Chương 72
Đang cập nhập
07/08/2021
Nhiếp Hải Đường chạy một hồi, đá đâm vào chân làm cô thấy đau chân, bệnh nặng mới khỏi nên mới chạy một đoạn đã thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz chậm rãi đi theo cô.
Đó là ba cô.
"Lên đây đi"
Nhiếp Hải Đường trừng mắt với ba đầy dữ tợn nói: "Con không lên.
Con hận các người.
Con đã lớn chứ đâu phải là đứa trẻ, con có cách nhìn riêng về cuộc sống của mình.
Ba cô thảnh thơi châm điếu thuốc nói: "Con lên xe, ba nói chuyện với con vẽ Tần Minh kia, thuận tiện chở con đi tìm cậu ta cho nhanh.
Còn nữa, ba đã lấy lại điện thoại di động của con từ chỗ anh con rồi.
Cuối cùng, ba muốn nói chuyện với con về thành tích thần kỳ chỉ dùng trăm nghìn đồng mua cổ phần A lại kiếm về một triệu lẻ ba nghìn trong một ngày trên thị trường chứng khoán của con.
Con có lên không?"
Nhiếp Hải Đường hừ một tiếng, hơi căm giận nhìn chăm chäm vào ba mình.
Suy nghĩ và yêu cầu trong lòng cô đều bị ba nắm chặt, cô lên xe với vẻ tức giận.
Sau khi lên xe, ông Nhiếp trả điện thoại lại cho Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường ấn nút nhưng đã hết pin, căm tức nói: "Nhiếp Chính Minh, đồ ngốc vô sỉ nhà anh cứ chờ đấy cho em"
Ông Nhiếp nói: "Anh con không có ý xấu, nó chỉ..
"
Nhiếp Hải Đường đang giận nói: "Ba đừng nhắc tới mẹ với con, nhắc tới là con lại bực mình"
Ông Nhiếp ngược lại cười: "Con gái cưng của ba từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, có kiến thức, hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn nghe lời, cũng không hay nổi giận.
Ba còn lo sau này con có thể bị đàn ông bắt nạt hay không.
Bây giờ nhìn con thế này, ba đã yên tâm rồi."
Nhiếp Hải Đường lại bĩu môi nói: "Con mới không như vậy đâu.
Ba nói xem, mấy ngày con bị bệnh, ở trường đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông Nhiếp khẽ day trán vì muốn sắp xếp lại từ ngữ.
Dù sao ông ta cũng là người lớn, nhìn ra được Tần Minh có địa vị không nhỏ trong lòng Nhiếp Hải Đường.
Nếu xử lý không tốt, ba con ầm ï thành ra mâu thuẫn sẽ không tốt.
Ông ta nói: "Ừ, cái người tên là Lý Mộng kia nói dõi..."
Ông ta còn chưa nói xong thì xe chợt phanh gấp.
Sau đó bịch một tiếng, không ngờ có một chiếc xe trên đường tạt qua đầu xe bọn họ.
Hai ba con còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại có một chiếc xe từ phía sau đâm vào đuôi xe, bịch một tiếng.
Hai người bị đụng tới choáng váng.
Đột nhiên có một chiếc xe van màu đen lao tới bên phía lái phụ.
Hai người đàn ông nước ngoài với dáng người vạm vỡ hung hăng bước xuống và phá cửa, đánh cho ông Nhiếp ngất xỉu rồi bắt cóc Nhiếp Hải Đường đi.
Vù...
Chiếc xe van lập tức rời đi, trước sau không đến mười giây.
Nhiếp Hải Đường đột nhiên bị bắt lên xe thì hoang mang lo sợ, kêu to: "Các người là ai?"
Nhưng cô lập tức bị người ta dùng vải trắng bịt miệng làm cho ngất đi.
Trước khi cô ngất đi, chỉ nghe được giọng nói của một người phụ nữ: "Chờ người đến bực cả mình.
Tần Minh đi một mình trên đường.
Đột nhiên có một xe van lao qua.
Anh quay đầu nhìn lại, không ngờ đổi diện với một người phụ nữ tóc vàng trên xe.
