Chương 307
Đang cập nhập
25/08/2021
"Boss, chúng ta đã mất liên lạc với tay súng bắn tỉa, người phụ trách đường rút lui của ba nhánh quân hải lục không cũng không liên lạc được... Đừng nhúc nhích, mày cũng xong rồi." Thường Hoan nghe thấy hai âm thanh khác nhau vọng ra từ trong điện thoại, giọng nói trước là đàn em của anh ta, nói bằng tiếng Anh, một giây sau lại đổi thành tiếng Trung tiêu chuẩn.
Khuôn mặt của Thường Hoan cứng đờ, bên mai chảy tuột xuống một giọt mồ hôi. Anh ta cảm thấy chuyện không ổn rồi.
Còn trong điện thoại di động của Tần Minh truyền đến giọng nói quan tâm ân cần của Tống Dĩnh: "Vô cùng xin lỗi cậu chủ, tôi đã đến chậm. Đội chi viện cao cấp nhất đã vào vị trí, tất cả đánh úp, bẫy rập đều được giải quyết. Bây giờ ở đây chỉ còn người của chúng ta, cậu muốn làm gì cũng được ạ.
Thật ra cũng chưa mất bao lâu, chỉ khoảng năm phút đồng hồ, Tống Dĩnh đã nằm trong tay toàn bộ tình hình, Tần Minh vẫn chấp nhận được tốc độ này.
Dù sao lần này Thường Hoan có chuẩn bị mới đến, khoảng chừng hơn ngàn người, thần không biết quỷ không hay tiến vào thành phố Quảng chỉ vì đối phó anh, còn quấn lấy vòng bảo vệ mà Tất Nguyên dựng lên trước đó nữa.
Đã từng làm một "Thái tử", tất nhiên Thường Hoan rất quen thuộc các phòng ban của tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ. Ví dụ như đội ngũ ám sát, ví dụ như số người và tốc độ của đội chi viện cao cấp nhất, thế nên Thường Hoan mới tự tin như vậy.
Nhưng có một số việc Thường Hoan không biết, thế lực của tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ dưới sự cầm quyền của Tần Minh từ lâu đã không còn giống trước kia nữa.
Sự an toàn của Tần Minh trở thành vấn đề mà cấp dưới coi trọng nhất, đầu tư rất nhiều tiền bạc, sự hỗ trợ khẩn cấp giữa các bên cũng là một trong những mục phải tập luyện hàng ngày.
Ngoại trừ việc theo sát bảo vệ hàng ngày, A Long còn đồng thời kiêm thêm vị trí thành lập và huấn luyện đội ngũ bảo vệ cho Tần Minh, tất cả mọi thứ đều tuân theo tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của quân đội để thực hiện.
Thứ hai là, tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ có rất nhiều nghiệp vụ hợp tác cùng quân khu của thành phố Quảng
Đội chi viện cao cấp nhất có tốc độ số một, lực lượng cũng vô cùng mạnh mẽ.
Tần Minh ngồi trên băng ghế dài bằng nhựa, trong lòng ôm Nhiếp Hải Đường, giữa bầu không khí áp lực và nguy hiểm như vậy, khi anh ngửi thấy hương thơm xử nữ trên người cô lại chợt cảm thấy vui vẻ thoải mái, còn không quên lén lút sờ soạng trên mông Nhiếp Hải Đường một cái.
Nhiếp Hải Đường cảm giác được có cái tay nào đó đang không yên phận mà bắt nạt mình nhưng không giận dỗi lấy một câu, vừa xấu hổ vừa vui mừng mím đôi môi nhỏ nhắn, ghé vào tai anh thấp giọng nói: "Tên xấu xa này, bây giờ đang là lúc nào chứ."
Tần Minh vung tay lên, nói: "A Long cậu tránh ra đi, để tôi tới làm màu một chút."
A Long nghi ngờ quay đầu lại, cậu chủ đến làm màu?
Tần Minh chậm rãi giơ lên tay phải của mình, ngón tay tạo thành hình một khẩu súng lục, sau đó đối đầu với súng thật của Thường Hoan.
Đây không phải là đang đùa giỡn hay sao?
Chẳng lẽ ngón tay của anh còn bắn ra được không khí chắc?
