Chương 305
Đang cập nhập
25/08/2021
“A, Tần Minh, Tần Minh... Làm sao đây, làm thế nào bây giờ?”
Nhiếp Hải Đường đang vui vẻ lái xe, còn nghĩ lát nữa đi đâu chơi, đối mặt với vụ tai nạn xe bất ngờ này, cô đã sợ đến mức mặt mày tái mét, nói năng lộn xộn.
Nhiếp Hải Đường dừng xe lại, không dám lái nữa.
Tần Minh lập tức nhắn tin cho Tổng Dĩnh: “Tôi bị lộ rồi.”
Vừa gửi tin nhắn xong thì Tần Minh thấy hai người đàn ông cao lớn dũng mãnh từ chiếc Audi bước xuống, rõ ràng trong tay hai người cầm dao găm quân sự.
Tần Minh thấy đường phía trước đã không đi được nữa, đường phía sau cũng bị chặn, ngồi trong xe là chờ chết. Anh dứt khoát đưa ra quyết định, lập tức kéo Nhiếp Hải Đường xuống xe, chạy về phía đường phố hai bên.
Nhiếp Hải Đường vừa chạy vừa hỏi: “Tần Minh, bọn họ là ai vậy?”
Tan Minh đáp: "Người xấu
Nhiếp Hải Đường cạn lời, nói thế này chẳng khác nào không nói, nhưng bây giờ có chỉ có thể chạy trốn theo Tàn Minh thôi,
Mặc dù hai người chạy trước, nhưng dù sao Nhiếp Hải Đường cũng là con gái, còn mang giày cao gót, tốc độ hoàn toàn không thể chạy nhanh được.
Người đi bộ và người bản hàng rong hai bên đường sợ đến nổi chạy loạn xạ, người lớn gan thì đứng hóng hớt, người nhát gan thì trốn mất dụng.
Một bên chạy một bên đuổi, chẳng bao lâu sau khoảng cách ngày càng gần, thấy sắp bị đuổi kịp, bên kia còn giờ dạo lên đâm về phía sau Nhiệp Hải Đường
Tần Minh nhìn thấy một quầy bản cháo ở ben đường, anh nhanh chóng cầm một nồi cháo nóng hổi năm về phía sát thủ phía sau.
Nhưng tất thủ phản ứng cũng nhanh, nẻ qua hai bên để tránh cháo nóng, sau đó như hổ dự vô dẻ núi, sức mạnh cơ bắp ở hai chân bùng nổ, cả người nhảy lên cao như những cao thủ úp rổ, dao găm quân sự trong tay đâm về phía Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh lập tức đẩy Nhiếp Hải Đường ra, nhanh tay lẹ mắt giơ cổ tay lên ngăn cổ tay của sát thủ lại.
Tên sát thủ nước ngoài này từ trên cao đâm xuống, tốc độ và sức mạnh đó khiến Tần Minh quỳ một gối xuống mới có thể ngăn lại được, lưỡi dao suýt chút nữa đâm trúng vai anh. “Hửm? Không thể nào” Sát thủ rất bất ngờ, sức mạnh và tốc độ của gã là ngày đêm khổ luyện qua hai mươi mấy năm, mục tiêu mà gã theo đuổi là một đòn giết chết đối phương, điều không phải người bình thường có thể ngăn được.
Cú đâm này có lẽ sẽ cắt đứt toàn bộ cánh tay của Tần Minh mới đúng chứ?
Tên Tần Minh này trông rất bình thường, dựa vào đâu mà ngăn được cú đâm này của gã?
Tần Minh quay đầu nhìn Nhiếp Hải Đường đang vô cùng sợ hãi, không ngờ để cứu Tần Minh mà cô kiềm nén nỗi sợ, nằm lấy một chiếc ghế ở quầy hàng nhỏ bên đường đập vào đầu tên sát thủ.
Thế nhưng tên sát thủ vẫn không hề hấn gì, gã xoay đầu, nhếch miệng cười nói: "Không cần vội, cô chết ngay thôi, đứng một bên đợi đi." “A!” Nụ cười gần đáng sợ của tên sát thủ khiến Nhiếp Hải Đường sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Tần Minh hét lớn: “Hải Đường, đừng lo cho anh, mau chạy đi!”
Nhiếp Hải Đường sợ đến phát khóc, lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn, em không muốn bỏ anh lại.
