Chương 1008: Đúng là đồ đê tiện
Đang cập nhập
02/11/2021
Tần Minh quay lại chỗ ngồi cũ của mình.
Cô gái tóc vàng ngồi ở hàng ngay sau Tần Minh, cô ta đang kích động xem trận đấu, còn hét lớn: “Oppa, lợi hại quá. Đánh anh ta, đánh đi! Ấy, sao cái người này lại quay về rồi vậy? Vừa nãy sợ lắm cơ mà?”
Tần Minh nhướn mày, anh không muốn cãi nhau với những người này, anh là người có thực lực, ở đây cãi nhau với những người nghiệp dư chẳng khác nào đang hạ thấp bản thân mình xuống.
Những ánh mắt khinh bỉ và ghét bỏ của Tần Minh lại khiến cho cô gái tóc vàng kia cảm thấy bị tổn thương, cô ta bị kích thích. Cô ta cho rằng mình là du học sinh thì cũng đồng nghĩa với việc có thân phận cao quý hơn người bình thường. Sao người này lại dám nhìn mình bằng ánh mắt như vậy chứ?
Thực ra thì vừa nãy cô ta cãi nhau thẳng nhóm của Lương Thiếu Dũng, điều đó đã khiến lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn.
Nhưng cô ta lại không biết rằng Lương Thiếu Dũng chỉ không muốn tạo ra phiền phức cho Tần Minh nên mới chọn cách nhẫn nhịn.
Cô gái tóc vàng vẫn không chịu ngồi yên, quay ra chửi bậy: “Anh có ý gì vậy? Lòng tự tôn đáng thương của anh bị tổn thương nên không nói gì được à? Hầy, loại đàn ông phế vật này mà cũng có người thích, đúng là đồ ngu muội”
Trần Mục Linh không nhịn nổi nữa, quay ra nói: “Cô bị điên à? Nói ai là đồ phế vật chứ? Chúng tôi liên quan quái gì đến cô vậy?”
“Ha ha, tôi đang thấy tiếc cho cô đấy cô em ạ” Cô gái tóc vàng lại không hề nổi giận mà đáp lại: “Con gái chúng ta muốn sống tốt thì phải chọn được người đàn ông tốt. Bạn trai tôi là oppa Hàn Quốc, mạnh hơn đám đàn ông trong nước nhiều. Người đẹp, nếu cô thích thì để tôi giới thiệu cho cô nhé..”
“Chát!” Trần Mục Linh nổi giận tát cô ta một cái rồi mắng: “Cô bị thần kinh à? Cô tự thích thì liên quan gì đến tội? Coi như bây giờ tôi mới thấy rõ, cô đến đây là để dắt mối rồi ăn tiền chênh lệch giữa hai bên đúng không? Đúng là đồ đê tiện”
“Cô dám đánh tôi?” Cô gái tóc vàng bị tát mạnh đến mức bay cả phấn lót trên má, năm đầu ngón tay đỏ rực ở ngay trên mặt.
Mấy người bạn quanh cô cũng nổi giận: “Cô còn dám đánh người? Cô là loài khỉ chưa tiến hóa hết à?”
“Vậy mới nói là tố chất của người Hoa Hạ không phải ai cũng như ai. Phi”
“Nhìn bên ngoài cũng không đến nỗi vậy mà tính tình lại thấp kém như vậy. Nếu không phải là ở đây không có hàng ghế riêng dành cho khách quý thì tôi còn lâu mới thèm ngồi chung với loại người thấp kém này”.
Cô gái tóc vàng lấy gương ra soi, sau đó tức giận gào lên: “Con điên này, tôi đã có tâm muốn dắt cô thoát khỏi bể khổ vậy mà cô còn dám quay ra đánh tôi? Tôi nói cho tôi biết nhá, bạn trai tôi đang đứng tỉ thí trên kia kìa, vừa nãy anh ấy đã đánh bại năm gã tuyển thủ yếu đuối của Hoa Hạ rồi đấy.”
“Lát nữa anh ấy sẽ xuống đây gặp tôi, lúc đó thì cô chết chắc rồi”
Nghe cô ta nói như vậy thì Trần Mục Linh liền trầm mặt xuống.
Vừa nãy Tần Minh không ở đây, mọi người cũng ngồi xem tình hình trận đấu trên võ đài, từ nãy đến giờ tuyển thủ bên Hàn Quốc cứ thắng mãi, đánh cú nào là dứt khoát cú đó, đánh nằm trận liên tục rồi mà vẫn chưa thua lần nào, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Không biết Tần Minh có thể đánh bại được người lợi hại như vậy không?
Trần Mục Linh cảm thấy rất hối hận, vừa nãy mọi người đã thương lượng với nhau là phải nhẫn nhịn, đừng tạo phiền phức cho Tần Minh, nhưng cuối cùng lại không nhịn được.
Cô gái tóc vàng thấy Trần Mục Linh hoảng sợ còn Tần Minh đứng bên cạnh lại chẳng có động tác gì, cứ đứng đực ra đó như khúc gỗ thì đắc ý giơ tay lên, định tát lại Trần Mục Linh.
