Chương 309
Đang cập nhập
25/08/2021
Tần Minh cũng không biết mình đã ngủ mê man bao lâu. Nhưng trong giấc mơ, anh thấy mình đang ở bên bờ một dòng sông, Nhiếp Hải Đường thì ở trên một chiếc thuyền trên mặt sông. Hai người nhìn nhau, cách một mặt nước.
Tần Minh muốn đuổi kịp thuyền, anh không ngừng chạy, không ngừng chạy, không ngừng gọi nhưng chỉ toàn là tốn công vô ích. Chỉ có thể nhìn Nhiếp Hải Đường bước từng bước xa dần, sau đó anh thả người nhảy xuống sông, không ngừng chìm xuống, ở trong nước không thở nổi, đau đớn và khó chịu.
Cuối cùng anh giống như bị dọa nên tỉnh lại. "Hải Đường!" Tần Minh đột nhiên ở trên giường bệnh quát to một tiếng, trực tiếp ngồi dậy từ tư thế nằm. "A!" Bỗng nhiên, anh nghe thấy một tiếng rên phát ra từ vị trí bên cạnh.
Tần Minh quay đầu lại nhìn thì thấy một bàn tay đang gọt táo, con dao nhỏ gọt trúng ngón tay thon dài xanh xao làm cho máu tươi liên tục chảy ra. Anh vội vàng đưa tay qua đặt nó vào trong miệng mình, hút hết máu đi rồi tức giận trách: "Hải Đường, sao em gọt táo mà cũng bất cẩn như vậy hả?" "Cậu, cậu chủ... Là tôi."
Khuôn mặt của Tổng Dĩnh trở nên đỏ ửng, tay cũng không rút về. Đầu lưỡi của Tân Minh khẽ liếm làm cho ta cảm thấy hơi ngứa, không biết tại sao tim của Tống Dĩnh đập thình thịch.
Lúc này Tần Minh mới phát hiện ra người ở trước mặt không phải là Nhiếp Hải Đường mà là Tống Dĩnh. Khi nãy lý trí của anh vẫn còn dừng ở trong giấc mơ, chưa kịp nhìn rõ người mà đã tưởng Tổng Dĩnh là Nhiếp Hải Đường.
Máu của Tổng Dĩnh hơi ngai ngái, chưa kể ngón tay kia còn có một vết chai thật dài, không giống với ngón tay mềm mại của Nhiếp Hải Đường, dù sao xuất thân của Tổng Dĩnh cũng khác.
Tần Minh buông tay ra, nhìn thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân, khung cảnh xung quanh cũng giống như đang ở bệnh viện thì lên tiếng hỏi: "Tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi?"
Tống Dĩnh nói: "Ba ngày" "Lâu như vậy à?" Tần Minh tương đối ngạc nhiên với chuyện này, đồng thời cũng rất hối hận. Tại sao lúc ấy anh lại tiếp cận Thường Hoan một mình. Thường Hoan cũng không hề phế như trong tưởng tượng của anh, mà cũng là một nhân vật hung ác.
Anh vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nhất thời chủ quan. "Người đâu rồi?" Tần Minh hỏi: "Bắt được Thường Hoan chưa?"
Tống Dĩnh nói: "Bắt được rồi, đang nhất ở trong một nhà giam bí mật trên một hòn đảo hoang ở Nam Thái Bình Dương, bên này có mạng lưới camera giám sát theo thời gian thật. Ông cụ nói giữ lại mạng sống của anh ta để làm đồng chip, nhưng anh ta ở trong nhà giam trên đảo hoang cũng sẽ không tốt lắm."
Tần Minh nói: "Ban đầu tôi cũng không định giết anh ta. Dù sao anh ta cũng là con nuôi của ba nuôi, tình cảm suốt bao nhiêu năm rồi, không thể nói không là không được. Hơn nữa anh ta có thể khống chế Triệu Thiến và tình nhân của anh ta, đúng là một đồng chip. Anh ta sẽ không trốn khỏi nhà tù trên đảo hoang đấy chứ?"
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ cứ yên tâm, trước mắt chỗ đó đã bị người của chúng ta nằm ở trong lòng bàn tay, sẽ không trốn thoát được đâu."
Tần Minh gật nhẹ đầu, lại hỏi: "Hải Đường đâu? Chắc cô ấy biết hết mọi chuyện của tôi rồi nhỉ? Cô ấy không dọa đấy chứ?"