Lúc này, tên sát thủ còn lại đi tới, nói bằng tiếng Anh: “Easy, hai người sẽ đoàn tụ ở địa ngục sớm thôi.”
Tim Tần Minh thắt lại, thấy Nhiếp Hải Đường gặp nguy hiểm mà anh lại bị người ta quấn lấy, hai tay ngăn lưỡi dao của tên sát thủ khác, bởi vì sức của đối phương quá mạnh nên anh không thể di chuyển được.
Tên sát thủ quấn lấy Tần Minh đắc ý cười, nói: “Khà khà, ông chủ của chúng tôi – Thường Hoan, muốn mời cậu uống trà, ông chủ không muốn có người khác làm phiền
Tần Minh cái khó ló cái khôn, khạc đờm ra phun vào trong miệng tên sát thủ. “Khụ khụ khụ… Tên sát thủ cảm thấy cổ họng kỳ lạ, cứ ngột ngạt không thở được, Tần Minh lập tức cảm thấy sức mạnh đã nói lỏng.
Anh lăn ra sau, tránh lưỡi dao.
Sau đó đột ngột bổ nhào về phía trước, tấn công tên sát thủ đang uy hiếp Nhiếp Hải Đường khiến hắn ngã xuống đất.
Lúc Tần Minh đang muốn quay đầu bảo Nhiếp Hải Đường mau chạy đi thì đột nhiên sau lưng có một bóng dáng màu đen, Tần Minh giật mình, lẽ nào anh sắp đi đời rồi sao?
Bop!
Tiếng gậy gỗ đập vào đầu vang lên, nhưng Tần Minh lại không hề cảm thấy đau đớn.
Anh quay đầu lại, chỉ thấy A Long người bê bết máu, đánh vỡ phía sau đầu của một tên sát thủ.
Xe của A Long bị hai tên sát thủ này tông lật xe, Tần Minh tưởng rằng vì thế nên anh ta đã mất sức chiến đấu, không ngờ anh ta lại đuổi đến rồi.
A Long lau vết máu trên mặt, nói: “Xin lỗi cậu chủ, tôi đến muộn"
Bich!
A Long lao nhanh về phía trước, nhấc chân đá mạnh vào ngực tên sát thủ thứ hai, một chân giẫm hắn ta xuống đất, miệng và tại tên sát thủ đó chảy đầy máu, cơ thể co giật dữ dội, trông như không thể cứu sống được nữa.
Tần Minh thở phào, nói: “Tôi còn tưởng anh chết rồi đấy.
A Long cười, mặt đầy máu, lộ ra một hàm răng trắng, nói: “Tôi từng lái máy bay bị người ta tấn công, lái xe tăng bị người ta đâm lật, chỉ một chiếc xe cỏn con mà tôi chết được sao. Cậu chủ, nhóm Tất Nguyên bị bao vây rồi, tôi đoán họ tạm thời không đến chi viện được.
Tần Minh kinh ngạc: “Cái gì? Đội ám sát có hơn năm mười người đều bị bao vây sao?”
A Long nói: "Hành động của những sát thủ này kỹ càng như vậy, tôi đoán ít nhất cũng phải một trăm người.”
Tần Minh tối sầm mặt, một trăm người? Một trăm sát thủ hoặc lính đánh thuê nước ngoài, nhiều người như vậy đến ám sát một sinh viên đại học như anh, cũng phô trương quá đấy?
A Long nói: “Cậu chủ yên tâm đi, đã có tôi ở bên cậu rồi sẽ không ai có thể uy hiếp hay động vào một cọng lông của cậu nữa, thần tiên cũng không được.
Tần Minh nghe thể thì không hiểu sao nổi cả da gà, cảm xúc của anh bị ảnh hưởng nhiều,
A Long dám nói như vậy thì anh dám tin anh ta như thế.
Tần Minh tìm chiếc ghế bên đường, ngồi xuống nói: “Được rồi, tôi xem đây. Haiz, chạy cả một đoạn đường mệt quá."
Khóe miệng A Long co giật, nói: “Nhưng cậu chủ, nếu đối phương có người bắn tỉa mà cậu ở nơi trống trải thế này làm bia thì tôi cũng không bảo vệ được cậu. Cậu vẫn nên đến chỗ an toàn trước.
Tần Minh ngượng ngùng, lập tức kéo Nhiếp Hải Đường chạy đi.
