Chương 56
Đang cập nhập
06/08/2021
Tần Minh thấy một người phụ nữ mập mạp hùng hổ chạy tới.
Chị ta nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần liền dí tay vào trán Bạch Ngọc Thuần.
"ÁI"
Bạch Ngọc Thuần lơ đễnh đứng không vững rồi té ngã, nhưng Tần Minh kịp vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ, tay khác của anh ôm bờ mông tròn của cô.
Cơ thể Bạch Ngọc Thuần run lên, cô lập tức nhìn về phía Tần Minh với vẻ ngượng ngùng và áy náy.
Dĩ nhiên Tần Minh không cổ ý sàm sỡ, nhưng mông cô gái này cực kỳ mềm, cảm giác khi sờ cũng rất khác.
Bạch Ngọc Thuần nhìn người đi tới, vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Cô lắp ba lắp bắp hỏi: "Chị, chị dâu, em, em, em thật sự không có tiền.
Chẳng phải anh trai mới lấy đi hơn hai trăm nghìn sao? Đó vốn là tiền cứu mạng mẹ mà"
Tần Minh nhìn người phụ nữ trung niên này, chị ta vừa đen vừa béo, còn cầm túi xách hàng hiệu, mắt trợn to, ưỡn ngực, tư thế hùng hổ dọa người.
Anh nghe nói anh trai chị dâu của Bạch Ngọc Thuần đã cuỗm tiền làm phẫu thuật của mẹ cô rồi, sao còn quay về vậy? Chị dâu Bạch nổi giận đùng đùng nói: "Bây giờ chẳng phải mẹ được bệnh viện cứu rồi sao? Mẹ vẫn khỏe đấy thôi? Cơm ba bữa còn có nước canh, còn béo tốt hơn ở nhà.
Anh trai mày thì sao? Hu hu hu...
Anh mày lương tâm trỗi dậy, trả lại tiền cho mẹ, ai dè bị cướp giữa chừng, còn bị đâm một nhát dao, mày làm em gái nịnh bợ nhà giàu, sống sung sướng mà không để ý sống chết của anh trai mày, hu hu hu...
Mày muốn anh mày sống kiếu gì đây? Mày còn là người không?"
Chị dâu Bạch càng gào to, khiến người trong hành lang bệnh viện đều tò mò nhìn lại.
Bạch Ngọc Thuần cũng đành phải nói: "Chị dâu, em thật sự không có đâu, hơn nữa chắng phải anh trai bị xe tông sao? Sao lại thành bị côn đồ đâm một nhát vậy?"
Chị dâu Bạch im bặt, ngây ra một lúc rôi lại kêu trời kêu đất: "Bị tông xong mới bị cướp mà? Bạch Ngọc Thuần, có phải mày thấy anh mày chết mà không cứu không? Mày còn tính người không vậy? Mẹ đã phẫu thuật xong rồi, bác sĩ nói tim không còn vấn đề gì, mẹ vốn nghèo, khỏe rồi không cân ăn uống tốt vậy đâu, mày đưa tiền cho tao đi, tao đi cứu anh trai mày"
Chị dâu Bạch vừa nói vừa xích lại gần, nói: "Chẳng phải mẹ giúp bệnh viện quay phim tuyên truyền được nhận mười nghìn tệ tiền bồi bổ sao? Mẹ khổ đã quen, ngày nào mày cũng cho uống canh bổ sao mẹ chịu được? Anh mày mới cấp cứu xong, bệnh viện đang giục tiên thuốc men, mày còn không mau đi cứu anh mày đi?"
Bạch Ngọc Thuần bảo vệ kĩ túi xách dài giá rẻ của mình, nói: "Chị dâu, không được đâu.
Bác sĩ nói, mẹ vừa làm phẫu thuật tim xong, phải bồi bố sức khỏe"
Chị dâu Bạch thấy thế, lập tức cướp lấy túi xách của Bạch Ngọc Thuần: "Mày còn do dự cái gì? Lấy một ít ra cứu anh mày trước đi, có phải mày thấy anh mày chết mà không cứu hay không? Anh mày lạc đường còn biết quay đầu mà mày vẫn u mê như thế à?"
