Chương 53
Đang cập nhập
06/08/2021
Cả nhà Lý Mộng bị tạm giam hai ngày, các bạn biết hết nhưng không ai thương họ, họ thấy Lý Mộng tự gánh chịu hậu quả thôi.
Hai hôm nay Tần Minh lại gửi về nhà ít tiền, anh định gửi năm mươi nghìn tệ về, khoản tiền này xấp xỉ lương cả năm của ba mẹ.
Lý do là vì kiếm được từ chơi chứng khoán, sau này sẽ có nhiều hơn nên ba mẹ cứ yên tâm mà giữ.
Nhưng chưa đến nửa tiếng đã bị chuyển trả lại.
Ba anh gọi bảo có tiền thi tiết kiệm, không phải gửi tiền về nhà.
Thành phố Quảng là thành phố lớn, kiếm sống khó khăn, Sau này cần lấy vợ, mua nhà, mua xe, nuôi con, đủ các thứ cần dùng đến tiền, lệnh cho Tần Minh tiết kiệm tiền.
Ba nói xong lại đến phiên mẹ nói một tràng.
Bà xúc động bảo con trai đã lớn nhưng vẫn hiếu nhầm anh vẫn yêu Lý Mộng.
Dặn Tần Minh Phải tốt với Lý Mộng vào, đừng bỏ bê con gái thành phố, tủi hờn một chút không sao cả.
Cố mà xác định lấy nhau sớm chứ đừng không tìm được vợ như anh cả.
Tần Minh đen mặt, trước đây một nghìn mấy ba mẹ không nhận, giờ đến mấy chục nghìn ba mẹ cũng không nhận, anh không hiểu ba mẹ nghĩ gì nữa.
Còn chuyện lấy Lý Mộng, Tần Minh không nói về chuyện này.
Thị trấn Bạch Thuỷ ở quê có nhiều cô gái chưa hai mươi đã lấy chồng nên mẹ anh mới nói thế.
Nhưng ở thành phố lớn này, gái ba mươi chưa chồng không hề bị gọi là gái ế.
Đúng là sự khác biệt về văn hoá.
Anh định bụng: "Đành phải đợi dịp nghỉ cầm nhiều tiền về quê, ba mẹ không muốn cầm cũng phải cầm.
Còn chuyện Lý Mộng...
Vẫn phải đợi mình và Hải Đường xác định quan hệ đã rồi sẽ kế cho ba mẹ nghe"
Mới nghĩ đến Nhiếp Hải Đường mà Tần Minh đã ngọt ngấy cả lòng.
Anh cảm thấy mình nên mau chóng xác định quan hệ với Nhiếp Hải Đường, không thể phụ tấm lòng con gái nhà người ta.
Mới học xong tiết ngày thứ hai, Tần Minh đã thấy wechat câu lạc bộ cầu lông hú nhau tập trung chơi cầu lông.
Tần Minh hớn hở, chạy thắng đến sân cầu lông mà chẳng cả ăn trưa.
Tần Minh đến sân cầu, mọi người đã có mặt đông đủ và cũng đã bao vây Nhiếp Hải Đường hỏi này hỏi nọ.
Phương Tiến Thăng thấy Tần Minh cái là cau có, qua hỏi: "Mày được đấy Tần Minh, nói dối quen mồm nhỉ.
Lừa tao bảo đi làm nhưng lại xông vào toà nhà Thế Kỷ, cảnh sát không bắt cái thứ tầm thường mày cũng may"
Tần Minh chẳng buồn quan tâm cậu ta: "Thì sao? Không phục à? Không phục thì sao cậu không giúp Hải Đường?"
Phương Tiến Thăng nghẹn họng.
"Cậu đến rồi đó à Tần Minh"
Nhiếp Hải Đường nhìn thấy Tần Minh bèn đi qua, hai ngày không gặp mà ngỡ xa nhau hai năm.
Tần Minh gật đầu chào cô ấy nhưng đôi mắt của cả hai đã bắn lửa tình tung toé.
Mọi người nhìn thấy Nhiếp Hải Đường như vậy là biết hình như cả hai ngày càng thân hơn rồi.
Nhiếp Hải Đường nói: "Hôm nay tôi mời mọi người đi ăn ở Tần Lâu để cảm ơn mọi người đã lo lắng cho tôi.
Đồng thời tôi với Tần Minh cũng có một việc muốn thông báo với mọi người...
Tần Minh rung động, cô bé này nóng vội thật.
Hội Trương Tình Tình thấy ánh mắt tình tứ của Nhiếp Hải Đường là thi nhau cười.