Nhưng anh chưa chạy được mấy bước thì đột nhiên, rất nhiều lính đánh thuê nước ngoài trang bị vũ trang đầy đủ ào ra xung quanh.
Những lính đánh thuê này chặn hết các ngả đường, những người dân vô tội không kịp chạy trốn đều bị giết, tiếng la hét thảm thiết khiến người ta hoảng sợ.
Trong đám đông, một người đàn ông mặc vest trắng nhàn nhã bước ra, anh ta nóng nảy nói một cách đầy kiêu ngạo: “Sai rồi, không phải một trăm người, người của đội ám sát nhiều như vậy, một trăm người sao có thể ngăn được bọn họ chứ? Tôi chuẩn bị một nghìn người, một nghìn người này cũng là những sát thủ cuối cùng tôi có thể huy động. Vì thằng con hoang là cậu mà lão già đã lấy đi tất cả người và tài nguyên của tôi. Ha ha ha, nhưng cuối cùng tôi vẫn tìm được cậu rồi.”
Một nghìn người? Chỉ để bắt một sinh viên đại học bình thường như Tần Minh?
Thế này cũng tàn nhẫn quá đấy?
Toàn bộ quầy hàng bên đường đều sợ đến nỗi đóng hết cửa, mỗi ngả đường đều bị những người này chặn lại, hơn nữa bọn họ ai cũng cầm vũ khí.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Minh nhìn thấy con trai của Thường Hồng Hi, không, là con trưởng Thường Hoan.
Thường Hoan mang dòng máu phương Đông điển hình, khuôn mặt to vuông tròn, thân hình mập mạp, còn cho người ta một loại cảm giác như bắp thịt, nhưng hành vi và gu ăn mặc không khác người nước Mỹ chính thống là bao, hơn nữa còn rất béo, vẻ hung tợn trên mặt rất rõ ràng.
Nếu Thường Hoan là một nhân vật phản diện xuất hiện trong bộ phim điện ảnh nào đó, có lẽ sẽ diễn được nét chân thực của nhân vật.
Thường Hoan vừa đi qua vừa nói: “Cậu làm không tệ, tránh được vài lần tôi ám sát, còn lừa người của tôi đến Bắc Kinh, sau đó còn xử người thân cận tôi sắp xếp ở Hoa Hạ ngay tại tòa nhà Thế Kỷ.
Bộp bộp bộp, Thường Hoan vỗ tay như một quý ông, nhưng trong lời tán dương' của anh ta lại ẩn chứa ý định giết người.
Nhiếp Hải Đường sửng sốt, cô hoàn toàn không hiểu Thường Hoan này đang nói gì?
Chẳng phải Tần Minh là một sinh viên bình thường sao? Vừa học vừa làm thêm kiếm tiền, gần đây quen với một ông chủ tài chính nên kiếm được rất nhiều tiền, còn mua biệt thu.
Sao có thể liên quan đến loại giết chóc báo thù này chứ?
Cô khó hiểu nhìn Tần Minh, người đàn ông mà cô vô cùng quen thuộc bỗng chốc trở nên vô cùng xa lạ.
Thường Hoan chỉ Tần Minh, nói tiếp: “Điểm cậu giỏi nhất chính là xúi giục được Cli Olsen người tôi đã đào tạo nhiều năm. Cô ta đã tung ra những vụ bê bối mà tôi đã làm trong rất nhiều năm, suýt chút nữa tôi đã không thể ra khỏi sở tư pháp của nước M
Bộp bộp bộp, Thường Hoan lại vỗ tay.
Dần dần, anh ta đã đi đến trước, cách Thần Minh năm bước chân.
Dưới ánh đèn đường, dáng người Thường Hoan vô cùng cao lớn, khoảng một mét chín, cộng thêm thân hình mập mạp hơi vạm vỡ của anh ta, kéo ra một cái bóng khổng lồ có thể so được với một cái cây.
Đột nhiên Thường Hoan vui vẻ nhếch miệng cười, nói: “Cậu không ngờ đúng không? Tôi đến Hoa Hạ từ sớm rồi.”
Sắc mặt Tần Minh u ám, cho dù bị mấy trăm người bao vây nhưng Tần Minh vẫn không chút sợ hãi, hỏi lại: “Anh tự tin giết được tôi à?"
Thường Hoan bỗng rút súng ra, chĩa về phía Tần Minh, nói: “Không giết được cũng phải giết, chỉ cần cậu chết thì vị trí người giàu nhất thế giới mới quay về tay tôi.”