Cơ thể Bạch Ngọc Thuần vốn gầy yếu, làm sao tranh giành được với bà chị dâu.
Cô tranh giành một hồi rồi bị giành đi, còn bị đẩy ngã xuống đất.
Bạch Ngọc Thuần sốt ruột đến mức rơi nước mắt: "Chị dâu, thật sự không được đâu, đó là tiền bồi bổ cho mẹ"
Chị dâu Bạch nói: "Đều là người một nhà cả, còn chia ra của người này người nọ à? Ủa? Ai cướp tiên vậy? Cậu là ai? Thăng ranh, mau trả lại tiền cho tôi"
Tần Minh đứng bên cạnh thấy vậy, nhân lúc chị dâu Bạch không chú ý, anh cướp lại túi xách.
Anh nói: "Da mặt bà chị dày thật đấy.
Chị dựa vào đâu mà cướp tiên của cô ấy? Số tiên này là của chị à? Chông chị chữa bệnh cần tiền, sao chị không đi mà kiếm tiền đi? Chị có biết cô ấy vì kiếm tiên mà vất vả thế nào không? Đừng ỷ vào thân phận chị dâu mà tùy ý làm bừa, cẩn thận gặp quả báo đấy"
Tính tình chị dâu Bạch vốn nóng nảy, chị ta nói văng nước miếng với Tần Minh: "Cậu là ai? Tôi nói chuyện với em gái tôi thì liên quan gì đến cậu? Bớt xen vào việc của người khác đi."
Tần Minh trả lại tiền cho Bạch Ngọc Thuần, nổi giận nói: "Tôi là bạn của cô ấy đấy, sao nào? Tôi ngứa mắt chị cướp tiên, có bản lĩnh thì chị đánh tôi đi, đến đây!"
Chị dâu Bạch thấy Tần Minh hung hãn thì không dám đánh, nhưng vẫn kêu gào: "Cướp tiền cái gì cơ? Loại rẻ rách như cậu đừng có nói linh tỉnh, tôi và nó là người một nhà.
Ôi, tất cả mọi người đến phân xử thử xem, chồng tôi trả lại tiên chữa bệnh cho mẹ, ai ngờ bị cướp giữa đường.
Bây giờ em gái nịnh bợ nhà giàu, có tiền rồi lại đưa cho bạn trai nghèo chứ không chịu đi cứu anh trai, có phải quá đáng không? Mà nó còn bắt tay với người ngoài bất nạt chị dâu nó nữa, có ai làm vậy hay không?"
Tần Minh thấy buồn cười, rõ ràng hai vợ chồng này cướp tiền chữa bệnh, giờ còn cản ngược lại, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người phụ nữ này cũng giỏi đấy.
Bạch Ngọc Thuần vội giải thích: "Em không quen đại gia nào cả, chị dâu đừng nói lung tung"
Giọng chị dâu Bạch càng lớn hơn: "Không quen đại gia thì làm sao mày cho mẹ ở phòng bệnh đơn tốt nhất bệnh viện được? Còn có nhân viên chăm sóc suốt hai mươi tư giờ nữa? Có phải mày đi làm bồ nhí không?"
Tần Minh nổi giận nói: "Câm miệng lại đi đồ đàn bà chua ngoa."
Lúc này, người nhà những bệnh nhân khác trên hành lang khuyên can: "Ai da, đều là người một nhà, còn phân chia làm gì? Gia đình hòa thuận là trên hết"
"Đúng đấy, cứu người quan trọng hơn"
"Anh trai trả lại tiên coi như có lương tâm rồi, bị người ta cướp chỉ là không may thôi"
"Cháu làm em gái sao lại không thông cảm cho anh trai vậy? Gia đình thể nào chẳng phải dựa vào anh cả chèo lái?"