Tất cả đàn em của Thường Hoan đều nở nụ cười: "Đầu óc của tên cậu chủ này chắc là có vấn đề" "Nghe nói là học sinh, học sinh Hoa Hạ đều mắc bệnh trẻ trâu, quả nhiên là thế." "Hừ, hộ vệ của cậu ta cũng giỏi đấy, dường như đã quen rồi." "Tôi nghĩ ra rồi, đó không phải là Huyết Lang sao? Đội trưởng trước của đội đột kích tiên phong Lang Nha, kẻ sống sót duy nhất kia, cả đội mười lăm người, chỉ có anh ta còn sống." "Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, mấy lần đánh nhau trước đây đều thua tiểu đội của anh ta." "Không thể nào, không phải Huyết Lang đã ở ẩn rồi hay sao?" "Không, nếu quả thật là Huyết Lang thì nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại chắc rồi." "Sợ cái gì, cho dù anh ta có tài giỏi hơn nữa thì cũng chỉ là một người. Chúng ta bắn phá hàng loạt, có thể sống chắc? Với năng lực của mình thì ông chủ của anh ta cũng phải chết thôi."
Tần Minh nói rằng: "Léo nha léo nhéo, đúng là ồn ào. Bắt đầu từ mày đi, pằng."
Bich!
Theo phương hướng và động tác tay của Tần Minh, giữa bầu trời đêm đen kịt có viên đạn bắn về phía một tên lính đánh thuê người nước ngoài đang khinh thường mà cười nhạo Tần Minh. Viên đạn xuyên từ giữa hai lông mày của hắn ta ra sau đầu, máu tươi văng xa ba bước, hiện trường im ắng không một tiếng động.
Tần Minh giơ tay lên lần nữa, nói: "Pằng!"
Bich!
Lại có một tên lính đánh thuê người nước ngoài nữa bị viên đạn không biết từ đâu bay đến bắn ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, mấy tên lính đánh thuê người nước ngoài này chẳng còn vui vẻ cười nhạo nữa, sợ hãi và nhanh chóng tản ra.
Két, két, két, tất cả lính đánh thuê đều nhao nhao nấp đi, giơ vũ khí hướng về phạm vi xung quanh lối đi bộ để đề phòng. "Chuyện gì đang xảy ra? Tay súng bắn tỉa ở đâu thế?" "Bộ đàm đâu rồi?" "Harry, chúng tôi bị đột phá vòng vây rồi? Trả lời, trả lời đi! Chết tiệt!"
Tất nhiên mấy người này hiểu được là ngón tay của Tần Minh không thể nào bắn ra đạn, mà có người đánh lén từ xa.
Mà tay súng bắn tỉa do bọn họ sắp xếp lại không hề đáp trả, bộ đàm cũng chưa có ai trả lời, nhất thời ai nấy đều cảm thấy bất an.
Khóe miệng Tần Minh giương lên, như này thật là thoải mái.
Anh nhìn về phía Thường Hoan, nói: "Trong chớp mắt mà anh nghe điện thoại vừa rồi, chắc hẳn chúng ta đã phân thắng bại rồi."
Biểu cảm của Thường Hoan cứng ngắc, một ngàn người của anh ta, chia ra ba trăm người đối phó với đội ngũ dựng vòng bảo vệ của Tất Nguyên, một trăm người phụ trách đường lui trong thành phố, một trăm người chuẩn bị đường lui bằng phi cơ trực thăng, còn một trăm người chuẩn bị đường lui bằng thuyền.
Còn lại một trăm người phụ trách theo dõi và mạng lưới tình báo, mà ba trăm người đang chặn kín con đường ở sau lưng anh ta đều là quân tinh nhuệ do anh ta bỏ tiền nuôi bao năm nay.
Vốn tưởng rằng có thể giải quyết Tân Minh trong vòng mười phút, sau đó thoải mái rút lui, kết quả là mới có năm phút đồng hồ Tần Minh đã thay đổi tình hình.
Thực lực cấp dưới của Tần Minh lại kinh khủng như vậy.
