Chương 349
Đang cập nhập
25/08/2021
Không khí bỗng lắng xuống, Tần Minh nghi ngờ rằng mình nghe nhầm, nhìn Bạch Ngọc Thuần đầy ngạc nhiên.
Dưới ánh trăng đêm, tóc cô ấy ướt sũng, xóa tung ở sau đầu, lọn tóc mái trước trán rỏ nước. Hàm răng mím chặt lấy đôi môi anh đào, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Cả đời này, Tần Minh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình cũng được con gái tỏ tình, còn là một trong ba hoa khôi của trường anh nữa, Bạch Ngọc Thuần vô cùng nổi tiếng.
Nói thật, tính cách dịu dàng và nội tâm kiên cường của Bạch Ngọc Thuần là điều mà Tần Minh đánh giá rất cao, cùng với cảnh đời và hoàn cảnh gia đình lận đận của cô ấy khiến cho cô ấy càng có vẻ bí ẩn hơn, khiến người ta không kìm được ham muốn bảo vệ.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất đó là vẻ ngoài mỏng manh của Bạch Ngọc Thuần, người đàng hoàng nhìn thấy còn muốn "bắt nạt" cô ấy, đó là một loại thú vui rất hưởng thụ. Nếu có được một người con gái như Bạch Ngọc Thuần, vậy thì đó nhất định sẽ trở thành một cô vợ nhỏ đáng yêu, hàng ngày trêu chọc cô ấy làm thủ vui.
Tìm Bạch Ngọc Thuần đập rất nhanh, vô cùng hồi hộp. Cho dù kết quả có như thế nào, cô ấy cũng muốn nằm chặt lấy cơ hội này.
Một tháng qua, giữa hai người xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm việc chung với nhau lâu như vậy, cô ấy không ngăn được sự rung động trong lòng. Cô sợ bỏ lỡ lần này, ngày mai Tần Minh sẽ trở thành bạn trai của cô gải khác. "Được không a?" Bạch Ngọc Thuần thận trọng hỏi.
Nói thật, Tần Minh cảm thấy rất bất ngờ, anh vẫn luôn coi Bạch Ngọc Thuần như một em gái khỏa dưới thân thiết, một người bạn tốt, hồng nhan tri kỷ, hơn nữa thương cho số phận lận đận cùng vẻ ngoài mỏng manh của cô ấy nên mới luôn giúp đỡ cô ấy.
Trong đó còn pha lẫn cả sự đồng cảm.
Cho nên, Tần Minh vẫn chưa từng có bất kì ý nghĩ nào khác với Bạch Ngọc Thuần, dù sao trong lòng anh vẫn còn có Nhiếp Hải Đường
Sự im lặng kéo dài hơi lâu, trong lòng Bạch Ngọc Thuần rất sợ, bởi vì Tần Minh yên lặng càng lâu thì chứng minh cơ hội của cô càng thấp.
Bạch Ngọc Thuần nằm chặt tay, cắn môi hỏi: “Trong lòng anh vẫn không buông được Nhiếp Hải Đường à? Cho dù cô ấy đã rời bỏ anh?"
Thật ra trong một tháng qua Tần Minh từng đến dò hỏi Niên Lão Lục, hỏi xem việc tìm kiểm Nhiếp Hải Đường làm đến đâu rồi. Niên Lão Lục nói rằng vẫn đang tìm kiếm, cần phải có thời gian.
Tuy vẫn chưa tìm được Nhiếp Hải Đường nhưng trong lòng Tần Minh vẫn luôn nghĩ đến cô ấy.
Thậm chí anh còn mua lại khu biệt thự đỉnh Vân Sơn, nhà cũ của Nhiếp Hải Đường, đợi đến khi tìm được Nhiếp Hải Đường sẽ tặng cho cô ấy một bất ngờ.
Tần Minh gật đầu nói: "Đúng vậy"
Cơ thể mềm mại của Bạch Ngọc Thuần run lên, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực. Cô ấy cần môi, tuy đã đoán trước được sẽ là câu trả lời này nhưng khi chính tai nghe được thì trong lòng vẫn rất khó chịu, có cảm giác như bị vứt bỏ, cả người đều khó chịu.
Bạch Ngọc Thuần không cam lòng mà hỏi: "Lẽ nào, lẽ nào vĩnh viễn không tìm thấy thì anh cũng vĩnh viễn đi tìm tiếp ư?"