"Đúng đó, mẹ cháu cũng phải dựa vào anh cháu chăm sóc, anh cháu mà chết rồi, mẹ cháu không còn chỗ dựa đâu"
Người qua đường mỗi người nói một câu, Bạch Ngọc Thuần dần trở thành cô gái vì lợi ích, nịnh bợ nhà giàu, cầm tiền thấy chết không cứu.
Điêu này khiến Bạch Ngọc Thuần vô cùng bị động, người xung quanh tin lời từ một phía chị dâu, thi nhau chỉ trỏ cô.
Hình như Bạch Ngọc Thuần không chịu nổi nhiều ánh mắt chỉ trích như vậy, cô yên lặng mở túi xách, lấy ra năm nghìn tệ rồi nói: "Chị dâu, em chỉ cho được ngần này thôi, em còn phải mua thuốc cho mẹ""
Chị dâu Bạch giành lấy hết, nói: "Năm nghìn sao đủ được, cho tao hết đi, cứu người quan trọng, tiền mày có thể kiếm lại, hoặc đi xin đại gia kia.
Dù sao mày cũng có ngoại hình xinh đẹp, làm nũng một tí, đại gia đó thể nào chẳng cho mày?"
"Em.."
Bạch Ngọc Thuần rất muốn nói mình còn chẳng biết ngoại hình đại gia đó tròn méo như nào, nhưng chị dâu Bạch đã cầm tiền đi rồi.
Tần Minh đứng bên cạnh nhìn, anh cứ tưởng Bạch Ngọc Thuần sẽ phản kháng, ít nhất cô phải kháng cự thì Tần Minh mới ra tay giúp đỡ được.
Dù sao đây cũng là việc gia đình nhà họ Bạch, ai dè Bạch Ngọc Thuần không phản kháng cũng chẳng cầu cứu, chị dâu Bạch lấy tiền đi rồi, những người khác cũng giải tán.
Sắc mặt Bạch Ngọc Thuần tối đi.
Cô câãm hơn một trăm tệ còn sót lại trong túi quần, bàng hoàng và chua xót.
Tần Minh hỏi: "Sao em không phản kháng? Em sợ chị ta à?"
Bạch Ngọc Thuần sợ hãi gật đầu, cô như nhớ lại những lúc bà chị dâu hung hãn.
Tần Minh lắc đầu, nói: "Không ai dạy em câu ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền thì bị bắt nạt à? Vừa rôi em nên phản kháng, đừng nói là mười nghìn tệ, dù chỉ có một trăm tệ thôi em cũng phải chống cự đến cùng.
Bởi vì đó là tiền cứu mạng mẹ em"
"Em, em...
em đánh không lại chị dâu"
Bạch Ngọc Thuần nói rồi bật khóc, tủi thân nói: "Hu hu...
Mẹ em nói, nếu như bị ai bắt nạt thì cố mà nhịn, sẽ qua nhanh thôi."
Tần Minh không còn gì để nói, mẹ cô bị làm sao vậy? Mẹ kiếu nhẫn giả à? Sự đời bây giờ có như trước kia đâu? Cố nhịn rồi sẽ qua? Thế thì chỉ có nước bị người ta giãẫm lên đái vào mặt nhố đờm vào người thôi.
Anh vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Thuần, nói: "Nhẫn nhịn mãi cũng vô dụng thôi, anh thấy anh trai chị dâu em chưa chắc trở về vì bộc phát lương tâm đâu.
Em cho bọn họ tiền chẳng khác nào đổ xuống sông xuống biển"
Bạch Ngọc Thuần lau nước mắt, nói: "Không sao, em có thể đi làm, bây giờ em vẫn làm thêm ở KFC, vẫn duy trì được dinh dưỡng cho mẹ."
Tần Minh đưa tay giữ chặt Bạch Ngọc Thuần, nói: "Cần gì phải làm khố mình? Đi, anh đi đòi lại mười nghìn tệ đó cho em"
"Hả?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh với vẻ kỳ lạ, cô không tin, nhưng cơ thể cô không nghe não bộ điêu khiển, tự động đi theo Tần Minh.
