Chương 98
Đang cập nhập
08/08/2021
Tần Minh nhìn thấy khuôn mặt túng quẫn của người đàn bà giàu có, con gái bà ta nổi đoá, hỏi mẹ rằng tại sao không mua được bộ váy dạ hội này, tại sao bị Tần Minh mua mất, tại sao không có thẻ hội viên VIP Chí tôn? Cô gái cao ngạo nối đoá: "Mẹ đã hứa sẽ mua cho con bộ váy dạ hội này, không có nó con tham gia dạ hội từ thiện thời trang của Đêm hội ELLE kiểu gì? Con đi để bị người ta cười cho à? Con đi để bị khinh à? Con chưa gặp ba mẹ nhà nào không được việc như ba mẹ.Con rất xấu hổ khi có ba mẹ như mẹ" Người đàn bà giàu có tái xanh mặt, bà ta không nói lại được câu nào trước những lời chỉ trích của con gái.
Người ta giàu quá, bà hết cách mà.
Người đàn bà giàu có lúng túng: "Con gái à, con đổi, con đối bộ khác được không?" Cô gái cao ngạo xị mặt, nói: "Bộ nào được? Con khoe với các bạn con mặc bộ 'thiếu nữ mơ mộng' rồi.
Không có bộ váy dạ hội này sao con trở thành tâm điểm chú ý? Sao mẹ vô dụng thế? Làm ba mẹ kiểu gì mà một bộ váy dạ hội cũng không mua được, lại còn bị người ta châm biếm, bẽ mặt chết đi được" Người đàn bà giàu có mệt hết cả người, nói đáng thương: "Nhưng mà ba con chỉ có ngần này tiền thôi" Tần Minh nhếch mép, nói: "Nhân quả đấy, đừng tưởng giàu là hay, bởi vì cô sẽ không bao giờ biết người giàu hơn cô sẽ ở đâu ra" Tần Minh trả tiền và cầm hoá đơn.
Do cần đính kim cương nhanh nhất cũng mất ba ngày, đành phải mấy hôm sau quay lại lấy.
Rời khỏi cửa hàng đồ hiệu, Tống Dĩnh bảo rằng bởi vì Hầu Khánh bị điều đi tạm thời, tố trưởng tổng Thích Vân Đông của toàn bộ khu vực miền Nam Hoa Hạ sẽ tạm thời quản lý công việc kinh doanh ở thành phố Quảng, hỏi Tần Minh có đến gặp một lát không.
Tần Minh nghĩ ngợi, bảo tối nay Thích Vân Đông đến biệt thự Đỉnh Vân Sơn tiện thể ăn bữa cơm.
Bàn giao công việc xong, Tần Minh gọi điện cho em gái nhưng em gái cứ tắt giữa chừng làm anh rất bất lực.
Anh đoán em gái giận thật, cũng tại Lý Mộng xấu tính quá trộm thẻ ngân hàng của anh.
Tần Minh lại gọi cho anh cả.
"Em đây anh" Tần Minh nói: "Sao anh đến mà không báo em một câu?" Tần Triều Dương cười trong điện thoại: "Bình thường em đi học, cuối tuần em đi làm thêm, anh gọi làm phiền không hay.
Với cả anh đến thành phố Quảng để tìm việc, tâm sự để khi nào em được nghỉ đi" Tần Minh hơi ngạc nhiên, anh nhớ Tần Triều Dương vẫn làm thuê bao nhiêu năm ở thị trấn dưới quê, yêu một cô gái tên Vương Phượng cũng đã bốn năm, chuẩn bị tính chuyện cưới xin đến nơi.
Tần Minh trêu: "Anh sao thế? Anh với chị Phượng kết thúc tình yêu trường kỷ? Lên đây tìm việc tích tiền tổ chức hôn lễ?" Đầu dây bên kia im lặng, Tần Minh giật thót, có dự cảm xấu.