Tần Minh sửng sốt, anh cũng không phải loại nam chính si tình trong phim truyền hình dành cho phụ nữ này, anh chỉ là một người bình thường, nếu thật sự không tìm được thì anh sẽ từ bỏ, không thể cô đơn cả đời được.
Bạch Ngọc Thuần kích động đè nén lại trái tim đang nôn nóng, lấy dũng khí tiếp tục nói: "Nếu như em có thể thay thế Nhiếp Hải Đường, Tân Minh, anh có đồng ý cho em một cơ hội không? Anh đối xử tốt với em, em không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân bảo đáp thôi.
Lấy thân báo đáp?
Tần Minh nghe được lời bày tỏ thâm tình này cũng thấy lòng mình lung lay, nhất là kiểu con gái xinh đẹp dịu dàng như Bạch Ngọc Thuần, nói không có cảm giác là nói dối.
Anh nhìn Bạch Ngọc Thuần đang bày tỏ tình cảm của mình qua ánh mắt, cùng vẻ mặt kiên quyết đầy dũng cảm của cô ấy, nghĩ rằng lần bày tỏ này đối với cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì.
Tần Minh nhớ rõ trước đây lúc anh tỏ tình với Lý Mộng cũng căng thẳng muốn chết, chỉ khi thực sự thích thì lúc bày tỏ mới căng thẳng đến vậy.
Bên cạnh hồ không tên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong vô thức, Tần Minh phát hiện môi của bọn họ chỉ cách nhau có hai năm tay.
Bạch Ngọc Thuần vô ý đến gần, chỉ thiếu một chút nữa là dính lên người anh, cô ấy hồi hộp đến mức nhằm hai mắt lại, mong chờ Tần Minh đáp lại.
Trong tình cảnh này, Tần Minh cũng không thể khống chế chính mình, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp chim sa cá lặn của Bạch
Ngọc Thuần. Trong lúc kích động, anh không nhịn được mà hôn lên đôi môi anh đào mỏng.
Môi vừa chạm nhau, vừa nóng bỏng lại vừa mềm mại.
Vừa chạm vào lập tức như có ngọn lửa ma quỷ đang thiêu đốt cơ thể Tân Minh, sự mềm mại của cô gái xinh đẹp như hoa làm anh mất đi lý trí, chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn, hưởng thụ nhiều hơn. "A ~ um!"
Nụ hôn đầu của cô cứ thế đã bị Tần Minh lấy mất.
Tay của Tần Minh di chuyển trên ngực cô ấy, cô ấy hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí cô còn mong đợi Tần Minh đòi hỏi nhiều hơn. Chỉ cần Tần Minh muốn cô ấy thì cô ấy mới có thể trở thành bạn gái của Tần Minh.
Tần Minh cũng lâu rồi không được giải tỏa, anh vẫn hừng hực sức trẻ nên ham muốn với chuyện đó cũng tương đối cao. Trước kia còn có Lý Mộng làm bạn gái, dăm ba bữa hai người lại làm một trận.
Nhưng sau này mặc dù rất tâm đầu ý hợp với Nhiếp Hải Đường nhưng chuyện tốt khó thành vẫn luôn không được giải tỏa, hơn một tháng qua vẫn phải kiềm chế mãi
Bây giờ lại đang ôm hoa khôi Bạch Ngọc Thuần, cô gái mềm mại như nước, xinh tươi ướt át. Anh nào khống chế được, Tần Minh đang định tiến thêm bước nữa.
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Hai người bị dọa bởi tiếng chuông điện thoại, hoảng loạn như vụng trộm lại bị bắt gặp, với vàng tách nhau ra.
Còn sợ sệt, lấm lét nhìn trái nhìn phải xem có người nào đang nhìn trộm bọn họ không. nhận ra chỉ có hai người bọn họ thôi thì mới yên tâm lại.
Tân Minh cổ ra vẻ nghiêm túc nghe điện thoại nói: "A lộ? Ai đó? Đêm muộn muốn hù chết người khác sao?"
Bạch Ngọc Thuần thấy biểu hiện hoảng hốt này của Tần Minh thì vui vẻ cười trộm. Ngón tay của cô ấy đặt trên môi, đặt lại lên vị trí vừa hôn ban nãy. Tần Minh thật ngang ngược, suýt chút nữa khiến cho cô ấy không chịu nổi nhưng mà cô ấy lại rất thích thú, cuối cùng hôn lại anh.