Chị ta nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần liền dí tay vào trán Bạch Ngọc Thuần.
"ÁI"
Bạch Ngọc Thuần lơ đễnh đứng không vững rồi té ngã, nhưng Tần Minh kịp vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ, tay khác của anh ôm bờ mông tròn của cô.
Cơ thể Bạch Ngọc Thuần run lên, cô lập tức nhìn về phía Tần Minh với vẻ ngượng ngùng và áy náy.
Dĩ nhiên Tần Minh không cổ ý sàm sỡ, nhưng mông cô gái này cực kỳ mềm, cảm giác khi sờ cũng rất khác.
Bạch Ngọc Thuần nhìn người đi tới, vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Cô lắp ba lắp bắp hỏi: "Chị, chị dâu, em, em, em thật sự không có tiền.
Chẳng phải anh trai mới lấy đi hơn hai trăm nghìn sao? Đó vốn là tiền cứu mạng mẹ mà"
Tần Minh nhìn người phụ nữ trung niên này, chị ta vừa đen vừa béo, còn cầm túi xách hàng hiệu, mắt trợn to, ưỡn ngực, tư thế hùng hổ dọa người.
Anh nghe nói anh trai chị dâu của Bạch Ngọc Thuần đã cuỗm tiền làm phẫu thuật của mẹ cô rồi, sao còn quay về vậy? Chị dâu Bạch nổi giận đùng đùng nói: "Bây giờ chẳng phải mẹ được bệnh viện cứu rồi sao? Mẹ vẫn khỏe đấy thôi? Cơm ba bữa còn có nước canh, còn béo tốt hơn ở nhà.
Anh trai mày thì sao? Hu hu hu...
Anh mày lương tâm trỗi dậy, trả lại tiền cho mẹ, ai dè bị cướp giữa chừng, còn bị đâm một nhát dao, mày làm em gái nịnh bợ nhà giàu, sống sung sướng mà không để ý sống chết của anh trai mày, hu hu hu...
Mày muốn anh mày sống kiếu gì đây? Mày còn là người không?"
Chị dâu Bạch càng gào to, khiến người trong hành lang bệnh viện đều tò mò nhìn lại.
Bạch Ngọc Thuần cũng đành phải nói: "Chị dâu, em thật sự không có đâu, hơn nữa chắng phải anh trai bị xe tông sao? Sao lại thành bị côn đồ đâm một nhát vậy?"
Chị dâu Bạch im bặt, ngây ra một lúc rôi lại kêu trời kêu đất: "Bị tông xong mới bị cướp mà? Bạch Ngọc Thuần, có phải mày thấy anh mày chết mà không cứu không? Mày còn tính người không vậy? Mẹ đã phẫu thuật xong rồi, bác sĩ nói tim không còn vấn đề gì, mẹ vốn nghèo, khỏe rồi không cân ăn uống tốt vậy đâu, mày đưa tiền cho tao đi, tao đi cứu anh trai mày"
Chị dâu Bạch vừa nói vừa xích lại gần, nói: "Chẳng phải mẹ giúp bệnh viện quay phim tuyên truyền được nhận mười nghìn tệ tiền bồi bổ sao? Mẹ khổ đã quen, ngày nào mày cũng cho uống canh bổ sao mẹ chịu được? Anh mày mới cấp cứu xong, bệnh viện đang giục tiên thuốc men, mày còn không mau đi cứu anh mày đi?"
Bạch Ngọc Thuần bảo vệ kĩ túi xách dài giá rẻ của mình, nói: "Chị dâu, không được đâu.
Bác sĩ nói, mẹ vừa làm phẫu thuật tim xong, phải bồi bố sức khỏe"
Chị dâu Bạch thấy thế, lập tức cướp lấy túi xách của Bạch Ngọc Thuần: "Mày còn do dự cái gì? Lấy một ít ra cứu anh mày trước đi, có phải mày thấy anh mày chết mà không cứu hay không? Anh mày lạc đường còn biết quay đầu mà mày vẫn u mê như thế à?"
