Chương 81
Đang cập nhập
08/08/2021
Tống Dĩnh tò mò hỏi: "Sao vậy? Cô Bạch? Mời lên xe"
Hà Mộng Liên lo lắng hỏi: "Thế...
Tần Minh bảo cô đến à?"
Tống Dĩnh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, sao thế? Xin đừng selfie bên cạnh xe của cậu chủ chúng tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả"
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tống Dĩnh, Hà Mộng Liên sợ đến mức vội vàng thu tay lại, không dám nói một câu bất mãn.
Thực ra Bạch Ngọc Thuần nhận ra Tống Dĩnh, dù sao thì cũng là thư ký của ân nhân cứu mạng mình, nhưng cô ấy rất bất ngờ khi Tống Dĩnh quen biết Tần Minh.
Cô ấy bước lên hỏi: "Tần Minh mà chị nói là sinh viên năm ba của đại học công nghệ tỉnh Hoa sao?"
Tống Dĩnh gật đầu đáp: "Đúng vậy, là cậu ấy"
Triệu Phú Quý và những người khác há hốc mồm, sao có thể thế này chứ? Sao Tần Minh lại quen người máu mặt như vậy được? Cậu ta là một thằng nghèo rẻ rách, sao bước chân vào tầng lớp thượng lưu được? Tạ Đào ghen tị nói: "Xe hơi sang trọng quá, nếu có thể vào ngồi thì tốt biết mấy"
Khóe miệng Triệu Phú Quý giật giật, cảm giác bạn gái mình bị người ta hấp dẫn vô cùng khó chịu, nhưng chiếc BMW Brilliance của cậu ta đối diện với chiếc Rolls — Royce dài như vậy cũng chẳng hề có chút khí thế nào.
Tạ Quảng Khôn lắp bắp nói: "Vậy, Tần Minh với cô có quan hệ gì?"
Hà Mộng Liên hùa theo: "Đúng đúng, sao cậu Tần Minh đó lại quen cô? Chẳng phải cậu ta là một thằng nghèo kiết xác à?"
Tống Dĩnh không cảm xúc nói: "Quan hệ giữa cậu ấy và ông chủ của chúng tôi là gì thì không tiện tiết lộ.
Mời cô Bạch lên xe"
Bạch Ngọc Thuần khá tin tưởng Tống Dĩnh, dù sao thì cũng từng gặp hai lần.
Trong lòng cô ấy cũng rất tò mò, Tần Minh quen với ông chủ của Tống Dĩnh, thế chẳng phải Tần Minh quen với người giàu nhất thế giới à? Trong lòng cô ấy lại càng kính phục Tần Minh, có phải mẹ cô ấy được cứu cũng là vì Tần Minh không? Thấy Bạch Ngọc Thuần muốn đi, Hà Mộng Liên lập tức kéo Hà Mộng Cô, nói: "Ôi, chúng tôi đi chung mà, cô muốn chở nó đi thì chở chúng tôi đi cùng với.
Đúng không chị? Con rế em mời chị ăn một bữa thịnh soạn như vậy, chị cũng phải để em được ngồi Rolls - Royce chứ"
Hà Mộng Cô là một người phụ nữ nông thôn chân chất hiền lành, cũng không biết nên nói thế nào, bà ấy đã bị hai chiếc siêu xe sang trọng dọa cho sợ hãi, rụt rè nói: "Phải, phải đấy"
Tống Dĩnh lạnh nhạt nói: "Ngại quá, lần này chỉ chở hai người, không nói nhiều.
A Hổ, hành động"
Cạch, Từ Đông Hố - tài xế lái xe kiêm vệ sĩ xuống xe, cao một mét chín, đứng lên thôi đã khiến Hà Mộng Liên sợ đến nỗi hai chân mềm oặt.
Sắc mặt Triệu Phú Quý khó coi, nói: "Dì à, ngồi xe cháu đi"
Tạ Đào cũng nói: "Mẹ, bỏ đi, đừng mất thể diện thể.
