Chương 44
Đang cập nhập
29/06/2021
Tống Dĩnh nói: “Cậu chủ, tôi cảm thấy lai lịch của A Long không tầm thường, tôi có hỏi anh ta trước kia từng phục vụ ở quân đội nào nhưng anh ta lại nói chỉ là binh sĩ bình thường, không chịu nói thật với tôi. Với bản lĩnh anh ta thể hiện ngày hôm qua, để anh ta làm vệ sĩ bình thường thì quá lãng phí tài năng, vì thế tôi cho anh ta huấn luyện vệ sĩ đi theo cậu chủ, tương tự chức vụ huấn luyện viên, đồng thời tiếp nhận công việc quản lý hành chính, phụ trách kết nối các tổ quản lý thương nghiệp và các đội ám sát.”
Tần Minh nghiêng đầu sang một bên, đó không phải là giám đốc hành chính của tổng công ty à? Vậy người của công ty con bên dưới gặp A Long chẳng phải sẽ cung phụng như ông lớn hay sao?
Một kẻ đòi nợ của công ty hành chính bỗng trở thành giám đốc hành chính của đế quốc xí nghiệp số một thế giới, Tần Minh cảm giác những gì A Long gặp được cũng không kém mình là bao.
Thật ra, Tần Minh vừa ý A Long là vì bản lĩnh đánh nhau của anh ta, anh tin về sau mình sẽ cần dùng đến anh ta trong nhiều việc.
Xuống xe, vừa mới đi vào trong trường, điện thoại di động của Tần Minh đổ chuông.
Hai biểu tượng cảm xúc phẫn nộ đến từ hai nữ sinh.
Hết sức trùng hợp, Trần Mục Linh và Nhiếp Hải Đường đồng thời gửi cho anh một meme Wechat, một ảnh chân dung phẫn nộ.
Tần Minh nghiêng đầu, có chuyện gì thế? Dạo này mình bận rộn lắm mà, đâu có đắc tội hai người đẹp này nhỉ?
Hiện tại, trong Bệnh viện Nhân dân I, Trần Mục Linh đang cầm điện thoại ngồi trên giường với tâm trạng rối bời.
Hai ngày nay, Triệu Mộng Hoa và Lương Thiếu Dũng đều đến thăm cô ta, thế nhưng Tần Minh lại chẳng hề đến thăm. Rõ ràng đã kết bạn Wechat với nhau, rõ ràng cô ta đã cho anh cơ hội nhưng anh ta lại không biết theo đuổi con gái, nhất định là cả ngày chỉ suy nghĩ đi làm thêm, đối phương vẫn mạt hạng như thế.
Trần Mục Linh hãy còn bực, cô ta ném điện thoại, nói: “Hừ, không đến thăm tôi thì thôi lại còn không nhắn tin cho tôi nữa, đã cho cậu cơ hội câu lại còn không biết ơn. Cậu nghĩ tôi thích cậu lắm chắc.”
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp ở thành phố Quảng, trong một căn nhà ba tầng màu đỏ kiểu Tây, Nhiếp Hải Đường lăn qua lộn lại trên chiếc giường lớn màu hồng phấn của mình, cô vùng vẫy tay chân, giơ điện thoại di động lên, ngón tay thon dài đánh chữ rất nhanh nhưng cũng lại mau chóng xóa nội dung vừa rồi.
Nhiếp Hải Đường lắc đầu rối rắm: "Ây ấy ấy, làm sao mình lại mở miệng trước được? Nhiếp Hải Đường, mảy phải rụt rè. Tần Minh, đồ ngu ngốc nhà cậu, chẳng những tôi bị cậu nhìn thấy hết mà ngay cả nụ hôn đầu cũng cho cậu rồi, ám chỉ cậu nhiều đến thế rồi mà mà cậu, mà cậu... A a a, thật là xấu hổ, thật là xấu hổ quá đi.”
Lúc Nhiếp Hải Đường đang lẩm bẩm, cô nhớ lại việc trai đơn giá chiếc trong một phòng ở tòa nhà Thế Kỷ, cảm thấy xấu hổ đến mức chui vào chăn.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Hải Đường thò đầu ra từ trong chăn với mái tóc rối bù, cô giơ tay cầm điện thoại di động và đánh chữ: “Hôm qua cậu cứu tôi, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu, tối nay mời cậu một bữa, đi nhé?”
Lát sau, Tần Minh nhắn lại: “Được, nhưng mà tuần này chúng ta có khá nhiều bài tập, tôi bận làm bài, không đi quá xa được.”
