Chương 1088: “Cô cũng là người nhà họ Triệu”
Đang cập nhập
01/12/2021
“Oh my God, không thể nào” Đám giặc Tây xung quanh thán phục ra tiếng.
"What the fuck?"
“Không thể nào, không thể nào có chuyện đó được, cách xa mười hai bước đấy.”
Triệu Tinh cũng kinh hãi đến mức không nói nên lời, tuy tình báo nói rằng Tần Minh bắt đầu tập võ, nhưng cũng chỉ được nửa năm mà thôi.
Phát súng này của Triệu Tinh bắn lên trời.
Tần Minh dùng một tay cướp lấy súng săn, tuy Triệu Tinh khỏe nhưng sức lực không lớn bằng anh.
Sắc mặt của bà ta vô cùng khó coi, vốn tưởng rằng có thể giết chết Tần Minh bằng một phát súng, thế nhưng lại xảy ra sự cố. Ai có thể ngờ được cách xa mười bước
mà thằng nhóc này còn có thể vọt tới trước mặt bà ta trong thời gian nhắn như vậy?
Người tính không bằng trời tính.
Vút!
Một tên sát thủ lập tức xông về phía Mộc Tiêu Kiều
hòng bắt cô ta làm con tin.
Tần Minh tức giận giơ súng săn lên, nã súng bằng một tiếng, hạ gục tên sát thủ vừa mới chạy được vài bước kia.
Ngay sau đó, một tay Tần Minh kéo tay Mộc Tiêu Kiều,
một tay cầm súng chỉ vào Triệu Tinh, nói: “Muốn giết tôi à? Cả nhà bà chẳng có bản lĩnh ấy đâu. Tôi bị các người đùa bỡn hai mươi mấy năm, chịu đựng mọi đau khổ, sau khi tiếp quản Tập đoàn Hoàn Vũ tôi có thể xóa bỏ phần nào thù hận. Nhưng bốn người nhà bà cứ dây dưa thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn”
Nói thì nói thế nhưng Tần Minh lại do dự không nổ súng ngay, nói cho cùng Triệu Tinh là mẹ của Thường Tuyết.
Mà Thường Tuyết được Tần Minh sắp xếp ở trong khách sạn ở thành phố Đại Dung, nếu anh giết chết Triệu Tinh thì sẽ tạo thêm một kẻ thù cho mình. Oan oan tương báo, chẳng phải là lời nguyền từ đời ông nội mình năm xưa hay sao?
Tần Minh không thích như thế.
Tần Minh muốn giam lỏng Triệu Tinh hơn, làm như vậy cũng có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của bà ta với những người thân tin ở tổng bộ Hoàn Vũ. Điều này giúp anh tiết kiệm rất nhiều thời gian và tiền bạc, từ đó thuận lợi tiếp quản Hoàn Vũ.
Triệu Tinh nhìn súng săn chĩa vào mình mà chẳng hề sợ hãi, trái lại bà ta nở nụ cười, nói: “Cậu nổ súng đi. Đừng quên một đứa đàn bà của cậu vẫn còn trong tay tôi. Ha
ha ha, người nhà họ Triệu các cậu đều là một đám bại hoại, có cả đống đàn bà, giống hệt ông nội Triệu Trinh của cậu.”
Tần Minh nói: “Cô cũng là người nhà họ Triệu”
“Hừ, tôi rời khỏi nhà họ Triệu từ lâu rồi” Triệu Tinh nói với giọng điệu khinh thường: “Tôi là người nhà họ Thường! Thường Hồng Hi nhà tôi chỉ có một mình người vợ này thôi, chung thủy thế cơ mà, đầu như hạng người ti tiện nhà họ Triệu các cậu. Tôi muốn nhìn xem... cậu có muốn con ả này không đây?”
Triệu Tinh ngoắc tay, sát thủ đằng sau áp giải Lâm Vũ Nhu lên trước, kề dao găm vào cổ cô ta để uy hiếp.
Triệu Tinh nói: “Bỏ súng xuống, nếu không tôi lập tức rạch chữ “ĐT” lên mặt cô ta”
Lâm Vũ Nhu rất đẹp, là một mỹ nhân với nhan sắc hàng đầu, nếu bị rạch chữ “Đữ lên mặt, cộng thêm những lời đồn đãi về cô ta trước đó, sợ rằng người khác sẽ nói xấu cô ta thậm tệ hơn.