Cơ thể Bạch Ngọc Thuần vốn gầy yếu, làm sao tranh giành được với bà chị dâu.
Cô tranh giành một hồi rồi bị giành đi, còn bị đẩy ngã xuống đất.
Bạch Ngọc Thuần sốt ruột đến mức rơi nước mắt: "Chị dâu, thật sự không được đâu, đó là tiền bồi bổ cho mẹ"
Chị dâu Bạch nói: "Đều là người một nhà cả, còn chia ra của người này người nọ à? Ủa? Ai cướp tiên vậy? Cậu là ai? Thăng ranh, mau trả lại tiền cho tôi"
Tần Minh đứng bên cạnh thấy vậy, nhân lúc chị dâu Bạch không chú ý, anh cướp lại túi xách.
Anh nói: "Da mặt bà chị dày thật đấy.
Chị dựa vào đâu mà cướp tiên của cô ấy? Số tiên này là của chị à? Chông chị chữa bệnh cần tiền, sao chị không đi mà kiếm tiền đi? Chị có biết cô ấy vì kiếm tiên mà vất vả thế nào không? Đừng ỷ vào thân phận chị dâu mà tùy ý làm bừa, cẩn thận gặp quả báo đấy"
Tính tình chị dâu Bạch vốn nóng nảy, chị ta nói văng nước miếng với Tần Minh: "Cậu là ai? Tôi nói chuyện với em gái tôi thì liên quan gì đến cậu? Bớt xen vào việc của người khác đi."
Tần Minh trả lại tiền cho Bạch Ngọc Thuần, nổi giận nói: "Tôi là bạn của cô ấy đấy, sao nào? Tôi ngứa mắt chị cướp tiên, có bản lĩnh thì chị đánh tôi đi, đến đây!"
Chị dâu Bạch thấy Tần Minh hung hãn thì không dám đánh, nhưng vẫn kêu gào: "Cướp tiền cái gì cơ? Loại rẻ rách như cậu đừng có nói linh tỉnh, tôi và nó là người một nhà.
Ôi, tất cả mọi người đến phân xử thử xem, chồng tôi trả lại tiên chữa bệnh cho mẹ, ai ngờ bị cướp giữa đường.
Bây giờ em gái nịnh bợ nhà giàu, có tiền rồi lại đưa cho bạn trai nghèo chứ không chịu đi cứu anh trai, có phải quá đáng không? Mà nó còn bắt tay với người ngoài bất nạt chị dâu nó nữa, có ai làm vậy hay không?"
Tần Minh thấy buồn cười, rõ ràng hai vợ chồng này cướp tiền chữa bệnh, giờ còn cản ngược lại, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người phụ nữ này cũng giỏi đấy.
Bạch Ngọc Thuần vội giải thích: "Em không quen đại gia nào cả, chị dâu đừng nói lung tung"
Giọng chị dâu Bạch càng lớn hơn: "Không quen đại gia thì làm sao mày cho mẹ ở phòng bệnh đơn tốt nhất bệnh viện được? Còn có nhân viên chăm sóc suốt hai mươi tư giờ nữa? Có phải mày đi làm bồ nhí không?"
Tần Minh nổi giận nói: "Câm miệng lại đi đồ đàn bà chua ngoa."
Lúc này, người nhà những bệnh nhân khác trên hành lang khuyên can: "Ai da, đều là người một nhà, còn phân chia làm gì? Gia đình hòa thuận là trên hết"
"Đúng đấy, cứu người quan trọng hơn"
"Anh trai trả lại tiên coi như có lương tâm rồi, bị người ta cướp chỉ là không may thôi"
"Cháu làm em gái sao lại không thông cảm cho anh trai vậy? Gia đình thể nào chẳng phải dựa vào anh cả chèo lái?"