“A... hừ! Bài tập còn quan trọng hơn tôi à?” Nhiếp Hải Đường tức giận ném điện thoại xuống giường.
Trên điện thoại, một đống chữ "Hôm nay được buổi đẹp trời, hay là chúng ta cùng đến công viên XX đánh cầu lông đi, đánh xong thuận tiện đi ăn, tôi biết một quán gần đó ngon lắm” vừa mới viết xong chưa kịp gửi đi đã gặp phải cảnh bị xóa bỏ.
Nhiếp Hải Đường phồng má tức giận, cô nhanh tay nhấn xóa.
Chốc lát sau, Tần Minh lại gửi tin nhắn đến: “Thật ra cũng không có gì to tát, nếu không ăn một bữa ở nhà ăn sinh viên trong trường cũng được.”
Nhiếp Hải Đường cầm điện thoại di động, càng lúc càng oán giận, cô lảm nhảm: “Tần Minh cậu là đồ ngốc, đầu heo, độc thân suốt kiếp.”
Nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời: “Bảy giờ tối nay ở Tiểu Giang Nam, không gặp không về."
Trả lời tin nhắn xong, Nhiếp Hải Đường cười híp mắt lăn lộn trên giường, một lát sau cô lại bật dậy mở hết ba tủ quần áo trong phòng ra, đứng chống nạnh nhìn quần áo trong tủ, rốt cuộc nên chọn bộ nào đây? Tần Minh sẽ thích bộ nào nhỉ?
Lúc này, Tần Minh đang vùi đầu làm bài tập, đồng thời còn oán giận: “Ôi trời, tuần sau mời tất cả thành viên trong câu lạc bộ cầu lông đi không được à? Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực, lại còn đỡ tiền, Hải Đường cũng thật là, hại mình không có thời gian làm đề tài báo cáo”
Nếu Nhiếp Hải Đường nghe được những lời than vãn của Tần Minh có lẽ sẽ tức chết mất. Trong trường đại học có biết bao nhiêu người mời cô nhưng cô chưa bao giờ nể mặt ai, khó có được lần đầu cô mời một chàng trai nào đi ăn, thế mà lại bị oán trách?
Đến sẩm tối, Tần Minh vươn vai, nhìn đồng hồ thấy mới sáu giờ, bèn đi đến nhà hàng Tiểu Giang Nam ở quảng trường Tinh Hà theo hẹn.
Tuy Tần Minh than phiền nhưng Nhiếp Hải Đường tự mình mời làm anh vẫn rất vui vẻ, hiện nay cô là người duy nhất có thể khiến anh quên đi mối tình đau khổ với Lý Mộng.
Tần Minh đến Tiểu Giang Nam thì mới biết được đây là một nhà hàng Michelin ba sao.
Anh còn chưa bao giờ đến ăn ở một nhà hàng cao cấp như thế này, cảm giác không ăn mặc nghiêm túc cũng không tiện đi vào, chưa biết chừng sẽ bị nhân viên phục vụ cười nhạo ấy chứ.
Thế nhưng Tần Minh nghèo khổ từ nhỏ, thường xuyên bị người ta khinh thường, châm chọc, cho nên tính cách của anh hơi quái gở, sẽ không mấy quan tâm sự trào phúng của người khác đối với mình.
Tần Minh đi vào Tiểu Giang Nam, nhà hàng tổng cộng chia làm ba tầng, càng lên cao càng phong cách hơn, tầng thứ ba đẳng cấp nhất, chỗ ngồi rộng rãi, mỗi bàn có một bồi bàn riêng để sai phải bất cứ lúc nào, bát đĩa bằng sứ đều là đồ cổ từ thời dân quốc, nếu muốn lên tầng ba ngồi ăn thì phải hẹn trước mới lên được.
Nữ nhân viên phục vụ không tỏ thái độ lạnh nhạt vì cách ăn mặc mộc mạc của Tần Minh, đối phương nói năng rất lễ phép: “Xin hỏi anh đi mấy người?”
Tần Minh nói: “Hai người, cô ấy vẫn chưa tới, tìm cho tôi một vị trí tốt đi.”
Nữ nhân viên phục vụ dẫn Tần Minh đi tìm được một bàn cạnh cửa sổ, Tần Minh đang định ngồi xuống thì bỗng nhiên một người vượt lên giành chỗ trước.
Thế này là thế nào? Anh được nhân viên phục nữ dẫn đến đây mà lại còn bị cướp chỗ được ư?
Thế nhưng khi Tần Minh thấy rõ người phụ nữ kia thì cũng sững sờ, Lý Mộng?
Nữ nhân viên phục vụ nói với giọng bất mãn “Thưa cô, khách hàng này đến bàn này trước rồi.”