Tống Dĩnh im lặng, cô ta nhìn ánh mắt phức tạp nhìn Tần Minh, nói: "Cô Nhiếp đã rời khỏi thành phố Quảng rồi." "Ồ, đi du lịch à?" Tần Minh đứng dậy xuống giường, không coi đây là chuyện gì to tát, nói: "Vậy mà cô ấy lại đi du lịch? Rõ ràng tôi còn đang hôn mê, cô nàng bạn gái này gan to thật"
Tổng Dĩnh không thể không nói chi tiết: "Cậu chủ, nhà của cô Nhiếp đã bị phá sản. Cả nhà bọn họ đã rời khỏi thành phố Quảng, sau này hẳn sẽ không quay trở lại nữa." "Phá sản cái gì cơ?" Tần Minh không tin nói: "Nhà họ Nhiếp có sản nghiệp hơn mười tỷ, làm sao có thể phá sản dễ dàng như vậy được? Cô đang đùa với tôi đấy à?"
Tổng Dĩnh không thể không lấy ra một vài bản tin, Tần Minh nửa tin nửa ngờ cầm lấy máy tính bảng, kiểm tra từng mẩu tin tức trên đó. "Nhiếp Kiến Dân đánh cược, đánh mất toàn bộ tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, đã đền hết toàn bộ quyền cổ phần huyền thoại nhà giàu mới nổi đã sụp đổ." "Thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị bị lừa đầu tư, khi đầu tư vào khoa học kỹ thuật cần cẩn thận, kiểm tra các hình thức lừa đảo đầu tư dưới danh khoa học kỹ thuật" "Nhà họ Nhiếp đầu tư thất bại, trong vòng một đêm không còn gì cả. Cô con gái quốc dân Nhiếp Hải Đường không còn gì cả, bạn trai nghèo khó Tần Minh không còn ở bên cạnh như trước. Câu truyện cổ tích giữa công chúa và bình dân cuối cùng đã thành dã tràng xe cát, nữ thần bị chụp ảnh lấy nước mắt rửa mặt." "Cậu chủ cả nhà giàu Nhiếp Chính Minh nghèo túng xuất hiện tại sân bay, cả nhà yên lặng rời khỏi thành phố Quảng, một gia đình lớn giàu có và cô đơn.
Xem xong nội dung tin tức, Tần Minh mới biết được Nhiếp Kiến Dân muốn đa dạng hóa sự đơn giản trong công nghiệp thiết bị vệ sinh của Nhiếp Thị, nhưng không hiểu tại sao ông ấy lại mạo hiểm đầu tư mạnh vào một loạt sản phẩm công nghệ cao.
Ông ta đầu tư vào thí nghiệm một loại người máy thông minh, kết quả lộ ra là bị lừa đảo. Hơn nữa tác giả lại còn thí nghiệm phạm pháp nên nhà họ Nhiếp cũng bị liên lụy theo, ngoại trừ tiền đầu tư, họ còn còn đứng trước mức tiền phạt rất lớn.
Chỉ trong vòng một đêm, nhà họ Nhiếp đã bán hết tất cả, chỉ mong không bị bắt vào tù.
Còn Nhiếp Hải Đường cũng theo nhà họ Nhiếp rời khỏi thành phố Quảng.
Phản ứng đầu tiên của Tần Minh là có nhầm không vậy? Dm chuyện máu chó như thế này mà lại xảy ra với anh?
Tần Minh nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ là do mẹ của cô ấy, Chương Dao bày ra trò hay này à?"
Tống Dĩnh lắc đầu nói: "Cậu chủ, nhà họ Nhiếp phá sản thật, một trong số những công ty khoa học kỹ thuật họ đầu tư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ít người bị bỏng và chết cháy. Riêng tiền bồi thường thôi đã không đủ rồi, để không phải ngồi tù thì chỉ có thể bán công ty, cuối cùng thì không còn gì cả. Trước mắt chỉ có một vài đại diện công ty xử lý những sự vụ sau đó cho bọn họ, còn nhà họ Nhiếp thì đã rời khỏi thành phố Quảng."
Tần Minh lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Hải Đường, điện thoại không kết nối được, tổng đài nhắc nhở thuê bao đã tắt máy. Tần Minh tức giận chất vấn: "Mặc dù tôi hôn mê, nhưng tại sao mọi người lại không ra tay? Hẳn cô phải biết tầm quan trọng của Nhiếp Hải Đường đối với tôi."