Nhưng một cái hôn thôi đủ để Tân Minh ha quyết tâm sao? Có thể đánh bại vị trí của Nhiếp Hải Đường trong lòng anh sao? rong lòng Bạch Ngọc Thuần cũng không dám khẳng định. Lúc này, cô ấy lại rất mong chờ Tần Minh badboy một chút, đừng chung thủy như vậy. Như vậy thì cơ hội của cô ấy mới có thể nhiều hơn.
Tần Minh cầm điện thoại nhổ ra một chữ "đệch" nói: "Sao lại là cô? Tôi đã nói hết rồi, tôi đây không phải là người giao đồ ăn. Lần trước cô đã gọi cho tôi rồi, cô quên rồi sao?" "Cái gì mà Tam Lí Đồn, tôi ở thành phố Quảng mà. Cho dù tôi có dùng tên lửa bắn sang cho cô thì thức ăn cũng thiu hết rồi. Tôi thật sự không phải giao đồ ăn mà." "Ế ế ế, cầu xin cô đó, đừng đánh giá xấu, chúng tôi làm nghề này cũng không dễ dàng gì. Nhưng cô gọi nhầm máy là thật"
Tần Minh bù lu bù loa giải thích một hồi mới nói cho cô gái trong điện thoại biết là cô ấy gọi nhầm máy rồi, anh cũng không giao đồ ăn thì đối phương mới tin.
Nhưng mà ồn ào một trận như thế thì bầu không khí cũng tiêu tan rồi.
Tần Minh nhìn về phía Bạch Ngọc Thuần, nhưng mà không còn bầu không khí mập mờ thật tuyệt như vừa nãy nữa, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, người đẹp, ai mà không thích? Ai mà không muốn ngã nhào vào? Ai mà không muốn "bắt nạt"?
Tần Minh lập tức tắt máy, đúng lúc nhìn thấy hình nền điện thoại, Nhiếp Hải Đường chống cắm mỉm cười xinh đẹp, kí ức hiện lên trong đầu Tần Minh.
Cô gái mà anh thề phải lấy làm vợ đã biến mất rồi.
Tần Minh thở dài, bình tĩnh nói: "Thuần Thuần, anh... Vừa rồi anh quá xúc động, xin lỗi em. Anh cần phải suy nghĩ kỹ lại."
Trong lòng Bạch Ngọc Thuần căng thẳng, cô cắn đôi môi anh đào, tim đập loạn nhịp, cô nói: "Anh nói xin lỗi làm gì? Anh không cần nói xin lỗi, đều là do em tự nguyện"
Tần Minh nói rằng: "Anh không muốn lừa dối em, trong lòng anh vẫn có Hải Đường, anh nhớ cô ấy. Nếu như trong lòng anh nhớ cô ấy mà lại ở bên cạnh em thì sẽ là sự tổn thương lớn nhất đối với em."
Bạch Ngọc Thuần nghe nói như vậy, cơ thể mềm mại khẽ rùng mình, nước mắt lại lã chã rơi xuống. Trong lòng cô ấy không hy vọng xa vời có thể khiến cho Tần Minh hoàn toàn quên đi Nhiếp Hải Đường. Cô ấy chỉ muốn mình có thể thay thế Nhiếp Hải Đường, vậy là mãn nguyện rồi.
Nhưng Tần Minh lại vô cùng tôn trọng cô ấy, cũng không có suy nghĩ coi cô là vật thay thế, nghiêm túc làm rõ suy nghĩ của chính mình, cũng tỏ rõ thái độ của mình. Đây chính là sự tôn trọng lớn nhất với Bạch Ngọc Thuần.
Trong lòng Bạch Ngọc Thuần vừa cảm kích vừa tràn đầy kỳ vọng, cô mỉm cười xinh đẹp, nói: "Vâng, được rồi, em đợi câu trả lời của anh. Đúng rồi, tối nay cảm ơn anh đã đón sinh nhật cùng em. Đây là sinh nhật đầu tiên trong đời của em, cả đời này em cũng sẽ không quên."
Tần Minh mỉm cười dịu dàng, sau đó đưa Bạch Ngọc Thuần trở về kí túc xá, anh cũng trở về kí túc xá nam ở gần đó.
