Chương 408
Đang cập nhập
27/08/2021
Tần Minh phát hiện hai ba con Mộc Hải Nhiễm đều diễn sâu, còn diễn giỏi hơn cả anh.
Bởi vì sau khi cơm nước xong, Mộc Hải Nhiễm vì uống rượu say trong bữa cơm nên được bà cụ Mộc đìu về phòng ngủ.
Tần Minh còn đang do dự đã bị giữ rịt lại ở nhà họ Mộc, vấn đề cần giải quyết không được giải quyết, còn không ngừng làm sâu sắc thêm mối quan hệ với nhà họ Mộc.
Lão già nát rượu này!" Tân Minh có cảm giác bị gài bẫy, có phải anh dính bầy rồi không?
Anh muốn tìm Mộc Hải Nhiễm hỏi về Trương Toàn Chân còn phải đợi ngày mai sao?
Trong lòng Tần Minh nổi nóng, anh tự nhủ: Lẽ nào bọn họ thật sự cho rằng mình là chính nhân quân tử sao? Tối nay ông đây sẽ xử con gái mấy người, ngày mai liên phải sạch chuyện này, xem xem mấy người làm sao giờ
Cô Phương đang thu dọn bàn ăn, Mộc Tư
Thuần mặc quần đùi ngắn màu vàng, áo trắng đi loanh quanh trong nhà học thuộc lời thoại. Cặp chân dài trắng muốt đó, bộ ngực đó sao rõ ràng quá vậy? Có phải cô ta không mặc nội y không?
Vấn đề là cô nhóc này còn cố ý lượn lờ trước mặt Tần Minh, cặp mông đầy đặn đó khiến Tần Minh nhìn mà nổi nóng, muốn đạp cho một phát, chẳng phải cô ta đang chờ Tân Minh phạm sai lầm mất mặt sao?
Tần Minh không nhịn được ngắm mấy lần, haiz, không được, còn nhìn nữa sẽ chảy máu mũi mất, dơ lắm.
Bỗng nhiên đùi anh bị thứ gì sắc nhọn véo một cái, thì ra Mộc Tiêu Kiều dùng móng tay véo đùi anh.
Mộc Tiêu Kiều hơi ghen nói: "Sao anh lại nhìn chằm chằm em gái em vậy? Lúc em không có ở đây, anh có bắt nạt em ấy không đấy?”
Tần Minh nói: "Cô ấy không gây chuyện với tôi là tôi đã thắp nhang cầu nguyện rồi, làm sao tôi bắt nạt cô ấy được?"
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều ngồi trên ghế sofa bên cạnh, dáng người thon thả, đoạn trang hiền thục, khí chất kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với anh lại bộc lộ rõ vẻ quyến rũ, xinh đẹp, dịu dàng như nước của người phụ nữ.
Có người đàn ông nào chịu nổi mặt hàng cao cấp như vậy?
Nhất là khi cô ta dán vào gần Tần Minh, áo ngực mở rộng, hai khối thịt ở ngực trễ xuống rõ ràng và hình dáng cân đối, phù hợp hoàn hảo với tỉ lệ thân hình của cô ta, Tần Minh nhìn phần da thịt trắng nõn phập phồng mà không dời nổi mắt.
Mộc Tiêu Kiều thẹn thùng mím môi, cô ta phát hiện ánh mắt Tần Minh không chịu yên, nhưng dù sao họ cũng là vợ chồng, cô ta không để ý, thậm chí còn mừng thầm, điều này chứng minh cô ta vẫn có sức hấp dẫn với Tần Minh.
Mộc Tiêu Kiều vẫn còn nhớ rất rõ tình huống hai người xa nhau lần trước. Tần Minh và cô ta đã làm hết những gì nên làm, hết hôn rồi lại sở, nhưng vì một cuộc điện thoại mà Tần
Minh bỏ đi ngay, còn nói sau khi trở về sẽ ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường của hai người.
Khi đó đang lên giường giữa chừng, Tần Minh bỏ mặc Mộc Tiêu Kiều là một nỗi sỉ nhục cực lớn với cô ta.