Anh thoáng kinh ngạc.
Nhưng người phụ nữ tóc vàng đã lập tức kéo rèm xe.
Ào.
Chiếc xe bảo mẫu vừa vặt lao qua một vũng nước, nước bẩn bản lên quần của Tần Minh.
Má nói Tần Minh bị tai bay vạ gió, tức giận mắng to: "Có biết lái xe không hả? X"°A95j63, tôi nhớ kỹ cô rồi.
Nếu để tôi gặp phải, tôi sẽ chọc thủng lốp xe của cô."
Sau khi mảng một trận cho hả giận, trong lòng Tần Minh cũng thấy thoải mái hơn.
Anh nhìn xung quanh.
Đây là khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn có con đường dài chạy trong rừng rậm, rất thích hợp để giải khuây, đồng thời lại phải đi rất xa mới tới được trạm xe bus.
Anh đang tính gọi điện thoại cho Tống Dĩnh, bảo cô ta về trước.
Anh muốn được yên tĩnh một mình.
Nhưng cô ta đã gọi điện tới trước.
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, viện trưởng của bệnh viện Nhân dân 1 có việc muốn tìm cậu"
Tần Minh nghĩ thầm, chẳng lẽ cô Bạch xảy ra chuyện? Anh suốt ruột nói: "Chuyển máy đi"
Sau khi điện thoại chuyện kết nối, một giọng nói già nua cung kính vang lên: "Cậu chủ, tôi là Mạc Kiến Quốc, trước đây từng làm bác sĩ riêng cho ông Thường.
Tôi rất vui khi có thể gọi điện thoại cho cậu chủ.
Chuyện này đáng lẽ phải xin ý kiến của giám đốc Hầu, nhưng ông ấy cứ nói phải hỏi thư ký Tống.
Thư ký Tống lại muốn hỏi ý của cậu.
Nên tôi đành phải làm phiền cậu chủ"
Tần Minh cười mỉa, nói: "Được rồi, ông cứ nói đi, có chuyện gì vậy?"
Viện trưởng Mạc nói: "Chuyện liên quan tới việc trị liệu cho người nhà họ Bạch.
Sáng sớm thư ký Tống nói Bạch Đại Hữu không thể hưởng đãi ngộ chữa trị như mẹ cậu ta, cứ xử lý như bệnh nhân bình thường.
Tôi đã làm theo"
"Nhưng vợ chồng Bạch Đại Hữu bắt đầu khóc lóc om sòm, cứ ăn vạ gây ầm ï.
Mẹ cậu ta cũng quỳ xuống xin bệnh viện chúng tôi chuyển phúc lợi của bà ấy sang chữa trị cho con trai mình.
Chuyện này đã gây ảnh hưởng rất không tốt"
"Tôi không biết bọn họ và cậu chủ có quan hệ thế nào nên không dám xử lý quá cứng rắn."
Tần Minh hiếu rõ, vẫn là anh trai và chị dâu của Bạch Ngọc Thuần chai mặt.
Chắc bọn họ bị món nợ cờ bạc năm trăm nghìn ép tới phát hoảng, muốn lấy được lợi ích từ chuyện chữa trị.
Nhưng Tần Minh không phải là người coi tiền như rác, đặc biệt bây giờ có người đang muốn tìm ra anh.
Anh nói: "Chuyện này về sau không cần liên lạc với Hầu Khánh nữa, cứ gọi thẳng cho Tống Dĩnh.
Tôi sẽ tới bệnh viện bây giờ.
Ông cứ chờ tôi đến hãng xử lý.
Nếu bọn họ làm quá, ông gọi bảo vệ đuổi ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác."
Tần Minh không có cách nào chìm đắm trong nỗi bì thương mất đi Nhiếp Hải Đường.
Ban đầu anh quyết định giúp mẹ của Bạch Ngọc Thuần, bây giờ xuất hiện rắc rối, vậy anh sẽ phải xử lý.
Anh ngoäc tay, chiếc xe chuyên dụng lại tới.