Xe thế này chúng ta không ngồi nổi đâu"
Tạ Quảng Khôn im lặng, ông ta không dám nói, nhìn nội thất sang trọng bên trong xe, không gian rộng rãi như một căn phòng nhỏ, còn có cả tủ lạnh, quây bar, karaoke, giường ngủ lớn khiến người ta không khỏi nghi ngờ, đây mà là xe sao? Đây chắc chân không phải một căn phòng ngủ xa hoa di động à? Tạ Quảng Khôn rít mạnh một hơi thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe Rolls — Royce, ngưỡng mộ và ghen tị không thôi, có lẽ có người đàn ông không thích Mercedes - Benz nhưng có người đàn ông nào là không thích Rolls - Royce đâu? Nhưng Hà Mộng Liên lại bám chặt cứng vào Hà Mộng Cô, nói: "Không, em muốn ngồi, em muốn ngồi.
Chúng ta là hai chị em, Thuần Thuần, cháu ngồi xe nhà giàu, mau giúp đi.
Tên Tần Minh đó, ăn của nhà chúng ta nhiều tiền như thế, dì ngồi xe bạn cậu ta thì có sao? Từ Đông Hổ đi lên, dứt khoát tách hai chị em ra, hung hăng ngăn Hà Mộng Liên lại, mặc kệ bà ta khóc lóc om sòm cũng không để bà ta lên xe.
Bạch Ngọc Thuần kéo mẹ minh lên xe.
Chiếc Rolls - Royce biến mất khỏi tâm mất bọn họ trong một làn khói.
Hà Mộng Liên tức giận chửi bới: "Ông Tạ khốn nạn này, sao vừa rồi không giúp? Rolls - Royce thân dài đặt làm đấy.
Cả đời cũng không gặp được đâu, cơ hội hiếm có khó tìm như vậy, sao ông không nói giúp tôi hả?"
Tạ Quảng Khôn nói: "Cô gái đó khí thế hùng hổ quá, tôi thấy đã không dám đi lên rồi.
Tên Tần Minh đó có lai lịch thế nào mà có thể quen biết nhả siêu giàu như vậy? Hà Mộng Liên tức đến giậm chân: "Nói gì cũng vô ích, biết trước thế này thì bảo Tần Minh nói một tiếng rồi chở chúng ta đi một đoạn.
Đều tại ông cả, có cái miệng thối không biết lẩy lòng người khác"
Triệu Phú Quý thấy thế thì trong lòng chua chát, BMW của cậu ta hoàn toàn thành bia đỡ đạn rồi, cậu ta chán nản nói: "Tần Minh là một tên nghèo kiết xác, cháu biết rất rõ về cậu ta.
Cậu ta đi học còn mặc đồ đi làm thêm, cả người toàn mùi thức ăn ôi thiu.
À, phải rồi, hình như cậu ta biết chơi chứng khoán, chắc là theo người ta chơi chứng khoán, nói thế nào thì cũng là làm công cho người ta."
Tạ Đào tiếp lời: "Cũng có thể nói, dù thế nào thì cũng là đồ của người, mối quan hệ nhờ vả.
Ha ha, để làm ra vẻ mà bảo thư ký của sếp lớn đến đón, nợ ân tình này làm sao mà trả?"
Tạ Quảng Khôn nghe xong, trong lòng như nhẹ nhõm một cách khó hiểu, nói: "Ô, hóa ra là theo người ta chơi chứng khoán.
Ha ha, thị trường chứng khoán là nơi một phút huy hoàng mà thôi.
Đâu phải làm kinh doanh vững chắc? Bây giờ thì huy hoàng thế thôi, cũng có thể trở thành khố rách áo ôm bất cứ lúc nào."
Hà Mộng Liên thì vẫn lấm bấm: "Rolls - Royce đấy, cả đời chưa chắc có thể gặp được đâu.