Thật ra mọi người cũng đoán cả hai sắp yêu nhau đây mà, khó tin thật đấy.
Nhưng mà Tần Minh xông vào toà nhà Thế Kỷ đã tóm gọn trái tim Nhiếp Hải Đường, yêu cũng phải.
Chỉ có mỗi mấy nam sinh thích Nhiếp Hải Đường là nhăn nhó đau khổ.
Chỉ xông vào một toà nhà thôi mà, sao họ không màng tất cả vì Nhiếp Hải Đường được chứ? Nhưng mà đúng lúc này, một chiếc Benz Maybach đỗ ngoài sân bóng, và rồi ba mẹ, anh trai của Nhiếp Hải Đường chạy vội chạy vàng qua chỗ họ.
Nhiếp Hải Đường lấy làm lạ, hôm nay cô có báo cho ba mẹ dâu? Sao ba mẹ lại đến đây? "Ai là Tần Minh?"
Ba mẹ Nhiếp Hải Đường mới đến nơi đã giữ Nhiếp Hải Đường rồi tìm kiếm Tần Minh trong nhóm các cậu trai.
Thái độ của họ rất khó chịu, có vẻ như có chuyện nghiêm trọng nào đó.
Nhiếp Hải Đường thắc mắc: "Ba, mẹ, sao vậy ạ?"
"Trẻ con đừng hỏi- Nhiếp Chính Minh bước lên chỉ vào Tần Minh: "Là cậu ta ạ"
Tần Minh cũng xác nhận: "Cháu chào cô chú, cháu là Tần Minh, có chuyện gì vậy ạ?"
Thật ra Tần Minh thấy khó hiểu lắm, anh chưa làm gì Nhiếp Hải Đường nên chắc sẽ không phải chuyện kinh khủng.
Cùng lắm là Nhiếp Chính Minh phát hiện ra gì đó, bỏ nhỏ vào tai ba mẹ bảo anh nghèo gì đó thôi.
Tần Minh rất bình tĩnh bởi tiên nong không là vấn đề.
Ông Nhiếp nhìn Tần Minh: "Cậu là Tần Minh? Tôi rất cảm ơn cậu cứu Hải Đường con gái tôi, nhưng cậu bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi mối tình đầu đang mang thai, giờ bám lấy Hải Đường nhà chúng tôi là cậu sai rồi"
Sốc.
Tất cả mọi người dù là ai trong câu lạc bộ cầu lông cũng đều sốc.
Tần Minh bỏ rơi mối tình đầu đang mang thai? Tin sốc vậy cơ à? Nhiếp Hải Đường nói vội: "Ba đang nói linh tinh gì vậy? Không được nói bậy chuyện đó đâu."
Nhiếp Chính Minh nhìn Tần Minh lạnh lùng, hừ lạnh: "Ba không nói linh tinh, bạn gái cũ Lý Mộng của cậu ta dẫn người nhà đến gây sự trước cổng nhà mình.
Cô ta thuê cả phóng viên ra bề đến hỏi tội.
Em không biết nhà mình sáng nay vui thế nào đâu, ba không còn mặt mũi đi gặp ai được nữa rồi"
Nhiếp Hải Đường nghiến răng tức giận, mãng mỏ: "Lý Mộng? Lại là cái con khốn đó."
Mẹ Nhiếp Hải Đường kéo con gái, khuyên nhủ: "Dù Lý Mộng đó là người thế nào nhưng vẫn chửa con người ta và còn bảo là con của Tần Minh nữa.
Tần Minh hám giàu bỏ rơi mối tình đầu này bám lấy con, con tỉnh ngộ đi"
Tần Minh giải thích: "Cô ơi, chắc chắn có hiểu lãm nào đó, cháu tin cháu có thể giải thích rõ ràng"
Nhiếp Hải Đường cũng nôn nóng: "Phải đó mẹ, con hiểu Tần Minh là người thế nào, cậu ấy không phải người làm cái chuyện đó đâu."
Bỗng nhiên có tiếng cười khẩy sau lưng: "Anh ta là cái loại làm chuyện đó đấy.
Cháng phải Nhiếp Hải Đường cô cướp người đàn ông của tôi nên tôi mới một thân một mình à?"
Người nói chuyện chẳng phải Lý Mộng thì ai? Thật ra hôm nay Lý Mộng mới được thả, mặt mũi nhợt nhạt thiếu sức sống, cô ta vẫn chưa tắm, người ngợm bẩn thỉu không biết lấy đâu ra sức ra vẻ hùng hổ, hung hăng.