Nhưng cô ta vẫn chọn cho Tần Minh cơ hội, Mộc Tiêu Kiều bề ngoài là nữ doanh nhân mạnh mẽ, nhưng thực chất tư tưởng vẫn tương đối bảo thủ. Cô ta hi vọng có thể có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ chứ không phải trở thành một người phụ nữ đã ly hôn, cô ta không chấp nhận nổi cuộc đời có vết nhơ.
Lần này sau khi trở về, Mộc Tiêu Kiều cảm nhận rõ thái độ của Tần Minh với cô ta có thay đổi, cô ta thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã dùng kế hoãn binh.
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều, cô ta thật sự rất xinh đẹp, nhìn ở khoảng cách gần mặt cô ta trắng bóc như lòng trắng trứng, không hề trang điểm, nhất là đôi mắt sâu thẳm như đang mong chờ sự đáp lại nào đó từ anh.
Nhưng Tần Minh không làm gì cả.
Mộc Tiêu Kiều hỏi đầy trách móc: "Ba nói anh rất cố gắng làm việc vì tôi, cố gắng phấn đấu vì muốn xứng với tôi. Thật ra tôi biết anh rất có bản lĩnh, tôi lấy anh không phải vì tiền, giày có vừa hay không phải thử mới biết được."
Tần Minh nói với vẻ rối bời: "Ngoại trừ cái đó ra ba cô không nói gì khác sao?"
Khuôn mặt Mộc Tiêu Kiều đỏ lên, cô ta nói: "Ba nói anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện ly hôn, tôi rất vui. Anh đã nghĩ thông rồi, mặc dù bây giờ ông nội khỏi bệnh, chuyện kết hôn để hóa giải số mệnh có vẻ cũng rất có hiệu quả, nhưng sau này chúng ta sống như nào thì vẫn sống như thế thôi, đúng không?"
Tần Minh cảm khái trong lòng: "Không sống nổi mất thôi."
Lúc này, cô Phương đi đến nói: "Cậu chủ, có nước rồi, cậu mau đi tắm đi."
Tần Minh đứng lên như muốn trốn tránh, nói: "Ừm, tôi đi tắm trước."
Tần Minh đi rất nhanh, Mộc Tiêu Kiều hơi thất vọng, sao cô ta cảm thấy Tần Minh không muốn ở cạnh cô ta vậy? Cô ta làm không tốt chỗ nào sao?
Cô ta chấp nhận số phận của mình, chấp nhận thân phận "vợ Tần Minh", vì sao Tần Minh lại cho cô ta cảm giác như gần như xa vậy?
Trên tầng, Mộc Hải Nhiễm và bà cụ Mộc quan sát mọi chuyện bên dưới.
Bà cụ Mộc bất mãn nói: "Lão già này, ngần này tuổi rồi còn giả vờ say lừa người khác."
Mộc Hải Nhiễm cười khẽ: "Hết cách, không dùng chút thủ đoạn thì Tiểu Tần đã bỏ đi rồi. Thằng nhóc Tiểu Tần này vừa ưu tú lại có năng lực, cậu ấy làm con rể nhà khác, trong lòng tôi sẽ khó chịu lắm. Đây là một bàn cờ rất lớn, chúng ta phải cười đến cuối, không thể mất Tiểu Tần được."
Bà cụ Mộc thở dài nói: "Tiểu Tần rõ ràng không bỏ được cô bé nhà họ Nhiếp, tôi từng tiếp xúc với Nhiếp Hải Đường rồi, đó là một cô gái vô cùng ưu tú, lúc trước tôi còn muốn cô ấy làm vợ Mộc Chiêu Dương nữa, tiếc là gu của cô ấy khác quá
Mộc Hải Nhiễm cười ha ha: "Vậy không trách chúng ta được, ông trời cũng đang giúp chúng ta. Nhiếp Kiến Dân vì tham công danh lợi lộc mà liều lĩnh, chăm chăm vì sự phát triển của công ty, đầu tư thất bại còn xảy ra sự cố, có thể toàn thân trở ra đã là may mắn rồi. Tin Nhiếp Hải Đường mất tích là chuyện tốt với cháu gái chúng ta đấy."