Anh mới lên chiếc xe đã nghe Tống Dĩnh nói: "Tôi vừa phát hiện ra ba người nước ngoài vô cùng lợi hại, chắc là lính đánh thuê.
Trước đây bọn họ chưa từng xuất hiện trong khu biệt thự, chắc còn chưa phát hiện ra sự khác thường của cậu chủ.
Chiếc xe này mới mua nên không đăng ký trong tài sản dưới tên của ông cụ.
Chỉ sợ cũng có người đang theo dõi khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn"
Tần Minh kinh ngạc nói: "Không phải có người canh giữ sao?"
Tống Dĩnh lắc đầu: "Canh giữ đúng là an toàn, nhưng hình như bọn họ còn giảng lưới lớn hơn, đứng ở ngoài theo dõi, chỉ chờ cậu chủ xuất hiện thôi"
Tần Minh khó chịu.
Ông đây chưa ở biệt thự được mấy lần, đã bị tất cả các người chỉnh cho không dám vào nữa? Hình như cũng vì chuyện này mà trên gương mặt xinh đẹp của Tống Dĩnh thoáng có chút lo lắng, dáng vẻ nhăn mặt nhíu mày không hợp với người đẹp như cô ta.
Anh nói: "Bảo đội ám sát làm việc, chuẩn bị một danh sách rồi xử lý hết đi"
Thật ra Tần Minh không nói, Tống Dĩnh cũng đã bố trí người làm.
Phải nói Tần Minh to gan, trong tình trạng dao treo trên đầu như vậy mà anh vẫn chạy tới bệnh viện xử lý chuyện của người khác như không có việc gì.
Tần Minh tới bệnh viện thì A Long và vệ sĩ đã canh gác ở các nơi trong bệnh viện, Tống Dĩnh đi theo nói chuyện với Mạc Kiến Quốc.
Anh đi thẳng qua tìm Bạch Ngọc Thuần.
Nhưng anh mới tới cửa, đã thấy cả nhà Bạch Ngọc Thuần đi ra.
Cho dù anh của cô ấy bị đám người cho vay nặng lãi đâm một dao nhưng không trúng chỗ hiểm nên chỉ chịu đau đớn ngoài da thịt.
Anh ta cũng không có vấn đề gì lớn, còn có thể đi lại được, nhìn sắc mặt cũng không tệ.
Tần Minh bất ngờ hỏi: "Thuần Thuần, các em đi đâu vậy?"
Không phải bọn họ gây ầm ï, đòi nói đạo lý với bệnh viện sao? Bạch Ngọc Thuần đỏ mặt, lúng túng nói: "Anh em cứ làm ämï lên, đòi đãi ngộ chữa bệnh của mẹ nhưng bệnh viện không chịu.
Anh em và chị dâu lại kéo em tới đòi bệnh viện giải thích.
Nhưng viện trưởng người ta cũng đã ra mặt, nói là không được.
Bọn em làm ầm ï một trận thì người nhà dì Liên em đến, nói cứ đi ăn cơm đã.
Chờ cơm nước xong lại tới gây âm ï tiếp"
Phì.
Tần Minh chợt bật cười.
Thật ra anh không phải cười vì điệu bộ của những người này, mà vì ánh mắt u oán của Bạch Ngọc Thuần.
Rõ ràng cô ấy không muốn làm vậy, chẳng những không phù hợp với quy định của bệnh viện còn làm người khác khó chịu.
Nhưng cô ấy lại không chịu nổi sự cầu xin của người nhà mới phải làm chuyện uất ức này.
Bây giờ trông cô ấy như đang làm nũng vậy.
Bạch Ngọc Thuần dè dặt hỏi: "Tần Minh, anh đi nói chuyện với Nhiếp Hải Đường chưa?"
Tần Minh buồn bã nói: "Cô ấy đi xem mắt với kẻ lãm tiên, chuyện giữa bọn anh kết thúc rồi.
Có lẽ là tình cảm một phía của anh, cô ấy chỉ biết ơn anh đã cứu cô ấy mà thôi"
Bạch Ngọc Thuần nghe xong thì vui mừng nhưng nhanh chóng giấu đi, e thẹn nói: "Bọn em đang định đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz chậm rãi đi theo cô.