Nhiếp Chính Minh thấy Lý Mộng đến, khó chịu bảo: "Chẳng phải đã thống nhất chúng tôi xử lý à? Cô lại dẫn các phóng viên đó đến?"
Lý Mộng cười mỉm lại gần Nhiếp Chính Minh: "Cậu Nhiếp à, tôi nhận tiên của nhà anh tất nhiên sẽ làm đúng như cam kết không gọi phóng viên nữa.
Nhưng mà tôi phải nói cho em gái anh biết cô ta quyến rũ bạn trai tôi, cướp bạn trai tôi, hại mẹ con tôi không có ba"
Nói rồi Lý Mộng còn xoa bụng, lưng chừng nước mắt.
Tần Minh không tin Lý Mộng mang thai, anh nghi ngờ: "Cô diễn giỏi thật đấy Lý Mộng? Sao lúc ở bên Dương Uy không bảo cô mang thai? Giờ chia tay Dương Uy, cả nhà cô ăn không ngồi rồi trong đồn cảnh sát hai ngày và trả thù tôi?"
Nhiếp Hải Đường cũng tức giận chỉ thẳng mặt Lý Mộng: "Đúng thế, hôm trước còn hắt nước tiểu vào chúng tôi, hôm nay lại tung tin nhảm về Tần Minh.
Cô quá đáng nó vừa chứ, rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Lý Mộng khóc ỉ ôi, lấy một tờ giấy xét nghiệm ra khỏi túi, bảo: "Tôi nói dối? Thế kết quả xét nghiệm này cũng là nói dối à? Anh bị cái con này mê muội rồi Tần Minh, anh không cả nhận cốt nhục của anh nữa.
Nhà họ Nhiếp cô lắm tiên nhiều của, Lý Mộng tôi chỉ là người bình thường không làm gì được nhà cô.
Tôi biết nhưng tôi sẽ không bỏ qua đâu"
Nhiếp Chính Minh căm hờn: "Chúng tôi đã nói rồi, Tần Minh theo đuổi em gái tôi, tất cả là do Tần Minh, nhà họ Nhiếp tôi chưa bao giờ làm ba cái chuyện giành giật bạn trai của người khác"
Mọi người nhìn thấy giấy xét nghiệm ở bệnh viện ghi có thai thật là biểu cảm của mỗi người khác nhau.
Hai hôm nay Tần Minh lại gửi về nhà ít tiền, anh định gửi năm mươi nghìn tệ về, khoản tiền này xấp xỉ lương cả năm của ba mẹ.
Lý do là vì kiếm được từ chơi chứng khoán, sau này sẽ có nhiều hơn nên ba mẹ cứ yên tâm mà giữ.
Nhưng chưa đến nửa tiếng đã bị chuyển trả lại.
Ba anh gọi bảo có tiền thi tiết kiệm, không phải gửi tiền về nhà.
Thành phố Quảng là thành phố lớn, kiếm sống khó khăn, Sau này cần lấy vợ, mua nhà, mua xe, nuôi con, đủ các thứ cần dùng đến tiền, lệnh cho Tần Minh tiết kiệm tiền.
Ba nói xong lại đến phiên mẹ nói một tràng.
Bà xúc động bảo con trai đã lớn nhưng vẫn hiếu nhầm anh vẫn yêu Lý Mộng.
Dặn Tần Minh Phải tốt với Lý Mộng vào, đừng bỏ bê con gái thành phố, tủi hờn một chút không sao cả.
Cố mà xác định lấy nhau sớm chứ đừng không tìm được vợ như anh cả.
Tần Minh đen mặt, trước đây một nghìn mấy ba mẹ không nhận, giờ đến mấy chục nghìn ba mẹ cũng không nhận, anh không hiểu ba mẹ nghĩ gì nữa.
Còn chuyện lấy Lý Mộng, Tần Minh không nói về chuyện này.
Thị trấn Bạch Thuỷ ở quê có nhiều cô gái chưa hai mươi đã lấy chồng nên mẹ anh mới nói thế.
Nhưng ở thành phố lớn này, gái ba mươi chưa chồng không hề bị gọi là gái ế.
Đúng là sự khác biệt về văn hoá.
Anh định bụng: "Đành phải đợi dịp nghỉ cầm nhiều tiền về quê, ba mẹ không muốn cầm cũng phải cầm.
Còn chuyện Lý Mộng...