Ầm ầm, bỗng nhiên một hàng xe quân dụng việt dã xông vào, rất nhiều đặc công bao vây hiện trường, đồng thời thay thế vị trí của cấp dưới Tần Minh. Mà vào lúc này, hành tung cấp dưới của Tần Minh mới bị lộ ra, còn mấy tên lính đánh thuê người nước ngoài canh giữ đường phố đã bị giải quyết hết từ lâu.
Chỉ còn lại một nhóm người đi sau lưng Thường Hoan mà thôi.
Thường Hoan thấy tình cảnh này, não cũng phải run rẩy, hô hấp cũng gấp gáp.
Người của Tần Minh đã đến chi viện từ lâu nhưng lại không có một động tĩnh nào, tất cả người của anh ta đều không phát hiện ra sao? Thực lực này thật sự khiến cho người ta khó mà tin được, nhưng đáng sợ nhất ở chỗ anh còn hợp tác cùng với thế lực quan chức địa phương nữa.
Ù ù, hơn mười chiếc trực thăng quân sự bay vòng trên không trung, tay súng bắn tỉa nhằm chuẩn xuống dưới.
Một mình Tần Minh bước về phía trước, đi tới trước mặt Thường Hoan, mặc dù Thường Hoan còn cầm súng thật, nhưng Tần Minh không sợ chút nào, năng lực sao chép mạnh mẽ của anh chính là con bài chưa lật mạnh nhất.
Tần Minh nói: "Anh dám nổ súng sao?"
Thường Hoan không ngờ rằng mình lại thất bại nhanh như vậy, nhưng anh ta vẫn ngang ngược như trước, chĩa súng vào Tần Minh quát: "Cậu nghĩ rằng tôi không dám sao? Nếu như cả tôi và cậu đều chết hết, quyền kế thừa sẽ thuộc về em trai tôi Thường Tuấn Đông, dù sao cũng tốt hơn là tên con hoang như cậu"
Tần Minh tự tin nói rằng: "Không, anh sẽ không cướp được bất cứ thứ gì từ tay tôi."
Pång!
Lại có một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn xuyên qua cánh tay trái của Thường Hoan, nhưng anh ta vẫn không buông tay, liều chút sức lực cuối cùng, túm chặt lấy cổ tay Tần Minh.
Cùng nhau trải nghiệm cái này đi, nghệ thuật bùng nổ. Đột nhiên Thường Hoan thò vào trong túi, một quả lựu đạn rơi xuống đất.
Tần Minh nhíu mày lại, người này lại muốn kéo theo anh làm đệm lót.
Khuôn mặt của Thường Hoan cứng đờ, bên mai chảy tuột xuống một giọt mồ hôi. Anh ta cảm thấy chuyện không ổn rồi.
Còn trong điện thoại di động của Tần Minh truyền đến giọng nói quan tâm ân cần của Tống Dĩnh: "Vô cùng xin lỗi cậu chủ, tôi đã đến chậm. Đội chi viện cao cấp nhất đã vào vị trí, tất cả đánh úp, bẫy rập đều được giải quyết. Bây giờ ở đây chỉ còn người của chúng ta, cậu muốn làm gì cũng được ạ.
Thật ra cũng chưa mất bao lâu, chỉ khoảng năm phút đồng hồ, Tống Dĩnh đã nằm trong tay toàn bộ tình hình, Tần Minh vẫn chấp nhận được tốc độ này.
Dù sao lần này Thường Hoan có chuẩn bị mới đến, khoảng chừng hơn ngàn người, thần không biết quỷ không hay tiến vào thành phố Quảng chỉ vì đối phó anh, còn quấn lấy vòng bảo vệ mà Tất Nguyên dựng lên trước đó nữa.
Đã từng làm một "Thái tử", tất nhiên Thường Hoan rất quen thuộc các phòng ban của tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ. Ví dụ như đội ngũ ám sát, ví dụ như số người và tốc độ của đội chi viện cao cấp nhất, thế nên Thường Hoan mới tự tin như vậy.
Nhưng có một số việc Thường Hoan không biết, thế lực của tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ dưới sự cầm quyền của Tần Minh từ lâu đã không còn giống trước kia nữa.
Sự an toàn của Tần Minh trở thành vấn đề mà cấp dưới coi trọng nhất, đầu tư rất nhiều tiền bạc, sự hỗ trợ khẩn cấp giữa các bên cũng là một trong những mục phải tập luyện hàng ngày.