Nhiếp Hải Đường đang vui vẻ lái xe, còn nghĩ lát nữa đi đâu chơi, đối mặt với vụ tai nạn xe bất ngờ này, cô đã sợ đến mức mặt mày tái mét, nói năng lộn xộn.
Nhiếp Hải Đường dừng xe lại, không dám lái nữa.
Tần Minh lập tức nhắn tin cho Tổng Dĩnh: “Tôi bị lộ rồi.”
Vừa gửi tin nhắn xong thì Tần Minh thấy hai người đàn ông cao lớn dũng mãnh từ chiếc Audi bước xuống, rõ ràng trong tay hai người cầm dao găm quân sự.
Tần Minh thấy đường phía trước đã không đi được nữa, đường phía sau cũng bị chặn, ngồi trong xe là chờ chết. Anh dứt khoát đưa ra quyết định, lập tức kéo Nhiếp Hải Đường xuống xe, chạy về phía đường phố hai bên.
Nhiếp Hải Đường vừa chạy vừa hỏi: “Tần Minh, bọn họ là ai vậy?”
Tan Minh đáp: "Người xấu
Nhiếp Hải Đường cạn lời, nói thế này chẳng khác nào không nói, nhưng bây giờ có chỉ có thể chạy trốn theo Tàn Minh thôi,
Mặc dù hai người chạy trước, nhưng dù sao Nhiếp Hải Đường cũng là con gái, còn mang giày cao gót, tốc độ hoàn toàn không thể chạy nhanh được.
Người đi bộ và người bản hàng rong hai bên đường sợ đến nổi chạy loạn xạ, người lớn gan thì đứng hóng hớt, người nhát gan thì trốn mất dụng.
Một bên chạy một bên đuổi, chẳng bao lâu sau khoảng cách ngày càng gần, thấy sắp bị đuổi kịp, bên kia còn giờ dạo lên đâm về phía sau Nhiệp Hải Đường
Tần Minh nhìn thấy một quầy bản cháo ở ben đường, anh nhanh chóng cầm một nồi cháo nóng hổi năm về phía sát thủ phía sau.
Nhưng tất thủ phản ứng cũng nhanh, nẻ qua hai bên để tránh cháo nóng, sau đó như hổ dự vô dẻ núi, sức mạnh cơ bắp ở hai chân bùng nổ, cả người nhảy lên cao như những cao thủ úp rổ, dao găm quân sự trong tay đâm về phía Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh lập tức đẩy Nhiếp Hải Đường ra, nhanh tay lẹ mắt giơ cổ tay lên ngăn cổ tay của sát thủ lại.
Tên sát thủ nước ngoài này từ trên cao đâm xuống, tốc độ và sức mạnh đó khiến Tần Minh quỳ một gối xuống mới có thể ngăn lại được, lưỡi dao suýt chút nữa đâm trúng vai anh. “Hửm? Không thể nào” Sát thủ rất bất ngờ, sức mạnh và tốc độ của gã là ngày đêm khổ luyện qua hai mươi mấy năm, mục tiêu mà gã theo đuổi là một đòn giết chết đối phương, điều không phải người bình thường có thể ngăn được.
Cú đâm này có lẽ sẽ cắt đứt toàn bộ cánh tay của Tần Minh mới đúng chứ?
Tên Tần Minh này trông rất bình thường, dựa vào đâu mà ngăn được cú đâm này của gã?
Tần Minh quay đầu nhìn Nhiếp Hải Đường đang vô cùng sợ hãi, không ngờ để cứu Tần Minh mà cô kiềm nén nỗi sợ, nằm lấy một chiếc ghế ở quầy hàng nhỏ bên đường đập vào đầu tên sát thủ.
Thế nhưng tên sát thủ vẫn không hề hấn gì, gã xoay đầu, nhếch miệng cười nói: "Không cần vội, cô chết ngay thôi, đứng một bên đợi đi." “A!” Nụ cười gần đáng sợ của tên sát thủ khiến Nhiếp Hải Đường sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Tần Minh hét lớn: “Hải Đường, đừng lo cho anh, mau chạy đi!”
Nhiếp Hải Đường sợ đến phát khóc, lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn, em không muốn bỏ anh lại.
Lúc này, tên sát thủ còn lại đi tới, nói bằng tiếng Anh: “Easy, hai người sẽ đoàn tụ ở địa ngục sớm thôi.”