Chị tôi đã ngồi rồi, tôi thì chẳng có cơ hội"
Tạ Đào cảm thấy vấn đề xe cộ này khiến Triệu Phú Quý bị đem ra so sánh, mẹ cô ta lại cứ nghĩ đến siêu xe khiến cô ta mất cả thể diện, cô ta chán nản không thôi, nói: "Mẹ, mẹ đừng có tức nữa, chẳng phải đều là xe sao? Lẽ nào có thể khiến mẹ có cảm giác như được ngồi trong biệt thự à? Với cả, đó không phải xe của nhà em họ, cũng không phải xe của tên rẻ rách Tần Minh, mẹ ngưỡng mộ cái gì chứ."
Nhưng Hà Mộng Liên vẫn càm ràm: "Rolls - Royce đó hàng chục triệu đô la, còn đắt hơn cả biệt thự đấy.
Vả lại Hà Mộng Cô đã ngồi rồi, nhưng mẹ lại không được ngồi, mẹ tức lắm chứ.
Sao nhà chị ấy lại quen được nhà giàu đến thế? Tạ Đào nói: "Phú Quý cũng là cậu ấm mà"
Hà Mộng Liên cắn răng: "Có thể so sánh được à? Đều tại ông Tạ vô dụng, không sinh được con trai, để tôi về quê không ngẩng đầu lên được.
Lăn lộn ở thành phố Quảng khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, nếu con hồ ly Bạch Ngọc Thuần đi quyến rũ mấy ông chủ giàu có, làm tuesday, làm sugar baby thì phải làm thế nào? Sau này nhà chị tôi sẽ dẫm lên đầu tôi mất thôi"
Tạ Quảng Khôn cạn khô lời.
Triệu Phú Quý sa sầm mặt mày, trong lòng cậu ta vô cùng khó chịu, thế này là đang trách cậu ta không đủ tiên à? Ông đây nhịn hộc máu, thẻ tín dụng cũng quẹt đến vượt hạn mức, hóa đơn tám mươi nghìn tám trăm cũng trả rồi, các người còn muốn thế nào nữa? Triệu Phú Quý hung hăng liếc nhìn Tạ Đào, lái xe chạy thẳng đến một khách sạn gần đó.
Gác chuyện này sang một bên, phía Tần Minh đã không còn quan tâm đến chuyện bữa cơm vặt vãnh nữa, anh đang đi đến bến Thượng Hải, nơi tập trung những du thuyền hạng sang.
Tần Minh đến một bến cảng đậu du thuyền, nhìn những chiếc du thuyền có lớn có nhỏ.
Anh nhìn thoáng qua chiếc thuyền lớn nhất, anh cũng không nhận ra mẫu mã và nhãn hiệu, nhưng xung quanh rất trống trãi, rõ ràng không phải du thuyền mà người bình thường có thể tới gần.
Xe dừng bên bến cảng, Tần Minh xuống xe, hai bên là vệ sĩ đồ đen của đội ám sát, hiện trường trống không, cảnh giác quan sát xung quanh.
Tất Nguyên cầm máy tính bảng, nói: "Cậu chủ, tổng cộng có sáu người, đây là video quay bằng thiết bị quay phim mà họ tự chuẩn bị"
Tần Minh xem video, có thể nói đây là chứng cứ phạm tội của những người này, ghi lại quá trình bắt cóc Nhiếp Hải Đường.
Sau khi Nhiếp Hải Đường bị bắt vẫn luôn ở trong xe, sau đó chuyển đến khách sạn rồi trói lại, sau đó theo đám người này đắc ý đi ăn cơm.
Trùng hợp thay, Tần Minh cũng ăn cơm ở chỗ này, bị Tần Minh nắm được sơ hở.
Tần Minh xem video, mặc dù đã chứng minh Nhiếp Hải Đường không bị thương gì, nhưng trong lòng anh vẫn rất tức giận, dù sao thì chuyện bắt cóc này thực sự đã xảy ra.
Anh lạnh lùng hỏi: "Bọn họ đâu?"