Vẫn phải đợi mình và Hải Đường xác định quan hệ đã rồi sẽ kế cho ba mẹ nghe"
Mới nghĩ đến Nhiếp Hải Đường mà Tần Minh đã ngọt ngấy cả lòng.
Anh cảm thấy mình nên mau chóng xác định quan hệ với Nhiếp Hải Đường, không thể phụ tấm lòng con gái nhà người ta.
Mới học xong tiết ngày thứ hai, Tần Minh đã thấy wechat câu lạc bộ cầu lông hú nhau tập trung chơi cầu lông.
Tần Minh hớn hở, chạy thắng đến sân cầu lông mà chẳng cả ăn trưa.
Tần Minh đến sân cầu, mọi người đã có mặt đông đủ và cũng đã bao vây Nhiếp Hải Đường hỏi này hỏi nọ.
Phương Tiến Thăng thấy Tần Minh cái là cau có, qua hỏi: "Mày được đấy Tần Minh, nói dối quen mồm nhỉ.
Lừa tao bảo đi làm nhưng lại xông vào toà nhà Thế Kỷ, cảnh sát không bắt cái thứ tầm thường mày cũng may"
Tần Minh chẳng buồn quan tâm cậu ta: "Thì sao? Không phục à? Không phục thì sao cậu không giúp Hải Đường?"
Phương Tiến Thăng nghẹn họng.
"Cậu đến rồi đó à Tần Minh"
Nhiếp Hải Đường nhìn thấy Tần Minh bèn đi qua, hai ngày không gặp mà ngỡ xa nhau hai năm.
Tần Minh gật đầu chào cô ấy nhưng đôi mắt của cả hai đã bắn lửa tình tung toé.
Mọi người nhìn thấy Nhiếp Hải Đường như vậy là biết hình như cả hai ngày càng thân hơn rồi.
Nhiếp Hải Đường nói: "Hôm nay tôi mời mọi người đi ăn ở Tần Lâu để cảm ơn mọi người đã lo lắng cho tôi.
Đồng thời tôi với Tần Minh cũng có một việc muốn thông báo với mọi người...
Tần Minh rung động, cô bé này nóng vội thật.
Hội Trương Tình Tình thấy ánh mắt tình tứ của Nhiếp Hải Đường là thi nhau cười.
Thật ra mọi người cũng đoán cả hai sắp yêu nhau đây mà, khó tin thật đấy.
Nhưng mà Tần Minh xông vào toà nhà Thế Kỷ đã tóm gọn trái tim Nhiếp Hải Đường, yêu cũng phải.
Chỉ có mỗi mấy nam sinh thích Nhiếp Hải Đường là nhăn nhó đau khổ.
Chỉ xông vào một toà nhà thôi mà, sao họ không màng tất cả vì Nhiếp Hải Đường được chứ? Nhưng mà đúng lúc này, một chiếc Benz Maybach đỗ ngoài sân bóng, và rồi ba mẹ, anh trai của Nhiếp Hải Đường chạy vội chạy vàng qua chỗ họ.
Nhiếp Hải Đường lấy làm lạ, hôm nay cô có báo cho ba mẹ dâu? Sao ba mẹ lại đến đây? "Ai là Tần Minh?"
Ba mẹ Nhiếp Hải Đường mới đến nơi đã giữ Nhiếp Hải Đường rồi tìm kiếm Tần Minh trong nhóm các cậu trai.
Thái độ của họ rất khó chịu, có vẻ như có chuyện nghiêm trọng nào đó.
Nhiếp Hải Đường thắc mắc: "Ba, mẹ, sao vậy ạ?"
"Trẻ con đừng hỏi- Nhiếp Chính Minh bước lên chỉ vào Tần Minh: "Là cậu ta ạ"
Tần Minh cũng xác nhận: "Cháu chào cô chú, cháu là Tần Minh, có chuyện gì vậy ạ?"
Thật ra Tần Minh thấy khó hiểu lắm, anh chưa làm gì Nhiếp Hải Đường nên chắc sẽ không phải chuyện kinh khủng.
Cùng lắm là Nhiếp Chính Minh phát hiện ra gì đó, bỏ nhỏ vào tai ba mẹ bảo anh nghèo gì đó thôi.
Tần Minh rất bình tĩnh bởi tiên nong không là vấn đề.
Ông Nhiếp nhìn Tần Minh: "Cậu là Tần Minh? Tôi rất cảm ơn cậu cứu Hải Đường con gái tôi, nhưng cậu bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi mối tình đầu đang mang thai, giờ bám lấy Hải Đường nhà chúng tôi là cậu sai rồi"
Sốc.
