Chương 950: Có thể đem ra làm mồi nhử.
Đang cập nhập
02/11/2021
Từ trước đến giờ, Bạch Ngọc Thuần làm gì đã được chứng kiến những cuộc
chiến như thế này? Cô có cảm giác như tim mình đã nhảy lên đến tận cổ
rồi.
Hideto Yamamoto trầm mặt xuống, kế hoạch cưới người nhà họ Bạch là một nước cờ quan trọng để gã ta có thể tiến vào giới thượng lưu của thủ đô Hoa Hạ, quan hệ thông gia với người nhà họ Bạch chính là cây cầu mà gã ta đang cần.
Sau khi tiến được vào giới thượng lưu của Bắc Kinh, Hoa Hạ thì Đông Anh Xã có rất nhiều cơ hội để bành trướng công việc làm ăn của mình trên nhiều phương diện khác nhau, như vậy thì địa vị của gã ta ở gia tộc Yamamoto cũng sẽ tăng cao lên, có lợi cho việc cạnh tranh làm người thừa kế.
Nhưng nếu thất bại thì gã ta sẽ bị sỉ nhục, mà việc trở thành người thừa kế ở kinh đô cũng sẽ trở nên rất bị động.
Thật ra thì bây giờ Hideto Yamamoto không hề bình tĩnh và tỉnh táo như vẻ bề ngoài của gã ta.
Hideto Yamamoto nói với Bạch Ngọc Thuần: “Cô Bạch, cô còn do dự điều gì vậy? Cô không để ý đến tình cảnh khốn cùng của nhà họ Bạch các cô nữa à? Nếu như bây giờ cô đồng ý với cuộc hôn nhân của chúng ta thì tôi sẽ nể mặt cô mà chừa lại cho cậu ta một con đường sống.
Nghe lời khuyên bảo xen lẫn dụ dỗ của Hideo Yamamoto, Bạch Ngọc Thuần chỉ sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Nếu bây giờ cô từ chối thì sẽ đồng nghĩa với việc phản bội lại gia đình của mình, khiến cho Bạch Đại Hữu không còn tiền để chữa bệnh nữa, từ nay về sau cô sẽ trở thành cô bé lọ lem phải bôn ba khắp nơi để kiếm sống.
Nhưng Bạch Ngọc Thuần nhìn về phía Tần Minh đang chém giết bên kia, thầm hạ quyết tâm, cô nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn nà của mình lại, nói: “Anh Yamamoto, tôi không đồng ý với lần xem mắt này, anh hãy chọn người khác làm vợ đi. Dù tôi có mất tất cả thì tôi cũng không thể đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân được. Huống chi, anh ấy còn vừa xuất hiện, còn liều mạng vì tôi.
Hideto Yamamoto tức giận chất vấn: “Cô đang muốn rời đi với người đàn ông này đấy à? Cậu ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô không? Nếu như cậu ta cũng là một ứng cử viên mà nhà họ Bạch các cô có thể lựa chọn thì tại sao mấy người lại muốn kết thông gia với gia tộc chúng tôi hả?”
Bạch Ngọc Thuần nhìn về phía Tần Minh với gương mặt hạnh phúc rồi nói: “Được nhìn thấy anh ấy là tôi đã thấy hạnh phúc rồi. Anh Yamamoto, xin hãy dừng tay lại ngay đi ạ”
“Chết tiệt!”
Hideto Yamamoto giận điên người, Bạch Ngọc Thuần từ chối như vậy, làm ảnh hưởng đến rất nhiều kế hoạch của gã ta, gã nổi giận chỉ vào Tần Minh rồi quát: “Kishimoto, giết cậu ta!”
“Nhất Thốn Quyền!”
Nhưng bất ngờ một tiếng quát lớn lại vang lên, Kishimoto đang đứng gần Tần Minh bỗng bị anh đấm mạnh một nhát vào ngực.
Cả người gã ta cứ thế bay ra ngoài rồi rơi phịch xuống trước mặt Hideto Yamamoto, sau đó nôn ra một ngụm máu, không thể đứng lên nổi.
Mà Yamamoto vừa mới gào lên ra lệnh cho người giết Tần Minh thì lập tức đứng ngây ra như phỗng.
Tần Minh từ từ thu tay về, nói: “Bạch Ngọc Thuần Thuần, em nói hay lắm. Sao có thể giao vận mệnh của mình vào tay người khác chứ!”
Yamamoto hoảng sợ tông cửa xông ra ngoài rồi quát lớn: “Đám súc sinh kia, chúng mày..
Chưa nói hết câu thì đã có một nòng súng chĩa thẳng vào trán Yamamoto. Tống Dĩnh dĩ súng vào đầu gã ta rồi đi đến nói: “Cậu chủ, đã dọn sạch xong rồi. Hình như mấy người này không phải là đám người đã tập kích Ám Bộ đâu.”
Tần Minh bẻ bẻ cổ: “Không sao, cá con thì cũng là cá thôi, có thể đem ra làm mồi nhử.
Bỗng nhiên Yamamoto nhận ra có chuyện không ổn lắm, nếu như cướp dâu thì sao lại phải làm đến mức này chứ, gã ta hỏi: “Mấy người là ai? Tôi là người của Đông Anh Xã, là tổ chức xã hội đen hàng đầu Nhật Bản, mấy người mà làm hại tôi thì bố tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!”
Tần Minh cười phá lên, đi về phía trước rồi vỗ vào người Yamamoto: “Vậy à? Thế thì mau gọi điện cho bố anh đi, nói là có người tên Tần Minh muốn gặp ông ta.