Tống Dĩnh im lặng, không trả lời được. "Là mệnh lệnh của ba"
Đột nhiên, cửa phòng bệnh truyền đến một giọng nói già nua, đáp lại câu hỏi của Tần Minh.
Tần Minh vội vàng đi về phía trước nói: "Ba nuôi? Ba đến rồi ạ"
Tần Minh nhìn thấy người đang đẩy xe cho ba nuôi Thường Hồng Hi là một ông lão uy nghiêm, tóc hơi bạc, nhưng khí thế lại rất lớn.
Thường Hồng Hi lạnh nhạt nói: "Ba giới thiệu một chút. Đây là một trong bốn nguyên lão, Phùng Đông Tường, là thuộc hạ cũ đã nhiều năm của ba, sau này cũng sẽ là cánh tay trái, tay phải của con"
Tần Minh khẽ kh người, nói: "Ông Phùng, tôi đã nghe qua danh tiếng của ông, không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, có thể được ông trợ giúp, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh"
Phùng Đông Tường cúi đầu thật thấp, giọng hơi khàn và trầm thấp. Ông ta cung kính nói: "Cậu chủ, có thể được cậu khen ngợi mới là vinh hạnh của tôi"
Tần Minh hơi ngạc nhiên. Không ngờ Phùng Đông Tường lại dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa nhìn ánh mắt và hành vi của ông ta thì đã thật sự xem Tần Minh là chủ nhân nhỏ.
Ân cần thăm hỏi xong, Tần Minh vội hỏi: "Ba nuôi, tại sao lại không ra tay giúp nhà họ Nhiếp? Dù gì cô ấy cũng là bạn gái của con, cô ấy...
Thường Hồng Hi nói: "Không phải nó đã đi rồi à? Đi khỏi thành phố Quảng, đi khỏi con. Quên nó đi, con xứng đáng có được người tốt hơn.
Tần Minh nhíu mày lại, thật lâu sau, anh siết nắm đấm, nói: "Ý ba nuôi là ba đã để cho cô ấy đi?"
Thường Hồng Hi lắc đầu, nói: "Không, ba chỉ nói cho nó biết những ảnh hưởng khi nó ở lại bên cạnh con. Nó chủ động đi, ba không chọn cho nó, chính nó là người lựa chọn." "Ba nuôi!" Tần Minh tức giận đến mức mặt mày đỏ lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Thường Hồng Hi ho khan không ngừng, già nua vì căn bệnh ung thư, anh lại không xuống tay được.
Tần Minh lạnh như băng chất vấn: "Tại sao?"
Thường Hồng Hi nói: "Vì tốt cho con, nó cũng không phù hợp với con." "Vì tốt cho con?" Tần Minh cười lạnh: "Ba nuôi, ba biết không? Thường Hoan hận con, bởi vì anh ta cảm thấy ba đã dành tất cả tình yêu thương của ba cho con, cho nên nỗi hận của anh ta sinh ra từ sự đố kỵ. Nhưng con cảm thấy ba không hề biết phải làm một người ba như thế nào."
Thường Hồng Hi im lặng. Ông ta không biết phản bác Tần Minh như thế nào, cả đời này ngoại trừ làm ăn giỏi ra, ông ta thật sự rất thất bại trong những phương diện khác.
Tần Minh nói: "Ba của con, mặc dù ông ấy chỉ là một người quản kho chân chất. Nhưng vào năm lớp mười hai khi con thi đại học, con đã hỏi ba con con ghi danh ngành nào thì tốt, ba con đã nói với con rằng, con trai, con lớn rồi, tương lai của con con hãy tự lựa chọn. Dù con có chọn công việc như thế nào, người phụ nữ như thế nào cũng tùy con, cuộc đời của con do con làm chủ. Ba nuôi, trong khoảnh khắc đó, con đã khóc!"
Hốc mắt Tần Minh đỏ bừng, nổi giận nói: "Mặc dù ba cho con tài sản, khối tài sản khổng lồ nhất thế giới nhưng cũng không thể làm chủ cho trong cuộc đời của con. Nếu cái giá để con tiếp nhận tài sản của ba là mất đi người con yêu, vậy thì con sẽ trả lại cho ba tất cả những gì con đạt được từ ba"
Nói xong, Tần Minh kéo kim ở trên tay xuống, phẫn nộ đi ra khỏi phòng bệnh.
Tống Dĩnh sốt ruột, nói: "Ông chủ, chuyện này...