"Đúng đó, mẹ cháu cũng phải dựa vào anh cháu chăm sóc, anh cháu mà chết rồi, mẹ cháu không còn chỗ dựa đâu"
Người qua đường mỗi người nói một câu, Bạch Ngọc Thuần dần trở thành cô gái vì lợi ích, nịnh bợ nhà giàu, cầm tiền thấy chết không cứu.
Điêu này khiến Bạch Ngọc Thuần vô cùng bị động, người xung quanh tin lời từ một phía chị dâu, thi nhau chỉ trỏ cô.
Hình như Bạch Ngọc Thuần không chịu nổi nhiều ánh mắt chỉ trích như vậy, cô yên lặng mở túi xách, lấy ra năm nghìn tệ rồi nói: "Chị dâu, em chỉ cho được ngần này thôi, em còn phải mua thuốc cho mẹ""
Chị dâu Bạch giành lấy hết, nói: "Năm nghìn sao đủ được, cho tao hết đi, cứu người quan trọng, tiền mày có thể kiếm lại, hoặc đi xin đại gia kia.
Dù sao mày cũng có ngoại hình xinh đẹp, làm nũng một tí, đại gia đó thể nào chẳng cho mày?"
"Em.."
Bạch Ngọc Thuần rất muốn nói mình còn chẳng biết ngoại hình đại gia đó tròn méo như nào, nhưng chị dâu Bạch đã cầm tiền đi rồi.
Tần Minh đứng bên cạnh nhìn, anh cứ tưởng Bạch Ngọc Thuần sẽ phản kháng, ít nhất cô phải kháng cự thì Tần Minh mới ra tay giúp đỡ được.
Dù sao đây cũng là việc gia đình nhà họ Bạch, ai dè Bạch Ngọc Thuần không phản kháng cũng chẳng cầu cứu, chị dâu Bạch lấy tiền đi rồi, những người khác cũng giải tán.
Sắc mặt Bạch Ngọc Thuần tối đi.
Cô câãm hơn một trăm tệ còn sót lại trong túi quần, bàng hoàng và chua xót.
Tần Minh hỏi: "Sao em không phản kháng? Em sợ chị ta à?"
Bạch Ngọc Thuần sợ hãi gật đầu, cô như nhớ lại những lúc bà chị dâu hung hãn.
Tần Minh lắc đầu, nói: "Không ai dạy em câu ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền thì bị bắt nạt à? Vừa rôi em nên phản kháng, đừng nói là mười nghìn tệ, dù chỉ có một trăm tệ thôi em cũng phải chống cự đến cùng.
Bởi vì đó là tiền cứu mạng mẹ em"
"Em, em...
em đánh không lại chị dâu"
Bạch Ngọc Thuần nói rồi bật khóc, tủi thân nói: "Hu hu...
Mẹ em nói, nếu như bị ai bắt nạt thì cố mà nhịn, sẽ qua nhanh thôi."
Tần Minh không còn gì để nói, mẹ cô bị làm sao vậy? Mẹ kiếu nhẫn giả à? Sự đời bây giờ có như trước kia đâu? Cố nhịn rồi sẽ qua? Thế thì chỉ có nước bị người ta giãẫm lên đái vào mặt nhố đờm vào người thôi.
Anh vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Thuần, nói: "Nhẫn nhịn mãi cũng vô dụng thôi, anh thấy anh trai chị dâu em chưa chắc trở về vì bộc phát lương tâm đâu.
Em cho bọn họ tiền chẳng khác nào đổ xuống sông xuống biển"
Bạch Ngọc Thuần lau nước mắt, nói: "Không sao, em có thể đi làm, bây giờ em vẫn làm thêm ở KFC, vẫn duy trì được dinh dưỡng cho mẹ."
Tần Minh đưa tay giữ chặt Bạch Ngọc Thuần, nói: "Cần gì phải làm khố mình? Đi, anh đi đòi lại mười nghìn tệ đó cho em"
"Hả?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh với vẻ kỳ lạ, cô không tin, nhưng cơ thể cô không nghe não bộ điêu khiển, tự động đi theo Tần Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.