Lý Mộng quay đầu nói một cách cáu kỉnh: “Chỗ ngồi công cộng, ai ngồi chẳng được? Bạn trai tôi đi đỗ xe một lát, hả? Tần Minh?”
Hai người họ trợn mắt nhìn nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp, dạo này đi đâu cũng gặp được nhau.
Lý Mộng thấy Tần Minh thì cười to: “Bồi bàn, cô không cần tranh chỗ, cô để anh ta ngồi đây, anh ta cùng lắm cũng chỉ ăn rau rồi đăng lên mạng, mà các cổ kiếm được bao nhiêu tiền? Bởi vì anh ta là một tên rẻ rách nghèo mat rệp, bình thường ở nhà ăn sinh viên cũng chỉ ăn rau thôi. À, không đúng, anh ta đến đây xin việc phải không? Tôi thấy thông báo tuyển người dán ở bên ngoài.
Nữ nhân viên phục vụ cau mày, nói: “Thưa cô, anh ấy nói đến để dùng bữa. Dù anh ấy ăn bao nhiêu, ăn cái gì thì anh ấy cũng là khách hàng. Bàn này là anh ấy đến trước.
Lý Mộng vô cùng tức giận, con bồi bàn này đầu óc có vấn đề à? Sao lại đứng về phía trên Tần Minh rẻ rách này? Cô ta lớn tiếng nói: “Vậy bây giờ tôi cứ ngồi đây đấy, cô muốn làm gì? Cô cũng không xem bộ dạng của anh ta đi, nhà hàng sang trọng như thế này mà lại để cho hạng người đó vào, không thấy mất giá à? Không thấy có lỗi với đánh giá ba sao Michelin à?"
Cuộc cãi và này quấy rầu những khách hàng khác, nhân viên phục vụ hết sức khó xử, thầm nghĩ sao lại đụng phải khách hàng ngang ngược thế này?
Tần Minh nhìn xung quanh, Tiểu Giang Nam khá nổi tiếng, bây giờ lại là thời gian dùng bữa nên nhà hàng đã kín chỗ, ngoại trừ bàn này ra thì không còn bàn trống nào khác.
Tần Minh khăng khăng: “Lý Mộng, tôi sẽ không nhường cho cô, tôi chấm vị trí này rồi."
Bỗng nhiên, giọng điệu ghét bỏ của Dương Uy vang lên từ sau lưng: “Chậc, Tần Minh cậu đúng là bám dai như đỉa... cậu vẫn còn dây dưa Mộng Mộng à? Cậu chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ thật nhỉ, có tin tôi khiến cho cậu không còn đất dung thân ở đây nữa không?”
- --------------------
Tần Minh nghiêng đầu sang một bên, đó không phải là giám đốc hành chính của tổng công ty à? Vậy người của công ty con bên dưới gặp A Long chẳng phải sẽ cung phụng như ông lớn hay sao?
Một kẻ đòi nợ của công ty hành chính bỗng trở thành giám đốc hành chính của đế quốc xí nghiệp số một thế giới, Tần Minh cảm giác những gì A Long gặp được cũng không kém mình là bao.
Thật ra, Tần Minh vừa ý A Long là vì bản lĩnh đánh nhau của anh ta, anh tin về sau mình sẽ cần dùng đến anh ta trong nhiều việc.
Xuống xe, vừa mới đi vào trong trường, điện thoại di động của Tần Minh đổ chuông.
Hai biểu tượng cảm xúc phẫn nộ đến từ hai nữ sinh.
Hết sức trùng hợp, Trần Mục Linh và Nhiếp Hải Đường đồng thời gửi cho anh một meme Wechat, một ảnh chân dung phẫn nộ.
Tần Minh nghiêng đầu, có chuyện gì thế? Dạo này mình bận rộn lắm mà, đâu có đắc tội hai người đẹp này nhỉ?
Hiện tại, trong Bệnh viện Nhân dân I, Trần Mục Linh đang cầm điện thoại ngồi trên giường với tâm trạng rối bời.
Hai ngày nay, Triệu Mộng Hoa và Lương Thiếu Dũng đều đến thăm cô ta, thế nhưng Tần Minh lại chẳng hề đến thăm. Rõ ràng đã kết bạn Wechat với nhau, rõ ràng cô ta đã cho anh cơ hội nhưng anh ta lại không biết theo đuổi con gái, nhất định là cả ngày chỉ suy nghĩ đi làm thêm, đối phương vẫn mạt hạng như thế.