Thường Hồng Hi họ khan vài tiếng, nói: "Không sao, từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang thành kiệm lại khó. Thằng nhãi này sẽ không chịu được cái khổ như trước chưa đến mấy ngày đâu."
Tần Minh muốn đuổi kịp thuyền, anh không ngừng chạy, không ngừng chạy, không ngừng gọi nhưng chỉ toàn là tốn công vô ích. Chỉ có thể nhìn Nhiếp Hải Đường bước từng bước xa dần, sau đó anh thả người nhảy xuống sông, không ngừng chìm xuống, ở trong nước không thở nổi, đau đớn và khó chịu.
Cuối cùng anh giống như bị dọa nên tỉnh lại. "Hải Đường!" Tần Minh đột nhiên ở trên giường bệnh quát to một tiếng, trực tiếp ngồi dậy từ tư thế nằm. "A!" Bỗng nhiên, anh nghe thấy một tiếng rên phát ra từ vị trí bên cạnh.
Tần Minh quay đầu lại nhìn thì thấy một bàn tay đang gọt táo, con dao nhỏ gọt trúng ngón tay thon dài xanh xao làm cho máu tươi liên tục chảy ra. Anh vội vàng đưa tay qua đặt nó vào trong miệng mình, hút hết máu đi rồi tức giận trách: "Hải Đường, sao em gọt táo mà cũng bất cẩn như vậy hả?" "Cậu, cậu chủ... Là tôi."
Khuôn mặt của Tổng Dĩnh trở nên đỏ ửng, tay cũng không rút về. Đầu lưỡi của Tân Minh khẽ liếm làm cho ta cảm thấy hơi ngứa, không biết tại sao tim của Tống Dĩnh đập thình thịch.
Lúc này Tần Minh mới phát hiện ra người ở trước mặt không phải là Nhiếp Hải Đường mà là Tống Dĩnh. Khi nãy lý trí của anh vẫn còn dừng ở trong giấc mơ, chưa kịp nhìn rõ người mà đã tưởng Tổng Dĩnh là Nhiếp Hải Đường.
Máu của Tổng Dĩnh hơi ngai ngái, chưa kể ngón tay kia còn có một vết chai thật dài, không giống với ngón tay mềm mại của Nhiếp Hải Đường, dù sao xuất thân của Tổng Dĩnh cũng khác.
Tần Minh buông tay ra, nhìn thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân, khung cảnh xung quanh cũng giống như đang ở bệnh viện thì lên tiếng hỏi: "Tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi?"
Tống Dĩnh nói: "Ba ngày" "Lâu như vậy à?" Tần Minh tương đối ngạc nhiên với chuyện này, đồng thời cũng rất hối hận. Tại sao lúc ấy anh lại tiếp cận Thường Hoan một mình. Thường Hoan cũng không hề phế như trong tưởng tượng của anh, mà cũng là một nhân vật hung ác.
Anh vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nhất thời chủ quan. "Người đâu rồi?" Tần Minh hỏi: "Bắt được Thường Hoan chưa?"
Tống Dĩnh nói: "Bắt được rồi, đang nhất ở trong một nhà giam bí mật trên một hòn đảo hoang ở Nam Thái Bình Dương, bên này có mạng lưới camera giám sát theo thời gian thật. Ông cụ nói giữ lại mạng sống của anh ta để làm đồng chip, nhưng anh ta ở trong nhà giam trên đảo hoang cũng sẽ không tốt lắm."
Tần Minh nói: "Ban đầu tôi cũng không định giết anh ta. Dù sao anh ta cũng là con nuôi của ba nuôi, tình cảm suốt bao nhiêu năm rồi, không thể nói không là không được. Hơn nữa anh ta có thể khống chế Triệu Thiến và tình nhân của anh ta, đúng là một đồng chip. Anh ta sẽ không trốn khỏi nhà tù trên đảo hoang đấy chứ?"
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ cứ yên tâm, trước mắt chỗ đó đã bị người của chúng ta nằm ở trong lòng bàn tay, sẽ không trốn thoát được đâu."
Tần Minh gật nhẹ đầu, lại hỏi: "Hải Đường đâu? Chắc cô ấy biết hết mọi chuyện của tôi rồi nhỉ? Cô ấy không dọa đấy chứ?"