Tất Nguyên cũng lạnh lùng nhếch khóe miệng, đáp: "Tất cả đều đang treo ở ngoài boong tàu"
Hà Mộng Liên lo lắng hỏi: "Thế...
Tần Minh bảo cô đến à?"
Tống Dĩnh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, sao thế? Xin đừng selfie bên cạnh xe của cậu chủ chúng tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả"
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tống Dĩnh, Hà Mộng Liên sợ đến mức vội vàng thu tay lại, không dám nói một câu bất mãn.
Thực ra Bạch Ngọc Thuần nhận ra Tống Dĩnh, dù sao thì cũng là thư ký của ân nhân cứu mạng mình, nhưng cô ấy rất bất ngờ khi Tống Dĩnh quen biết Tần Minh.
Cô ấy bước lên hỏi: "Tần Minh mà chị nói là sinh viên năm ba của đại học công nghệ tỉnh Hoa sao?"
Tống Dĩnh gật đầu đáp: "Đúng vậy, là cậu ấy"
Triệu Phú Quý và những người khác há hốc mồm, sao có thể thế này chứ? Sao Tần Minh lại quen người máu mặt như vậy được? Cậu ta là một thằng nghèo rẻ rách, sao bước chân vào tầng lớp thượng lưu được? Tạ Đào ghen tị nói: "Xe hơi sang trọng quá, nếu có thể vào ngồi thì tốt biết mấy"
Khóe miệng Triệu Phú Quý giật giật, cảm giác bạn gái mình bị người ta hấp dẫn vô cùng khó chịu, nhưng chiếc BMW Brilliance của cậu ta đối diện với chiếc Rolls — Royce dài như vậy cũng chẳng hề có chút khí thế nào.
Tạ Quảng Khôn lắp bắp nói: "Vậy, Tần Minh với cô có quan hệ gì?"
Hà Mộng Liên hùa theo: "Đúng đúng, sao cậu Tần Minh đó lại quen cô? Chẳng phải cậu ta là một thằng nghèo kiết xác à?"
Tống Dĩnh không cảm xúc nói: "Quan hệ giữa cậu ấy và ông chủ của chúng tôi là gì thì không tiện tiết lộ.
Mời cô Bạch lên xe"
Bạch Ngọc Thuần khá tin tưởng Tống Dĩnh, dù sao thì cũng từng gặp hai lần.
Trong lòng cô ấy cũng rất tò mò, Tần Minh quen với ông chủ của Tống Dĩnh, thế chẳng phải Tần Minh quen với người giàu nhất thế giới à? Trong lòng cô ấy lại càng kính phục Tần Minh, có phải mẹ cô ấy được cứu cũng là vì Tần Minh không? Thấy Bạch Ngọc Thuần muốn đi, Hà Mộng Liên lập tức kéo Hà Mộng Cô, nói: "Ôi, chúng tôi đi chung mà, cô muốn chở nó đi thì chở chúng tôi đi cùng với.
Đúng không chị? Con rế em mời chị ăn một bữa thịnh soạn như vậy, chị cũng phải để em được ngồi Rolls - Royce chứ"
Hà Mộng Cô là một người phụ nữ nông thôn chân chất hiền lành, cũng không biết nên nói thế nào, bà ấy đã bị hai chiếc siêu xe sang trọng dọa cho sợ hãi, rụt rè nói: "Phải, phải đấy"
Tống Dĩnh lạnh nhạt nói: "Ngại quá, lần này chỉ chở hai người, không nói nhiều.
A Hổ, hành động"
Cạch, Từ Đông Hố - tài xế lái xe kiêm vệ sĩ xuống xe, cao một mét chín, đứng lên thôi đã khiến Hà Mộng Liên sợ đến nỗi hai chân mềm oặt.
Sắc mặt Triệu Phú Quý khó coi, nói: "Dì à, ngồi xe cháu đi"
Tạ Đào cũng nói: "Mẹ, bỏ đi, đừng mất thể diện thể.