Cô gái tóc vàng ngồi ở hàng ngay sau Tần Minh, cô ta đang kích động xem trận đấu, còn hét lớn: “Oppa, lợi hại quá. Đánh anh ta, đánh đi! Ấy, sao cái người này lại quay về rồi vậy? Vừa nãy sợ lắm cơ mà?”
Tần Minh nhướn mày, anh không muốn cãi nhau với những người này, anh là người có thực lực, ở đây cãi nhau với những người nghiệp dư chẳng khác nào đang hạ thấp bản thân mình xuống.
Những ánh mắt khinh bỉ và ghét bỏ của Tần Minh lại khiến cho cô gái tóc vàng kia cảm thấy bị tổn thương, cô ta bị kích thích. Cô ta cho rằng mình là du học sinh thì cũng đồng nghĩa với việc có thân phận cao quý hơn người bình thường. Sao người này lại dám nhìn mình bằng ánh mắt như vậy chứ?
Thực ra thì vừa nãy cô ta cãi nhau thẳng nhóm của Lương Thiếu Dũng, điều đó đã khiến lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn.
Nhưng cô ta lại không biết rằng Lương Thiếu Dũng chỉ không muốn tạo ra phiền phức cho Tần Minh nên mới chọn cách nhẫn nhịn.
Cô gái tóc vàng vẫn không chịu ngồi yên, quay ra chửi bậy: “Anh có ý gì vậy? Lòng tự tôn đáng thương của anh bị tổn thương nên không nói gì được à? Hầy, loại đàn ông phế vật này mà cũng có người thích, đúng là đồ ngu muội”
Trần Mục Linh không nhịn nổi nữa, quay ra nói: “Cô bị điên à? Nói ai là đồ phế vật chứ? Chúng tôi liên quan quái gì đến cô vậy?”
“Ha ha, tôi đang thấy tiếc cho cô đấy cô em ạ” Cô gái tóc vàng lại không hề nổi giận mà đáp lại: “Con gái chúng ta muốn sống tốt thì phải chọn được người đàn ông tốt. Bạn trai tôi là oppa Hàn Quốc, mạnh hơn đám đàn ông trong nước nhiều. Người đẹp, nếu cô thích thì để tôi giới thiệu cho cô nhé..”
“Chát!” Trần Mục Linh nổi giận tát cô ta một cái rồi mắng: “Cô bị thần kinh à? Cô tự thích thì liên quan gì đến tội? Coi như bây giờ tôi mới thấy rõ, cô đến đây là để dắt mối rồi ăn tiền chênh lệch giữa hai bên đúng không? Đúng là đồ đê tiện”
“Cô dám đánh tôi?” Cô gái tóc vàng bị tát mạnh đến mức bay cả phấn lót trên má, năm đầu ngón tay đỏ rực ở ngay trên mặt.
Mấy người bạn quanh cô cũng nổi giận: “Cô còn dám đánh người? Cô là loài khỉ chưa tiến hóa hết à?”
“Vậy mới nói là tố chất của người Hoa Hạ không phải ai cũng như ai. Phi”
“Nhìn bên ngoài cũng không đến nỗi vậy mà tính tình lại thấp kém như vậy. Nếu không phải là ở đây không có hàng ghế riêng dành cho khách quý thì tôi còn lâu mới thèm ngồi chung với loại người thấp kém này”.
Cô gái tóc vàng lấy gương ra soi, sau đó tức giận gào lên: “Con điên này, tôi đã có tâm muốn dắt cô thoát khỏi bể khổ vậy mà cô còn dám quay ra đánh tôi? Tôi nói cho tôi biết nhá, bạn trai tôi đang đứng tỉ thí trên kia kìa, vừa nãy anh ấy đã đánh bại năm gã tuyển thủ yếu đuối của Hoa Hạ rồi đấy.”
“Lát nữa anh ấy sẽ xuống đây gặp tôi, lúc đó thì cô chết chắc rồi”
Nghe cô ta nói như vậy thì Trần Mục Linh liền trầm mặt xuống.
Vừa nãy Tần Minh không ở đây, mọi người cũng ngồi xem tình hình trận đấu trên võ đài, từ nãy đến giờ tuyển thủ bên Hàn Quốc cứ thắng mãi, đánh cú nào là dứt khoát cú đó, đánh nằm trận liên tục rồi mà vẫn chưa thua lần nào, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Không biết Tần Minh có thể đánh bại được người lợi hại như vậy không?
Trần Mục Linh cảm thấy rất hối hận, vừa nãy mọi người đã thương lượng với nhau là phải nhẫn nhịn, đừng tạo phiền phức cho Tần Minh, nhưng cuối cùng lại không nhịn được.
Cô gái tóc vàng thấy Trần Mục Linh hoảng sợ còn Tần Minh đứng bên cạnh lại chẳng có động tác gì, cứ đứng đực ra đó như khúc gỗ thì đắc ý giơ tay lên, định tát lại Trần Mục Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.