Tống Dĩnh im lặng, cô ta nhìn ánh mắt phức tạp nhìn Tần Minh, nói: "Cô Nhiếp đã rời khỏi thành phố Quảng rồi." "Ồ, đi du lịch à?" Tần Minh đứng dậy xuống giường, không coi đây là chuyện gì to tát, nói: "Vậy mà cô ấy lại đi du lịch? Rõ ràng tôi còn đang hôn mê, cô nàng bạn gái này gan to thật"
Tổng Dĩnh không thể không nói chi tiết: "Cậu chủ, nhà của cô Nhiếp đã bị phá sản. Cả nhà bọn họ đã rời khỏi thành phố Quảng, sau này hẳn sẽ không quay trở lại nữa." "Phá sản cái gì cơ?" Tần Minh không tin nói: "Nhà họ Nhiếp có sản nghiệp hơn mười tỷ, làm sao có thể phá sản dễ dàng như vậy được? Cô đang đùa với tôi đấy à?"
Tổng Dĩnh không thể không lấy ra một vài bản tin, Tần Minh nửa tin nửa ngờ cầm lấy máy tính bảng, kiểm tra từng mẩu tin tức trên đó. "Nhiếp Kiến Dân đánh cược, đánh mất toàn bộ tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, đã đền hết toàn bộ quyền cổ phần huyền thoại nhà giàu mới nổi đã sụp đổ." "Thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị bị lừa đầu tư, khi đầu tư vào khoa học kỹ thuật cần cẩn thận, kiểm tra các hình thức lừa đảo đầu tư dưới danh khoa học kỹ thuật" "Nhà họ Nhiếp đầu tư thất bại, trong vòng một đêm không còn gì cả. Cô con gái quốc dân Nhiếp Hải Đường không còn gì cả, bạn trai nghèo khó Tần Minh không còn ở bên cạnh như trước. Câu truyện cổ tích giữa công chúa và bình dân cuối cùng đã thành dã tràng xe cát, nữ thần bị chụp ảnh lấy nước mắt rửa mặt." "Cậu chủ cả nhà giàu Nhiếp Chính Minh nghèo túng xuất hiện tại sân bay, cả nhà yên lặng rời khỏi thành phố Quảng, một gia đình lớn giàu có và cô đơn.
Xem xong nội dung tin tức, Tần Minh mới biết được Nhiếp Kiến Dân muốn đa dạng hóa sự đơn giản trong công nghiệp thiết bị vệ sinh của Nhiếp Thị, nhưng không hiểu tại sao ông ấy lại mạo hiểm đầu tư mạnh vào một loạt sản phẩm công nghệ cao.
Ông ta đầu tư vào thí nghiệm một loại người máy thông minh, kết quả lộ ra là bị lừa đảo. Hơn nữa tác giả lại còn thí nghiệm phạm pháp nên nhà họ Nhiếp cũng bị liên lụy theo, ngoại trừ tiền đầu tư, họ còn còn đứng trước mức tiền phạt rất lớn.
Chỉ trong vòng một đêm, nhà họ Nhiếp đã bán hết tất cả, chỉ mong không bị bắt vào tù.
Còn Nhiếp Hải Đường cũng theo nhà họ Nhiếp rời khỏi thành phố Quảng.
Phản ứng đầu tiên của Tần Minh là có nhầm không vậy? Dm chuyện máu chó như thế này mà lại xảy ra với anh?
Tần Minh nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ là do mẹ của cô ấy, Chương Dao bày ra trò hay này à?"
Tống Dĩnh lắc đầu nói: "Cậu chủ, nhà họ Nhiếp phá sản thật, một trong số những công ty khoa học kỹ thuật họ đầu tư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ít người bị bỏng và chết cháy. Riêng tiền bồi thường thôi đã không đủ rồi, để không phải ngồi tù thì chỉ có thể bán công ty, cuối cùng thì không còn gì cả. Trước mắt chỉ có một vài đại diện công ty xử lý những sự vụ sau đó cho bọn họ, còn nhà họ Nhiếp thì đã rời khỏi thành phố Quảng."
Tần Minh lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Hải Đường, điện thoại không kết nối được, tổng đài nhắc nhở thuê bao đã tắt máy. Tần Minh tức giận chất vấn: "Mặc dù tôi hôn mê, nhưng tại sao mọi người lại không ra tay? Hẳn cô phải biết tầm quan trọng của Nhiếp Hải Đường đối với tôi."
Tống Dĩnh im lặng, không trả lời được. "Là mệnh lệnh của ba"
Đột nhiên, cửa phòng bệnh truyền đến một giọng nói già nua, đáp lại câu hỏi của Tần Minh.