Hideto Yamamoto nghe Tần Minh nói thế thì nuốt nước bọt, bây giờ gã ta mới hiểu ra rằng anh không đến đây để cướp dâu, mà đến để đối phó với Đông Anh Xã của nhà gã,
Hideto Yamamoto trầm mặt xuống, kế hoạch cưới người nhà họ Bạch là một nước cờ quan trọng để gã ta có thể tiến vào giới thượng lưu của thủ đô Hoa Hạ, quan hệ thông gia với người nhà họ Bạch chính là cây cầu mà gã ta đang cần.
Sau khi tiến được vào giới thượng lưu của Bắc Kinh, Hoa Hạ thì Đông Anh Xã có rất nhiều cơ hội để bành trướng công việc làm ăn của mình trên nhiều phương diện khác nhau, như vậy thì địa vị của gã ta ở gia tộc Yamamoto cũng sẽ tăng cao lên, có lợi cho việc cạnh tranh làm người thừa kế.
Nhưng nếu thất bại thì gã ta sẽ bị sỉ nhục, mà việc trở thành người thừa kế ở kinh đô cũng sẽ trở nên rất bị động.
Thật ra thì bây giờ Hideto Yamamoto không hề bình tĩnh và tỉnh táo như vẻ bề ngoài của gã ta.
Hideto Yamamoto nói với Bạch Ngọc Thuần: “Cô Bạch, cô còn do dự điều gì vậy? Cô không để ý đến tình cảnh khốn cùng của nhà họ Bạch các cô nữa à? Nếu như bây giờ cô đồng ý với cuộc hôn nhân của chúng ta thì tôi sẽ nể mặt cô mà chừa lại cho cậu ta một con đường sống.
Nghe lời khuyên bảo xen lẫn dụ dỗ của Hideo Yamamoto, Bạch Ngọc Thuần chỉ sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Nếu bây giờ cô từ chối thì sẽ đồng nghĩa với việc phản bội lại gia đình của mình, khiến cho Bạch Đại Hữu không còn tiền để chữa bệnh nữa, từ nay về sau cô sẽ trở thành cô bé lọ lem phải bôn ba khắp nơi để kiếm sống.
Nhưng Bạch Ngọc Thuần nhìn về phía Tần Minh đang chém giết bên kia, thầm hạ quyết tâm, cô nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn nà của mình lại, nói: “Anh Yamamoto, tôi không đồng ý với lần xem mắt này, anh hãy chọn người khác làm vợ đi. Dù tôi có mất tất cả thì tôi cũng không thể đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân được. Huống chi, anh ấy còn vừa xuất hiện, còn liều mạng vì tôi.
Hideto Yamamoto tức giận chất vấn: “Cô đang muốn rời đi với người đàn ông này đấy à? Cậu ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô không? Nếu như cậu ta cũng là một ứng cử viên mà nhà họ Bạch các cô có thể lựa chọn thì tại sao mấy người lại muốn kết thông gia với gia tộc chúng tôi hả?”
Bạch Ngọc Thuần nhìn về phía Tần Minh với gương mặt hạnh phúc rồi nói: “Được nhìn thấy anh ấy là tôi đã thấy hạnh phúc rồi. Anh Yamamoto, xin hãy dừng tay lại ngay đi ạ”
“Chết tiệt!”
Hideto Yamamoto giận điên người, Bạch Ngọc Thuần từ chối như vậy, làm ảnh hưởng đến rất nhiều kế hoạch của gã ta, gã nổi giận chỉ vào Tần Minh rồi quát: “Kishimoto, giết cậu ta!”
“Nhất Thốn Quyền!”
Nhưng bất ngờ một tiếng quát lớn lại vang lên, Kishimoto đang đứng gần Tần Minh bỗng bị anh đấm mạnh một nhát vào ngực.
Cả người gã ta cứ thế bay ra ngoài rồi rơi phịch xuống trước mặt Hideto Yamamoto, sau đó nôn ra một ngụm máu, không thể đứng lên nổi.
Mà Yamamoto vừa mới gào lên ra lệnh cho người giết Tần Minh thì lập tức đứng ngây ra như phỗng.
Tần Minh từ từ thu tay về, nói: “Bạch Ngọc Thuần Thuần, em nói hay lắm. Sao có thể giao vận mệnh của mình vào tay người khác chứ!”
Yamamoto hoảng sợ tông cửa xông ra ngoài rồi quát lớn: “Đám súc sinh kia, chúng mày..
Chưa nói hết câu thì đã có một nòng súng chĩa thẳng vào trán Yamamoto. Tống Dĩnh dĩ súng vào đầu gã ta rồi đi đến nói: “Cậu chủ, đã dọn sạch xong rồi. Hình như mấy người này không phải là đám người đã tập kích Ám Bộ đâu.”
Tần Minh bẻ bẻ cổ: “Không sao, cá con thì cũng là cá thôi, có thể đem ra làm mồi nhử.
Bỗng nhiên Yamamoto nhận ra có chuyện không ổn lắm, nếu như cướp dâu thì sao lại phải làm đến mức này chứ, gã ta hỏi: “Mấy người là ai? Tôi là người của Đông Anh Xã, là tổ chức xã hội đen hàng đầu Nhật Bản, mấy người mà làm hại tôi thì bố tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!”
Tần Minh cười phá lên, đi về phía trước rồi vỗ vào người Yamamoto: “Vậy à? Thế thì mau gọi điện cho bố anh đi, nói là có người tên Tần Minh muốn gặp ông ta.
Hideto Yamamoto nghe Tần Minh nói thế thì nuốt nước bọt, bây giờ gã ta mới hiểu ra rằng anh không đến đây để cướp dâu, mà đến để đối phó với Đông Anh Xã của nhà gã,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.