Xe thế này chúng ta không ngồi nổi đâu"
Tạ Quảng Khôn im lặng, ông ta không dám nói, nhìn nội thất sang trọng bên trong xe, không gian rộng rãi như một căn phòng nhỏ, còn có cả tủ lạnh, quây bar, karaoke, giường ngủ lớn khiến người ta không khỏi nghi ngờ, đây mà là xe sao? Đây chắc chân không phải một căn phòng ngủ xa hoa di động à? Tạ Quảng Khôn rít mạnh một hơi thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe Rolls — Royce, ngưỡng mộ và ghen tị không thôi, có lẽ có người đàn ông không thích Mercedes - Benz nhưng có người đàn ông nào là không thích Rolls - Royce đâu? Nhưng Hà Mộng Liên lại bám chặt cứng vào Hà Mộng Cô, nói: "Không, em muốn ngồi, em muốn ngồi.
Chúng ta là hai chị em, Thuần Thuần, cháu ngồi xe nhà giàu, mau giúp đi.
Tên Tần Minh đó, ăn của nhà chúng ta nhiều tiền như thế, dì ngồi xe bạn cậu ta thì có sao? Từ Đông Hổ đi lên, dứt khoát tách hai chị em ra, hung hăng ngăn Hà Mộng Liên lại, mặc kệ bà ta khóc lóc om sòm cũng không để bà ta lên xe.
Bạch Ngọc Thuần kéo mẹ minh lên xe.
Chiếc Rolls - Royce biến mất khỏi tâm mất bọn họ trong một làn khói.
Hà Mộng Liên tức giận chửi bới: "Ông Tạ khốn nạn này, sao vừa rồi không giúp? Rolls - Royce thân dài đặt làm đấy.
Cả đời cũng không gặp được đâu, cơ hội hiếm có khó tìm như vậy, sao ông không nói giúp tôi hả?"
Tạ Quảng Khôn nói: "Cô gái đó khí thế hùng hổ quá, tôi thấy đã không dám đi lên rồi.
Tên Tần Minh đó có lai lịch thế nào mà có thể quen biết nhả siêu giàu như vậy? Hà Mộng Liên tức đến giậm chân: "Nói gì cũng vô ích, biết trước thế này thì bảo Tần Minh nói một tiếng rồi chở chúng ta đi một đoạn.
Đều tại ông cả, có cái miệng thối không biết lẩy lòng người khác"
Triệu Phú Quý thấy thế thì trong lòng chua chát, BMW của cậu ta hoàn toàn thành bia đỡ đạn rồi, cậu ta chán nản nói: "Tần Minh là một tên nghèo kiết xác, cháu biết rất rõ về cậu ta.
Cậu ta đi học còn mặc đồ đi làm thêm, cả người toàn mùi thức ăn ôi thiu.
À, phải rồi, hình như cậu ta biết chơi chứng khoán, chắc là theo người ta chơi chứng khoán, nói thế nào thì cũng là làm công cho người ta."
Tạ Đào tiếp lời: "Cũng có thể nói, dù thế nào thì cũng là đồ của người, mối quan hệ nhờ vả.
Ha ha, để làm ra vẻ mà bảo thư ký của sếp lớn đến đón, nợ ân tình này làm sao mà trả?"
Tạ Quảng Khôn nghe xong, trong lòng như nhẹ nhõm một cách khó hiểu, nói: "Ô, hóa ra là theo người ta chơi chứng khoán.
Ha ha, thị trường chứng khoán là nơi một phút huy hoàng mà thôi.
Đâu phải làm kinh doanh vững chắc? Bây giờ thì huy hoàng thế thôi, cũng có thể trở thành khố rách áo ôm bất cứ lúc nào."
Hà Mộng Liên thì vẫn lấm bấm: "Rolls - Royce đấy, cả đời chưa chắc có thể gặp được đâu.