Tần Triều Dương nói: "A Phượng chê anh nghèo, mãi không xây được nhà để cưới cô ấy.
Gia đình cô ấy nhờ làm mối, nhận năm mươi nghìn tệ sính lễ vậy là cô ấy đã theo chủ thâu đến thành phổ Quảng.
Anh đến để tìm cô ấy, vừa làm vừa tìm.
Anh muốn nghe lời giải thích" Tần Minh thầm mắng lại là một cô gái hám tài.
Rốt cuộc xã hội này bị gì vậy? Đâu đâu cũng có kiểu người coi tiền là tất cả.
Tình cảm bốn năm không bảng năm mươi nghìn.
Tần Minh tự giễu, hai anh em nhà anh đúng là được cả đôi cả cặp, cả hai cùng bị phụ nữ phản bội.
Tần Minh nói: "Không sao đâu anh, giờ em có tiên rồi, anh cần bao nhiêu để em chuyển cho" Ngoài dự đoán, anh cả quát Tần Minh: "Em đừng chuyển vớ vẩn.
Anh biết chuyện của em với Lý Mộng rồi.
Lý Mộng nhà người ta bên em hai năm, không chê em nghèo không ngại em khó mà em lại bỏ rơi em ấy? Em không có lỗi với em ấy à? Người ta là con gái thành phố, ở bên em khó khăn nhường nào, tiền kiếm từ làm thêm không dễ, em mua ít quà dỗ dành em ấy đi.
Đợi tốt nghiệp kiếm công việc đàng hoàng, sống những ngày tháng hạnh phúc mới là đúng đân" Tần Minh sầm mặt, tại sao mọi người đều nghĩ Lý Mộng tốt đẹp thế? Tần Minh bảo: "Không đâu anh, em có tiền thật, em có thể chỉ tiên để anh xây nhà ở quê, anh gửi em số tài khoản của anh đi.
Em đoán chỉ cần anh xây xong nhà ở quê, chị Phượng sẽ về lại bên anh" Anh cả Tân Triêu Dương không tin bất cứ câu nào: "Thôi được rồi, em học hành chăm chỉ đi.
Em gái mới gọi cho anh bảo rằng em sĩ diện, giả vờ là đại gia lên mặt ở cửa hàng đồ hiệu.
Tiểu Minh à, mặc dù chúng ta là người nghèo nhưng trước giờ không lừa ai, nghèo không phải điều xấu hổ.
Không trộm không cướp, nuôi sống bản thân từ hai bàn tay trắng có gì xấu hổ? Nhưng nghèo mà giả dối mới là bẽ mặt em à.
Em gái bảo qua chỗ Lý Mộng, em đến dỗ dành hai em ấy đi" Lúc này đầu dây bên kia vọng giọng hét phẫn nộ: "Cậu có muốn làm việc nữa không đấy Tần Triều Dương? Mới đến công trường đã buôn điện thoại, không làm thì biến, bao nhiêu người cần làm đây này" "Vâng vâng, tôi xin lỗi giám sát, tôi đi làm việc ngay đây" Tần Minh nghe mà hơi xót xa, anh không thể để anh cả làm tiếp nữa, anh nói: "Anh đang ở công trường nào thế? Anh nói cho em biết, em qua đón anh" Tần Triều Dương hung dữ: "Được rồi, em làm việc của em đi đừng đến tìm anh.
Em đến là anh giận đấy, em làm việc của mình đi, dỗ dành bạn gái với em gái của em đi.
Thế nhé." Tút tút...
Tần Minh liếm môi, nhếch mép, đứng bên đường mà lòng buồn bã.
Người trong nhà đều biết anh nghèo khổ, bởi vậy anh nói anh có tiền là nói dối, không chịu tiêu tiền của anh.
Nhất là ở thành phố Quảng rộng lớn này, chỉ tiêu càng không xuể.
Hai lần Tần Minh gửi tiền về nhà đều bị gửi trả lại, còn được dặn tiết kiệm để sau này dùng vào việc mua nhà, lấy vợ.