Bà cụ Mộc nói tiếp: "Hôm nay Tiểu Tần gọi một cuộc điện thoại đã suýt nữa lật đổ con thuyền lớn nhà họ Hứa rồi, tôi vô cùng bất ngờ, không ngờ sau lưng cậu ấy còn có chỗ dựa lớn mạnh như vậy, những người cậu ấy quen đều rất tài giỏi"
Mộc Hải Nhiễm đắc ý nói: "Dĩ nhiên rồi, anh tôi từng xem tướng cho cậu ấy, cậu ấy có tướng làm vua, nếu là thời xưa thì gặp được cơ hội sẽ có mệnh hoàng đế, quan trọng nhất là ngày sinh tháng đẻ của cậu ấy hợp với Tiêu Kiều nhà ta. Sau này nếu cậu ấy có thể lên như diều gặp gió, chúng ta cũng phải cố gắng nâng đỡ, một khi có quyền thế, được đền đáp, sức ảnh hưởng và tiền bạc của nhà họ Mộc chúng ta sẽ lên một tầm cao mới."
Bà cụ Mộc bất mãn nói: "Hai anh em các ông muốn làm chuyện gì thì không cần nói đầu, đừng lôi chuyện bát tự ra che mắt tôi, tôi không dễ lừa đâu."
Mộc Hải Nhiễm không vui, tranh cãi đầy lý lẽ: "Tôi nói thật mà, đạo giáo mấy ngàn năm của Trung Hoa chúng ta mà bà lại bảo là vô lý à?"
Bà cụ Mộc hừ một tiếng, nói: "Được rồi được rồi, lời các ông nói đều có lý, cho con trai uống thuốc giả bệnh đề phòng Tần Minh cũng có lý à? Ài, tôi chỉ lo là cháu gái bảo bối của tôi mọi thứ đều ưu tú, bao nhiêu người con trai tốt muốn lấy về nhà, bây giờ lại dính vào kẻ có tướng đào hoa như Tần Minh, không biết liệu có kết quả tốt không"
Mộc Hải Nhiễm nói: "Chẳng phải bà nói bà không tin việc xem tướng sao? Sao lại đi nói mặt Tiểu Tần có tướng đào hoa vậy? Đàn ông thành công có phụ nữ ưu tú vây quanh là điều không thể tránh khỏi, đây là định luật từ xưa đến nay rồi, cố cưỡng ép chối bỏ thì không còn nữa sao? Lừa mình dối người."
Bà cụ Mộc nghe vậy liền tức giận, bởi vì hồi còn trẻ Mộc Hải Nhiễm cũng chơi bời lăng nhăng, về sau đám con gái bu quanh Mộc Hải Nhiễm đều bị bà cụ Mộc xử lý.
Là phụ nữ, dĩ nhiên bà không thích những câu như này, nhưng Mộc Hải Nhiễm vẫn đối xử với bà rất tốt, cho nên bà cụ Mộc cũng không muốn chọc giận ông cụ, chỉ im lặng không nói gì.
Lúc này, Tần Minh đang ngâm mình trong bồn tắm trên tầng hai, nhưng không biết lão già Mộc Hải Nhiễm này vờ say rượu qua mặt anh.
Nhưng Tần Minh đã nghĩ rõ rồi, anh cũng không thiệt gì đúng không?
Vậy anh còn lo cái gì, anh được hời thì con gái họ khóc thôi, đừng trách Tần Minh anh không tử tế là được.
Tần Minh đang ngâm mình, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Anh tưởng là cô Phương mang quần áo để thay tới, bèn nói: "Cô Phương, đế quần áo bên cạnh là được, làm phiền có rồi."
Nhưng người đi tới không trả lời, một thân hình cao gầy duyên dáng bước chậm về phía bồn tắm lớn.
Tần Minh ngửi thấy mùi thơm, thấy lạ bên quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều.
Tần Minh buồn cười hỏi: "Cô làm gì vậy? Muốn tắm chung với nhau à?"