Đó là ba cô.
"Lên đây đi"
Nhiếp Hải Đường trừng mắt với ba đầy dữ tợn nói: "Con không lên.
Con hận các người.
Con đã lớn chứ đâu phải là đứa trẻ, con có cách nhìn riêng về cuộc sống của mình.
Ba cô thảnh thơi châm điếu thuốc nói: "Con lên xe, ba nói chuyện với con vẽ Tần Minh kia, thuận tiện chở con đi tìm cậu ta cho nhanh.
Còn nữa, ba đã lấy lại điện thoại di động của con từ chỗ anh con rồi.
Cuối cùng, ba muốn nói chuyện với con về thành tích thần kỳ chỉ dùng trăm nghìn đồng mua cổ phần A lại kiếm về một triệu lẻ ba nghìn trong một ngày trên thị trường chứng khoán của con.
Con có lên không?"
Nhiếp Hải Đường hừ một tiếng, hơi căm giận nhìn chăm chäm vào ba mình.
Suy nghĩ và yêu cầu trong lòng cô đều bị ba nắm chặt, cô lên xe với vẻ tức giận.
Sau khi lên xe, ông Nhiếp trả điện thoại lại cho Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường ấn nút nhưng đã hết pin, căm tức nói: "Nhiếp Chính Minh, đồ ngốc vô sỉ nhà anh cứ chờ đấy cho em"
Ông Nhiếp nói: "Anh con không có ý xấu, nó chỉ..
"
Nhiếp Hải Đường đang giận nói: "Ba đừng nhắc tới mẹ với con, nhắc tới là con lại bực mình"
Ông Nhiếp ngược lại cười: "Con gái cưng của ba từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, có kiến thức, hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn nghe lời, cũng không hay nổi giận.
Ba còn lo sau này con có thể bị đàn ông bắt nạt hay không.
Bây giờ nhìn con thế này, ba đã yên tâm rồi."
Nhiếp Hải Đường lại bĩu môi nói: "Con mới không như vậy đâu.
Ba nói xem, mấy ngày con bị bệnh, ở trường đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông Nhiếp khẽ day trán vì muốn sắp xếp lại từ ngữ.
Dù sao ông ta cũng là người lớn, nhìn ra được Tần Minh có địa vị không nhỏ trong lòng Nhiếp Hải Đường.
Nếu xử lý không tốt, ba con ầm ï thành ra mâu thuẫn sẽ không tốt.
Ông ta nói: "Ừ, cái người tên là Lý Mộng kia nói dõi..."
Ông ta còn chưa nói xong thì xe chợt phanh gấp.
Sau đó bịch một tiếng, không ngờ có một chiếc xe trên đường tạt qua đầu xe bọn họ.
Hai ba con còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại có một chiếc xe từ phía sau đâm vào đuôi xe, bịch một tiếng.
Hai người bị đụng tới choáng váng.
Đột nhiên có một chiếc xe van màu đen lao tới bên phía lái phụ.
Hai người đàn ông nước ngoài với dáng người vạm vỡ hung hăng bước xuống và phá cửa, đánh cho ông Nhiếp ngất xỉu rồi bắt cóc Nhiếp Hải Đường đi.
Vù...
Chiếc xe van lập tức rời đi, trước sau không đến mười giây.
Nhiếp Hải Đường đột nhiên bị bắt lên xe thì hoang mang lo sợ, kêu to: "Các người là ai?"
Nhưng cô lập tức bị người ta dùng vải trắng bịt miệng làm cho ngất đi.
Trước khi cô ngất đi, chỉ nghe được giọng nói của một người phụ nữ: "Chờ người đến bực cả mình.
Tần Minh đi một mình trên đường.
Đột nhiên có một xe van lao qua.
Anh quay đầu nhìn lại, không ngờ đổi diện với một người phụ nữ tóc vàng trên xe.
Anh thoáng kinh ngạc.