Tất cả mọi người dù là ai trong câu lạc bộ cầu lông cũng đều sốc.
Tần Minh bỏ rơi mối tình đầu đang mang thai? Tin sốc vậy cơ à? Nhiếp Hải Đường nói vội: "Ba đang nói linh tinh gì vậy? Không được nói bậy chuyện đó đâu."
Nhiếp Chính Minh nhìn Tần Minh lạnh lùng, hừ lạnh: "Ba không nói linh tinh, bạn gái cũ Lý Mộng của cậu ta dẫn người nhà đến gây sự trước cổng nhà mình.
Cô ta thuê cả phóng viên ra bề đến hỏi tội.
Em không biết nhà mình sáng nay vui thế nào đâu, ba không còn mặt mũi đi gặp ai được nữa rồi"
Nhiếp Hải Đường nghiến răng tức giận, mãng mỏ: "Lý Mộng? Lại là cái con khốn đó."
Mẹ Nhiếp Hải Đường kéo con gái, khuyên nhủ: "Dù Lý Mộng đó là người thế nào nhưng vẫn chửa con người ta và còn bảo là con của Tần Minh nữa.
Tần Minh hám giàu bỏ rơi mối tình đầu này bám lấy con, con tỉnh ngộ đi"
Tần Minh giải thích: "Cô ơi, chắc chắn có hiểu lãm nào đó, cháu tin cháu có thể giải thích rõ ràng"
Nhiếp Hải Đường cũng nôn nóng: "Phải đó mẹ, con hiểu Tần Minh là người thế nào, cậu ấy không phải người làm cái chuyện đó đâu."
Bỗng nhiên có tiếng cười khẩy sau lưng: "Anh ta là cái loại làm chuyện đó đấy.
Cháng phải Nhiếp Hải Đường cô cướp người đàn ông của tôi nên tôi mới một thân một mình à?"
Người nói chuyện chẳng phải Lý Mộng thì ai? Thật ra hôm nay Lý Mộng mới được thả, mặt mũi nhợt nhạt thiếu sức sống, cô ta vẫn chưa tắm, người ngợm bẩn thỉu không biết lấy đâu ra sức ra vẻ hùng hổ, hung hăng.
Nhiếp Chính Minh thấy Lý Mộng đến, khó chịu bảo: "Chẳng phải đã thống nhất chúng tôi xử lý à? Cô lại dẫn các phóng viên đó đến?"
Lý Mộng cười mỉm lại gần Nhiếp Chính Minh: "Cậu Nhiếp à, tôi nhận tiên của nhà anh tất nhiên sẽ làm đúng như cam kết không gọi phóng viên nữa.
Nhưng mà tôi phải nói cho em gái anh biết cô ta quyến rũ bạn trai tôi, cướp bạn trai tôi, hại mẹ con tôi không có ba"
Nói rồi Lý Mộng còn xoa bụng, lưng chừng nước mắt.
Tần Minh không tin Lý Mộng mang thai, anh nghi ngờ: "Cô diễn giỏi thật đấy Lý Mộng? Sao lúc ở bên Dương Uy không bảo cô mang thai? Giờ chia tay Dương Uy, cả nhà cô ăn không ngồi rồi trong đồn cảnh sát hai ngày và trả thù tôi?"
Nhiếp Hải Đường cũng tức giận chỉ thẳng mặt Lý Mộng: "Đúng thế, hôm trước còn hắt nước tiểu vào chúng tôi, hôm nay lại tung tin nhảm về Tần Minh.
Cô quá đáng nó vừa chứ, rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Lý Mộng khóc ỉ ôi, lấy một tờ giấy xét nghiệm ra khỏi túi, bảo: "Tôi nói dối? Thế kết quả xét nghiệm này cũng là nói dối à? Anh bị cái con này mê muội rồi Tần Minh, anh không cả nhận cốt nhục của anh nữa.
Nhà họ Nhiếp cô lắm tiên nhiều của, Lý Mộng tôi chỉ là người bình thường không làm gì được nhà cô.
Tôi biết nhưng tôi sẽ không bỏ qua đâu"
Nhiếp Chính Minh căm hờn: "Chúng tôi đã nói rồi, Tần Minh theo đuổi em gái tôi, tất cả là do Tần Minh, nhà họ Nhiếp tôi chưa bao giờ làm ba cái chuyện giành giật bạn trai của người khác"
Mọi người nhìn thấy giấy xét nghiệm ở bệnh viện ghi có thai thật là biểu cảm của mỗi người khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.