Trần Mục Linh hãy còn bực, cô ta ném điện thoại, nói: “Hừ, không đến thăm tôi thì thôi lại còn không nhắn tin cho tôi nữa, đã cho cậu cơ hội câu lại còn không biết ơn. Cậu nghĩ tôi thích cậu lắm chắc.”
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp ở thành phố Quảng, trong một căn nhà ba tầng màu đỏ kiểu Tây, Nhiếp Hải Đường lăn qua lộn lại trên chiếc giường lớn màu hồng phấn của mình, cô vùng vẫy tay chân, giơ điện thoại di động lên, ngón tay thon dài đánh chữ rất nhanh nhưng cũng lại mau chóng xóa nội dung vừa rồi.
Nhiếp Hải Đường lắc đầu rối rắm: "Ây ấy ấy, làm sao mình lại mở miệng trước được? Nhiếp Hải Đường, mảy phải rụt rè. Tần Minh, đồ ngu ngốc nhà cậu, chẳng những tôi bị cậu nhìn thấy hết mà ngay cả nụ hôn đầu cũng cho cậu rồi, ám chỉ cậu nhiều đến thế rồi mà mà cậu, mà cậu... A a a, thật là xấu hổ, thật là xấu hổ quá đi.”
Lúc Nhiếp Hải Đường đang lẩm bẩm, cô nhớ lại việc trai đơn giá chiếc trong một phòng ở tòa nhà Thế Kỷ, cảm thấy xấu hổ đến mức chui vào chăn.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Hải Đường thò đầu ra từ trong chăn với mái tóc rối bù, cô giơ tay cầm điện thoại di động và đánh chữ: “Hôm qua cậu cứu tôi, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu, tối nay mời cậu một bữa, đi nhé?”
Lát sau, Tần Minh nhắn lại: “Được, nhưng mà tuần này chúng ta có khá nhiều bài tập, tôi bận làm bài, không đi quá xa được.”
“A... hừ! Bài tập còn quan trọng hơn tôi à?” Nhiếp Hải Đường tức giận ném điện thoại xuống giường.
Trên điện thoại, một đống chữ "Hôm nay được buổi đẹp trời, hay là chúng ta cùng đến công viên XX đánh cầu lông đi, đánh xong thuận tiện đi ăn, tôi biết một quán gần đó ngon lắm” vừa mới viết xong chưa kịp gửi đi đã gặp phải cảnh bị xóa bỏ.
Nhiếp Hải Đường phồng má tức giận, cô nhanh tay nhấn xóa.
Chốc lát sau, Tần Minh lại gửi tin nhắn đến: “Thật ra cũng không có gì to tát, nếu không ăn một bữa ở nhà ăn sinh viên trong trường cũng được.”
Nhiếp Hải Đường cầm điện thoại di động, càng lúc càng oán giận, cô lảm nhảm: “Tần Minh cậu là đồ ngốc, đầu heo, độc thân suốt kiếp.”
Nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời: “Bảy giờ tối nay ở Tiểu Giang Nam, không gặp không về."
Trả lời tin nhắn xong, Nhiếp Hải Đường cười híp mắt lăn lộn trên giường, một lát sau cô lại bật dậy mở hết ba tủ quần áo trong phòng ra, đứng chống nạnh nhìn quần áo trong tủ, rốt cuộc nên chọn bộ nào đây? Tần Minh sẽ thích bộ nào nhỉ?
Lúc này, Tần Minh đang vùi đầu làm bài tập, đồng thời còn oán giận: “Ôi trời, tuần sau mời tất cả thành viên trong câu lạc bộ cầu lông đi không được à? Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực, lại còn đỡ tiền, Hải Đường cũng thật là, hại mình không có thời gian làm đề tài báo cáo”
Nếu Nhiếp Hải Đường nghe được những lời than vãn của Tần Minh có lẽ sẽ tức chết mất. Trong trường đại học có biết bao nhiêu người mời cô nhưng cô chưa bao giờ nể mặt ai, khó có được lần đầu cô mời một chàng trai nào đi ăn, thế mà lại bị oán trách?
Đến sẩm tối, Tần Minh vươn vai, nhìn đồng hồ thấy mới sáu giờ, bèn đi đến nhà hàng Tiểu Giang Nam ở quảng trường Tinh Hà theo hẹn.
Tuy Tần Minh than phiền nhưng Nhiếp Hải Đường tự mình mời làm anh vẫn rất vui vẻ, hiện nay cô là người duy nhất có thể khiến anh quên đi mối tình đau khổ với Lý Mộng.
Tần Minh đến Tiểu Giang Nam thì mới biết được đây là một nhà hàng Michelin ba sao.