"What the fuck?"
“Không thể nào, không thể nào có chuyện đó được, cách xa mười hai bước đấy.”
Triệu Tinh cũng kinh hãi đến mức không nói nên lời, tuy tình báo nói rằng Tần Minh bắt đầu tập võ, nhưng cũng chỉ được nửa năm mà thôi.
Phát súng này của Triệu Tinh bắn lên trời.
Tần Minh dùng một tay cướp lấy súng săn, tuy Triệu Tinh khỏe nhưng sức lực không lớn bằng anh.
Sắc mặt của bà ta vô cùng khó coi, vốn tưởng rằng có thể giết chết Tần Minh bằng một phát súng, thế nhưng lại xảy ra sự cố. Ai có thể ngờ được cách xa mười bước
mà thằng nhóc này còn có thể vọt tới trước mặt bà ta trong thời gian nhắn như vậy?
Người tính không bằng trời tính.
Vút!
Một tên sát thủ lập tức xông về phía Mộc Tiêu Kiều
hòng bắt cô ta làm con tin.
Tần Minh tức giận giơ súng săn lên, nã súng bằng một tiếng, hạ gục tên sát thủ vừa mới chạy được vài bước kia.
Ngay sau đó, một tay Tần Minh kéo tay Mộc Tiêu Kiều,
một tay cầm súng chỉ vào Triệu Tinh, nói: “Muốn giết tôi à? Cả nhà bà chẳng có bản lĩnh ấy đâu. Tôi bị các người đùa bỡn hai mươi mấy năm, chịu đựng mọi đau khổ, sau khi tiếp quản Tập đoàn Hoàn Vũ tôi có thể xóa bỏ phần nào thù hận. Nhưng bốn người nhà bà cứ dây dưa thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn”
Nói thì nói thế nhưng Tần Minh lại do dự không nổ súng ngay, nói cho cùng Triệu Tinh là mẹ của Thường Tuyết.
Mà Thường Tuyết được Tần Minh sắp xếp ở trong khách sạn ở thành phố Đại Dung, nếu anh giết chết Triệu Tinh thì sẽ tạo thêm một kẻ thù cho mình. Oan oan tương báo, chẳng phải là lời nguyền từ đời ông nội mình năm xưa hay sao?
Tần Minh không thích như thế.
Tần Minh muốn giam lỏng Triệu Tinh hơn, làm như vậy cũng có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của bà ta với những người thân tin ở tổng bộ Hoàn Vũ. Điều này giúp anh tiết kiệm rất nhiều thời gian và tiền bạc, từ đó thuận lợi tiếp quản Hoàn Vũ.
Triệu Tinh nhìn súng săn chĩa vào mình mà chẳng hề sợ hãi, trái lại bà ta nở nụ cười, nói: “Cậu nổ súng đi. Đừng quên một đứa đàn bà của cậu vẫn còn trong tay tôi. Ha
ha ha, người nhà họ Triệu các cậu đều là một đám bại hoại, có cả đống đàn bà, giống hệt ông nội Triệu Trinh của cậu.”
Tần Minh nói: “Cô cũng là người nhà họ Triệu”
“Hừ, tôi rời khỏi nhà họ Triệu từ lâu rồi” Triệu Tinh nói với giọng điệu khinh thường: “Tôi là người nhà họ Thường! Thường Hồng Hi nhà tôi chỉ có một mình người vợ này thôi, chung thủy thế cơ mà, đầu như hạng người ti tiện nhà họ Triệu các cậu. Tôi muốn nhìn xem... cậu có muốn con ả này không đây?”
Triệu Tinh ngoắc tay, sát thủ đằng sau áp giải Lâm Vũ Nhu lên trước, kề dao găm vào cổ cô ta để uy hiếp.
Triệu Tinh nói: “Bỏ súng xuống, nếu không tôi lập tức rạch chữ “ĐT” lên mặt cô ta”
Lâm Vũ Nhu rất đẹp, là một mỹ nhân với nhan sắc hàng đầu, nếu bị rạch chữ “Đữ lên mặt, cộng thêm những lời đồn đãi về cô ta trước đó, sợ rằng người khác sẽ nói xấu cô ta thậm tệ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.