"Hầy.." Tần Minh thở dài lặng lẽ, anh đang nghĩ xem anh cần làm sao người nhà mới thay đổi ấn tượng về anh, nghĩ anh kiếm ra tiền đây? Hay là cứ chuyển thẳng một triệu vào tài khoản của ba mẹ? Không, Tần Minh lắc đầu, theo vốn hiểu biết về ba mẹ của anh, ba mẹ sẽ nghĩ Tần Minh anh làm chuyện phạm pháp nào đó.
Công bố mình thừa kế tất cả tài sản của Thường Hồng Hi? Con trai của họ trở thành đại gia giàu nhất thế giới? Không, chưa đến lúc đó.
Có rất nhiều người rình rập vị trí người thừa kế này của anh, một khi anh gặp bất trắc, người nhà của anh cũng bị liên lụy.
Cũng giống như nhóm lính đánh thuê nước ngoài hôm qua, mục đích bắt cóc Nhiếp Hải Đường để dụ anh xuất hiện.
Chưa cần nói đến lính đánh thuê nước ngoài, chỉ cần gia đình hiền lành nhà anh bỗng nhiên phất lên cũng dễ kéo một số kẻ liều lĩnh, hoặc kẻ nghiện hút, dân bài bạc đến phá hoại gia đình anh.
Đặc biệt khi Tân Tố Tố mới mười tám tuổi, dễ thay đổi tính cách trở thành người vong ân phụ nghĩa, hám tiền như Lý Mộng.
Những chuyện đó không phải điều Tần Minh muốn thấy, anh không muốn để mất sự lương thiện vì những đồng tiên.
Đưa thẳng tiền không được, vậy thì đưa qua công việc nhỉ.
Tần Minh cảm thấy có lẽ anh nên gây dựng một chút sự nghiệp, rồi chuyển việc cho người nhà sẽ tốt hơn.
Đây là đạo lý cho con cá không bằng cho cần câu cá.
Anh sẽ kiểm tiền hợp pháp và đưa ra lời giải thích làm giàu hợp lý.
Anh đã trở thành đại gia giàu nhất thế giới, gây dựng sự nghiệp cho người nhà rất dễ.
Tần Minh nghĩ thông, anh cảm thấy cần lên kế hoạch cẩn thận, vừa cho người nhà có được công việc hãnh diện, vừa biết được năng lực hiện giờ của Tần Minh.
Về đến trường, Tần Minh bắt đầu học bù, nhân tiện nghĩ xem có công việc gì có thể cho anh cả làm ở thành phố Quảng.
Anh ôm sách đến thư viện, giữa đường lại nhìn thấy những bông hoa tươi thắm và bóng bay trang trí dọc con đường trường.
Còn có cả những người mặc bộ đồ hoạt hình vừa dày vừa nặng cầm hoa xếp thành hàng.
Tần Minh nhìn thấy cô bạn Trương Tiểu Nghiên lớp mình bèn hỏi: "Đằng trước có chuyện gì mà náo nhiệt thế Tiếu Nghiên?" Trương Tiểu Nghiên nhận ra Tần Minh, trả lời: "Ồ Tần Minh đấy à, đằng trước có nam sinh đang tỏ tình nữ sinh.
Chi nhiều tiền lắm, trải đầy hoa và bóng bay khắp đường trường, còn có rất nhiều người mặc đồ hoạt hình nữa, lãng mạn quá.
Đằng trước là khu vườn hoa, rất nhiều người đang góp vui." Tần Minh cười bảo: "Bày trận khủng thể.
Không sợ giảng viên xuất hiện bất thình lình bắt hết tất cả à, ha ha ha.
Trên mạng thường thấy tin như thế mà." Trương Tiểu Nghiên bĩu môi: "Những con người bảo thủ đó không hiểu sự lãng mạn của thanh niên.