Chị tôi đã ngồi rồi, tôi thì chẳng có cơ hội"
Tạ Đào cảm thấy vấn đề xe cộ này khiến Triệu Phú Quý bị đem ra so sánh, mẹ cô ta lại cứ nghĩ đến siêu xe khiến cô ta mất cả thể diện, cô ta chán nản không thôi, nói: "Mẹ, mẹ đừng có tức nữa, chẳng phải đều là xe sao? Lẽ nào có thể khiến mẹ có cảm giác như được ngồi trong biệt thự à? Với cả, đó không phải xe của nhà em họ, cũng không phải xe của tên rẻ rách Tần Minh, mẹ ngưỡng mộ cái gì chứ."
Nhưng Hà Mộng Liên vẫn càm ràm: "Rolls - Royce đó hàng chục triệu đô la, còn đắt hơn cả biệt thự đấy.
Vả lại Hà Mộng Cô đã ngồi rồi, nhưng mẹ lại không được ngồi, mẹ tức lắm chứ.
Sao nhà chị ấy lại quen được nhà giàu đến thế? Tạ Đào nói: "Phú Quý cũng là cậu ấm mà"
Hà Mộng Liên cắn răng: "Có thể so sánh được à? Đều tại ông Tạ vô dụng, không sinh được con trai, để tôi về quê không ngẩng đầu lên được.
Lăn lộn ở thành phố Quảng khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, nếu con hồ ly Bạch Ngọc Thuần đi quyến rũ mấy ông chủ giàu có, làm tuesday, làm sugar baby thì phải làm thế nào? Sau này nhà chị tôi sẽ dẫm lên đầu tôi mất thôi"
Tạ Quảng Khôn cạn khô lời.
Triệu Phú Quý sa sầm mặt mày, trong lòng cậu ta vô cùng khó chịu, thế này là đang trách cậu ta không đủ tiên à? Ông đây nhịn hộc máu, thẻ tín dụng cũng quẹt đến vượt hạn mức, hóa đơn tám mươi nghìn tám trăm cũng trả rồi, các người còn muốn thế nào nữa? Triệu Phú Quý hung hăng liếc nhìn Tạ Đào, lái xe chạy thẳng đến một khách sạn gần đó.
Gác chuyện này sang một bên, phía Tần Minh đã không còn quan tâm đến chuyện bữa cơm vặt vãnh nữa, anh đang đi đến bến Thượng Hải, nơi tập trung những du thuyền hạng sang.
Tần Minh đến một bến cảng đậu du thuyền, nhìn những chiếc du thuyền có lớn có nhỏ.
Anh nhìn thoáng qua chiếc thuyền lớn nhất, anh cũng không nhận ra mẫu mã và nhãn hiệu, nhưng xung quanh rất trống trãi, rõ ràng không phải du thuyền mà người bình thường có thể tới gần.
Xe dừng bên bến cảng, Tần Minh xuống xe, hai bên là vệ sĩ đồ đen của đội ám sát, hiện trường trống không, cảnh giác quan sát xung quanh.
Tất Nguyên cầm máy tính bảng, nói: "Cậu chủ, tổng cộng có sáu người, đây là video quay bằng thiết bị quay phim mà họ tự chuẩn bị"
Tần Minh xem video, có thể nói đây là chứng cứ phạm tội của những người này, ghi lại quá trình bắt cóc Nhiếp Hải Đường.
Sau khi Nhiếp Hải Đường bị bắt vẫn luôn ở trong xe, sau đó chuyển đến khách sạn rồi trói lại, sau đó theo đám người này đắc ý đi ăn cơm.
Trùng hợp thay, Tần Minh cũng ăn cơm ở chỗ này, bị Tần Minh nắm được sơ hở.
Tần Minh xem video, mặc dù đã chứng minh Nhiếp Hải Đường không bị thương gì, nhưng trong lòng anh vẫn rất tức giận, dù sao thì chuyện bắt cóc này thực sự đã xảy ra.
Anh lạnh lùng hỏi: "Bọn họ đâu?"
Tất Nguyên cũng lạnh lùng nhếch khóe miệng, đáp: "Tất cả đều đang treo ở ngoài boong tàu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.