Ngoại trừ việc theo sát bảo vệ hàng ngày, A Long còn đồng thời kiêm thêm vị trí thành lập và huấn luyện đội ngũ bảo vệ cho Tần Minh, tất cả mọi thứ đều tuân theo tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của quân đội để thực hiện.
Thứ hai là, tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ có rất nhiều nghiệp vụ hợp tác cùng quân khu của thành phố Quảng
Đội chi viện cao cấp nhất có tốc độ số một, lực lượng cũng vô cùng mạnh mẽ.
Tần Minh ngồi trên băng ghế dài bằng nhựa, trong lòng ôm Nhiếp Hải Đường, giữa bầu không khí áp lực và nguy hiểm như vậy, khi anh ngửi thấy hương thơm xử nữ trên người cô lại chợt cảm thấy vui vẻ thoải mái, còn không quên lén lút sờ soạng trên mông Nhiếp Hải Đường một cái.
Nhiếp Hải Đường cảm giác được có cái tay nào đó đang không yên phận mà bắt nạt mình nhưng không giận dỗi lấy một câu, vừa xấu hổ vừa vui mừng mím đôi môi nhỏ nhắn, ghé vào tai anh thấp giọng nói: "Tên xấu xa này, bây giờ đang là lúc nào chứ."
Tần Minh vung tay lên, nói: "A Long cậu tránh ra đi, để tôi tới làm màu một chút."
A Long nghi ngờ quay đầu lại, cậu chủ đến làm màu?
Tần Minh chậm rãi giơ lên tay phải của mình, ngón tay tạo thành hình một khẩu súng lục, sau đó đối đầu với súng thật của Thường Hoan.
Đây không phải là đang đùa giỡn hay sao?
Chẳng lẽ ngón tay của anh còn bắn ra được không khí chắc?
Tất cả đàn em của Thường Hoan đều nở nụ cười: "Đầu óc của tên cậu chủ này chắc là có vấn đề" "Nghe nói là học sinh, học sinh Hoa Hạ đều mắc bệnh trẻ trâu, quả nhiên là thế." "Hừ, hộ vệ của cậu ta cũng giỏi đấy, dường như đã quen rồi." "Tôi nghĩ ra rồi, đó không phải là Huyết Lang sao? Đội trưởng trước của đội đột kích tiên phong Lang Nha, kẻ sống sót duy nhất kia, cả đội mười lăm người, chỉ có anh ta còn sống." "Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, mấy lần đánh nhau trước đây đều thua tiểu đội của anh ta." "Không thể nào, không phải Huyết Lang đã ở ẩn rồi hay sao?" "Không, nếu quả thật là Huyết Lang thì nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại chắc rồi." "Sợ cái gì, cho dù anh ta có tài giỏi hơn nữa thì cũng chỉ là một người. Chúng ta bắn phá hàng loạt, có thể sống chắc? Với năng lực của mình thì ông chủ của anh ta cũng phải chết thôi."
Tần Minh nói rằng: "Léo nha léo nhéo, đúng là ồn ào. Bắt đầu từ mày đi, pằng."
Bich!
Theo phương hướng và động tác tay của Tần Minh, giữa bầu trời đêm đen kịt có viên đạn bắn về phía một tên lính đánh thuê người nước ngoài đang khinh thường mà cười nhạo Tần Minh. Viên đạn xuyên từ giữa hai lông mày của hắn ta ra sau đầu, máu tươi văng xa ba bước, hiện trường im ắng không một tiếng động.
Tần Minh giơ tay lên lần nữa, nói: "Pằng!"
Bich!
Lại có một tên lính đánh thuê người nước ngoài nữa bị viên đạn không biết từ đâu bay đến bắn ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, mấy tên lính đánh thuê người nước ngoài này chẳng còn vui vẻ cười nhạo nữa, sợ hãi và nhanh chóng tản ra.
Két, két, két, tất cả lính đánh thuê đều nhao nhao nấp đi, giơ vũ khí hướng về phạm vi xung quanh lối đi bộ để đề phòng. "Chuyện gì đang xảy ra? Tay súng bắn tỉa ở đâu thế?" "Bộ đàm đâu rồi?" "Harry, chúng tôi bị đột phá vòng vây rồi? Trả lời, trả lời đi! Chết tiệt!"