Chúng ta không hết mình vì tuổi trẻ có mà già mất" Tần Minh bật cười, anh không thích kiểu ngông cuồng này, bao nhiêu người nhìn vào, bạn nữ đó áp lực biết bao? Tần Minh không thích tham gia vào kiểu cuộc vui đó, anh vẫn đi vào trong thư viện.
Bỗng nhiên, điện thoại của anh rung rung, anh lấy máy ra xem lại là tin nhắn gửi từ Bạch Ngọc Thuần: "Cứu em với Tần Minh"
Người ta giàu quá, bà hết cách mà.
Người đàn bà giàu có lúng túng: "Con gái à, con đổi, con đối bộ khác được không?" Cô gái cao ngạo xị mặt, nói: "Bộ nào được? Con khoe với các bạn con mặc bộ 'thiếu nữ mơ mộng' rồi.
Không có bộ váy dạ hội này sao con trở thành tâm điểm chú ý? Sao mẹ vô dụng thế? Làm ba mẹ kiểu gì mà một bộ váy dạ hội cũng không mua được, lại còn bị người ta châm biếm, bẽ mặt chết đi được" Người đàn bà giàu có mệt hết cả người, nói đáng thương: "Nhưng mà ba con chỉ có ngần này tiền thôi" Tần Minh nhếch mép, nói: "Nhân quả đấy, đừng tưởng giàu là hay, bởi vì cô sẽ không bao giờ biết người giàu hơn cô sẽ ở đâu ra" Tần Minh trả tiền và cầm hoá đơn.
Do cần đính kim cương nhanh nhất cũng mất ba ngày, đành phải mấy hôm sau quay lại lấy.
Rời khỏi cửa hàng đồ hiệu, Tống Dĩnh bảo rằng bởi vì Hầu Khánh bị điều đi tạm thời, tố trưởng tổng Thích Vân Đông của toàn bộ khu vực miền Nam Hoa Hạ sẽ tạm thời quản lý công việc kinh doanh ở thành phố Quảng, hỏi Tần Minh có đến gặp một lát không.
Tần Minh nghĩ ngợi, bảo tối nay Thích Vân Đông đến biệt thự Đỉnh Vân Sơn tiện thể ăn bữa cơm.
Bàn giao công việc xong, Tần Minh gọi điện cho em gái nhưng em gái cứ tắt giữa chừng làm anh rất bất lực.
Anh đoán em gái giận thật, cũng tại Lý Mộng xấu tính quá trộm thẻ ngân hàng của anh.
Tần Minh lại gọi cho anh cả.
"Em đây anh" Tần Minh nói: "Sao anh đến mà không báo em một câu?" Tần Triều Dương cười trong điện thoại: "Bình thường em đi học, cuối tuần em đi làm thêm, anh gọi làm phiền không hay.
Với cả anh đến thành phố Quảng để tìm việc, tâm sự để khi nào em được nghỉ đi" Tần Minh hơi ngạc nhiên, anh nhớ Tần Triều Dương vẫn làm thuê bao nhiêu năm ở thị trấn dưới quê, yêu một cô gái tên Vương Phượng cũng đã bốn năm, chuẩn bị tính chuyện cưới xin đến nơi.
Tần Minh trêu: "Anh sao thế? Anh với chị Phượng kết thúc tình yêu trường kỷ? Lên đây tìm việc tích tiền tổ chức hôn lễ?" Đầu dây bên kia im lặng, Tần Minh giật thót, có dự cảm xấu.
Tần Triều Dương nói: "A Phượng chê anh nghèo, mãi không xây được nhà để cưới cô ấy.
Gia đình cô ấy nhờ làm mối, nhận năm mươi nghìn tệ sính lễ vậy là cô ấy đã theo chủ thâu đến thành phổ Quảng.
Anh đến để tìm cô ấy, vừa làm vừa tìm.
Anh muốn nghe lời giải thích" Tần Minh thầm mắng lại là một cô gái hám tài.