Nhưng người phụ nữ tóc vàng đã lập tức kéo rèm xe.
Ào.
Chiếc xe bảo mẫu vừa vặt lao qua một vũng nước, nước bẩn bản lên quần của Tần Minh.
Má nói Tần Minh bị tai bay vạ gió, tức giận mắng to: "Có biết lái xe không hả? X"°A95j63, tôi nhớ kỹ cô rồi.
Nếu để tôi gặp phải, tôi sẽ chọc thủng lốp xe của cô."
Sau khi mảng một trận cho hả giận, trong lòng Tần Minh cũng thấy thoải mái hơn.
Anh nhìn xung quanh.
Đây là khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn có con đường dài chạy trong rừng rậm, rất thích hợp để giải khuây, đồng thời lại phải đi rất xa mới tới được trạm xe bus.
Anh đang tính gọi điện thoại cho Tống Dĩnh, bảo cô ta về trước.
Anh muốn được yên tĩnh một mình.
Nhưng cô ta đã gọi điện tới trước.
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, viện trưởng của bệnh viện Nhân dân 1 có việc muốn tìm cậu"
Tần Minh nghĩ thầm, chẳng lẽ cô Bạch xảy ra chuyện? Anh suốt ruột nói: "Chuyển máy đi"
Sau khi điện thoại chuyện kết nối, một giọng nói già nua cung kính vang lên: "Cậu chủ, tôi là Mạc Kiến Quốc, trước đây từng làm bác sĩ riêng cho ông Thường.
Tôi rất vui khi có thể gọi điện thoại cho cậu chủ.
Chuyện này đáng lẽ phải xin ý kiến của giám đốc Hầu, nhưng ông ấy cứ nói phải hỏi thư ký Tống.
Thư ký Tống lại muốn hỏi ý của cậu.
Nên tôi đành phải làm phiền cậu chủ"
Tần Minh cười mỉa, nói: "Được rồi, ông cứ nói đi, có chuyện gì vậy?"
Viện trưởng Mạc nói: "Chuyện liên quan tới việc trị liệu cho người nhà họ Bạch.
Sáng sớm thư ký Tống nói Bạch Đại Hữu không thể hưởng đãi ngộ chữa trị như mẹ cậu ta, cứ xử lý như bệnh nhân bình thường.
Tôi đã làm theo"
"Nhưng vợ chồng Bạch Đại Hữu bắt đầu khóc lóc om sòm, cứ ăn vạ gây ầm ï.
Mẹ cậu ta cũng quỳ xuống xin bệnh viện chúng tôi chuyển phúc lợi của bà ấy sang chữa trị cho con trai mình.
Chuyện này đã gây ảnh hưởng rất không tốt"
"Tôi không biết bọn họ và cậu chủ có quan hệ thế nào nên không dám xử lý quá cứng rắn."
Tần Minh hiếu rõ, vẫn là anh trai và chị dâu của Bạch Ngọc Thuần chai mặt.
Chắc bọn họ bị món nợ cờ bạc năm trăm nghìn ép tới phát hoảng, muốn lấy được lợi ích từ chuyện chữa trị.
Nhưng Tần Minh không phải là người coi tiền như rác, đặc biệt bây giờ có người đang muốn tìm ra anh.
Anh nói: "Chuyện này về sau không cần liên lạc với Hầu Khánh nữa, cứ gọi thẳng cho Tống Dĩnh.
Tôi sẽ tới bệnh viện bây giờ.
Ông cứ chờ tôi đến hãng xử lý.
Nếu bọn họ làm quá, ông gọi bảo vệ đuổi ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác."
Tần Minh không có cách nào chìm đắm trong nỗi bì thương mất đi Nhiếp Hải Đường.
Ban đầu anh quyết định giúp mẹ của Bạch Ngọc Thuần, bây giờ xuất hiện rắc rối, vậy anh sẽ phải xử lý.
Anh ngoäc tay, chiếc xe chuyên dụng lại tới.
Anh mới lên chiếc xe đã nghe Tống Dĩnh nói: "Tôi vừa phát hiện ra ba người nước ngoài vô cùng lợi hại, chắc là lính đánh thuê.