Anh còn chưa bao giờ đến ăn ở một nhà hàng cao cấp như thế này, cảm giác không ăn mặc nghiêm túc cũng không tiện đi vào, chưa biết chừng sẽ bị nhân viên phục vụ cười nhạo ấy chứ.
Thế nhưng Tần Minh nghèo khổ từ nhỏ, thường xuyên bị người ta khinh thường, châm chọc, cho nên tính cách của anh hơi quái gở, sẽ không mấy quan tâm sự trào phúng của người khác đối với mình.
Tần Minh đi vào Tiểu Giang Nam, nhà hàng tổng cộng chia làm ba tầng, càng lên cao càng phong cách hơn, tầng thứ ba đẳng cấp nhất, chỗ ngồi rộng rãi, mỗi bàn có một bồi bàn riêng để sai phải bất cứ lúc nào, bát đĩa bằng sứ đều là đồ cổ từ thời dân quốc, nếu muốn lên tầng ba ngồi ăn thì phải hẹn trước mới lên được.
Nữ nhân viên phục vụ không tỏ thái độ lạnh nhạt vì cách ăn mặc mộc mạc của Tần Minh, đối phương nói năng rất lễ phép: “Xin hỏi anh đi mấy người?”
Tần Minh nói: “Hai người, cô ấy vẫn chưa tới, tìm cho tôi một vị trí tốt đi.”
Nữ nhân viên phục vụ dẫn Tần Minh đi tìm được một bàn cạnh cửa sổ, Tần Minh đang định ngồi xuống thì bỗng nhiên một người vượt lên giành chỗ trước.
Thế này là thế nào? Anh được nhân viên phục nữ dẫn đến đây mà lại còn bị cướp chỗ được ư?
Thế nhưng khi Tần Minh thấy rõ người phụ nữ kia thì cũng sững sờ, Lý Mộng?
Nữ nhân viên phục vụ nói với giọng bất mãn “Thưa cô, khách hàng này đến bàn này trước rồi.”
Lý Mộng quay đầu nói một cách cáu kỉnh: “Chỗ ngồi công cộng, ai ngồi chẳng được? Bạn trai tôi đi đỗ xe một lát, hả? Tần Minh?”
Hai người họ trợn mắt nhìn nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp, dạo này đi đâu cũng gặp được nhau.
Lý Mộng thấy Tần Minh thì cười to: “Bồi bàn, cô không cần tranh chỗ, cô để anh ta ngồi đây, anh ta cùng lắm cũng chỉ ăn rau rồi đăng lên mạng, mà các cổ kiếm được bao nhiêu tiền? Bởi vì anh ta là một tên rẻ rách nghèo mat rệp, bình thường ở nhà ăn sinh viên cũng chỉ ăn rau thôi. À, không đúng, anh ta đến đây xin việc phải không? Tôi thấy thông báo tuyển người dán ở bên ngoài.
Nữ nhân viên phục vụ cau mày, nói: “Thưa cô, anh ấy nói đến để dùng bữa. Dù anh ấy ăn bao nhiêu, ăn cái gì thì anh ấy cũng là khách hàng. Bàn này là anh ấy đến trước.
Lý Mộng vô cùng tức giận, con bồi bàn này đầu óc có vấn đề à? Sao lại đứng về phía trên Tần Minh rẻ rách này? Cô ta lớn tiếng nói: “Vậy bây giờ tôi cứ ngồi đây đấy, cô muốn làm gì? Cô cũng không xem bộ dạng của anh ta đi, nhà hàng sang trọng như thế này mà lại để cho hạng người đó vào, không thấy mất giá à? Không thấy có lỗi với đánh giá ba sao Michelin à?"
Cuộc cãi và này quấy rầu những khách hàng khác, nhân viên phục vụ hết sức khó xử, thầm nghĩ sao lại đụng phải khách hàng ngang ngược thế này?
Tần Minh nhìn xung quanh, Tiểu Giang Nam khá nổi tiếng, bây giờ lại là thời gian dùng bữa nên nhà hàng đã kín chỗ, ngoại trừ bàn này ra thì không còn bàn trống nào khác.
Tần Minh khăng khăng: “Lý Mộng, tôi sẽ không nhường cho cô, tôi chấm vị trí này rồi."
Bỗng nhiên, giọng điệu ghét bỏ của Dương Uy vang lên từ sau lưng: “Chậc, Tần Minh cậu đúng là bám dai như đỉa... cậu vẫn còn dây dưa Mộng Mộng à? Cậu chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ thật nhỉ, có tin tôi khiến cho cậu không còn đất dung thân ở đây nữa không?”
- --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.