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, mặt đỏ ửng đến tận mang tai, hồi lâu sau mới đánh bạo nói: "Tắm chung thì tắm chung, ai sợ ai chứ?"
Bởi vì sau khi cơm nước xong, Mộc Hải Nhiễm vì uống rượu say trong bữa cơm nên được bà cụ Mộc đìu về phòng ngủ.
Tần Minh còn đang do dự đã bị giữ rịt lại ở nhà họ Mộc, vấn đề cần giải quyết không được giải quyết, còn không ngừng làm sâu sắc thêm mối quan hệ với nhà họ Mộc.
Lão già nát rượu này!" Tân Minh có cảm giác bị gài bẫy, có phải anh dính bầy rồi không?
Anh muốn tìm Mộc Hải Nhiễm hỏi về Trương Toàn Chân còn phải đợi ngày mai sao?
Trong lòng Tần Minh nổi nóng, anh tự nhủ: Lẽ nào bọn họ thật sự cho rằng mình là chính nhân quân tử sao? Tối nay ông đây sẽ xử con gái mấy người, ngày mai liên phải sạch chuyện này, xem xem mấy người làm sao giờ
Cô Phương đang thu dọn bàn ăn, Mộc Tư
Thuần mặc quần đùi ngắn màu vàng, áo trắng đi loanh quanh trong nhà học thuộc lời thoại. Cặp chân dài trắng muốt đó, bộ ngực đó sao rõ ràng quá vậy? Có phải cô ta không mặc nội y không?
Vấn đề là cô nhóc này còn cố ý lượn lờ trước mặt Tần Minh, cặp mông đầy đặn đó khiến Tần Minh nhìn mà nổi nóng, muốn đạp cho một phát, chẳng phải cô ta đang chờ Tân Minh phạm sai lầm mất mặt sao?
Tần Minh không nhịn được ngắm mấy lần, haiz, không được, còn nhìn nữa sẽ chảy máu mũi mất, dơ lắm.
Bỗng nhiên đùi anh bị thứ gì sắc nhọn véo một cái, thì ra Mộc Tiêu Kiều dùng móng tay véo đùi anh.
Mộc Tiêu Kiều hơi ghen nói: "Sao anh lại nhìn chằm chằm em gái em vậy? Lúc em không có ở đây, anh có bắt nạt em ấy không đấy?”
Tần Minh nói: "Cô ấy không gây chuyện với tôi là tôi đã thắp nhang cầu nguyện rồi, làm sao tôi bắt nạt cô ấy được?"
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều ngồi trên ghế sofa bên cạnh, dáng người thon thả, đoạn trang hiền thục, khí chất kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với anh lại bộc lộ rõ vẻ quyến rũ, xinh đẹp, dịu dàng như nước của người phụ nữ.
Có người đàn ông nào chịu nổi mặt hàng cao cấp như vậy?
Nhất là khi cô ta dán vào gần Tần Minh, áo ngực mở rộng, hai khối thịt ở ngực trễ xuống rõ ràng và hình dáng cân đối, phù hợp hoàn hảo với tỉ lệ thân hình của cô ta, Tần Minh nhìn phần da thịt trắng nõn phập phồng mà không dời nổi mắt.
Mộc Tiêu Kiều thẹn thùng mím môi, cô ta phát hiện ánh mắt Tần Minh không chịu yên, nhưng dù sao họ cũng là vợ chồng, cô ta không để ý, thậm chí còn mừng thầm, điều này chứng minh cô ta vẫn có sức hấp dẫn với Tần Minh.
Mộc Tiêu Kiều vẫn còn nhớ rất rõ tình huống hai người xa nhau lần trước. Tần Minh và cô ta đã làm hết những gì nên làm, hết hôn rồi lại sở, nhưng vì một cuộc điện thoại mà Tần
Minh bỏ đi ngay, còn nói sau khi trở về sẽ ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường của hai người.
Khi đó đang lên giường giữa chừng, Tần Minh bỏ mặc Mộc Tiêu Kiều là một nỗi sỉ nhục cực lớn với cô ta.