Rốt cuộc xã hội này bị gì vậy? Đâu đâu cũng có kiểu người coi tiền là tất cả.
Tình cảm bốn năm không bảng năm mươi nghìn.
Tần Minh tự giễu, hai anh em nhà anh đúng là được cả đôi cả cặp, cả hai cùng bị phụ nữ phản bội.
Tần Minh nói: "Không sao đâu anh, giờ em có tiên rồi, anh cần bao nhiêu để em chuyển cho" Ngoài dự đoán, anh cả quát Tần Minh: "Em đừng chuyển vớ vẩn.
Anh biết chuyện của em với Lý Mộng rồi.
Lý Mộng nhà người ta bên em hai năm, không chê em nghèo không ngại em khó mà em lại bỏ rơi em ấy? Em không có lỗi với em ấy à? Người ta là con gái thành phố, ở bên em khó khăn nhường nào, tiền kiếm từ làm thêm không dễ, em mua ít quà dỗ dành em ấy đi.
Đợi tốt nghiệp kiếm công việc đàng hoàng, sống những ngày tháng hạnh phúc mới là đúng đân" Tần Minh sầm mặt, tại sao mọi người đều nghĩ Lý Mộng tốt đẹp thế? Tần Minh bảo: "Không đâu anh, em có tiền thật, em có thể chỉ tiên để anh xây nhà ở quê, anh gửi em số tài khoản của anh đi.
Em đoán chỉ cần anh xây xong nhà ở quê, chị Phượng sẽ về lại bên anh" Anh cả Tân Triêu Dương không tin bất cứ câu nào: "Thôi được rồi, em học hành chăm chỉ đi.
Em gái mới gọi cho anh bảo rằng em sĩ diện, giả vờ là đại gia lên mặt ở cửa hàng đồ hiệu.
Tiểu Minh à, mặc dù chúng ta là người nghèo nhưng trước giờ không lừa ai, nghèo không phải điều xấu hổ.
Không trộm không cướp, nuôi sống bản thân từ hai bàn tay trắng có gì xấu hổ? Nhưng nghèo mà giả dối mới là bẽ mặt em à.
Em gái bảo qua chỗ Lý Mộng, em đến dỗ dành hai em ấy đi" Lúc này đầu dây bên kia vọng giọng hét phẫn nộ: "Cậu có muốn làm việc nữa không đấy Tần Triều Dương? Mới đến công trường đã buôn điện thoại, không làm thì biến, bao nhiêu người cần làm đây này" "Vâng vâng, tôi xin lỗi giám sát, tôi đi làm việc ngay đây" Tần Minh nghe mà hơi xót xa, anh không thể để anh cả làm tiếp nữa, anh nói: "Anh đang ở công trường nào thế? Anh nói cho em biết, em qua đón anh" Tần Triều Dương hung dữ: "Được rồi, em làm việc của em đi đừng đến tìm anh.
Em đến là anh giận đấy, em làm việc của mình đi, dỗ dành bạn gái với em gái của em đi.
Thế nhé." Tút tút...
Tần Minh liếm môi, nhếch mép, đứng bên đường mà lòng buồn bã.
Người trong nhà đều biết anh nghèo khổ, bởi vậy anh nói anh có tiền là nói dối, không chịu tiêu tiền của anh.
Nhất là ở thành phố Quảng rộng lớn này, chỉ tiêu càng không xuể.
Hai lần Tần Minh gửi tiền về nhà đều bị gửi trả lại, còn được dặn tiết kiệm để sau này dùng vào việc mua nhà, lấy vợ.
"Hầy.." Tần Minh thở dài lặng lẽ, anh đang nghĩ xem anh cần làm sao người nhà mới thay đổi ấn tượng về anh, nghĩ anh kiếm ra tiền đây? Hay là cứ chuyển thẳng một triệu vào tài khoản của ba mẹ? Không, Tần Minh lắc đầu, theo vốn hiểu biết về ba mẹ của anh, ba mẹ sẽ nghĩ Tần Minh anh làm chuyện phạm pháp nào đó.