Tim Tần Minh thắt lại, thấy Nhiếp Hải Đường gặp nguy hiểm mà anh lại bị người ta quấn lấy, hai tay ngăn lưỡi dao của tên sát thủ khác, bởi vì sức của đối phương quá mạnh nên anh không thể di chuyển được.
Tên sát thủ quấn lấy Tần Minh đắc ý cười, nói: “Khà khà, ông chủ của chúng tôi – Thường Hoan, muốn mời cậu uống trà, ông chủ không muốn có người khác làm phiền
Tần Minh cái khó ló cái khôn, khạc đờm ra phun vào trong miệng tên sát thủ. “Khụ khụ khụ… Tên sát thủ cảm thấy cổ họng kỳ lạ, cứ ngột ngạt không thở được, Tần Minh lập tức cảm thấy sức mạnh đã nói lỏng.
Anh lăn ra sau, tránh lưỡi dao.
Sau đó đột ngột bổ nhào về phía trước, tấn công tên sát thủ đang uy hiếp Nhiếp Hải Đường khiến hắn ngã xuống đất.
Lúc Tần Minh đang muốn quay đầu bảo Nhiếp Hải Đường mau chạy đi thì đột nhiên sau lưng có một bóng dáng màu đen, Tần Minh giật mình, lẽ nào anh sắp đi đời rồi sao?
Bop!
Tiếng gậy gỗ đập vào đầu vang lên, nhưng Tần Minh lại không hề cảm thấy đau đớn.
Anh quay đầu lại, chỉ thấy A Long người bê bết máu, đánh vỡ phía sau đầu của một tên sát thủ.
Xe của A Long bị hai tên sát thủ này tông lật xe, Tần Minh tưởng rằng vì thế nên anh ta đã mất sức chiến đấu, không ngờ anh ta lại đuổi đến rồi.
A Long lau vết máu trên mặt, nói: “Xin lỗi cậu chủ, tôi đến muộn"
Bich!
A Long lao nhanh về phía trước, nhấc chân đá mạnh vào ngực tên sát thủ thứ hai, một chân giẫm hắn ta xuống đất, miệng và tại tên sát thủ đó chảy đầy máu, cơ thể co giật dữ dội, trông như không thể cứu sống được nữa.
Tần Minh thở phào, nói: “Tôi còn tưởng anh chết rồi đấy.
A Long cười, mặt đầy máu, lộ ra một hàm răng trắng, nói: “Tôi từng lái máy bay bị người ta tấn công, lái xe tăng bị người ta đâm lật, chỉ một chiếc xe cỏn con mà tôi chết được sao. Cậu chủ, nhóm Tất Nguyên bị bao vây rồi, tôi đoán họ tạm thời không đến chi viện được.
Tần Minh kinh ngạc: “Cái gì? Đội ám sát có hơn năm mười người đều bị bao vây sao?”
A Long nói: "Hành động của những sát thủ này kỹ càng như vậy, tôi đoán ít nhất cũng phải một trăm người.”
Tần Minh tối sầm mặt, một trăm người? Một trăm sát thủ hoặc lính đánh thuê nước ngoài, nhiều người như vậy đến ám sát một sinh viên đại học như anh, cũng phô trương quá đấy?
A Long nói: “Cậu chủ yên tâm đi, đã có tôi ở bên cậu rồi sẽ không ai có thể uy hiếp hay động vào một cọng lông của cậu nữa, thần tiên cũng không được.
Tần Minh nghe thể thì không hiểu sao nổi cả da gà, cảm xúc của anh bị ảnh hưởng nhiều,
A Long dám nói như vậy thì anh dám tin anh ta như thế.
Tần Minh tìm chiếc ghế bên đường, ngồi xuống nói: “Được rồi, tôi xem đây. Haiz, chạy cả một đoạn đường mệt quá."
Khóe miệng A Long co giật, nói: “Nhưng cậu chủ, nếu đối phương có người bắn tỉa mà cậu ở nơi trống trải thế này làm bia thì tôi cũng không bảo vệ được cậu. Cậu vẫn nên đến chỗ an toàn trước.
Tần Minh ngượng ngùng, lập tức kéo Nhiếp Hải Đường chạy đi.
Nhưng anh chưa chạy được mấy bước thì đột nhiên, rất nhiều lính đánh thuê nước ngoài trang bị vũ trang đầy đủ ào ra xung quanh.