Nhưng cô ta vẫn chọn cho Tần Minh cơ hội, Mộc Tiêu Kiều bề ngoài là nữ doanh nhân mạnh mẽ, nhưng thực chất tư tưởng vẫn tương đối bảo thủ. Cô ta hi vọng có thể có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ chứ không phải trở thành một người phụ nữ đã ly hôn, cô ta không chấp nhận nổi cuộc đời có vết nhơ.
Lần này sau khi trở về, Mộc Tiêu Kiều cảm nhận rõ thái độ của Tần Minh với cô ta có thay đổi, cô ta thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã dùng kế hoãn binh.
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều, cô ta thật sự rất xinh đẹp, nhìn ở khoảng cách gần mặt cô ta trắng bóc như lòng trắng trứng, không hề trang điểm, nhất là đôi mắt sâu thẳm như đang mong chờ sự đáp lại nào đó từ anh.
Nhưng Tần Minh không làm gì cả.
Mộc Tiêu Kiều hỏi đầy trách móc: "Ba nói anh rất cố gắng làm việc vì tôi, cố gắng phấn đấu vì muốn xứng với tôi. Thật ra tôi biết anh rất có bản lĩnh, tôi lấy anh không phải vì tiền, giày có vừa hay không phải thử mới biết được."
Tần Minh nói với vẻ rối bời: "Ngoại trừ cái đó ra ba cô không nói gì khác sao?"
Khuôn mặt Mộc Tiêu Kiều đỏ lên, cô ta nói: "Ba nói anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện ly hôn, tôi rất vui. Anh đã nghĩ thông rồi, mặc dù bây giờ ông nội khỏi bệnh, chuyện kết hôn để hóa giải số mệnh có vẻ cũng rất có hiệu quả, nhưng sau này chúng ta sống như nào thì vẫn sống như thế thôi, đúng không?"
Tần Minh cảm khái trong lòng: "Không sống nổi mất thôi."
Lúc này, cô Phương đi đến nói: "Cậu chủ, có nước rồi, cậu mau đi tắm đi."
Tần Minh đứng lên như muốn trốn tránh, nói: "Ừm, tôi đi tắm trước."
Tần Minh đi rất nhanh, Mộc Tiêu Kiều hơi thất vọng, sao cô ta cảm thấy Tần Minh không muốn ở cạnh cô ta vậy? Cô ta làm không tốt chỗ nào sao?
Cô ta chấp nhận số phận của mình, chấp nhận thân phận "vợ Tần Minh", vì sao Tần Minh lại cho cô ta cảm giác như gần như xa vậy?
Trên tầng, Mộc Hải Nhiễm và bà cụ Mộc quan sát mọi chuyện bên dưới.
Bà cụ Mộc bất mãn nói: "Lão già này, ngần này tuổi rồi còn giả vờ say lừa người khác."
Mộc Hải Nhiễm cười khẽ: "Hết cách, không dùng chút thủ đoạn thì Tiểu Tần đã bỏ đi rồi. Thằng nhóc Tiểu Tần này vừa ưu tú lại có năng lực, cậu ấy làm con rể nhà khác, trong lòng tôi sẽ khó chịu lắm. Đây là một bàn cờ rất lớn, chúng ta phải cười đến cuối, không thể mất Tiểu Tần được."
Bà cụ Mộc thở dài nói: "Tiểu Tần rõ ràng không bỏ được cô bé nhà họ Nhiếp, tôi từng tiếp xúc với Nhiếp Hải Đường rồi, đó là một cô gái vô cùng ưu tú, lúc trước tôi còn muốn cô ấy làm vợ Mộc Chiêu Dương nữa, tiếc là gu của cô ấy khác quá
Mộc Hải Nhiễm cười ha ha: "Vậy không trách chúng ta được, ông trời cũng đang giúp chúng ta. Nhiếp Kiến Dân vì tham công danh lợi lộc mà liều lĩnh, chăm chăm vì sự phát triển của công ty, đầu tư thất bại còn xảy ra sự cố, có thể toàn thân trở ra đã là may mắn rồi. Tin Nhiếp Hải Đường mất tích là chuyện tốt với cháu gái chúng ta đấy."