Công bố mình thừa kế tất cả tài sản của Thường Hồng Hi? Con trai của họ trở thành đại gia giàu nhất thế giới? Không, chưa đến lúc đó.
Có rất nhiều người rình rập vị trí người thừa kế này của anh, một khi anh gặp bất trắc, người nhà của anh cũng bị liên lụy.
Cũng giống như nhóm lính đánh thuê nước ngoài hôm qua, mục đích bắt cóc Nhiếp Hải Đường để dụ anh xuất hiện.
Chưa cần nói đến lính đánh thuê nước ngoài, chỉ cần gia đình hiền lành nhà anh bỗng nhiên phất lên cũng dễ kéo một số kẻ liều lĩnh, hoặc kẻ nghiện hút, dân bài bạc đến phá hoại gia đình anh.
Đặc biệt khi Tân Tố Tố mới mười tám tuổi, dễ thay đổi tính cách trở thành người vong ân phụ nghĩa, hám tiền như Lý Mộng.
Những chuyện đó không phải điều Tần Minh muốn thấy, anh không muốn để mất sự lương thiện vì những đồng tiên.
Đưa thẳng tiền không được, vậy thì đưa qua công việc nhỉ.
Tần Minh cảm thấy có lẽ anh nên gây dựng một chút sự nghiệp, rồi chuyển việc cho người nhà sẽ tốt hơn.
Đây là đạo lý cho con cá không bằng cho cần câu cá.
Anh sẽ kiểm tiền hợp pháp và đưa ra lời giải thích làm giàu hợp lý.
Anh đã trở thành đại gia giàu nhất thế giới, gây dựng sự nghiệp cho người nhà rất dễ.
Tần Minh nghĩ thông, anh cảm thấy cần lên kế hoạch cẩn thận, vừa cho người nhà có được công việc hãnh diện, vừa biết được năng lực hiện giờ của Tần Minh.
Về đến trường, Tần Minh bắt đầu học bù, nhân tiện nghĩ xem có công việc gì có thể cho anh cả làm ở thành phố Quảng.
Anh ôm sách đến thư viện, giữa đường lại nhìn thấy những bông hoa tươi thắm và bóng bay trang trí dọc con đường trường.
Còn có cả những người mặc bộ đồ hoạt hình vừa dày vừa nặng cầm hoa xếp thành hàng.
Tần Minh nhìn thấy cô bạn Trương Tiểu Nghiên lớp mình bèn hỏi: "Đằng trước có chuyện gì mà náo nhiệt thế Tiếu Nghiên?" Trương Tiểu Nghiên nhận ra Tần Minh, trả lời: "Ồ Tần Minh đấy à, đằng trước có nam sinh đang tỏ tình nữ sinh.
Chi nhiều tiền lắm, trải đầy hoa và bóng bay khắp đường trường, còn có rất nhiều người mặc đồ hoạt hình nữa, lãng mạn quá.
Đằng trước là khu vườn hoa, rất nhiều người đang góp vui." Tần Minh cười bảo: "Bày trận khủng thể.
Không sợ giảng viên xuất hiện bất thình lình bắt hết tất cả à, ha ha ha.
Trên mạng thường thấy tin như thế mà." Trương Tiểu Nghiên bĩu môi: "Những con người bảo thủ đó không hiểu sự lãng mạn của thanh niên.
Chúng ta không hết mình vì tuổi trẻ có mà già mất" Tần Minh bật cười, anh không thích kiểu ngông cuồng này, bao nhiêu người nhìn vào, bạn nữ đó áp lực biết bao? Tần Minh không thích tham gia vào kiểu cuộc vui đó, anh vẫn đi vào trong thư viện.
Bỗng nhiên, điện thoại của anh rung rung, anh lấy máy ra xem lại là tin nhắn gửi từ Bạch Ngọc Thuần: "Cứu em với Tần Minh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.