Những lính đánh thuê này chặn hết các ngả đường, những người dân vô tội không kịp chạy trốn đều bị giết, tiếng la hét thảm thiết khiến người ta hoảng sợ.
Trong đám đông, một người đàn ông mặc vest trắng nhàn nhã bước ra, anh ta nóng nảy nói một cách đầy kiêu ngạo: “Sai rồi, không phải một trăm người, người của đội ám sát nhiều như vậy, một trăm người sao có thể ngăn được bọn họ chứ? Tôi chuẩn bị một nghìn người, một nghìn người này cũng là những sát thủ cuối cùng tôi có thể huy động. Vì thằng con hoang là cậu mà lão già đã lấy đi tất cả người và tài nguyên của tôi. Ha ha ha, nhưng cuối cùng tôi vẫn tìm được cậu rồi.”
Một nghìn người? Chỉ để bắt một sinh viên đại học bình thường như Tần Minh?
Thế này cũng tàn nhẫn quá đấy?
Toàn bộ quầy hàng bên đường đều sợ đến nỗi đóng hết cửa, mỗi ngả đường đều bị những người này chặn lại, hơn nữa bọn họ ai cũng cầm vũ khí.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Minh nhìn thấy con trai của Thường Hồng Hi, không, là con trưởng Thường Hoan.
Thường Hoan mang dòng máu phương Đông điển hình, khuôn mặt to vuông tròn, thân hình mập mạp, còn cho người ta một loại cảm giác như bắp thịt, nhưng hành vi và gu ăn mặc không khác người nước Mỹ chính thống là bao, hơn nữa còn rất béo, vẻ hung tợn trên mặt rất rõ ràng.
Nếu Thường Hoan là một nhân vật phản diện xuất hiện trong bộ phim điện ảnh nào đó, có lẽ sẽ diễn được nét chân thực của nhân vật.
Thường Hoan vừa đi qua vừa nói: “Cậu làm không tệ, tránh được vài lần tôi ám sát, còn lừa người của tôi đến Bắc Kinh, sau đó còn xử người thân cận tôi sắp xếp ở Hoa Hạ ngay tại tòa nhà Thế Kỷ.
Bộp bộp bộp, Thường Hoan vỗ tay như một quý ông, nhưng trong lời tán dương' của anh ta lại ẩn chứa ý định giết người.
Nhiếp Hải Đường sửng sốt, cô hoàn toàn không hiểu Thường Hoan này đang nói gì?
Chẳng phải Tần Minh là một sinh viên bình thường sao? Vừa học vừa làm thêm kiếm tiền, gần đây quen với một ông chủ tài chính nên kiếm được rất nhiều tiền, còn mua biệt thu.
Sao có thể liên quan đến loại giết chóc báo thù này chứ?
Cô khó hiểu nhìn Tần Minh, người đàn ông mà cô vô cùng quen thuộc bỗng chốc trở nên vô cùng xa lạ.
Thường Hoan chỉ Tần Minh, nói tiếp: “Điểm cậu giỏi nhất chính là xúi giục được Cli Olsen người tôi đã đào tạo nhiều năm. Cô ta đã tung ra những vụ bê bối mà tôi đã làm trong rất nhiều năm, suýt chút nữa tôi đã không thể ra khỏi sở tư pháp của nước M
Bộp bộp bộp, Thường Hoan lại vỗ tay.
Dần dần, anh ta đã đi đến trước, cách Thần Minh năm bước chân.
Dưới ánh đèn đường, dáng người Thường Hoan vô cùng cao lớn, khoảng một mét chín, cộng thêm thân hình mập mạp hơi vạm vỡ của anh ta, kéo ra một cái bóng khổng lồ có thể so được với một cái cây.
Đột nhiên Thường Hoan vui vẻ nhếch miệng cười, nói: “Cậu không ngờ đúng không? Tôi đến Hoa Hạ từ sớm rồi.”
Sắc mặt Tần Minh u ám, cho dù bị mấy trăm người bao vây nhưng Tần Minh vẫn không chút sợ hãi, hỏi lại: “Anh tự tin giết được tôi à?"
Thường Hoan bỗng rút súng ra, chĩa về phía Tần Minh, nói: “Không giết được cũng phải giết, chỉ cần cậu chết thì vị trí người giàu nhất thế giới mới quay về tay tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.