Tất nhiên mấy người này hiểu được là ngón tay của Tần Minh không thể nào bắn ra đạn, mà có người đánh lén từ xa.
Mà tay súng bắn tỉa do bọn họ sắp xếp lại không hề đáp trả, bộ đàm cũng chưa có ai trả lời, nhất thời ai nấy đều cảm thấy bất an.
Khóe miệng Tần Minh giương lên, như này thật là thoải mái.
Anh nhìn về phía Thường Hoan, nói: "Trong chớp mắt mà anh nghe điện thoại vừa rồi, chắc hẳn chúng ta đã phân thắng bại rồi."
Biểu cảm của Thường Hoan cứng ngắc, một ngàn người của anh ta, chia ra ba trăm người đối phó với đội ngũ dựng vòng bảo vệ của Tất Nguyên, một trăm người phụ trách đường lui trong thành phố, một trăm người chuẩn bị đường lui bằng phi cơ trực thăng, còn một trăm người chuẩn bị đường lui bằng thuyền.
Còn lại một trăm người phụ trách theo dõi và mạng lưới tình báo, mà ba trăm người đang chặn kín con đường ở sau lưng anh ta đều là quân tinh nhuệ do anh ta bỏ tiền nuôi bao năm nay.
Vốn tưởng rằng có thể giải quyết Tân Minh trong vòng mười phút, sau đó thoải mái rút lui, kết quả là mới có năm phút đồng hồ Tần Minh đã thay đổi tình hình.
Thực lực cấp dưới của Tần Minh lại kinh khủng như vậy.
Ầm ầm, bỗng nhiên một hàng xe quân dụng việt dã xông vào, rất nhiều đặc công bao vây hiện trường, đồng thời thay thế vị trí của cấp dưới Tần Minh. Mà vào lúc này, hành tung cấp dưới của Tần Minh mới bị lộ ra, còn mấy tên lính đánh thuê người nước ngoài canh giữ đường phố đã bị giải quyết hết từ lâu.
Chỉ còn lại một nhóm người đi sau lưng Thường Hoan mà thôi.
Thường Hoan thấy tình cảnh này, não cũng phải run rẩy, hô hấp cũng gấp gáp.
Người của Tần Minh đã đến chi viện từ lâu nhưng lại không có một động tĩnh nào, tất cả người của anh ta đều không phát hiện ra sao? Thực lực này thật sự khiến cho người ta khó mà tin được, nhưng đáng sợ nhất ở chỗ anh còn hợp tác cùng với thế lực quan chức địa phương nữa.
Ù ù, hơn mười chiếc trực thăng quân sự bay vòng trên không trung, tay súng bắn tỉa nhằm chuẩn xuống dưới.
Một mình Tần Minh bước về phía trước, đi tới trước mặt Thường Hoan, mặc dù Thường Hoan còn cầm súng thật, nhưng Tần Minh không sợ chút nào, năng lực sao chép mạnh mẽ của anh chính là con bài chưa lật mạnh nhất.
Tần Minh nói: "Anh dám nổ súng sao?"
Thường Hoan không ngờ rằng mình lại thất bại nhanh như vậy, nhưng anh ta vẫn ngang ngược như trước, chĩa súng vào Tần Minh quát: "Cậu nghĩ rằng tôi không dám sao? Nếu như cả tôi và cậu đều chết hết, quyền kế thừa sẽ thuộc về em trai tôi Thường Tuấn Đông, dù sao cũng tốt hơn là tên con hoang như cậu"
Tần Minh tự tin nói rằng: "Không, anh sẽ không cướp được bất cứ thứ gì từ tay tôi."
Pång!
Lại có một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn xuyên qua cánh tay trái của Thường Hoan, nhưng anh ta vẫn không buông tay, liều chút sức lực cuối cùng, túm chặt lấy cổ tay Tần Minh.
Cùng nhau trải nghiệm cái này đi, nghệ thuật bùng nổ. Đột nhiên Thường Hoan thò vào trong túi, một quả lựu đạn rơi xuống đất.
Tần Minh nhíu mày lại, người này lại muốn kéo theo anh làm đệm lót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.