Nhưng Tần Minh mới vừa về đến ký túc thì số điện thoại thần bí kia lại gọi đến.
Dưới ánh trăng đêm, tóc cô ấy ướt sũng, xóa tung ở sau đầu, lọn tóc mái trước trán rỏ nước. Hàm răng mím chặt lấy đôi môi anh đào, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Cả đời này, Tần Minh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình cũng được con gái tỏ tình, còn là một trong ba hoa khôi của trường anh nữa, Bạch Ngọc Thuần vô cùng nổi tiếng.
Nói thật, tính cách dịu dàng và nội tâm kiên cường của Bạch Ngọc Thuần là điều mà Tần Minh đánh giá rất cao, cùng với cảnh đời và hoàn cảnh gia đình lận đận của cô ấy khiến cho cô ấy càng có vẻ bí ẩn hơn, khiến người ta không kìm được ham muốn bảo vệ.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất đó là vẻ ngoài mỏng manh của Bạch Ngọc Thuần, người đàng hoàng nhìn thấy còn muốn "bắt nạt" cô ấy, đó là một loại thú vui rất hưởng thụ. Nếu có được một người con gái như Bạch Ngọc Thuần, vậy thì đó nhất định sẽ trở thành một cô vợ nhỏ đáng yêu, hàng ngày trêu chọc cô ấy làm thủ vui.
Tìm Bạch Ngọc Thuần đập rất nhanh, vô cùng hồi hộp. Cho dù kết quả có như thế nào, cô ấy cũng muốn nằm chặt lấy cơ hội này.
Một tháng qua, giữa hai người xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm việc chung với nhau lâu như vậy, cô ấy không ngăn được sự rung động trong lòng. Cô sợ bỏ lỡ lần này, ngày mai Tần Minh sẽ trở thành bạn trai của cô gải khác. "Được không a?" Bạch Ngọc Thuần thận trọng hỏi.
Nói thật, Tần Minh cảm thấy rất bất ngờ, anh vẫn luôn coi Bạch Ngọc Thuần như một em gái khỏa dưới thân thiết, một người bạn tốt, hồng nhan tri kỷ, hơn nữa thương cho số phận lận đận cùng vẻ ngoài mỏng manh của cô ấy nên mới luôn giúp đỡ cô ấy.
Trong đó còn pha lẫn cả sự đồng cảm.
Cho nên, Tần Minh vẫn chưa từng có bất kì ý nghĩ nào khác với Bạch Ngọc Thuần, dù sao trong lòng anh vẫn còn có Nhiếp Hải Đường
Sự im lặng kéo dài hơi lâu, trong lòng Bạch Ngọc Thuần rất sợ, bởi vì Tần Minh yên lặng càng lâu thì chứng minh cơ hội của cô càng thấp.
Bạch Ngọc Thuần nằm chặt tay, cắn môi hỏi: “Trong lòng anh vẫn không buông được Nhiếp Hải Đường à? Cho dù cô ấy đã rời bỏ anh?"
Thật ra trong một tháng qua Tần Minh từng đến dò hỏi Niên Lão Lục, hỏi xem việc tìm kiểm Nhiếp Hải Đường làm đến đâu rồi. Niên Lão Lục nói rằng vẫn đang tìm kiếm, cần phải có thời gian.
Tuy vẫn chưa tìm được Nhiếp Hải Đường nhưng trong lòng Tần Minh vẫn luôn nghĩ đến cô ấy.
Thậm chí anh còn mua lại khu biệt thự đỉnh Vân Sơn, nhà cũ của Nhiếp Hải Đường, đợi đến khi tìm được Nhiếp Hải Đường sẽ tặng cho cô ấy một bất ngờ.
Tần Minh gật đầu nói: "Đúng vậy"
Cơ thể mềm mại của Bạch Ngọc Thuần run lên, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực. Cô ấy cần môi, tuy đã đoán trước được sẽ là câu trả lời này nhưng khi chính tai nghe được thì trong lòng vẫn rất khó chịu, có cảm giác như bị vứt bỏ, cả người đều khó chịu.
Bạch Ngọc Thuần không cam lòng mà hỏi: "Lẽ nào, lẽ nào vĩnh viễn không tìm thấy thì anh cũng vĩnh viễn đi tìm tiếp ư?"