Bà cụ Mộc nói tiếp: "Hôm nay Tiểu Tần gọi một cuộc điện thoại đã suýt nữa lật đổ con thuyền lớn nhà họ Hứa rồi, tôi vô cùng bất ngờ, không ngờ sau lưng cậu ấy còn có chỗ dựa lớn mạnh như vậy, những người cậu ấy quen đều rất tài giỏi"
Mộc Hải Nhiễm đắc ý nói: "Dĩ nhiên rồi, anh tôi từng xem tướng cho cậu ấy, cậu ấy có tướng làm vua, nếu là thời xưa thì gặp được cơ hội sẽ có mệnh hoàng đế, quan trọng nhất là ngày sinh tháng đẻ của cậu ấy hợp với Tiêu Kiều nhà ta. Sau này nếu cậu ấy có thể lên như diều gặp gió, chúng ta cũng phải cố gắng nâng đỡ, một khi có quyền thế, được đền đáp, sức ảnh hưởng và tiền bạc của nhà họ Mộc chúng ta sẽ lên một tầm cao mới."
Bà cụ Mộc bất mãn nói: "Hai anh em các ông muốn làm chuyện gì thì không cần nói đầu, đừng lôi chuyện bát tự ra che mắt tôi, tôi không dễ lừa đâu."
Mộc Hải Nhiễm không vui, tranh cãi đầy lý lẽ: "Tôi nói thật mà, đạo giáo mấy ngàn năm của Trung Hoa chúng ta mà bà lại bảo là vô lý à?"
Bà cụ Mộc hừ một tiếng, nói: "Được rồi được rồi, lời các ông nói đều có lý, cho con trai uống thuốc giả bệnh đề phòng Tần Minh cũng có lý à? Ài, tôi chỉ lo là cháu gái bảo bối của tôi mọi thứ đều ưu tú, bao nhiêu người con trai tốt muốn lấy về nhà, bây giờ lại dính vào kẻ có tướng đào hoa như Tần Minh, không biết liệu có kết quả tốt không"
Mộc Hải Nhiễm nói: "Chẳng phải bà nói bà không tin việc xem tướng sao? Sao lại đi nói mặt Tiểu Tần có tướng đào hoa vậy? Đàn ông thành công có phụ nữ ưu tú vây quanh là điều không thể tránh khỏi, đây là định luật từ xưa đến nay rồi, cố cưỡng ép chối bỏ thì không còn nữa sao? Lừa mình dối người."
Bà cụ Mộc nghe vậy liền tức giận, bởi vì hồi còn trẻ Mộc Hải Nhiễm cũng chơi bời lăng nhăng, về sau đám con gái bu quanh Mộc Hải Nhiễm đều bị bà cụ Mộc xử lý.
Là phụ nữ, dĩ nhiên bà không thích những câu như này, nhưng Mộc Hải Nhiễm vẫn đối xử với bà rất tốt, cho nên bà cụ Mộc cũng không muốn chọc giận ông cụ, chỉ im lặng không nói gì.
Lúc này, Tần Minh đang ngâm mình trong bồn tắm trên tầng hai, nhưng không biết lão già Mộc Hải Nhiễm này vờ say rượu qua mặt anh.
Nhưng Tần Minh đã nghĩ rõ rồi, anh cũng không thiệt gì đúng không?
Vậy anh còn lo cái gì, anh được hời thì con gái họ khóc thôi, đừng trách Tần Minh anh không tử tế là được.
Tần Minh đang ngâm mình, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Anh tưởng là cô Phương mang quần áo để thay tới, bèn nói: "Cô Phương, đế quần áo bên cạnh là được, làm phiền có rồi."
Nhưng người đi tới không trả lời, một thân hình cao gầy duyên dáng bước chậm về phía bồn tắm lớn.
Tần Minh ngửi thấy mùi thơm, thấy lạ bên quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều.
Tần Minh buồn cười hỏi: "Cô làm gì vậy? Muốn tắm chung với nhau à?"
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, mặt đỏ ửng đến tận mang tai, hồi lâu sau mới đánh bạo nói: "Tắm chung thì tắm chung, ai sợ ai chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.