giới.
Trong nhà tổ của nhà họ Mộc, ông Henry ngồi ở chính giữa, nói: “Thưa mọi người, bởi vì công việc làm ăn cần phải quay vòng vốn nên tôi phải bán căn nhà này, nhưng có quá nhiều người mua, trong đó còn có một số bạn làm ăn của tôi, tôi cũng biết rằng một số người chỉ đến theo mệnh lệnh của ông chủ, hơn nữa cũng không phải người thiếu tiền, điều này khiến tôi rất khó xử.”
Một người đàn ông trung niên đột nhiên đứng lên, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Ông đừng thấy khó xử, thưa mọi người, chắc hẳn mọi người đều biết họ Viên tôi, tôi làm việc cho nhà họ Triệu, căn nhà lớn này có giá bao nhiêu thì tôi cũng trả được, bất kể là mười tỷ hay là trăm tỷ, tiền không phải là vấn đề, mà vấn đề là có thể giành được căn nhà..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.