Tần Minh sửng sốt, anh cũng không phải loại nam chính si tình trong phim truyền hình dành cho phụ nữ này, anh chỉ là một người bình thường, nếu thật sự không tìm được thì anh sẽ từ bỏ, không thể cô đơn cả đời được.
Bạch Ngọc Thuần kích động đè nén lại trái tim đang nôn nóng, lấy dũng khí tiếp tục nói: "Nếu như em có thể thay thế Nhiếp Hải Đường, Tân Minh, anh có đồng ý cho em một cơ hội không? Anh đối xử tốt với em, em không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân bảo đáp thôi.
Lấy thân báo đáp?
Tần Minh nghe được lời bày tỏ thâm tình này cũng thấy lòng mình lung lay, nhất là kiểu con gái xinh đẹp dịu dàng như Bạch Ngọc Thuần, nói không có cảm giác là nói dối.
Anh nhìn Bạch Ngọc Thuần đang bày tỏ tình cảm của mình qua ánh mắt, cùng vẻ mặt kiên quyết đầy dũng cảm của cô ấy, nghĩ rằng lần bày tỏ này đối với cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì.
Tần Minh nhớ rõ trước đây lúc anh tỏ tình với Lý Mộng cũng căng thẳng muốn chết, chỉ khi thực sự thích thì lúc bày tỏ mới căng thẳng đến vậy.
Bên cạnh hồ không tên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong vô thức, Tần Minh phát hiện môi của bọn họ chỉ cách nhau có hai năm tay.
Bạch Ngọc Thuần vô ý đến gần, chỉ thiếu một chút nữa là dính lên người anh, cô ấy hồi hộp đến mức nhằm hai mắt lại, mong chờ Tần Minh đáp lại.
Trong tình cảnh này, Tần Minh cũng không thể khống chế chính mình, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp chim sa cá lặn của Bạch
Ngọc Thuần. Trong lúc kích động, anh không nhịn được mà hôn lên đôi môi anh đào mỏng.
Môi vừa chạm nhau, vừa nóng bỏng lại vừa mềm mại.
Vừa chạm vào lập tức như có ngọn lửa ma quỷ đang thiêu đốt cơ thể Tân Minh, sự mềm mại của cô gái xinh đẹp như hoa làm anh mất đi lý trí, chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn, hưởng thụ nhiều hơn. "A ~ um!"
Nụ hôn đầu của cô cứ thế đã bị Tần Minh lấy mất.
Tay của Tần Minh di chuyển trên ngực cô ấy, cô ấy hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí cô còn mong đợi Tần Minh đòi hỏi nhiều hơn. Chỉ cần Tần Minh muốn cô ấy thì cô ấy mới có thể trở thành bạn gái của Tần Minh.
Tần Minh cũng lâu rồi không được giải tỏa, anh vẫn hừng hực sức trẻ nên ham muốn với chuyện đó cũng tương đối cao. Trước kia còn có Lý Mộng làm bạn gái, dăm ba bữa hai người lại làm một trận.
Nhưng sau này mặc dù rất tâm đầu ý hợp với Nhiếp Hải Đường nhưng chuyện tốt khó thành vẫn luôn không được giải tỏa, hơn một tháng qua vẫn phải kiềm chế mãi
Bây giờ lại đang ôm hoa khôi Bạch Ngọc Thuần, cô gái mềm mại như nước, xinh tươi ướt át. Anh nào khống chế được, Tần Minh đang định tiến thêm bước nữa.
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Hai người bị dọa bởi tiếng chuông điện thoại, hoảng loạn như vụng trộm lại bị bắt gặp, với vàng tách nhau ra.
Còn sợ sệt, lấm lét nhìn trái nhìn phải xem có người nào đang nhìn trộm bọn họ không. nhận ra chỉ có hai người bọn họ thôi thì mới yên tâm lại.
Tân Minh cổ ra vẻ nghiêm túc nghe điện thoại nói: "A lộ? Ai đó? Đêm muộn muốn hù chết người khác sao?"
Bạch Ngọc Thuần thấy biểu hiện hoảng hốt này của Tần Minh thì vui vẻ cười trộm. Ngón tay của cô ấy đặt trên môi, đặt lại lên vị trí vừa hôn ban nãy. Tần Minh thật ngang ngược, suýt chút nữa khiến cho cô ấy không chịu nổi nhưng mà cô ấy lại rất thích thú, cuối cùng hôn lại anh.