Trước đây bọn họ chưa từng xuất hiện trong khu biệt thự, chắc còn chưa phát hiện ra sự khác thường của cậu chủ.
Chiếc xe này mới mua nên không đăng ký trong tài sản dưới tên của ông cụ.
Chỉ sợ cũng có người đang theo dõi khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn"
Tần Minh kinh ngạc nói: "Không phải có người canh giữ sao?"
Tống Dĩnh lắc đầu: "Canh giữ đúng là an toàn, nhưng hình như bọn họ còn giảng lưới lớn hơn, đứng ở ngoài theo dõi, chỉ chờ cậu chủ xuất hiện thôi"
Tần Minh khó chịu.
Ông đây chưa ở biệt thự được mấy lần, đã bị tất cả các người chỉnh cho không dám vào nữa? Hình như cũng vì chuyện này mà trên gương mặt xinh đẹp của Tống Dĩnh thoáng có chút lo lắng, dáng vẻ nhăn mặt nhíu mày không hợp với người đẹp như cô ta.
Anh nói: "Bảo đội ám sát làm việc, chuẩn bị một danh sách rồi xử lý hết đi"
Thật ra Tần Minh không nói, Tống Dĩnh cũng đã bố trí người làm.
Phải nói Tần Minh to gan, trong tình trạng dao treo trên đầu như vậy mà anh vẫn chạy tới bệnh viện xử lý chuyện của người khác như không có việc gì.
Tần Minh tới bệnh viện thì A Long và vệ sĩ đã canh gác ở các nơi trong bệnh viện, Tống Dĩnh đi theo nói chuyện với Mạc Kiến Quốc.
Anh đi thẳng qua tìm Bạch Ngọc Thuần.
Nhưng anh mới tới cửa, đã thấy cả nhà Bạch Ngọc Thuần đi ra.
Cho dù anh của cô ấy bị đám người cho vay nặng lãi đâm một dao nhưng không trúng chỗ hiểm nên chỉ chịu đau đớn ngoài da thịt.
Anh ta cũng không có vấn đề gì lớn, còn có thể đi lại được, nhìn sắc mặt cũng không tệ.
Tần Minh bất ngờ hỏi: "Thuần Thuần, các em đi đâu vậy?"
Không phải bọn họ gây ầm ï, đòi nói đạo lý với bệnh viện sao? Bạch Ngọc Thuần đỏ mặt, lúng túng nói: "Anh em cứ làm ämï lên, đòi đãi ngộ chữa bệnh của mẹ nhưng bệnh viện không chịu.
Anh em và chị dâu lại kéo em tới đòi bệnh viện giải thích.
Nhưng viện trưởng người ta cũng đã ra mặt, nói là không được.
Bọn em làm ầm ï một trận thì người nhà dì Liên em đến, nói cứ đi ăn cơm đã.
Chờ cơm nước xong lại tới gây âm ï tiếp"
Phì.
Tần Minh chợt bật cười.
Thật ra anh không phải cười vì điệu bộ của những người này, mà vì ánh mắt u oán của Bạch Ngọc Thuần.
Rõ ràng cô ấy không muốn làm vậy, chẳng những không phù hợp với quy định của bệnh viện còn làm người khác khó chịu.
Nhưng cô ấy lại không chịu nổi sự cầu xin của người nhà mới phải làm chuyện uất ức này.
Bây giờ trông cô ấy như đang làm nũng vậy.
Bạch Ngọc Thuần dè dặt hỏi: "Tần Minh, anh đi nói chuyện với Nhiếp Hải Đường chưa?"
Tần Minh buồn bã nói: "Cô ấy đi xem mắt với kẻ lãm tiên, chuyện giữa bọn anh kết thúc rồi.
Có lẽ là tình cảm một phía của anh, cô ấy chỉ biết ơn anh đã cứu cô ấy mà thôi"
Bạch Ngọc Thuần nghe xong thì vui mừng nhưng nhanh chóng giấu đi, e thẹn nói: "Bọn em đang định đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.