Tần Minh vội vàng đi về phía trước nói: "Ba nuôi? Ba đến rồi ạ"
Tần Minh nhìn thấy người đang đẩy xe cho ba nuôi Thường Hồng Hi là một ông lão uy nghiêm, tóc hơi bạc, nhưng khí thế lại rất lớn.
Thường Hồng Hi lạnh nhạt nói: "Ba giới thiệu một chút. Đây là một trong bốn nguyên lão, Phùng Đông Tường, là thuộc hạ cũ đã nhiều năm của ba, sau này cũng sẽ là cánh tay trái, tay phải của con"
Tần Minh khẽ kh người, nói: "Ông Phùng, tôi đã nghe qua danh tiếng của ông, không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, có thể được ông trợ giúp, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh"
Phùng Đông Tường cúi đầu thật thấp, giọng hơi khàn và trầm thấp. Ông ta cung kính nói: "Cậu chủ, có thể được cậu khen ngợi mới là vinh hạnh của tôi"
Tần Minh hơi ngạc nhiên. Không ngờ Phùng Đông Tường lại dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa nhìn ánh mắt và hành vi của ông ta thì đã thật sự xem Tần Minh là chủ nhân nhỏ.
Ân cần thăm hỏi xong, Tần Minh vội hỏi: "Ba nuôi, tại sao lại không ra tay giúp nhà họ Nhiếp? Dù gì cô ấy cũng là bạn gái của con, cô ấy...
Thường Hồng Hi nói: "Không phải nó đã đi rồi à? Đi khỏi thành phố Quảng, đi khỏi con. Quên nó đi, con xứng đáng có được người tốt hơn.
Tần Minh nhíu mày lại, thật lâu sau, anh siết nắm đấm, nói: "Ý ba nuôi là ba đã để cho cô ấy đi?"
Thường Hồng Hi lắc đầu, nói: "Không, ba chỉ nói cho nó biết những ảnh hưởng khi nó ở lại bên cạnh con. Nó chủ động đi, ba không chọn cho nó, chính nó là người lựa chọn." "Ba nuôi!" Tần Minh tức giận đến mức mặt mày đỏ lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Thường Hồng Hi ho khan không ngừng, già nua vì căn bệnh ung thư, anh lại không xuống tay được.
Tần Minh lạnh như băng chất vấn: "Tại sao?"
Thường Hồng Hi nói: "Vì tốt cho con, nó cũng không phù hợp với con." "Vì tốt cho con?" Tần Minh cười lạnh: "Ba nuôi, ba biết không? Thường Hoan hận con, bởi vì anh ta cảm thấy ba đã dành tất cả tình yêu thương của ba cho con, cho nên nỗi hận của anh ta sinh ra từ sự đố kỵ. Nhưng con cảm thấy ba không hề biết phải làm một người ba như thế nào."
Thường Hồng Hi im lặng. Ông ta không biết phản bác Tần Minh như thế nào, cả đời này ngoại trừ làm ăn giỏi ra, ông ta thật sự rất thất bại trong những phương diện khác.
Tần Minh nói: "Ba của con, mặc dù ông ấy chỉ là một người quản kho chân chất. Nhưng vào năm lớp mười hai khi con thi đại học, con đã hỏi ba con con ghi danh ngành nào thì tốt, ba con đã nói với con rằng, con trai, con lớn rồi, tương lai của con con hãy tự lựa chọn. Dù con có chọn công việc như thế nào, người phụ nữ như thế nào cũng tùy con, cuộc đời của con do con làm chủ. Ba nuôi, trong khoảnh khắc đó, con đã khóc!"
Hốc mắt Tần Minh đỏ bừng, nổi giận nói: "Mặc dù ba cho con tài sản, khối tài sản khổng lồ nhất thế giới nhưng cũng không thể làm chủ cho trong cuộc đời của con. Nếu cái giá để con tiếp nhận tài sản của ba là mất đi người con yêu, vậy thì con sẽ trả lại cho ba tất cả những gì con đạt được từ ba"
Nói xong, Tần Minh kéo kim ở trên tay xuống, phẫn nộ đi ra khỏi phòng bệnh.
Tống Dĩnh sốt ruột, nói: "Ông chủ, chuyện này...
Thường Hồng Hi họ khan vài tiếng, nói: "Không sao, từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang thành kiệm lại khó. Thằng nhãi này sẽ không chịu được cái khổ như trước chưa đến mấy ngày đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.