Nhưng một cái hôn thôi đủ để Tân Minh ha quyết tâm sao? Có thể đánh bại vị trí của Nhiếp Hải Đường trong lòng anh sao? rong lòng Bạch Ngọc Thuần cũng không dám khẳng định. Lúc này, cô ấy lại rất mong chờ Tần Minh badboy một chút, đừng chung thủy như vậy. Như vậy thì cơ hội của cô ấy mới có thể nhiều hơn.
Tần Minh cầm điện thoại nhổ ra một chữ "đệch" nói: "Sao lại là cô? Tôi đã nói hết rồi, tôi đây không phải là người giao đồ ăn. Lần trước cô đã gọi cho tôi rồi, cô quên rồi sao?" "Cái gì mà Tam Lí Đồn, tôi ở thành phố Quảng mà. Cho dù tôi có dùng tên lửa bắn sang cho cô thì thức ăn cũng thiu hết rồi. Tôi thật sự không phải giao đồ ăn mà." "Ế ế ế, cầu xin cô đó, đừng đánh giá xấu, chúng tôi làm nghề này cũng không dễ dàng gì. Nhưng cô gọi nhầm máy là thật"
Tần Minh bù lu bù loa giải thích một hồi mới nói cho cô gái trong điện thoại biết là cô ấy gọi nhầm máy rồi, anh cũng không giao đồ ăn thì đối phương mới tin.
Nhưng mà ồn ào một trận như thế thì bầu không khí cũng tiêu tan rồi.
Tần Minh nhìn về phía Bạch Ngọc Thuần, nhưng mà không còn bầu không khí mập mờ thật tuyệt như vừa nãy nữa, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, người đẹp, ai mà không thích? Ai mà không muốn ngã nhào vào? Ai mà không muốn "bắt nạt"?
Tần Minh lập tức tắt máy, đúng lúc nhìn thấy hình nền điện thoại, Nhiếp Hải Đường chống cắm mỉm cười xinh đẹp, kí ức hiện lên trong đầu Tần Minh.
Cô gái mà anh thề phải lấy làm vợ đã biến mất rồi.
Tần Minh thở dài, bình tĩnh nói: "Thuần Thuần, anh... Vừa rồi anh quá xúc động, xin lỗi em. Anh cần phải suy nghĩ kỹ lại."
Trong lòng Bạch Ngọc Thuần căng thẳng, cô cắn đôi môi anh đào, tim đập loạn nhịp, cô nói: "Anh nói xin lỗi làm gì? Anh không cần nói xin lỗi, đều là do em tự nguyện"
Tần Minh nói rằng: "Anh không muốn lừa dối em, trong lòng anh vẫn có Hải Đường, anh nhớ cô ấy. Nếu như trong lòng anh nhớ cô ấy mà lại ở bên cạnh em thì sẽ là sự tổn thương lớn nhất đối với em."
Bạch Ngọc Thuần nghe nói như vậy, cơ thể mềm mại khẽ rùng mình, nước mắt lại lã chã rơi xuống. Trong lòng cô ấy không hy vọng xa vời có thể khiến cho Tần Minh hoàn toàn quên đi Nhiếp Hải Đường. Cô ấy chỉ muốn mình có thể thay thế Nhiếp Hải Đường, vậy là mãn nguyện rồi.
Nhưng Tần Minh lại vô cùng tôn trọng cô ấy, cũng không có suy nghĩ coi cô là vật thay thế, nghiêm túc làm rõ suy nghĩ của chính mình, cũng tỏ rõ thái độ của mình. Đây chính là sự tôn trọng lớn nhất với Bạch Ngọc Thuần.
Trong lòng Bạch Ngọc Thuần vừa cảm kích vừa tràn đầy kỳ vọng, cô mỉm cười xinh đẹp, nói: "Vâng, được rồi, em đợi câu trả lời của anh. Đúng rồi, tối nay cảm ơn anh đã đón sinh nhật cùng em. Đây là sinh nhật đầu tiên trong đời của em, cả đời này em cũng sẽ không quên."
Tần Minh mỉm cười dịu dàng, sau đó đưa Bạch Ngọc Thuần trở về kí túc xá, anh cũng trở về kí túc xá nam ở gần đó.
Nhưng Tần Minh mới vừa về đến ký túc thì số điện thoại thần bí kia lại gọi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.